Lương Tiên Khó Cầu
Chương 87
Thiên Âm đã chết, Diễn Kỳ không tin.
Khi y rốt cục cũng vì nàng làm một chuyện gì đó, thì có người đến nói với y, người kia đã chết rồi, chuyện y làm không hề có ý nghĩa nữa đâu.
Y đương nhiên không tin được, dù là chính miệng phụ quân nói, dù Lục Thủy khóc lóc kể lể y nghe, y vẫn không tin.
Sao Thiên Âm có thể chết được, nàng tuyệt vọng chạy tới tìm y, nhờ y bảo vệ Thanh Vân cho nàng, nàng đồng ý gọi y là Diễn Kỳ ca ca lần nữa, tin tưởng y lần nữa, sao có thể chết được, làm sao mà chết được !
Muốn y bảo vệ Thanh Vân sao? Một mình y nhảy vào Thanh Vân lúc bị vây khốn, cho dù bị yêu giới gây sức ép, y vẫn liều mạng, chờ quân tiên giới đến, sẽ cứu được Thanh Vân của nàng.
Đồng ý rồi, y sẽ làm được, nàng có thể yên tâm, vậy vì sao phải chết.
Đúng, là để lừa y thôi, mọi người đều lừa y, nhất định nàng còn sống, y đã tìm được cách chữa khỏi thương tổn của nàng, khiến nàng sống thật lâu.
Khi y tức khí ngập trời quay trở lại thiên giới, như muốn nổi điên lật tung tật cả tìm bóng dáng nàng, Thiên Khải đài bị tàn phá không còn gì cả, chỉ còn phiến cốt của Xích Cơ.
Trong nhát mắt, y không còn nghe được âm thanh gì nữa, khí lực toàn thân phút chốc đều biến mất, y ngã ngồi trên đất, trong đầu từng tiếng nổ vang.
Nàng đi thật rồi, không còn gì cả, phách hồn tẫn tán, thi cốt vô tồn.
DIễn Kỳ ngồi trên Thiên Khải thai đến khi mặt trời lặn, trong đầu vẫn trống rỗng như cũ.
Mãi đến khi Lục Thủy khóc lóc chạy đến, chĩa kiếm vào người y, đòi lại tôn chủ của nàng. Y mới đột nhiên bừng tỉnh, y phải tìm nàng về, cho dù là hồn phi phách tán hồn vía lên mây, cũng sẽ có tàn hồn lưu lại, chỉ cần tìm được tàn hồn, một ngày nào đó thu về đủ ba hồn bảy vía, nàng sẽ trở về thôi.
Trong nháy mắt y cảm giác mình sống lại, may quá, còn kịp, chuyện gì cũng còn hi vọng.
Dường như y dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình đến Ti Mệnh thai mượn Hướng Sinh cảnh, y phải nhanh chóng tìm tàn hồn của Thiên Âm, có Hướng Sinh cảnh, có thể chiếu được kiếp trước kiếp này của mọi người trong tam giới, cũng có bản ghi chép nơi từng linh hồn sinh ra rồi tiêu vong.
Nhưng mà… y không tìm thấy Thiên Âm.
Đừng nói là hồn phác, ngay cả hơi thở mỏng manh, y cũng không tìm được.
Y không từ bỏ, cứ tìm hết lần này đến lần khác, nhưng tìm mãi không ra.
”Vì sao chứ? Vì sao lại chỉ không tìm thấy nàng?”
”Thái tử điện hạ”. Sắc mặt Ti mệnh hơi khó coi, ấp úng nói: “Tiên yêu hay con người trên thế gian này, từng hồi phách đều luân hồi vạn kiếp, Hướng Sinh cảnh này có thể chiếu được hồn phách luân hồi trong vạn kiếp mà thôi”.
”Luân hồi vạn kiếp, Thiên Âm là thiên thai trời sinh, lại là hậu duệ của thần tộc, hồn phách của nàng được trời đất sinh ra, tiên thể lúc nhỏ, là kiếp thứ nhất của nàng, cho dù rơi vào phàm trần thì cũng mới năm trăm năm thôi. Năm trăm năm sau đã quay về, sao đã hết vạn kiếp được”.
”Thái tử điện hạ, ngài quên rồi sao. Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Năm trăm năm trên tiên giới trôi qua chốc lát, nhưng dưới trần gian đã thương hải tan điền. Huống hồ…” Sắc mặt Ti Mệnh càng thêm khó xử, ” Huống hồ, Thiên Âm… sơn chủ, hạ phàm chịu khổ kiếp, mỗi kiếp sống không lâu, hơn nữa… “.
Cơ thể Diễn Kỳ khẽ run lên, chao đảo, y vội kéo lấy vạt áo của Ti mệnh: “Vì sao… vì sao có chuyện như thế? Sao ngươi không bẩm báo chuyện này cho ta?”
”Thần… Thần có bẩm báo rồi”. Vẻ mặt Ti mệnh đầy bối rối, vội vàng giải thích, “Thần đã nhiều lần bẩm báo với thái tử, nhưng… mỗi lần còn chưa nói, người đã đuổi thần đi, cho nên…”
DIễn Kỳ sửng sốt, đúng là năm trăm năm này, y hận nàng thấu xương, ghét nhất chính là khi nghe hai chữ Thiên Âm đó, vậy mà y lại không nghe người ta bấm bảo, hối hận nhất thời như muốn ép y không thở nổi.
Từng lời nói Ti mệnh như lưỡi dao chém thẳng vào ngực y.
”Thần đã sớm bẩm báo với thiên đế, nhưng thiên đế nói để ngài làm chủ, thực ra mỗi lần nàng hết một đời luân hồi, thần đều cầu kiến thái tử, ngày nói… về sau chuyện của nàng đừng đến bẩm báo nữa, cho nên thần…”.
”Thực ra nàng đã lịch kiếp chín ngàn chín trăm chín mươi tám thế, cho nên đây là đời luân hồi cuối cùng. Hơn nữa nàng là bị tiên lôi đánh…”.
”Duyến Đức Thiên Quân không để ý đến tính mạng, xuất quan cũng là vì muốn tìm nàng về, bởi vì người tính được, đây là đời cuối cùng của nàng rồi”.
”Dưới chín trọng thiên lôi, hồn phách tam giới vạn kiếp luân hồi cũng sẽ tiêu tán trong thiên địa”.
”Thái tử điện hạ, Hướng Sinh cảnh không tìm ra Thiên Âm sơn chủ, là bởi vì… nàng không phải hồn phi phách tán, mà là… vĩnh viễn không siêu sinh”.
Diễn Kỳ bước lùi về sau từng bước… trong lòng đau quặn, vị tanh ngọt trào ra khoang miệng, máu từ khóe miệng chảy xuống. Không ngờ trong năm trăm năm ngắn ngủi, nàng đã đi qua vạn kiếp.
Là do y khiến nàng vĩnh viễn không siêu sinh.
Chấp nhất trong lòng y, bóng hình nhảy múa nơi Dao Trì ngày đó, chấp nhất một ngàn năm. Nhưng chấp nhất đó lại khiến nàng thương tích đầy mình, khiến nàng vĩnh viễn không siêu sinh được.
Thậm chí y còn chưa bao giờ tin tưởng nàng một lần, năm trăm năm trước, y từ chối tình cảm của nàng. Năm trăm năm sau y biết rõ mình không khống chế được sự hấp dẫn của nàng, lại một lần nữa làm nàng bị thương, cuối cùng cũng không chịu nhận ra tâm ý của mình.
Đúng vậy, y thích nàng, có lẽ từ năm trăm năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy. Có lẽ là ngay từ khi nàng trở về, có lẽ là vì ngàn năm trước, nàng nhảy múa bay lên, lúc ngoái đầu lại mỉm cười tuyệt mỹ.
Cuối cùng y đã biết, người trong lòng mình bấy lâu, chỉ có nàng.
Nhưng mà… y vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Khi y rốt cục cũng vì nàng làm một chuyện gì đó, thì có người đến nói với y, người kia đã chết rồi, chuyện y làm không hề có ý nghĩa nữa đâu.
Y đương nhiên không tin được, dù là chính miệng phụ quân nói, dù Lục Thủy khóc lóc kể lể y nghe, y vẫn không tin.
Sao Thiên Âm có thể chết được, nàng tuyệt vọng chạy tới tìm y, nhờ y bảo vệ Thanh Vân cho nàng, nàng đồng ý gọi y là Diễn Kỳ ca ca lần nữa, tin tưởng y lần nữa, sao có thể chết được, làm sao mà chết được !
Muốn y bảo vệ Thanh Vân sao? Một mình y nhảy vào Thanh Vân lúc bị vây khốn, cho dù bị yêu giới gây sức ép, y vẫn liều mạng, chờ quân tiên giới đến, sẽ cứu được Thanh Vân của nàng.
Đồng ý rồi, y sẽ làm được, nàng có thể yên tâm, vậy vì sao phải chết.
Đúng, là để lừa y thôi, mọi người đều lừa y, nhất định nàng còn sống, y đã tìm được cách chữa khỏi thương tổn của nàng, khiến nàng sống thật lâu.
Khi y tức khí ngập trời quay trở lại thiên giới, như muốn nổi điên lật tung tật cả tìm bóng dáng nàng, Thiên Khải đài bị tàn phá không còn gì cả, chỉ còn phiến cốt của Xích Cơ.
Trong nhát mắt, y không còn nghe được âm thanh gì nữa, khí lực toàn thân phút chốc đều biến mất, y ngã ngồi trên đất, trong đầu từng tiếng nổ vang.
Nàng đi thật rồi, không còn gì cả, phách hồn tẫn tán, thi cốt vô tồn.
DIễn Kỳ ngồi trên Thiên Khải thai đến khi mặt trời lặn, trong đầu vẫn trống rỗng như cũ.
Mãi đến khi Lục Thủy khóc lóc chạy đến, chĩa kiếm vào người y, đòi lại tôn chủ của nàng. Y mới đột nhiên bừng tỉnh, y phải tìm nàng về, cho dù là hồn phi phách tán hồn vía lên mây, cũng sẽ có tàn hồn lưu lại, chỉ cần tìm được tàn hồn, một ngày nào đó thu về đủ ba hồn bảy vía, nàng sẽ trở về thôi.
Trong nháy mắt y cảm giác mình sống lại, may quá, còn kịp, chuyện gì cũng còn hi vọng.
Dường như y dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình đến Ti Mệnh thai mượn Hướng Sinh cảnh, y phải nhanh chóng tìm tàn hồn của Thiên Âm, có Hướng Sinh cảnh, có thể chiếu được kiếp trước kiếp này của mọi người trong tam giới, cũng có bản ghi chép nơi từng linh hồn sinh ra rồi tiêu vong.
Nhưng mà… y không tìm thấy Thiên Âm.
Đừng nói là hồn phác, ngay cả hơi thở mỏng manh, y cũng không tìm được.
Y không từ bỏ, cứ tìm hết lần này đến lần khác, nhưng tìm mãi không ra.
”Vì sao chứ? Vì sao lại chỉ không tìm thấy nàng?”
”Thái tử điện hạ”. Sắc mặt Ti mệnh hơi khó coi, ấp úng nói: “Tiên yêu hay con người trên thế gian này, từng hồi phách đều luân hồi vạn kiếp, Hướng Sinh cảnh này có thể chiếu được hồn phách luân hồi trong vạn kiếp mà thôi”.
”Luân hồi vạn kiếp, Thiên Âm là thiên thai trời sinh, lại là hậu duệ của thần tộc, hồn phách của nàng được trời đất sinh ra, tiên thể lúc nhỏ, là kiếp thứ nhất của nàng, cho dù rơi vào phàm trần thì cũng mới năm trăm năm thôi. Năm trăm năm sau đã quay về, sao đã hết vạn kiếp được”.
”Thái tử điện hạ, ngài quên rồi sao. Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Năm trăm năm trên tiên giới trôi qua chốc lát, nhưng dưới trần gian đã thương hải tan điền. Huống hồ…” Sắc mặt Ti Mệnh càng thêm khó xử, ” Huống hồ, Thiên Âm… sơn chủ, hạ phàm chịu khổ kiếp, mỗi kiếp sống không lâu, hơn nữa… “.
Cơ thể Diễn Kỳ khẽ run lên, chao đảo, y vội kéo lấy vạt áo của Ti mệnh: “Vì sao… vì sao có chuyện như thế? Sao ngươi không bẩm báo chuyện này cho ta?”
”Thần… Thần có bẩm báo rồi”. Vẻ mặt Ti mệnh đầy bối rối, vội vàng giải thích, “Thần đã nhiều lần bẩm báo với thái tử, nhưng… mỗi lần còn chưa nói, người đã đuổi thần đi, cho nên…”
DIễn Kỳ sửng sốt, đúng là năm trăm năm này, y hận nàng thấu xương, ghét nhất chính là khi nghe hai chữ Thiên Âm đó, vậy mà y lại không nghe người ta bấm bảo, hối hận nhất thời như muốn ép y không thở nổi.
Từng lời nói Ti mệnh như lưỡi dao chém thẳng vào ngực y.
”Thần đã sớm bẩm báo với thiên đế, nhưng thiên đế nói để ngài làm chủ, thực ra mỗi lần nàng hết một đời luân hồi, thần đều cầu kiến thái tử, ngày nói… về sau chuyện của nàng đừng đến bẩm báo nữa, cho nên thần…”.
”Thực ra nàng đã lịch kiếp chín ngàn chín trăm chín mươi tám thế, cho nên đây là đời luân hồi cuối cùng. Hơn nữa nàng là bị tiên lôi đánh…”.
”Duyến Đức Thiên Quân không để ý đến tính mạng, xuất quan cũng là vì muốn tìm nàng về, bởi vì người tính được, đây là đời cuối cùng của nàng rồi”.
”Dưới chín trọng thiên lôi, hồn phách tam giới vạn kiếp luân hồi cũng sẽ tiêu tán trong thiên địa”.
”Thái tử điện hạ, Hướng Sinh cảnh không tìm ra Thiên Âm sơn chủ, là bởi vì… nàng không phải hồn phi phách tán, mà là… vĩnh viễn không siêu sinh”.
Diễn Kỳ bước lùi về sau từng bước… trong lòng đau quặn, vị tanh ngọt trào ra khoang miệng, máu từ khóe miệng chảy xuống. Không ngờ trong năm trăm năm ngắn ngủi, nàng đã đi qua vạn kiếp.
Là do y khiến nàng vĩnh viễn không siêu sinh.
Chấp nhất trong lòng y, bóng hình nhảy múa nơi Dao Trì ngày đó, chấp nhất một ngàn năm. Nhưng chấp nhất đó lại khiến nàng thương tích đầy mình, khiến nàng vĩnh viễn không siêu sinh được.
Thậm chí y còn chưa bao giờ tin tưởng nàng một lần, năm trăm năm trước, y từ chối tình cảm của nàng. Năm trăm năm sau y biết rõ mình không khống chế được sự hấp dẫn của nàng, lại một lần nữa làm nàng bị thương, cuối cùng cũng không chịu nhận ra tâm ý của mình.
Đúng vậy, y thích nàng, có lẽ từ năm trăm năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy. Có lẽ là ngay từ khi nàng trở về, có lẽ là vì ngàn năm trước, nàng nhảy múa bay lên, lúc ngoái đầu lại mỉm cười tuyệt mỹ.
Cuối cùng y đã biết, người trong lòng mình bấy lâu, chỉ có nàng.
Nhưng mà… y vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Tác giả :
Nguyệt Lạc Tử San