Lưỡng Thế Hoan
Chương 97: Uyên ương phổ (18)
A Nguyên lại đi thẳng đến chỗ Nguyên phu nhân, nói: "Mẫu thân, có một số việc, con muốn hỏi rõ ràng."
Nguyên phu nhân gật đầu, "Đi theo mẹ."
Lúc nàng quay người đi về hướng thư phòng, đã thấy Mộ Bắc Yên cũng theo đến.
Hắn cung kính nói: "Phu nhân, ta cũng có rất nhiều nghi hoặc."
Nguyên phu nhân biết rõ Nguyên Thanh Ly coi Mộ Bắc Yên, Tạ Nham không giống người ngoài, nghĩ cũng đã không thể gạt hắn được nữa, thở dài một tiếng, nói ra: "Đi thôi!"
A Nguyên buồn bực đi về phía trước, trước mặt được cơn gió mát sáng sớm thổi vào, ngực lập tức vừa giống như có cái gì xông tới, nhịn không được lại nôn ọe.
Nguyên phu nhân, Mộ Bắc Yên đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt đều có chút quái dị.
A Nguyên trừng bọn họ, "Nhìn gì mà nhìn? Nếu thật đã có, thì hoặc để mất đi, hoặc về vùng quê lặng lẽ sinh, cũng coi như không có sao mà."
Nàng hời hợt nói hết, chú ý tự mình đi vào hướng thư phòng.
Mà Nguyên phu nhân không khỏi do dự.
Từ khi A Nguyên hồi kinh, bà khắp nơi chú ý, lúc nào cũng lưu ý, vì vậy liền rất rõ ràng, tháng này quỳ thuỷ của A Nguyên chưa đến.
Việc sinh sản của nữ tử vốn rất nguy hiểm, nạo thai càng là một chân bước vào Diêm Vương điện, bởi vậy những phu nhân chết vì chảy máu không dứt đếm không hết.
Che dấu tai mắt người, lặng lẽ về vùng quê sinh con, có lẽ có thể thực hiện, nhưng gặp phải chẳng phải lại là một màn thảm kịch mẫu tử chia lìa?
Mộ Bắc Yên vỗ vỗ trán, thở dài: "Có lẽ, hôm qua nên ngăn nàng một chút, không cho nàng uống rượu? Nếu để bị thương thân thể, chẳng phải không xong sao?"
Nguyên phu nhân mặt như sương lạnh, chậm rãi xiết chặt ngón tay, nói ra: "Đúng, rất không xong. Hơn nữa......Thật không đáng! Cảnh Từ.....Thật đáng chết!"
Tình yêu nam nữ trên thế gian này, đều có đầy vui mừng cùng bi thương, có thể huyễn hoặc khiến cho người ta trở thành những bộ dáng không thể giải thích, vốn không thể dùng từ đáng hay không đáng để bình phán. Nhưng tất cả nữ tử trên thế gian này, khi trả giá bằng một tấm chân tình, đều nên được nguời yêu thật lòng đáp lại cùng che chở, chứ không phải phản bội cùng ngờ vực vô căn cứ.
Khi Nguyên phu nhân, Mộ Bắc Yên bước vào thư phòng ở Nguyên phủ, A Nguyên như không có việc gì nhìn khắp giá đỡ sách, sau đó từ đó rút ra một cuốn Lý Nghĩa Sơn thi tập, mở ra. Một cái thẻ ở giữa im ắng bay xuống.
A Nguyên nhặt thẻ lên, đã thoáng nhìn thấy hàng chữ trên thẻ đó: "Tư quân như mãn nguyệt, dạ dạ giảm quang huy."*
*[Bài: Tự quân chi xuất hĩ kỳ 2 (Từ thuở chàng đi 2) - tác giả Trương Cửu Linh thời Thịnh Đường
Dịch nghĩa: Nhớ chàng như ánh trăng tròn, mỗi đêm đều giảm dần ánh sáng.
Bài thơ đầy đủ:
Tự quân chi xuất hĩ,
Bất phục lý tàn ky (cơ).
Tư quân như mãn nguyệt,
Dạ dạ giảm quang huy.
Dịch thơ:
Từ ngày chàng bước chân đi
Cái khung dệt cửi chưa hề đụng tay
Nhớ chàng như mảnh trăng đầy
Đêm đêm vầng sáng hay gầy đêm đêm. (Bản dịch của Ngô Tất Tố)
Nguồn: thivien.net
Chữ viết kia, giống hệt với lời đề thơ trên bức tranh Thường Nga ở Hạ vương phủ kia.
A Nguyên giơ tấm thẻ lên, như không có việc gì hỏi Nguyên phu nhân, "Nét chữ này thật thanh tú, lộ ra tài tình không thể che hết. Nàng ấy là......tỷ tỷ của con, hay là muội muội của con?"
Nguyên phu nhân thở dài: "Rốt cuộc không thể gạt được con."
A Nguyên cười nói: "Con ngược lại tình nguyện không biết gì cả, tình nguyện làm một người tự tại tiêu sái để có thể cố gắng hết sức làm Nguyên Thanh Ly. Nhưng cuối cùng cũng không thể không khiến con bị người ta coi kẻ đần, trêu đùa đến như thế, còn không hiểu được mình là ai, tại sao lại bị đùa nghịch. Con là.... Phong Miên Vãn ư?"
Nguyên phu nhân lui về phía sau một bước, lại không thể cười được.
Bà trầm thấp nói: "Con là A Nguyên, nữ nhi của ta. Nguyên Thanh Ly là muội muội của con, chào đời muộn hơn con một phút. Có lẽ, con từng là Phong Miên Vãn. Nhưng con từ nay về sau chỉ có thể là Nguyên Thanh Ly, chỉ có thể là A Nguyên."
Từ những năm cuối tiền triều đến nay, Tấn, Lương song hùng cùng tồn tại, kết thù kết oán mấy chục năm, coi nhau như kẻ thù, cho nên Lương quốc quý tiểu thư Nguyên Thanh Ly căn bản không có khả năng gả cho đệ đệ của Tấn Vương Lý Nguyên, Lý Nguyên dám lấy Nguyên tiểu thư cùng Lương đế có gút mắc, cũng trốn không thoát tội lớn tày trời tư thông địch quốc.
Vì vậy, Nguyên Thanh Ly tuyệt đối không thể lại trở về làm Nguyên Thanh Ly, mà A Nguyên cũng nhất định không thể quay về thân phận Phong Miên Vãn.
Tấn Lương có nhiều ánh mắt chú ý đến động tĩnh đối phương, nếu A Nguyên thừa nhận mình là Phong Miên Vãn, "Phong Miên Vãn" đang ở Tấn quốc kia lại nên giải thích như thế nào?
Cổ họng A Nguyên phát ra tiếng nói giống như bị cái gì kéo căng, khô khốc hỏi: "Nguyên Thanh Ly là ta...... muội muội song sinh của con? Con đây tại sao phải ở tại Yến quốc, tại sao có Phong Miên Vãn? Lại còn tại sao lại biến thành Nguyên Thanh Ly?"
Nguyên phu nhân nghẹn ngào, sau nửa ngày, lúc này mới nhỏ giọng nói: "A Nguyên, con là người thông minh, lại không giống Thanh Ly được nuông chiều tùy hứng, mặc dù chưa bao giờ hỏi mẹ, cũng nên đoán được ta lớn tầm tuổi như các con, đã trải qua nhiều ít bất đắc dĩ. Ta vốn cũng không quá ngóng trông, người cùng ta thề non hẹn biển, có thể toàn tâm toàn ý đối đãi ta, một đời một kiếp bên nhau. Nhưng chung quy hết thảy đã thành bọt nước. Về sau có con, lòng ta liền nghĩ đến, cả đời ta hỗn độn, ít nhất hài tử của ta cũng làm người thanh bạch. Nếu như chào đời, bất luận nam nữ, đều đặt tên là Thanh! Ai ngờ vừa chào đời lại phải chia lìa......Thanh Ly, Nguyên Thanh Ly......Có lẽ, là lời nguyền trong cuộc đời này!"
A Nguyên cười nói: "Nếu không có thiên tai, cũng không được coi là lời nguyền trong cuộc đời!"
Nguyên phu nhân nhìn nàng mặt mày kiên nghị, ngược lại cảm thấy an tâm không ít, gật đầu nói: "Ừ, không phải thiên tai, là......*
Ta vừa mới sinh xong lại mất đi một đứa con, đang mỏi mệt kiệt lực, trong cơn hôn mê mơ hồ nghe được có người rên rỉ, miễn cưỡng xoay người nhìn lên, bà đỡ giúp ta đỡ đẻ đang té trên mặt đất, người phụ nữ bà ta mang đến giúp kia đang ôm lấy con ta, ra tay liền đem ba bốn nô bộc và tỳ nử đang hầu hạ ta đánh ngất xỉu trên mặt đất, nhanh chóng chạy vội đi ra ngoài. Ta tranh thủ thời gian gọi người, nhưng tiếng nói khàn giọng vô lực; cần đuổi theo, vừa xuống giường liền ngã trên mặt đất, trong bụng đau đớn khó chịu, mới hiểu được ta có song bào thai......"
A Nguyên nghi hoặc, "Nghe nói, phụ thân con là một võ tướng?"
Đã là võ tướng, thân thủ tất nhiên cao. Kể từ lúc thấy tình hình Nguyên phủ đến xem, thủ vệ cũng có phần sâm nghiêm, làm sao địch nhân nói đến là đến, nói đi là đi?
Nguyên phu nhân cười khổ đáp: "Nguyên Hạo đúng là trông coi bên ngoài. Phụ nhân kia nói bà đỡ bảo ả đi vào phòng bếp cầm mấy thứ đồ vật dùng để đỡ đẻ, đặt con vào ở trong rổ mang theo, trực tiếp chạy thoát ngay bên người...... Nguyên Hạo nghe rõ ta trong phòng giãy dụa cầu cứu, xông tới hỏi rõ căn do rồi lại đi lục soát người, phụ nhân kia đã sớm biến mất không còn hình bóng. Ta khó khăn sinh hạ đứa con thứ hai, suy nhược nên ngủ mê suốt hai ngày, tỉnh lại thì bên người chỉ còn lại Thanh Ly, Nguyên Hạo tìm không thấy người, liền dỗ dành ta nói chỉ sinh ra một đứa con này, đứa con gái bị bắt đi kia chỉ là mẹ nằm mơ nhìn thấy, còn ước thúc gia nhân người hầu cùng dỗ dành mẹ. Mẹ mặc dù đáp lời, trong nội tâm cũng không tin tưởng. Về sau lúc tự điều tra như con, cũng chẳng được gì."
A Nguyên nhíu mày, "Bà đỡ mà Nguyên phủ tìm đến, đương nhiên là phải hiểu rõ mà phải lớn tuổi, có tư lịch nữa. Phụ nhân kia là bà đỡ đưa theo bên người, chẳng lẽ bà đỡ không biết được lai lịch của bà ta?"
"Ta điều tra kỹ càng, phụ nhân kia là bà đỡ mới biết gần đó, ngày ấy bởi vì thường dùng làm giúp việc tạm thời, ả chủ động đưa ra tương trợ, bà đỡ lại cảm thấy ả can đảm cẩn trọng, lại hơi hiểu chút ít y thuật, mới đưa ả dẫn vào Nguyên phủ hỗ trợ đỡ đẻ. Không ai biết lai lịch của ả; sau khi bắt con ta đi, ả cũng chưa từng xuất hiện. Ta tìm tới tìm lui không thấy, có khi cũng tình nguyện lừa gạt mình, con gái bị bắt đi kia, có lẽ thật sự là ảo giác......Việc này năm đó người biết cũng không nhiều lắm, huống chi lại cách nhiều năm như vậy, mặc dù thân hữu tốt đều nhận định Nguyên gia chỉ có một người con gái là Nguyên Thanh Ly, ngay cả mẹ cũng thiếu chút nữa tin tưởng."
"Thẳng đến mười chín năm sau, con bị coi như Thanh Ly đưa về bên cạnh mẹ." Nguyên phu nhân thở dài, nhìn mặt mày có chút ít tiều tụy của A Nguyên, "Lúc con hôn mê, thực sự ta không phân biệt được; nhưng con mở miệng nói chuyện không lâu, ta liền hiểu được con không chỉ đơn giản là mất trí nhớ như vậy. Dù giống nhau thế nào, người bên ngoài nhận không xuất ra, ta như thế nào lại nhận không ra nữ nhi của mình?"
A Nguyên đáy mắt từng đợt lệ nóng bắt đầu xông lên, rồi vội vàng ép xuống, nói: "Vì vậy, Nguyên Thanh Ly......thật sự là tự mình bỏ đi? Sau đó, dùng danh nghĩa của con gả đi Tấn quốc? Đây là kế đổi trắng thay đen, liên quan đến Yến, Lương, Tấn ba nước, ai có thể có thể?"
Nguyên phu nhân lắc đầu, "Ta đoán không ra. Nhưng ta đối với thân thế của Cảnh Từ sinh nghi, liền phái người đi Trấn Châu cùng U Châu điều tra hắn, cùng với quan hệ của hắn và con. Con năm đó sau khi bị trộm, có lẽ trực tiếp bị đưa tới Trấn Châu, sau đó một mực được Cảnh Từ mang theo trên người, trước nuôi dưỡng tại Triệu vương phủ, về sau cùng bái Lục Bắc Tàng làm sư phụ, đi Yến quốc, còn tham dự việc tranh đoạt thái tử của Yến quốc. Con vốn nên giúp sư phụ con phụ tá Nhị hoàng tử Liễu Thời Văn, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại trợ giúp Tam hoàng tử Liễu Thời Thiều kế vị, sau đó Liễu Thời Thiều đã an bài việc hôn nhân của con cùng Lý Nguyên."
A Nguyên cúi đầu, trong đầu có một thân ảnh nam tử cao lớn trầm ổn hiện lên. Nhưng nàng cố gắng nhớ lại, lại như thế nào cũng không nhớ nổi bộ dáng của nam tử kia. Nàng chỉ mơ hồ biết rằng, hắn mặt mày thâm thúy lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn nàng hết lần này đến lần khác luôn ôn hòa yên tĩnh, khiến cho nàng an tâm.
Nàng ôm lấy đầu đang trong từng trận đau nhức, chậm rãi kết luận: "Vâng, con có biết Lý Nguyên, ấn tượng đối với hắn dường như......không xấu."
Nguyên phu nhân nói: "Lý Nguyên là người trong lòng của Thanh Ly. Nhưng Tấn, Lương thề không đội trời chung, ta đương nhiên không cho phép bọn chúng ở bên nhau. Ta không muốn chia rẽ uyên ương, nhưng cũng không thể nhìn nữ nhi của mình tự tìm đường chết. Ta không biết được nó về sau vụng trộm cứu được Lý Nguyên thế nào, lại càng không biết được nó lại bởi vậy bị người ta làm nhục. Từ đó về sau, nó rốt cuộc không cùng ta nói chuyện tốt đẹp gì. Nó hận ta, hận thấu xương."
A Nguyên kinh ngạc hỏi: "Muội ấy bởi vì cứu Lý Nguyên đã bị người ta làm nhục, vì sao lại hận mẹ?"
Nguyên phu nhân thở dài: "Thanh Ly cho rằng những kẻ làm nhục nó đều là những người ta thường ngày thân mật, kỳ thật không phải. Hoàng Thượng mặc dù đăng cơ làm đế, cũng làm cho không ít đại thần tiền triều quy phục lưỡng lự, thậm chí âm thầm cùng người Tấn qua lại. Hoàng Thượng lo lắng, phái ta cùng những người này tiếp xúc, thăm dò bọn họ có lòng trung hay không. Thanh Ly thu xếp Lý Nguyên biệt viện kia rất hẻo lánh, cho nên ta từng mấy lần mời bọn họ gặp mặt tại đó, cố ý nhắc tới chuyện xưa của Chiêu Tông, thăm dò ý của bọn hắn. Bọn hắn ước chừng cũng đoán được là ý của hoàng thượng, đối với ta vừa hận vừa sợ, sau đó phát hiện bí mật của Thanh Ly, mặc dù không muốn bán đứng Lý Nguyên đắc tội người Tấn, lại mượn cơ hội áp chế Thanh Ly, trả thù lên người nàng......Về sau bọn họ trước sau bị giết, cũng không phải hoàn toàn bởi vì nguyên nhân của nó."
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress, vui lòng không reup truyện đi nơi khác. Hãy tôn trọng công sức của editor.
- -----------------
Chương 190:
Lương đế vốn nghi kỵ, Nguyên phu nhân, Nguyên Thanh Ly mẹ con tìm cơ hội thêm chút ít lời nói, lại như thế nào mà quan lớn mãnh tướng, khiến bọn họ mất hết tiền đồ cùng tánh mạng thật sự không khó.
Mộ Bắc Yên yên lặng ngồi ở một bên nghe kể chuyện, trước mặt để một chén trà sớm đã lạnh. Hắn đột nhiên nói: "Nghe nói phu nhân còn trẻ lúc từng cùng hoàng thượng có ước hẹn hôn nhân. Trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, phu nhân một mực âm thầm cùng chư vị đại thần tướng lãnh liên lạc, trợ lực không ít."
Nguyên phu nhân đảo qua thư phòng lịch sự tao nhã lại bày biện xa hoa này, cười đến thê lương, "Đúng thế, thanh danh của ta đã hủy hết, lại có thể trở thành cánh tay hữu lực giúp đỡ người ấy, bất luận trước hay sau khi người ấy đăng cơ. Ta không vào cung, đối với người ấy càng có tác dụng lớn, cho nên người ấy cũng nguyện ý cho ta nhiều phú quý vinh sủng hơn so với phi tần bình thường. Có thể Thanh Ly xưa nay thanh cao hơn, hận không thể không có mẫu than là ta đây. Đáng tiếc, đúng là vẫn là kẻ làm mẫu thân là ta làm ảnh hưởng đến nó."
Mộ Bắc Yên không khỏi than nhẹ, "Thanh Ly thông minh chăm chỉ, cái gì đều ngóng trông làm được tốt nhất, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, chỉ hy vọng người bên ngoài nghị luận, trước tiên sẽ nhớ đến tài năng của nàng, sau đó mới nhớ đến tên họ của mẫu thân nàng. Đáng thương nàng từ nhỏ đến lớn, tất cả cố gắng cùng mộng tưởng, đều bị tai nạn hủy diệt. Càng về sau, nàng ước chừng cũng chỉ có ở trước mặt ta cùng Tạ Nham mới có thể tìm tới chút ít an ủi? Nàng nói, chỉ có thời điểm ở cùng chúng ta, mới phát giác được mình cũng còn coi là một người biết nói biết cười biết phiền muộn. Ước chừng là bởi vì ta thích trêu chọc nàng, đều khiến nàng để ý vui mừng, không biết nên khóc hay cười; Tạ Nham thường xuyên bầu bạn với nàng đàm thơ luận họa, khiến cho nàng đặc biệt mà an tâm? Tự nhiên, mà như hôm nay......Nàng cũng không cần nữa......"
Nàng đã tìm được người nàng thực sự cần, đương nhiên không hề cần những thứ kia của bọn hắn để an ủi đáy lòng hư không của nàng.
A Nguyên liền nhớ lại những lần Mộ Bắc Yên tại Thấm Hà trêu ghẹo nàng. Những chuyện đó, khi nàng xem là hắn ác ý trêu ghẹo, kỳ thật đúng là ngày đó đối với Mộ Bắc Yên cùng Nguyên Thanh Ly là niềm vui tập mãi thành thói quen?
Nàng đột nhiên có chút hâm mộ người muội muội nàng chưa bao giờ gặp mặt kia. Hôm nay, Nguyên Thanh Ly thật sự đã có thể ở bên người nàng ấy yêu, mà những tình nhân ngày xưa Nguyên Thanh Ly từng thản nhiên chung đụng, như Tạ Nham, Mộ Bắc Yên vẫn như cũ ghi nhớ nàng. Bọn họ đau buồn, nhưng không oán than.
Mà A Nguyên thì sao?
Nếu những kí ức mơ hồ là thật, người nàng lúc trước thích, phải là Cảnh Từ?
Mà người nàng về sau thích, đương nhiên vẫn là Cảnh Từ.
Nàng không phải Nguyên Thanh Ly, hôn ước của Nguyên Thanh Ly cùng Cảnh Từ cũng rất có thể là mưu kế trước đó họ đã an bài, —— mưu kế kia tự nhiên là nhằm vào A Nguyên.
Thừa nhận hôn ước này chính là tỷ tỷ A Nguyên, mà không phải muội muội Nguyên Thanh Ly.
Có thể nàng cũng không phải Nguyên Thanh Ly từng có vô số tình nhân.
Nhớ tới một đêm triền mien tại Thấm Hà, lúc triền miên nàng cảm thấy đau đớn không khỏe, nhớ tới ngày đó chạng vạng tối Cảnh Từ từng nhận một phong thư tại huyện nha, ngày thứ hai Cảnh Từ chưa từng lưu lại lời nói nào lời liền không từ mà biệt, mà Nguyên phu nhân đúng lúc đó lại đến Thấm Hà đón nàng......
Hồi kinh về sau, hắn không còn chạm vào nàng, thậm chí tránh mà không gặp......
A Nguyên cả cười đứng lên. Nàng cười nói: "Muội muội của ta đây, kỳ thật coi như là may mắn. Tuy đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, đến cùng có người thiệt tình đối tốt với nàng. Rời xa đã lâu, vẫn như cũ lúc nào cũng giúp nàng làm điều nàng muốn, một lòng một lòng đối tốt với nàng. Ta......lại không bằng nàng!"
Nàng cười cười, rốt cục nhịn không được dạ dày từng trận run rẩy, liền cúi mạnh người xuống, thống khổ nôn mửa liên tục.
Nguyên phu nhân cuống quít đỡ nàng, hỏi: "A Nguyên, A Nguyên, con...... không thoải mái ư? Ta......Ta cho người truyền thái y."
A Nguyên giữ chặt bà, cười nói: "Không......Không cần. Con chỉ là nghĩ đến Cảnh Từ, đột nhiên cảm thấy buồn nôn mà thôi! Con buồn nôn......mắt con bị mù, rõ ràng lại thích một người dễ dàng như vậy, tin tưởng một người......Ngày đó hắn ôm lòng muốn nhục nhã tâm tư của con, tận lực đùa bỡn con, trả thù vào con, con còn ngốc nghếch đuổi theo, tin tưởng tất cả giải thích của hắn, lại để cho hắn lấy con làm niềm vui vài lần......Đáy lòng của hắn đang cười nhạo con như thế nào? Mẹ nói xem, các người nói xem, con thật ngu xuẩn! A, ta so với heo còn ngu xuẩn hơn, so với heo còn ngu xuẩn hơn......"
Nàng chợt nắm lấy tay, trùng trùng điệp điệp đánh vào đầu mình.
Một cái, lại một cái......
"A Nguyên!"
Nguyên phu nhân nghẹn ngào kêu, lúc đang muốn kéo tay nàng, lại không kéo được.
Mộ Bắc Yên đã xông lên, dùng sức cầm chặt cổ tay nàng, quát: "A Nguyên, đây không phải lỗi của nàng! Không phải lỗi của nàng! Đều do Cảnh Từ kia! Bỏ qua nàng, hắn mới là đồ con heo, so với heo còn ngu xuẩn hơn! So với heo còn ngu xuẩn hơn!"
A Nguyên lắc đầu, phảng phất vẫn còn cười, nước mắt cũng rốt cuộc khắc chế không được, từng giọt từng giọt mãnh liệt rơi xuống.
Mặt nàng trắng bệch giống như tờ giấy Tuyên Thành chưa thấm chút mực, trên môi run rẩy, thanh âm trong cổ bởi vì thống khổ mà vặn vẹo đến cơ hồ nghe không rõ.
"Là ta, là ta......"
"Là hắn, là hắn......"
Ai cũng không hiểu được nàng đang mắng chính mình ngu xuẩn, hay là mắng Cảnh Từ ngu xuẩn.
Cánh tay thường ngày cầm kiếm thậm chí đã mất lực đỡ lấy giá sách, nàng chậm rãi theo giá sách trượt xuống trên mặt đất, nằm trên mặt đất nôn mửa, toàn thân run rẩy, mặt mũi tràn đầy nước mắt, như muốn đem những tình cảm không biết lúc nào đã thấm vào tâm can, từng chữ khắc vào tận xương tuỷ, cùng dòng rượu đêm hôm trước nhổ ra ngoài.
Mộ Bắc Yên ngã trên mặt đất, luống cuống tay chân ôm lấy nàng, vuốt vai nàng, không ngớt lời an ủi nói: "A Nguyên, nàng......nàng đừng nhớ những người đó, những chuyện đó nữa! Nàng xem, nàng không phải còn có mẫu thân, còn có......ta sao?"
Nhưng lời an ủi của hắn, cùng lời giải thích của Nguyên phu nhân giống nhau, ngay cả chính bọn họ cũng đều cảm thấy nhạt nhẽo cùng trống rỗng.
Quá khứ A Nguyên từng trải qua, tính cả những yêu hận đã từng kia, đều từ nhưng mưu kế cùng an bài hạ xuống không dấu viết; mà những người trong quá khứ nàng gọi là thân nhân, người yêu, đều đang phản bội nàng, tổn thương nàng.
Nàng thật sự chỉ còn lại người mẹ đẻ đã chia cách mười chín năm, cùng với hắn một gã tình nhân không ra tình nhân này.
Có thể mặc dù mẹ đẻ của nàng, "tình nhân" của nàng, những khi nàng đối mặt với nguy cơ, đều không tự chủ được biện minh cho chính mình, biện minh cho Nguyên Thanh Ly.
Thân muội muội của nàng Nguyên Thanh Ly, hôm nay xem như cầu nhân được nhân, đạt được ước muốn.
Có thể Nguyên Thanh Ly vì thoát thân, ở sau lưng cùng người làm những giao dịch kia, không phải là vì muốn dẫm nát lên nỗi thống khổ của người tỷ tỷ là nàng hôm nay?
-----------------------------
Đào Nhiên Cư.
Tả Ngôn Hi đang cất đi những khí cụ dùng để châm cứu, quay người ngồi bên giường Cảnh Từ bên, cầm tay hắn bắt mạch.
Thật lâu, hắn thở dài: "A Từ, ta ở trong ngục hơn một tháng, cũng chưa từng tiều tụy thành bộ dáng này của huynh. Nếu huynh một lòng muốn chết, dù có là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào cứu được huynh."
Cảnh Từ nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hai ngày này bệnh nằm trên giường, xuân đã qua, trăm hoa tàn rơi, chỉ còn lại màu xanh đậm của rặng liễu, nhìn quanh chỉ toàn rừng cây, không thấy nửa điểm màu sắc tươi sáng.
Thời điểm tốt nhất, chung quy cũng đã qua.
Tả Ngôn Hi vỗ vỗ vai của hắn, "Đừng suy nghĩ nhiều! Nếu huynh muốn trả thù nàng, hôm nay nàng ta cũng coi như bị trả thù. Huynh đã có được nàng, mà nàng mang tiếng xấu, lại bị từ hôn, nàng chỉ có thể học theo con đường của muội muội nàng càng chạy càng xa, rốt cuộc không thể quay đầu."
Ánh mắt Cảnh Từ trong trẻo nhưng lạnh lùng rốt cục đảo qua hắn, "Trả thù nàng? Ta sao lại cảm thấy là nàng đang trả thù ta?"
Tả Ngôn Hi nói: "Nàng sẽ thống khổ, thống khổ thật lâu."
Cảnh Từ trầm thấp ho, giọng nói đang lúc ho khan nghe có vài phần nghiền nát.
Tả Ngôn Hi yên lặng nhìn hắn ho đến khi yên tĩnh chút ít, mới nói: "Huynh cũng đừng nói cho ta biết, huynh không thể nhìn nàng thống khổ. Vì sao ta thấy, huynh ngược lại so với nàng ta còn thống khổ hơn? Bị nàng giày vò mất hơn phân nửa cái mạng, mắt thấy khó có thể phục hồi như cũ, còn chưa đủ cho huynh buông tay ư?"
Cảnh Từ hồi lâu mới nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay. Có lẽ......là thói quen?"
Thói quen gần hai mươi năm, không khỏi đáng sợ.
Hắn ngẩng đầu ôm trán mình, cười khổ.
Tả Ngôn Hi bất đắc dĩ thở dài, "Đã như vậy, lúc trước chúng ta cần gì phải làm một vòng vây lớn như vậy đổi nàng với Nguyên Thanh Ly, còn đeo thanh danh không chịu nổi như vậy trên lưng? Để huynh cũng không khỏi cùng nàng hoang đường, tổn hại danh dự. Cứ giáo huấn nàng ta một hồi rồi trực tiếp mang về Đại Lương, thật tốt biết mấy!"
Cảnh Từ trầm mặc càng lâu, mới nói: "Ngôn Hi, nếu ta ngày đó nói với các huynh, ta không có khả năng buông tay, các huynh sẽ bỏ qua cho nàng ư? Nếu ta nhớ không lầm, huynh cùng Hạ cô cô lúc ban đầu lên kế hoạch, là bẻ gãy tay chân nàng rồi ném vào đàn sói, khiến cho nàng hài cốt không còn. Khi đó ta thương thế trầm trọng, căn bản không ngăn được các người, cũng không có lý do đi ngăn đón các người."
Tả Ngôn Hi bất giác nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói: "A Từ, đây chỉ là dùng "gậy ông đập lưng ông"* Nàng vốn là đối phó với huynh như vậy mà."
*bản gốc: dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: lấy những việc người đó từng hại mình để trừng trị lại người đó.
Nhưng tại sườn núi khi đó, hắn muốn giết A Nguyên để chấm dứt hậu hoạn, A Nguyên lại không muốn giết hắn, thậm chí giấu diếm sự tình hắn muốn giết nàng—— vì cái gì, chỉ là không muốn làm cho Cảnh Từ thương tâm khó xử.
Cảnh Từ tinh thần mệt mỏi, ngược lại không lưu ý đến dị thường của Tả Ngôn Hi. Hắn dựa vào trên gối miễn cưỡng cười, "Đúng, nàng chính là đối phó với ta như vậy. Lúc trước nhu thuận nghe lời, hôm nay đường hoàng bất chấp mọi thứ, nhưng đều hiểu được cách đối phó ta như thế nào."
Tả Ngôn Hi do dự hỏi: "Vậy huynh......còn ý định trả thù nàng ư?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Từ đảo qua hắn, "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù. Khương Tham lần nữa lợi dụng huynh, suýt nữa tiễn cái mạng nhỏ của huynh ở trong lao, huynh có muốn trả thù nàng không?"
Khuôn mặt Tả Ngôn Hi lập tức hiện đỏ lên, "Huynh nói bậy bạ gì đó? Nàng ấy......Chỉ là người bệnh ta ngẫu nhiên quen biết."
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp
Edit: Hàn Mai
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress, vui lòng không reup truyện đi nơi khác. Hãy tôn trọng công sức của editor.
Nguyên phu nhân gật đầu, "Đi theo mẹ."
Lúc nàng quay người đi về hướng thư phòng, đã thấy Mộ Bắc Yên cũng theo đến.
Hắn cung kính nói: "Phu nhân, ta cũng có rất nhiều nghi hoặc."
Nguyên phu nhân biết rõ Nguyên Thanh Ly coi Mộ Bắc Yên, Tạ Nham không giống người ngoài, nghĩ cũng đã không thể gạt hắn được nữa, thở dài một tiếng, nói ra: "Đi thôi!"
A Nguyên buồn bực đi về phía trước, trước mặt được cơn gió mát sáng sớm thổi vào, ngực lập tức vừa giống như có cái gì xông tới, nhịn không được lại nôn ọe.
Nguyên phu nhân, Mộ Bắc Yên đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt đều có chút quái dị.
A Nguyên trừng bọn họ, "Nhìn gì mà nhìn? Nếu thật đã có, thì hoặc để mất đi, hoặc về vùng quê lặng lẽ sinh, cũng coi như không có sao mà."
Nàng hời hợt nói hết, chú ý tự mình đi vào hướng thư phòng.
Mà Nguyên phu nhân không khỏi do dự.
Từ khi A Nguyên hồi kinh, bà khắp nơi chú ý, lúc nào cũng lưu ý, vì vậy liền rất rõ ràng, tháng này quỳ thuỷ của A Nguyên chưa đến.
Việc sinh sản của nữ tử vốn rất nguy hiểm, nạo thai càng là một chân bước vào Diêm Vương điện, bởi vậy những phu nhân chết vì chảy máu không dứt đếm không hết.
Che dấu tai mắt người, lặng lẽ về vùng quê sinh con, có lẽ có thể thực hiện, nhưng gặp phải chẳng phải lại là một màn thảm kịch mẫu tử chia lìa?
Mộ Bắc Yên vỗ vỗ trán, thở dài: "Có lẽ, hôm qua nên ngăn nàng một chút, không cho nàng uống rượu? Nếu để bị thương thân thể, chẳng phải không xong sao?"
Nguyên phu nhân mặt như sương lạnh, chậm rãi xiết chặt ngón tay, nói ra: "Đúng, rất không xong. Hơn nữa......Thật không đáng! Cảnh Từ.....Thật đáng chết!"
Tình yêu nam nữ trên thế gian này, đều có đầy vui mừng cùng bi thương, có thể huyễn hoặc khiến cho người ta trở thành những bộ dáng không thể giải thích, vốn không thể dùng từ đáng hay không đáng để bình phán. Nhưng tất cả nữ tử trên thế gian này, khi trả giá bằng một tấm chân tình, đều nên được nguời yêu thật lòng đáp lại cùng che chở, chứ không phải phản bội cùng ngờ vực vô căn cứ.
Khi Nguyên phu nhân, Mộ Bắc Yên bước vào thư phòng ở Nguyên phủ, A Nguyên như không có việc gì nhìn khắp giá đỡ sách, sau đó từ đó rút ra một cuốn Lý Nghĩa Sơn thi tập, mở ra. Một cái thẻ ở giữa im ắng bay xuống.
A Nguyên nhặt thẻ lên, đã thoáng nhìn thấy hàng chữ trên thẻ đó: "Tư quân như mãn nguyệt, dạ dạ giảm quang huy."*
*[Bài: Tự quân chi xuất hĩ kỳ 2 (Từ thuở chàng đi 2) - tác giả Trương Cửu Linh thời Thịnh Đường
Dịch nghĩa: Nhớ chàng như ánh trăng tròn, mỗi đêm đều giảm dần ánh sáng.
Bài thơ đầy đủ:
Tự quân chi xuất hĩ,
Bất phục lý tàn ky (cơ).
Tư quân như mãn nguyệt,
Dạ dạ giảm quang huy.
Dịch thơ:
Từ ngày chàng bước chân đi
Cái khung dệt cửi chưa hề đụng tay
Nhớ chàng như mảnh trăng đầy
Đêm đêm vầng sáng hay gầy đêm đêm. (Bản dịch của Ngô Tất Tố)
Nguồn: thivien.net
Chữ viết kia, giống hệt với lời đề thơ trên bức tranh Thường Nga ở Hạ vương phủ kia.
A Nguyên giơ tấm thẻ lên, như không có việc gì hỏi Nguyên phu nhân, "Nét chữ này thật thanh tú, lộ ra tài tình không thể che hết. Nàng ấy là......tỷ tỷ của con, hay là muội muội của con?"
Nguyên phu nhân thở dài: "Rốt cuộc không thể gạt được con."
A Nguyên cười nói: "Con ngược lại tình nguyện không biết gì cả, tình nguyện làm một người tự tại tiêu sái để có thể cố gắng hết sức làm Nguyên Thanh Ly. Nhưng cuối cùng cũng không thể không khiến con bị người ta coi kẻ đần, trêu đùa đến như thế, còn không hiểu được mình là ai, tại sao lại bị đùa nghịch. Con là.... Phong Miên Vãn ư?"
Nguyên phu nhân lui về phía sau một bước, lại không thể cười được.
Bà trầm thấp nói: "Con là A Nguyên, nữ nhi của ta. Nguyên Thanh Ly là muội muội của con, chào đời muộn hơn con một phút. Có lẽ, con từng là Phong Miên Vãn. Nhưng con từ nay về sau chỉ có thể là Nguyên Thanh Ly, chỉ có thể là A Nguyên."
Từ những năm cuối tiền triều đến nay, Tấn, Lương song hùng cùng tồn tại, kết thù kết oán mấy chục năm, coi nhau như kẻ thù, cho nên Lương quốc quý tiểu thư Nguyên Thanh Ly căn bản không có khả năng gả cho đệ đệ của Tấn Vương Lý Nguyên, Lý Nguyên dám lấy Nguyên tiểu thư cùng Lương đế có gút mắc, cũng trốn không thoát tội lớn tày trời tư thông địch quốc.
Vì vậy, Nguyên Thanh Ly tuyệt đối không thể lại trở về làm Nguyên Thanh Ly, mà A Nguyên cũng nhất định không thể quay về thân phận Phong Miên Vãn.
Tấn Lương có nhiều ánh mắt chú ý đến động tĩnh đối phương, nếu A Nguyên thừa nhận mình là Phong Miên Vãn, "Phong Miên Vãn" đang ở Tấn quốc kia lại nên giải thích như thế nào?
Cổ họng A Nguyên phát ra tiếng nói giống như bị cái gì kéo căng, khô khốc hỏi: "Nguyên Thanh Ly là ta...... muội muội song sinh của con? Con đây tại sao phải ở tại Yến quốc, tại sao có Phong Miên Vãn? Lại còn tại sao lại biến thành Nguyên Thanh Ly?"
Nguyên phu nhân nghẹn ngào, sau nửa ngày, lúc này mới nhỏ giọng nói: "A Nguyên, con là người thông minh, lại không giống Thanh Ly được nuông chiều tùy hứng, mặc dù chưa bao giờ hỏi mẹ, cũng nên đoán được ta lớn tầm tuổi như các con, đã trải qua nhiều ít bất đắc dĩ. Ta vốn cũng không quá ngóng trông, người cùng ta thề non hẹn biển, có thể toàn tâm toàn ý đối đãi ta, một đời một kiếp bên nhau. Nhưng chung quy hết thảy đã thành bọt nước. Về sau có con, lòng ta liền nghĩ đến, cả đời ta hỗn độn, ít nhất hài tử của ta cũng làm người thanh bạch. Nếu như chào đời, bất luận nam nữ, đều đặt tên là Thanh! Ai ngờ vừa chào đời lại phải chia lìa......Thanh Ly, Nguyên Thanh Ly......Có lẽ, là lời nguyền trong cuộc đời này!"
A Nguyên cười nói: "Nếu không có thiên tai, cũng không được coi là lời nguyền trong cuộc đời!"
Nguyên phu nhân nhìn nàng mặt mày kiên nghị, ngược lại cảm thấy an tâm không ít, gật đầu nói: "Ừ, không phải thiên tai, là......*
Ta vừa mới sinh xong lại mất đi một đứa con, đang mỏi mệt kiệt lực, trong cơn hôn mê mơ hồ nghe được có người rên rỉ, miễn cưỡng xoay người nhìn lên, bà đỡ giúp ta đỡ đẻ đang té trên mặt đất, người phụ nữ bà ta mang đến giúp kia đang ôm lấy con ta, ra tay liền đem ba bốn nô bộc và tỳ nử đang hầu hạ ta đánh ngất xỉu trên mặt đất, nhanh chóng chạy vội đi ra ngoài. Ta tranh thủ thời gian gọi người, nhưng tiếng nói khàn giọng vô lực; cần đuổi theo, vừa xuống giường liền ngã trên mặt đất, trong bụng đau đớn khó chịu, mới hiểu được ta có song bào thai......"
A Nguyên nghi hoặc, "Nghe nói, phụ thân con là một võ tướng?"
Đã là võ tướng, thân thủ tất nhiên cao. Kể từ lúc thấy tình hình Nguyên phủ đến xem, thủ vệ cũng có phần sâm nghiêm, làm sao địch nhân nói đến là đến, nói đi là đi?
Nguyên phu nhân cười khổ đáp: "Nguyên Hạo đúng là trông coi bên ngoài. Phụ nhân kia nói bà đỡ bảo ả đi vào phòng bếp cầm mấy thứ đồ vật dùng để đỡ đẻ, đặt con vào ở trong rổ mang theo, trực tiếp chạy thoát ngay bên người...... Nguyên Hạo nghe rõ ta trong phòng giãy dụa cầu cứu, xông tới hỏi rõ căn do rồi lại đi lục soát người, phụ nhân kia đã sớm biến mất không còn hình bóng. Ta khó khăn sinh hạ đứa con thứ hai, suy nhược nên ngủ mê suốt hai ngày, tỉnh lại thì bên người chỉ còn lại Thanh Ly, Nguyên Hạo tìm không thấy người, liền dỗ dành ta nói chỉ sinh ra một đứa con này, đứa con gái bị bắt đi kia chỉ là mẹ nằm mơ nhìn thấy, còn ước thúc gia nhân người hầu cùng dỗ dành mẹ. Mẹ mặc dù đáp lời, trong nội tâm cũng không tin tưởng. Về sau lúc tự điều tra như con, cũng chẳng được gì."
A Nguyên nhíu mày, "Bà đỡ mà Nguyên phủ tìm đến, đương nhiên là phải hiểu rõ mà phải lớn tuổi, có tư lịch nữa. Phụ nhân kia là bà đỡ đưa theo bên người, chẳng lẽ bà đỡ không biết được lai lịch của bà ta?"
"Ta điều tra kỹ càng, phụ nhân kia là bà đỡ mới biết gần đó, ngày ấy bởi vì thường dùng làm giúp việc tạm thời, ả chủ động đưa ra tương trợ, bà đỡ lại cảm thấy ả can đảm cẩn trọng, lại hơi hiểu chút ít y thuật, mới đưa ả dẫn vào Nguyên phủ hỗ trợ đỡ đẻ. Không ai biết lai lịch của ả; sau khi bắt con ta đi, ả cũng chưa từng xuất hiện. Ta tìm tới tìm lui không thấy, có khi cũng tình nguyện lừa gạt mình, con gái bị bắt đi kia, có lẽ thật sự là ảo giác......Việc này năm đó người biết cũng không nhiều lắm, huống chi lại cách nhiều năm như vậy, mặc dù thân hữu tốt đều nhận định Nguyên gia chỉ có một người con gái là Nguyên Thanh Ly, ngay cả mẹ cũng thiếu chút nữa tin tưởng."
"Thẳng đến mười chín năm sau, con bị coi như Thanh Ly đưa về bên cạnh mẹ." Nguyên phu nhân thở dài, nhìn mặt mày có chút ít tiều tụy của A Nguyên, "Lúc con hôn mê, thực sự ta không phân biệt được; nhưng con mở miệng nói chuyện không lâu, ta liền hiểu được con không chỉ đơn giản là mất trí nhớ như vậy. Dù giống nhau thế nào, người bên ngoài nhận không xuất ra, ta như thế nào lại nhận không ra nữ nhi của mình?"
A Nguyên đáy mắt từng đợt lệ nóng bắt đầu xông lên, rồi vội vàng ép xuống, nói: "Vì vậy, Nguyên Thanh Ly......thật sự là tự mình bỏ đi? Sau đó, dùng danh nghĩa của con gả đi Tấn quốc? Đây là kế đổi trắng thay đen, liên quan đến Yến, Lương, Tấn ba nước, ai có thể có thể?"
Nguyên phu nhân lắc đầu, "Ta đoán không ra. Nhưng ta đối với thân thế của Cảnh Từ sinh nghi, liền phái người đi Trấn Châu cùng U Châu điều tra hắn, cùng với quan hệ của hắn và con. Con năm đó sau khi bị trộm, có lẽ trực tiếp bị đưa tới Trấn Châu, sau đó một mực được Cảnh Từ mang theo trên người, trước nuôi dưỡng tại Triệu vương phủ, về sau cùng bái Lục Bắc Tàng làm sư phụ, đi Yến quốc, còn tham dự việc tranh đoạt thái tử của Yến quốc. Con vốn nên giúp sư phụ con phụ tá Nhị hoàng tử Liễu Thời Văn, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại trợ giúp Tam hoàng tử Liễu Thời Thiều kế vị, sau đó Liễu Thời Thiều đã an bài việc hôn nhân của con cùng Lý Nguyên."
A Nguyên cúi đầu, trong đầu có một thân ảnh nam tử cao lớn trầm ổn hiện lên. Nhưng nàng cố gắng nhớ lại, lại như thế nào cũng không nhớ nổi bộ dáng của nam tử kia. Nàng chỉ mơ hồ biết rằng, hắn mặt mày thâm thúy lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn nàng hết lần này đến lần khác luôn ôn hòa yên tĩnh, khiến cho nàng an tâm.
Nàng ôm lấy đầu đang trong từng trận đau nhức, chậm rãi kết luận: "Vâng, con có biết Lý Nguyên, ấn tượng đối với hắn dường như......không xấu."
Nguyên phu nhân nói: "Lý Nguyên là người trong lòng của Thanh Ly. Nhưng Tấn, Lương thề không đội trời chung, ta đương nhiên không cho phép bọn chúng ở bên nhau. Ta không muốn chia rẽ uyên ương, nhưng cũng không thể nhìn nữ nhi của mình tự tìm đường chết. Ta không biết được nó về sau vụng trộm cứu được Lý Nguyên thế nào, lại càng không biết được nó lại bởi vậy bị người ta làm nhục. Từ đó về sau, nó rốt cuộc không cùng ta nói chuyện tốt đẹp gì. Nó hận ta, hận thấu xương."
A Nguyên kinh ngạc hỏi: "Muội ấy bởi vì cứu Lý Nguyên đã bị người ta làm nhục, vì sao lại hận mẹ?"
Nguyên phu nhân thở dài: "Thanh Ly cho rằng những kẻ làm nhục nó đều là những người ta thường ngày thân mật, kỳ thật không phải. Hoàng Thượng mặc dù đăng cơ làm đế, cũng làm cho không ít đại thần tiền triều quy phục lưỡng lự, thậm chí âm thầm cùng người Tấn qua lại. Hoàng Thượng lo lắng, phái ta cùng những người này tiếp xúc, thăm dò bọn họ có lòng trung hay không. Thanh Ly thu xếp Lý Nguyên biệt viện kia rất hẻo lánh, cho nên ta từng mấy lần mời bọn họ gặp mặt tại đó, cố ý nhắc tới chuyện xưa của Chiêu Tông, thăm dò ý của bọn hắn. Bọn hắn ước chừng cũng đoán được là ý của hoàng thượng, đối với ta vừa hận vừa sợ, sau đó phát hiện bí mật của Thanh Ly, mặc dù không muốn bán đứng Lý Nguyên đắc tội người Tấn, lại mượn cơ hội áp chế Thanh Ly, trả thù lên người nàng......Về sau bọn họ trước sau bị giết, cũng không phải hoàn toàn bởi vì nguyên nhân của nó."
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress, vui lòng không reup truyện đi nơi khác. Hãy tôn trọng công sức của editor.
- -----------------
Chương 190:
Lương đế vốn nghi kỵ, Nguyên phu nhân, Nguyên Thanh Ly mẹ con tìm cơ hội thêm chút ít lời nói, lại như thế nào mà quan lớn mãnh tướng, khiến bọn họ mất hết tiền đồ cùng tánh mạng thật sự không khó.
Mộ Bắc Yên yên lặng ngồi ở một bên nghe kể chuyện, trước mặt để một chén trà sớm đã lạnh. Hắn đột nhiên nói: "Nghe nói phu nhân còn trẻ lúc từng cùng hoàng thượng có ước hẹn hôn nhân. Trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, phu nhân một mực âm thầm cùng chư vị đại thần tướng lãnh liên lạc, trợ lực không ít."
Nguyên phu nhân đảo qua thư phòng lịch sự tao nhã lại bày biện xa hoa này, cười đến thê lương, "Đúng thế, thanh danh của ta đã hủy hết, lại có thể trở thành cánh tay hữu lực giúp đỡ người ấy, bất luận trước hay sau khi người ấy đăng cơ. Ta không vào cung, đối với người ấy càng có tác dụng lớn, cho nên người ấy cũng nguyện ý cho ta nhiều phú quý vinh sủng hơn so với phi tần bình thường. Có thể Thanh Ly xưa nay thanh cao hơn, hận không thể không có mẫu than là ta đây. Đáng tiếc, đúng là vẫn là kẻ làm mẫu thân là ta làm ảnh hưởng đến nó."
Mộ Bắc Yên không khỏi than nhẹ, "Thanh Ly thông minh chăm chỉ, cái gì đều ngóng trông làm được tốt nhất, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, chỉ hy vọng người bên ngoài nghị luận, trước tiên sẽ nhớ đến tài năng của nàng, sau đó mới nhớ đến tên họ của mẫu thân nàng. Đáng thương nàng từ nhỏ đến lớn, tất cả cố gắng cùng mộng tưởng, đều bị tai nạn hủy diệt. Càng về sau, nàng ước chừng cũng chỉ có ở trước mặt ta cùng Tạ Nham mới có thể tìm tới chút ít an ủi? Nàng nói, chỉ có thời điểm ở cùng chúng ta, mới phát giác được mình cũng còn coi là một người biết nói biết cười biết phiền muộn. Ước chừng là bởi vì ta thích trêu chọc nàng, đều khiến nàng để ý vui mừng, không biết nên khóc hay cười; Tạ Nham thường xuyên bầu bạn với nàng đàm thơ luận họa, khiến cho nàng đặc biệt mà an tâm? Tự nhiên, mà như hôm nay......Nàng cũng không cần nữa......"
Nàng đã tìm được người nàng thực sự cần, đương nhiên không hề cần những thứ kia của bọn hắn để an ủi đáy lòng hư không của nàng.
A Nguyên liền nhớ lại những lần Mộ Bắc Yên tại Thấm Hà trêu ghẹo nàng. Những chuyện đó, khi nàng xem là hắn ác ý trêu ghẹo, kỳ thật đúng là ngày đó đối với Mộ Bắc Yên cùng Nguyên Thanh Ly là niềm vui tập mãi thành thói quen?
Nàng đột nhiên có chút hâm mộ người muội muội nàng chưa bao giờ gặp mặt kia. Hôm nay, Nguyên Thanh Ly thật sự đã có thể ở bên người nàng ấy yêu, mà những tình nhân ngày xưa Nguyên Thanh Ly từng thản nhiên chung đụng, như Tạ Nham, Mộ Bắc Yên vẫn như cũ ghi nhớ nàng. Bọn họ đau buồn, nhưng không oán than.
Mà A Nguyên thì sao?
Nếu những kí ức mơ hồ là thật, người nàng lúc trước thích, phải là Cảnh Từ?
Mà người nàng về sau thích, đương nhiên vẫn là Cảnh Từ.
Nàng không phải Nguyên Thanh Ly, hôn ước của Nguyên Thanh Ly cùng Cảnh Từ cũng rất có thể là mưu kế trước đó họ đã an bài, —— mưu kế kia tự nhiên là nhằm vào A Nguyên.
Thừa nhận hôn ước này chính là tỷ tỷ A Nguyên, mà không phải muội muội Nguyên Thanh Ly.
Có thể nàng cũng không phải Nguyên Thanh Ly từng có vô số tình nhân.
Nhớ tới một đêm triền mien tại Thấm Hà, lúc triền miên nàng cảm thấy đau đớn không khỏe, nhớ tới ngày đó chạng vạng tối Cảnh Từ từng nhận một phong thư tại huyện nha, ngày thứ hai Cảnh Từ chưa từng lưu lại lời nói nào lời liền không từ mà biệt, mà Nguyên phu nhân đúng lúc đó lại đến Thấm Hà đón nàng......
Hồi kinh về sau, hắn không còn chạm vào nàng, thậm chí tránh mà không gặp......
A Nguyên cả cười đứng lên. Nàng cười nói: "Muội muội của ta đây, kỳ thật coi như là may mắn. Tuy đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, đến cùng có người thiệt tình đối tốt với nàng. Rời xa đã lâu, vẫn như cũ lúc nào cũng giúp nàng làm điều nàng muốn, một lòng một lòng đối tốt với nàng. Ta......lại không bằng nàng!"
Nàng cười cười, rốt cục nhịn không được dạ dày từng trận run rẩy, liền cúi mạnh người xuống, thống khổ nôn mửa liên tục.
Nguyên phu nhân cuống quít đỡ nàng, hỏi: "A Nguyên, A Nguyên, con...... không thoải mái ư? Ta......Ta cho người truyền thái y."
A Nguyên giữ chặt bà, cười nói: "Không......Không cần. Con chỉ là nghĩ đến Cảnh Từ, đột nhiên cảm thấy buồn nôn mà thôi! Con buồn nôn......mắt con bị mù, rõ ràng lại thích một người dễ dàng như vậy, tin tưởng một người......Ngày đó hắn ôm lòng muốn nhục nhã tâm tư của con, tận lực đùa bỡn con, trả thù vào con, con còn ngốc nghếch đuổi theo, tin tưởng tất cả giải thích của hắn, lại để cho hắn lấy con làm niềm vui vài lần......Đáy lòng của hắn đang cười nhạo con như thế nào? Mẹ nói xem, các người nói xem, con thật ngu xuẩn! A, ta so với heo còn ngu xuẩn hơn, so với heo còn ngu xuẩn hơn......"
Nàng chợt nắm lấy tay, trùng trùng điệp điệp đánh vào đầu mình.
Một cái, lại một cái......
"A Nguyên!"
Nguyên phu nhân nghẹn ngào kêu, lúc đang muốn kéo tay nàng, lại không kéo được.
Mộ Bắc Yên đã xông lên, dùng sức cầm chặt cổ tay nàng, quát: "A Nguyên, đây không phải lỗi của nàng! Không phải lỗi của nàng! Đều do Cảnh Từ kia! Bỏ qua nàng, hắn mới là đồ con heo, so với heo còn ngu xuẩn hơn! So với heo còn ngu xuẩn hơn!"
A Nguyên lắc đầu, phảng phất vẫn còn cười, nước mắt cũng rốt cuộc khắc chế không được, từng giọt từng giọt mãnh liệt rơi xuống.
Mặt nàng trắng bệch giống như tờ giấy Tuyên Thành chưa thấm chút mực, trên môi run rẩy, thanh âm trong cổ bởi vì thống khổ mà vặn vẹo đến cơ hồ nghe không rõ.
"Là ta, là ta......"
"Là hắn, là hắn......"
Ai cũng không hiểu được nàng đang mắng chính mình ngu xuẩn, hay là mắng Cảnh Từ ngu xuẩn.
Cánh tay thường ngày cầm kiếm thậm chí đã mất lực đỡ lấy giá sách, nàng chậm rãi theo giá sách trượt xuống trên mặt đất, nằm trên mặt đất nôn mửa, toàn thân run rẩy, mặt mũi tràn đầy nước mắt, như muốn đem những tình cảm không biết lúc nào đã thấm vào tâm can, từng chữ khắc vào tận xương tuỷ, cùng dòng rượu đêm hôm trước nhổ ra ngoài.
Mộ Bắc Yên ngã trên mặt đất, luống cuống tay chân ôm lấy nàng, vuốt vai nàng, không ngớt lời an ủi nói: "A Nguyên, nàng......nàng đừng nhớ những người đó, những chuyện đó nữa! Nàng xem, nàng không phải còn có mẫu thân, còn có......ta sao?"
Nhưng lời an ủi của hắn, cùng lời giải thích của Nguyên phu nhân giống nhau, ngay cả chính bọn họ cũng đều cảm thấy nhạt nhẽo cùng trống rỗng.
Quá khứ A Nguyên từng trải qua, tính cả những yêu hận đã từng kia, đều từ nhưng mưu kế cùng an bài hạ xuống không dấu viết; mà những người trong quá khứ nàng gọi là thân nhân, người yêu, đều đang phản bội nàng, tổn thương nàng.
Nàng thật sự chỉ còn lại người mẹ đẻ đã chia cách mười chín năm, cùng với hắn một gã tình nhân không ra tình nhân này.
Có thể mặc dù mẹ đẻ của nàng, "tình nhân" của nàng, những khi nàng đối mặt với nguy cơ, đều không tự chủ được biện minh cho chính mình, biện minh cho Nguyên Thanh Ly.
Thân muội muội của nàng Nguyên Thanh Ly, hôm nay xem như cầu nhân được nhân, đạt được ước muốn.
Có thể Nguyên Thanh Ly vì thoát thân, ở sau lưng cùng người làm những giao dịch kia, không phải là vì muốn dẫm nát lên nỗi thống khổ của người tỷ tỷ là nàng hôm nay?
-----------------------------
Đào Nhiên Cư.
Tả Ngôn Hi đang cất đi những khí cụ dùng để châm cứu, quay người ngồi bên giường Cảnh Từ bên, cầm tay hắn bắt mạch.
Thật lâu, hắn thở dài: "A Từ, ta ở trong ngục hơn một tháng, cũng chưa từng tiều tụy thành bộ dáng này của huynh. Nếu huynh một lòng muốn chết, dù có là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào cứu được huynh."
Cảnh Từ nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hai ngày này bệnh nằm trên giường, xuân đã qua, trăm hoa tàn rơi, chỉ còn lại màu xanh đậm của rặng liễu, nhìn quanh chỉ toàn rừng cây, không thấy nửa điểm màu sắc tươi sáng.
Thời điểm tốt nhất, chung quy cũng đã qua.
Tả Ngôn Hi vỗ vỗ vai của hắn, "Đừng suy nghĩ nhiều! Nếu huynh muốn trả thù nàng, hôm nay nàng ta cũng coi như bị trả thù. Huynh đã có được nàng, mà nàng mang tiếng xấu, lại bị từ hôn, nàng chỉ có thể học theo con đường của muội muội nàng càng chạy càng xa, rốt cuộc không thể quay đầu."
Ánh mắt Cảnh Từ trong trẻo nhưng lạnh lùng rốt cục đảo qua hắn, "Trả thù nàng? Ta sao lại cảm thấy là nàng đang trả thù ta?"
Tả Ngôn Hi nói: "Nàng sẽ thống khổ, thống khổ thật lâu."
Cảnh Từ trầm thấp ho, giọng nói đang lúc ho khan nghe có vài phần nghiền nát.
Tả Ngôn Hi yên lặng nhìn hắn ho đến khi yên tĩnh chút ít, mới nói: "Huynh cũng đừng nói cho ta biết, huynh không thể nhìn nàng thống khổ. Vì sao ta thấy, huynh ngược lại so với nàng ta còn thống khổ hơn? Bị nàng giày vò mất hơn phân nửa cái mạng, mắt thấy khó có thể phục hồi như cũ, còn chưa đủ cho huynh buông tay ư?"
Cảnh Từ hồi lâu mới nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay. Có lẽ......là thói quen?"
Thói quen gần hai mươi năm, không khỏi đáng sợ.
Hắn ngẩng đầu ôm trán mình, cười khổ.
Tả Ngôn Hi bất đắc dĩ thở dài, "Đã như vậy, lúc trước chúng ta cần gì phải làm một vòng vây lớn như vậy đổi nàng với Nguyên Thanh Ly, còn đeo thanh danh không chịu nổi như vậy trên lưng? Để huynh cũng không khỏi cùng nàng hoang đường, tổn hại danh dự. Cứ giáo huấn nàng ta một hồi rồi trực tiếp mang về Đại Lương, thật tốt biết mấy!"
Cảnh Từ trầm mặc càng lâu, mới nói: "Ngôn Hi, nếu ta ngày đó nói với các huynh, ta không có khả năng buông tay, các huynh sẽ bỏ qua cho nàng ư? Nếu ta nhớ không lầm, huynh cùng Hạ cô cô lúc ban đầu lên kế hoạch, là bẻ gãy tay chân nàng rồi ném vào đàn sói, khiến cho nàng hài cốt không còn. Khi đó ta thương thế trầm trọng, căn bản không ngăn được các người, cũng không có lý do đi ngăn đón các người."
Tả Ngôn Hi bất giác nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói: "A Từ, đây chỉ là dùng "gậy ông đập lưng ông"* Nàng vốn là đối phó với huynh như vậy mà."
*bản gốc: dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: lấy những việc người đó từng hại mình để trừng trị lại người đó.
Nhưng tại sườn núi khi đó, hắn muốn giết A Nguyên để chấm dứt hậu hoạn, A Nguyên lại không muốn giết hắn, thậm chí giấu diếm sự tình hắn muốn giết nàng—— vì cái gì, chỉ là không muốn làm cho Cảnh Từ thương tâm khó xử.
Cảnh Từ tinh thần mệt mỏi, ngược lại không lưu ý đến dị thường của Tả Ngôn Hi. Hắn dựa vào trên gối miễn cưỡng cười, "Đúng, nàng chính là đối phó với ta như vậy. Lúc trước nhu thuận nghe lời, hôm nay đường hoàng bất chấp mọi thứ, nhưng đều hiểu được cách đối phó ta như thế nào."
Tả Ngôn Hi do dự hỏi: "Vậy huynh......còn ý định trả thù nàng ư?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Từ đảo qua hắn, "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù. Khương Tham lần nữa lợi dụng huynh, suýt nữa tiễn cái mạng nhỏ của huynh ở trong lao, huynh có muốn trả thù nàng không?"
Khuôn mặt Tả Ngôn Hi lập tức hiện đỏ lên, "Huynh nói bậy bạ gì đó? Nàng ấy......Chỉ là người bệnh ta ngẫu nhiên quen biết."
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp
Edit: Hàn Mai
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress, vui lòng không reup truyện đi nơi khác. Hãy tôn trọng công sức của editor.
Tác giả :
Tịch Nguyệt Giảo Giảo