Lưu Bạch, Anh Yêu Em
Chương 23
Xuống xe tôi mới phát hiện ra đây là khu nhà ở cao cấp, mấy tòa nhà mọc lên cao vút giữa thảm cỏ xanh rộng lớn, góc phải có một hoa viên kiểu Trung Quốc, cửa ra vào hình khum liền với hàng rào mọc đầy hoa tường vy. Nhìn vào bên trong, hành lang tĩnh mịch, ánh đèn dịu mắt, dường như sâu bên trong có cái hồ nhỏ, mặt nước lấp lánh. Đám người giàu có này! Tôi nghiến răng, không biết mảnh đất Thượng Hải này còn bao nhiêu người ngay cả chỗ chen chân cũng chẳng có nữa?
“Đi thôi, anh đưa em đi dạo cho khuây khỏa.”Cho vào trước, tôi ngần ngừ đứng yên một chỗ không nhúc nhích “Lưu Bạch, em sợ anh ăn thịt em à? Sao mà nhát gan thế”.
Chơi trò kích tướng à? Không ăn thua, tôi đâu phải cô thiếu nữ ngây thơ.
Cho dừng chân, nhìn đồng hồ:”Mau lên Lưu Bạch, sắp đến giờ rồi, nếu để lỡ cái này, chắc chắn em sẽ hối hận đấy”.
Nghĩa là sao nhỉ? Tôi nhìn Cho với vẻ nghi ngờ, đột nhiên loáng thoáng có tiếng đàn sáo từ trong hoa viên vọng ra, ngân nga du dương,sau đó, một giọng hát mềm mại cất lên, đang hát thì dừng lại, sau đó lại cất lên. Lẽ nào là thật ư? Muộn thế này rồi mà chốn này vẫn còn người hát Côn khúc ư? Tình tò mò nổi lên, tôi liền bước vào trong.
Mây trời bồng bềnh, nhạn bay từng đàn. Ngự viên sắc thu lung linh. Liễu thêm vàng, lục bình thêm xanh, sen hồng rụng cánh. Hành lang trạm chổ công phu, hoa quế thơm ngát đang hé nở. Cầm tay bước đến bên hoa, gat bỏ mọi nỗi u sầu. Dưới gốc bồ đề, bóng sen lung linh trên mặt nước, ngô đồng lặng lẽ xanh mát. Tr lại hành lang, lưu luyến hương hoa chim én nhớ người…
Càng đi vào trong, giọng hát mềm mại càng rõ. Đầu cuối của hành lang có một sân khấu xinh xắn, hai bên sân khấu có hai người đang chăm chú thổi khèn, thổi sáo, giữa sân khấu có một người đàn ông mặc đồ cổ trang cất giọng khẽ hát. Hóa ra giọng hát mềm mại đó lại là của đàn ông. Đứng cách một cái giếng nhỏ, bất chợt tôi có cảm giác như mình đang lạc vào cõi thiên thai. Cũng kỳ lạ thật, anh chàng Cho này, lần nào cũng làm tôi bất ngờ không thể nói được gì.
“Thế nào? Cũng không uổng công đến đây chứ?” Cho kéo tôi ngồi xuống, từ xa giơ tay chào người trên sân khấu.
“Các anh quen nhau à?”
“Mấy người bạn đó mà, nhàn rỗi nên thích bày trò. Toàn là những kẻ lập dị, nửa đêm nửa hôm ra đây hát hò. May mà khu này yên tĩnh, nếu không người khác lai tưởng có ma.”
Một quả xanh từ đầu kia ném tới, tiếng sáo im bặt, một giọng nói trầm ấm cất lên:”Cho, cậu nói linh tinh gì vậy. Đám mình phiêu bạt mỗi đứa một nước, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp nhau ở Thượng Hải, có ý tốt mời cậu đến đây tụ tập, cậu đã đến muộn thì chớ, lại còn đứng đó nói linh tinh”.
Cho cười ha ha, đứng len dang tay:”Ra làm quen với Lưu Bạch, vị khách quý tôi đưa đến nhé. Cô gái này ăn nói thẳng thắn lắm , sợ lát nữa cô ấy sẽ làm các cậu phật ý nên tôi phải nói trước.”
Tôi bị đẩy lên phía trước, đành đứng cách giếng gật đầu chào mấy người đàn ông đó. Người trên sân khấu vẫy tay gọi Cho:”Cậu còn không định thể hiện à? Hôm nay kiểu gì cậu cũng phải làm một đoạn Đường Minh Hoang”.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Cho:”Anh cũng biết hát cái này à?”.
Cho kéo tôi đi qua cầu rồi lên sân khấu, chớp chớp mắt nói với tôi đang đứng như trời trồng ở dưới:”Lưu Bạch, để em có thể mỉm cười, hôm nay anh cũng thử liều một phen”.
Tiếng nhạc trầm bổng cất lên. Cho đứng trên sân khấu khẽ hát:”
Không cần bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà của nàng nâng mâm đầy, chỉ mong được nâng chum rượu nhỏ mặt đối mặt. Ta và nàng cùng nâng chén, mắt trao mắt, khẽ hát đôi câu, chỉ vài ba chén, nhẹ nhàng thanh tao.
Trời ạ! Đầu tôi trống rỗng, không ngờ người đàn ông đang đứng trên sân khấu kia lại hát được như vậy. Vẫn biết là lời hát hơi có vấn đề nhưng lúc này, tôi chỉ có thể phản ứng như vậy.
Tôi bất ngờ đến mức không thể nói được gì, mãi cho đến khi Cho bước xuống cốc đầu tôi:” Lưu Bạch, em thấy lạ quá nên đần người ra hả?”
Mấy anh chàng kia cũng bước tới:” Em thấy thế nào?”
Tôi chợt bừng tỉnh,:”Em rất ít nghe Côn khúc nhưng vừa nãy đứng ngoài sân, nghe các anh hát mấy câu mới vào đây. Thực sự là rất hay, giọng ấm và rất đi vào lòng người”.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tôi thấy hơi ngại.”Em xin lỗi, em không biết nhận xét, chỉ nói bừa vậy thôi”.
Đột nhiên anh chàng hát lời Dương Quý Phi liền cười, đầm tay lên vai Cho:”Không đơn giản, nhà ngươi lại còn đưa được đến đây nữa. Lần này có phải là thật hay không đấy?”.
“Thôi tránh ra, đừng làm Lưu Bạch sợ”, Cho khẽ gạt tay cậu bạn ra. A không chịu buông tha, cười với tôi rồi nói:”Lưu Bạch này, đây là lần đầu tiên Cho hát trước mặt người ngoài đấy, rất hiếm gặp đó, vừa nãy em có ghi âm lại không?”.
“Em…”, tôi ngắc ngứ, thực sự không biết nên trả lời thế nào.
“Đi thôi, Lưu Bạch”, Cho kéo tôi. Bị anh ta kéo ra ngoài nên tôi hơi luống cuống:”Còn bạn anh nữa, không sao à?”.
“Mặc kệ bọn họ, đặc điểm lớn nhất của mấy người đó là quá nhàn hạ. Nếu đứng đó lâu, họ lại bắt đầu nói năng linh tinh, anh sợ đến lúc đó em lại không chịu nổi.”
Quay lại xe Cho, tôi vẫn chưa hết suy nghĩ, thực ra, người nhàn hạ nhất chính là anh ta mới đúng, chơi toàn những trò lập dị. Những người như các anh từ đầu đến chân chỉ thấy bốn chữ con nhà quý tộc. Không hiểu sao tôi lại xui xẻo đến mức dây phải các anh?
Xe quay trở lại con đường lúc trước, Cho lên tiếng hỏi:”Lưu Bạch, giờ em đã cảm thấy khá hơn chưa?”
Tôi tròn mắt nhìn Cho, đột nhiên mới thấy một loạt những điều bất ngờ xảy ra vừa nãy đã khiến cảm giác đau đớn, chán chường lúc trước vơi đi khá nhiều.
“Vẻ mặt này rất đáng yêu Lưu Bạch ạ. Hồi mới quen, em toàn nhìn anh bằng vẻ mặt lạnh như tiền, giờ thì khá hơn rất nhiều rồi, càng ngày em càng làm cho anh có thiện cảm với em hơn”, Cho vừa lái xe vừa liếc tôi rồi nói, vẻ mặt đó giống hệt lúc hát trên sân khấu. Không ngờ tôi lại mềm lòng đưa mắt nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Tôi cố tìm chuyện để nói, giảm bớt bầu không khí ngột ngạt trong xe:” Những lúc nhàn rỗi các anh thường giả trí như thế à?”
“Toàn là anh em nhà họ Viên cả, hiếm khi có dịp gặp nhau. Em biết bọn anh hát gì không?”
“Biết, Đường Minh Hoàng, Dương Quý Phi, các anh hát vở Trường Sinh Điện”
Cho mỉm cười:” Em có thích không? Trong hàng ngàn cung tần mỹ nữ, Đường Minh Hoàng yêu chiều Dương Quý Phi nhất”.
Tôi lắc đầu:”Thế thì sao nào? Chẳng ăn thua gì so với giang sơn của vua, cuối cùng vẫn phải chết thảm đó thôi”.
Cho nghiêng đầu nhìn tôi một hồi:”Phụ nữ nên biết tận hưởng tình yêu mà người đàn ông dành cho mình. Lưu Bạch, em thông minh quá sẽ rất khổ.”
Đột nhiên giọng Sở Thừa lại vang lên bên tai tôi:” Để anh chăm sóc em, như thế không tốt sao? Em ngang bướng quá, sống sẽ khổ lắm”. Bất giác tôi đưa tay đỡ ngực, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, nhưng vô ích. Không để làm gì, tất cả chẳng để làm gì cả, từ cổ chí kim từ”giang sơn” đều được đặt trước từ “ mỹ nhân” . Làm gì có chuyện mỹ nhân quan trọng hơn giang sơn? Kể cả bỏ người phụ nữ mà mình yêu thương. Lịch sử là tấm gương trong sáng, đâu phải tôi thông minh, chẳng qua là buộc phải đối mặt với hiện thực mà thôi.
“Đi thôi, anh đưa em đi dạo cho khuây khỏa.”Cho vào trước, tôi ngần ngừ đứng yên một chỗ không nhúc nhích “Lưu Bạch, em sợ anh ăn thịt em à? Sao mà nhát gan thế”.
Chơi trò kích tướng à? Không ăn thua, tôi đâu phải cô thiếu nữ ngây thơ.
Cho dừng chân, nhìn đồng hồ:”Mau lên Lưu Bạch, sắp đến giờ rồi, nếu để lỡ cái này, chắc chắn em sẽ hối hận đấy”.
Nghĩa là sao nhỉ? Tôi nhìn Cho với vẻ nghi ngờ, đột nhiên loáng thoáng có tiếng đàn sáo từ trong hoa viên vọng ra, ngân nga du dương,sau đó, một giọng hát mềm mại cất lên, đang hát thì dừng lại, sau đó lại cất lên. Lẽ nào là thật ư? Muộn thế này rồi mà chốn này vẫn còn người hát Côn khúc ư? Tình tò mò nổi lên, tôi liền bước vào trong.
Mây trời bồng bềnh, nhạn bay từng đàn. Ngự viên sắc thu lung linh. Liễu thêm vàng, lục bình thêm xanh, sen hồng rụng cánh. Hành lang trạm chổ công phu, hoa quế thơm ngát đang hé nở. Cầm tay bước đến bên hoa, gat bỏ mọi nỗi u sầu. Dưới gốc bồ đề, bóng sen lung linh trên mặt nước, ngô đồng lặng lẽ xanh mát. Tr lại hành lang, lưu luyến hương hoa chim én nhớ người…
Càng đi vào trong, giọng hát mềm mại càng rõ. Đầu cuối của hành lang có một sân khấu xinh xắn, hai bên sân khấu có hai người đang chăm chú thổi khèn, thổi sáo, giữa sân khấu có một người đàn ông mặc đồ cổ trang cất giọng khẽ hát. Hóa ra giọng hát mềm mại đó lại là của đàn ông. Đứng cách một cái giếng nhỏ, bất chợt tôi có cảm giác như mình đang lạc vào cõi thiên thai. Cũng kỳ lạ thật, anh chàng Cho này, lần nào cũng làm tôi bất ngờ không thể nói được gì.
“Thế nào? Cũng không uổng công đến đây chứ?” Cho kéo tôi ngồi xuống, từ xa giơ tay chào người trên sân khấu.
“Các anh quen nhau à?”
“Mấy người bạn đó mà, nhàn rỗi nên thích bày trò. Toàn là những kẻ lập dị, nửa đêm nửa hôm ra đây hát hò. May mà khu này yên tĩnh, nếu không người khác lai tưởng có ma.”
Một quả xanh từ đầu kia ném tới, tiếng sáo im bặt, một giọng nói trầm ấm cất lên:”Cho, cậu nói linh tinh gì vậy. Đám mình phiêu bạt mỗi đứa một nước, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp nhau ở Thượng Hải, có ý tốt mời cậu đến đây tụ tập, cậu đã đến muộn thì chớ, lại còn đứng đó nói linh tinh”.
Cho cười ha ha, đứng len dang tay:”Ra làm quen với Lưu Bạch, vị khách quý tôi đưa đến nhé. Cô gái này ăn nói thẳng thắn lắm , sợ lát nữa cô ấy sẽ làm các cậu phật ý nên tôi phải nói trước.”
Tôi bị đẩy lên phía trước, đành đứng cách giếng gật đầu chào mấy người đàn ông đó. Người trên sân khấu vẫy tay gọi Cho:”Cậu còn không định thể hiện à? Hôm nay kiểu gì cậu cũng phải làm một đoạn Đường Minh Hoang”.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Cho:”Anh cũng biết hát cái này à?”.
Cho kéo tôi đi qua cầu rồi lên sân khấu, chớp chớp mắt nói với tôi đang đứng như trời trồng ở dưới:”Lưu Bạch, để em có thể mỉm cười, hôm nay anh cũng thử liều một phen”.
Tiếng nhạc trầm bổng cất lên. Cho đứng trên sân khấu khẽ hát:”
Không cần bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà của nàng nâng mâm đầy, chỉ mong được nâng chum rượu nhỏ mặt đối mặt. Ta và nàng cùng nâng chén, mắt trao mắt, khẽ hát đôi câu, chỉ vài ba chén, nhẹ nhàng thanh tao.
Trời ạ! Đầu tôi trống rỗng, không ngờ người đàn ông đang đứng trên sân khấu kia lại hát được như vậy. Vẫn biết là lời hát hơi có vấn đề nhưng lúc này, tôi chỉ có thể phản ứng như vậy.
Tôi bất ngờ đến mức không thể nói được gì, mãi cho đến khi Cho bước xuống cốc đầu tôi:” Lưu Bạch, em thấy lạ quá nên đần người ra hả?”
Mấy anh chàng kia cũng bước tới:” Em thấy thế nào?”
Tôi chợt bừng tỉnh,:”Em rất ít nghe Côn khúc nhưng vừa nãy đứng ngoài sân, nghe các anh hát mấy câu mới vào đây. Thực sự là rất hay, giọng ấm và rất đi vào lòng người”.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tôi thấy hơi ngại.”Em xin lỗi, em không biết nhận xét, chỉ nói bừa vậy thôi”.
Đột nhiên anh chàng hát lời Dương Quý Phi liền cười, đầm tay lên vai Cho:”Không đơn giản, nhà ngươi lại còn đưa được đến đây nữa. Lần này có phải là thật hay không đấy?”.
“Thôi tránh ra, đừng làm Lưu Bạch sợ”, Cho khẽ gạt tay cậu bạn ra. A không chịu buông tha, cười với tôi rồi nói:”Lưu Bạch này, đây là lần đầu tiên Cho hát trước mặt người ngoài đấy, rất hiếm gặp đó, vừa nãy em có ghi âm lại không?”.
“Em…”, tôi ngắc ngứ, thực sự không biết nên trả lời thế nào.
“Đi thôi, Lưu Bạch”, Cho kéo tôi. Bị anh ta kéo ra ngoài nên tôi hơi luống cuống:”Còn bạn anh nữa, không sao à?”.
“Mặc kệ bọn họ, đặc điểm lớn nhất của mấy người đó là quá nhàn hạ. Nếu đứng đó lâu, họ lại bắt đầu nói năng linh tinh, anh sợ đến lúc đó em lại không chịu nổi.”
Quay lại xe Cho, tôi vẫn chưa hết suy nghĩ, thực ra, người nhàn hạ nhất chính là anh ta mới đúng, chơi toàn những trò lập dị. Những người như các anh từ đầu đến chân chỉ thấy bốn chữ con nhà quý tộc. Không hiểu sao tôi lại xui xẻo đến mức dây phải các anh?
Xe quay trở lại con đường lúc trước, Cho lên tiếng hỏi:”Lưu Bạch, giờ em đã cảm thấy khá hơn chưa?”
Tôi tròn mắt nhìn Cho, đột nhiên mới thấy một loạt những điều bất ngờ xảy ra vừa nãy đã khiến cảm giác đau đớn, chán chường lúc trước vơi đi khá nhiều.
“Vẻ mặt này rất đáng yêu Lưu Bạch ạ. Hồi mới quen, em toàn nhìn anh bằng vẻ mặt lạnh như tiền, giờ thì khá hơn rất nhiều rồi, càng ngày em càng làm cho anh có thiện cảm với em hơn”, Cho vừa lái xe vừa liếc tôi rồi nói, vẻ mặt đó giống hệt lúc hát trên sân khấu. Không ngờ tôi lại mềm lòng đưa mắt nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Tôi cố tìm chuyện để nói, giảm bớt bầu không khí ngột ngạt trong xe:” Những lúc nhàn rỗi các anh thường giả trí như thế à?”
“Toàn là anh em nhà họ Viên cả, hiếm khi có dịp gặp nhau. Em biết bọn anh hát gì không?”
“Biết, Đường Minh Hoàng, Dương Quý Phi, các anh hát vở Trường Sinh Điện”
Cho mỉm cười:” Em có thích không? Trong hàng ngàn cung tần mỹ nữ, Đường Minh Hoàng yêu chiều Dương Quý Phi nhất”.
Tôi lắc đầu:”Thế thì sao nào? Chẳng ăn thua gì so với giang sơn của vua, cuối cùng vẫn phải chết thảm đó thôi”.
Cho nghiêng đầu nhìn tôi một hồi:”Phụ nữ nên biết tận hưởng tình yêu mà người đàn ông dành cho mình. Lưu Bạch, em thông minh quá sẽ rất khổ.”
Đột nhiên giọng Sở Thừa lại vang lên bên tai tôi:” Để anh chăm sóc em, như thế không tốt sao? Em ngang bướng quá, sống sẽ khổ lắm”. Bất giác tôi đưa tay đỡ ngực, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, nhưng vô ích. Không để làm gì, tất cả chẳng để làm gì cả, từ cổ chí kim từ”giang sơn” đều được đặt trước từ “ mỹ nhân” . Làm gì có chuyện mỹ nhân quan trọng hơn giang sơn? Kể cả bỏ người phụ nữ mà mình yêu thương. Lịch sử là tấm gương trong sáng, đâu phải tôi thông minh, chẳng qua là buộc phải đối mặt với hiện thực mà thôi.
Tác giả :
Nhân Hải Trung