Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 44
Diệp Chi Châu cùng Lương Bình trở về ngôi nhà hẻo lánh của hắn, lấy một ít hành lý rồi xuống lầu tìm một chiếc xe còn xăng, dẫn “đàn em” mới vừa thu nhận trở về căn cứ An Nam. Thuốc giấu hơi thở dùng rất tốt, dọc theo đường đi hai người không gặp qua tang thi nào, có vài con bị thanh âm ô tô hấp dẫn, cũng bị Lương Bình dùng dao giải phẫu nhanh chóng giải quyết.
Cậu nhìn đối phương lưu loát cắt đầu tang thi xuống, sau đó dùng mũi dao đâm vào đầu rồi nạy lên, một viên tinh hạch trong suốt liền bị lấy ra. Lương Bình lau sạch tinh hạch, đưa qua, “Cho cậu, tiền cơm.”
Tiếp nhận tinh hạch quan sát một chút, cậu dời mắt đến con dao phẫu thuật cực kỳ sắc bén của đối phương.
“Cậu thích cái này?” Lương Bình theo tầm mắt của cậu nhìn con dao trong tay, lắc đầu, “Đây là vật tôi dùng tinh hạch đổi với dị năng giả hệ kim, không thể cho cậu được.” Nói xong cẩn thận lau khô dao giải phẫu, bỏ vào trong túi áo.
Cậu im lặng, thu hồi tầm mắt, đưa tinh hạch qua, “Vật này tôi không dùng được, anh giữ đi.” Cậu đã từng thử hấp thu vật này, kết quả suýt chút nữa bị năng lượng hỗn loạn bên trong làm ô nhiễm tinh thần lực, nguy hiểm đến mức hù chết cậu.
Lương Bình nhìn cậu, thu hồi tinh hạch, học tư thế ngồi của học sinh tiểu học ngồi trên ghế phó lái, dùng thanh âm cứng nhắc không tình cảm nói, “Cậu đúng là người tốt, táo tươi có giá trị hơn cả tinh hạch.”
Trong không gian của cậu có một dãy núi, trong núi có một đống hoa quả dại, tất cả đều có vị thơm ngọt, giống như được tặng không vậy, nên cậu được mang danh người tốt thì vô cùng chột dạ. Yên lặng lấy ra một quả dâu tây đưa tới, giống như dỗ con nít nói, “Vậy anh ăn cái này đi, quả này nhỏ, không đáng giá.”
Lương Bình nhìn cậu như nhìn một đứa ngốc, tiếp nhận dâu tây tinh tế quan sát, cẩn thận bỏ vào trong miệng, phồng quai hàm nói, “Dâu tây lại càng không dễ giữ tươi, còn quý hơn cả táo tây, quả nhiên cậu là người tốt.”
Được rồi, mình là người tốt.
Cậu thu tay về, lật qua lật lại lượng lương thực tồn trữ mấy đời trong không gian, cảm thấy kiên định hơn không ít. Thật may, đồ ăn rất nhiều, nuôi sống mấy người không thành vấn đề! Cảm ơn công năng giữ tươi lâu dài trong không gian, quả thực là phúc trong tận thế!
Hai người một người cho ăn một người giết tang thi thu thập tinh hạch, đổi mấy lần ô tô, còn đi nhầm đường một lần, mất bốn, năm ngày mới gian nan về tới căn cứ An Nam.
Tiền thân căn cứ An Nam là một trường trung học, kết cấu hình chữ I, bên ngoài có hai lớp tường vây, một cao một thấp, toàn bộ đều được dị năng giả gia cố qua, thoạt nhìn hết sức an toàn. Liễu Thần dựa vào khuôn mặt đi qua lớp thứ nhất, sau đó dừng xe ở khu quan sát.
Người đầu tiên chạy tới là ba Liễu, lúc Diệp Chi Châu bị một người đàn ông trung niên tóc hoa râm ôm lấy còn hơi sững sờ, đợi đối phương gọi cậu là “Tiểu Thần”, rốt cục thông qua hệ thống tìm thân phận người này, lòng mềm xuống, ôm lấy người đàn ông viền mắt đang ửng hồng, trầm thấp gọi “Ba”.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, có đói bụng không, ba ba lấy đồ cho con ăn.” Liễu Đào buông cậu ra, liên tục sờ bả vai nắn cánh tay cậu, quan sát xem cậu có gầy đi hay bị thương gì không.
“Con không sao.” Tuy rằng nguyên chủ Liễu Thần tính tình không tốt, nhân phẩm cũng không còn lời gì để nói, nhưng rất ỷ lại cùng tôn kính ba mình. Trong kịch bản, khi căn cứ bị phá hủy Liễu Đào vì cứu Liễu Thần mà chết, sau này Liễu Thần liền triệt để hắc hóa, nhìn ai cũng giống như kẻ thù giết ba mình, triệt để không còn lý trí. Nghĩ tới đây, sắc mặt cậu ngưng trọng, nghiêm túc nói, “Ba ba, trên đường trở về con phát hiện có một ít tang thi cao cấp đang từ từ tụ tập lại một chỗ, căn cứ chúng ta nhiều người khí tức nồng đậm, rất có thể sẽ bị chúng nó vây công, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi.”
Liễu Đào nghe vậy thay đổi sắc mặt, khẩn cấp hỏi, “Thật sao? Vậy con có bị thương không?”
“Con trốn được tang thi, không có chuyện gì.” Diệp Chi Châu nắm chặt tay tay ông động viên, nhìn về phía Lương Bình, trợn tròn mắt nói láo, “Người bên cạnh con là Lương Bình, bác sĩ Lương, chuyện tang thi tụ tập chính là do hắn phát hiện đầu tiên, ba, ba bắt đầu an bài người căn cứ dời đi mau lên, trễ nữa sẽ không kịp mất.”
Lương Bình nghe vậy sửng sốt, nhưng mà biểu tình của hắn thực sự quá mức cứng nhắc, khiến người ta không thấy được trong hắn đang chấn động, mà chỉ thấy hắn sâu không lường được.
Mấy người bị lời của bọn họ hấp dẫn lại đây nghe vậy đều lo lắng kinh hoảng, cũng có một số người vô cùng xem thường, cao giọng nói, “Lời Liễu Thần nói vậy mà cũng có người tin? Liễu Thần, không chừng đây là phương pháp mới cậu vừa nghĩ ra để hấp dẫn mọi người chú ý đi, ha ha ha, phế vật thì cứ an ổn làm phế vật, đừng giống thằng hề nhảy tới nhảy lui.”
Liễu Đào nghe vậy sắc mặt biến đổi, đang muốn phát hỏa lại bị Ngụy Húc đang đi tới đánh gãy.
“Là tên rác rưởi nào không có mắt miệt thị Tiểu Thần!” Ngụy Húc mang theo cả người hàn khí nhanh chân đi đến, đứng trước người Diệp Chi Châu, ánh mắt sắc bén nhìn về tên vừa mở miệng, “Tiểu đội Liệp Báo, là do mấy người vô dụng không lấy được phúc lợi căn cứ, hiện tại ghen tị cái gì! Bác Liễu bình thường còn chưa chăm sóc mấy người đủ sao? Đừng quên đồ ăn của mấy người là lấy từ ai!”
Người nói chuyện bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa sợ đến rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Ngụy Húc thấy thế tàn nhẫn nguýt hắn một cái, sau đó quay người nhìn về phía Diệp Chi Châu, lo lắng hóa thành tức giận, nói ra một tràng, “Cậu còn biết trở về! Lần sau đi ra ngoài đàng hoàng ngốc ở bên cạnh tôi, đừng tiếp tục chạy loạn khắp nơi!”
Cậu rõ ràng không chạy loạn!
Diệp Chi Châu ở trong lòng oán thầm, quay người không nhìn hắn, tiếp tục du thuyết Liễu Đào, “Ba ba, chuyện rút căn cứ phải nhanh lên, con đã thức tỉnh dị năng không gian, không cần lo lắng không mang được nhiều vật tư.”
Liễu Đào nghe vậy vừa kinh hỉ vừa do dự, “Tiểu Thần con thức tỉnh dị năng rồi sao? Tốt tốt tốt, lần này cũng coi như là nhân họa đắc phúc, nhưng rút đi …” Ông nhìn người chung quanh, trên mặt đều là khó xử, “Chúng ta mang vật tư đi, người trong căn cứ nên làm sao?”
“Ai nguyện ý đi B thị thì cùng đi với chúng ta, không muốn đi thì lưu lại cho bọn họ ít vật tư.” Cậu cố ý cất cao giọng, nói tình huống tới mức tương đối nghiêm trọng, ”Đám tang thi tụ tập kia kém nhất là cấp ba, dị năng giả trong căn cứ vốn không nhiều, súng đạn mặc dù có, nhưng cũng không chịu nổi hao tổn, lần này nhất định phải rút đi, hơn nữa càng nhanh càng tốt!”
Kém nhất là cấp ba?! Người nghe bọn họ nói chuyện tất cả đều tái xanh mặt.
Ngụy Húc đang tức giận vì bị cậu không để ý tới nghe vậy liền xẹp xuống, quét mắt nhìn đám người ôm tâm tư khác nhau, nhíu nhíu mày, nghiêng người che trước mặt cha con Liễu gia, thấp giọng nói rằng, “Nơi này không tiện nói chuyện, đi, đi vào trong căn cứ.”
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Diệp Chi Châu liếc hắn một cái, động viên vỗ vỗ vai Liễu Đào, nghiêng người vẫy tay với Lương Bình đang an tĩnh làm vật trang trí, không thèm để ý đến quy định phải đủ 24 giờ mới được vào, dẫn đầu vào căn cứ.
Mấy người chuyển đến phòng học mà tiểu đội Ngụy Húc thường hay họp, Diệp Chi Châu từ trong không gian lấy ra một tấm bản đồ, dùng bút vòng mấy nơi, chỉ từng chỗ cho bọn họ xem, “Những điểm tụ tập mà bác sĩ Lương nhắc đến chỉ có mấy cái này, lúc con và bác sĩ Lương trở lại phát hiện có thêm hai nơi, hơn nữa lúc con và Ngụy ca lạc nhau cũng gặp phải một đám tang thi khác …” Dùng bút nối mấy điểm lại với nhau, cậu chỉ vào căn cứ đang bị vây ở giữa, “Nếu chúng nó vây theo đúng kiểu mẫu này, căn cứ chính là baba trong rọ, mọi người muốn chạy cũng chạy không được.”
Vẻ mặt Liễu Đào cùng Ngụy Húc đều ngưng trọng, Diệp Chi Châu nhìn bọn họ, hỏi, “Mọi người đồng ý dời đi không?”
“Đồng ý.” Liễu Đào mở miệng đầu tiên, “Để ba nói lão Lý đi kiểm kê vật tư còn dư lại.”
Ngụy Húc do dự một chút, cũng gật đầu, “Cháu cũng đồng ý dời đi, nhưng cháu phải thương lượng với đồng đội một chút.”
Diệp Chi Châu nhíu mày, “Vậy các anh cứ chậm rãi thương lượng đi, ngược lại tôi không chuẩn bị đi cùng anh, tiểu đội của anh quá nguy hiểm, tôi sợ tôi không chết ở trong tay tang thi, ngược lại là chết ở trong tay đồng đội.”
Lương Bình vẫn luôn trầm mặc nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Húc, cơ thể hơi căng thẳng, bỏ tay vào túi nắm chặt dao giải phẫu.
Sắc mặt Liễu Đào cũng thay đổi, hỏi, “Tiểu Thần, con có ý gì? Không phải vì tang thi đột nhiên tập kích cho nên con lạc mất đám Tiểu Húc sao?”
Cậu không đáp, mà là nhìn về phía Ngụy Húc, trên mặt là ý cười châm chọc, “Ngụy ca, anh đã nói như thế với ba tôi sao? Thất lạc?”
Biểu tình Ngụy Húc trở nên cứng ngắc, quai hàm căng chặt, đột nhiên cúi đầu, “Xin lỗi bác Liễu, ban đầu là cháu lừa bác, còn có Tiểu Thần, tôi …”
Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Dịch mặt không cảm xúc đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói, “Không liên quan tới Ngụy ca, là do tôi không cẩn thận đẩy Liễu Thần ra ngoài, lúc đó tình huống quá mức nguy cấp, cho nên … Nói chung, không cần trách Ngụy ca, đều là lỗi của tôi!”
“Sao cậu lại ở đây?” Sắc mặt Ngụy Húc đen lại, nhìn về phía hắn hung ác nói, “Ai cho cậu lén nghe chúng tôi nói chuyện, đi ra ngoài!”
Hứa Dịch bị hắn rống đến sửng sốt, sau đó vội vã bước vào phòng học giải thích, “Tôi không nghe lén mọi người nói chuyện, chỉ là nghe người bên ngoài nói Liễu Thần đã trở lại, cho nên muốn tới xem một chút…”
“Xem tôi sao còn chưa chết phải không?” Diệp Chi Châu không có kiên nhẫn nghe bọn họ léo nha léo nhéo, đánh gãy lời của hắn sau quơ quơ cổ tay, khóe miệng cong lên, “Cảm ơn một đá kia của cậu, xem đi, tôi ở lằn ranh sinh tử thức tỉnh dị năng, là hệ không gian, giống như cậu.” Nói xong khẽ vung tay, một chùm nho rơi vào trên tay, “Hơn nữa vô cùng may mắn, bên trong có sẵn một ít thức ăn.”
Hứa Dịch như cổ gà bị ai bóp lấy, không nói nên lời. Cho tới bây giờ, mảnh đất kia trong không gian của hắn vẫn không có gì để thu hoạch, bởi hạt giống tốt để trồng được thật sự là không dễ tìm.
Nhét nho vào trong tay Lương Bình, cậu chỉ chỉ đầu, tiếp tục nói, “Thuận tiện còn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, còn trình độ thức tỉnh ấy hả, ừm, đại khái là có thể dò quét tang thi trong phạm vi mười mấy cây số, rất dễ sử dụng.”
Lại còn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần rất ít người có! Phạm vi quét còn rộng như vậy! Mặt Hứa Dịch nhăn nhó, tay không tự chủ nắm chặt.
“Tiểu, Tiểu Thần.” Liễu Đào kích động đến mặt đỏ rần, nắm lấy cánh tay của cậu, còn cẩn thận sờ sờ đầu cậu, một bộ dáng vẻ ‘ông trời có mắt, ông có chết cũng không tiếc’, “Thật sự là quá tốt, quá tốt rồi.”
Diệp Chi Châu nghiêng đầu cười với ông, tiếp theo sau đó nhìn về phía Hứa Dịch, thu nụ cười lại, ngữ khí lành lạnh, “Cho nên Hứa tiên sinh, cám ơn một cước kia của cậu, tôi không biết cặp chân kia của cậu có cố ý hay không, dù sao lúc đó toàn bộ cổ tay tôi đều bị trật khớp, còn thiếu chút là gãy xương … Hiện tại, chúng tôi muốn nói chuyện chính sự, có thể mời cậu rời đi trước được không?”
Lương Bình đang ăn nho nghe vậy nghi hoặc nâng mắt, “Suýt chút nữa gãy xương? Hắn đá?”
Cậu gật đầu, lại lấy ra một quả đào nhét vào tay hắn.
Ánh mắt Lương Bình sáng lên, vội tiếp nhận quả đào, dùng ngữ khí cứng nhắc tức giận nói, “Vậy tôi muốn chán ghét hắn.”
[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lương Bình và nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng. ]
Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, đôi mắt Diệp Chi Châu sáng lên, nam chủ thứ 3 thật dễ dụ, ai cho sữa thì người đó là mẹ, quả thực là một thiên sứ!
Ngụy Húc nhìn phía bên kia hòa thuận vui vẻ, tâm tình hết sức phức tạp. Tiểu Thần đã từng kề cận hắn lại bắt đầu thân mật với người khác … Còn lời Tiểu Thần mới vừa nói kia …
Liễu Thần bị đuổi ra ngoài ngay trước mặt Ngụy Húc, còn là ở trên địa bàn của tiểu đội mình, mặt Hứa Dịch có chút không nhịn được, tâm tình lại bị đối phương thức tỉnh song hệ dị năng đảo loạn, nói chuyện liền không suy nghĩ, “Lúc đó chân tôi đúng là vô tình, cậu tức giận tôi có thể nói xin lỗi với cậu, còn chuyện dời đi, căn cứ An Nam an toàn như thế, Liễu Thần cậu đừng bắn tiếng đe dọa, thức tỉnh dị năng hệ tinh thần không có nghĩa là cậu có thể biết trước mọi việc.” Nói xong nhìn về phía Ngụy Húc, ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ, “Ngụy đại ca anh đừng bởi vì áy náy mà bị cậu ta nắm mũi dẫn đi, gần đây tiểu đội đang thu người mới, cần thời gian chỉnh hợp tu dưỡng, chúng ta…”
“Thu người mới? Ai thu?” Trong mắt Ngụy Húc nhiễm phải tức giận, “Đến cùng tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng? Đừng nói nữa, cậu đi xuống đi, thông báo bọn họ chuẩn bị rút lui, nguyện ý đi liền đi, không muốn đi thì lưu lại, vật tư tôi chỉ lấy phần của mình, cái khác tự tiện.”
“Ngụy ca anh không thể …”
“Đi ra ngoài.” Ngụy Húc ép lên trước một bước, chỉ cảm thấy người từng để cho hắn nghĩ là đơn thuần cần được bảo vệ đột nhiên trở nên tùy hứng không biết lý lẽ, dị năng không tự chủ tiết ra ngoài, nhiệt độ trong phòng giảm đi rất nhiều, “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Hứa Dịch bị vẻ mặt của hắn dọa sợ ngậm miệng, sau đó trầm mặt trừng mắt Diệp Chi Châu, quay người đi.
[Tỷ lệ yêu nhau giữa Ngụy Húc và nhân vật chính giảm còn 60%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu nhìn vào màn ảnh trước mắt, ở trong lòng huýt sáo đắc ý. Tỷ lệ yêu nhau trực tiếp giảm 20%, đối với bất ngờ này, cậu rất hài lòng!
Cậu nhìn đối phương lưu loát cắt đầu tang thi xuống, sau đó dùng mũi dao đâm vào đầu rồi nạy lên, một viên tinh hạch trong suốt liền bị lấy ra. Lương Bình lau sạch tinh hạch, đưa qua, “Cho cậu, tiền cơm.”
Tiếp nhận tinh hạch quan sát một chút, cậu dời mắt đến con dao phẫu thuật cực kỳ sắc bén của đối phương.
“Cậu thích cái này?” Lương Bình theo tầm mắt của cậu nhìn con dao trong tay, lắc đầu, “Đây là vật tôi dùng tinh hạch đổi với dị năng giả hệ kim, không thể cho cậu được.” Nói xong cẩn thận lau khô dao giải phẫu, bỏ vào trong túi áo.
Cậu im lặng, thu hồi tầm mắt, đưa tinh hạch qua, “Vật này tôi không dùng được, anh giữ đi.” Cậu đã từng thử hấp thu vật này, kết quả suýt chút nữa bị năng lượng hỗn loạn bên trong làm ô nhiễm tinh thần lực, nguy hiểm đến mức hù chết cậu.
Lương Bình nhìn cậu, thu hồi tinh hạch, học tư thế ngồi của học sinh tiểu học ngồi trên ghế phó lái, dùng thanh âm cứng nhắc không tình cảm nói, “Cậu đúng là người tốt, táo tươi có giá trị hơn cả tinh hạch.”
Trong không gian của cậu có một dãy núi, trong núi có một đống hoa quả dại, tất cả đều có vị thơm ngọt, giống như được tặng không vậy, nên cậu được mang danh người tốt thì vô cùng chột dạ. Yên lặng lấy ra một quả dâu tây đưa tới, giống như dỗ con nít nói, “Vậy anh ăn cái này đi, quả này nhỏ, không đáng giá.”
Lương Bình nhìn cậu như nhìn một đứa ngốc, tiếp nhận dâu tây tinh tế quan sát, cẩn thận bỏ vào trong miệng, phồng quai hàm nói, “Dâu tây lại càng không dễ giữ tươi, còn quý hơn cả táo tây, quả nhiên cậu là người tốt.”
Được rồi, mình là người tốt.
Cậu thu tay về, lật qua lật lại lượng lương thực tồn trữ mấy đời trong không gian, cảm thấy kiên định hơn không ít. Thật may, đồ ăn rất nhiều, nuôi sống mấy người không thành vấn đề! Cảm ơn công năng giữ tươi lâu dài trong không gian, quả thực là phúc trong tận thế!
Hai người một người cho ăn một người giết tang thi thu thập tinh hạch, đổi mấy lần ô tô, còn đi nhầm đường một lần, mất bốn, năm ngày mới gian nan về tới căn cứ An Nam.
Tiền thân căn cứ An Nam là một trường trung học, kết cấu hình chữ I, bên ngoài có hai lớp tường vây, một cao một thấp, toàn bộ đều được dị năng giả gia cố qua, thoạt nhìn hết sức an toàn. Liễu Thần dựa vào khuôn mặt đi qua lớp thứ nhất, sau đó dừng xe ở khu quan sát.
Người đầu tiên chạy tới là ba Liễu, lúc Diệp Chi Châu bị một người đàn ông trung niên tóc hoa râm ôm lấy còn hơi sững sờ, đợi đối phương gọi cậu là “Tiểu Thần”, rốt cục thông qua hệ thống tìm thân phận người này, lòng mềm xuống, ôm lấy người đàn ông viền mắt đang ửng hồng, trầm thấp gọi “Ba”.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, có đói bụng không, ba ba lấy đồ cho con ăn.” Liễu Đào buông cậu ra, liên tục sờ bả vai nắn cánh tay cậu, quan sát xem cậu có gầy đi hay bị thương gì không.
“Con không sao.” Tuy rằng nguyên chủ Liễu Thần tính tình không tốt, nhân phẩm cũng không còn lời gì để nói, nhưng rất ỷ lại cùng tôn kính ba mình. Trong kịch bản, khi căn cứ bị phá hủy Liễu Đào vì cứu Liễu Thần mà chết, sau này Liễu Thần liền triệt để hắc hóa, nhìn ai cũng giống như kẻ thù giết ba mình, triệt để không còn lý trí. Nghĩ tới đây, sắc mặt cậu ngưng trọng, nghiêm túc nói, “Ba ba, trên đường trở về con phát hiện có một ít tang thi cao cấp đang từ từ tụ tập lại một chỗ, căn cứ chúng ta nhiều người khí tức nồng đậm, rất có thể sẽ bị chúng nó vây công, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi.”
Liễu Đào nghe vậy thay đổi sắc mặt, khẩn cấp hỏi, “Thật sao? Vậy con có bị thương không?”
“Con trốn được tang thi, không có chuyện gì.” Diệp Chi Châu nắm chặt tay tay ông động viên, nhìn về phía Lương Bình, trợn tròn mắt nói láo, “Người bên cạnh con là Lương Bình, bác sĩ Lương, chuyện tang thi tụ tập chính là do hắn phát hiện đầu tiên, ba, ba bắt đầu an bài người căn cứ dời đi mau lên, trễ nữa sẽ không kịp mất.”
Lương Bình nghe vậy sửng sốt, nhưng mà biểu tình của hắn thực sự quá mức cứng nhắc, khiến người ta không thấy được trong hắn đang chấn động, mà chỉ thấy hắn sâu không lường được.
Mấy người bị lời của bọn họ hấp dẫn lại đây nghe vậy đều lo lắng kinh hoảng, cũng có một số người vô cùng xem thường, cao giọng nói, “Lời Liễu Thần nói vậy mà cũng có người tin? Liễu Thần, không chừng đây là phương pháp mới cậu vừa nghĩ ra để hấp dẫn mọi người chú ý đi, ha ha ha, phế vật thì cứ an ổn làm phế vật, đừng giống thằng hề nhảy tới nhảy lui.”
Liễu Đào nghe vậy sắc mặt biến đổi, đang muốn phát hỏa lại bị Ngụy Húc đang đi tới đánh gãy.
“Là tên rác rưởi nào không có mắt miệt thị Tiểu Thần!” Ngụy Húc mang theo cả người hàn khí nhanh chân đi đến, đứng trước người Diệp Chi Châu, ánh mắt sắc bén nhìn về tên vừa mở miệng, “Tiểu đội Liệp Báo, là do mấy người vô dụng không lấy được phúc lợi căn cứ, hiện tại ghen tị cái gì! Bác Liễu bình thường còn chưa chăm sóc mấy người đủ sao? Đừng quên đồ ăn của mấy người là lấy từ ai!”
Người nói chuyện bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa sợ đến rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Ngụy Húc thấy thế tàn nhẫn nguýt hắn một cái, sau đó quay người nhìn về phía Diệp Chi Châu, lo lắng hóa thành tức giận, nói ra một tràng, “Cậu còn biết trở về! Lần sau đi ra ngoài đàng hoàng ngốc ở bên cạnh tôi, đừng tiếp tục chạy loạn khắp nơi!”
Cậu rõ ràng không chạy loạn!
Diệp Chi Châu ở trong lòng oán thầm, quay người không nhìn hắn, tiếp tục du thuyết Liễu Đào, “Ba ba, chuyện rút căn cứ phải nhanh lên, con đã thức tỉnh dị năng không gian, không cần lo lắng không mang được nhiều vật tư.”
Liễu Đào nghe vậy vừa kinh hỉ vừa do dự, “Tiểu Thần con thức tỉnh dị năng rồi sao? Tốt tốt tốt, lần này cũng coi như là nhân họa đắc phúc, nhưng rút đi …” Ông nhìn người chung quanh, trên mặt đều là khó xử, “Chúng ta mang vật tư đi, người trong căn cứ nên làm sao?”
“Ai nguyện ý đi B thị thì cùng đi với chúng ta, không muốn đi thì lưu lại cho bọn họ ít vật tư.” Cậu cố ý cất cao giọng, nói tình huống tới mức tương đối nghiêm trọng, ”Đám tang thi tụ tập kia kém nhất là cấp ba, dị năng giả trong căn cứ vốn không nhiều, súng đạn mặc dù có, nhưng cũng không chịu nổi hao tổn, lần này nhất định phải rút đi, hơn nữa càng nhanh càng tốt!”
Kém nhất là cấp ba?! Người nghe bọn họ nói chuyện tất cả đều tái xanh mặt.
Ngụy Húc đang tức giận vì bị cậu không để ý tới nghe vậy liền xẹp xuống, quét mắt nhìn đám người ôm tâm tư khác nhau, nhíu nhíu mày, nghiêng người che trước mặt cha con Liễu gia, thấp giọng nói rằng, “Nơi này không tiện nói chuyện, đi, đi vào trong căn cứ.”
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Diệp Chi Châu liếc hắn một cái, động viên vỗ vỗ vai Liễu Đào, nghiêng người vẫy tay với Lương Bình đang an tĩnh làm vật trang trí, không thèm để ý đến quy định phải đủ 24 giờ mới được vào, dẫn đầu vào căn cứ.
Mấy người chuyển đến phòng học mà tiểu đội Ngụy Húc thường hay họp, Diệp Chi Châu từ trong không gian lấy ra một tấm bản đồ, dùng bút vòng mấy nơi, chỉ từng chỗ cho bọn họ xem, “Những điểm tụ tập mà bác sĩ Lương nhắc đến chỉ có mấy cái này, lúc con và bác sĩ Lương trở lại phát hiện có thêm hai nơi, hơn nữa lúc con và Ngụy ca lạc nhau cũng gặp phải một đám tang thi khác …” Dùng bút nối mấy điểm lại với nhau, cậu chỉ vào căn cứ đang bị vây ở giữa, “Nếu chúng nó vây theo đúng kiểu mẫu này, căn cứ chính là baba trong rọ, mọi người muốn chạy cũng chạy không được.”
Vẻ mặt Liễu Đào cùng Ngụy Húc đều ngưng trọng, Diệp Chi Châu nhìn bọn họ, hỏi, “Mọi người đồng ý dời đi không?”
“Đồng ý.” Liễu Đào mở miệng đầu tiên, “Để ba nói lão Lý đi kiểm kê vật tư còn dư lại.”
Ngụy Húc do dự một chút, cũng gật đầu, “Cháu cũng đồng ý dời đi, nhưng cháu phải thương lượng với đồng đội một chút.”
Diệp Chi Châu nhíu mày, “Vậy các anh cứ chậm rãi thương lượng đi, ngược lại tôi không chuẩn bị đi cùng anh, tiểu đội của anh quá nguy hiểm, tôi sợ tôi không chết ở trong tay tang thi, ngược lại là chết ở trong tay đồng đội.”
Lương Bình vẫn luôn trầm mặc nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Húc, cơ thể hơi căng thẳng, bỏ tay vào túi nắm chặt dao giải phẫu.
Sắc mặt Liễu Đào cũng thay đổi, hỏi, “Tiểu Thần, con có ý gì? Không phải vì tang thi đột nhiên tập kích cho nên con lạc mất đám Tiểu Húc sao?”
Cậu không đáp, mà là nhìn về phía Ngụy Húc, trên mặt là ý cười châm chọc, “Ngụy ca, anh đã nói như thế với ba tôi sao? Thất lạc?”
Biểu tình Ngụy Húc trở nên cứng ngắc, quai hàm căng chặt, đột nhiên cúi đầu, “Xin lỗi bác Liễu, ban đầu là cháu lừa bác, còn có Tiểu Thần, tôi …”
Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Dịch mặt không cảm xúc đứng ở bên ngoài, lớn tiếng nói, “Không liên quan tới Ngụy ca, là do tôi không cẩn thận đẩy Liễu Thần ra ngoài, lúc đó tình huống quá mức nguy cấp, cho nên … Nói chung, không cần trách Ngụy ca, đều là lỗi của tôi!”
“Sao cậu lại ở đây?” Sắc mặt Ngụy Húc đen lại, nhìn về phía hắn hung ác nói, “Ai cho cậu lén nghe chúng tôi nói chuyện, đi ra ngoài!”
Hứa Dịch bị hắn rống đến sửng sốt, sau đó vội vã bước vào phòng học giải thích, “Tôi không nghe lén mọi người nói chuyện, chỉ là nghe người bên ngoài nói Liễu Thần đã trở lại, cho nên muốn tới xem một chút…”
“Xem tôi sao còn chưa chết phải không?” Diệp Chi Châu không có kiên nhẫn nghe bọn họ léo nha léo nhéo, đánh gãy lời của hắn sau quơ quơ cổ tay, khóe miệng cong lên, “Cảm ơn một đá kia của cậu, xem đi, tôi ở lằn ranh sinh tử thức tỉnh dị năng, là hệ không gian, giống như cậu.” Nói xong khẽ vung tay, một chùm nho rơi vào trên tay, “Hơn nữa vô cùng may mắn, bên trong có sẵn một ít thức ăn.”
Hứa Dịch như cổ gà bị ai bóp lấy, không nói nên lời. Cho tới bây giờ, mảnh đất kia trong không gian của hắn vẫn không có gì để thu hoạch, bởi hạt giống tốt để trồng được thật sự là không dễ tìm.
Nhét nho vào trong tay Lương Bình, cậu chỉ chỉ đầu, tiếp tục nói, “Thuận tiện còn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, còn trình độ thức tỉnh ấy hả, ừm, đại khái là có thể dò quét tang thi trong phạm vi mười mấy cây số, rất dễ sử dụng.”
Lại còn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần rất ít người có! Phạm vi quét còn rộng như vậy! Mặt Hứa Dịch nhăn nhó, tay không tự chủ nắm chặt.
“Tiểu, Tiểu Thần.” Liễu Đào kích động đến mặt đỏ rần, nắm lấy cánh tay của cậu, còn cẩn thận sờ sờ đầu cậu, một bộ dáng vẻ ‘ông trời có mắt, ông có chết cũng không tiếc’, “Thật sự là quá tốt, quá tốt rồi.”
Diệp Chi Châu nghiêng đầu cười với ông, tiếp theo sau đó nhìn về phía Hứa Dịch, thu nụ cười lại, ngữ khí lành lạnh, “Cho nên Hứa tiên sinh, cám ơn một cước kia của cậu, tôi không biết cặp chân kia của cậu có cố ý hay không, dù sao lúc đó toàn bộ cổ tay tôi đều bị trật khớp, còn thiếu chút là gãy xương … Hiện tại, chúng tôi muốn nói chuyện chính sự, có thể mời cậu rời đi trước được không?”
Lương Bình đang ăn nho nghe vậy nghi hoặc nâng mắt, “Suýt chút nữa gãy xương? Hắn đá?”
Cậu gật đầu, lại lấy ra một quả đào nhét vào tay hắn.
Ánh mắt Lương Bình sáng lên, vội tiếp nhận quả đào, dùng ngữ khí cứng nhắc tức giận nói, “Vậy tôi muốn chán ghét hắn.”
[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lương Bình và nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng. ]
Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, đôi mắt Diệp Chi Châu sáng lên, nam chủ thứ 3 thật dễ dụ, ai cho sữa thì người đó là mẹ, quả thực là một thiên sứ!
Ngụy Húc nhìn phía bên kia hòa thuận vui vẻ, tâm tình hết sức phức tạp. Tiểu Thần đã từng kề cận hắn lại bắt đầu thân mật với người khác … Còn lời Tiểu Thần mới vừa nói kia …
Liễu Thần bị đuổi ra ngoài ngay trước mặt Ngụy Húc, còn là ở trên địa bàn của tiểu đội mình, mặt Hứa Dịch có chút không nhịn được, tâm tình lại bị đối phương thức tỉnh song hệ dị năng đảo loạn, nói chuyện liền không suy nghĩ, “Lúc đó chân tôi đúng là vô tình, cậu tức giận tôi có thể nói xin lỗi với cậu, còn chuyện dời đi, căn cứ An Nam an toàn như thế, Liễu Thần cậu đừng bắn tiếng đe dọa, thức tỉnh dị năng hệ tinh thần không có nghĩa là cậu có thể biết trước mọi việc.” Nói xong nhìn về phía Ngụy Húc, ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ, “Ngụy đại ca anh đừng bởi vì áy náy mà bị cậu ta nắm mũi dẫn đi, gần đây tiểu đội đang thu người mới, cần thời gian chỉnh hợp tu dưỡng, chúng ta…”
“Thu người mới? Ai thu?” Trong mắt Ngụy Húc nhiễm phải tức giận, “Đến cùng tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng? Đừng nói nữa, cậu đi xuống đi, thông báo bọn họ chuẩn bị rút lui, nguyện ý đi liền đi, không muốn đi thì lưu lại, vật tư tôi chỉ lấy phần của mình, cái khác tự tiện.”
“Ngụy ca anh không thể …”
“Đi ra ngoài.” Ngụy Húc ép lên trước một bước, chỉ cảm thấy người từng để cho hắn nghĩ là đơn thuần cần được bảo vệ đột nhiên trở nên tùy hứng không biết lý lẽ, dị năng không tự chủ tiết ra ngoài, nhiệt độ trong phòng giảm đi rất nhiều, “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Hứa Dịch bị vẻ mặt của hắn dọa sợ ngậm miệng, sau đó trầm mặt trừng mắt Diệp Chi Châu, quay người đi.
[Tỷ lệ yêu nhau giữa Ngụy Húc và nhân vật chính giảm còn 60%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu nhìn vào màn ảnh trước mắt, ở trong lòng huýt sáo đắc ý. Tỷ lệ yêu nhau trực tiếp giảm 20%, đối với bất ngờ này, cậu rất hài lòng!
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ