Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 34
Diệp Chi Châu phát hiện Yến Minh Vĩnh mấy ngày nay rất thích ngủ, thường thường sau ngọ thiện chưa lật được bao nhiêu trang sách liền nghiêng đầu ngủ mất. Phát hiện người yêu lại một lần nữa ngủ vùi trên tiểu tháp, rốt cục cậu nhịn không được trộm gọi thái y đến. Kết quả thái y nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra bệnh gì, ngược lại dọa đến hoàng đế phải bớt thời giờ lại đây nhìn nhi tử.
“Thật sự không có việc gì?”
“Hồi Hoàng Thượng, điện hạ không sao, thân thể đã dưỡng tốt, có lẽ năm nay có thể bồi Hoàng Thượng cùng đi tế tự.” Thái y vui mừng nói, tâm tình cũng rất tốt. Trước kia Bát hoàng tử vừa sinh bệnh thì thái y viện của bọn họ liền bị ăn mắng, nhưng giờ thì tốt rồi, thân thể Bát hoàng tử đã dần dần khỏe mạnh, tâm tình Hoàng Thượng tốt lên, không chỉ không mắng bọn họ, còn thường thường ban thưởng cho thái y viện.
“Ừm, không tồi, thưởng!” Yến đế được nghe những lời ấy quả nhiên long tâm đại duyệt, còn cảm thấy gương mặt già nua của mấy thái y càng thêm trẻ trung anh tuấn, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Lấy trạng huống thân thể Vĩnh nhi hiện giờ, thu săn hai tháng sau, có thể đi được không?”
Thái y châm chước một chút trả lời, “Chỉ cần chú ý không để quá mức mệt nhọc, vẫn có thể đi.”
“Rất tốt rất tốt!” Lần này Yến đế trực tiếp vui vẻ nở nụ cười, giống như một người cha bình thường trên thế gian này vậy, thấy nhi tử ốm yếu mỏng manh chuyển biến tốt đẹp liền vui sướng không thôi.
Diệp Chi Châu nhìn Yến đế như vậy, ở trong lòng thở dài một tiếng. Mặc dù Yến đế có rất nhiều nhi tử, nhưng mỗi một người lại không đơn giản, chỉ có Yến Minh Vĩnh, địa vị thân mẫu của y thấp kém lại không có gia tộc, tuổi lại nhỏ hơn các hoàng tử khác rất nhiều, không phải là uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế, xem như là người duy nhất có thể để cho Yến đế yên tâm bỏ ra tình thương của một người cha thật sự, hơn nữa Yến Minh Vĩnh đã từng gián tiếp cứu mạng của ông … Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập, Yến Minh Vĩnh ốm yếu là ô dù tốt nhất của y, ít hôm nữa khi thân thể của y triệt để chuyển biến tốt đẹp, không biết Yến đế còn có thể quan tâm đứa con trai này như bây giờ hay không nữa.
Thái y nhìn không ra nguyên nhân Yến Minh Vĩnh thích ngủ, Thông Thiên cũng tìm không ra bất cứ vấn đề gì, mặc dù Diệp Chi Châu lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng thuyết phục chính mình đây là thời kỳ trưởng thành của hài tử nên thân thể sẽ xuất hiện trạng huống như vậy.
Yến Minh Vĩnh nhìn thấu cậu lo lắng, cũng biết cậu trộm thỉnh thái y, nhưng vì hưởng thụ cảm giác sung sướng được quan tâm coi trọng, liền giả bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục “thích ngủ”.
Đảo mắt đã đến ba ngày sau, nguyên trong kịch bản An Thành Kiệt sẽ tham gia hội văn, cũng trong lần này sẽ được Đại học sĩ Liễu Thanh Phong thưởng thức, sau đó được đối phương nhận làm đệ tử, chính thức bước lên con đường chinh phục văn nhân (người có học). Lúc Diệp Chi Châu mở Xuyên Việt liền nhớ tới nội dung này, vốn định mang theo Yến Minh Vĩnh cùng đi giúp vui, nhưng hiện giờ thấy y thích ngủ thành như vậy, lo lắng y chịu không nổi chuyện xuất môn, liền bỏ qua suy nghĩ này.
Vì thế, sau khi Yến Minh Vĩnh ngủ đủ thức dậy thì chỉ thấy lá thư Diệp Chi Châu để lại. Sau giờ ngọ ánh dương rất ấm áp, chiếu vào lá thư bên gối, nhưng vẻ mặt của y trong nháy mắt âm trầm xuống.
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Đang là lúc xuân hạ giao mùa, bên dưới Quy Nguyên Tự là một rừng hoa đào tươi đẹp, Diệp Chi Châu trốn dưới tàng cây đào, vừa cắn hạt dưa vừa nghe các học sinh đối đáp văn chương với nhau, nhàn đến mức trên đầu cũng sắp mọc cỏ luôn rồi.
An Thành Thắng thoát ra khỏi biển người, đi một vòng mới tìm được đệ đệ nhà mình đang nằm trong góc, bất đắc dĩ thở dài, “Nhạc Nhi, đệ đã mười sáu tuổi, không nghĩ đến chuyện đọc sách sao?”
Từ khi đưa tập thơ kia, thái độ của An Thành Thắng đối với cậu càng ngày càng tốt, càng ngày càng bao dung, Diệp Chi Châu hết sức hài lòng, lúc này nghe hắn nói như vậy, cũng không biết xấu hổ gật đầu, nói rằng, “Không muốn đọc, đệ không muốn đọc sách, đệ muốn kiếm tiền! Trước đó mẫu thân có cho đệ một cửa hàng, đệ đã đổi thành tửu lâu, kiếm được rất nhiều tiền.” Đại Yến cũng không có thuyết pháp thương nhân thấp kém gì gì đó, rất nhiều con cháu thế gia không có thiên phú đọc sách làm quan cuối cùng đều sẽ lựa chọn mượn gia tộc che chở đi làm thương nhân, coi như là một đường ra không tồi, chẳng qua không cao quý bằng đọc sách tiến quan trường thôi.
An Thành Thắng lại không đành lòng để đệ đệ nhà mình ngây ngốc chìm nổi trong thương trường, tiếp tục khuyên nhủ, “Cũng không cần đệ đọc sách giỏi đâu, thi đậu tiến sĩ là được rồi, đến lúc đó tới Hàn Lâm Viện làm một tiểu quan nhàn tản, huynh cùng phụ thân cũng có thể bảo vệ đệ.”
Thi tiến sĩ là được? Dựa vào học vấn của nguyên chủ, thi tú tài cũng không đậu! Diệp Chi Châu phun tào ở trong lòng, nhưng trên mặt là dáng vẻ ngốc nghếch bốc đồng, “Nhưng chốn quan trường rất đáng sợ, đại ca cũng biết đó, đầu óc đệ không dùng được, việc buôn bán cùng lắm thì mệt tiền, làm quan không cẩn thận liền trực tiếp bỏ mệnh đó, tóm lại đệ không cần đọc sách làm quan.” Cậu kiên quyết duy trì thiết lập không đầu óc của nguyên chủ, tiếp tục thả câu, “Hơn nữa nếu đệ kiếm được tiền thì sẽ đi tìm thơ cổ cho đại ca, quyển sao chép đưa cho huynh lần trước kia hình như có cả một hệ liệt, đệ còn muốn giúp huynh sưu tầm đầy đủ đó.” Trong không gian có một đống lớn thơ từ, đều là của Âu Dương Chất mua từ thiện trước, có thể sao chép hơn mười bản “thơ cổ”, đủ để lừa gạt An Thành Thắng.
An Thành Thắng nghe vậy quả nhiên kích động, cũng không khuyên cậu đọc sách nữa, vội vàng hỏi, “Nguyên một hệ liệt sao? Có biết mấy quyển kia ở đâu không?”
“Không biết.” Cậu khẽ liếc mắt nhìn đôi mắt ca ca nhà mình đang phát ra lục quang, chỉ chỉ về phía cửa vào hội văn, nói rằng, “Đệ nhìn thấy Thành Kiệt ca, đại ca, huynh cũng mời hắn sao?” Hội văn lần này phải có thư mời mới vào được, làm một Trạng Nguyên, số lượng thư mời trong tay An Thành Thắng không ít, cho An Thành Kiệt một cái cũng bình thường, trong kịch bản An Thành Kiệt là dựa vào An Thành Thắng tiến vào hội văn này.
Không nghĩ tới An Thành Thắng nghe cậu nói như thế thì cau mày, phủ định nói, “Không phải, có lẽ nhị đệ lấy được từ nơi khác.” Trước đó hắn đối với thứ đệ còn rất thưởng thức, cho rằng đối phương cũng là người yêu thơ, nhưng đối phương mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, không có chút dấu hiệu nào là dụng tâm đọc sách cả, phần thưởng thức kia liền dần dần phai nhạt, chỉ thấy đáng tiếc cho thiên phú cùng linh khí của đối phương …..
“Như vậy sao …” Diệp Chi Châu bỏ vỏ hạt dưa vào trong túi định lát nữa sẽ vứt đi, cất xong hạt dưa vỗ vỗ tay đứng dậy nói, “Học vấn của Thành Kiệt ca so với đệ tốt hơn, có hắn ở đây khẳng định sẽ xuất ra từ ngữ khiến người khác kinh diễm, chúng ta mau lại cổ động cho hắn đi!” Nói xong kéo tay An Thành Thắng về phía bên kia, không nguyện ý bỏ qua trò hay sắp xảy ra.
An Thành Thắng đang nghĩ chuyện khác, bị cậu kéo thiếu chút nữa không đứng vững, sau khi hoàn hồn không khỏi buồn cười sờ sờ đầu của cậu, “Trước đó còn giống như con nhím nhìn thấy nhị đệ liền sinh khí, hiện giờ lại có thể đối đãi bình thường, phụ thân nói không sai, Nhạc Nhi nhà chúng ta quả nhiên trưởng thành rồi.”
Đúng vậy đúng vậy, trưởng thành rồi, tim cũng thay đổi, cũng được mấy trăm tuổi rồi. Cậu yên lặng nghĩ, vừa đi vừa tìm kiếm thân ảnh Liễu Thanh Phong trong đám người, suy nghĩ nên làm như thế nào để cho đối phương tới nghe “đại tác phẩm” của An Thành Kiệt.
Lúc này hội văn vừa mới bắt đầu không lâu, nhóm học sinh phần lớn là vây quanh nhau trao đổi tình cảm, người bên cạnh An Thành Kiệt không ít, phần lớn là người yêu thơ. Có một số khác vốn đứng ở bên cạnh hắn cách đó không xa, lúc thấy hắn lại đây, ngược lại cách xa ra một chút.
Cuối cùng Diệp Chi Châu cũng tìm được thân ảnh thấp bé của lão nhân Liễu Thanh Phong, liền cố ý kéo An Thành Thắng đứng ở nơi đối phương có thể nghe được cậu nói chuyện, lớn tiếng hỏi, “Đại ca, sao đám người kia nhìn thấy nhị ca đi qua đều chạy xa thế, bọn họ không thích nhị ca sao?”
“Cũng không phải ….. Ừm, chính là bất đồng với nhau thôi.” An Thành Thắng bị vấn đề của cậu làm cho khó xử, đành trả lời hàm hồ. Học sinh đi con đường khoa cử ghét nhất chính là người “không làm việc đàng hoàng” như An Thành Kiệt, chỉ biết khoe khoang chút thơ từ, kiểu người này thường bị giới văn nhân bài xích, hắn cũng không muốn cho đệ đệ biết, cảm thấy hơi mất thể diện.
Hắn muốn hàm hồ đi qua, Diệp Chi Châu lại không cho hắn như ý, một bộ dáng bừng tỉnh nói rằng, “Đệ biết rồi, bọn họ là học sinh khảo khoa cử năm nay đúng không? Đệ nghe người khác nói qua, hình như bọn họ rất ghét nhị ca không biết tiến thủ, nhưng đệ cảm thấy không giống vậy, nhị ca làm thơ rất hay, coi như không cố gắng học thì thế nào, cho dù không khảo khoa cử tiến vào quan trường vì dân làm việc thì có sao đâu, chỉ cần làm mấy thủ thơ, không phải tất cả mọi người đều rất tôn sùng hắn sao?”
“Nói năng bậy bạ!”
Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên cách họ không xa, Diệp Chi Châu ra vẻ kinh ngạc xoay người, cau mày nói, “Vị lão tiên sinh này, sao ngài lại nghe lén chúng ta nói chuyện, quân tử cũng không làm như vậy.”
Lúc An Thành Thắng nghe được thanh âm già nua kia liền đoán được thân phận người nói chuyện, vội kéo kéo tay áo Diệp Chi Châu ý bảo cậu đừng tranh luận, kính cẩn hướng lão nhân hành lễ, áy náy nói, “Liễu đại nhân thứ lỗi, xá đệ không hiểu chuyện, sau khi trở về học sinh chắc chắn sẽ hảo hảo quản giáo.”
Liễu Thanh Phong đối với An Thành Thắng là Trạng Nguyên vẫn hết sức hài lòng, thấy hắn như thế, sắc mặt dịu đi một ít, hướng Diệp Chi Châu nói rằng, “Học vấn chỉ có vẻ ngoài thì chỉ có thể đạt được sự thừa nhận của thế nhân trong thời gian ngắn ngủi, đọc sách là chuyện cả đời, không cầu vì nước vì dân, nhưng cần cù tự thân lại không thể thiếu, về sau không được khinh cuồng như thế nữa.”
Diệp Chi Châu vội giả bộ xấu hổ gật đầu đồng ý, sau đó vèo một cái từ trong ngực lấy ra một tập thơ hỗn hợp được sao chép lại, hai tay dâng qua, “Cám ơn lão tiên sinh chỉ điểm, đây là một chút tạ lễ, mong ngài nhận lấy.”
Liễu Thanh Phong là một người yêu sách thành si, thấy cậu đưa sách tới, phản xạ có điều kiện nhận lấy mở ra, sau đó mới ý thức được làm vậy có chút không ổn, không khỏi xấu hổ, tay đang lật sách cũng cứng lại.
“Chỉ là một tập thơ cổ xá đệ sao chép lại, tiên sinh cứ nhận lấy đi ạ.” An Thành Thắng thấy thế vội giải thích.
Lúc này Liễu Thanh Phong mới trầm tĩnh lại, tiếp tục lật sách, “Thì ra là do lệnh đệ sao lại, chữ này …. Khụ, đương nhiên, đọc sách nặng nhất vẫn là nội dung, tập thơ này ….. Hả?!”
An Thành Thắng mỉm cười, Diệp Chi Châu vừa lòng, bên An Thành Kiệt thì đột nhiên xuất hiện tiếng huyên náo, một học sinh kích động nói rằng, “Tài văn chương của Thành Kiệt huynh thật tốt, bài thơ ca ngợi hoa đào này có thể nói là thần kì! Mang mang thiên ý vi thùy lưu, thâm nhiễm yêu đào bị thắng du. Vị túy dĩ tri tỉnh hậu ức, dục khai tiên vi lạc thì sầu. Si nga…”
“Si nga loạn phác đăng nan diệt, dược lý bàng kinh điện bất thu. Hà sự lê hoa không tự tuyết, dã xưng xuân sắc thị du du.” Liễu Thanh Phong lên tiếng tiếp tục đọc mấy câu cuối, tay cầm quyển sách, biểu tình khó lường nhìn về phía vị học sinh lên tiếng kia, trầm giọng hỏi, “Ngươi nói bài thơ này là ai làm?”
Vị học sinh bị cướp lời há hốc mồm nhìn Liễu Thanh Phong chậm rãi bước lên, lắp bắp nói, “Là Thành, Thành Kiệt huynh … Liễu lão tiên sinh sao lại biết đầy đủ như thế, rõ ràng bài thơ này mới vừa làm xong …”
Liễu Thanh Phong nghe vậy nhìn về phía An Thành Kiệt, sắc mặt xanh mét, “Rõ ràng đây là một tác phẩm xuất sắc trong tập thơ cổ, làm sao lại biến thành tác phẩm của ngươi? Hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi nói cho rõ ràng!”
An Thành Kiệt bị tầm mắt sắc bén của lão nhân nhìn qua khiến lòng run lên, bắt đầu bối rối.
*Bài thơ trên tên là Đào nở của Lý Hàm Dụng.
“Thật sự không có việc gì?”
“Hồi Hoàng Thượng, điện hạ không sao, thân thể đã dưỡng tốt, có lẽ năm nay có thể bồi Hoàng Thượng cùng đi tế tự.” Thái y vui mừng nói, tâm tình cũng rất tốt. Trước kia Bát hoàng tử vừa sinh bệnh thì thái y viện của bọn họ liền bị ăn mắng, nhưng giờ thì tốt rồi, thân thể Bát hoàng tử đã dần dần khỏe mạnh, tâm tình Hoàng Thượng tốt lên, không chỉ không mắng bọn họ, còn thường thường ban thưởng cho thái y viện.
“Ừm, không tồi, thưởng!” Yến đế được nghe những lời ấy quả nhiên long tâm đại duyệt, còn cảm thấy gương mặt già nua của mấy thái y càng thêm trẻ trung anh tuấn, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Lấy trạng huống thân thể Vĩnh nhi hiện giờ, thu săn hai tháng sau, có thể đi được không?”
Thái y châm chước một chút trả lời, “Chỉ cần chú ý không để quá mức mệt nhọc, vẫn có thể đi.”
“Rất tốt rất tốt!” Lần này Yến đế trực tiếp vui vẻ nở nụ cười, giống như một người cha bình thường trên thế gian này vậy, thấy nhi tử ốm yếu mỏng manh chuyển biến tốt đẹp liền vui sướng không thôi.
Diệp Chi Châu nhìn Yến đế như vậy, ở trong lòng thở dài một tiếng. Mặc dù Yến đế có rất nhiều nhi tử, nhưng mỗi một người lại không đơn giản, chỉ có Yến Minh Vĩnh, địa vị thân mẫu của y thấp kém lại không có gia tộc, tuổi lại nhỏ hơn các hoàng tử khác rất nhiều, không phải là uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế, xem như là người duy nhất có thể để cho Yến đế yên tâm bỏ ra tình thương của một người cha thật sự, hơn nữa Yến Minh Vĩnh đã từng gián tiếp cứu mạng của ông … Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập, Yến Minh Vĩnh ốm yếu là ô dù tốt nhất của y, ít hôm nữa khi thân thể của y triệt để chuyển biến tốt đẹp, không biết Yến đế còn có thể quan tâm đứa con trai này như bây giờ hay không nữa.
Thái y nhìn không ra nguyên nhân Yến Minh Vĩnh thích ngủ, Thông Thiên cũng tìm không ra bất cứ vấn đề gì, mặc dù Diệp Chi Châu lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng thuyết phục chính mình đây là thời kỳ trưởng thành của hài tử nên thân thể sẽ xuất hiện trạng huống như vậy.
Yến Minh Vĩnh nhìn thấu cậu lo lắng, cũng biết cậu trộm thỉnh thái y, nhưng vì hưởng thụ cảm giác sung sướng được quan tâm coi trọng, liền giả bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục “thích ngủ”.
Đảo mắt đã đến ba ngày sau, nguyên trong kịch bản An Thành Kiệt sẽ tham gia hội văn, cũng trong lần này sẽ được Đại học sĩ Liễu Thanh Phong thưởng thức, sau đó được đối phương nhận làm đệ tử, chính thức bước lên con đường chinh phục văn nhân (người có học). Lúc Diệp Chi Châu mở Xuyên Việt liền nhớ tới nội dung này, vốn định mang theo Yến Minh Vĩnh cùng đi giúp vui, nhưng hiện giờ thấy y thích ngủ thành như vậy, lo lắng y chịu không nổi chuyện xuất môn, liền bỏ qua suy nghĩ này.
Vì thế, sau khi Yến Minh Vĩnh ngủ đủ thức dậy thì chỉ thấy lá thư Diệp Chi Châu để lại. Sau giờ ngọ ánh dương rất ấm áp, chiếu vào lá thư bên gối, nhưng vẻ mặt của y trong nháy mắt âm trầm xuống.
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
Đang là lúc xuân hạ giao mùa, bên dưới Quy Nguyên Tự là một rừng hoa đào tươi đẹp, Diệp Chi Châu trốn dưới tàng cây đào, vừa cắn hạt dưa vừa nghe các học sinh đối đáp văn chương với nhau, nhàn đến mức trên đầu cũng sắp mọc cỏ luôn rồi.
An Thành Thắng thoát ra khỏi biển người, đi một vòng mới tìm được đệ đệ nhà mình đang nằm trong góc, bất đắc dĩ thở dài, “Nhạc Nhi, đệ đã mười sáu tuổi, không nghĩ đến chuyện đọc sách sao?”
Từ khi đưa tập thơ kia, thái độ của An Thành Thắng đối với cậu càng ngày càng tốt, càng ngày càng bao dung, Diệp Chi Châu hết sức hài lòng, lúc này nghe hắn nói như vậy, cũng không biết xấu hổ gật đầu, nói rằng, “Không muốn đọc, đệ không muốn đọc sách, đệ muốn kiếm tiền! Trước đó mẫu thân có cho đệ một cửa hàng, đệ đã đổi thành tửu lâu, kiếm được rất nhiều tiền.” Đại Yến cũng không có thuyết pháp thương nhân thấp kém gì gì đó, rất nhiều con cháu thế gia không có thiên phú đọc sách làm quan cuối cùng đều sẽ lựa chọn mượn gia tộc che chở đi làm thương nhân, coi như là một đường ra không tồi, chẳng qua không cao quý bằng đọc sách tiến quan trường thôi.
An Thành Thắng lại không đành lòng để đệ đệ nhà mình ngây ngốc chìm nổi trong thương trường, tiếp tục khuyên nhủ, “Cũng không cần đệ đọc sách giỏi đâu, thi đậu tiến sĩ là được rồi, đến lúc đó tới Hàn Lâm Viện làm một tiểu quan nhàn tản, huynh cùng phụ thân cũng có thể bảo vệ đệ.”
Thi tiến sĩ là được? Dựa vào học vấn của nguyên chủ, thi tú tài cũng không đậu! Diệp Chi Châu phun tào ở trong lòng, nhưng trên mặt là dáng vẻ ngốc nghếch bốc đồng, “Nhưng chốn quan trường rất đáng sợ, đại ca cũng biết đó, đầu óc đệ không dùng được, việc buôn bán cùng lắm thì mệt tiền, làm quan không cẩn thận liền trực tiếp bỏ mệnh đó, tóm lại đệ không cần đọc sách làm quan.” Cậu kiên quyết duy trì thiết lập không đầu óc của nguyên chủ, tiếp tục thả câu, “Hơn nữa nếu đệ kiếm được tiền thì sẽ đi tìm thơ cổ cho đại ca, quyển sao chép đưa cho huynh lần trước kia hình như có cả một hệ liệt, đệ còn muốn giúp huynh sưu tầm đầy đủ đó.” Trong không gian có một đống lớn thơ từ, đều là của Âu Dương Chất mua từ thiện trước, có thể sao chép hơn mười bản “thơ cổ”, đủ để lừa gạt An Thành Thắng.
An Thành Thắng nghe vậy quả nhiên kích động, cũng không khuyên cậu đọc sách nữa, vội vàng hỏi, “Nguyên một hệ liệt sao? Có biết mấy quyển kia ở đâu không?”
“Không biết.” Cậu khẽ liếc mắt nhìn đôi mắt ca ca nhà mình đang phát ra lục quang, chỉ chỉ về phía cửa vào hội văn, nói rằng, “Đệ nhìn thấy Thành Kiệt ca, đại ca, huynh cũng mời hắn sao?” Hội văn lần này phải có thư mời mới vào được, làm một Trạng Nguyên, số lượng thư mời trong tay An Thành Thắng không ít, cho An Thành Kiệt một cái cũng bình thường, trong kịch bản An Thành Kiệt là dựa vào An Thành Thắng tiến vào hội văn này.
Không nghĩ tới An Thành Thắng nghe cậu nói như thế thì cau mày, phủ định nói, “Không phải, có lẽ nhị đệ lấy được từ nơi khác.” Trước đó hắn đối với thứ đệ còn rất thưởng thức, cho rằng đối phương cũng là người yêu thơ, nhưng đối phương mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, không có chút dấu hiệu nào là dụng tâm đọc sách cả, phần thưởng thức kia liền dần dần phai nhạt, chỉ thấy đáng tiếc cho thiên phú cùng linh khí của đối phương …..
“Như vậy sao …” Diệp Chi Châu bỏ vỏ hạt dưa vào trong túi định lát nữa sẽ vứt đi, cất xong hạt dưa vỗ vỗ tay đứng dậy nói, “Học vấn của Thành Kiệt ca so với đệ tốt hơn, có hắn ở đây khẳng định sẽ xuất ra từ ngữ khiến người khác kinh diễm, chúng ta mau lại cổ động cho hắn đi!” Nói xong kéo tay An Thành Thắng về phía bên kia, không nguyện ý bỏ qua trò hay sắp xảy ra.
An Thành Thắng đang nghĩ chuyện khác, bị cậu kéo thiếu chút nữa không đứng vững, sau khi hoàn hồn không khỏi buồn cười sờ sờ đầu của cậu, “Trước đó còn giống như con nhím nhìn thấy nhị đệ liền sinh khí, hiện giờ lại có thể đối đãi bình thường, phụ thân nói không sai, Nhạc Nhi nhà chúng ta quả nhiên trưởng thành rồi.”
Đúng vậy đúng vậy, trưởng thành rồi, tim cũng thay đổi, cũng được mấy trăm tuổi rồi. Cậu yên lặng nghĩ, vừa đi vừa tìm kiếm thân ảnh Liễu Thanh Phong trong đám người, suy nghĩ nên làm như thế nào để cho đối phương tới nghe “đại tác phẩm” của An Thành Kiệt.
Lúc này hội văn vừa mới bắt đầu không lâu, nhóm học sinh phần lớn là vây quanh nhau trao đổi tình cảm, người bên cạnh An Thành Kiệt không ít, phần lớn là người yêu thơ. Có một số khác vốn đứng ở bên cạnh hắn cách đó không xa, lúc thấy hắn lại đây, ngược lại cách xa ra một chút.
Cuối cùng Diệp Chi Châu cũng tìm được thân ảnh thấp bé của lão nhân Liễu Thanh Phong, liền cố ý kéo An Thành Thắng đứng ở nơi đối phương có thể nghe được cậu nói chuyện, lớn tiếng hỏi, “Đại ca, sao đám người kia nhìn thấy nhị ca đi qua đều chạy xa thế, bọn họ không thích nhị ca sao?”
“Cũng không phải ….. Ừm, chính là bất đồng với nhau thôi.” An Thành Thắng bị vấn đề của cậu làm cho khó xử, đành trả lời hàm hồ. Học sinh đi con đường khoa cử ghét nhất chính là người “không làm việc đàng hoàng” như An Thành Kiệt, chỉ biết khoe khoang chút thơ từ, kiểu người này thường bị giới văn nhân bài xích, hắn cũng không muốn cho đệ đệ biết, cảm thấy hơi mất thể diện.
Hắn muốn hàm hồ đi qua, Diệp Chi Châu lại không cho hắn như ý, một bộ dáng bừng tỉnh nói rằng, “Đệ biết rồi, bọn họ là học sinh khảo khoa cử năm nay đúng không? Đệ nghe người khác nói qua, hình như bọn họ rất ghét nhị ca không biết tiến thủ, nhưng đệ cảm thấy không giống vậy, nhị ca làm thơ rất hay, coi như không cố gắng học thì thế nào, cho dù không khảo khoa cử tiến vào quan trường vì dân làm việc thì có sao đâu, chỉ cần làm mấy thủ thơ, không phải tất cả mọi người đều rất tôn sùng hắn sao?”
“Nói năng bậy bạ!”
Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên cách họ không xa, Diệp Chi Châu ra vẻ kinh ngạc xoay người, cau mày nói, “Vị lão tiên sinh này, sao ngài lại nghe lén chúng ta nói chuyện, quân tử cũng không làm như vậy.”
Lúc An Thành Thắng nghe được thanh âm già nua kia liền đoán được thân phận người nói chuyện, vội kéo kéo tay áo Diệp Chi Châu ý bảo cậu đừng tranh luận, kính cẩn hướng lão nhân hành lễ, áy náy nói, “Liễu đại nhân thứ lỗi, xá đệ không hiểu chuyện, sau khi trở về học sinh chắc chắn sẽ hảo hảo quản giáo.”
Liễu Thanh Phong đối với An Thành Thắng là Trạng Nguyên vẫn hết sức hài lòng, thấy hắn như thế, sắc mặt dịu đi một ít, hướng Diệp Chi Châu nói rằng, “Học vấn chỉ có vẻ ngoài thì chỉ có thể đạt được sự thừa nhận của thế nhân trong thời gian ngắn ngủi, đọc sách là chuyện cả đời, không cầu vì nước vì dân, nhưng cần cù tự thân lại không thể thiếu, về sau không được khinh cuồng như thế nữa.”
Diệp Chi Châu vội giả bộ xấu hổ gật đầu đồng ý, sau đó vèo một cái từ trong ngực lấy ra một tập thơ hỗn hợp được sao chép lại, hai tay dâng qua, “Cám ơn lão tiên sinh chỉ điểm, đây là một chút tạ lễ, mong ngài nhận lấy.”
Liễu Thanh Phong là một người yêu sách thành si, thấy cậu đưa sách tới, phản xạ có điều kiện nhận lấy mở ra, sau đó mới ý thức được làm vậy có chút không ổn, không khỏi xấu hổ, tay đang lật sách cũng cứng lại.
“Chỉ là một tập thơ cổ xá đệ sao chép lại, tiên sinh cứ nhận lấy đi ạ.” An Thành Thắng thấy thế vội giải thích.
Lúc này Liễu Thanh Phong mới trầm tĩnh lại, tiếp tục lật sách, “Thì ra là do lệnh đệ sao lại, chữ này …. Khụ, đương nhiên, đọc sách nặng nhất vẫn là nội dung, tập thơ này ….. Hả?!”
An Thành Thắng mỉm cười, Diệp Chi Châu vừa lòng, bên An Thành Kiệt thì đột nhiên xuất hiện tiếng huyên náo, một học sinh kích động nói rằng, “Tài văn chương của Thành Kiệt huynh thật tốt, bài thơ ca ngợi hoa đào này có thể nói là thần kì! Mang mang thiên ý vi thùy lưu, thâm nhiễm yêu đào bị thắng du. Vị túy dĩ tri tỉnh hậu ức, dục khai tiên vi lạc thì sầu. Si nga…”
“Si nga loạn phác đăng nan diệt, dược lý bàng kinh điện bất thu. Hà sự lê hoa không tự tuyết, dã xưng xuân sắc thị du du.” Liễu Thanh Phong lên tiếng tiếp tục đọc mấy câu cuối, tay cầm quyển sách, biểu tình khó lường nhìn về phía vị học sinh lên tiếng kia, trầm giọng hỏi, “Ngươi nói bài thơ này là ai làm?”
Vị học sinh bị cướp lời há hốc mồm nhìn Liễu Thanh Phong chậm rãi bước lên, lắp bắp nói, “Là Thành, Thành Kiệt huynh … Liễu lão tiên sinh sao lại biết đầy đủ như thế, rõ ràng bài thơ này mới vừa làm xong …”
Liễu Thanh Phong nghe vậy nhìn về phía An Thành Kiệt, sắc mặt xanh mét, “Rõ ràng đây là một tác phẩm xuất sắc trong tập thơ cổ, làm sao lại biến thành tác phẩm của ngươi? Hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi nói cho rõ ràng!”
An Thành Kiệt bị tầm mắt sắc bén của lão nhân nhìn qua khiến lòng run lên, bắt đầu bối rối.
*Bài thơ trên tên là Đào nở của Lý Hàm Dụng.
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ