Lưỡng Đô Ký Sự
Chương 44: Trốn tránh
Quốc pháp không có mắt,
không nhìn thân sơ xa gần
Có những chuyện xảy ra rồi chính là xảy ra rồi, không thể coi như nó không tồn tại, không thể ép bản thân quên nó đi. Giả được hành vi cử chỉ, cũng không giả được cảm xúc, không giả được tâm tình.
Từ ngày ấy, Đường Oanh tận lực không ghé qua Vị Ương cung nữa. Sở dĩ nói 'tận lực', là vì sức khỏe của Thái hậu không tốt, nàng vẫn không thể yên tâm được. Vậy là vẫn ghé qua, mỗi lần ghé đều làm như không có việc gì đáng ngờ, rất tự nhiên mà thỉnh an. Tuy đã vào thu, trong cung vẫn chưa tới lúc đưa than tới các cung, lạnh thì không lạnh, nhưng chung quy là không ấm áp, thế mà mỗi khi Đường Oanh ở Vị Ương cung, mỗi lần đều không thoải mái tới mức chưa đến nửa canh giờ đã toát mồ hôi.
Vẫn là phải hành xử cho chuẩn mực, Thái hậu tinh tường nhạy bén tới cỡ nào. Đường Oanh sợ hãi cực kỳ, sợ bị Thái hậu nhìn ra tâm tư, nắm được suy nghĩ trong lòng, đến lúc ấy, Đường Oanh cũng không biết nàng sẽ đối đãi với mình thế nào. Người một tay mình nuôi dạy lại có thứ tình cảm như thế với mình, đáng thất vọng tới mức nào? Lại nghĩ, một ngày kia nếu biết được, liệu nàng có coi mình như quái vật mãnh thú, sẽ căm hận chán ghét, hay là trốn tránh không gặp?
Suy đoán tâm tư người khác là một chuyện vô cùng không nên, huống hồ bản thân Đường Oanh lúc này, đến lòng mình còn không rõ, nói gì tới việc phỏng đoán lòng người? Nàng lâm vào khốn cục, vừa suy nghĩ tới những kết cục tồi tệ bi thảm, vừa mua dây buộc mình.
"Mấy ngày nay khí sắc của Bệ hạ rất kém, là ban đêm nghỉ ngơi không tốt?" Thanh Đại cẩn cẩn dực dực lên tiếng. Mà đâu chỉ là khí sắc không tốt, lúc này nàng đang đeo đai ngọc, sửa y phục cho Hoàng đế, hé mắt dò xét một phen, cảm thấy ánh mắt Hoàng đế có chút lờ đờ mơ hồ, sợ rằng cung nhân hầu hạ không chu đáo, để Hoàng đế nhiễm lạnh rồi. Mà Hoàng đế đổ bệnh, cung nhân trên dưới Tuyên Thất điện này sẽ không có ai tránh nổi trách phạt, mà Thanh Đại nàng đây, tự nhiên sẽ gánh nhiều tội hơn cả.
Trì Tái đi tới, dâng nhẫn ngọc và ngọc bội long văn lên, nghe Thanh Đại nói thế, cũng lên tiếng: "Cung nga trong tư tẩm lười biếng không tận trách?" Ở Tuyên Thất điện, Trì Tái là người ở bên Đường Oanh lâu nhất, mà xưa nay chưa bao giờ thấy nàng mệt mỏi phân tâm như thế. So với Thanh Đại, hắn còn càng lo lắng hơn.
Nặng lòng tâm sự, đêm thâu trằn trọc, tự nhiên sẽ thành mất ngủ.
Đường Oanh miễn cưỡng chấn hưng tinh thần, quay đầu nhìn hình dung của mình phản chiếu trên gương đồng. Cổn phục tám chương huyền y, bốn chương huân thường, mũ miện mười hai lưu, mỗi lưu xuyên mười hai viên ngọc, rủ xuống. Nàng là Hoàng đế, nhìn lại sử sách, Hoàng đế luôn phải là người trọng luân thường đạo lý nhất. Còn nếu không, những kẻ hôn quân kia, đều có một điểm chung là hoang dâm vô độ. Nàng há lại có thể trở thành như thế?
Thái hậu xưa nay dạy nàng, trước tu thân, sau trị nhân, mà nay nàng báo đáp lại ân tình dưỡng dục bằng cách này đây sao?
Phẫn hận chán ghét bản thân càng lúc càng rõ ràng, Đường Oanh lập tức dời ánh mắt, không muốn nhìn đến bản thân mình thêm giây phút nào nữa. Quay đầu có chút đột ngột, mười hai dây ngọc đung đưa trước mặt, da dẻ trắng nõn, nhìn gần vào có thể thấy được trên trán có vết hồng lên, do mũ miện tạo thành.
Cung nga đang sửa lại vạt cổn phục cho nàng, thấy nàng đột ngột như thế, vội lùi lại thỉnh tội.
Thanh Đại nhìn, cũng đã để ý thấy vệt hồng hồng trên trán, buột miệng: "Bây giờ đi thỉnh an, thế nào Điện hạ cũng nhìn thấy." Thanh Đại lo lắng, sắc mặt đã vốn tệ nay lại còn như thế, sao thoát khỏi mắt Thái hậu cho được?
Đường Oanh vốn đã đi được vài bước ra bên ngoài rồi, nghe lời ấy bỗng dừng lại, nghiêm nghị quyết tuyệt mà nói: "Chính vụ bận rộn, hôm nay trẫm không qua. Cho người tới Vị Ương cung báo tin."
Trì Tái và Thanh Đại quay đầu đưa mắt nhìn nhau: Hôm nay lại tiếp tục không qua?
Từ khi sức khỏe Thái hậu hồi phục hẳn tới nay, càng lúc số lần Hoàng đế ghé Vị Ương cung càng giảm, giảm đến rõ rệt, trước sau đều lấy lí do chính vụ bận rộn. Khi xưa Hoàng đế cũng không có lúc nào rảnh rỗi, thế nhưng vẫn tranh thủ từng phút tới Vị Ương cung bầu bạn bên Thái hậu, mà nay vì cớ gì lại như thế? Cung nhân nhìn vào, cũng chỉ cho là giữa hai người có chút lục đục bất hòa mà thôi.
Bất hòa thế nào tạm thời không luận tới, nhưng quả thật lúc lâm triều, có chuyện lớn phát sinh.
Nhan Linh trình tấu chương lên, tấu chương của hắn chính là tường án miễn giảm sưu thuế, trong ấy có đề cập tới những châu phủ, quận huyện thuộc vùng đất đai cằn cỗi, hoặc là gặp phải thiên tai, vậy thì đương nhiên sẽ nằm trong mục được miễn giảm sưu thuế. Đê điều đã đang được gấp rút trùng tu, bách tính an cư thì mới có thể lạc nghiệp, nay quốc khố đủ đầy, nên tạo điều kiện cho dân chúng.
Trì Tái nhận lấy tấu chương, hai tay dâng tới, Hoàng đế nhận lấy, mà chưa kịp mở ra đã nghe thấy có một hồi huyên náo ồn ào truyền tới từ phía ngay bên ngoài điện. Chẳng mấy chốc, có một nội thị chạy vào, thần sắc kích động, ánh mắt của tất cả lập tức dõi theo. Hắn chạy tới, nói nhỏ bên tai Trì Tái điều gì, Trì Tái nghe, cũng liền biến sắc, nhưng rồi không manh động, chỉ đảo mắt suy nghĩ, như là đang cân nhắc chuyện này hệ trọng cỡ nào, có nên bẩm ngay lúc này hay không.
Chỉ qua mấy giây, hắn liền có câu trả lời. Trì Tái bước nhanh tới bên Hoàng đế, đè thấp giọng nói bên tai nàng: "Bệ hạ, Giám sát Ngự sử Lưu Cư bị mưu sát tại Ung Châu, trọng thương nhưng được cứu, vẫn còn sống."
Hắn nói rất nhỏ, nhưng tất cả lúc ấy nín thở mà lắng tai, tiếng của hắn vẫn vang lên rành mạch trong nội điện yên tĩnh.
Triều thần nghe được, lập tức nhìn nhau. Ngự sử về các châu, trên vai mang thánh mệnh, đến đâu cũng sẽ có quan viên địa phương tiếp đãi hộ tống chu toàn, há lại có thể bị mưu sát ám hại? Còn chưa kể Ung Châu ở rất gần Yến Kinh, cũng chẳng phải là nơi giặc cỏ hoành hành. Mưu sát ám hại Ngự sử khâm mệnh của Hoàng đế, tội này cũng chẳng kém mưu sát Hoàng đế là bao, to gan lớn mật như thế rốt cuộc là kẻ nào?
Đáy mắt lóe tia kinh hãi, rất nhanh, thần sắc của Hoàng đế liền trấn định trở lại. Nàng gật đầu, trầm giọng: "Ai cứu? Lập tức truyền vào." Quả nhiên, đúng như nàng sở liệu, Lưu Cư gặp chuyện. Ngày ấy vội vàng không có thời gian suy nghĩ, sau có thời gian lại hoàn toàn quên đi, gần đây còn bị việc tư quấy nhiễu, càng nghĩ càng thấy thật sự không nên.
Trì Tái lĩnh mệnh, người đang đợi ở bên ngoài, rất nhanh đã vào trong. Người này, một thân triều phục.
Hoàng đế nheo mắt nhìn, cẩn thận nhìn cho kỹ, nhưng rồi không nhận ra hắn là vị quan viên nào. Nhìn xuống bố tử trước quan phục, liền biết người này là quan phẩm thấp, cũng không có tư cách vào triều thiệp chính.
"Thần, Điển bộ Thượng Lâm uyển Chung Cố, tham kiến Bệ hạ." Lần đầu diện thành, lại còn giữa lúc thượng triều, ngay trước mắt chư công đại thần văn võ, mà Chung Cố người này điềm tĩnh lễ độ, tiến lui vừa đúng. Mọi người nhìn, lập tức dự liệu được, sau chuyện này, người này nhất định sẽ được trọng dụng.
Thượng Lâm uyển, từ đời Tần - Hán đã là rừng vườn nơi hoàng thất rong chơi săn bắn, trực tiếp quản lý Thượng Lâm uyển là Thượng Lâm uyển giám, mà Điển bộ Thượng Lâm uyển, chức này là một chức quan nhỏ, Cửu phẩm.
"Không cần đa lễ. Lưu khanh thế nào rồi?"
Chung Cố nghe thế, ngập ngừng không nói. Từ chi tiết nhỏ mà phán đoán tính tình, mệnh quan triều đình bị mưu sát là chuyện lớn, liên quan đến thể diện, mà Hoàng đế vừa mở miệng đã quan tâm đến an nguy của thần tử mà không quát mắng hỏi đầu đuôi. Thầm nghĩ, khó trách Lưu Cư trung thành như một như vậy.
Chung Cố đáp: "Tính mạng của Lưu ngự sử không đáng ngại, hiện đang tạm trú ở nơi của thần, có vợ con của thần chăm sóc." Lưu Cư thoát thân, giữ được một mạng, ác nhân có lẽ vẫn theo sát phía sau, mà Chung Cố lại đưa về nhà, để vợ con chăm sóc. Lời này cũng chỉ là thành thật báo lại sự tình mà thôi, lại vô tình thêm công lao, cũng khiến cho Hoàng đế yên tâm, thấy được Chung Cố này chân thành.
Bấy giờ Chung Cố mới kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
Gia cảnh của Chung Cố bần hàn, lương bổng chức Điển bộ ít ỏi, sau khi có con cái lại càng khó khăn, có thể nói là, ngưu y đối khấp. Vì để kiếm thêm chút thu nhập, thê tử hắn thường đi về phía ngoại ô kinh thành hái chút thảo dược, bán cho hiệu thuốc bắc, cũng thêm được một khoản.
Hôm ấy thê tử đưa theo cả nữ nhi đi hái thuốc, lại thấy như có một người nằm trong đám cỏ. Nàng đẩy bụi cỏ ra, quả thật có một nam nhân ngã sõng soài trên đất, bất tỉnh nhân sự, y phục vấy máu. Nàng kiểm tra, thấy hắn vẫn còn thở, bèn bốc một nắm thuốc, nhai nát, đắp trên miệng vết thương lúc ấy mới cầm được máu. Rồi lại nhận ra nam tử này mặc một thân quan phục, càng biết đây là chuyện lớn rồi, lập tức cho nữ nhi chạy về báo với phụ thân, là Chung Cố đây.
Chung Cố tới, cõng nam tử ấy trên lưng, đưa về nhà mình, rồi lại mời lang trung chẩn trị, mãi cho tới khi đêm buông người ấy mới tỉnh. Hai người trò chuyện thật lâu, sau đó nam tử ấy tin tưởng hắn, nói ra thân phận mình, kể lại chuyện đã xảy ra.
Chung Cố nói tới đây, lòng ngùn ngụt căm phẫn: "Bệ hạ, Bố chính sứ Ung Châu Tần Mịch lừa trên gạt dưới. Lưu ngự sử phát hiện ra chân tướng, tra rõ án tham ô, cự tuyệt hợp mưu, không chịu nhận hối lộ, vậy là liền bị chặn đường mưu hại! Thần xin Bệ hạ tra rõ, trừ khử gian thần!"
Văn võ cả triều, hoặc là cau mày phẫn nộ, hoặc là thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có một người có sắc mặt khác thường.
Vương Bạc Viễn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Chung Cố, cau mày, rồi lại hé mắt nhìn lên Hoàng đế, đầu mày càng nhíu chặt. Chợt có người đứng bên, đẩy đẩy khuỷu tay hắn, hỏi: "Vương thượng thư, Tần Mịch kia, nhớ không nhầm chính là biểu đệ nhánh xa với ngài thì phải?"
Nhà dột còn gặp mưa. Cả điện yên tĩnh, câu hỏi kia vang lên rõ ràng, trên dưới đưa mắt nhìn về phía Vương Bạc Viễn. Vương Bạc Viễn nhìn người vừa hỏi câu ấy, âm thầm ghi tạc hắn trong lòng, rồi lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thản nhiên nói: "Biểu đệ thì sao? Quốc pháp không có mắt, không nhìn thân sơ xa gần. Vì đại nghĩa, mỗ đương nhiên sẽ nhất đao lưỡng đoạn."
Nhưng thân nhân, nói nhất đao lưỡng đoạn lại há có thể nào thực sự nhất đao lưỡng đoạn.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không để tâm đến, lập tức an bài chuyện trước mắt. Đầu tiên là an bài cho Lưu Cư ổn thỏa, cho y quan tới chẩn trị, cho binh sĩ tới hộ tống, sau đó lập tức phát lệnh xuống cho Án Sát ty Ung Châu triệu Tần Mịch vào kinh. Lúc ấy mới đến Hình bộ bắt đầu tra án, Đại Lý tự thẩm án, khi vụ án rõ ràng chân tướng mới có thể định đoạt kết cục.
Án tham ô, đây không phải là lần đầu, Hoàng đế nay đã xử lý thông thạo thuần thục, Tiêu Thận và Tô Nhiếp không có cơ hội chạm một ngón tay vào. Tả tướng Hữu tướng nhìn nhau mà cười, Hoàng đế càng lúc càng nhanh nhạy thành thục như thế, nếu không có loạn binh chính biến, hai năm nữa chấp chính cũng là chuyện thuận lợi, đương nhiên phải vậy.
Mà Vương Bạc Viễn, nhìn tất cả những người có liên quan được Hoàng đế giao phó nhiệm vụ không có một ai thân tín với mình, nhất thời trơ mắt bối rối. Người khi nãy nói đúng, mà còn chưa nói đủ - Tần Mịch không phải biểu đệ nhánh xa, mà chính là biểu đệ cùng chi của hắn!
Vừa hai ngày trước Tần Mịch kia còn cho người tặng lễ tới cửa, thân nhân thì thường thăm hỏi ân cần, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cũng liền nhận lễ. Lúc này lộ tẩy hắn mới tỉnh ngộ, Tần Mịch đây là muốn cầu hắn, lễ kia nay đã biến thành củ khoai nóng bỏng tay, là điểm yếu cho đối đảng công kích.
Mà còn càng quan trọng hơn, Vương Bạc Viễn ngồi ở nơi cao, trên quan trường, hắn đã ở nơi cao nhất trong dòng tộc, thân thích xa gần đều tới cửa nhờ cậy hắn. Giả như lần này để biểu đệ này mất tài mất mạng, hắn sao còn có thể ngẩng đầu lên được? Phải xử lý việc này như thế nào, vừa hạ triều Vương Bạc Viễn đã bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Ung Châu ở gần Yến Kinh, đường đi không tới mấy ngày, dù Tần Mịch chưa bị áp giải tới, Hình bộ và Đại Lý tự đã bắt đầu chuẩn bị tra án. Trong lúc ấy, các hạng mục công vụ trong triều vẫn tiến hành, chưa từng bị gián đoạn, ngày ngày Hoàng đế vẫn cùng mấy vị trọng thần phụ tá nghị sự, xử lý chính vụ. Không lâu sau đó hộ tịch của Chung Cố cũng được Hoàng đế lệnh cho Hộ bộ điều tra xem xét, xác nhận là lý lịch trong sạch, lúc ấy mới điều tới Đô Sát viện.
Chính sự bận rộn ngổn ngang, quả thật đã quên đi việc tư hỗn loạn, không nghĩ tới nữa.
Ngày hôm ấy, Hoàng đế đích thân tới thăm Lưu Cư. Lưu Cư có thể nói là đã tìm được đường sống trong chỗ chết, thương thế còn lâu mới hoàn toàn hồi phục. Hắn nằm trên giường còn muốn hành lễ thỉnh an, Đường Oanh không cho phép. Ngồi trong phòng nhỏ, ngay sát bên giường trò chuyện với hắn, cũng biết người bệnh cần tĩnh dưỡng, cho nên nàng chỉ hỏi hắn về phong cảnh thổ nhưỡng ở Ung Châu, không hề đề cập tới chính sự, quân thần gần gũi vô cùng.
Cũng vì để cho hắn an dưỡng, tán ngẫu cũng không lâu, Hoàng đế liền di giá hồi cung. Có lẽ là tiết trời giá rét, có lẽ là dạo gần đây bận rộn đến mức mệt nhọc, cũng có thể là do tâm phiền ý loạn, vừa về tới Tuyên Thất điện, Đường Oanh đã hắt hơi mấy cái, khiến cho Thanh Đại cả kinh, lập tức truyền Y chính tới. Y chính bắt mạch chẩn bệnh, quả nhiên là suy nhược, cảm lạnh.
Bệnh đến như núi đổ, bữa tối chưa động đũa đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhấc bút lên, mở tấu chương ra, một chữ cũng không vào mắt. Cuối cùng vẫn là đành uống thuốc, lên giường nghỉ ngơi. Trước khi chìm vào giấc ngủ lại dặn dò Trì Tái và Thanh Đại, không được phép báo cho Vị Ương cung.
Trì Tái và Thanh Đại nghe ngữ điệu nghiêm nghị quyết tuyệt của Hoàng đế, trước mắt đành coi như là dạ vâng tuân theo lão hổ, khúm núm thuận theo. Đợi đến lúc nàng ngủ rồi, chân lại không kìm được, đấu tranh nội tâm muốn tới Vị Ương cung báo tin. Cuối cùng vẫn là quyết định đi báo, ra đến cửa điện, bỗng thấy – Người đang đi tới kia không phải là Thái hậu thì còn là ai?
Trì Tái và Thanh Đại đưa mắt nhìn nhau: Bệ hạ giận dữ không vừa ý cái gì chứ, Điện hạ tới dỗ vài câu thế nào cũng xong, mà dỗ mấy câu không được thì dạy mấy câu, rồi cũng xong.
- --- Hết chương 40 ---
Editor mạn đàm:
Bệ hạ không qua Vị Ương cung thì Điện hạ phải qua Tuyên Thất điện thôi ???? Điện hạ thất sủng mấy ngày mới đích thân tới hỏi tội Bệ hạ thôi chứ không phải quan tâm sức khoẻ đâu đừng hiểu lầm ????
không nhìn thân sơ xa gần
Có những chuyện xảy ra rồi chính là xảy ra rồi, không thể coi như nó không tồn tại, không thể ép bản thân quên nó đi. Giả được hành vi cử chỉ, cũng không giả được cảm xúc, không giả được tâm tình.
Từ ngày ấy, Đường Oanh tận lực không ghé qua Vị Ương cung nữa. Sở dĩ nói 'tận lực', là vì sức khỏe của Thái hậu không tốt, nàng vẫn không thể yên tâm được. Vậy là vẫn ghé qua, mỗi lần ghé đều làm như không có việc gì đáng ngờ, rất tự nhiên mà thỉnh an. Tuy đã vào thu, trong cung vẫn chưa tới lúc đưa than tới các cung, lạnh thì không lạnh, nhưng chung quy là không ấm áp, thế mà mỗi khi Đường Oanh ở Vị Ương cung, mỗi lần đều không thoải mái tới mức chưa đến nửa canh giờ đã toát mồ hôi.
Vẫn là phải hành xử cho chuẩn mực, Thái hậu tinh tường nhạy bén tới cỡ nào. Đường Oanh sợ hãi cực kỳ, sợ bị Thái hậu nhìn ra tâm tư, nắm được suy nghĩ trong lòng, đến lúc ấy, Đường Oanh cũng không biết nàng sẽ đối đãi với mình thế nào. Người một tay mình nuôi dạy lại có thứ tình cảm như thế với mình, đáng thất vọng tới mức nào? Lại nghĩ, một ngày kia nếu biết được, liệu nàng có coi mình như quái vật mãnh thú, sẽ căm hận chán ghét, hay là trốn tránh không gặp?
Suy đoán tâm tư người khác là một chuyện vô cùng không nên, huống hồ bản thân Đường Oanh lúc này, đến lòng mình còn không rõ, nói gì tới việc phỏng đoán lòng người? Nàng lâm vào khốn cục, vừa suy nghĩ tới những kết cục tồi tệ bi thảm, vừa mua dây buộc mình.
"Mấy ngày nay khí sắc của Bệ hạ rất kém, là ban đêm nghỉ ngơi không tốt?" Thanh Đại cẩn cẩn dực dực lên tiếng. Mà đâu chỉ là khí sắc không tốt, lúc này nàng đang đeo đai ngọc, sửa y phục cho Hoàng đế, hé mắt dò xét một phen, cảm thấy ánh mắt Hoàng đế có chút lờ đờ mơ hồ, sợ rằng cung nhân hầu hạ không chu đáo, để Hoàng đế nhiễm lạnh rồi. Mà Hoàng đế đổ bệnh, cung nhân trên dưới Tuyên Thất điện này sẽ không có ai tránh nổi trách phạt, mà Thanh Đại nàng đây, tự nhiên sẽ gánh nhiều tội hơn cả.
Trì Tái đi tới, dâng nhẫn ngọc và ngọc bội long văn lên, nghe Thanh Đại nói thế, cũng lên tiếng: "Cung nga trong tư tẩm lười biếng không tận trách?" Ở Tuyên Thất điện, Trì Tái là người ở bên Đường Oanh lâu nhất, mà xưa nay chưa bao giờ thấy nàng mệt mỏi phân tâm như thế. So với Thanh Đại, hắn còn càng lo lắng hơn.
Nặng lòng tâm sự, đêm thâu trằn trọc, tự nhiên sẽ thành mất ngủ.
Đường Oanh miễn cưỡng chấn hưng tinh thần, quay đầu nhìn hình dung của mình phản chiếu trên gương đồng. Cổn phục tám chương huyền y, bốn chương huân thường, mũ miện mười hai lưu, mỗi lưu xuyên mười hai viên ngọc, rủ xuống. Nàng là Hoàng đế, nhìn lại sử sách, Hoàng đế luôn phải là người trọng luân thường đạo lý nhất. Còn nếu không, những kẻ hôn quân kia, đều có một điểm chung là hoang dâm vô độ. Nàng há lại có thể trở thành như thế?
Thái hậu xưa nay dạy nàng, trước tu thân, sau trị nhân, mà nay nàng báo đáp lại ân tình dưỡng dục bằng cách này đây sao?
Phẫn hận chán ghét bản thân càng lúc càng rõ ràng, Đường Oanh lập tức dời ánh mắt, không muốn nhìn đến bản thân mình thêm giây phút nào nữa. Quay đầu có chút đột ngột, mười hai dây ngọc đung đưa trước mặt, da dẻ trắng nõn, nhìn gần vào có thể thấy được trên trán có vết hồng lên, do mũ miện tạo thành.
Cung nga đang sửa lại vạt cổn phục cho nàng, thấy nàng đột ngột như thế, vội lùi lại thỉnh tội.
Thanh Đại nhìn, cũng đã để ý thấy vệt hồng hồng trên trán, buột miệng: "Bây giờ đi thỉnh an, thế nào Điện hạ cũng nhìn thấy." Thanh Đại lo lắng, sắc mặt đã vốn tệ nay lại còn như thế, sao thoát khỏi mắt Thái hậu cho được?
Đường Oanh vốn đã đi được vài bước ra bên ngoài rồi, nghe lời ấy bỗng dừng lại, nghiêm nghị quyết tuyệt mà nói: "Chính vụ bận rộn, hôm nay trẫm không qua. Cho người tới Vị Ương cung báo tin."
Trì Tái và Thanh Đại quay đầu đưa mắt nhìn nhau: Hôm nay lại tiếp tục không qua?
Từ khi sức khỏe Thái hậu hồi phục hẳn tới nay, càng lúc số lần Hoàng đế ghé Vị Ương cung càng giảm, giảm đến rõ rệt, trước sau đều lấy lí do chính vụ bận rộn. Khi xưa Hoàng đế cũng không có lúc nào rảnh rỗi, thế nhưng vẫn tranh thủ từng phút tới Vị Ương cung bầu bạn bên Thái hậu, mà nay vì cớ gì lại như thế? Cung nhân nhìn vào, cũng chỉ cho là giữa hai người có chút lục đục bất hòa mà thôi.
Bất hòa thế nào tạm thời không luận tới, nhưng quả thật lúc lâm triều, có chuyện lớn phát sinh.
Nhan Linh trình tấu chương lên, tấu chương của hắn chính là tường án miễn giảm sưu thuế, trong ấy có đề cập tới những châu phủ, quận huyện thuộc vùng đất đai cằn cỗi, hoặc là gặp phải thiên tai, vậy thì đương nhiên sẽ nằm trong mục được miễn giảm sưu thuế. Đê điều đã đang được gấp rút trùng tu, bách tính an cư thì mới có thể lạc nghiệp, nay quốc khố đủ đầy, nên tạo điều kiện cho dân chúng.
Trì Tái nhận lấy tấu chương, hai tay dâng tới, Hoàng đế nhận lấy, mà chưa kịp mở ra đã nghe thấy có một hồi huyên náo ồn ào truyền tới từ phía ngay bên ngoài điện. Chẳng mấy chốc, có một nội thị chạy vào, thần sắc kích động, ánh mắt của tất cả lập tức dõi theo. Hắn chạy tới, nói nhỏ bên tai Trì Tái điều gì, Trì Tái nghe, cũng liền biến sắc, nhưng rồi không manh động, chỉ đảo mắt suy nghĩ, như là đang cân nhắc chuyện này hệ trọng cỡ nào, có nên bẩm ngay lúc này hay không.
Chỉ qua mấy giây, hắn liền có câu trả lời. Trì Tái bước nhanh tới bên Hoàng đế, đè thấp giọng nói bên tai nàng: "Bệ hạ, Giám sát Ngự sử Lưu Cư bị mưu sát tại Ung Châu, trọng thương nhưng được cứu, vẫn còn sống."
Hắn nói rất nhỏ, nhưng tất cả lúc ấy nín thở mà lắng tai, tiếng của hắn vẫn vang lên rành mạch trong nội điện yên tĩnh.
Triều thần nghe được, lập tức nhìn nhau. Ngự sử về các châu, trên vai mang thánh mệnh, đến đâu cũng sẽ có quan viên địa phương tiếp đãi hộ tống chu toàn, há lại có thể bị mưu sát ám hại? Còn chưa kể Ung Châu ở rất gần Yến Kinh, cũng chẳng phải là nơi giặc cỏ hoành hành. Mưu sát ám hại Ngự sử khâm mệnh của Hoàng đế, tội này cũng chẳng kém mưu sát Hoàng đế là bao, to gan lớn mật như thế rốt cuộc là kẻ nào?
Đáy mắt lóe tia kinh hãi, rất nhanh, thần sắc của Hoàng đế liền trấn định trở lại. Nàng gật đầu, trầm giọng: "Ai cứu? Lập tức truyền vào." Quả nhiên, đúng như nàng sở liệu, Lưu Cư gặp chuyện. Ngày ấy vội vàng không có thời gian suy nghĩ, sau có thời gian lại hoàn toàn quên đi, gần đây còn bị việc tư quấy nhiễu, càng nghĩ càng thấy thật sự không nên.
Trì Tái lĩnh mệnh, người đang đợi ở bên ngoài, rất nhanh đã vào trong. Người này, một thân triều phục.
Hoàng đế nheo mắt nhìn, cẩn thận nhìn cho kỹ, nhưng rồi không nhận ra hắn là vị quan viên nào. Nhìn xuống bố tử trước quan phục, liền biết người này là quan phẩm thấp, cũng không có tư cách vào triều thiệp chính.
"Thần, Điển bộ Thượng Lâm uyển Chung Cố, tham kiến Bệ hạ." Lần đầu diện thành, lại còn giữa lúc thượng triều, ngay trước mắt chư công đại thần văn võ, mà Chung Cố người này điềm tĩnh lễ độ, tiến lui vừa đúng. Mọi người nhìn, lập tức dự liệu được, sau chuyện này, người này nhất định sẽ được trọng dụng.
Thượng Lâm uyển, từ đời Tần - Hán đã là rừng vườn nơi hoàng thất rong chơi săn bắn, trực tiếp quản lý Thượng Lâm uyển là Thượng Lâm uyển giám, mà Điển bộ Thượng Lâm uyển, chức này là một chức quan nhỏ, Cửu phẩm.
"Không cần đa lễ. Lưu khanh thế nào rồi?"
Chung Cố nghe thế, ngập ngừng không nói. Từ chi tiết nhỏ mà phán đoán tính tình, mệnh quan triều đình bị mưu sát là chuyện lớn, liên quan đến thể diện, mà Hoàng đế vừa mở miệng đã quan tâm đến an nguy của thần tử mà không quát mắng hỏi đầu đuôi. Thầm nghĩ, khó trách Lưu Cư trung thành như một như vậy.
Chung Cố đáp: "Tính mạng của Lưu ngự sử không đáng ngại, hiện đang tạm trú ở nơi của thần, có vợ con của thần chăm sóc." Lưu Cư thoát thân, giữ được một mạng, ác nhân có lẽ vẫn theo sát phía sau, mà Chung Cố lại đưa về nhà, để vợ con chăm sóc. Lời này cũng chỉ là thành thật báo lại sự tình mà thôi, lại vô tình thêm công lao, cũng khiến cho Hoàng đế yên tâm, thấy được Chung Cố này chân thành.
Bấy giờ Chung Cố mới kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
Gia cảnh của Chung Cố bần hàn, lương bổng chức Điển bộ ít ỏi, sau khi có con cái lại càng khó khăn, có thể nói là, ngưu y đối khấp. Vì để kiếm thêm chút thu nhập, thê tử hắn thường đi về phía ngoại ô kinh thành hái chút thảo dược, bán cho hiệu thuốc bắc, cũng thêm được một khoản.
Hôm ấy thê tử đưa theo cả nữ nhi đi hái thuốc, lại thấy như có một người nằm trong đám cỏ. Nàng đẩy bụi cỏ ra, quả thật có một nam nhân ngã sõng soài trên đất, bất tỉnh nhân sự, y phục vấy máu. Nàng kiểm tra, thấy hắn vẫn còn thở, bèn bốc một nắm thuốc, nhai nát, đắp trên miệng vết thương lúc ấy mới cầm được máu. Rồi lại nhận ra nam tử này mặc một thân quan phục, càng biết đây là chuyện lớn rồi, lập tức cho nữ nhi chạy về báo với phụ thân, là Chung Cố đây.
Chung Cố tới, cõng nam tử ấy trên lưng, đưa về nhà mình, rồi lại mời lang trung chẩn trị, mãi cho tới khi đêm buông người ấy mới tỉnh. Hai người trò chuyện thật lâu, sau đó nam tử ấy tin tưởng hắn, nói ra thân phận mình, kể lại chuyện đã xảy ra.
Chung Cố nói tới đây, lòng ngùn ngụt căm phẫn: "Bệ hạ, Bố chính sứ Ung Châu Tần Mịch lừa trên gạt dưới. Lưu ngự sử phát hiện ra chân tướng, tra rõ án tham ô, cự tuyệt hợp mưu, không chịu nhận hối lộ, vậy là liền bị chặn đường mưu hại! Thần xin Bệ hạ tra rõ, trừ khử gian thần!"
Văn võ cả triều, hoặc là cau mày phẫn nộ, hoặc là thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có một người có sắc mặt khác thường.
Vương Bạc Viễn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Chung Cố, cau mày, rồi lại hé mắt nhìn lên Hoàng đế, đầu mày càng nhíu chặt. Chợt có người đứng bên, đẩy đẩy khuỷu tay hắn, hỏi: "Vương thượng thư, Tần Mịch kia, nhớ không nhầm chính là biểu đệ nhánh xa với ngài thì phải?"
Nhà dột còn gặp mưa. Cả điện yên tĩnh, câu hỏi kia vang lên rõ ràng, trên dưới đưa mắt nhìn về phía Vương Bạc Viễn. Vương Bạc Viễn nhìn người vừa hỏi câu ấy, âm thầm ghi tạc hắn trong lòng, rồi lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thản nhiên nói: "Biểu đệ thì sao? Quốc pháp không có mắt, không nhìn thân sơ xa gần. Vì đại nghĩa, mỗ đương nhiên sẽ nhất đao lưỡng đoạn."
Nhưng thân nhân, nói nhất đao lưỡng đoạn lại há có thể nào thực sự nhất đao lưỡng đoạn.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không để tâm đến, lập tức an bài chuyện trước mắt. Đầu tiên là an bài cho Lưu Cư ổn thỏa, cho y quan tới chẩn trị, cho binh sĩ tới hộ tống, sau đó lập tức phát lệnh xuống cho Án Sát ty Ung Châu triệu Tần Mịch vào kinh. Lúc ấy mới đến Hình bộ bắt đầu tra án, Đại Lý tự thẩm án, khi vụ án rõ ràng chân tướng mới có thể định đoạt kết cục.
Án tham ô, đây không phải là lần đầu, Hoàng đế nay đã xử lý thông thạo thuần thục, Tiêu Thận và Tô Nhiếp không có cơ hội chạm một ngón tay vào. Tả tướng Hữu tướng nhìn nhau mà cười, Hoàng đế càng lúc càng nhanh nhạy thành thục như thế, nếu không có loạn binh chính biến, hai năm nữa chấp chính cũng là chuyện thuận lợi, đương nhiên phải vậy.
Mà Vương Bạc Viễn, nhìn tất cả những người có liên quan được Hoàng đế giao phó nhiệm vụ không có một ai thân tín với mình, nhất thời trơ mắt bối rối. Người khi nãy nói đúng, mà còn chưa nói đủ - Tần Mịch không phải biểu đệ nhánh xa, mà chính là biểu đệ cùng chi của hắn!
Vừa hai ngày trước Tần Mịch kia còn cho người tặng lễ tới cửa, thân nhân thì thường thăm hỏi ân cần, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cũng liền nhận lễ. Lúc này lộ tẩy hắn mới tỉnh ngộ, Tần Mịch đây là muốn cầu hắn, lễ kia nay đã biến thành củ khoai nóng bỏng tay, là điểm yếu cho đối đảng công kích.
Mà còn càng quan trọng hơn, Vương Bạc Viễn ngồi ở nơi cao, trên quan trường, hắn đã ở nơi cao nhất trong dòng tộc, thân thích xa gần đều tới cửa nhờ cậy hắn. Giả như lần này để biểu đệ này mất tài mất mạng, hắn sao còn có thể ngẩng đầu lên được? Phải xử lý việc này như thế nào, vừa hạ triều Vương Bạc Viễn đã bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Ung Châu ở gần Yến Kinh, đường đi không tới mấy ngày, dù Tần Mịch chưa bị áp giải tới, Hình bộ và Đại Lý tự đã bắt đầu chuẩn bị tra án. Trong lúc ấy, các hạng mục công vụ trong triều vẫn tiến hành, chưa từng bị gián đoạn, ngày ngày Hoàng đế vẫn cùng mấy vị trọng thần phụ tá nghị sự, xử lý chính vụ. Không lâu sau đó hộ tịch của Chung Cố cũng được Hoàng đế lệnh cho Hộ bộ điều tra xem xét, xác nhận là lý lịch trong sạch, lúc ấy mới điều tới Đô Sát viện.
Chính sự bận rộn ngổn ngang, quả thật đã quên đi việc tư hỗn loạn, không nghĩ tới nữa.
Ngày hôm ấy, Hoàng đế đích thân tới thăm Lưu Cư. Lưu Cư có thể nói là đã tìm được đường sống trong chỗ chết, thương thế còn lâu mới hoàn toàn hồi phục. Hắn nằm trên giường còn muốn hành lễ thỉnh an, Đường Oanh không cho phép. Ngồi trong phòng nhỏ, ngay sát bên giường trò chuyện với hắn, cũng biết người bệnh cần tĩnh dưỡng, cho nên nàng chỉ hỏi hắn về phong cảnh thổ nhưỡng ở Ung Châu, không hề đề cập tới chính sự, quân thần gần gũi vô cùng.
Cũng vì để cho hắn an dưỡng, tán ngẫu cũng không lâu, Hoàng đế liền di giá hồi cung. Có lẽ là tiết trời giá rét, có lẽ là dạo gần đây bận rộn đến mức mệt nhọc, cũng có thể là do tâm phiền ý loạn, vừa về tới Tuyên Thất điện, Đường Oanh đã hắt hơi mấy cái, khiến cho Thanh Đại cả kinh, lập tức truyền Y chính tới. Y chính bắt mạch chẩn bệnh, quả nhiên là suy nhược, cảm lạnh.
Bệnh đến như núi đổ, bữa tối chưa động đũa đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhấc bút lên, mở tấu chương ra, một chữ cũng không vào mắt. Cuối cùng vẫn là đành uống thuốc, lên giường nghỉ ngơi. Trước khi chìm vào giấc ngủ lại dặn dò Trì Tái và Thanh Đại, không được phép báo cho Vị Ương cung.
Trì Tái và Thanh Đại nghe ngữ điệu nghiêm nghị quyết tuyệt của Hoàng đế, trước mắt đành coi như là dạ vâng tuân theo lão hổ, khúm núm thuận theo. Đợi đến lúc nàng ngủ rồi, chân lại không kìm được, đấu tranh nội tâm muốn tới Vị Ương cung báo tin. Cuối cùng vẫn là quyết định đi báo, ra đến cửa điện, bỗng thấy – Người đang đi tới kia không phải là Thái hậu thì còn là ai?
Trì Tái và Thanh Đại đưa mắt nhìn nhau: Bệ hạ giận dữ không vừa ý cái gì chứ, Điện hạ tới dỗ vài câu thế nào cũng xong, mà dỗ mấy câu không được thì dạy mấy câu, rồi cũng xong.
- --- Hết chương 40 ---
Editor mạn đàm:
Bệ hạ không qua Vị Ương cung thì Điện hạ phải qua Tuyên Thất điện thôi ???? Điện hạ thất sủng mấy ngày mới đích thân tới hỏi tội Bệ hạ thôi chứ không phải quan tâm sức khoẻ đâu đừng hiểu lầm ????
Tác giả :
Lục Ngộ