Lưỡng Đô Ký Sự
Chương 73: Đêm thâu
Ráng chiều dần buông, chân trời ngũ sắc
Ngoài Trường Nhạc điện đã có cung nhân quỳ gối chờ đợi.
Đường Oanh nhìn mà như không thấy, đi thẳng một đường vào trong, khi qua ngưỡng cửa vì quá vội vã mà mũi giày vấp phải khung gỗ. Nhẫn Đông vội vã đỡ lấy tay Hoàng đế, kinh hoảng thốt ra hai chữ: "Bệ hạ?"
Từ Cửu Cửu âm thầm cho người đi Cẩn Thân điện báo tin, Nhẫn Đông tuy đã biết nhưng vẫn là bị bộ dáng kia làm cho kinh ngạc. Sắc mặt Đường Oanh xám xanh, miện phục uy nghi cũng không còn chỉnh tề. Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt Nhẫn Đông, rồi dừng lại ở nơi kia, chăm chú nhưng vô hồn, thoạt nhìn thực đáng sợ. Dường như là nàng tới nơi đây chỉ vì một người, nếu người ấy không còn ở đây nữa, linh hồn của nàng sẽ tan thành mây khói, tất cả sẽ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Đường Oanh đứng thẳng dậy, buông tay Nhẫn Đông, rồi chầm chậm đi vào bên trong.
Bên giường Thái hậu có Y chính đang quỳ sẵn. Vai Y chính run lên, có lẽ đã run từ khi nghe tiếng chuông bạc vọng vào từ bên ngoài, mà giờ phút này Hoàng đế đã tới ngay trước mắt, hắn càng thêm khẩn trương hoảng loạn, lập tức dập dầu sát đất.
Trong điện không có ai lên tiếng, sự im lặng càng khiến lòng người thêm bất an.
Trầm mặc chốc lát, Đường Oanh quay lưng về phía Y chính, đứng nhìn vào trong giường, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nàng uống thuốc của ai?" Ngữ khí bình tĩnh an ổn, Y chính khẽ thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tiếng sứ vỡ dọa sợ đến hoảng hồn.
"Ngươi quỳ gối dập đầu thì được gì? Còn không mau đến bắt mạch?" Y chính nghe tiếng gằn giọng quát.
"Bệ hạ!" Hắn né tránh mảnh sứ vỡ bắn ra trên đất, cả kinh.
Nhẫn Đông bước nhanh về phía này, gần như là chạy, bất chấp tôn ti mà níu lấy cổ tay Đường Oanh, mở bàn tay nàng ra, lòng bàn tay đã túa máu. Đường Oanh nhìn xuống tay mình, thấy máu mà chẳng thấy đau, chỉ lạnh mắt nhìn Y chính vẫn đang quỳ, thấp giọng: "Trẫm nói, ngươi tới bắt mạch cho Thái hậu."
Y chính giật mình, vội vàng tới bên giường, bắt đầu bắt mạch, động tác có phần run rẩy. Tất cả đều rõ mạch tượng ra sao cũng đã vừa chẩn, nhưng Hoàng đế bây giờ mới tới, ở đây muốn chứng kiến tận mắt, thánh nhan đang nộ, biết trái ý thế nào?
Y chính lâm vào trầm ngâm, hồi sau mới có thể lên tiếng: "Bệ hạ, dược tính trong thuốc vốn là tương sinh tương khắc. Gần đây Điện hạ thử thuốc quá nhiều, tuy chúng thần tận lực đã điều chế tránh dược tính kị nhau, cũng tự thử thuốc trước... nhưng dù sao thể trạng mỗi người một khác, mà đôi khi độc với người này lại là lành với người kia, cho nên..."
"Trẫm đã nói đích thân trẫm thử thuốc." Đường Oanh quay đầu nhìn Y chính, ánh mắt mang theo nghi kị, "Đây không phải lần đầu tiên. Phải không?"
Nếu là lần đầu tiên, sao Nhẫn Đông có thể bình tĩnh như thế?
Nghĩ thế, ánh mắt Hoàng đế lướt qua Nhẫn Đông, chỉ là một cái nhìn thoáng qua mà thôi, nhưng ý lạnh trong ấy đủ khiến người ta bồn chồn bất an.
Nhẫn Đông vội vàng trần tình: "Bệ hạ, đây không phải lần đầu tiên. Trước kia Điện hạ đã ngất đi vài lần, nhưng Điện hạ cương quyết căn dặn không thể để cho ngài biết. Nô tì không dám khi quân phạm thượng nhưng cũng không thể trái ý Điện hạ, hết lần này tới lần khác lo lắng do dự. Lần này Điện hạ vừa uống thuốc xong đã ngất, còn chưa kịp cả dặn dò. Vả lại... lần này quả thực nghiêm trọng hơn những lần trước. Nô tì bàn bạc với Từ nội quan, xét về lí, lần này Điện hạ chưa kịp dặn không được báo cho ngài biết, mà xét về tình... báo cho ngài cũng coi như là không phạm ý Điện hạ."
Nhẫn Đông dần trở nên nghẹn ngào: "Nô tì đã phạm tội khi quân, nhưng có vài lời dù mạng này không còn cũng cần phải nói ra. Điện hạ uống quá nhiều thuốc, hiệu quả lại chỉ bằng không. Châm cứu, đắp thuốc cũng chỉ hiệu nghiệm mấy ngày đầu, về sau không có tác dụng nữa. Nhưng Bệ hạ... chính là Điện hạ ngày đêm lo lắng ngài sẽ thất vọng, sẽ phiền muộn, sẽ u sầu khổ sở, bèn làm như không biết sự thật, chỉ cần có phương thuốc mới đều bất chấp mạo hiểm mà uống. Nói là khá hơn, nhưng nói khá thực sự có thể khiến thân thể khá hơn được chăng? Uống nhiều thuốc mà bệnh tình xấu đi, ấy mới là sự thật! Hoàng thất nuôi sống đám đại phu dân gian tự xưng thần y, Bệ hạ, không bằng hãy đuổi hết đám người ấy đi thôi!"
Lời càng nói ra, sắc mặt Y chính càng tái đi, không kìm được mà buột lời trách mắng: "Càn rỡ! Ngươi! Ngươi nói lời hồ đồ trước mặt Quân thượng!"
Nhẫn Đông lau nước mắt, sẵng giọng phản bác: "Như thế nào là nói lời hồ đồ? Bệ hạ không biết, Y chính các ngài chẳng lẽ cũng không biết hay sao? Y quan Thái Y viện các ngài và đám đại phu kia mưu đồ cái gì, thỏa thuận cái gì? Đã biết bệnh không thể trị khỏi, các ngài sợ liên lụy vào thân, liền kê hết đơn thuốc này tới phương thuốc khác, phải không? Điện hạ biết cũng chỉ triệu ngài tới, nhẹ nhàng răn dạy vài câu để ngài biết phải trái mà quản y quan, không để chuyện đến tai Bệ hạ. Việc này chẳng lẽ là giả?"
Không đợi Nhẫn Đông nói hết, Y chính lao xuống đất, phủ phục: "Bệ hạ! Bệ hạ..."
Đường Oanh ngồi xuống bên giường, thất hồn lạc vía. Những lời kia, nàng đều nghe thấy cả, mà hoảng như cũng chẳng nghe thấy gì. Chỉ là, vết thương trong lòng bàn tay có lẽ bây giờ mới thức tỉnh, cái đau đớn chạy dọc theo gân cốt, xuyên thẳng vào cõi lòng, đâm sâu vào trái tim. Nàng nâng mi mắt, nhìn nữ tử đang nằm trên giường, một thân gầy gò yếu ớt. Nàng đã cưỡng ép người này ở ngay bên mình, dù không thể tới được gần hơn, nhưng vì sao – đến tột cùng là vì sao, nàng vẫn bị chính người này lừa gạt.
Bao nhiêu năm qua, tâm tư của nàng, dường như đều bị nữ tử này nhìn thấu, hiểu rõ, nắm trong lòng bàn tay.
Mà nàng.
Cung nhân cả điện không biết đã được cho lui từ khi nào.
Ráng chiều dần buông, chân trời ngũ sắc.
Trong tẩm điện, đèn nến chập chờn, luồng sáng ấm áp bao phủ lấy dáng người gầy yếu, khiến cho cái cô quạnh tịch liêu tỏa ra từ linh hồn cũng phai đi vài phần.
Cứ như vậy, cứ như vậy. Cứ như vậy thẳng cho tới khi đèn đuốc nơi nội cung dần tắt, mặt trời ló rạng.
Cung nhân nối nhau bước vào dập nến đổi đèn, rót dầu vào đáy cạn.
Một đêm chẳng hề chợp mắt.
Đường Oanh còn nhớ rõ, hôm qua Y chính đã nói chắc chắn hôm nay Thái hậu sẽ tỉnh, nhưng là không biết chính xác khi nào. Không biết khi nào, vậy nàng sẽ túc trực ở bên, lặng lẽ đợi chờ.
Hôm nay, hôm nay đã là... 'hôm nay'.
Không biết ánh nắng chiếu vào từ hướng nào khiến cho Đường Oanh chói mắt, theo bản năng nhíu mi, đưa tay che đôi mắt lại. Lại đúng vào thời khắc ấy, có động tĩnh truyền tới từ bàn tay nàng vẫn luôn nắm thật chặt. Động tĩnh này dù rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng cũng đủ truyền vào tới trong lòng nàng, khiến trái tim nàng nhảy lên cổ họng.
Một lát sau lại chẳng thấy phản ứng nữa, Đường Oanh thất vọng cúi đầu, mà vừa cúi đầu lại chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ khàng, thoảng qua bên tai.
"Tiểu Thất."
Tiếng gọi kia không phải nghi vấn, không hề ngạc nhiên, cũng chẳng phải oán trách. Như thể chỉ là gọi một tiếng như vậy mà thôi. Gọi một tiếng, bình thản và an tâm, biết rằng người đang túc trực ngay bên chỉ có thể là một người mà chẳng thể là ai khác.
Đường Oanh mừng rỡ: "Là ta, phải, là ta!" Nàng ngẩng đầu lên, chờ đợi thời khắc có thể mắt đối mắt với người kia.
Thái hậu mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt Đường Oanh, nhưng rồi từ đáy mắt lại toát ra tia mờ mịt. Đưa mắt nhìn xung quanh, thấp giọng khẽ hỏi: "Tiểu Thất, phải chăng..." Nàng dừng lại một khắc, có chút hoài nghi, "Đã vào đêm rồi?"
Đường Oanh giật mình cả kinh, nét cười trên gương mặt đông cứng lại, nhất thời không biết nên đáp ra sao. Sau một khoảng im lặng, nàng cũng nhắm đôi mắt lại, để mình chìm vào bóng tối, như thể bốn bề thực là đêm sâu.
Nàng đáp, ngữ điệu nghiêm túc mà ôn hòa: "Đúng vậy. Đã vào đêm."
- -- Hết chương 69 ---
"Nhập dạ tiệm vi lương
Phồn hoa lạc địa thành sương
Nhĩ tại viễn phương thiếu vọng
Hao tận sở hữu mộ quang
Bất tư lượng, tự nan tương vong."
-
(Trời đêm dần trở lạnh,
Muôn hoa rơi rụng thành sương
Người nơi phương xa ngóng trông
Tầm mắt thu hết ánh chiều
Nhủ lòng không nhớ, lại chẳng thể quên.)
Ngoài Trường Nhạc điện đã có cung nhân quỳ gối chờ đợi.
Đường Oanh nhìn mà như không thấy, đi thẳng một đường vào trong, khi qua ngưỡng cửa vì quá vội vã mà mũi giày vấp phải khung gỗ. Nhẫn Đông vội vã đỡ lấy tay Hoàng đế, kinh hoảng thốt ra hai chữ: "Bệ hạ?"
Từ Cửu Cửu âm thầm cho người đi Cẩn Thân điện báo tin, Nhẫn Đông tuy đã biết nhưng vẫn là bị bộ dáng kia làm cho kinh ngạc. Sắc mặt Đường Oanh xám xanh, miện phục uy nghi cũng không còn chỉnh tề. Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt Nhẫn Đông, rồi dừng lại ở nơi kia, chăm chú nhưng vô hồn, thoạt nhìn thực đáng sợ. Dường như là nàng tới nơi đây chỉ vì một người, nếu người ấy không còn ở đây nữa, linh hồn của nàng sẽ tan thành mây khói, tất cả sẽ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Đường Oanh đứng thẳng dậy, buông tay Nhẫn Đông, rồi chầm chậm đi vào bên trong.
Bên giường Thái hậu có Y chính đang quỳ sẵn. Vai Y chính run lên, có lẽ đã run từ khi nghe tiếng chuông bạc vọng vào từ bên ngoài, mà giờ phút này Hoàng đế đã tới ngay trước mắt, hắn càng thêm khẩn trương hoảng loạn, lập tức dập dầu sát đất.
Trong điện không có ai lên tiếng, sự im lặng càng khiến lòng người thêm bất an.
Trầm mặc chốc lát, Đường Oanh quay lưng về phía Y chính, đứng nhìn vào trong giường, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nàng uống thuốc của ai?" Ngữ khí bình tĩnh an ổn, Y chính khẽ thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tiếng sứ vỡ dọa sợ đến hoảng hồn.
"Ngươi quỳ gối dập đầu thì được gì? Còn không mau đến bắt mạch?" Y chính nghe tiếng gằn giọng quát.
"Bệ hạ!" Hắn né tránh mảnh sứ vỡ bắn ra trên đất, cả kinh.
Nhẫn Đông bước nhanh về phía này, gần như là chạy, bất chấp tôn ti mà níu lấy cổ tay Đường Oanh, mở bàn tay nàng ra, lòng bàn tay đã túa máu. Đường Oanh nhìn xuống tay mình, thấy máu mà chẳng thấy đau, chỉ lạnh mắt nhìn Y chính vẫn đang quỳ, thấp giọng: "Trẫm nói, ngươi tới bắt mạch cho Thái hậu."
Y chính giật mình, vội vàng tới bên giường, bắt đầu bắt mạch, động tác có phần run rẩy. Tất cả đều rõ mạch tượng ra sao cũng đã vừa chẩn, nhưng Hoàng đế bây giờ mới tới, ở đây muốn chứng kiến tận mắt, thánh nhan đang nộ, biết trái ý thế nào?
Y chính lâm vào trầm ngâm, hồi sau mới có thể lên tiếng: "Bệ hạ, dược tính trong thuốc vốn là tương sinh tương khắc. Gần đây Điện hạ thử thuốc quá nhiều, tuy chúng thần tận lực đã điều chế tránh dược tính kị nhau, cũng tự thử thuốc trước... nhưng dù sao thể trạng mỗi người một khác, mà đôi khi độc với người này lại là lành với người kia, cho nên..."
"Trẫm đã nói đích thân trẫm thử thuốc." Đường Oanh quay đầu nhìn Y chính, ánh mắt mang theo nghi kị, "Đây không phải lần đầu tiên. Phải không?"
Nếu là lần đầu tiên, sao Nhẫn Đông có thể bình tĩnh như thế?
Nghĩ thế, ánh mắt Hoàng đế lướt qua Nhẫn Đông, chỉ là một cái nhìn thoáng qua mà thôi, nhưng ý lạnh trong ấy đủ khiến người ta bồn chồn bất an.
Nhẫn Đông vội vàng trần tình: "Bệ hạ, đây không phải lần đầu tiên. Trước kia Điện hạ đã ngất đi vài lần, nhưng Điện hạ cương quyết căn dặn không thể để cho ngài biết. Nô tì không dám khi quân phạm thượng nhưng cũng không thể trái ý Điện hạ, hết lần này tới lần khác lo lắng do dự. Lần này Điện hạ vừa uống thuốc xong đã ngất, còn chưa kịp cả dặn dò. Vả lại... lần này quả thực nghiêm trọng hơn những lần trước. Nô tì bàn bạc với Từ nội quan, xét về lí, lần này Điện hạ chưa kịp dặn không được báo cho ngài biết, mà xét về tình... báo cho ngài cũng coi như là không phạm ý Điện hạ."
Nhẫn Đông dần trở nên nghẹn ngào: "Nô tì đã phạm tội khi quân, nhưng có vài lời dù mạng này không còn cũng cần phải nói ra. Điện hạ uống quá nhiều thuốc, hiệu quả lại chỉ bằng không. Châm cứu, đắp thuốc cũng chỉ hiệu nghiệm mấy ngày đầu, về sau không có tác dụng nữa. Nhưng Bệ hạ... chính là Điện hạ ngày đêm lo lắng ngài sẽ thất vọng, sẽ phiền muộn, sẽ u sầu khổ sở, bèn làm như không biết sự thật, chỉ cần có phương thuốc mới đều bất chấp mạo hiểm mà uống. Nói là khá hơn, nhưng nói khá thực sự có thể khiến thân thể khá hơn được chăng? Uống nhiều thuốc mà bệnh tình xấu đi, ấy mới là sự thật! Hoàng thất nuôi sống đám đại phu dân gian tự xưng thần y, Bệ hạ, không bằng hãy đuổi hết đám người ấy đi thôi!"
Lời càng nói ra, sắc mặt Y chính càng tái đi, không kìm được mà buột lời trách mắng: "Càn rỡ! Ngươi! Ngươi nói lời hồ đồ trước mặt Quân thượng!"
Nhẫn Đông lau nước mắt, sẵng giọng phản bác: "Như thế nào là nói lời hồ đồ? Bệ hạ không biết, Y chính các ngài chẳng lẽ cũng không biết hay sao? Y quan Thái Y viện các ngài và đám đại phu kia mưu đồ cái gì, thỏa thuận cái gì? Đã biết bệnh không thể trị khỏi, các ngài sợ liên lụy vào thân, liền kê hết đơn thuốc này tới phương thuốc khác, phải không? Điện hạ biết cũng chỉ triệu ngài tới, nhẹ nhàng răn dạy vài câu để ngài biết phải trái mà quản y quan, không để chuyện đến tai Bệ hạ. Việc này chẳng lẽ là giả?"
Không đợi Nhẫn Đông nói hết, Y chính lao xuống đất, phủ phục: "Bệ hạ! Bệ hạ..."
Đường Oanh ngồi xuống bên giường, thất hồn lạc vía. Những lời kia, nàng đều nghe thấy cả, mà hoảng như cũng chẳng nghe thấy gì. Chỉ là, vết thương trong lòng bàn tay có lẽ bây giờ mới thức tỉnh, cái đau đớn chạy dọc theo gân cốt, xuyên thẳng vào cõi lòng, đâm sâu vào trái tim. Nàng nâng mi mắt, nhìn nữ tử đang nằm trên giường, một thân gầy gò yếu ớt. Nàng đã cưỡng ép người này ở ngay bên mình, dù không thể tới được gần hơn, nhưng vì sao – đến tột cùng là vì sao, nàng vẫn bị chính người này lừa gạt.
Bao nhiêu năm qua, tâm tư của nàng, dường như đều bị nữ tử này nhìn thấu, hiểu rõ, nắm trong lòng bàn tay.
Mà nàng.
Cung nhân cả điện không biết đã được cho lui từ khi nào.
Ráng chiều dần buông, chân trời ngũ sắc.
Trong tẩm điện, đèn nến chập chờn, luồng sáng ấm áp bao phủ lấy dáng người gầy yếu, khiến cho cái cô quạnh tịch liêu tỏa ra từ linh hồn cũng phai đi vài phần.
Cứ như vậy, cứ như vậy. Cứ như vậy thẳng cho tới khi đèn đuốc nơi nội cung dần tắt, mặt trời ló rạng.
Cung nhân nối nhau bước vào dập nến đổi đèn, rót dầu vào đáy cạn.
Một đêm chẳng hề chợp mắt.
Đường Oanh còn nhớ rõ, hôm qua Y chính đã nói chắc chắn hôm nay Thái hậu sẽ tỉnh, nhưng là không biết chính xác khi nào. Không biết khi nào, vậy nàng sẽ túc trực ở bên, lặng lẽ đợi chờ.
Hôm nay, hôm nay đã là... 'hôm nay'.
Không biết ánh nắng chiếu vào từ hướng nào khiến cho Đường Oanh chói mắt, theo bản năng nhíu mi, đưa tay che đôi mắt lại. Lại đúng vào thời khắc ấy, có động tĩnh truyền tới từ bàn tay nàng vẫn luôn nắm thật chặt. Động tĩnh này dù rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng cũng đủ truyền vào tới trong lòng nàng, khiến trái tim nàng nhảy lên cổ họng.
Một lát sau lại chẳng thấy phản ứng nữa, Đường Oanh thất vọng cúi đầu, mà vừa cúi đầu lại chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ khàng, thoảng qua bên tai.
"Tiểu Thất."
Tiếng gọi kia không phải nghi vấn, không hề ngạc nhiên, cũng chẳng phải oán trách. Như thể chỉ là gọi một tiếng như vậy mà thôi. Gọi một tiếng, bình thản và an tâm, biết rằng người đang túc trực ngay bên chỉ có thể là một người mà chẳng thể là ai khác.
Đường Oanh mừng rỡ: "Là ta, phải, là ta!" Nàng ngẩng đầu lên, chờ đợi thời khắc có thể mắt đối mắt với người kia.
Thái hậu mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt Đường Oanh, nhưng rồi từ đáy mắt lại toát ra tia mờ mịt. Đưa mắt nhìn xung quanh, thấp giọng khẽ hỏi: "Tiểu Thất, phải chăng..." Nàng dừng lại một khắc, có chút hoài nghi, "Đã vào đêm rồi?"
Đường Oanh giật mình cả kinh, nét cười trên gương mặt đông cứng lại, nhất thời không biết nên đáp ra sao. Sau một khoảng im lặng, nàng cũng nhắm đôi mắt lại, để mình chìm vào bóng tối, như thể bốn bề thực là đêm sâu.
Nàng đáp, ngữ điệu nghiêm túc mà ôn hòa: "Đúng vậy. Đã vào đêm."
- -- Hết chương 69 ---
"Nhập dạ tiệm vi lương
Phồn hoa lạc địa thành sương
Nhĩ tại viễn phương thiếu vọng
Hao tận sở hữu mộ quang
Bất tư lượng, tự nan tương vong."
-
(Trời đêm dần trở lạnh,
Muôn hoa rơi rụng thành sương
Người nơi phương xa ngóng trông
Tầm mắt thu hết ánh chiều
Nhủ lòng không nhớ, lại chẳng thể quên.)
Tác giả :
Lục Ngộ