Lương Tiên Khó Cầu
Chương 55
Thiên mệnh đáng tiếc, từ năm trăm năm trước cũng chưa từng thiên vị cho nàng. Bắt đầu từ khi Diễn Kỳ xuất hiện, nàng càng lúc càng hiểu rõ.
Diễn Kỳ cứ như vậy xuất hiện trong sân, không vết tích, đạp lên những bông hoa rơi đầy trên mặt đất vừa cùng nàng nhảy múa, từng bước một đi tới, giống như đạp lên hy vọng bé nhỏ không thể thành hiện thực, dưới chân y vỡ thành bột mịn.
“Theo ta trở về!” Y lạnh lùng mở miệng.
Trở về, vẻn vẹn hai chữ này.
Nàng đã từng vô số lần trông chờ giữa những kiếp luân hồi, chỉ mong y tới phàm gian nói với nàng câu đó, mong chờ đằng đẵng vài trăm năm. Không ngờ rằng khi thực sự nghe được nó, nàng lại không hề vui vẻ, toàn thân lạnh lẽo, như thể huyết dịch cả người đông lại thành băng.
“Thái tử điện hạ.” Nàng không tự chủ lùi ra phía sau một bước, cánh tay buông bên cạnh nắm thật chặt vạt áo, vô thức níu chặt, toàn thân hơi run rẩy.
Diễn Kỳ nhíu chặt mi, dường như bất mãn với cách xưng hô của nàng, “Các nguời lén hạ phàm, phụ quân sẽ biết chuyện nhanh thôi, hôm nay theo ta trở về, có thể còn kịp.”
Y vừa nói vừa đi về phía nàng, vươn tay như muốn kéo nàng lại. Thiên Âm bước sang một bên, tránh khỏi.
“Không… Ta không quay về.” Nàng liên tiếp lùi về phía sau.
Diễn Kỳ bắt đầu tức giân, “Nàng có biết không hả, hai người đã phạm vào giới luật của trời rồi đó.”
Tuy nói cách làm của mẫu hậu đúng là hơi quá đáng, nhưng không ngờ hai người này lại có gan lén bỏ trốn, hơn nữa còn là hạ phàm ngay dưới mí mắt y. Lén hạ phàm là tội lớn thế nào, bọn họ không phải là không rõ. Nếu không phải bởi vì bây giờ quan hệ giữa hai giới tiên yêu ngày càng căng thẳng, không ai chú ý tới, lại thêm trên trời một ngày đêm bằng một năm dưới đất. Bọn họ có thể ở nơi này sống yên ổn qua mấy tháng sao.
“Nếu như phụ quân biết, hai người lén hạ phàm mấy canh giờ này thôi cũng đủ khiến cho nàng vĩnh viễn không trở về trời được rồi.”
“Ta vốn cũng không muốn trở về.” Nàng lạnh nhạt trả lời.
“Nàng…” Diễn Kỳ tức giận vô cùng, nàng thực sự cái gì cũng không để ý tới, cam nguyện vĩnh viễn rơi xuống phàm trần.”Nàng có biết, nàng bây giờ chỉ là một con người thôi, tại phàm thế này, một ngày nào đó nàng sẽ chết. Một ngày trên trời bằng một năm phàm thế, nàng ở đây còn có thể sống mấy ngày.”
Trong lòng nàng, mấy tháng qua ở cùng Linh Nhạc đáng giá để nàng dùng luân hồi vĩnh viễn đổi lấy sao? Nhớ tới điều này, tức giận trong lòng y lại bùng lên.
Vì sao, vì sao nàng tùy tiện như thế, có thể vì Linh Nhạc mà bỏ qua tất cả, nàng không phải thích quấn lấy y nhất sao? Nàng làm phiền y mấy trăm năm qua, vì sao nói bỏ là bỏ? Ai cho phép?
“Ta không quan tâm!” Nàng lớn tiếng phản bác, chết thì thế nào, nàng ở phàm gian trải qua còn ít sao?
” Linh Nhạc thì sao?” Y cười lạnh một tiếng, đầy châm chọc nhìn sắc mặt của nàng biến đổi trong nháy mắt, “Phàm nhân chỉ có mười năm thọ mệnh vội vã, nàng sẽ già, sẽ chết, nàng có thể đợi khi nàng tóc bạc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, khi đó nàng còn có thể ở bên cạnh Linh Nhạc vẫn mãi tươi trẻ sao”.
Thiên Âm nắm tay thật chặt, hít sâu một hơi, hoảng loạn trong mắt dần dần trầm tĩnh, đôi mắt giống như dùng hết toàn bộ dũng khí nhìn thẳng vào Diễn Kỳ đang châm chọc , “Ta tin y.”
Thần sắc Diễn Kỳ tối sầm lại trong nháy mắt, đen tựa vực sâu, giận dữ cười lại, “Hay!Hay lắm. Hay cho cái gọi là tin tưởng, nhưng nàng đừng quên, trong số kiếp phàm nhân của nàng tất cả đều là khổ nạn, mỗi kiếp đều sống không quá hai mươi năm. Thiên mệnh không thể trái, nàng bây giờ đã bao nhiêu tuổi? Nàng còn bao nhiêu năm lưu lại trên đời nữa, lẽ nào nàng muốn nó tận mắt nhìn thấy nàng chết trước mặt sao?”
Trái tim Thiên Âm run lên, chợt lui ra phía sau một bước. Trong lòng rối loạn, khổ nạn của nàng, nàng tự mình hiểu rõ nhất, thời gian thực sự của nàng không còn nhiều.
“Đừng lề mề nữa, theo ta trở lại.” Diễn Kỳ lần thứ hai tiến lên.
Nàng lại né tránh tay y, ngẩng đầu cười khổ ra tiếng, “Trở lại? Trở lại ta có thể sống tiếp sao?”.
“Nàng…” Diễn Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nhìn phía nàng: “Nàng biết!”
Thiên Âm khẽ cong môi nở nụ cười, tràn đầy cay đắng: “Thân thể của ta từ lâu đã không chống đỡ nổi nửa năm, không phải sao?”
“Nàng sao có thể…”
Nàng lại cười tươi hơn, cắn cắn môi nói: “Từ mấy tháng trước, lần Tru tiên trận kia, ta đã biết. Thượng cổ cấm thuật, ngoài hậu duệ của thượng cổ thần tộc như ta, ai có thể biết rõ hơn chứ”.Tuy rằng nàng đã mất tiên cốt từ lâu, nhưng cũng từng là truyền nhân cuối cùng của thiên tộc.
Diễn Kỳ trầm mặc hồi lâu: “Nàng theo ta trở về trước, nàng bị tru tiên trận gây thương tích Nguyên Thần, ta có thể nghĩ ra biện pháp trị hết.”
“Ngay cả Hướng Sinh Liên còn không chữa được, còn biện pháp nào nữa chứ?” Nếu phụ quân còn sống, đối với thượng cổ chi thuật còn có thể biết được một hai, thế nhưng hôm nay… Nàng cái gì cũng không có. Thế thì còn cần phải để ý đến cái mạng này sao.
“Ta nói được là được.” Diễn Kỳ cắt đứt lời của nàng, tiến lên kéo tay nàng.
Y nắm rất chắc, nàng tránh đi, vừa muốn mở miệng nói gì đó, ngực lại đau xót, cảm giác đau đớn quen thuộc ập tới, giống như thủy triều lan ra, trên miệng đầy máu, xích cơ trong tay cũng bắt đầu ong ong kêu lên.
“Nàng!” Diễn Kỳ kinh ngạc, vội vàng kéo nàng ngồi xuống một bên, sử dụng tiên pháp ngăn chặn nguyên thần của nàng nứt toác bên trong, vừa nghiêm giọng nói: “Nàng ở phàm gian sẽ chịu lấy tất cả khổ nạn của kiếp này, hơn nữa nguyên thần của nàng đã không được đầy đủ, còn ở lại chỗ này nữa, đến khi nguyên thần băng tán, vĩnh viễn nàng cũng không siêu sinh được, đừng tiếp tục tùy hứng nữa, lập tức theo ta trở về.”
Khóe miệng của nàng càng ngày càng nhiều vết máu chảy ra, ánh mắt lại có sự kiên trì chưa bao giờ có.
“Thay vì ở thiên giới nhẫn nhục sống tạm bợ, không bằng làm người phàm tùy ý vài năm.” Linh Nhạc từng nói, dù là luân hồi chuyển thế, y cũng sẽ tìm được nàng, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách, nàng tin y, bởi vì y là người duy nhất trên đời này đáng để nàng tin tưởng . Dù là tùy hứng cũng được, ích kỷ cũng được.
“Ta không muốn trở về…” Nàng đã cẩn thận, đã quy củ rất lâu, rất lâu, để nàng làm càn như thế một lần, một lần là tốt rồi.
“Thiên Âm!” Y tức giận vô cùng, nhưng lại phải đè nén tức giận, tiếp tục giữ vững nguyên thần của nàng.
Nàng lại đột nhiên lật ngược nắm lấy tay y, đáy mắt đầy vẻ cầu xin: “Diễn Kỳ ca ca, là ta cầu xin người, để ta ở lại nơi này đi.”
Diễn Kỳ sửng sốt, từ sau khi nàng trở về, đây là lần đầu tiên nàng nhượng bộ với y, lần đầu tiên gọi y là Diễn Kỳ ca ca, lại là vì để được cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ.
“Diễn Kỳ ca ca, van cầu huynh, một ngàn năm qua cho tới bây giờ, huynh chưa hề đáp ứng với ta điều gì cả, lần cuối này, cũng là một yêu cầu bốc đồng duy nhất của ta, huynh buông tha chúng ta đi, được không?”
Y nắm chặt tay, gân xanh muốn nứt ra, phải dùng toàn bộ khí lực y mới có thể khống chế không bóp chết nữ nhân trước mắt này.
“Không, có, khả, năng!” Mỗi chữ y dường như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.
Nàng biến mất mấy canh giờ, y phát điên tìm nàng, ném lại một đống chuyện. Ném lại mệnh lệnh của thượng đế, chỉ mong trước khi bị phát hiện, y sẽ tìm thấy nàng về, chỉ sợ nàng lại nhận thêm tội, trong lòng y, trong mắt y, đều là vì lo lắng cho nàng. Nếu như y vẫn không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, thì cũng sống uổng mấy nghìn năm.
Y không thể buông tha nàng, đến chết cũng không buông được, dù năm trăm năm trước hận nàng thấu xương,nhưng năm trăm năm sau, khi Thiên Âm trở về lại dịu ngoan như nước, còn y cũng không thể buông tay. Biết rõ như vậy là không đúng, nhưng y không muốn.
Vậy mà, ngay khi y quyết định bắt nàng quay về một lần nữa, nàng lại vì một người đàn ông khác, cầu xin y như thế.
Y đột nhiên lại thấy hận, vì sao nàng thay lòng đổi dạ, vì sao sau khi nhiễu loạn lòng y, lại thay lòng đổi dạ yêu một người khác, cho nên: “Không có khả năng, Thiên Âm, đừng nói là đời này. Dù là hồn phi phách tán, nàng cũng phải theo ta trở lại.”
Từng chữ như đao, cầu xin trong đáy mắt Thiên Âm vì lời của y mà biến mất, từng chút tan đi, biến thành tuyệt vọng. Quả nhiên, nàng làm sao có thể chờ đợi người trước mắt mềm lòng được chứ.
“Sư tỷ…” Xa xa truyền tới tiếng Linh Nhạc hưng phấn kêu lên.
Thiên Âm sửng sốt, mừng rỡ, xoay người định lớn tiếng trả lời, Diễn Kỳ lại nhanh trước một bước phất tay bày kết giới, bao lấy hai người.
Linh Nhạc từ cuối đường chạy tới, nét mặt vui vẻ, trong tay là giá y đỏ rực, đi thẳng vào sân, gọi Thiên Âm vài tiếng, lại đi vào phòng trong. Nhưng không nhìn thấy hai người trong kết giới gần trong gang tấc.
“Ngươi đã làm gì?”
“Nó che đi tiên lực, không nhìn thấy chúng ta đâu.” Diễn Kỳ lạnh lùng mở miệng.
Thiên Âm muốn chạy đi, lại bị y kéo, tránh mãi cũng không thoát khỏi tay y.
“Buông ta ra!”
Diễn Kỳ lại nắm thật chặt, Thiên Âm chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Nhạc từ phòng khách tìm vào phòng ngủ, rồi đến hậu viện, sắc mặt vui mừng, trở nên mờ mịt, rồi hoảng loạn, cuối cùng điên cuồng tìm kiếm, gào thét gọi tên nàng.
“Sư tỷ… Thiên Âm… Thiên Âm, Thiên Âm…”
Lòng nàng như bị kim châm, nước mắt mờ mịt, dường như muốn khóc cho hết uất ức của vài trăm năm qua, dùng hết khí lực toàn thân mà giãy dụa.”Ngươi buông ta ra, buông ta ra! Tại sao người phải làm vậy chứ, vì sao? Ta đã chịu tội năm trăm năm rồi, vì sao người cứ không chịu buông tha ta?”
“Ta đã nói rồi, cùng ta trở về thiên giới.”
“Ta không về, cho dù chết, ta cũng không muốn trở lại.” Nàng phát điên đấm vào người y, nhưng vẫn là không thoát được.”Ngươi buông ta ra, để cho ta tìm hắn đi.” Linh Nhạc, trong lòng Linh Nhạc chỉ vì nàng, nàng đã đồng ý đêm nay gả cho y, nàng có thể an tĩnh qua hết cả đời này mà.”Vì sao ngươi không chịu buông tha ta, vì sao?”
Sắc mặt Diễn Kỳ đã đen đến cực hạn, dứt khoát kéo nàng vào ngực, ôm lấy hai tay không ngừng vùng vẫy của nàng. Nàng lại cắn trên vai y, giống như dùng hết sức, cực kì ác độc, miệng đầy vị tanh ngọt, nàng vẫn cắn thật chặt.
Diễn Kỳ để mặc nàng khóc, cũng để mặc nàng cắn y, cho đến khi nàng khóc đến vô lực, ngã ngồi trên đất.
Một lúc lâu.
“Ta hận ngươi!” Nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên trong mắt có một thứ ánh sáng bén nhọn sắc lạnh đến thế, làm mắt y đau nhói, “Một ngàn năm qua, ta chưa bao giờ oán ngươi nửa phần, nhưng lúc này, ta hận ngươi.”
Lòng Diễn Kỳ đau xót, Thiên Âm như vậy, lại khiến y hoảng loạn, bất giác lùi một bước, trong lòng thương tiếc, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác không cam lòng, y ghét bộ dạng hiện tại của nàng , vì Linh Nhạc như vậy. Cho nên nhịn không được muốn chém một đao vào lòng nàng.
“Nếu nàng cứ khăng khăng muốn đi ra ngoài, ta sẽ không cản nàng. Nếu như nàng thực sự quyết định vứt bỏ tất cả, gồm cả “Thanh Vân”.”
Đôi mắt Thiên Âm thoáng cứng đờ, chợt ngẩng đầu lên: “Thanh Vân làm sao vậy?”
“Không phải quyết định buông xuôi tất cả rồi sao? Giờ lại muốn quan tâm?” Y hừ lạnh một tiếng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt trong nháy mắt, trong lòng mới mừng rỡ hơn: “Còn nhớ ma trận lần trước chứ?Hiện nay hắn đã nhập vào yêu giới, cùng liên hợp với yêu giới. Bây giờ yêu giới đã bắt đầu rục rịch, tiên yêu đại chiến hết sức căng thẳng. Nàng nói xem, trong tiên giới, nơi có nhiều yêu loại nhất là nơi nào?”
Nàng run lên, choáng váng. Trong tiên giới, nơi trấn áp yêu tộc nhiều nhất, tất nhiên là Thanh Vân Sơn phủ đệ của chiến thần thiên giới trước kia.
“Hiện nay sơn chủ Thanh vân sơn không có ở đó, không có tiên ấn trấn áp Thanh vân sơn, thêm ảnh hưởng của ma khí. Nàng nghĩ sẽ thế nào?” Y tiếp tục nói: “Thanh vân sơn chỉ còn lại hai người Thanh Sơn, Lục Thủy, ngẫu nhiên có hai con yêu tinh trốn chạy khỏi phong ấn thì có thể đối phó, thời gian càng lâu…”
Tay Thiên Âm nắm chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, rướm ra tia máu đỏ tươi
Thanh Vân, sư phụ…
“Nếu nàng theo ta trở về, ta sẽ đồng ý giúp nàng gia cố lại phong ấn. Còn Linh Nhạc, nếu tìm không thấy nàng, thì nó sẽ trở lại tiên giới thôi. Từ trước đến nay nó luôn có thói quen nhàn tản, cho dù có quay trở lại cũng không bị nghi ngờ là tự ý hạ phàm”. Diễn Kỳ kéo nàng từ mặt đất đứng dậy, gọi mây bay lên không trung, Thiên Âm mặc kệ để y cầm tay, có lẽ là không muốn, hoặc có lẽ đã không còn sức lực.
Đôi mắt vẫn đau đáu nhìn về phía Linh Nhạc dưới kia, nhìn y đang cầm giá y, điên cuồng tìm nàng, gào thét tên nàng.
Nàng chỉ có thể nhìn…
Cho đến khi không thể nhìn thấy nữa, giống như mong ước bé nhỏ của nàng vừa chạm đã vỡ tan.
Diễn Kỳ cứ như vậy xuất hiện trong sân, không vết tích, đạp lên những bông hoa rơi đầy trên mặt đất vừa cùng nàng nhảy múa, từng bước một đi tới, giống như đạp lên hy vọng bé nhỏ không thể thành hiện thực, dưới chân y vỡ thành bột mịn.
“Theo ta trở về!” Y lạnh lùng mở miệng.
Trở về, vẻn vẹn hai chữ này.
Nàng đã từng vô số lần trông chờ giữa những kiếp luân hồi, chỉ mong y tới phàm gian nói với nàng câu đó, mong chờ đằng đẵng vài trăm năm. Không ngờ rằng khi thực sự nghe được nó, nàng lại không hề vui vẻ, toàn thân lạnh lẽo, như thể huyết dịch cả người đông lại thành băng.
“Thái tử điện hạ.” Nàng không tự chủ lùi ra phía sau một bước, cánh tay buông bên cạnh nắm thật chặt vạt áo, vô thức níu chặt, toàn thân hơi run rẩy.
Diễn Kỳ nhíu chặt mi, dường như bất mãn với cách xưng hô của nàng, “Các nguời lén hạ phàm, phụ quân sẽ biết chuyện nhanh thôi, hôm nay theo ta trở về, có thể còn kịp.”
Y vừa nói vừa đi về phía nàng, vươn tay như muốn kéo nàng lại. Thiên Âm bước sang một bên, tránh khỏi.
“Không… Ta không quay về.” Nàng liên tiếp lùi về phía sau.
Diễn Kỳ bắt đầu tức giân, “Nàng có biết không hả, hai người đã phạm vào giới luật của trời rồi đó.”
Tuy nói cách làm của mẫu hậu đúng là hơi quá đáng, nhưng không ngờ hai người này lại có gan lén bỏ trốn, hơn nữa còn là hạ phàm ngay dưới mí mắt y. Lén hạ phàm là tội lớn thế nào, bọn họ không phải là không rõ. Nếu không phải bởi vì bây giờ quan hệ giữa hai giới tiên yêu ngày càng căng thẳng, không ai chú ý tới, lại thêm trên trời một ngày đêm bằng một năm dưới đất. Bọn họ có thể ở nơi này sống yên ổn qua mấy tháng sao.
“Nếu như phụ quân biết, hai người lén hạ phàm mấy canh giờ này thôi cũng đủ khiến cho nàng vĩnh viễn không trở về trời được rồi.”
“Ta vốn cũng không muốn trở về.” Nàng lạnh nhạt trả lời.
“Nàng…” Diễn Kỳ tức giận vô cùng, nàng thực sự cái gì cũng không để ý tới, cam nguyện vĩnh viễn rơi xuống phàm trần.”Nàng có biết, nàng bây giờ chỉ là một con người thôi, tại phàm thế này, một ngày nào đó nàng sẽ chết. Một ngày trên trời bằng một năm phàm thế, nàng ở đây còn có thể sống mấy ngày.”
Trong lòng nàng, mấy tháng qua ở cùng Linh Nhạc đáng giá để nàng dùng luân hồi vĩnh viễn đổi lấy sao? Nhớ tới điều này, tức giận trong lòng y lại bùng lên.
Vì sao, vì sao nàng tùy tiện như thế, có thể vì Linh Nhạc mà bỏ qua tất cả, nàng không phải thích quấn lấy y nhất sao? Nàng làm phiền y mấy trăm năm qua, vì sao nói bỏ là bỏ? Ai cho phép?
“Ta không quan tâm!” Nàng lớn tiếng phản bác, chết thì thế nào, nàng ở phàm gian trải qua còn ít sao?
” Linh Nhạc thì sao?” Y cười lạnh một tiếng, đầy châm chọc nhìn sắc mặt của nàng biến đổi trong nháy mắt, “Phàm nhân chỉ có mười năm thọ mệnh vội vã, nàng sẽ già, sẽ chết, nàng có thể đợi khi nàng tóc bạc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, khi đó nàng còn có thể ở bên cạnh Linh Nhạc vẫn mãi tươi trẻ sao”.
Thiên Âm nắm tay thật chặt, hít sâu một hơi, hoảng loạn trong mắt dần dần trầm tĩnh, đôi mắt giống như dùng hết toàn bộ dũng khí nhìn thẳng vào Diễn Kỳ đang châm chọc , “Ta tin y.”
Thần sắc Diễn Kỳ tối sầm lại trong nháy mắt, đen tựa vực sâu, giận dữ cười lại, “Hay!Hay lắm. Hay cho cái gọi là tin tưởng, nhưng nàng đừng quên, trong số kiếp phàm nhân của nàng tất cả đều là khổ nạn, mỗi kiếp đều sống không quá hai mươi năm. Thiên mệnh không thể trái, nàng bây giờ đã bao nhiêu tuổi? Nàng còn bao nhiêu năm lưu lại trên đời nữa, lẽ nào nàng muốn nó tận mắt nhìn thấy nàng chết trước mặt sao?”
Trái tim Thiên Âm run lên, chợt lui ra phía sau một bước. Trong lòng rối loạn, khổ nạn của nàng, nàng tự mình hiểu rõ nhất, thời gian thực sự của nàng không còn nhiều.
“Đừng lề mề nữa, theo ta trở lại.” Diễn Kỳ lần thứ hai tiến lên.
Nàng lại né tránh tay y, ngẩng đầu cười khổ ra tiếng, “Trở lại? Trở lại ta có thể sống tiếp sao?”.
“Nàng…” Diễn Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nhìn phía nàng: “Nàng biết!”
Thiên Âm khẽ cong môi nở nụ cười, tràn đầy cay đắng: “Thân thể của ta từ lâu đã không chống đỡ nổi nửa năm, không phải sao?”
“Nàng sao có thể…”
Nàng lại cười tươi hơn, cắn cắn môi nói: “Từ mấy tháng trước, lần Tru tiên trận kia, ta đã biết. Thượng cổ cấm thuật, ngoài hậu duệ của thượng cổ thần tộc như ta, ai có thể biết rõ hơn chứ”.Tuy rằng nàng đã mất tiên cốt từ lâu, nhưng cũng từng là truyền nhân cuối cùng của thiên tộc.
Diễn Kỳ trầm mặc hồi lâu: “Nàng theo ta trở về trước, nàng bị tru tiên trận gây thương tích Nguyên Thần, ta có thể nghĩ ra biện pháp trị hết.”
“Ngay cả Hướng Sinh Liên còn không chữa được, còn biện pháp nào nữa chứ?” Nếu phụ quân còn sống, đối với thượng cổ chi thuật còn có thể biết được một hai, thế nhưng hôm nay… Nàng cái gì cũng không có. Thế thì còn cần phải để ý đến cái mạng này sao.
“Ta nói được là được.” Diễn Kỳ cắt đứt lời của nàng, tiến lên kéo tay nàng.
Y nắm rất chắc, nàng tránh đi, vừa muốn mở miệng nói gì đó, ngực lại đau xót, cảm giác đau đớn quen thuộc ập tới, giống như thủy triều lan ra, trên miệng đầy máu, xích cơ trong tay cũng bắt đầu ong ong kêu lên.
“Nàng!” Diễn Kỳ kinh ngạc, vội vàng kéo nàng ngồi xuống một bên, sử dụng tiên pháp ngăn chặn nguyên thần của nàng nứt toác bên trong, vừa nghiêm giọng nói: “Nàng ở phàm gian sẽ chịu lấy tất cả khổ nạn của kiếp này, hơn nữa nguyên thần của nàng đã không được đầy đủ, còn ở lại chỗ này nữa, đến khi nguyên thần băng tán, vĩnh viễn nàng cũng không siêu sinh được, đừng tiếp tục tùy hứng nữa, lập tức theo ta trở về.”
Khóe miệng của nàng càng ngày càng nhiều vết máu chảy ra, ánh mắt lại có sự kiên trì chưa bao giờ có.
“Thay vì ở thiên giới nhẫn nhục sống tạm bợ, không bằng làm người phàm tùy ý vài năm.” Linh Nhạc từng nói, dù là luân hồi chuyển thế, y cũng sẽ tìm được nàng, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách, nàng tin y, bởi vì y là người duy nhất trên đời này đáng để nàng tin tưởng . Dù là tùy hứng cũng được, ích kỷ cũng được.
“Ta không muốn trở về…” Nàng đã cẩn thận, đã quy củ rất lâu, rất lâu, để nàng làm càn như thế một lần, một lần là tốt rồi.
“Thiên Âm!” Y tức giận vô cùng, nhưng lại phải đè nén tức giận, tiếp tục giữ vững nguyên thần của nàng.
Nàng lại đột nhiên lật ngược nắm lấy tay y, đáy mắt đầy vẻ cầu xin: “Diễn Kỳ ca ca, là ta cầu xin người, để ta ở lại nơi này đi.”
Diễn Kỳ sửng sốt, từ sau khi nàng trở về, đây là lần đầu tiên nàng nhượng bộ với y, lần đầu tiên gọi y là Diễn Kỳ ca ca, lại là vì để được cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ.
“Diễn Kỳ ca ca, van cầu huynh, một ngàn năm qua cho tới bây giờ, huynh chưa hề đáp ứng với ta điều gì cả, lần cuối này, cũng là một yêu cầu bốc đồng duy nhất của ta, huynh buông tha chúng ta đi, được không?”
Y nắm chặt tay, gân xanh muốn nứt ra, phải dùng toàn bộ khí lực y mới có thể khống chế không bóp chết nữ nhân trước mắt này.
“Không, có, khả, năng!” Mỗi chữ y dường như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.
Nàng biến mất mấy canh giờ, y phát điên tìm nàng, ném lại một đống chuyện. Ném lại mệnh lệnh của thượng đế, chỉ mong trước khi bị phát hiện, y sẽ tìm thấy nàng về, chỉ sợ nàng lại nhận thêm tội, trong lòng y, trong mắt y, đều là vì lo lắng cho nàng. Nếu như y vẫn không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, thì cũng sống uổng mấy nghìn năm.
Y không thể buông tha nàng, đến chết cũng không buông được, dù năm trăm năm trước hận nàng thấu xương,nhưng năm trăm năm sau, khi Thiên Âm trở về lại dịu ngoan như nước, còn y cũng không thể buông tay. Biết rõ như vậy là không đúng, nhưng y không muốn.
Vậy mà, ngay khi y quyết định bắt nàng quay về một lần nữa, nàng lại vì một người đàn ông khác, cầu xin y như thế.
Y đột nhiên lại thấy hận, vì sao nàng thay lòng đổi dạ, vì sao sau khi nhiễu loạn lòng y, lại thay lòng đổi dạ yêu một người khác, cho nên: “Không có khả năng, Thiên Âm, đừng nói là đời này. Dù là hồn phi phách tán, nàng cũng phải theo ta trở lại.”
Từng chữ như đao, cầu xin trong đáy mắt Thiên Âm vì lời của y mà biến mất, từng chút tan đi, biến thành tuyệt vọng. Quả nhiên, nàng làm sao có thể chờ đợi người trước mắt mềm lòng được chứ.
“Sư tỷ…” Xa xa truyền tới tiếng Linh Nhạc hưng phấn kêu lên.
Thiên Âm sửng sốt, mừng rỡ, xoay người định lớn tiếng trả lời, Diễn Kỳ lại nhanh trước một bước phất tay bày kết giới, bao lấy hai người.
Linh Nhạc từ cuối đường chạy tới, nét mặt vui vẻ, trong tay là giá y đỏ rực, đi thẳng vào sân, gọi Thiên Âm vài tiếng, lại đi vào phòng trong. Nhưng không nhìn thấy hai người trong kết giới gần trong gang tấc.
“Ngươi đã làm gì?”
“Nó che đi tiên lực, không nhìn thấy chúng ta đâu.” Diễn Kỳ lạnh lùng mở miệng.
Thiên Âm muốn chạy đi, lại bị y kéo, tránh mãi cũng không thoát khỏi tay y.
“Buông ta ra!”
Diễn Kỳ lại nắm thật chặt, Thiên Âm chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Nhạc từ phòng khách tìm vào phòng ngủ, rồi đến hậu viện, sắc mặt vui mừng, trở nên mờ mịt, rồi hoảng loạn, cuối cùng điên cuồng tìm kiếm, gào thét gọi tên nàng.
“Sư tỷ… Thiên Âm… Thiên Âm, Thiên Âm…”
Lòng nàng như bị kim châm, nước mắt mờ mịt, dường như muốn khóc cho hết uất ức của vài trăm năm qua, dùng hết khí lực toàn thân mà giãy dụa.”Ngươi buông ta ra, buông ta ra! Tại sao người phải làm vậy chứ, vì sao? Ta đã chịu tội năm trăm năm rồi, vì sao người cứ không chịu buông tha ta?”
“Ta đã nói rồi, cùng ta trở về thiên giới.”
“Ta không về, cho dù chết, ta cũng không muốn trở lại.” Nàng phát điên đấm vào người y, nhưng vẫn là không thoát được.”Ngươi buông ta ra, để cho ta tìm hắn đi.” Linh Nhạc, trong lòng Linh Nhạc chỉ vì nàng, nàng đã đồng ý đêm nay gả cho y, nàng có thể an tĩnh qua hết cả đời này mà.”Vì sao ngươi không chịu buông tha ta, vì sao?”
Sắc mặt Diễn Kỳ đã đen đến cực hạn, dứt khoát kéo nàng vào ngực, ôm lấy hai tay không ngừng vùng vẫy của nàng. Nàng lại cắn trên vai y, giống như dùng hết sức, cực kì ác độc, miệng đầy vị tanh ngọt, nàng vẫn cắn thật chặt.
Diễn Kỳ để mặc nàng khóc, cũng để mặc nàng cắn y, cho đến khi nàng khóc đến vô lực, ngã ngồi trên đất.
Một lúc lâu.
“Ta hận ngươi!” Nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên trong mắt có một thứ ánh sáng bén nhọn sắc lạnh đến thế, làm mắt y đau nhói, “Một ngàn năm qua, ta chưa bao giờ oán ngươi nửa phần, nhưng lúc này, ta hận ngươi.”
Lòng Diễn Kỳ đau xót, Thiên Âm như vậy, lại khiến y hoảng loạn, bất giác lùi một bước, trong lòng thương tiếc, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác không cam lòng, y ghét bộ dạng hiện tại của nàng , vì Linh Nhạc như vậy. Cho nên nhịn không được muốn chém một đao vào lòng nàng.
“Nếu nàng cứ khăng khăng muốn đi ra ngoài, ta sẽ không cản nàng. Nếu như nàng thực sự quyết định vứt bỏ tất cả, gồm cả “Thanh Vân”.”
Đôi mắt Thiên Âm thoáng cứng đờ, chợt ngẩng đầu lên: “Thanh Vân làm sao vậy?”
“Không phải quyết định buông xuôi tất cả rồi sao? Giờ lại muốn quan tâm?” Y hừ lạnh một tiếng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt trong nháy mắt, trong lòng mới mừng rỡ hơn: “Còn nhớ ma trận lần trước chứ?Hiện nay hắn đã nhập vào yêu giới, cùng liên hợp với yêu giới. Bây giờ yêu giới đã bắt đầu rục rịch, tiên yêu đại chiến hết sức căng thẳng. Nàng nói xem, trong tiên giới, nơi có nhiều yêu loại nhất là nơi nào?”
Nàng run lên, choáng váng. Trong tiên giới, nơi trấn áp yêu tộc nhiều nhất, tất nhiên là Thanh Vân Sơn phủ đệ của chiến thần thiên giới trước kia.
“Hiện nay sơn chủ Thanh vân sơn không có ở đó, không có tiên ấn trấn áp Thanh vân sơn, thêm ảnh hưởng của ma khí. Nàng nghĩ sẽ thế nào?” Y tiếp tục nói: “Thanh vân sơn chỉ còn lại hai người Thanh Sơn, Lục Thủy, ngẫu nhiên có hai con yêu tinh trốn chạy khỏi phong ấn thì có thể đối phó, thời gian càng lâu…”
Tay Thiên Âm nắm chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, rướm ra tia máu đỏ tươi
Thanh Vân, sư phụ…
“Nếu nàng theo ta trở về, ta sẽ đồng ý giúp nàng gia cố lại phong ấn. Còn Linh Nhạc, nếu tìm không thấy nàng, thì nó sẽ trở lại tiên giới thôi. Từ trước đến nay nó luôn có thói quen nhàn tản, cho dù có quay trở lại cũng không bị nghi ngờ là tự ý hạ phàm”. Diễn Kỳ kéo nàng từ mặt đất đứng dậy, gọi mây bay lên không trung, Thiên Âm mặc kệ để y cầm tay, có lẽ là không muốn, hoặc có lẽ đã không còn sức lực.
Đôi mắt vẫn đau đáu nhìn về phía Linh Nhạc dưới kia, nhìn y đang cầm giá y, điên cuồng tìm nàng, gào thét tên nàng.
Nàng chỉ có thể nhìn…
Cho đến khi không thể nhìn thấy nữa, giống như mong ước bé nhỏ của nàng vừa chạm đã vỡ tan.
Tác giả :
Nguyệt Lạc Tử San