Lương Y Thuần Ái Chẩn Liệu
Chương 1-2
Mấy ngày gần nay liên tiếp mưa dầm, rốt cuộc thì hôm nay trời cũng quang đãng.
6h sáng, bên ngoài tuy rằng không tính là gió lạnh thấu xương nhưng cũng tuyệt đối không làm cho người ta cảm thấy được ấm áp, mặt trời lộ ra vài tia nắng cũng không đủ để mang đến sự sưởi ấm cho con người.
Khu nhà này đã có từ rất lâu, dân cư trong khu nhà tập trung kéo nhau đi tập thể dục ở quảng trường. Ngoại trừ một số người tập bằng thiết bị máy móc, phần lớn mọi người đều sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, thong thả du dương theo tiếng nhạc, tập môn võ truyền thống hạng nhất có thể cường thân kiện thể – Thái Cực quyền.
Bất quá, rõ ràng đây là đội của những người trung niên, nhưng người hướng dẫn mọi người đánh quyền, lại là một người chàng trai còn trẻ tuổi.
Chàng trai dáng người vừa phải, không tính là cao, nhưng vóc người cân đối, chỉ xem bề ngoài thì rất khó đoán ra tuổi. Bởi vì anh ăn mặc thật sự – quê mùa đến cực điểm.
Quần áo thể thao màu lam đã lưu hành từ nhiều năm trước, hiện tại muốn mua cũng rất là khó, hẳn là anh ta mặc từ thời sinh viên, mặc dù có chút cũ nhưng không hề hư hỏng. Trên chân là đôi giày vải màu trắng, tuy rằng coi như mới nhưng giới trẻ hiện nay tuyệt đối sẽ không đi.
Cách ăn mặc này, làm cho người ta có cảm giác giống như trở lại đại hội thể thao của một trường học những năm tám mươi.
Anh đeo một cặp kính gọng đen mắt to thoạt nhìn đã cũ lại còn xấu, cơ hồ che hơn phân nửa khuôn mặt, thêm vào đó là tóc mái trên trán, trừ bỏ cái mũi và cái miệng, căn bản là không thấy rõ mặt như thế nào, đến cả hơi thở cũng toát ra vẻ “Giản dị”.
Nhưng nếu đến gần thêm chút nữa, sẽ phát hiện anh có ánh mắt phi thường xinh đẹp, bất quá thực đáng tiếc, người nhìn ra được điểm ấy không có nhiều.
Anh theo tiếng nhạt mà thong thả khoa tay múa chân, Thái Cực quyền thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhất chiêu nhất thức giống như những động tác chậm trên phim điện ảnh, nhưng những người có thể làm vậy cũng không nhiều.
Bất quá, anh hiển nhiên làm được, tuy rằng “dung mạo xấu xí”, nhưng quyền pháp lại thuần thục đến tinh xảo, làm cho người ta không khỏi ngưỡng mộ, giống như là đang xem biểu diễn võ thuật, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều tản ra mỹ cảm không hề tầm thuờng, cho mọi người thấy cái gọi là trong nhu có cương.
Đánh xong chiêu cuối, Nhiêu Tông Nghĩa chậm rãi thu thế, nhắm mắt lại thở nhẹ một hơi rồi xoay người.
“Hôm nay đến đây thôi. Mọi người vất vả rồi”. Anh chậm rãi nói từng tiếng, tiết tấu nói chuyện từ tốn chính là đặc điểm của anh.
“Nhiêu bác sĩ, anh cũng vất vả rồi!”.
Anh khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh cầm lấy cái áo khoác màu đen mặc vào, vốn cách ăn mặc của anh đã có chỗ không thích hợp nay càng trở nên chẳng ra cái gì cả, bất quá bản thân anh không có để ý, lại hướng mọi người gật gật đầu, xoay người chậm rãi rời đi.
Trong ba anh em Nhiêu gia, Nhiêu Tông Nghĩa đứng thứ hai, thân là bác sĩ đông y xem như có điểm đặc biệt hơn, cũng không phải anh tính cách quái dị, mà là tính anh dị thường chậm.
Đối với đông y dưỡng sinh anh rất ủng hộ “Tâm phù khí táo là dưỡng sinh tối kỵ”, cho dù trời long đất lở anh vẫn không có biểu hiện gì. Trừ điểm đó ra, cá tính anh cũng thực trung dung, cho nên chỉ cần không phải chuyện phiền toái anh nhất định không cự tuyệt.
Hôm nay, cuộc sống của Nhiêu Tông Nghĩa cũng như những ngày bình thường khác, sau khi “ăn chậm nhai kĩ” bữa điểm tâm, anh kẹp tờ báo vào nách, khóa cửa vào, chậm rãi đi về hướng bệnh viện.
Anh làm việc ở bệnh viện đông y loại nhỏ, nhưng trong vùng cũng có chút danh tiếng.
Kiến trúc này đã có từ lâu đời, cảm giác không giống bệnh viện, ngược lại giống như một tòa nhà cổ.
Nhiêu Tông Nghĩa chọn bệnh viện này nguyên nhân chính là kiến trúc của tòa nhà. Màu sơn đỏ thẫm có chút loang lổ, giữ lại những hơi thở truyền thống, trong không khí tràn ngập mùi vị nhàn nhạt của thuốc Đông y, làm người ta có cảm giác thực an tâm.
Đi qua phòng bảo vệ, theo hành lang thật dài đi đến văn phòng, trên đường có mấy cô y tá hướng anh chào hỏi, chính là nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý, trước sau như một vẫn lạnh lùng nhưng không thất lễ.
Văn phòng anh không tính là lớn, bỏ qua những thiết bị cơ bản, mấy chậu cây làm cho cả phòng tràn ngập màu xanh. Phòng khám đông y không có những người bệnh cấp cứu, không khí yên tĩnh, thập phần thoải mái.
Chưa tới thời gian vào làm, Nhiêu Tông Nghĩa đun một ấm nước, sau dó chậm rãi thay áo blouse trắng, một thân áo trắng hơn nữa tóc còn hơi rối, kính mắt gọng to khiến cả người anh nhất thời trở nên già cỗi.
Trong thời gian chờ ấm điện đun nóng nước, anh mở cửa sổ lưu thông không khí, tưới cây, sau đó pha trà rồi vùi đầu vào trước bàn đọc báo, giống như những bác già đi làm đã nhiều năm.
Buổi sáng bệnh nhân cũng không nhiều, liên tiếp mấy người đều là những người già trung niên, hỏi thêm mấy vấn đề, xác định bệnh trạng, Nhiêu Tông Nghĩa liên kê đơn thuốc rồi đi bốc thuốc, toàn bộ quá trình diễn ra đâu vào đấy.
Mới vừa tiễn người bệnh, y tá đứng ở cửa liền hỏi: “Bác sĩ, có thể kêu người tiếp theo không?”.
Không biết có phải là ảo giác hay không, y tá luôn luôn biểu hiện lạnh lùng hôm nay tựa hồ phá lệ vui vẻ, trên gương mặt thản nhiên bỗng đỏ ửng như một cô gái trẻ tuổi ——– tuy rằng cô đã gần bốn mươi tuổi.
Nhiêu Tông Nghĩa mặt không chút thay đổi gật đầu, nhân lúc người bệnh còn chưa vào thì anh đứng dậy đi châm trà.
Mới vừa đem chén trà trở lại, cửa liền mở, anh chậm rãi xoay người, ánh mắt giao nhau với người đứng ngoài.
Làm bác sĩ lâu như vậy, thông thường bệnh nhân giống như vậy là không có.
Namnhân đứng ngoài cửa mặc một chiếc áo khoác tây trang màu đen, áo sơmi trắng cùng quần bò, thân hình cao lớn cân xứng. xem khung xương tựa hồ không phải người gốc Châu Á, càng đừng nói đến ngũ quan rõ ràng là con lai. Trên người áo sơmi trắng không cổ, cho dù hiện giờ thời tiết có rét lạnh, cổ áo vẫn hơi mở rộng, chân đi một đôi giày màu cà phê đậm.,mái tóc nâu tự nhiên buông xuống trán, càng làm tôn thêm ánh mắt đẹp của anh.
Nhiêu Tông Nghĩa đánh giá người nam nhân kia, đồng thời đối phương cũng nhìn anh, vài giây sau, người kia hơi hơi nhăn mi lại.
Cũng không mải nghĩ về vẻ mặt và ánh mắt người kia là có ý tứ gì, Nhiêu Tông Nghĩa mơ hồ quan sát khí sắc của đối phương, phát hiện trừ bỏ can hỏa quá vượng cùng sắc mặt không tốt lắm thì cũng không có dấu hiệu của bệnh gì nguy hiểm.
Cầm cái chén ngồi vào chỗ cũ, anh hướng người đứng ngoài cửa gật đầu một cái.
“Mời vào”.
Chớp mắt, Quan Tuấn Dương hiện tại đang lo lắng chính là bản thân mình có thực sự muốn đi vào.Đây giống như phòng khám cho cây vậy, còn có nam nhân kia, cùng với tưởng tượng của hắn về bác sĩ thì có phần chênh lệch ——- không, quả thực chính là cách biệt một trời một vực!.
Quan Tuấn Dương là một nhà đạo diễn, tuy rằng tuổi trẻ nhưng cũng không ngăn được hắn trở thành một đạo diễn nổi danh quốc tế. Ba mươi hai tuổi, năm năm trước dựa vào một bộ phim theo thể loại kinh dị không được xem trọng liền một bước thành danh, năm đó bộ phim kia nhận được các loại giải thưởng, tên tuổi hắn cơ hồ đã thành truyền kỳ, mà hiện giờ, truyền kỳ này lại theo hướng thần thoại mà phát triển.
Gần vài năm, Quan Tuấn Dương chụp vài bộ ảnh đều bị bầu làm thước đo so sánh, ngay cả khi như vậy cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng những bộ phim đang được chiếu. Đối với Quan Tuấn Dương mà nói, đem *** chụp thành tình sắc mới là nghệ thuật chân chính, nếu nói trắng ra không bằng hắn đi chụp A phiến (phim AV), mà liên tục mấy bộ ảnh đề tài mẫn cảm đều bán được, hắn cứ thế thẳng nghề đạo diễn mà tiến tới một cảnh giới mới.
So với nghề đạo diễn, ấn tượng đầu tiên đối với Quan Tuấn Dương làm cho người ta có cảm giác giống diễn viên hơn, ánh mắt hà khắc khủng hoảng tinh thần người khác kia chưa từng thay đổi.
Thừa dịp Nhiêu Tông Nghĩa ngồi trở lại vị trí, Quan Tuấn Dương lại đánh giá anh ta một chút.
Đầu tóc rối tung, kính mắt vừa quê mùa vừa to cồng kềnh, còn có áo sơmi cũ mặc trong áo blouse trắng, rõ ràng không đeo caravat, lại ngay cả cái cúc áo cao nhất cũng cài vào, hơn nữa trong tay đang cầm cái chén giữ nhiệt, bộ dạng quả thực —— không thể dùng ngôn từ để hình dung (=.=” anh bôi bác qá đi).
Tuy rằng không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nghề nghiệp của hắn chính là phải trông mặt mà bắt hình dong. Tựa như vòng một là phỏng vấn, bề ngoài chính là ấn tượng đầu tiên, mà ấn tượng đầu tiên Nhiêu Tông Nghĩa để lại cho hắn chính là – rất kém cỏi. =)))))))))))
Quan Tuấn Dương chưa từng khám đông y, đối với đông y ấn tượng đầu tiên chính là bắt mạch, châm cứu, cùng với những phương pháp thuốc cổ truyền. Hắn không hiểu để có thể lý giải về cái loại gim kim vào người, còn có phương pháp châm lửa đốt, nhưng chính là không phải dùng đến dao mổ, thoạt nhìn có chút thoải mái.
Hôm nay đến phòng khám đông y, hoàn toàn là bởi vì đề nghị của mấy thằng bạn tốt. Thân thể hắn gần đây đích xác là không tốt lắm, cho nên bạn bè hắn nói cũng không cần quá mức trị liệu khổ sở, mà là một lần đến đông y thử xem chữa trị không đau mà thuốc cũng không có tác dụng phụ, hắn lập tức tiếp nhận lời nói này, cũng bớt thời gian đến bệnh viện đông y, tìm bác sĩ mà bằng hữu giới thiệu.
Nhưng bác sĩ đông y đều không phải là tóc bạc trắng xóa, cả người tản ra hơi thở của tiên nhân giống mấy ông lão bảy mươi sao?. Quan Tuấn Dương vừa đi vào vừa tự hỏi.
Nhiêu Tông Nghĩa đẩy cái gọng kính khổng lồ, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh là bác sĩ?” Bởi vì thực sự hoài nghi, Quan Tuấn Dương nhịn không được phải lên tiếng xác nhận.
Mở bệnh án, Nhiêu Tông Nghĩa nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngồi đi”.
Quan Tuấn Dương do dự một chút, tuy rằng có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Nhiêu Tông Nghĩa nhìn qua bệnh án và tên tuổi người kia, sau đó xem xét tình huống rồi cúi đầu viết lên bệnh án.
Quan Tuấn Dương không hiểu, bản thân chưa nói câu nào, vì sao đối phương lại viết không ngừng, liền liếc nhìn, tuy rằng vị bác sĩ này viết gì đó người bình thường xem không hiểu, nhưng là hắn phát hiện chữ của người nam nhân này phi thường đẹp.
“Có chỗ nào không thoải mái”. Nhiêu Tông Nghĩa vừa viết vừa hỏi, cũng không ngẩng đầu lên.
“Thường xuyên mất ngủ, có đôi khi trong người rất đau, gần đây tinh thần cũng không tốt lắm”. Tuy rằng đây là lời nói thật nhưng là cũng có vài phần nói cho có lệ. Tên bác sĩ này cảm giác có điểm ngốc nghếch, hắn nhìn chằm chằm bệnh án, ngoại trừ có thể chứng minh hắn bị cận thị thì một chút cũng không nhìn ra bộ dạng y thuật cao siêu nào.
“Tình trạng ăn uống?”. Viết xong, Nhiêu Tông Nghĩa ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.
Quan Tuấn Dương nhẹ nhàng chớp mắt. “Bình thường”.
“Mắt có nhìn rõ không? Có thường xuyên cảm thấy tầm mắt mơ hồ?”.
Cho tới tận bây giờ đây là câu anh ta nói dài nhất, Quan Tuấn Dương phát hiện người kia tốc độ nói so với người thường có chậm hơn một chút. Nghĩ nghĩ, hắn gật gật đầu, “Có lúc mệt”.
Nhiêu Tông Nghĩa gật đầu, một lúc sau thì buông bút.
“Đặt tay lên”.
Quan Tuấn Dương cúi đầu nhìn thoáng qua cái gối trên bàn, cà lơ phất phơ cởi khuy ở cổ tay rồi đặt tay lên.
Nhiêu Tông Nghĩa đặt ngón tay lên cổ tay hắn, hai mắt nhìn về phía trước, tập trung tinh thần bắt đầu bắt mạch.
Quan Tuấn Dương cảm thấy nhàm chán, ánh mắt tùy ý đảo xung quanh, đột nhiên chú ý tới bàn tay của vị bác sĩ này thực đẹp, móng tay cắt gọn gàng, tản ra màu hồng nhuận sáng bóng, nắm vào nhất định rất thoải mái ——
“Anh khẩn trương cái gì?” Lúc này Nhiêu Tông Nghĩa đột nhiên quay đầu đi nhìn hắn một cái.
Khẩn trương? Quan Tuấn Dương thu hồi những suy nghĩ miên man, mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Tôi không có khẩn trương”.
“Tim anh đập nhanh hơn”. Chậm rãi nói một câu, Nhiêu Tông Nghĩa buông tay ra.
Quan Tuấn Dương nhất thời ngạc nhiên.
“Mau vươn đầu lưỡi ra”. Nhiêu Tông Nghĩa đột nhiên yêu cầu.
“A?” Kêu một người phong nhã làm trò thè lưỡi trước mặt người khác đó là một yêu cầu thất lễ.
“Làm sao vậy?” Nhiêu Tông Nghĩa không thể lý giải vẻ mặt người kia không tình nguyện là vì cái gì.
“Anh muốn làm gì?”.
Làm gì, “Xem bệnh a!”. Tuy rằng anh bắt đầu hoài nghi nam nhân trước mặt này có phải là đến xem bệnh hay không.
“Anh không phải vừa mới bắt mạch sao?” Đại khái ấn tượng đầu tiên đã không tốt, Quan Tuấn Dương phát hiện sự kiên nhẫn khi quay phim của hắn thì trước mặt người này hoàn toàn không thấy tăm hơi..
Đứng trên địa vị bác sĩ mà nói, đang khám bệnh căn bản không nên đưa ra vấn đề làm người ta mất hết kiên nhẫn, bất quá Nhiêu Tông Nghĩa là ngoại lệ.
“Đây chính là trình tự, tôi cũng không phải thần tiên, làm sao biết được bệnh trạng của anh. Nếu anh muốn biết thân thể của có hay không bị bệnh thì làm phiền phối hợp với tôi”. Anh nhấn mạnh từng chữ.
Nếu là người bình thường, bị nghi ngờ như vậy cho dù không phát hỏa cũng sẽ sinh khí, như thế này chứng tỏ Nhiêu Tông Nghĩa tính tình rất tốt, chẳng qua anh so với người thường, có lạnh nhạt hơn một chút, cảm thấy giải thích thêm một lần cũng không đau không ngứa.
Bộ dạng chuyên nghiệp của anh khiến Quan Tuấn Dương không thể phản bác, cuối cùng không tình nguyện cũng phải hé miệng, đem đầu lưỡi của mình vươn ra.
“Mau vươn đến điểm này” Nhiêu Tông Nghĩa mặt không chút thay đổi liền nói: “Giống như con chó nhỏ vậy”.[=))]
“Ngô!” Quan Tuấn Dương thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình.
Sao lại so sánh như vậy? Đó là câu một bác sĩ nên nói sao?
Trừng mắt với nam nhân trước mặt, hắn có cảm giác người này như những tên lang băm dùng phương pháp cổ truyền trị bệnh đái dầm cho trẻ con vậy.
“Ân —- Đầu lưỡi có điểm hổng”. Nhiêu Tông Nghĩa một lần nữa cầm bút, trên bệnh án viết mấy chữ, tiếp theo lấy biểu tình trịnh trọng nhìn Quan Tuấn Dương.
“Anh Quan, đại khái mà nói, anh trừ bỏ can hỏa vượng vì mệt nhọc quá độ, cũng không có bệnh tật gì, nhưng là thân thể bị hư nhược, cuộc sống quá nhiều áp lực làm mất ngủ, tinh khí không đủ khiến bị ra mồ hôi trộm vào ban đêm. Còn có, anh hút thuốc khá nhiều, hơn nữa, bản thân còn rất phóng túng ——–.”
Liên tiếp dùng các thuật ngữ đông y khiến Quan Tuấn Dương nghe có điểm mơ hồ, nhưng cũng là có hiểu được một chút, ít nhất hắn cũng biết được bệnh trạng của mình, chính là hắn không rõ câu cuối kia là có ý tứ gì.
“Cái gì. Bản thân tôi rất phóng túng?”.
Nhiêu Tông Nghĩa vươn tay chậm rãi tháo kính xuống, cúi xuống lấy tay xoa xoa mắt. Tóc mái có điểm dài vì động tác này mà che hết phía trước mặt, làm cho người ta căn bản không còn thấy rõ mũi ở vị trí nào. Vài giây sau, xoa xoa xong rồi anh đeo kính trở lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn, rõ ràng là đã không còn kiên nhẫn với người kia.
“Chuyện phòng the quá độ, *** dục quá mức, làm cho thân thể hư nhược, chứng khí hư, phờ phạc rũ rượi ——-“.
“Chờ một chút!”. Quan Tuấn Dương nâng tay lên cắt ngang lời nói của anh, biểu tình hoàn toàn không lý giải nổi hỏi: “Anh nói chuyện phòng the quá độ chẳng lẽ là chỉ ———-“.
Hắn chưa bao giờ phủ nhận chính bản thân mình phong lưu, thậm chí còn có điểm lạm giao, coi việc đó như thể giải trí, ngươi tình ta nguyện, có vài người nghĩ nhờ hắn mà có thể có một vị trí trong làng diễn viên, có vài người lại nhìn bộ dạng tiền tài của hắn, cho nên hắn chưa bao giờ thiếu người lên giường.
Người khác nói hắn phong lưu cũng tốt, hạ lưu cũng thế, dù sao cái giá phải trả để đến được thành công chính là quan hệ trực tiếp, cho đến bây giờ chưa bị ràng buộc với ai, sống tự do tự tại, như vậy là đủ rồi.
Chính là lúc này cái “Ngươi tình ta nguyện” bị người trước mắt nói thành “Chuyện phòng the quá độ”, chẳng phải chính là chỉ hắn phương diện kia không được sao!?.
Nhiêu Tông Nghĩa gật đầu. Nếu là bác sĩ khác, có thể mỉm cười an ủi bệnh nhân, nhưng phong cách của anh không phải như vậy, so với an ủi, anh cho rằng bản thân chính là phải nói ra sự thật.
“Anh còn tiếp tục như vậy có khả năng sẽ bị suy thận”. Dù sao cũng không phải bệnh nan y, hù dọa cũng không chết người được.
Bất quá thực hiển nhiên, Quan Tuấn Dương vẫn là bị dọa đến điếng người.
Hai chữ “suy thận” này, đối với nam nhân quả thực giống như tử hình, nhất là với những người như hắn, giống như cuộc đời hắn có thêm một vết nhơ.
“Tuy rằng không phải là quá nghiêm trọng, nhưng là, sau này hy vọng anh sẽ giữ gìn một chút”. Lấy ra tờ kê đơn thuốc, Nhiêu Tông Nghĩa bắt đầu viết.
“Chiều nay ra bốc thuốc, một bộ dược tiên hai lần, ba chén nước đổ cùng vào một bát, một ngày uống hai lần. Trong lúc uống thuốc này phải ăn kiêng, không được uống rượu, không được ăn ———-“.
“Chờ một chút!”. Trầm mặc từ nãy Quan Tuấn Dương rốt cuộc cũng phải lên tiếng.
Nhiêu Tông Nghĩa dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh có phải là lầm không?” Quan Tuấn Dương nói lớn.
“Cái gì?”.
“Anh nói tôi làm việc quá độ?”
Nhiêu Tông Nghĩa gật đầu, biểu tình thậm chí không có một tia mờ mịt, không biết chính mình nói sai ở đâu.
“BÁC.SĨ” Quan Tuấn Dương cắn chặt răng, “Tôi tháng này mới sinh hoạt *** một vài lần, làm sao có thể gọi là quá độ được!?”.
“Cũng không phải là làm nhiều mới gọi là quá độ, thân thể anh đang hư nhược, căn bản không nên sinh hoạt vợ chồng”.
Nghe vậy, sắc mặt Quan Tuấn Dương khó coi thêm vài phần.
“Anh nói là của tôi không dùng được?”.
“Cũng có thể nói như vậy…” Nhiêu Tông Nghĩa giảng giải. “Anh gần đây nhất sinh hoạt *** có cảm giác như thế nào? Cao trào liên tục trong bao lâu? Bắn tinh nhiều nhất mấy lần? Có ra sớm không?” Gương mặt không chút biểu tình hỏi liên tiếp những vấn đề nhạy cảm, làm khuôn mặt Quan Tuấn Dương anh tuấn bất phàm bỗng chốc méo mó.
Thân là một người nam nhân, bị người khác nói phương diện kia không dùng được đã là một loại sỉ nhục, lại còn làm vẻ mặt hờ hững, trực tiếp hỏi hắn một tối bắn vài lần. Chẳng lẽ người kia không biết đổi cách nói khác, nói vậy không thấy chối tai sao???.
Hắn cắn răng hỏi: “Anh cảm thấy bộ dạng tôi thoạt nhìn giống người ra sớm sao?”.
Nhiêu Tông Nghĩa đẩy mắt kính, ánh sáng chiếu phản lên trên làm người ta hoàn toàn không rõ được ánh mắt của anh, càng làm cho anh có vẻ bí hiểm.
“Loại sự tình này, chỉ dựa vào bề ngoài thì không thể trả lời được, có rất nhiều nam nhân, thoạt nhìn —— rất mạnh, nhưng kì thực phương diện kia cũng không được như ý muốn”.
Giọng nói không có nhịp điệu bình tĩnh trả lời, Quan Tuấn Dương nhắm mắt lại, mím chặt môi sau đó thở dài một hơi.
Cùng với tên nam nhân tẻ nhạt, không dậy được ở hắn chút ít “tình thú” nào thảo luận chuyện “phong the”, quả thực là 1 việc cực kì nhàm chán!
“Có vài nam nhân, trước bốn mươi tuổi đều không có biểu hiện gì bất thường, nhưng là, sau bốn mươi, thì bắt đầu có rất nhiều ——“.
“Đủ rồi!”. Khẽ quát một tiếng, hắn rốt cuộc chịu không nổi trình tự phân tích của nam nhân này.
Hắn sai lầm rồi, lúc đó nhìn thấy nam nhân này đáng nhẽ nháy mắt phải xoay người rời đi, hắn nhất định là bị trúng tà mới đến cái bệnh viện tràn ngập mùi thuốc Đông y này, hiện tại hắn thà rằng đi đến bệnh viện Tây y ngửi mùi thuốc sát trùng, nhiều lắm là tiêm một mũi, ít nhất nơi đó còn có các cô ý tá xinh đẹp khêu gợi, mà không bị một tên nam nhân bảo hắn suy thận!.
“Làm sao vậy?” Nhiêu Tông Nghĩa bộ dạng vấn ngây ngốc, chính là trên mặt hiện một tia khó hiểu, nghi hoặc nhìn khuôn mặt đang biến sắc của nam nhân kia.
“Tôi chỉ muốn biết anh có hay không có thể trị dứt bệnh mất ngủ của tôi, nhưng anh lại phân tích đến năng lực *** của tôi, tôi nghĩ đây không phải là việc 1 bác sĩ cần quan tâm đến?”. Quan Tuấn Dương đặt tay lên bàn, ngón tay bởi vì dùng lực ấn mà trở lên trắng bệch, đó là động tác khi hắn đặc biệt không vui.
Nhiêu Tông Nghĩa chớp mắt vài cái, tuy rằng Quan Tuấn Dương ngữ khí không tốt lắm, bất quá, hắn vẫn chưa có tức giận. Buông bút, anh đẩy kính mắt, chậm rãi nói: “Làm bác sĩ, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ phải nói cho người bệnh, loại trừ những cảm giác không khỏe ở bên ngoài, còn có nhiều thứ quan trọng hơn vấn đề cần ——– trị liệu”.
So với người bình thường ngữ khí khi nói chuyện của hắn hơi chậm một chút, nghe giống như là đang cảnh cáo một cách thản nhiên.
Quan Tuấn Dương nhíu mày, “Anh cảm thấy năng lực *** của tôi cần phải trị liệu?”.
“Nếu anh hiện tại không trị liệu, tiếp theo có thể là sẽ phải chữa cái kia”. Nhiêu Tông Nghĩa gật gật đầu, bộ dạng chắc chắn khiến Quan Tuấn Dương càng thêm khó chịu.
Không đợi hắn mở miệng, Nhiêu Tông Nghĩa lại chậm rãi nói tiếp. “Tức giận làm tổn thương can, hỉ thương tâm, tư tổn thương tì, bi thương phế, e sợ tổn thương thận, tính tình của anh quá nóng nảy, về lâu dài, sợ rằng chỉ cần nóng giận cũng có thể phát bệnh”.
Lời anh nói đối với Quan Tuấn Dương là hoàn toàn giống cổ văn khó hiểu, mà kiểu thái độ không nóng không giận càng như là đang khiêu khích khinh thường.
“Uy!”. Nhíu mày, hắn trừng mắt với nam nhân trước mặt, “Đông y các anh đều là thay người khác xem bệnh?”.
Cũng không phải ai đến xem bệnh cũng có cái bộ dạng này a! ———- Nhiêu Tông Nghĩa hướng hắn cười.
“Anh Quan, sắc mặt của anh hiện tại, chỉ cần bịt kín một tầng bố, là người nhà có thể quỳ ở bên cạnh khóc rồi”. Làm bác sĩ, cần phải cho người bệnh hiểu hết được bệnh trạng của mình.
Quan Tuấn Dương ngay từ đầu còn chưa hiểu anh nói những lời này có ý nghĩa gì, vài giây sau mới phản ứng lại, đối phương nói hắn sắc mặt hiện tại giống người chết —- Tên nam nhân bốn mắt này mồm mép thực độc địa!.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhiêu Tông Nghĩa đang cầm cái chén đi đến bên cái ấm rót nước, bộ dạng chậm rãi khiến cho hắn phát ngán, nếu không phải vì duy trì hình tượng cho bản thân, hắn thật muốn xông lên bóp cổ người này (anh còn hình tượng sao??? Oo”).
Nhẫn nại đã muốn đến cực hạn hắn hít sâu một hơi, vươn ngón tay đè trên trán, càng thêm hối hận vì đã đến cái bệnh viện này, hắn cảm thấy đến đây bệnh trạng của hắn không khá hơn được chút nào, ngược lại còn nặng hơn.
“Được rồi! Tôi thừa nhận cơ thể tôi không phải trăm phần trăm đều khỏe mạnh, nhưng là đâu có đến mức như anh nói —- rách nát, anh không biết là anh cần phải nhẹ nhàng một chút sao?”.
Rót nước xong Nhiêu Tông Nghĩa chậm rãi đi trở về chỗ ngồi, mùi vị trà bốc lên mũi, có vị chanh, lại hình như có thêm mùi thảo dược gì đó, độc đáo khiến người khác tò mò.
“Bác sĩ chỉ khi ở thời điểm bệnh nhân bị bệnh nan y mới cần nhẹ nhàng”.
Thêm một câu, khiến Quan Tuấn Dương gần nổi trận lôi đình.
Không hề để ý tới hắn, Nhiêu Tông Nghĩa cầm lấy bút tiếp tục viết nốt bệnh án còn đang bỏ dở.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, ngòi bút lướt trên giấy tạo ra âm thanh. Quan Tuấn Dương điều chỉnh cảm xúc, nhìn người nam nhân trước mắt, cao thấp đánh giá.
“Anh còn không đến ba mươi đi?” Hắn đột nhiên hỏi.
Thân là đạo diễn, hắn có con mắt nhìn người rất chuẩn. Lần đầu tiên nhìn thấy Nhiêu Tông Nghĩa, chỉ biết nam nhân này không vượt quá ba mươi tuổi, nhưng là trên người hắn hơi thở phát ra như người bốn mươi tuổi.
Chưa đến ba mươi tuổi lại như giống như một ông lão trung niên, thật sự thì cũng khỏe mạnh.
“Anh mới hai mươi mấy tuổi, nhưng cách ăn mặc này làm người khác cảm thấy anh đã hơn bốn mươi”.
Ngẩng đầu, khóe miệng của Nhiêu Tông Nghĩa hơi hơi cong lên, kính mắt thật to trong đáy mắt tản ra ý cười nhạt, anh nhanh nhẹn đưa tờ kê thuốc cho Quan Tuấn Dương.
“Bác sĩ giỏi hay không không nên nhìn diện mạo, thỉnh anh đi bốc thuốc đi. Còn có người bệnh đang chờ tôi”.
Dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy, Quan Tuấn Dương nhìn liếc qua, tờ giấy kê khai thuốc có những dòng chữ rồng bay phượng múa, có thể nhìn ra hạ cô thảo, tang diệp và vân vân, nhưng muốn hiểu hết hoàn toàn thì không hề có khả năng.
“Mấy thứ này có thể trị cái gì?” Giọng nói chứa đầy hoài nghi không chút che dấu.
Nhiêu Tông Nghĩa đáp đúng một câu, “Bệnh của anh”.
“Đây là mấy thứ tôi cần? Thực vật cùng cỏ dại giống nhau?”. Vốn hắn đối với đông y cũng không có gì, nhưng là muốn chống lại tên bác sĩ này khiến hắn muốn khách khí cũng không được.
Yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại, cũng đúng
Nhiêu Tông Nghĩa lần này trầm mặc lâu hơn một chút, lúc sau hơi hơi nghiêng đầu nhìn người kia. “Giọng của anh có vẻ như đang nghi ngờ, vì cái gì còn đến với Đông y?”.
Câu hỏi này rất khá, Quan Tuấn Dương trong lúc nhất thời không biết làm sao để trả lời. Nói chính mình nhất thời hứng khởi cũng không đúng, càng không thể nói là bởi vì tò mò, muốn gặp “Nhiêu bác sĩ tuổi trẻ nhưng y thuật cao siêu”.
Cho nên hắn không trả lời, chính là đứng lên, có điểm thô lỗ cầm tờ kê thuốc, có thể cảm thấy sau khi ra khỏi cửa hắn sẽ đem tờ giấy kia ném xuống đống rác thải.
“Xem ra lần này tôi phải thất vọng rồi”. Nói xong, muốn xoay người bỏ đi.
Nhiêu Tông Nghĩa lúc này đột nhiên lên tiếng, Quan Tuấn Dương không kiên nhẫn, quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân ngồi ở cửa sổ đưa lưng về phía ánh mặt trời, trên người được che bởi một tầng vầng sáng, trừ ra những nhân tố khác, hình ảnh thực ra có vài phần duy mỹ.
“Chỉ cần uống thuốc đúng hạn, bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng”. Nhiêu Tông Nghĩa bình tĩnh liền nói.
Đem tầm mắt chuyển dời, Quan Tuấn Dương nhìn thẳng mặt Nhiêu Tông Nghĩa, đột nhiên thấy có điểm buồn cười.
Diện mạo khí chất và vân vân tạm thời miễn bình luận, nam nhân này thực sự rất độ lượng, vẫn là nói bác sĩ đông y đều như vậy. Ôn hòa khiêm tốn?.
Nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy kê thuốc trong tay, hắn hỏi: “Nếu tôi uống cái này vẫn không khá hơn???”.
Tựa hồ hiểu được ý tứ của hắn, Nhiêu Tông Nghĩa lại đẩy kính mắt một chút.
“Đó là do người bác sĩ như tôi không hoàn thành trách nhiệm, anh có thể đến —- trách cứ tôi”.
Trách cứ và vân vân, Quan Tuấn Dương không có hứng thú, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm trang hoàn toàn không giống đang nói giỡn của đối phương, hắn liền nhìn không được muốn cùng hắn ngoạn ngoạn.(có nghĩa là chơi đùa 1 phen đó)
Nở một nụ cười, lúc sau hắn nâng tay lên, đem tờ giấy kê thuốc đặt ở bên môi, “Đây là anh nói đó, bác sĩ, tôi đây sẽ thử xem thế nào, nếu kết quả không như anh nói, tôi cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu!”. Nói xong, trước khi đi còn hướng Nhiêu Tông Nghĩa nháy mắt, thấy người kia kinh ngạc đến thất thần, bộ dạng thiên nhiên ngốc nghếch, liền cảm thấy thực buồn cười.
Có điểm ngơ ngác nhìn nam nhân kia cười đến tự phụ và rời đi, Nhiêu Tông Nghĩa chính là ở trong lòng nghĩ: người này, có lẽ nên kê thêm thuốc bổ não cho hắn.
6h sáng, bên ngoài tuy rằng không tính là gió lạnh thấu xương nhưng cũng tuyệt đối không làm cho người ta cảm thấy được ấm áp, mặt trời lộ ra vài tia nắng cũng không đủ để mang đến sự sưởi ấm cho con người.
Khu nhà này đã có từ rất lâu, dân cư trong khu nhà tập trung kéo nhau đi tập thể dục ở quảng trường. Ngoại trừ một số người tập bằng thiết bị máy móc, phần lớn mọi người đều sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, thong thả du dương theo tiếng nhạc, tập môn võ truyền thống hạng nhất có thể cường thân kiện thể – Thái Cực quyền.
Bất quá, rõ ràng đây là đội của những người trung niên, nhưng người hướng dẫn mọi người đánh quyền, lại là một người chàng trai còn trẻ tuổi.
Chàng trai dáng người vừa phải, không tính là cao, nhưng vóc người cân đối, chỉ xem bề ngoài thì rất khó đoán ra tuổi. Bởi vì anh ăn mặc thật sự – quê mùa đến cực điểm.
Quần áo thể thao màu lam đã lưu hành từ nhiều năm trước, hiện tại muốn mua cũng rất là khó, hẳn là anh ta mặc từ thời sinh viên, mặc dù có chút cũ nhưng không hề hư hỏng. Trên chân là đôi giày vải màu trắng, tuy rằng coi như mới nhưng giới trẻ hiện nay tuyệt đối sẽ không đi.
Cách ăn mặc này, làm cho người ta có cảm giác giống như trở lại đại hội thể thao của một trường học những năm tám mươi.
Anh đeo một cặp kính gọng đen mắt to thoạt nhìn đã cũ lại còn xấu, cơ hồ che hơn phân nửa khuôn mặt, thêm vào đó là tóc mái trên trán, trừ bỏ cái mũi và cái miệng, căn bản là không thấy rõ mặt như thế nào, đến cả hơi thở cũng toát ra vẻ “Giản dị”.
Nhưng nếu đến gần thêm chút nữa, sẽ phát hiện anh có ánh mắt phi thường xinh đẹp, bất quá thực đáng tiếc, người nhìn ra được điểm ấy không có nhiều.
Anh theo tiếng nhạt mà thong thả khoa tay múa chân, Thái Cực quyền thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhất chiêu nhất thức giống như những động tác chậm trên phim điện ảnh, nhưng những người có thể làm vậy cũng không nhiều.
Bất quá, anh hiển nhiên làm được, tuy rằng “dung mạo xấu xí”, nhưng quyền pháp lại thuần thục đến tinh xảo, làm cho người ta không khỏi ngưỡng mộ, giống như là đang xem biểu diễn võ thuật, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều tản ra mỹ cảm không hề tầm thuờng, cho mọi người thấy cái gọi là trong nhu có cương.
Đánh xong chiêu cuối, Nhiêu Tông Nghĩa chậm rãi thu thế, nhắm mắt lại thở nhẹ một hơi rồi xoay người.
“Hôm nay đến đây thôi. Mọi người vất vả rồi”. Anh chậm rãi nói từng tiếng, tiết tấu nói chuyện từ tốn chính là đặc điểm của anh.
“Nhiêu bác sĩ, anh cũng vất vả rồi!”.
Anh khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh cầm lấy cái áo khoác màu đen mặc vào, vốn cách ăn mặc của anh đã có chỗ không thích hợp nay càng trở nên chẳng ra cái gì cả, bất quá bản thân anh không có để ý, lại hướng mọi người gật gật đầu, xoay người chậm rãi rời đi.
Trong ba anh em Nhiêu gia, Nhiêu Tông Nghĩa đứng thứ hai, thân là bác sĩ đông y xem như có điểm đặc biệt hơn, cũng không phải anh tính cách quái dị, mà là tính anh dị thường chậm.
Đối với đông y dưỡng sinh anh rất ủng hộ “Tâm phù khí táo là dưỡng sinh tối kỵ”, cho dù trời long đất lở anh vẫn không có biểu hiện gì. Trừ điểm đó ra, cá tính anh cũng thực trung dung, cho nên chỉ cần không phải chuyện phiền toái anh nhất định không cự tuyệt.
Hôm nay, cuộc sống của Nhiêu Tông Nghĩa cũng như những ngày bình thường khác, sau khi “ăn chậm nhai kĩ” bữa điểm tâm, anh kẹp tờ báo vào nách, khóa cửa vào, chậm rãi đi về hướng bệnh viện.
Anh làm việc ở bệnh viện đông y loại nhỏ, nhưng trong vùng cũng có chút danh tiếng.
Kiến trúc này đã có từ lâu đời, cảm giác không giống bệnh viện, ngược lại giống như một tòa nhà cổ.
Nhiêu Tông Nghĩa chọn bệnh viện này nguyên nhân chính là kiến trúc của tòa nhà. Màu sơn đỏ thẫm có chút loang lổ, giữ lại những hơi thở truyền thống, trong không khí tràn ngập mùi vị nhàn nhạt của thuốc Đông y, làm người ta có cảm giác thực an tâm.
Đi qua phòng bảo vệ, theo hành lang thật dài đi đến văn phòng, trên đường có mấy cô y tá hướng anh chào hỏi, chính là nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý, trước sau như một vẫn lạnh lùng nhưng không thất lễ.
Văn phòng anh không tính là lớn, bỏ qua những thiết bị cơ bản, mấy chậu cây làm cho cả phòng tràn ngập màu xanh. Phòng khám đông y không có những người bệnh cấp cứu, không khí yên tĩnh, thập phần thoải mái.
Chưa tới thời gian vào làm, Nhiêu Tông Nghĩa đun một ấm nước, sau dó chậm rãi thay áo blouse trắng, một thân áo trắng hơn nữa tóc còn hơi rối, kính mắt gọng to khiến cả người anh nhất thời trở nên già cỗi.
Trong thời gian chờ ấm điện đun nóng nước, anh mở cửa sổ lưu thông không khí, tưới cây, sau đó pha trà rồi vùi đầu vào trước bàn đọc báo, giống như những bác già đi làm đã nhiều năm.
Buổi sáng bệnh nhân cũng không nhiều, liên tiếp mấy người đều là những người già trung niên, hỏi thêm mấy vấn đề, xác định bệnh trạng, Nhiêu Tông Nghĩa liên kê đơn thuốc rồi đi bốc thuốc, toàn bộ quá trình diễn ra đâu vào đấy.
Mới vừa tiễn người bệnh, y tá đứng ở cửa liền hỏi: “Bác sĩ, có thể kêu người tiếp theo không?”.
Không biết có phải là ảo giác hay không, y tá luôn luôn biểu hiện lạnh lùng hôm nay tựa hồ phá lệ vui vẻ, trên gương mặt thản nhiên bỗng đỏ ửng như một cô gái trẻ tuổi ——– tuy rằng cô đã gần bốn mươi tuổi.
Nhiêu Tông Nghĩa mặt không chút thay đổi gật đầu, nhân lúc người bệnh còn chưa vào thì anh đứng dậy đi châm trà.
Mới vừa đem chén trà trở lại, cửa liền mở, anh chậm rãi xoay người, ánh mắt giao nhau với người đứng ngoài.
Làm bác sĩ lâu như vậy, thông thường bệnh nhân giống như vậy là không có.
Namnhân đứng ngoài cửa mặc một chiếc áo khoác tây trang màu đen, áo sơmi trắng cùng quần bò, thân hình cao lớn cân xứng. xem khung xương tựa hồ không phải người gốc Châu Á, càng đừng nói đến ngũ quan rõ ràng là con lai. Trên người áo sơmi trắng không cổ, cho dù hiện giờ thời tiết có rét lạnh, cổ áo vẫn hơi mở rộng, chân đi một đôi giày màu cà phê đậm.,mái tóc nâu tự nhiên buông xuống trán, càng làm tôn thêm ánh mắt đẹp của anh.
Nhiêu Tông Nghĩa đánh giá người nam nhân kia, đồng thời đối phương cũng nhìn anh, vài giây sau, người kia hơi hơi nhăn mi lại.
Cũng không mải nghĩ về vẻ mặt và ánh mắt người kia là có ý tứ gì, Nhiêu Tông Nghĩa mơ hồ quan sát khí sắc của đối phương, phát hiện trừ bỏ can hỏa quá vượng cùng sắc mặt không tốt lắm thì cũng không có dấu hiệu của bệnh gì nguy hiểm.
Cầm cái chén ngồi vào chỗ cũ, anh hướng người đứng ngoài cửa gật đầu một cái.
“Mời vào”.
Chớp mắt, Quan Tuấn Dương hiện tại đang lo lắng chính là bản thân mình có thực sự muốn đi vào.Đây giống như phòng khám cho cây vậy, còn có nam nhân kia, cùng với tưởng tượng của hắn về bác sĩ thì có phần chênh lệch ——- không, quả thực chính là cách biệt một trời một vực!.
Quan Tuấn Dương là một nhà đạo diễn, tuy rằng tuổi trẻ nhưng cũng không ngăn được hắn trở thành một đạo diễn nổi danh quốc tế. Ba mươi hai tuổi, năm năm trước dựa vào một bộ phim theo thể loại kinh dị không được xem trọng liền một bước thành danh, năm đó bộ phim kia nhận được các loại giải thưởng, tên tuổi hắn cơ hồ đã thành truyền kỳ, mà hiện giờ, truyền kỳ này lại theo hướng thần thoại mà phát triển.
Gần vài năm, Quan Tuấn Dương chụp vài bộ ảnh đều bị bầu làm thước đo so sánh, ngay cả khi như vậy cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng những bộ phim đang được chiếu. Đối với Quan Tuấn Dương mà nói, đem *** chụp thành tình sắc mới là nghệ thuật chân chính, nếu nói trắng ra không bằng hắn đi chụp A phiến (phim AV), mà liên tục mấy bộ ảnh đề tài mẫn cảm đều bán được, hắn cứ thế thẳng nghề đạo diễn mà tiến tới một cảnh giới mới.
So với nghề đạo diễn, ấn tượng đầu tiên đối với Quan Tuấn Dương làm cho người ta có cảm giác giống diễn viên hơn, ánh mắt hà khắc khủng hoảng tinh thần người khác kia chưa từng thay đổi.
Thừa dịp Nhiêu Tông Nghĩa ngồi trở lại vị trí, Quan Tuấn Dương lại đánh giá anh ta một chút.
Đầu tóc rối tung, kính mắt vừa quê mùa vừa to cồng kềnh, còn có áo sơmi cũ mặc trong áo blouse trắng, rõ ràng không đeo caravat, lại ngay cả cái cúc áo cao nhất cũng cài vào, hơn nữa trong tay đang cầm cái chén giữ nhiệt, bộ dạng quả thực —— không thể dùng ngôn từ để hình dung (=.=” anh bôi bác qá đi).
Tuy rằng không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nghề nghiệp của hắn chính là phải trông mặt mà bắt hình dong. Tựa như vòng một là phỏng vấn, bề ngoài chính là ấn tượng đầu tiên, mà ấn tượng đầu tiên Nhiêu Tông Nghĩa để lại cho hắn chính là – rất kém cỏi. =)))))))))))
Quan Tuấn Dương chưa từng khám đông y, đối với đông y ấn tượng đầu tiên chính là bắt mạch, châm cứu, cùng với những phương pháp thuốc cổ truyền. Hắn không hiểu để có thể lý giải về cái loại gim kim vào người, còn có phương pháp châm lửa đốt, nhưng chính là không phải dùng đến dao mổ, thoạt nhìn có chút thoải mái.
Hôm nay đến phòng khám đông y, hoàn toàn là bởi vì đề nghị của mấy thằng bạn tốt. Thân thể hắn gần đây đích xác là không tốt lắm, cho nên bạn bè hắn nói cũng không cần quá mức trị liệu khổ sở, mà là một lần đến đông y thử xem chữa trị không đau mà thuốc cũng không có tác dụng phụ, hắn lập tức tiếp nhận lời nói này, cũng bớt thời gian đến bệnh viện đông y, tìm bác sĩ mà bằng hữu giới thiệu.
Nhưng bác sĩ đông y đều không phải là tóc bạc trắng xóa, cả người tản ra hơi thở của tiên nhân giống mấy ông lão bảy mươi sao?. Quan Tuấn Dương vừa đi vào vừa tự hỏi.
Nhiêu Tông Nghĩa đẩy cái gọng kính khổng lồ, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh là bác sĩ?” Bởi vì thực sự hoài nghi, Quan Tuấn Dương nhịn không được phải lên tiếng xác nhận.
Mở bệnh án, Nhiêu Tông Nghĩa nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngồi đi”.
Quan Tuấn Dương do dự một chút, tuy rằng có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Nhiêu Tông Nghĩa nhìn qua bệnh án và tên tuổi người kia, sau đó xem xét tình huống rồi cúi đầu viết lên bệnh án.
Quan Tuấn Dương không hiểu, bản thân chưa nói câu nào, vì sao đối phương lại viết không ngừng, liền liếc nhìn, tuy rằng vị bác sĩ này viết gì đó người bình thường xem không hiểu, nhưng là hắn phát hiện chữ của người nam nhân này phi thường đẹp.
“Có chỗ nào không thoải mái”. Nhiêu Tông Nghĩa vừa viết vừa hỏi, cũng không ngẩng đầu lên.
“Thường xuyên mất ngủ, có đôi khi trong người rất đau, gần đây tinh thần cũng không tốt lắm”. Tuy rằng đây là lời nói thật nhưng là cũng có vài phần nói cho có lệ. Tên bác sĩ này cảm giác có điểm ngốc nghếch, hắn nhìn chằm chằm bệnh án, ngoại trừ có thể chứng minh hắn bị cận thị thì một chút cũng không nhìn ra bộ dạng y thuật cao siêu nào.
“Tình trạng ăn uống?”. Viết xong, Nhiêu Tông Nghĩa ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.
Quan Tuấn Dương nhẹ nhàng chớp mắt. “Bình thường”.
“Mắt có nhìn rõ không? Có thường xuyên cảm thấy tầm mắt mơ hồ?”.
Cho tới tận bây giờ đây là câu anh ta nói dài nhất, Quan Tuấn Dương phát hiện người kia tốc độ nói so với người thường có chậm hơn một chút. Nghĩ nghĩ, hắn gật gật đầu, “Có lúc mệt”.
Nhiêu Tông Nghĩa gật đầu, một lúc sau thì buông bút.
“Đặt tay lên”.
Quan Tuấn Dương cúi đầu nhìn thoáng qua cái gối trên bàn, cà lơ phất phơ cởi khuy ở cổ tay rồi đặt tay lên.
Nhiêu Tông Nghĩa đặt ngón tay lên cổ tay hắn, hai mắt nhìn về phía trước, tập trung tinh thần bắt đầu bắt mạch.
Quan Tuấn Dương cảm thấy nhàm chán, ánh mắt tùy ý đảo xung quanh, đột nhiên chú ý tới bàn tay của vị bác sĩ này thực đẹp, móng tay cắt gọn gàng, tản ra màu hồng nhuận sáng bóng, nắm vào nhất định rất thoải mái ——
“Anh khẩn trương cái gì?” Lúc này Nhiêu Tông Nghĩa đột nhiên quay đầu đi nhìn hắn một cái.
Khẩn trương? Quan Tuấn Dương thu hồi những suy nghĩ miên man, mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Tôi không có khẩn trương”.
“Tim anh đập nhanh hơn”. Chậm rãi nói một câu, Nhiêu Tông Nghĩa buông tay ra.
Quan Tuấn Dương nhất thời ngạc nhiên.
“Mau vươn đầu lưỡi ra”. Nhiêu Tông Nghĩa đột nhiên yêu cầu.
“A?” Kêu một người phong nhã làm trò thè lưỡi trước mặt người khác đó là một yêu cầu thất lễ.
“Làm sao vậy?” Nhiêu Tông Nghĩa không thể lý giải vẻ mặt người kia không tình nguyện là vì cái gì.
“Anh muốn làm gì?”.
Làm gì, “Xem bệnh a!”. Tuy rằng anh bắt đầu hoài nghi nam nhân trước mặt này có phải là đến xem bệnh hay không.
“Anh không phải vừa mới bắt mạch sao?” Đại khái ấn tượng đầu tiên đã không tốt, Quan Tuấn Dương phát hiện sự kiên nhẫn khi quay phim của hắn thì trước mặt người này hoàn toàn không thấy tăm hơi..
Đứng trên địa vị bác sĩ mà nói, đang khám bệnh căn bản không nên đưa ra vấn đề làm người ta mất hết kiên nhẫn, bất quá Nhiêu Tông Nghĩa là ngoại lệ.
“Đây chính là trình tự, tôi cũng không phải thần tiên, làm sao biết được bệnh trạng của anh. Nếu anh muốn biết thân thể của có hay không bị bệnh thì làm phiền phối hợp với tôi”. Anh nhấn mạnh từng chữ.
Nếu là người bình thường, bị nghi ngờ như vậy cho dù không phát hỏa cũng sẽ sinh khí, như thế này chứng tỏ Nhiêu Tông Nghĩa tính tình rất tốt, chẳng qua anh so với người thường, có lạnh nhạt hơn một chút, cảm thấy giải thích thêm một lần cũng không đau không ngứa.
Bộ dạng chuyên nghiệp của anh khiến Quan Tuấn Dương không thể phản bác, cuối cùng không tình nguyện cũng phải hé miệng, đem đầu lưỡi của mình vươn ra.
“Mau vươn đến điểm này” Nhiêu Tông Nghĩa mặt không chút thay đổi liền nói: “Giống như con chó nhỏ vậy”.[=))]
“Ngô!” Quan Tuấn Dương thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình.
Sao lại so sánh như vậy? Đó là câu một bác sĩ nên nói sao?
Trừng mắt với nam nhân trước mặt, hắn có cảm giác người này như những tên lang băm dùng phương pháp cổ truyền trị bệnh đái dầm cho trẻ con vậy.
“Ân —- Đầu lưỡi có điểm hổng”. Nhiêu Tông Nghĩa một lần nữa cầm bút, trên bệnh án viết mấy chữ, tiếp theo lấy biểu tình trịnh trọng nhìn Quan Tuấn Dương.
“Anh Quan, đại khái mà nói, anh trừ bỏ can hỏa vượng vì mệt nhọc quá độ, cũng không có bệnh tật gì, nhưng là thân thể bị hư nhược, cuộc sống quá nhiều áp lực làm mất ngủ, tinh khí không đủ khiến bị ra mồ hôi trộm vào ban đêm. Còn có, anh hút thuốc khá nhiều, hơn nữa, bản thân còn rất phóng túng ——–.”
Liên tiếp dùng các thuật ngữ đông y khiến Quan Tuấn Dương nghe có điểm mơ hồ, nhưng cũng là có hiểu được một chút, ít nhất hắn cũng biết được bệnh trạng của mình, chính là hắn không rõ câu cuối kia là có ý tứ gì.
“Cái gì. Bản thân tôi rất phóng túng?”.
Nhiêu Tông Nghĩa vươn tay chậm rãi tháo kính xuống, cúi xuống lấy tay xoa xoa mắt. Tóc mái có điểm dài vì động tác này mà che hết phía trước mặt, làm cho người ta căn bản không còn thấy rõ mũi ở vị trí nào. Vài giây sau, xoa xoa xong rồi anh đeo kính trở lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn, rõ ràng là đã không còn kiên nhẫn với người kia.
“Chuyện phòng the quá độ, *** dục quá mức, làm cho thân thể hư nhược, chứng khí hư, phờ phạc rũ rượi ——-“.
“Chờ một chút!”. Quan Tuấn Dương nâng tay lên cắt ngang lời nói của anh, biểu tình hoàn toàn không lý giải nổi hỏi: “Anh nói chuyện phòng the quá độ chẳng lẽ là chỉ ———-“.
Hắn chưa bao giờ phủ nhận chính bản thân mình phong lưu, thậm chí còn có điểm lạm giao, coi việc đó như thể giải trí, ngươi tình ta nguyện, có vài người nghĩ nhờ hắn mà có thể có một vị trí trong làng diễn viên, có vài người lại nhìn bộ dạng tiền tài của hắn, cho nên hắn chưa bao giờ thiếu người lên giường.
Người khác nói hắn phong lưu cũng tốt, hạ lưu cũng thế, dù sao cái giá phải trả để đến được thành công chính là quan hệ trực tiếp, cho đến bây giờ chưa bị ràng buộc với ai, sống tự do tự tại, như vậy là đủ rồi.
Chính là lúc này cái “Ngươi tình ta nguyện” bị người trước mắt nói thành “Chuyện phòng the quá độ”, chẳng phải chính là chỉ hắn phương diện kia không được sao!?.
Nhiêu Tông Nghĩa gật đầu. Nếu là bác sĩ khác, có thể mỉm cười an ủi bệnh nhân, nhưng phong cách của anh không phải như vậy, so với an ủi, anh cho rằng bản thân chính là phải nói ra sự thật.
“Anh còn tiếp tục như vậy có khả năng sẽ bị suy thận”. Dù sao cũng không phải bệnh nan y, hù dọa cũng không chết người được.
Bất quá thực hiển nhiên, Quan Tuấn Dương vẫn là bị dọa đến điếng người.
Hai chữ “suy thận” này, đối với nam nhân quả thực giống như tử hình, nhất là với những người như hắn, giống như cuộc đời hắn có thêm một vết nhơ.
“Tuy rằng không phải là quá nghiêm trọng, nhưng là, sau này hy vọng anh sẽ giữ gìn một chút”. Lấy ra tờ kê đơn thuốc, Nhiêu Tông Nghĩa bắt đầu viết.
“Chiều nay ra bốc thuốc, một bộ dược tiên hai lần, ba chén nước đổ cùng vào một bát, một ngày uống hai lần. Trong lúc uống thuốc này phải ăn kiêng, không được uống rượu, không được ăn ———-“.
“Chờ một chút!”. Trầm mặc từ nãy Quan Tuấn Dương rốt cuộc cũng phải lên tiếng.
Nhiêu Tông Nghĩa dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh có phải là lầm không?” Quan Tuấn Dương nói lớn.
“Cái gì?”.
“Anh nói tôi làm việc quá độ?”
Nhiêu Tông Nghĩa gật đầu, biểu tình thậm chí không có một tia mờ mịt, không biết chính mình nói sai ở đâu.
“BÁC.SĨ” Quan Tuấn Dương cắn chặt răng, “Tôi tháng này mới sinh hoạt *** một vài lần, làm sao có thể gọi là quá độ được!?”.
“Cũng không phải là làm nhiều mới gọi là quá độ, thân thể anh đang hư nhược, căn bản không nên sinh hoạt vợ chồng”.
Nghe vậy, sắc mặt Quan Tuấn Dương khó coi thêm vài phần.
“Anh nói là của tôi không dùng được?”.
“Cũng có thể nói như vậy…” Nhiêu Tông Nghĩa giảng giải. “Anh gần đây nhất sinh hoạt *** có cảm giác như thế nào? Cao trào liên tục trong bao lâu? Bắn tinh nhiều nhất mấy lần? Có ra sớm không?” Gương mặt không chút biểu tình hỏi liên tiếp những vấn đề nhạy cảm, làm khuôn mặt Quan Tuấn Dương anh tuấn bất phàm bỗng chốc méo mó.
Thân là một người nam nhân, bị người khác nói phương diện kia không dùng được đã là một loại sỉ nhục, lại còn làm vẻ mặt hờ hững, trực tiếp hỏi hắn một tối bắn vài lần. Chẳng lẽ người kia không biết đổi cách nói khác, nói vậy không thấy chối tai sao???.
Hắn cắn răng hỏi: “Anh cảm thấy bộ dạng tôi thoạt nhìn giống người ra sớm sao?”.
Nhiêu Tông Nghĩa đẩy mắt kính, ánh sáng chiếu phản lên trên làm người ta hoàn toàn không rõ được ánh mắt của anh, càng làm cho anh có vẻ bí hiểm.
“Loại sự tình này, chỉ dựa vào bề ngoài thì không thể trả lời được, có rất nhiều nam nhân, thoạt nhìn —— rất mạnh, nhưng kì thực phương diện kia cũng không được như ý muốn”.
Giọng nói không có nhịp điệu bình tĩnh trả lời, Quan Tuấn Dương nhắm mắt lại, mím chặt môi sau đó thở dài một hơi.
Cùng với tên nam nhân tẻ nhạt, không dậy được ở hắn chút ít “tình thú” nào thảo luận chuyện “phong the”, quả thực là 1 việc cực kì nhàm chán!
“Có vài nam nhân, trước bốn mươi tuổi đều không có biểu hiện gì bất thường, nhưng là, sau bốn mươi, thì bắt đầu có rất nhiều ——“.
“Đủ rồi!”. Khẽ quát một tiếng, hắn rốt cuộc chịu không nổi trình tự phân tích của nam nhân này.
Hắn sai lầm rồi, lúc đó nhìn thấy nam nhân này đáng nhẽ nháy mắt phải xoay người rời đi, hắn nhất định là bị trúng tà mới đến cái bệnh viện tràn ngập mùi thuốc Đông y này, hiện tại hắn thà rằng đi đến bệnh viện Tây y ngửi mùi thuốc sát trùng, nhiều lắm là tiêm một mũi, ít nhất nơi đó còn có các cô ý tá xinh đẹp khêu gợi, mà không bị một tên nam nhân bảo hắn suy thận!.
“Làm sao vậy?” Nhiêu Tông Nghĩa bộ dạng vấn ngây ngốc, chính là trên mặt hiện một tia khó hiểu, nghi hoặc nhìn khuôn mặt đang biến sắc của nam nhân kia.
“Tôi chỉ muốn biết anh có hay không có thể trị dứt bệnh mất ngủ của tôi, nhưng anh lại phân tích đến năng lực *** của tôi, tôi nghĩ đây không phải là việc 1 bác sĩ cần quan tâm đến?”. Quan Tuấn Dương đặt tay lên bàn, ngón tay bởi vì dùng lực ấn mà trở lên trắng bệch, đó là động tác khi hắn đặc biệt không vui.
Nhiêu Tông Nghĩa chớp mắt vài cái, tuy rằng Quan Tuấn Dương ngữ khí không tốt lắm, bất quá, hắn vẫn chưa có tức giận. Buông bút, anh đẩy kính mắt, chậm rãi nói: “Làm bác sĩ, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ phải nói cho người bệnh, loại trừ những cảm giác không khỏe ở bên ngoài, còn có nhiều thứ quan trọng hơn vấn đề cần ——– trị liệu”.
So với người bình thường ngữ khí khi nói chuyện của hắn hơi chậm một chút, nghe giống như là đang cảnh cáo một cách thản nhiên.
Quan Tuấn Dương nhíu mày, “Anh cảm thấy năng lực *** của tôi cần phải trị liệu?”.
“Nếu anh hiện tại không trị liệu, tiếp theo có thể là sẽ phải chữa cái kia”. Nhiêu Tông Nghĩa gật gật đầu, bộ dạng chắc chắn khiến Quan Tuấn Dương càng thêm khó chịu.
Không đợi hắn mở miệng, Nhiêu Tông Nghĩa lại chậm rãi nói tiếp. “Tức giận làm tổn thương can, hỉ thương tâm, tư tổn thương tì, bi thương phế, e sợ tổn thương thận, tính tình của anh quá nóng nảy, về lâu dài, sợ rằng chỉ cần nóng giận cũng có thể phát bệnh”.
Lời anh nói đối với Quan Tuấn Dương là hoàn toàn giống cổ văn khó hiểu, mà kiểu thái độ không nóng không giận càng như là đang khiêu khích khinh thường.
“Uy!”. Nhíu mày, hắn trừng mắt với nam nhân trước mặt, “Đông y các anh đều là thay người khác xem bệnh?”.
Cũng không phải ai đến xem bệnh cũng có cái bộ dạng này a! ———- Nhiêu Tông Nghĩa hướng hắn cười.
“Anh Quan, sắc mặt của anh hiện tại, chỉ cần bịt kín một tầng bố, là người nhà có thể quỳ ở bên cạnh khóc rồi”. Làm bác sĩ, cần phải cho người bệnh hiểu hết được bệnh trạng của mình.
Quan Tuấn Dương ngay từ đầu còn chưa hiểu anh nói những lời này có ý nghĩa gì, vài giây sau mới phản ứng lại, đối phương nói hắn sắc mặt hiện tại giống người chết —- Tên nam nhân bốn mắt này mồm mép thực độc địa!.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhiêu Tông Nghĩa đang cầm cái chén đi đến bên cái ấm rót nước, bộ dạng chậm rãi khiến cho hắn phát ngán, nếu không phải vì duy trì hình tượng cho bản thân, hắn thật muốn xông lên bóp cổ người này (anh còn hình tượng sao??? Oo”).
Nhẫn nại đã muốn đến cực hạn hắn hít sâu một hơi, vươn ngón tay đè trên trán, càng thêm hối hận vì đã đến cái bệnh viện này, hắn cảm thấy đến đây bệnh trạng của hắn không khá hơn được chút nào, ngược lại còn nặng hơn.
“Được rồi! Tôi thừa nhận cơ thể tôi không phải trăm phần trăm đều khỏe mạnh, nhưng là đâu có đến mức như anh nói —- rách nát, anh không biết là anh cần phải nhẹ nhàng một chút sao?”.
Rót nước xong Nhiêu Tông Nghĩa chậm rãi đi trở về chỗ ngồi, mùi vị trà bốc lên mũi, có vị chanh, lại hình như có thêm mùi thảo dược gì đó, độc đáo khiến người khác tò mò.
“Bác sĩ chỉ khi ở thời điểm bệnh nhân bị bệnh nan y mới cần nhẹ nhàng”.
Thêm một câu, khiến Quan Tuấn Dương gần nổi trận lôi đình.
Không hề để ý tới hắn, Nhiêu Tông Nghĩa cầm lấy bút tiếp tục viết nốt bệnh án còn đang bỏ dở.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, ngòi bút lướt trên giấy tạo ra âm thanh. Quan Tuấn Dương điều chỉnh cảm xúc, nhìn người nam nhân trước mắt, cao thấp đánh giá.
“Anh còn không đến ba mươi đi?” Hắn đột nhiên hỏi.
Thân là đạo diễn, hắn có con mắt nhìn người rất chuẩn. Lần đầu tiên nhìn thấy Nhiêu Tông Nghĩa, chỉ biết nam nhân này không vượt quá ba mươi tuổi, nhưng là trên người hắn hơi thở phát ra như người bốn mươi tuổi.
Chưa đến ba mươi tuổi lại như giống như một ông lão trung niên, thật sự thì cũng khỏe mạnh.
“Anh mới hai mươi mấy tuổi, nhưng cách ăn mặc này làm người khác cảm thấy anh đã hơn bốn mươi”.
Ngẩng đầu, khóe miệng của Nhiêu Tông Nghĩa hơi hơi cong lên, kính mắt thật to trong đáy mắt tản ra ý cười nhạt, anh nhanh nhẹn đưa tờ kê thuốc cho Quan Tuấn Dương.
“Bác sĩ giỏi hay không không nên nhìn diện mạo, thỉnh anh đi bốc thuốc đi. Còn có người bệnh đang chờ tôi”.
Dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy, Quan Tuấn Dương nhìn liếc qua, tờ giấy kê khai thuốc có những dòng chữ rồng bay phượng múa, có thể nhìn ra hạ cô thảo, tang diệp và vân vân, nhưng muốn hiểu hết hoàn toàn thì không hề có khả năng.
“Mấy thứ này có thể trị cái gì?” Giọng nói chứa đầy hoài nghi không chút che dấu.
Nhiêu Tông Nghĩa đáp đúng một câu, “Bệnh của anh”.
“Đây là mấy thứ tôi cần? Thực vật cùng cỏ dại giống nhau?”. Vốn hắn đối với đông y cũng không có gì, nhưng là muốn chống lại tên bác sĩ này khiến hắn muốn khách khí cũng không được.
Yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại, cũng đúng
Nhiêu Tông Nghĩa lần này trầm mặc lâu hơn một chút, lúc sau hơi hơi nghiêng đầu nhìn người kia. “Giọng của anh có vẻ như đang nghi ngờ, vì cái gì còn đến với Đông y?”.
Câu hỏi này rất khá, Quan Tuấn Dương trong lúc nhất thời không biết làm sao để trả lời. Nói chính mình nhất thời hứng khởi cũng không đúng, càng không thể nói là bởi vì tò mò, muốn gặp “Nhiêu bác sĩ tuổi trẻ nhưng y thuật cao siêu”.
Cho nên hắn không trả lời, chính là đứng lên, có điểm thô lỗ cầm tờ kê thuốc, có thể cảm thấy sau khi ra khỏi cửa hắn sẽ đem tờ giấy kia ném xuống đống rác thải.
“Xem ra lần này tôi phải thất vọng rồi”. Nói xong, muốn xoay người bỏ đi.
Nhiêu Tông Nghĩa lúc này đột nhiên lên tiếng, Quan Tuấn Dương không kiên nhẫn, quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân ngồi ở cửa sổ đưa lưng về phía ánh mặt trời, trên người được che bởi một tầng vầng sáng, trừ ra những nhân tố khác, hình ảnh thực ra có vài phần duy mỹ.
“Chỉ cần uống thuốc đúng hạn, bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng”. Nhiêu Tông Nghĩa bình tĩnh liền nói.
Đem tầm mắt chuyển dời, Quan Tuấn Dương nhìn thẳng mặt Nhiêu Tông Nghĩa, đột nhiên thấy có điểm buồn cười.
Diện mạo khí chất và vân vân tạm thời miễn bình luận, nam nhân này thực sự rất độ lượng, vẫn là nói bác sĩ đông y đều như vậy. Ôn hòa khiêm tốn?.
Nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy kê thuốc trong tay, hắn hỏi: “Nếu tôi uống cái này vẫn không khá hơn???”.
Tựa hồ hiểu được ý tứ của hắn, Nhiêu Tông Nghĩa lại đẩy kính mắt một chút.
“Đó là do người bác sĩ như tôi không hoàn thành trách nhiệm, anh có thể đến —- trách cứ tôi”.
Trách cứ và vân vân, Quan Tuấn Dương không có hứng thú, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm trang hoàn toàn không giống đang nói giỡn của đối phương, hắn liền nhìn không được muốn cùng hắn ngoạn ngoạn.(có nghĩa là chơi đùa 1 phen đó)
Nở một nụ cười, lúc sau hắn nâng tay lên, đem tờ giấy kê thuốc đặt ở bên môi, “Đây là anh nói đó, bác sĩ, tôi đây sẽ thử xem thế nào, nếu kết quả không như anh nói, tôi cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu!”. Nói xong, trước khi đi còn hướng Nhiêu Tông Nghĩa nháy mắt, thấy người kia kinh ngạc đến thất thần, bộ dạng thiên nhiên ngốc nghếch, liền cảm thấy thực buồn cười.
Có điểm ngơ ngác nhìn nam nhân kia cười đến tự phụ và rời đi, Nhiêu Tông Nghĩa chính là ở trong lòng nghĩ: người này, có lẽ nên kê thêm thuốc bổ não cho hắn.
Tác giả :
Phong Dạ Hân