Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Chương 58: Tôi lại thoả hiệp
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời xuyên qua lông mi. Ánh sáng trắng xoá, chiếu vào đoạn ý thức đều thành trắng xoá.
Tôi hơi hơi nghiêng đầu, đón nhận một đôi mắt bình tĩnh ngóng nhìn tôi, giống hai đầm nước sâu rộng không thấy đáy, trầm tĩnh giống như khi bắn lên một tia sáng điên cuồng, đó đều không phải lóng lánh ở trong cùng một đôi mắt
Tôi muốn ngồi dậy, toàn thân bị nhào nặn đến độ bủn rủn đau đớn, căn bản chẳng còn hơi sức.
Tôi giật giật cánh tay uổng phí, cơ thể ngay cả nửa tấc giường cũng không thể rời khỏi, chỉ có thể nằm ngửa, nhìn mặt hắn.
Vẫn như trước kia, đẹp đến độ khiến người ta dời không được tầm mắt, nhưng mà tôi không hề cảm thấy tim đập thình thịch.
“Ta không biết là từ khi nào thì bắt đầu thích ngươi.” Tôi mở miệng nói chuyện tiếng nói khàn khàn khô khốc, bởi vì cổ họng có một luồng lửa đang đốt, nhưng không cách nào ngăn cản tôi không nói, “Ta không thích luyện võ, nhưng vì có thể cho ngươi vừa lòng, ta phải cố gắng hơn mọi người đi luyện. Khi đó ta thầm nghĩ có thể ở lại bên cạnh ngươi là tốt rồi, làm đồ đệ ngoan của ngươi, Tiểu Tự ngốc, cho dù ngươi thích chính là Diệp Linh, hoặc là Tử Yên, đều không sao cả. Ta dùng tuổi thọ mười năm, đi đổi một thân võ công ngươi không vừa lòng, cũng là chỉ vì có thể trói buộc ở bênh cạnh ngươi. Lục Triển Bằng bắt ta đi lần đó, ngươi mang theo Diệp Linh đi mất để một mình ta ở lại, ta thật sự thực thương tâm, còn thề muốn quên ngươi đi, nhưng câu nói đầu tiên của ngươi khiến cho ta cam tâm tình nguyện trở về.”
“Về sau lại xảy ra nhiều chuyện, biết chuyện mẹ ta chết, độc tình cổ, Thiên Nhất thần công, một chưởng kia, Bạch Khiêm, Tử Yên, còn có. . . . . .đứa con. Cho dù có nhiều bất ngờ đến như vậy, miệng ta nói lời ác độc nhưng vẫn muốn ở lại.” Ngực không hề cảm giác đau bị xé rách giống khi đó, chỉ là trống không, giống như từng thứ đồ vật này nọ tràn đầy giờ đã nát, chẳng còn. Trong mắt khô cạn, đau nhức khiến tôi khó chịu.
“Ngươi không phải hỏi ta vấn đề kia, cứu Tô Mạc Phi sau đó ta sẽ như thế nào sao??”
Nghe thấy lời ta nói, trong mắt Lâu Tập Nguyệt có ánh sáng khẽ chớp động, cánh tay càng siết tôi chặt hơn.
Ta đối với nở nụ cười tái nhợt: “Tô Mạc Phi nếu đã chết, ngươi cả đời cũng đừng muốn biết đáp án.”
Lâu Tập Nguyệt thân mình cứng ngắt, sau cánh tay buông tôi ra chút, giống như trước đây uyển chuyển hôn lên mí mắt tôi, từng chút, hôn tựa như lông chim mềm nhẹ, hơi thở nóng bỏng phất qua mặt tôi “Tiểu Tự, ngươi muốn ta chỉ nhìn ngươi, chỉ ôm ngươi, chỉ hôn môi ngươi một mình ngươi. Ta làm được, ngươi thì sao?”
Tôi để mặc hắn hôn môi, không có trả lời.
Lâu Tập Nguyệt xoa xoa tóc tôi nói: “Đây là trừng phạt, Tiểu Tự.”
Trong lòng nhói đau, đồng tử tôi co rút, tầm mắt nhoáng nhìn không rõ về phía hắn: “Mục đích của ngươi đạt được rồi.” Tôi lấy tay run rẩy sờ lên mặt hắn, “Ngươi làm chuyện quá phận này, thì nên trừng phạt thế nào đây??”
Lâu Tập Nguyệt khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười mỏng, chớp mắt tiếp theo hắn dùng tất cả khí lực của hắn ôm lấy tôi, tựa như phải muốn nhào nặn vào trong da thịt hắn, thân thể dính sát cùng nhau vào một chổ..
Da thịt hoà hợp, làm bất hoà hai trái tim ở trong lồng ngực hai người nảy lên.
Giọng nói hắn như có như không như là từ chân trời bay tới “Bây giờ không thật phải không.”
Trước khi hôn mê kí ức chậm rãi hiện lên trong đầu. Tôi trong lúc hỗn loạn đụng đến thanh kiếm trên mặt đất, huy kiếm đâm xuống, đâm không phải Lâu Tập Nguyệt, mà là chính bản thân mình
Lâu Tập Nguyệt dùng tay bắt được mũi kiếm, máu theo thân kiếm chảy xuôi xuống lên trên người tôi. Sau đó tôi đẩy hắn ra, vô tri vô giác nắm kiếm xuống ao, dùng một bàn tay che ánh mắt Tô Mạc Phi, tiếp theo chém vào xiềng xích, mãi đến cuối cùng hai mắt biến thành màu đen té xỉu ở trong nước.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng tử đen láy ngay trong gang tấc, đối hắn nói: “Ngươi đã phế võ công Tô Mạc Phi, không phải sao? Thả hắn đi. Ta sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi, so với trước kia càng thêm nghe lời, cũng sẽ không gặp lại hắn, lại càng không nhắc tới này chuyện cũ năm xưa chọc giận ngươi phiền lòng.”
Sắc mặt Lâu Tập Nguyệt chỉ trong chớp mắt trắng bệch, khóe miệng nhếch, độ cung cứng ngắc.
Khi Tô Mạc Phi bị lôi ra khỏi mặt nước, nghỉ ngơi suốt một ngày mới có tự mình đứng lên đi. Anh mất đi nội lực chống lạnh, lại ở trong nước lạnh như băng ngâm lâu lắm, e sợ là đã đùi đã nhiễm bệnh.
Khi tôi đi tới gian thuỷ lao đen tối mang anh đi, anh so với tôi tưởng tượng còn bình tĩnh hơn. Lúc tôi đi nâng anh, anh nói với tôi ”Cám ơn.” cũng không nhắc lại những lời này đó nọ kia
Chẳng qua một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, lặng yên không một tiếng động đã nhuốm đầy u ám buồn bã, trong đó không hề còn có ánh sáng.
“Này, trả lại cho huynh.”
Đưa hắn đến ngoài cửa lớn Thiên Nhất giáo, tôi đem mặt nạ con mèo nhỏ vẫn nắm chặt trong tay đưa cho anh.
Tô Mạc Phi trầm mặc, không có vươn tay tới đón.
Tôi cười với anh, nói giọng có lỗi: “Thực xin lỗi, Tô Mạc Phi. Vốn dĩ là muội đang dỗi hắn, không nghĩ tới cuối cùng liên luỵ tới huynh, là muội sai.”
Tô Mạc Phi môi hấp máy động, sau một hồi, đọc nhấn rõ từng chữ có chút gian nan nói: “Chỉ là, dỗi?”
“Ừ”, tôi dứt khoát gật đầu, ngập ngừng một chút đáp lời anh: “Huynh đối với muội thật tốt, Tô Mạc Phi, muội nghĩ bất kể cô gái nào cũng sẽ động tâm. Muội nhất thời… . . . .”
“Đủ rồi.” Tô Mạc Phi nói lời cắt ngang lời tôi nói, đôi mắt vô thần rất giống như có một ngọn lửa đốt cháy sau chỉ còn lại tro tàn, anh khoát tay áo: “Cô không cần phải nói, ta hiểu được.” vươn tay đón nhận mặt nạ, hai mắt nhìn tôi thật sâu, anh xoay người đến chỗ ngựa đã chuẩn bị tốt, xoay người ngồi lên lưng ngựa, vung lên roi ngựa tuyệt tình rời đi.
Tô Mạc Phi vẫn không có quay đầu lại, cho nên anh ta nhìn không thấy tôi khóc. Nước mắt không tiếng động tràn ra khỏi hốc mắt, bị tôi vội vàng lau đi mất.
Thực ra yêu một người hoàn toàn không cần phải cố gắng, Tô Mạc Phi; hoà nhã của anh, dịu dàng của anh, giống như mưa xuân thấm nhuần vạn vật không hề có dấu vết, khi bản thân tôi chưa phát giác ra, đã khắc vào lòng tôi rồi.
Một cánh tay thon dài từ phía sau ôm qua eo tôi. Lâu Tập Nguyệt đến gần kéo tôi vào lòng ngực hắn, mang theo tôi đi ra ngoài: “Tiểu Tự, hôm nay thời tiết không tệ, sư phụ cùng ngươi đi bên ngoài ngắm cảnh” Tôi thuận theo, theo sát bước chân hắn, “Tiểu Tự muốn đi chỗ nào?” Lâu Tập Nguyệt hỏi lại. Tôi trả lời: “Nghe theo sư phụ.”
Lâu Tập Nguyệt bước chân khẽ dừng, sau đó ôm lấy tôi, ôm nhau giục ngựa rời khỏi
Đi về hướng ngược lại với Tô Mạc Phi.
Không mất bao lâu, hắn đưa tôi tới chổ phiến núi cao bao quanh hồ nước, giúp đỡ tôi xuống khỏi lưng ngựa, sau đó đi đến bên chổ tảng đá lớn kéo tôi ngồi xuống.
Gió nhẹ từ từ phất quá, thổi mặt hồ phẳng lặng, từng sóng nhẹ lăn lăn khiến cho mắt tôi hoa lên. Ngẩn ngơ một lát như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình vẫn là cô gái ngây thơ mười lăm tuổi khi đó. Bị Lâu Tập Nguyệt ngồi ôm lấy, hướng hắn nói chuyện cũ về mẹ tôi cho tôi kẹo, mở miệng cầu hắn nhưng cũng không thể buông được chuyện luyện Thiên Nhất thần công, cuối cùng còn chúc hắn sớm ngày thành công, đệ nhất thiên hạ
Khi đó không oán không hối hận, hiện giờ nhìn lại, thực sự là thật đáng buồn lại buồn cười.
Trên lỗ tai tôi truyền tới đau đớn rất nhỏ, là Lâu Tập Nguyệt dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn. Phía sau lưng dựa vào hơi ấm từ ngực hắn, cơ thể tôi có chút cứng ngắc.
“Thì ra mặt nạ con mèo nhỏ kia là Tô Mạc Phi đưa cho ngươi”, Lâu Tập Nguyệt buông ra vành tai tôi bị hắn giày vò đỏ bừng, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Khó trách ngươi lúc trước không nỡ vứt bỏ như vậy.”
“Ta đã muốn quay về còn nhắc sao” Tôi quay đầu khẩn trương nhìn hắn, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Lâu Tập Nguyệt đôi mắt cong cong trong đồng tử như sóng sánh nước, nhìn tôi cười nói: “Ta biết.” Hắn dùng lòng bàn tay tôi đặt lên trên ngực tôi, chổ vị trí tim đập, nói ”Cùng nhau quay trở về, còn có nơi này nữa.”
Tôi trong tận đáy lòng run lên, cố gắng giữ giọng bình tĩnh trả lời: “Ta cùng Tô Mạc Phi đối với ngươi tưởng tượng hèn hạ như vậy sao.”
Lâu Tập Nguyệt không cho là đúng chỉ cười, lấy lòng ngón tay vuốt ve môi tôi, nói: “Hôn ta, Tiểu Tự.”
Tôi cứng đờ cả người, sau đó thong thả quay đầu, giống như con mèo nhỏ nghe lời chủ động để sát vào, hôn lên cánh môi mỏng của hắn.
Môi Lâu Tập Nguyệt hơi lạnh, của tôi cũng vậy. Ma sát lẫn nhau một lúc sau, độ ấm cũng từ từ lên cao, từ trước tới nay hôn môi không nhiều lắm. Duy nhất không đồng là, lần này tôi không hề kìm lòng mà nhắm mặt lại.
Hai cánh môi dán vào tách ra, Lâu Tập Nguyệt sờ soạng khóe miệng tôi hỏi: “Tiểu Tự hôm nay muốn ăn cái gì?”
“Nghe theo sư phụ.”
“Ngươi thích sau khi ăn xong ăn bánh ngọt gì?”
“Nghe theo sư phụ.”
Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt như vỡ ra nhìn về phía tôi, theo sau thở dài: “Chúng ta phải dùng phương thức này nói chuyện với nhau sao Tiểu Tự?”
“Sư phụ muốn như thế nào, Tiểu Tự liền như thế đó.” giọng điệu tôi ôn hoà trả lời: “Cho dù bây giờ sư phụ bảo Tiểu Tự cởi hết cho ngươi ôm, lại hoặc là đứng ở chỗ này cho ngươi giết, ta cũng không sẽ có chút không hài lòng nào cả.”
Tôi hơi hơi nghiêng đầu, đón nhận một đôi mắt bình tĩnh ngóng nhìn tôi, giống hai đầm nước sâu rộng không thấy đáy, trầm tĩnh giống như khi bắn lên một tia sáng điên cuồng, đó đều không phải lóng lánh ở trong cùng một đôi mắt
Tôi muốn ngồi dậy, toàn thân bị nhào nặn đến độ bủn rủn đau đớn, căn bản chẳng còn hơi sức.
Tôi giật giật cánh tay uổng phí, cơ thể ngay cả nửa tấc giường cũng không thể rời khỏi, chỉ có thể nằm ngửa, nhìn mặt hắn.
Vẫn như trước kia, đẹp đến độ khiến người ta dời không được tầm mắt, nhưng mà tôi không hề cảm thấy tim đập thình thịch.
“Ta không biết là từ khi nào thì bắt đầu thích ngươi.” Tôi mở miệng nói chuyện tiếng nói khàn khàn khô khốc, bởi vì cổ họng có một luồng lửa đang đốt, nhưng không cách nào ngăn cản tôi không nói, “Ta không thích luyện võ, nhưng vì có thể cho ngươi vừa lòng, ta phải cố gắng hơn mọi người đi luyện. Khi đó ta thầm nghĩ có thể ở lại bên cạnh ngươi là tốt rồi, làm đồ đệ ngoan của ngươi, Tiểu Tự ngốc, cho dù ngươi thích chính là Diệp Linh, hoặc là Tử Yên, đều không sao cả. Ta dùng tuổi thọ mười năm, đi đổi một thân võ công ngươi không vừa lòng, cũng là chỉ vì có thể trói buộc ở bênh cạnh ngươi. Lục Triển Bằng bắt ta đi lần đó, ngươi mang theo Diệp Linh đi mất để một mình ta ở lại, ta thật sự thực thương tâm, còn thề muốn quên ngươi đi, nhưng câu nói đầu tiên của ngươi khiến cho ta cam tâm tình nguyện trở về.”
“Về sau lại xảy ra nhiều chuyện, biết chuyện mẹ ta chết, độc tình cổ, Thiên Nhất thần công, một chưởng kia, Bạch Khiêm, Tử Yên, còn có. . . . . .đứa con. Cho dù có nhiều bất ngờ đến như vậy, miệng ta nói lời ác độc nhưng vẫn muốn ở lại.” Ngực không hề cảm giác đau bị xé rách giống khi đó, chỉ là trống không, giống như từng thứ đồ vật này nọ tràn đầy giờ đã nát, chẳng còn. Trong mắt khô cạn, đau nhức khiến tôi khó chịu.
“Ngươi không phải hỏi ta vấn đề kia, cứu Tô Mạc Phi sau đó ta sẽ như thế nào sao??”
Nghe thấy lời ta nói, trong mắt Lâu Tập Nguyệt có ánh sáng khẽ chớp động, cánh tay càng siết tôi chặt hơn.
Ta đối với nở nụ cười tái nhợt: “Tô Mạc Phi nếu đã chết, ngươi cả đời cũng đừng muốn biết đáp án.”
Lâu Tập Nguyệt thân mình cứng ngắt, sau cánh tay buông tôi ra chút, giống như trước đây uyển chuyển hôn lên mí mắt tôi, từng chút, hôn tựa như lông chim mềm nhẹ, hơi thở nóng bỏng phất qua mặt tôi “Tiểu Tự, ngươi muốn ta chỉ nhìn ngươi, chỉ ôm ngươi, chỉ hôn môi ngươi một mình ngươi. Ta làm được, ngươi thì sao?”
Tôi để mặc hắn hôn môi, không có trả lời.
Lâu Tập Nguyệt xoa xoa tóc tôi nói: “Đây là trừng phạt, Tiểu Tự.”
Trong lòng nhói đau, đồng tử tôi co rút, tầm mắt nhoáng nhìn không rõ về phía hắn: “Mục đích của ngươi đạt được rồi.” Tôi lấy tay run rẩy sờ lên mặt hắn, “Ngươi làm chuyện quá phận này, thì nên trừng phạt thế nào đây??”
Lâu Tập Nguyệt khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười mỏng, chớp mắt tiếp theo hắn dùng tất cả khí lực của hắn ôm lấy tôi, tựa như phải muốn nhào nặn vào trong da thịt hắn, thân thể dính sát cùng nhau vào một chổ..
Da thịt hoà hợp, làm bất hoà hai trái tim ở trong lồng ngực hai người nảy lên.
Giọng nói hắn như có như không như là từ chân trời bay tới “Bây giờ không thật phải không.”
Trước khi hôn mê kí ức chậm rãi hiện lên trong đầu. Tôi trong lúc hỗn loạn đụng đến thanh kiếm trên mặt đất, huy kiếm đâm xuống, đâm không phải Lâu Tập Nguyệt, mà là chính bản thân mình
Lâu Tập Nguyệt dùng tay bắt được mũi kiếm, máu theo thân kiếm chảy xuôi xuống lên trên người tôi. Sau đó tôi đẩy hắn ra, vô tri vô giác nắm kiếm xuống ao, dùng một bàn tay che ánh mắt Tô Mạc Phi, tiếp theo chém vào xiềng xích, mãi đến cuối cùng hai mắt biến thành màu đen té xỉu ở trong nước.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng tử đen láy ngay trong gang tấc, đối hắn nói: “Ngươi đã phế võ công Tô Mạc Phi, không phải sao? Thả hắn đi. Ta sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi, so với trước kia càng thêm nghe lời, cũng sẽ không gặp lại hắn, lại càng không nhắc tới này chuyện cũ năm xưa chọc giận ngươi phiền lòng.”
Sắc mặt Lâu Tập Nguyệt chỉ trong chớp mắt trắng bệch, khóe miệng nhếch, độ cung cứng ngắc.
Khi Tô Mạc Phi bị lôi ra khỏi mặt nước, nghỉ ngơi suốt một ngày mới có tự mình đứng lên đi. Anh mất đi nội lực chống lạnh, lại ở trong nước lạnh như băng ngâm lâu lắm, e sợ là đã đùi đã nhiễm bệnh.
Khi tôi đi tới gian thuỷ lao đen tối mang anh đi, anh so với tôi tưởng tượng còn bình tĩnh hơn. Lúc tôi đi nâng anh, anh nói với tôi ”Cám ơn.” cũng không nhắc lại những lời này đó nọ kia
Chẳng qua một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, lặng yên không một tiếng động đã nhuốm đầy u ám buồn bã, trong đó không hề còn có ánh sáng.
“Này, trả lại cho huynh.”
Đưa hắn đến ngoài cửa lớn Thiên Nhất giáo, tôi đem mặt nạ con mèo nhỏ vẫn nắm chặt trong tay đưa cho anh.
Tô Mạc Phi trầm mặc, không có vươn tay tới đón.
Tôi cười với anh, nói giọng có lỗi: “Thực xin lỗi, Tô Mạc Phi. Vốn dĩ là muội đang dỗi hắn, không nghĩ tới cuối cùng liên luỵ tới huynh, là muội sai.”
Tô Mạc Phi môi hấp máy động, sau một hồi, đọc nhấn rõ từng chữ có chút gian nan nói: “Chỉ là, dỗi?”
“Ừ”, tôi dứt khoát gật đầu, ngập ngừng một chút đáp lời anh: “Huynh đối với muội thật tốt, Tô Mạc Phi, muội nghĩ bất kể cô gái nào cũng sẽ động tâm. Muội nhất thời… . . . .”
“Đủ rồi.” Tô Mạc Phi nói lời cắt ngang lời tôi nói, đôi mắt vô thần rất giống như có một ngọn lửa đốt cháy sau chỉ còn lại tro tàn, anh khoát tay áo: “Cô không cần phải nói, ta hiểu được.” vươn tay đón nhận mặt nạ, hai mắt nhìn tôi thật sâu, anh xoay người đến chỗ ngựa đã chuẩn bị tốt, xoay người ngồi lên lưng ngựa, vung lên roi ngựa tuyệt tình rời đi.
Tô Mạc Phi vẫn không có quay đầu lại, cho nên anh ta nhìn không thấy tôi khóc. Nước mắt không tiếng động tràn ra khỏi hốc mắt, bị tôi vội vàng lau đi mất.
Thực ra yêu một người hoàn toàn không cần phải cố gắng, Tô Mạc Phi; hoà nhã của anh, dịu dàng của anh, giống như mưa xuân thấm nhuần vạn vật không hề có dấu vết, khi bản thân tôi chưa phát giác ra, đã khắc vào lòng tôi rồi.
Một cánh tay thon dài từ phía sau ôm qua eo tôi. Lâu Tập Nguyệt đến gần kéo tôi vào lòng ngực hắn, mang theo tôi đi ra ngoài: “Tiểu Tự, hôm nay thời tiết không tệ, sư phụ cùng ngươi đi bên ngoài ngắm cảnh” Tôi thuận theo, theo sát bước chân hắn, “Tiểu Tự muốn đi chỗ nào?” Lâu Tập Nguyệt hỏi lại. Tôi trả lời: “Nghe theo sư phụ.”
Lâu Tập Nguyệt bước chân khẽ dừng, sau đó ôm lấy tôi, ôm nhau giục ngựa rời khỏi
Đi về hướng ngược lại với Tô Mạc Phi.
Không mất bao lâu, hắn đưa tôi tới chổ phiến núi cao bao quanh hồ nước, giúp đỡ tôi xuống khỏi lưng ngựa, sau đó đi đến bên chổ tảng đá lớn kéo tôi ngồi xuống.
Gió nhẹ từ từ phất quá, thổi mặt hồ phẳng lặng, từng sóng nhẹ lăn lăn khiến cho mắt tôi hoa lên. Ngẩn ngơ một lát như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình vẫn là cô gái ngây thơ mười lăm tuổi khi đó. Bị Lâu Tập Nguyệt ngồi ôm lấy, hướng hắn nói chuyện cũ về mẹ tôi cho tôi kẹo, mở miệng cầu hắn nhưng cũng không thể buông được chuyện luyện Thiên Nhất thần công, cuối cùng còn chúc hắn sớm ngày thành công, đệ nhất thiên hạ
Khi đó không oán không hối hận, hiện giờ nhìn lại, thực sự là thật đáng buồn lại buồn cười.
Trên lỗ tai tôi truyền tới đau đớn rất nhỏ, là Lâu Tập Nguyệt dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn. Phía sau lưng dựa vào hơi ấm từ ngực hắn, cơ thể tôi có chút cứng ngắc.
“Thì ra mặt nạ con mèo nhỏ kia là Tô Mạc Phi đưa cho ngươi”, Lâu Tập Nguyệt buông ra vành tai tôi bị hắn giày vò đỏ bừng, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Khó trách ngươi lúc trước không nỡ vứt bỏ như vậy.”
“Ta đã muốn quay về còn nhắc sao” Tôi quay đầu khẩn trương nhìn hắn, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Lâu Tập Nguyệt đôi mắt cong cong trong đồng tử như sóng sánh nước, nhìn tôi cười nói: “Ta biết.” Hắn dùng lòng bàn tay tôi đặt lên trên ngực tôi, chổ vị trí tim đập, nói ”Cùng nhau quay trở về, còn có nơi này nữa.”
Tôi trong tận đáy lòng run lên, cố gắng giữ giọng bình tĩnh trả lời: “Ta cùng Tô Mạc Phi đối với ngươi tưởng tượng hèn hạ như vậy sao.”
Lâu Tập Nguyệt không cho là đúng chỉ cười, lấy lòng ngón tay vuốt ve môi tôi, nói: “Hôn ta, Tiểu Tự.”
Tôi cứng đờ cả người, sau đó thong thả quay đầu, giống như con mèo nhỏ nghe lời chủ động để sát vào, hôn lên cánh môi mỏng của hắn.
Môi Lâu Tập Nguyệt hơi lạnh, của tôi cũng vậy. Ma sát lẫn nhau một lúc sau, độ ấm cũng từ từ lên cao, từ trước tới nay hôn môi không nhiều lắm. Duy nhất không đồng là, lần này tôi không hề kìm lòng mà nhắm mặt lại.
Hai cánh môi dán vào tách ra, Lâu Tập Nguyệt sờ soạng khóe miệng tôi hỏi: “Tiểu Tự hôm nay muốn ăn cái gì?”
“Nghe theo sư phụ.”
“Ngươi thích sau khi ăn xong ăn bánh ngọt gì?”
“Nghe theo sư phụ.”
Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt như vỡ ra nhìn về phía tôi, theo sau thở dài: “Chúng ta phải dùng phương thức này nói chuyện với nhau sao Tiểu Tự?”
“Sư phụ muốn như thế nào, Tiểu Tự liền như thế đó.” giọng điệu tôi ôn hoà trả lời: “Cho dù bây giờ sư phụ bảo Tiểu Tự cởi hết cho ngươi ôm, lại hoặc là đứng ở chỗ này cho ngươi giết, ta cũng không sẽ có chút không hài lòng nào cả.”
Tác giả :
Tịch Giang