Lưỡng Thế Hoa
Quyển 3 - Chương 28
Tôi chưa bao giờ gặp qua Quan Vũ, nhưng tôi cũng không xa lạ gì con người đó. Ở thời đại tôi được sinh ra, các chủ khách sạn thờ cúng hắn, võ sư võ quán bái lạy hắn, ngay cả các thương nhân mê tín cũng thắp hương cho hắn, hắn đã sớm thoát ly khỏi phạm trù một nhân vật lịch sử, từ trăm ngàn truyền thuyết tích tụ lại, đã gần như là một vị thánh sống.
Trong 《 Tam Quốc Chí 》, trận chiến Kinh Châu hắn bại như thế nào cũng không được miêu tả nhiều, mà trong trí nhớ tôi, thất bại của hắn cũng không rõ ràng lắm. Trên thực tế, chiến thắng hắn còn gian nan hơn xa với những điều tôi nhớ được trong sách sử.
Khi hắn rút quân từ Phàn Thành, ngoài binh lính trong tay còn có bảy vạn quân ở ngoài. Mà quân đội trong tay Lã Mông cùng Lục Nghị gộp lại cùng với tù binh, cũng không thể nào vượt qua năm vạn. Càng khó khăn hơn là hai vạn quân đã ở lại Tỉ Quy để ngừa Lưu Bị phái quân đến tiếp viện, cũng sợ Quan Vũ từ Tỉ Quy chạy ra.
Quan Vũ đóng quân ở Lâm Tự, quân Ngô ở lại Di Lăng. Đại quân hai phía cách hai thành tiến vào trạng thái giằng co, bên nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ —— ngay cả Quan Vũ đã trong tình trạng mất chỗ dựa, nhưng nếu không thể một lần quyết chiến, tiến vào thế trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi rất có khả năng chính là quân Tào.
Dưới tình huống như vậy, Lục Nghị đột nhiên chỉ dẫn theo mấy chục người đi Phàn thành. Khi tôi nghe nói chuyện này, chàng đã rời đi từ lâu. Liên hệ quân Tào cùng nhau giáp công Quan Vũ quả thật là chủ ý thông minh, nhưng đi trước như vậy thật làm cho người ta lo lắng cho sự an toàn của chàng.
Lại không ngờ rằng chàng chỉ đi không đến ba ngày, quân đóng ở Di Lăng liền xảy ra chuyện.
Nguyên nhân rất tình cờ: hai tiểu binh thủ hạ của Lã Mông tại một con đường hẹp gặp được hai tiểu binh dưới quyền Lục Nghị, không ai nhường đường ai, vì vậy liền dẫn đến tranh cãi. Nội dung tranh cãi đơn giản chỉ là chủ soái của ai có công lớn hơn trong trận chiến này. Nhưng hậu quả của cuộc tranh cãi này lại làm người ta kinh ngạc.
Cãi nhau rất nhanh biến thành đánh nhau. Lại có binh lính trên đường gia nhập vào cuộc đấu đá này. Cho đến khi tin tức truyền đến tai Lã Mông đã là đánh đến không thể cứu vãn rồi.
Hắn nhanh chóng dẫn người đến trấn áp đám người này. Nhưng binh lính thủ hạ của Lục Nghị lại không nghe hiệu lệnh của hắn. Đầu tiên là hắn xử lý có chút bất công, thứ hai là bọn họ vẫn mang lòng oán hận vì cho rằng chủ tướng của họ không được đãi ngộ công bằng, còn có nguyên nhân thứ ba mà trước đây chưa ai nghĩ đến, nhưng lại dẫn đến một vấn đề có khả năng trí mạng:
Trong trận chiến này, Hữu đô đốc hẳn là thống soái cao nhất. Trước đây chức vị này thuộc về Lã Mông, nhưng vì mê hoặc Quan Vũ, Lã Mông xin nghỉ để Lục Nghị nhận trọng trách này. Sau đó Lã Mông lại trở về, nhưng chức quan Lục Nghị vẫn chưa được thay đổi. Về quyền thống lĩnh cao nhất của quân đội này, Tôn Quyền cũng không nói rõ, đương nhiên tôi tình nguyện tin rằng chuyện này chỉ đơn giản là vì hắn nhất thời sơ sót.
Mệnh lệnh của Lã Mông không làm binh lính của Lục Nghị nghe theo, trong cơn giận dữ, hắn thế nhưng lại phái người đi cưỡng ép thu hồi quan ấn của Hữu đô đốc. Đây quả là quyết định không sáng suốt chút nào. Trước kẻ thù lớn mà bên trong đã tự hỗn loạn, dù nói thế nào cũng là trách nhiệm của thủ hạ Lục Nghị. Nhưng cho tới bây giờ chàng vẫn không được đối xử công bằng, quả thật cũng dễ hiểu vì sao các binh sĩ này giận dữ. Dưới tình huống như vậy mà Lã Mông lại không xử lý tốt việc này, ngược lại không rõ ràng làm cho mâu thuẫn càng trở nên gay gắt. Càng làm cho người ta thất vọng là, khi tướng sĩ thủ hạ của Lục Nghị phẫn nộ bao vây doanh trại bên Lã Mông, yêu cầu trả lại quan ấn và cho một câu trả lời thỏa đáng thì Lã Mông lại bắt đầu đóng cửa không ra.
Cái đêm bất ngờ làm phản đó tôi ở trong quân doanh Lã Mông, tìm khắp doanh trại cũng không thấy hắn. Rất hiển nhiên, hắn biết tôi muốn nói gì nên định ngay cả tôi cũng không gặp. Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, tiếng gầm gừ vang trời của quân sĩ ngoài kia đập vào trong tai. Tôi nhìn tướng sĩ Lã Mông bên cạnh mình, cả đám bọn họ đều quay đầu đi, hình như cũng không muốn gánh vác việc này.
Nếu là Lục Nghị ở đây, chàng nhất định sẽ ra ngoài. Tôi nghe bên ngoài có thanh âm rất lớn, giống như tiếng hò hét, tôi thở dài trong lòng.
Sau đó tôi đẩy cửa đi ra ngoài.
Bao vây bên ngoài tất cả đều là binh lính của Lục Nghị, nửa vùng trời sáng rực lên ánh đuốc. Tôi đi vào giữa bọn họ, nháy mắt đã có thanh đao đặt trên cổ tôi.
“Là em họ của Lã Mông.” Tôi nghe thấy bọn họ nhỏ giọng trao đổi, nhìn tôi chăm chăm, mà sát khí trong mắt bọn họ ngày càng tăng.
Tôi bình tĩnh nói: “Các người muốn giết ta, cũng đừng nên nôn nóng. Không bằng nghe ta nói vài câu xong rồi giết ?’’
Một binh sĩ trong đó nhìn nhìn tôi, sau đó thu đao lại, kiêu hãnh nói :”Ngươi nói xem.”
“Các người định hại Lục tướng quân bất nghĩa sao? ” Tôi nhìn hắn hỏi.
Bọn họ đều giật mình, sau đó hỏi: “Xin chỉ giáo cho?”
“Các người hành động như thế này, chẳng lẽ không phải làm cho hắn mắc tội danh ‘Mưu nghịch’ sao?”
“Chúng ta không phải là mưu nghịch, chúng ta chỉ hy vọng Lã tướng quân ra đây cho chúng ta một lời giải thích.”
“Nếu chúa thượng muốn trách tội, chúng ta dùng tánh mạng gánh vác trách nhiệm là được. Việc này không quan hệ với Lục tướng quân!”
Bọn họ chín người mười câu xôn xao cả lên.
“Ta tin tưởng các người xuất phát từ lòng tốt. Nhưng nếu để quân địch có cơ hội thừa nước đục thả câu, lợi dụng gian tế làm lớn chuyện lên, Lục tướng quân còn mặt mũi nào gặp người?”
“Chúng tôi không phải bị người khác xúi giục, chúng tôi đều là tự mình muốn đến!” Một binh lính tuổi còn trẻ vội vàng nói, “Lục tướng quân vẫn yêu thương chúng tôi như vậy, tài dụng binh của ngài cũng làm chúng tôi thật sự kính nể. Lã tướng quân chức quan vẫn cao hơn Lục tướng quân, chúng tôi cũng không phải nói Lục tướng quân nhất định phải làm Hữu đô đốc. Nhưng chúa công cũng phải cho Lục tướng quân một lời thỏa đáng chứ. Bây giờ ngài bị người ta khi dễ như vậy, chúng tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn ? Chúng tôi cũng chẳng phải muốn nhằm vào ai, đại nhân ngài phải biết rằng —— bản thân tôi vốn là bộ hạ cũ của Lã tướng quân. Chỉ là bây giờ, tôi cho rằng Lã tướng quân đã sai rồi. Tôi bất bình cho Lục tướng quân!”
Binh lính trẻ tuổi này càng nói càng kích động, không ngờ lại rơi lệ đầy mặt.
“Ta biết ngươi nói không sai. Nhưng các người cũng không thể làm như vậy. Phải tìm một phương pháp để giải quyết chuyện này.” Tôi nói.
“Ngài nói, phải giải quyết thế nào?” Bọn họ đều hỏi.
“Các người trước tiên lui về đi, chúa thượng nhất định sẽ cho Lục tướng quân một câu trả lời hợp lý.” Tôi an tĩnh nói.
“Chúng tôi dựa vào cái gì để tin ngài?” Bọn họ cười lạnh nói.
Câu hỏi này làm tôi cũng ngạc nhiên. Tôi nhìn quân phục đơn giản bình thường trên người, bọn họ dựa vào cái gì để tin tôi?
Khi tôi im lặng, bọn họ lại trở nên ồn ào, bốn phía hỗn loạn, không nhìn rõ lối ra ở đâu.
Tôi nói: “Các người phải tin tưởng ta.”
Bọn họ nói: “Chúng ta vì sao phải tin tưởng ngươi? Ngươi lấy ai danh nghĩa để chúng ta tin tưởng ngươi?”
“—— lấy danh nghĩa Ảnh phu nhân.” Tôi bình thản nói.
Bốn phía nháy mắt yên tĩnh lại. Bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi từ từ tháo mũ xuống, một đầu tóc đen nhánh xõa ra tôn lên gương mặt con gái của tôi. Bọn họ không thể tin lùi mấy bước về sau, khe khẽ nói nhỏ với nhau.
“Là Ảnh phu nhân, tôi nhận ra người.” Một đô úy tiến lên vài bước, đứng cách tôi không xa nói.
Tôi nhìn hắn một cái, lại cảm thấy hắn vô cùng quen mặt. Khi tôi nhìn hắn, hắn có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Lúc này tôi đã nhớ ra rồi.
“Lạc Thống.” Tôi nhẹ nhàng gọi tên của hắn.
Hắn gật gật đầu: “Tôi tin tưởng Ảnh phu nhân.”
Sau đó hắn lại xoay người đối mặt mọi người, dùng thanh âm yếu ớt nhưng thành khẩn nói: “Mọi người tin tưởng Ảnh phu nhân đi. Ảnh phu nhân nói muốn trả lại sự công bằng cho Lục tướng quân, người nói lời nói nhất định giữ lời. Tôi ngày mai sẽ theo Ảnh phu nhân đi gặp chúa công, nếu việc này không thành, tôi cũng không còn sống để trở về gặp mọi người.”
Bọn họ rốt cuộc dần dần yên tĩnh lại.
———————————
Khi đó Tôn Quyền đã tiến quân đến Lục Khẩu. Ngày thứ hai tôi liền theo Lạc Thống đi thuyền đến Lục Khẩu gặp hắn. Thuyền đến nửa đường, tôi nhận được một tin tức đáng mừng: Lục Nghị đã trở lại Di Lăng, mà tướng quân Tào Từ Hoảng cũng đã đồng ý cùng giáp công* Quan Vũ.
*Giáp công : đánh gọng kìm, đánh từ hai mặt
Dùng cách thức như thế để công bố thân phận mình rồi trở lại bên cạnh Tôn Quyền, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ qua, cũng không biết được ở Lục Khẩu chờ đợi tôi sẽ là cái gì. Một đường không yên đến Lục Khẩu, lại thật kinh ngạc là Tôn Quyền vẫn chưa từng triệu kiến tôi. Cho dù có hai lần gặp nhau trên đường, hắn cũng quay mặt đi chỗ khác không để ý, dường như trong mắt căn bản không có người như tôi.
Hắn chỉ gặp qua Lạc Thống, nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải việc này: hắn lập Lục Nghị làm Phủ Biên tướng quân, nhận chức Thái thú Nghi Đô, cũng phong làm Hoa Đình Hầu. Cho dù chức vị Hữu đô đốc trả về cho Lã Mông, nhưng bổ nhiệm như vậy, cũng không phải là không hợp tình hợp lý.
Hắn lại lệnh cho Lã Mông về đóng Giang Lăng, Lục Nghị đến Nghi Đô, lại tự phái Chu Nhiên cùng Phan Chương phối hợp với Từ Hoảng đi đánh Quan Vũ.
Đợi đến khi Lạc Thống trở về, Tôn Quyền vẫn như cũ không gặp tôi, dường như hắn đã quên có một người như tôi tồn tại. Nhưng khi hắn tiến quân đến Lâm Tự, lại không quên ra lệnh cho tôi theo quân đi. Tôi không biết trong hồ lô của hắn có cái gì, lại chỉ có thể yên lặng theo quân đi trước.
Đợi khi chúng tôi đến Lâm Tự, Quan Vũ cũng đã bị bắt đưa đến tạm giam ở Lâm Tự.
Nghe người ta nói Tôn Quyền trước sau vẫn rất muốn Quan Vũ đầu hàng hắn, nhưng cho dù cưỡng bức dụ dỗ thế nào, Quan Vũ vẫn không hề lay chuyển dù chỉ một chút. Vì vậy khi quân sĩ Đông Ngô nói đến Quan Vũ, trong lời nói không khỏi có chút tình cảm sùng kính. Con người thấy chết không sờn, anh danh truyền xa, được địch nhân tôn kính cũng là hợp lý.
Tôn Quyền đợi Quan Vũ bảy ngày, thời gian bảy ngày tạo điều kiện cho tình cảm tôn kính này bén rễ vào đất. Nghe nói doanh trại nhốt Quan Vũ thường có tử khí lan ra, còn có người nói thần tiên ở trên trời đang đau lòng nhìn xuống Lâm Tự. Sau đó, bọn binh lính trông coi Quan Vũ lại trở nên phát tài : tiểu binh đến thành đàn đưa tiền cho họ chỉ vì muốn vụng trộm vào nhìn Quan Vũ một cái.
Tôi vốn không hề có hứng thú với Quan Vũ, nhưng đến cuối cùng cũng không chịu nổi mấy lời đồn này, liền cũng vụng trộm đi vào nhìn Quan Vũ một chút.
Tôn Quyền cũng không hạ lệnh đặc biệt ưu đãi cho Quan Vũ, nhưng gian phòng giam giữ hắn vẫn được tiểu binh bố trí thoải mái vô cùng. Tôi phân phó người trông coi đừng thông báo, một mình nhẹ nhàng đến gian nhà ngục, tôi muốn nhìn xem thời khắc cuối cùng của sinh mệnh một người gần như là thánh nhân này, và người đó sẽ làm thế nào để vượt qua thời gian như vậy.
Tôi đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng khi thật sự thấy Quan Vũ vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Tay hắn cầm một cái gương đồng, đang ở dưới ánh đèn mờ nhạt, tinh tế chải vuốt râu.
Có lẽ là kỳ vọng quá cao, có lẽ bởi vì tình cảnh chật vật, bộ dạng hắn cũng không uy vũ như tôi tưởng tượng, dáng người cũng không hùng tráng như tôi nghĩ, nhưng bộ râu dài kia còn tinh tế hơn nhiều so với miêu tả trong sách. Cho dù đã trải qua năm tháng tôi luyện, đã có chút hoa râm, nhưng vẫn như cũ dày rậm tự nhiên.
Hắn chải vuốt thật sự nhập tâm, hoàn toàn không biết tôi đã đứng ở cửa. Phảng phất như một cô gái muốn gặp tình nhân mà sửa sang dung trang, hắn cẩn thận nhìn gương, trên mặt lại có vẻ hối tiếc.
Tôi nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Lúc này hắn mới ý thức được sự tồn tại của tôi, buông gương cùng lược, quay đầu lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Chào Quan tướng quân.”
Hắn “Hừ” một tiếng, cũng không để ý tôi.
Tôi còn nói: “Không nghĩ tới Quan tướng quân vẫn trẻ trung như vậy.”
Đây là lời khen tặng, nhưng nhìn ra được hắn thật hưởng thụ. Hắn liếc nhìn tôi một cái, vẫn không nói chuyện, nhưng vẻ cao ngạo lại giảm đi không ít.
“Quan tướng quân còn trẻ tuổi như vậy, còn có rất nhiều cơ hội giết địch nơi sa trường. Quan tướng quân chẳng lẽ không muốn quý trọng cơ hội này sao?”
Hắn vẫn không đáp lời.
“Quan tướng quân không sợ chết sao?” Tôi đột nhiên lại hỏi.
Hắn đột nhiên cười rộ lên. Giống như một người diễn kịch trên sân khấu, đi về phía trước hai bước, tay vuốt râu, sau đó hai mắt nhìn trời, gằn từng tiếng nói:
“Ngô* là Hán Thọ Đình Hầu, là đệ của Hán Trung Vương. Rượu nóng chém Hoa Hùng, giết Nhan Lương, diệt Văn Xú, sẽ không nói lời vô nghĩa. Bọn chó Ngô các ngươi nếu biết thời thế, nên sớm đưa ngô trở về!”
*Ngô : ta, cách xưng hô cổ
Sau khi nói xong hắn lại liếc nhìn tôi, cười lạnh lùng, chờ đợi tôi trả lời.
Nhưng tươi cười trong nháy mắt đọng lại trên mặt hắn, tôi cũng không trả lời, thậm chí không nhìn hắn thêm một cái mà đẩy cửa đi ra.
Bước đi dọc theo hành lang dài ra ngoài, tôi đột nhiên cảm thấy không thú vị.
Hắn sao lại không sợ chết? Một người yêu quý thân thể bản thân như thế, sao lại không sợ chết? Hắn sở dĩ vẫn không sợ hãi, chính là hắn căn bản không thể nghĩ rằng bản thân sẽ chết. Tào Tháo cũng phải buông tha hắn, hắn như thế nào nghĩ được Tôn Quyền dám giết hắn?
Hắn không phải thánh nhân, hắn chỉ là sống trong một giấc mộng về thánh nhân.
Giấc mộng này, chỉ sợ phải tới khoảnh khắc đao đặt trên cổ hắn, mới có thể tỉnh ra.
Nghe tiểu binh xem hành hình nói, Quan Vũ bị chết vô cùng giống hí kịch. Khi đao phủ đẩy hắn đi trong quân, hắn vẫn đang lạnh lùng nhìn trời không liếc nhìn người một cái, vẻ mặt là biểu tình thấy chết không sờn. Nhưng khi đao đặt tại trên cổ hắn, đột nhiên hắn bắt đầu không hề kiềm chế mà điên cuồng mắng chửi.
Câu cuối cùng trước khi hắn chết là: “Người giết ngô, ngô sẽ lấy oan hồn đến đòi mạng!”
Một số người vẫn sợ hãi loại nguyền rủa này. Đao phủ hành hình chém xong, thế nhưng lại quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy.
Sau đó lời đồn ở trong quân lan nhanh truyền xa. Nói người hại Quan Vũ, đều sẽ bị báo ứng. Hắn sẽ trở về vào đêm trăng tròn, thực hiện lời nguyền của mình.
Tôi cười thản nhiên, đẩy cửa bước ra, tiểu binh run run rẩy rẩy báo lại.
Tôi chậm rãi đến nơi hành hình trong quân. Trên bùn đất vẫn còn có chút vết máu màu đỏ sậm, vài tiểu binh ở bên cạnh lặng lẽ đốt hương nến, thấy tôi đến liền ngừng tay, vẻ mặt kinh hoàng nhìn tôi.
Tôi không trách tội họ, chỉ nhàn nhạt phân phó bọn họ dọn đi vết máu kia.
Trong 《 Tam Quốc Chí 》, trận chiến Kinh Châu hắn bại như thế nào cũng không được miêu tả nhiều, mà trong trí nhớ tôi, thất bại của hắn cũng không rõ ràng lắm. Trên thực tế, chiến thắng hắn còn gian nan hơn xa với những điều tôi nhớ được trong sách sử.
Khi hắn rút quân từ Phàn Thành, ngoài binh lính trong tay còn có bảy vạn quân ở ngoài. Mà quân đội trong tay Lã Mông cùng Lục Nghị gộp lại cùng với tù binh, cũng không thể nào vượt qua năm vạn. Càng khó khăn hơn là hai vạn quân đã ở lại Tỉ Quy để ngừa Lưu Bị phái quân đến tiếp viện, cũng sợ Quan Vũ từ Tỉ Quy chạy ra.
Quan Vũ đóng quân ở Lâm Tự, quân Ngô ở lại Di Lăng. Đại quân hai phía cách hai thành tiến vào trạng thái giằng co, bên nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ —— ngay cả Quan Vũ đã trong tình trạng mất chỗ dựa, nhưng nếu không thể một lần quyết chiến, tiến vào thế trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi rất có khả năng chính là quân Tào.
Dưới tình huống như vậy, Lục Nghị đột nhiên chỉ dẫn theo mấy chục người đi Phàn thành. Khi tôi nghe nói chuyện này, chàng đã rời đi từ lâu. Liên hệ quân Tào cùng nhau giáp công Quan Vũ quả thật là chủ ý thông minh, nhưng đi trước như vậy thật làm cho người ta lo lắng cho sự an toàn của chàng.
Lại không ngờ rằng chàng chỉ đi không đến ba ngày, quân đóng ở Di Lăng liền xảy ra chuyện.
Nguyên nhân rất tình cờ: hai tiểu binh thủ hạ của Lã Mông tại một con đường hẹp gặp được hai tiểu binh dưới quyền Lục Nghị, không ai nhường đường ai, vì vậy liền dẫn đến tranh cãi. Nội dung tranh cãi đơn giản chỉ là chủ soái của ai có công lớn hơn trong trận chiến này. Nhưng hậu quả của cuộc tranh cãi này lại làm người ta kinh ngạc.
Cãi nhau rất nhanh biến thành đánh nhau. Lại có binh lính trên đường gia nhập vào cuộc đấu đá này. Cho đến khi tin tức truyền đến tai Lã Mông đã là đánh đến không thể cứu vãn rồi.
Hắn nhanh chóng dẫn người đến trấn áp đám người này. Nhưng binh lính thủ hạ của Lục Nghị lại không nghe hiệu lệnh của hắn. Đầu tiên là hắn xử lý có chút bất công, thứ hai là bọn họ vẫn mang lòng oán hận vì cho rằng chủ tướng của họ không được đãi ngộ công bằng, còn có nguyên nhân thứ ba mà trước đây chưa ai nghĩ đến, nhưng lại dẫn đến một vấn đề có khả năng trí mạng:
Trong trận chiến này, Hữu đô đốc hẳn là thống soái cao nhất. Trước đây chức vị này thuộc về Lã Mông, nhưng vì mê hoặc Quan Vũ, Lã Mông xin nghỉ để Lục Nghị nhận trọng trách này. Sau đó Lã Mông lại trở về, nhưng chức quan Lục Nghị vẫn chưa được thay đổi. Về quyền thống lĩnh cao nhất của quân đội này, Tôn Quyền cũng không nói rõ, đương nhiên tôi tình nguyện tin rằng chuyện này chỉ đơn giản là vì hắn nhất thời sơ sót.
Mệnh lệnh của Lã Mông không làm binh lính của Lục Nghị nghe theo, trong cơn giận dữ, hắn thế nhưng lại phái người đi cưỡng ép thu hồi quan ấn của Hữu đô đốc. Đây quả là quyết định không sáng suốt chút nào. Trước kẻ thù lớn mà bên trong đã tự hỗn loạn, dù nói thế nào cũng là trách nhiệm của thủ hạ Lục Nghị. Nhưng cho tới bây giờ chàng vẫn không được đối xử công bằng, quả thật cũng dễ hiểu vì sao các binh sĩ này giận dữ. Dưới tình huống như vậy mà Lã Mông lại không xử lý tốt việc này, ngược lại không rõ ràng làm cho mâu thuẫn càng trở nên gay gắt. Càng làm cho người ta thất vọng là, khi tướng sĩ thủ hạ của Lục Nghị phẫn nộ bao vây doanh trại bên Lã Mông, yêu cầu trả lại quan ấn và cho một câu trả lời thỏa đáng thì Lã Mông lại bắt đầu đóng cửa không ra.
Cái đêm bất ngờ làm phản đó tôi ở trong quân doanh Lã Mông, tìm khắp doanh trại cũng không thấy hắn. Rất hiển nhiên, hắn biết tôi muốn nói gì nên định ngay cả tôi cũng không gặp. Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, tiếng gầm gừ vang trời của quân sĩ ngoài kia đập vào trong tai. Tôi nhìn tướng sĩ Lã Mông bên cạnh mình, cả đám bọn họ đều quay đầu đi, hình như cũng không muốn gánh vác việc này.
Nếu là Lục Nghị ở đây, chàng nhất định sẽ ra ngoài. Tôi nghe bên ngoài có thanh âm rất lớn, giống như tiếng hò hét, tôi thở dài trong lòng.
Sau đó tôi đẩy cửa đi ra ngoài.
Bao vây bên ngoài tất cả đều là binh lính của Lục Nghị, nửa vùng trời sáng rực lên ánh đuốc. Tôi đi vào giữa bọn họ, nháy mắt đã có thanh đao đặt trên cổ tôi.
“Là em họ của Lã Mông.” Tôi nghe thấy bọn họ nhỏ giọng trao đổi, nhìn tôi chăm chăm, mà sát khí trong mắt bọn họ ngày càng tăng.
Tôi bình tĩnh nói: “Các người muốn giết ta, cũng đừng nên nôn nóng. Không bằng nghe ta nói vài câu xong rồi giết ?’’
Một binh sĩ trong đó nhìn nhìn tôi, sau đó thu đao lại, kiêu hãnh nói :”Ngươi nói xem.”
“Các người định hại Lục tướng quân bất nghĩa sao? ” Tôi nhìn hắn hỏi.
Bọn họ đều giật mình, sau đó hỏi: “Xin chỉ giáo cho?”
“Các người hành động như thế này, chẳng lẽ không phải làm cho hắn mắc tội danh ‘Mưu nghịch’ sao?”
“Chúng ta không phải là mưu nghịch, chúng ta chỉ hy vọng Lã tướng quân ra đây cho chúng ta một lời giải thích.”
“Nếu chúa thượng muốn trách tội, chúng ta dùng tánh mạng gánh vác trách nhiệm là được. Việc này không quan hệ với Lục tướng quân!”
Bọn họ chín người mười câu xôn xao cả lên.
“Ta tin tưởng các người xuất phát từ lòng tốt. Nhưng nếu để quân địch có cơ hội thừa nước đục thả câu, lợi dụng gian tế làm lớn chuyện lên, Lục tướng quân còn mặt mũi nào gặp người?”
“Chúng tôi không phải bị người khác xúi giục, chúng tôi đều là tự mình muốn đến!” Một binh lính tuổi còn trẻ vội vàng nói, “Lục tướng quân vẫn yêu thương chúng tôi như vậy, tài dụng binh của ngài cũng làm chúng tôi thật sự kính nể. Lã tướng quân chức quan vẫn cao hơn Lục tướng quân, chúng tôi cũng không phải nói Lục tướng quân nhất định phải làm Hữu đô đốc. Nhưng chúa công cũng phải cho Lục tướng quân một lời thỏa đáng chứ. Bây giờ ngài bị người ta khi dễ như vậy, chúng tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn ? Chúng tôi cũng chẳng phải muốn nhằm vào ai, đại nhân ngài phải biết rằng —— bản thân tôi vốn là bộ hạ cũ của Lã tướng quân. Chỉ là bây giờ, tôi cho rằng Lã tướng quân đã sai rồi. Tôi bất bình cho Lục tướng quân!”
Binh lính trẻ tuổi này càng nói càng kích động, không ngờ lại rơi lệ đầy mặt.
“Ta biết ngươi nói không sai. Nhưng các người cũng không thể làm như vậy. Phải tìm một phương pháp để giải quyết chuyện này.” Tôi nói.
“Ngài nói, phải giải quyết thế nào?” Bọn họ đều hỏi.
“Các người trước tiên lui về đi, chúa thượng nhất định sẽ cho Lục tướng quân một câu trả lời hợp lý.” Tôi an tĩnh nói.
“Chúng tôi dựa vào cái gì để tin ngài?” Bọn họ cười lạnh nói.
Câu hỏi này làm tôi cũng ngạc nhiên. Tôi nhìn quân phục đơn giản bình thường trên người, bọn họ dựa vào cái gì để tin tôi?
Khi tôi im lặng, bọn họ lại trở nên ồn ào, bốn phía hỗn loạn, không nhìn rõ lối ra ở đâu.
Tôi nói: “Các người phải tin tưởng ta.”
Bọn họ nói: “Chúng ta vì sao phải tin tưởng ngươi? Ngươi lấy ai danh nghĩa để chúng ta tin tưởng ngươi?”
“—— lấy danh nghĩa Ảnh phu nhân.” Tôi bình thản nói.
Bốn phía nháy mắt yên tĩnh lại. Bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi từ từ tháo mũ xuống, một đầu tóc đen nhánh xõa ra tôn lên gương mặt con gái của tôi. Bọn họ không thể tin lùi mấy bước về sau, khe khẽ nói nhỏ với nhau.
“Là Ảnh phu nhân, tôi nhận ra người.” Một đô úy tiến lên vài bước, đứng cách tôi không xa nói.
Tôi nhìn hắn một cái, lại cảm thấy hắn vô cùng quen mặt. Khi tôi nhìn hắn, hắn có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Lúc này tôi đã nhớ ra rồi.
“Lạc Thống.” Tôi nhẹ nhàng gọi tên của hắn.
Hắn gật gật đầu: “Tôi tin tưởng Ảnh phu nhân.”
Sau đó hắn lại xoay người đối mặt mọi người, dùng thanh âm yếu ớt nhưng thành khẩn nói: “Mọi người tin tưởng Ảnh phu nhân đi. Ảnh phu nhân nói muốn trả lại sự công bằng cho Lục tướng quân, người nói lời nói nhất định giữ lời. Tôi ngày mai sẽ theo Ảnh phu nhân đi gặp chúa công, nếu việc này không thành, tôi cũng không còn sống để trở về gặp mọi người.”
Bọn họ rốt cuộc dần dần yên tĩnh lại.
———————————
Khi đó Tôn Quyền đã tiến quân đến Lục Khẩu. Ngày thứ hai tôi liền theo Lạc Thống đi thuyền đến Lục Khẩu gặp hắn. Thuyền đến nửa đường, tôi nhận được một tin tức đáng mừng: Lục Nghị đã trở lại Di Lăng, mà tướng quân Tào Từ Hoảng cũng đã đồng ý cùng giáp công* Quan Vũ.
*Giáp công : đánh gọng kìm, đánh từ hai mặt
Dùng cách thức như thế để công bố thân phận mình rồi trở lại bên cạnh Tôn Quyền, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ qua, cũng không biết được ở Lục Khẩu chờ đợi tôi sẽ là cái gì. Một đường không yên đến Lục Khẩu, lại thật kinh ngạc là Tôn Quyền vẫn chưa từng triệu kiến tôi. Cho dù có hai lần gặp nhau trên đường, hắn cũng quay mặt đi chỗ khác không để ý, dường như trong mắt căn bản không có người như tôi.
Hắn chỉ gặp qua Lạc Thống, nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải việc này: hắn lập Lục Nghị làm Phủ Biên tướng quân, nhận chức Thái thú Nghi Đô, cũng phong làm Hoa Đình Hầu. Cho dù chức vị Hữu đô đốc trả về cho Lã Mông, nhưng bổ nhiệm như vậy, cũng không phải là không hợp tình hợp lý.
Hắn lại lệnh cho Lã Mông về đóng Giang Lăng, Lục Nghị đến Nghi Đô, lại tự phái Chu Nhiên cùng Phan Chương phối hợp với Từ Hoảng đi đánh Quan Vũ.
Đợi đến khi Lạc Thống trở về, Tôn Quyền vẫn như cũ không gặp tôi, dường như hắn đã quên có một người như tôi tồn tại. Nhưng khi hắn tiến quân đến Lâm Tự, lại không quên ra lệnh cho tôi theo quân đi. Tôi không biết trong hồ lô của hắn có cái gì, lại chỉ có thể yên lặng theo quân đi trước.
Đợi khi chúng tôi đến Lâm Tự, Quan Vũ cũng đã bị bắt đưa đến tạm giam ở Lâm Tự.
Nghe người ta nói Tôn Quyền trước sau vẫn rất muốn Quan Vũ đầu hàng hắn, nhưng cho dù cưỡng bức dụ dỗ thế nào, Quan Vũ vẫn không hề lay chuyển dù chỉ một chút. Vì vậy khi quân sĩ Đông Ngô nói đến Quan Vũ, trong lời nói không khỏi có chút tình cảm sùng kính. Con người thấy chết không sờn, anh danh truyền xa, được địch nhân tôn kính cũng là hợp lý.
Tôn Quyền đợi Quan Vũ bảy ngày, thời gian bảy ngày tạo điều kiện cho tình cảm tôn kính này bén rễ vào đất. Nghe nói doanh trại nhốt Quan Vũ thường có tử khí lan ra, còn có người nói thần tiên ở trên trời đang đau lòng nhìn xuống Lâm Tự. Sau đó, bọn binh lính trông coi Quan Vũ lại trở nên phát tài : tiểu binh đến thành đàn đưa tiền cho họ chỉ vì muốn vụng trộm vào nhìn Quan Vũ một cái.
Tôi vốn không hề có hứng thú với Quan Vũ, nhưng đến cuối cùng cũng không chịu nổi mấy lời đồn này, liền cũng vụng trộm đi vào nhìn Quan Vũ một chút.
Tôn Quyền cũng không hạ lệnh đặc biệt ưu đãi cho Quan Vũ, nhưng gian phòng giam giữ hắn vẫn được tiểu binh bố trí thoải mái vô cùng. Tôi phân phó người trông coi đừng thông báo, một mình nhẹ nhàng đến gian nhà ngục, tôi muốn nhìn xem thời khắc cuối cùng của sinh mệnh một người gần như là thánh nhân này, và người đó sẽ làm thế nào để vượt qua thời gian như vậy.
Tôi đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng khi thật sự thấy Quan Vũ vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Tay hắn cầm một cái gương đồng, đang ở dưới ánh đèn mờ nhạt, tinh tế chải vuốt râu.
Có lẽ là kỳ vọng quá cao, có lẽ bởi vì tình cảnh chật vật, bộ dạng hắn cũng không uy vũ như tôi tưởng tượng, dáng người cũng không hùng tráng như tôi nghĩ, nhưng bộ râu dài kia còn tinh tế hơn nhiều so với miêu tả trong sách. Cho dù đã trải qua năm tháng tôi luyện, đã có chút hoa râm, nhưng vẫn như cũ dày rậm tự nhiên.
Hắn chải vuốt thật sự nhập tâm, hoàn toàn không biết tôi đã đứng ở cửa. Phảng phất như một cô gái muốn gặp tình nhân mà sửa sang dung trang, hắn cẩn thận nhìn gương, trên mặt lại có vẻ hối tiếc.
Tôi nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Lúc này hắn mới ý thức được sự tồn tại của tôi, buông gương cùng lược, quay đầu lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Chào Quan tướng quân.”
Hắn “Hừ” một tiếng, cũng không để ý tôi.
Tôi còn nói: “Không nghĩ tới Quan tướng quân vẫn trẻ trung như vậy.”
Đây là lời khen tặng, nhưng nhìn ra được hắn thật hưởng thụ. Hắn liếc nhìn tôi một cái, vẫn không nói chuyện, nhưng vẻ cao ngạo lại giảm đi không ít.
“Quan tướng quân còn trẻ tuổi như vậy, còn có rất nhiều cơ hội giết địch nơi sa trường. Quan tướng quân chẳng lẽ không muốn quý trọng cơ hội này sao?”
Hắn vẫn không đáp lời.
“Quan tướng quân không sợ chết sao?” Tôi đột nhiên lại hỏi.
Hắn đột nhiên cười rộ lên. Giống như một người diễn kịch trên sân khấu, đi về phía trước hai bước, tay vuốt râu, sau đó hai mắt nhìn trời, gằn từng tiếng nói:
“Ngô* là Hán Thọ Đình Hầu, là đệ của Hán Trung Vương. Rượu nóng chém Hoa Hùng, giết Nhan Lương, diệt Văn Xú, sẽ không nói lời vô nghĩa. Bọn chó Ngô các ngươi nếu biết thời thế, nên sớm đưa ngô trở về!”
*Ngô : ta, cách xưng hô cổ
Sau khi nói xong hắn lại liếc nhìn tôi, cười lạnh lùng, chờ đợi tôi trả lời.
Nhưng tươi cười trong nháy mắt đọng lại trên mặt hắn, tôi cũng không trả lời, thậm chí không nhìn hắn thêm một cái mà đẩy cửa đi ra.
Bước đi dọc theo hành lang dài ra ngoài, tôi đột nhiên cảm thấy không thú vị.
Hắn sao lại không sợ chết? Một người yêu quý thân thể bản thân như thế, sao lại không sợ chết? Hắn sở dĩ vẫn không sợ hãi, chính là hắn căn bản không thể nghĩ rằng bản thân sẽ chết. Tào Tháo cũng phải buông tha hắn, hắn như thế nào nghĩ được Tôn Quyền dám giết hắn?
Hắn không phải thánh nhân, hắn chỉ là sống trong một giấc mộng về thánh nhân.
Giấc mộng này, chỉ sợ phải tới khoảnh khắc đao đặt trên cổ hắn, mới có thể tỉnh ra.
Nghe tiểu binh xem hành hình nói, Quan Vũ bị chết vô cùng giống hí kịch. Khi đao phủ đẩy hắn đi trong quân, hắn vẫn đang lạnh lùng nhìn trời không liếc nhìn người một cái, vẻ mặt là biểu tình thấy chết không sờn. Nhưng khi đao đặt tại trên cổ hắn, đột nhiên hắn bắt đầu không hề kiềm chế mà điên cuồng mắng chửi.
Câu cuối cùng trước khi hắn chết là: “Người giết ngô, ngô sẽ lấy oan hồn đến đòi mạng!”
Một số người vẫn sợ hãi loại nguyền rủa này. Đao phủ hành hình chém xong, thế nhưng lại quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy.
Sau đó lời đồn ở trong quân lan nhanh truyền xa. Nói người hại Quan Vũ, đều sẽ bị báo ứng. Hắn sẽ trở về vào đêm trăng tròn, thực hiện lời nguyền của mình.
Tôi cười thản nhiên, đẩy cửa bước ra, tiểu binh run run rẩy rẩy báo lại.
Tôi chậm rãi đến nơi hành hình trong quân. Trên bùn đất vẫn còn có chút vết máu màu đỏ sậm, vài tiểu binh ở bên cạnh lặng lẽ đốt hương nến, thấy tôi đến liền ngừng tay, vẻ mặt kinh hoàng nhìn tôi.
Tôi không trách tội họ, chỉ nhàn nhạt phân phó bọn họ dọn đi vết máu kia.
Tác giả :
Cẩm Sắt Vô Đoan