Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 160: Người yêu đến từ thế giới tu chân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhâm Vân Kiệt đi tới nhìn đám người Lâu Dật, vẻ mặt kinh ngạc, “Lâu thượng tướng, ngài, sao mọi người đột nhiên lại tới đây, mọi người cùng con trai Hạo Nam là…”
Lâu Dật đẩy Thiệu Phong ra, khôi phục lại hình dáng tinh anh nhã nhặn bại hoại như lúc bình thường, tiến lên hướng Nhâm Vân Kiệt vươn tay ra, “Xin chào Nhâm tiên sinh, Diệp Chi Châu là chị dâu của tôi, cảm ơn ngài những năm gần đây luôn ‘chiếu cố’ cha của chị dâu tôi, Lâu gia sẽ hảo hảo hồi báo ‘ân tình’ của ngài.”
Bàn tay đang vươn ra của Nhâm Vân Kiệt cứng lại.
“Ha ha ha, báo ứng!” Dụ Tuyết ngẩng đầu, cười đến vui sướng lại sắc nhọn, “Quyền độc quyền không có, còn đắc tội với Lâu gia, Nhâm gia các người đã định trước là sụp đổ, đáng kiếp! Đáng tiếc là không thể giết chết tiện chủng của Diệp Văn Tú! Nhưng như vậy cũng tốt, chị dâu? Con trai của tiện nhân kia cũng chỉ có thể bị nam nhân đè thôi!”
Ánh mắt Đông Phương Thư trở nên sắc bén, tinh thần lực cuồng bạo lập tức tới bên người bà ta, sau đó thực chất hóa thành mấy cự kiếm, quanh quẩn ở các vị trí trí mạng của bà ta mà uy hiếp, rục rịch như muốn lấy mạng bà ta vậy.
“Bình tĩnh một chút.” Diệp Chi Châu vỗ vỗ y, không thèm nhìn Dụ Tuyết lấy một cái, nói rằng, “Anh so đo với kẻ điên này làm gì, em có thể gây tổn thương cho bà ta, nhưng anh thì không thể, khắc chế chút.” Tại thế giới này cậu là nguyên trụ, nhưng người yêu thì không phải, thiên đạo kia rất không đáng tin, nhất định phải chú ý.
Đông Phương Thư lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Dụ Tuyết, chậm rãi thu tinh thần lực trở về.
Dụ Tuyết bị tinh thần lực chứa sát khí của y dọa sợ tới mức lạnh cả người, đại não đang sung huyết tỉnh táo lại, mặt tái nhợt ngậm miệng lại.
“Em vừa mới dò xét ký ức bọn họ một lần.” Diệp Chi Châu tạm thời áp chế nghi ngờ vì nhiệm vụ không hoàn thành, từ trong không gian lấy giấy bút vùi đầu bắt đầu viết, “Chuyện của cha mẹ em đã rất lâu rồi, có ít chứng cớ đã không còn tìm thấy được nữa, nhưng em tìm được những chứng cớ khi bọn họ làm chuyện xấu khác, anh phái người đi lấy, tống toàn bộ bọn họ vào tù thôi.”
“Ừ.” Đông Phương Thư sờ sờ bờ vai của cậu, nhìn về phía Lâu Dật, “Em tới làm đi.”
Lâu Dật gật đầu, sau đó lần thứ hai đạp bay Thiệu Phong lại dính tới đây.
Người Nhâm gia nghe vậy tất cả đều xám trắng mặt, chỉ có Dụ Tuyết cong khóe miệng lộ ra một nụ cười vặn vẹo khi thực hiện được mục đích.
Nhâm Vân Kiệt lấy can đảm, chống đỡ khí tức khó chịu do Đông Phương Thư phóng ra, nhìn về phía Diệp Chi Châu, “Diệp …… Cái kia, Tiểu Châu, mọi người đều là người một nhà, cháu cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, bác nguyện ý vì sai lầm của bác mà trả giá đại giới, nhưng vợ bác cùng bọn Tiểu Trác ……”
“Thù hận đời trước tôi sẽ không dây dưa tới đời sau, tôi sẽ không động tới Nhâm Trác cùng Nhâm Đan.” Diệp Chi Châu ngắt lời ông ta, dừng bút nhét tờ giấy vào trong tay Đông Phương Thư, nghiêng đầu nhìn ông ta lạnh lùng nói rằng, “Nhưng vật thuộc về cha tôi thì tôi nhất định lấy lại.”
Môi Nhâm Vân Kiệt giật giật, vẻ mặt nản lòng trầm mặc xuống.
“Anh Lâu Dật, anh Thiệu Phong …..” Nhâm Xảo vẫn luôn núp ở trong ngực Nhâm Vân Lăng khóc đột nhiên đứng lên, tiều tụy đáng thương nhìn về phía hai người, “Hai anh là tới giúp em sao? Là người kia, là người kia muốn hại gia đình em, hắn …..”
“Nhâm tiểu thư.” Thiệu Phong ngắt lời cô ta, không duy trì phong độ thân sĩ nữa, không kiên nhẫn nói, “Cô có hiểu tiếng người không thế, chúng tôi tới đây là vì giúp chị dâu của Lâu Dật là Diệp Chi Châu, cũng là người yêu của Lâu Thiên xử lý chuyện độc quyền, cũng không phải là vì cô, cô đang mang thai thì đừng gây sức ép nữa, dưỡng thai cho tốt đi.”
Sắc mặt Nhâm Xảo càng thêm tái nhợt, lại cầu xin nhìn về phía Lâu Dật.
Lâu Dật bị cô ta nhìn đến tâm tình phức tạp, kỳ thật Nhâm Xảo cũng rất thảm, vẫn luôn bị mẹ mình lợi dụng, nhưng mà ……. Hắn nhìn anh trai đang nói chuyện với chị dâu, ở trong lòng thở dài, hướng Nhâm Xảo lắc lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không phải vì cô mà đến.”
Thân thể Nhâm Xảo lung lay, đưa tay ôm lấy mình, cúi đầu không tiếng động rơi lệ, “Em hiểu được …… Đều là tại em tự mình đa tình, em cho rằng ……” Cô ta nghiêng đầu, nhìn về phía Dụ Tuyết vẫn ngồi dưới đất như cũ, “Mẹ, mẹ thật sự …… hận con sao?”
Dụ Tuyết cúi đầu tránh tầm mắt của cô ta.
“Xảo Xảo.” Nhâm Vân Lăng tiến lên ôm lấy cô ta, ngăn cảm tầm nhìn của cô ta với Dụ Tuyết, vuốt tóc cô ta, “Cha yêu con, đừng khổ sở, con vẫn còn có cha.”
Tiền Nguyên thấy thế không nhịn được, nghiêng đầu nhìn về phía Bách Húc Dương, nói rằng, “Không phải anh muốn kết hôn với Xảo Xảo sao? Cô ấy khổ sở như vậy, anh đi an ủi một chút đi.”
Bách Húc Dương không có biểu tình gì liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Nhâm Xảo mặc dù đang khóc, nhưng hơi thở bình ổn nhịp nhàng, cái này chứng tỏ cô ta không phải thật sự thương tâm. Sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt nhưng ánh mắt lại thanh minh hữu thần, hoàn toàn không có tơ máu. Nhìn mạch đập ở cổ cô ta xem, rồi phát huy ánh mắt cùng tinh thần lực của cậu chú ý tần suất nhịp tim đập của cô ta, có phải là rất ổn định rất theo quy luật rất khỏe mạnh đúng không? Cho nên cứ yên tâm, hiện tại cô ta so với tất cả mọi người ở đây là bình tĩnh nhất, không cần an ủi đâu.”
Tiền Nguyên nghe được trợn mắt há mồm, trong phòng khách lập tức an tĩnh quỷ dị.
Lời an ủi của Nhâm Vân Lăng dừng lại, không tự chủ được nhìn về phía cổ của Nhâm Xảo. Nhâm Xảo dừng nức nở, nắm chặt ống tay áo của Nhâm Vân Lăng. Dụ Tuyết ngẩng đầu nhìn con gái của mình, ánh mắt không rõ.
Diệp Chi Châu đang cùng Đông Phương Thư phân tích nhiệm vụ nghe vậy sửng sốt, trong đầu suy nghĩ bay loạn, đột nhiên cười, “Thì ra là thế.”
Mọi người thu tầm mắt từ chỗ Nhâm Xảo về, hướng cậu nhìn lại.
“Tiểu Châu.” Đông Phương Thư nghiêng người ngăn trở tầm mắt của mọi người, thấp thấp gọi cậu một tiếng.
“Không có việc gì.” Trấn an vỗ vỗ y, Diệp Chi Châu tiến lên hai bước cao thấp đánh giá Nhâm Xảo, mở công năng quét hình của hệ thống, “Có một việc đến hiện tại tôi vẫn không nghĩ ra được, Nhâm Xảo, cô có thể nói cho tôi biết cô đã làm gì khiến cho tư chất của cô lại đột nhiên tăng vọt không?”
Thân thể Nhâm Xảo cứng đờ, cúi đầu cắn chặt môi dưới. Mắt Bách Húc Dương sáng rực lên, nhìn chằm chằm Diệp Chi Châu, chờ mong cậu tiết lộ.
“Vậy Dụ Tuyết, bà thì sao?” Diệp Chi Châu hoàn toàn không hề bất ngờ khi cô ta trầm mặc, lại nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Tuyết, tinh thần lực lần thứ hai bay qua, “Bà có thể nói cho tôi biết chuyện con bà đột nhiên tăng tư chất không?”
Trong mắt Dụ Tuyết hiện lên bối rối, lui về phía sau muốn tránh né tinh thần lực của cậu.
[Kiểm tra chấm dứt, độ phù hợp của thân thể cùng linh hồn là 50%, có tình trạng bị hỏng gen, không có đan dược thích hợp.]
Diệp Chi Châu bị hành vi keo kiệt châm chích của Thông Thiên chọc cười, bỏ tay vào túi sờ sờ nó, nhìn về phía Dụ Tuyết tiếp tục nói, “Không nói cũng không sao.” Cậu nghiêng đầu nhìn Nhâm Vân Lăng, đột nhiên cảm thấy thông cảm với ông ta, “Nhâm Vân Lăng, nhìn kỹ người trong ngực ông xem, cô ta thật là con gái của ông sao?”
Tay Nhâm Vân Lăng run lên, buông lỏng tay ôm Nhâm Xảo, nhưng lại nhanh chóng siết chặt, lớn tiếng nói, “Sao Xảo Xảo không phải là con của tôi được, cậu đừng có châm ngòi ly gián!”
“Vậy ông không thấy kỳ quái sao, rõ ràng hai mươi năm trước vợ ông đối xử với con gái rất tốt, đột nhiên bây giờ lại dùng bất cứ thủ đoạn nào lợi dụng con mình.” Diệp Chi Châu tới gần một bước, suy nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng, “Vì sao vợ ông lại muốn dùng loại phương thức thương tổn tới con mình để báo thù Nhâm gia, lấy thủ đoạn của bà ta, lợi dụng một đứa con gái khác của Nhâm gia như Nhâm Đan chẳng hạn thì không phải càng hợp lý hơn sao?”
Ngụy Quyên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn cậu, quát, “Cậu có ý gì! Không phải cậu đã nói sẽ không động tới Tiểu Trác cùng Đan Đan sao!”
Diệp Chi Châu nhìn Đông Phương Thư, Đông Phương Thư hiểu ý lập tức sai khiến Lâu Dật cùng Thiệu Phong đem vợ chồng Nhâm Vân Kiệt ra khỏi phòng khách, nghĩ nghĩ, lại dứt khoát đuổi luôn Bách Húc Dương không nguyện ý rời đi cùng Tiền Nguyên đang không hiểu ra sao.
Thiếu đi người xen miệng, Diệp Chi Châu cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều, tiếp tục nói, “Nhâm Vân Lăng, theo tôi được biết, con gái của ông sau khi vào đại học đã từng bị bệnh một lần, lúc ấy bác sĩ vẫn không thể tra ra nguyên nhân gây bệnh. Hiện tại tôi có thể nói cho ông biết, con gái của ông không phải sinh bệnh, mà là bị hỏng gen.”
“Không thể nào!” Nhâm Vân Lăng quả quyết phủ nhận, “Xảo Xảo khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể hỏng gen, cậu nói bậy!”
“Có phải nói bậy hay không, ông có thể hỏi vợ của ông thì biết.”
Thân thể Dụ Tuyết run rẩy, lần đầu tiên hiển lộ ra cảm xúc sợ hãi kinh hoảng, “Đừng, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi.”
Nhâm Vân Lăng thấy bà ta như vậy chỉ cảm thấy như bị sét đánh, rốt cục buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước gắt gao nhìn chằm chằm Nhâm Xảo, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, “Xảo Xảo, con ……” Hỏng gen, là loại bệnh nan y có tỉ lệ sống chưa tới 5%, như thế nào sẽ ……
Nhâm Xảo vẫn cúi đầu, khiến người ta nhìn không ra cô ta đang suy nghĩ gì.
“Dụ Tuyết, từ lúc tôi gõ của Nhâm gia đến hiện tại, thái độ bà đối với Nhâm Xảo vẫn luôn rất kỳ quái.” Diệp Chi Châu hóa tinh thần lực thành nhà giam nhốt Nhâm Xảo lại, đi đến trước mặt Dụ Tuyết, “Sau khi tôi giới thiệu xong, bà theo trực giác muốn lảng tránh, sau đó tôi dùng Nhâm Xảo uy hiếp, bà liền mở cửa. Lúc ấy tôi nghĩ bà nhanh chóng thỏa hiệp là xuất phát từ tình yêu của một người mẹ với con mình …… Nhưng chuyện sau này chứng minh là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.”
“Bà đang sợ cô ta.” Cậu ngồi xổm người xuống, tới gần Dụ Tuyết, “Bà đang lảng tránh tầm mắt cùng đụng chạm vào Nhâm Xảo, thậm chí bà không nguyện ý cùng cô ta đứng chung trong một không gian, cho nên bà mới có thể ngay khi tất cả mọi người Nhâm gia đang vì chuyện Nhâm Xảo mang thai mà tranh chấp với Bách Húc Dương mà trốn ra tới cửa, sau đó vừa vặn đụng trúng tôi đang ấn chuông.”
Dụ Tuyết đưa tay ôm lấy đầu, “Không, không phải, không phải ……”
“Hôm nay bà chỉ chủ động chạm vào Nhâm Xảo một lần, nhưng chỉ là làm bộ đưa tay vuốt ve hai má cô ta, không có thật sự đụng tới.” Cậu đứng lên, rút lại tinh thần lực đang dồn ép bên cạnh bà ta, “Lúc bà nói chuyện mang thai năm đó, hỏi Nhâm Xảo vì sao lại xuất hiện. Nhưng người mà bà thật sự muốn hỏi, không phải là Nhâm Xảo, mà là linh hồn chiếm lấy thân thể Nhâm Xảo đúng không.”
Nhâm Vân Lăng có chút ngây ngốc, “Cái, cái gì linh hồn ….. Cậu có ý gì?”
Dụ Tuyết thì ôm đầu hét lên một tiếng, ánh mắt không có tiêu cự, “Không, mày câm miệng, câm miệng!”
Tinh thần lực là lực lượng của linh hồn, nếu linh hồn bị đổi thành một cái khác, như vậy tư chất thân thể tăng vọt hoặc là hạ xuống đột ngột liền trở thành chuyện bình thường. Vả lại tư chất có thể tăng vọt, nhưng tri thức trong đầu lại không thể được, Nhâm Xảo từ ở chót lớp biến thành học bá nhảy lớp chính là một điểm đáng ngờ lớn, chỉ trách cậu sau khi khôi phục ký ức chỉ lo điều tra thân thế của mình, không để mắt đến điểm này.
Đồng Giai có nói qua, nhân vật chính không phải là công cụ do hồn kỳ chọn lựa ra, nếu không phải là do chọn lựa, vậy Nhâm Xảo được hư hư thực thực chọn làm nhân vật chính liền có vấn đề. Nhưng nếu linh hồn trong cơ thể Nhâm Xảo đổi thành linh hồn do hồn kỳ dựng dục để tạo ra nhân vật chính, vậy tất cả đều trở nên rõ ràng.
Còn có, trong thời gian dài như vậy, Dụ Tuyết rõ ràng có vô số một cơ hội đạp đổ Nhâm gia, nhưng bà ta lại không làm. Bây giờ nghĩ lại những năm gần đây bà ta yên tĩnh đại khái có hai nguyên nhân, một là Nhâm Hạo Nam vẫn chưa chết, hai là con gái bà ta vẫn là người của Nhâm gia, cần dựa vào Nhâm gia. Sau đó một năm trước, Nhâm Hạo Nam tử vong, con gái bị hỏng gen, còn bị một ma quỷ không rõ lai lịch chiếm cứ thân thể, vì thế Dụ Tuyết phát điên, bắt đầu điên cuồng tự trả thù mình cùng với trả thù người khác.
Lâu Dật cùng Thiệu Phong bị lời nói của Diệp Chi Châu dọa sợ ngây người, nhịn không được nhìn về phía Đông Phương Thư.
Đông Phương Thư thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, ý bảo bọn họ giữ yên lặng.
Nhâm Vân Lăng đã triệt để loạn, nhìn Nhâm Xảo lại nhìn Dụ Tuyết, đưa tay vò tóc, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cái gì hoán đổi linh hồn? Linh hồn con người làm sao có thể đổi chứ, làm sao có thể ……”
“Dụ Tuyết.” Diệp Chi Châu lấy ra một viên hoàn hồn đan, thản nhiên hỏi, “Trước khi con gái bà bị chiếm lấy thân thể, cô ta còn sống không?”
Dụ Tuyết vẫn không ngừng ôm đầu la hét, như là không nghe được vấn đề của cậu.
Diệp Chi Châu nhíu mày, ngồi xổm người xuống kéo mặt của bà ta qua, lớn tiếng quát, “Bình tĩnh một chút! Nói cho tôi biết, trước khi bị cướp đi thân thể Nhâm Xảo còn sống không!” Nếu Nhâm Xảo vẫn còn sống khi bị cướp đi linh hồn, vậy cậu còn có thể cứu Nhâm Xảo. Nếu không phải, vậy “Nhâm Xảo” hiện tại cũng chỉ có thể lên thiên đường.
“Đương nhiên còn sống!” Dụ Tuyết rốt cục dừng la hét lại, khóc thất thanh, “Lúc ấy bác sĩ đã chẩn đoán chính xác bệnh của Xảo Xảo, nói là con bé bị hỏng gen …… Cậu có biết lúc ấy tôi tuyệt vọng bao nhiêu không ……. Kết quả khi tôi trở lại phòng bệnh lại phát hiện Xảo Xảo đột nhiên tỉnh lại, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, sau đó đi kiểm tra lại, cư nhiên lại không có tình trạng hỏng gen, bác sĩ nói là chẩn đoán lầm.”
Diệp Chi Châu bỏ bà ta ra, đứng lên.
“Con do tôi sinh ra thì tôi biết, cô ta không phải là Xảo Xảo! Cô ta không phải!” Ánh mắt Dụ Tuyết điên cuồng nhìn về phía Nhâm Xảo vẫn đứng đó không động đậy, quát, “Là mày! Là ma quỷ như mày giết chết Xảo Xảo! Tao muốn mày chết không được tử tế, chết không được tử tế!”
Nhâm Vân Lăng nhào qua lay bà ta, cũng sắp phát điên, “Rốt cuộc bà nói gì thế! Xảo Xảo không phải là còn đứng ở nơi đó sao, tại sao bà lại có thể nguyền rủa nó chết! Cái gì ma quỷ, cái gì không phải, bà nói rõ ràng mau!”
“Nhâm Vân Lăng, tôi hận ông!” Dụ Tuyết đưa tay kéo lấy áo ông ta, nhào vào trong ngực của ông ta, “Ông hại tôi không thể cùng Hạo Nam cùng một chỗ, còn làm hại Xảo Xảo hỏng gen, đều tại ông, đều tại ông hết, năm đó tôi đã nói với ông là tôi vừa mới làm xong thực nghiệm, trên người có khả năng vẫn còn phóng xạ, cần phải trị liệu, không thể quan hệ được, nhưng ông lại cứ khăng khăng …… Đều tại ông …..”
Hốc mắt Nhâm Vân Lăng đỏ bừng mặc bà ta đánh, nghiêng đầu nhìn Nhâm Xảo, ánh mắt tuyệt vọng, “Bị hủy ….. nhà của tôi đều bị hủy rồi, là báo ứng, báo ứng ……”
“Đừng khóc nữa.” Diệp Chi Châu đi đến trước nhà giam Nhâm Xảo, lạnh lùng nói, “Con gái các người vẫn còn có thể cứu chữa.”
Tiếng khóc của Dụ Tuyết cùng Nhâm Vân Lăng dừng lại, tất cả đều ngửa đầu nhìn cậu.
“Không phải chỉ là bị đoạt thân thể thôi sao, cướp lại là được.” Diệp Chi Châu sờ nhà giam, ánh mắt nhìn Nhâm Xảo vô vùng lạnh lẽo, “Chờ đoạt lại thân thể, chữa khỏi gen hỏng, một nhà các người liền có thể đoàn viên.”
Ánh mắt của Dụ Tuyết cùng Nhâm Vân Lăng lộ ra hy vọng, không tự giác đi lên phía trước.
“Nhưng các người lại hủy nhà của tôi.” Diệp Chi Châu cùng Nhâm Xảo đã ngẩng đầu lên đối diện, ngữ khí đạm mạc, “Kỳ thật tôi rất muốn giết mấy người …..”
Hy vọng trong mắt Dụ Tuyết cùng Nhâm Vân Lăng tắt đi, bắt đầu sám hối khóc cầu.
“Nhưng tôi không cần làm như vậy.” Cậu còn có Đông Phương Thư, còn có tương lai tốt đẹp, thù hận ở quá khứ, báo thù xong, không cần quay đầu nhìn lại nữa.
Dùng tinh thần lực khóa tứ chi Nhâm Xảo lại, cậu lấy hoàn hồn đan ra.
“Diệp Chi Châu.” Nhâm Xảo đột nhiên mở miệng, thanh âm không phải là loại thuộc về nữ tính mềm mại, mà là âm trầm cứng ngắc, “Mày cho là mày thắng rồi sao?” Nói xong lại nhìn về phía Đông Phương Thư đang đi tới, nhếch miệng lộ ra nụ cười vặn vẹo, “Còn có mày, cứ hưởng thụ giây phút bình yên cuối cùng này cho tốt đi.”
“Toàn lời vô nghĩa.” Đông Phương Thư lấy hoàn hồn đan trong tay Diệp Chi Châu, dứt khoát bỏ vào trong miệng cô ta, “Cút đi, không cần mèo khen mèo dài đuôi.”
Biểu tình trên mặt Nhâm Xảo đình trệ, sau đó nhắm mắt ngã trên mặt đất.
[Đang kiểm tra mức độ hoàn thành nhiệm vụ …… Nhiệm vụ mất đi hiệu lực, xin kí chủ chú ý!]
Diệp Chi Châu tắt nhắc nhở của hệ thống, hảo tâm giúp đỡ Nhâm Xảo một phen, sau đó lấy ra một chai x2 đổ vào miệng cô ta.
“Xảo Xảo!” Nhâm Vân Lăng nhào tới đầu tiên, từ trong tay của cậu đoạt lấy Nhâm Xảo ôm chặt vào lòng.
Diệp Chi Châu thu lại cái chai không, đứng lên nhìn về phía Đông Phương Thư.
“Giả kỳ.” (Hồn kỳ giả)
Hai người trăm miệng một lời, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi phát hiện linh hồn trong thân thể Nhâm Xảo có vấn đề, cậu đã nghĩ tới một khả năng. Lực lượng của hồn kỳ đã bắt đầu yếu bớt chó cùng rứt giậu, nhưng nhiệm vụ ở thế giới này lại không giống như là hồn kỳ biến mất trước đó quay về phản công. Nếu bỏ qua chuyện bị mất trí nhớ tạo thành bất tiện không thể nói chuyện, thì thế giới này vô luận là nhìn từ số lượng nam chủ hay đến mức độ khó dễ để lấy hồn kì đều chỉ có thể xem như là ở cấp độ đơn giản.
Hình thức địa ngục? Không có khả năng. Lại kết hợp với gợi ý của Đồng Giai, cậu cho ra một kết luận, nhân vật chính ở thế giới này là giả, cờ trên đầu của bốn vị nam chủ cũng là giả, là do hồn kỳ chế tạo dấu hiệu giả dối, mục đích là dời đi tầm mắt của bọn họ, dẫn đi lực chú ý của cậu. Mà hồn kỳ làm như vậy nguyên nhân chỉ có một khả năng—— nó không phá hủy thế giới này được.
Nghĩ vậy cậu nắm chặt tay Đông Phương Thư, nhéo nhéo, “Anh cùng Thông Thiên, là tới từ cùng một nơi với hồn kỳ, đúng không?”
Đông Phương Thư gật đầu.
“Vậy anh cảm thấy hồn kỳ hiện tại sẽ ở nơi nào?”
Đông Phương Thư nắm chặt cậu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Chuẩn bị tốt chưa? Đi giải chân tướng hồn kỳ.”
Cậu gật đầu, ánh mắt kiên định, “Vẫn luôn chuẩn bị.”
[Đang mở ra thông đạo đưa linh hồn lên ….. kết nối tới thế giới khởi đầu hoàn tất, có muốn rời đi hay không?]
“Chờ một chút.” Cậu ngăn Đông Phương Thư đang chuẩn bị hút linh hồn ra, quay đầu lại nhìn một nhà Nhâm Vân Lăng khóc thành một đoàn cùng hai người Lâu Dật thần tình nghi hoặc đi tới đây, hỏi, “Chúng ta sau khi rời đi thì bọn họ …… Còn có thầy, Phương sư huynh nữa …..”
“Chờ tiêu diệt xong hồn kỳ, anh cùng em trở về.” Đông Phương Thư sờ sờ tóc của cậu, ngưng xuất tinh thần lực tạm thời ngăn trở Lâu Dật cùng Thiệu Phong, tiếp tục nói, “Anh dùng thân thể này, thì phải hoàn lại nhân quả của y, quên rồi sao?”
“Vậy chúng ta đây ……”
“Một vạn năm ở thế giới khác tương đương với một giây ở thế giới này, đây là thiên đạo mở cửa sau cho em, nó đang tự cứu mình.”
Diệp Chi Châu nhớ tới mấy thế giới ban đầu, cậu đả thương nguyên trụ lại không bị đuổi đi, cười cười, ở trong lòng chọn đồng ý, “Đi thôi, đi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.”
Linh hồn ly thể, không gian vặn vẹo, cái gương nhỏ vỡ vụn thành quang điểm biến mất.
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
——————————————————
Mông bị vỗ thật mạnh một cái, ý thức Diệp Chi Châu trở về, nhịn không được há mồm kinh hô, nhưng lại phát ra một tiếng khóc nỉ non mỏng manh của trẻ sơ sinh.
“Có tiếng! Mau mau, đem đan dược lại đây!”
Thân thể rơi vào một cái ôm dày rộng, sau đó miệng bị cạy mở, được đút cho một ít thuốc bột đắng nghét.
“Ngươi phải dùng nước linh tuyền pha loãng đan dược rồi mới cho uống được, một đám lỗ mãng, có biết chiếu cố hài tử không thế!”
Tiếng đồ vật va chạm vang lên, bên miệng lại có thêm một cái thìa, một dòng nước ngọt lành chạy vào trong miệng, hòa tan hết thuốc bột chua sót. Sau khi thuốc bột nhập thể thì thân thể lập tức nóng lên, cậu cố gắng mở lớn mắt, lại chỉ nhìn thấy được một ít bóng dáng mơ hồ.
“Thông Thiên, đây là có chuyện gì?” Cậu như bây giờ rõ ràng là vừa mới sinh ra không lâu, Thông Thiên sao lại chọn cho cậu thân thể như vậy?
Câu hỏi không được đáp lại, ý thức cũng không cảm thụ được sự tồn tai của cái gương nhỏ, tâm của cậu nhịn không được nảy lên.
“Mạch đập hữu lực hơn nhiều rồi.” Một đạo âm trong trẻo của thiếu niên từ bên cạnh truyền đến, sau đó mặt bị nhẹ nhàng chọt chọt, “Sư thúc, đứa bé này sao có nhiều nếp nhăn quá, thật xấu.”
“Hài tử mới vừa sinh ra đều như vậy, nhẹ tay chút, da mặt của tiểu hài tử mềm mỏng, coi chừng làm bị thương bây giờ.” Lại là thanh âm hùng hậu ban đầu, sau đó tay bị nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Nhưng rốt cuộc sao lại có phụ mẫu nhẫn tâm như vậy, lại để đứa bé ở hoang sơn dã lĩnh này, nếu không phải chúng ta vừa vặn đi ngang qua, đứa nhỏ này đêm nay sợ là bị sói ăn rồi.”
“Có lẽ không phải là bị vứt bỏ.” Lại một thanh âm trầm ổn vang lên, mang theo tiếng thở dài, “Dưới chân núi cách đó không xa có một thôn trang hai ngày trước bị ma tu đồ thôn, ta vừa mới tính mệnh cách đứa nhỏ này, là mệnh phụ mẫu mất sớm …… Vả lại trên người đứa nhỏ này có cỏ dại bao phủ, hẳn là có người giấu đứa nhỏ này ở đây.”
“Lại là ma tu!” Thanh âm trong trẻo lại vang lên, lần này mang theo tức giận, “Những tên ma tu đó càng ngày càng càn rỡ! Ta, ta muốn đi diệt bọn chúng!”
“Ngồi xuống!” Thanh âm hùng hậu vang lên, ngay sau đó là một tiếng vang của thân thể bị đánh, “Không có đầu óc, ngươi chỉ là tên nhóc vừa mới lên trúc cơ, đi ra ngoài thì chỉ làm đồ ăn cho đám ma tu kia thôi, thành thật lại mau! Chờ về môn phái ta với sư phụ ngươi phải hảo hảo nói chuyện một chút, cái tính hay xúc động của người bao giờ mới thay đổi đây hả.”
Thiếu niên khó chịu hừ hừ hai tiếng, không nói gì.
Diệp Chi Châu bị nhiệt ý trong cơ thể người kia hun ấm đến mệt mỏi muốn ngủ, nhịn không được nhắm hai mắt lại. Ma tu? Trúc cơ? Cho nên đây là một thế giới tu chân? Quả nhiên là như vậy…… Khó trách người yêu cùng Thông Thiên lại có thể lấy ra đan dược hoàn tử này nọ …..
Ba năm sau, phái Thanh Thành, trên ngọn núi cao nhất.
“Tiểu Châu! Lại đây ăn cơm!”
Diệp Chi Châu đang ngắm phong cảnh ở phía xa từ xích đu nhảy xuống, dùng đôi chân ngắn ngủn đi theo phía sau thiếu niên thanh tú, hỏi một câu đã hỏi vô số lần, “Sư huynh, thế giới này thật không có tu chân giả tên là Đông Phương Thư sao? Vậy, vậy tu chân giả tên Thông Thiên thì sao, có không? Hoặc là linh khí Thông Thiên, có hay không?”
Lưu Sa bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, từ trong túi trữ đồ lấy ra một cái gương nhỏ cho cậu, “Đây, Thông Thiên ngươi muốn.”
Diệp Chi Châu trừng mắt, kiên định cự tuyệt, “Thông Thiên của ta mới không lớn như vậy, xấu như vậy.” Lại lấy đồ giả lừa người, thật đáng giận! Cậu đến thế giới này đã ba năm, vậy mà người yêu vẫn không tìm đến, càng thêm đáng giận! Còn có Thông Thiên, nếu không phải không gian trên cổ tay cùng hình xăm cái gương nhỏ vẫn còn đó thì cậu đã cho rằng Thông Thiên chỉ là một giấc mơ của mình, quả thực tức muốn chết!
“Lưu Sa ngươi lại chọc Tiểu Châu nữa hả?” Một tráng hán lưng hùm vai gấu nhưng lại mặc trường bào màu xanh thanh lịch từ ngoài cửa đi đến, trong tay cầm một thanh trường kiếm, “Được rồi, Tiểu Châu mau ăn sáng đi, lát nữa còn phải lên đường.”
“Sư thúc ngươi thật bất công.” Lưu Sa than thở, ôm lấy Diệp Chi Châu bỏ lên trên ghế, đẩy cháo thịt nạc đã nấu nhuyễn qua, “Lần này sư phụ thật sự không đi? Ta nói chứ Tiểu Châu ngoan như vậy, sư phụ hoặc là sư thúc nhận nhóc làm đồ đệ không phải sẽ tốt hơn sao, làm chi nhất định phải chạy tới Nghiêu thành tìm cái gì duyên phận sư đồ mệnh định chứ.”
“Mệt ngươi còn là một tu giả.” Tô Dận tức giận vỗ đầu hắn, nghiêm mặt nói, “Mỗi người đều có vận mệnh riêng, cưỡng cầu sẽ không có kết quả tốt, nếu ngươi hy vọng Tiểu Châu cả đời ở phái Thanh Thành làm người thường, qua trăm năm liền hồn tiêu luân hồi, vậy ngươi cứ giữ nhóc lại đi.”
Lưu Sa nhìn Diệp Chi Châu đang ngoan ngoãn uống cháo, không được tự nhiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi mất.
“Hơ, cái tính thối nát này …..” Tô Dận tức giận vén tay áo lên.
Diệp Chi Châu nâng mắt miễn cưỡng liếc hắn một cái, ghét bỏ hừ hừ một tiếng, “Rõ ràng tính tình của mình còn thối hơn.”
“Ngươi nói cái gì!” Tô Dận xoay đầu lại trừng cậu.
Diệp Chi Châu vùi đầu uống cháo, vô cùng thức thời bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn.
Tô Dận nhìn mái đầu thịt viên[1] lộn xộn của cậu, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo, “Chỉ chớp mắt mà ngươi đã lớn như vậy, cũng không biết sư phụ của ngươi là dạng người gì ….. Về sau bái sư phải hiếu thuận sư phụ, phải ngoan ngoãn, biết chưa? Nếu rảnh, nhớ thường xuyên quay về đây, không được làm bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa đấy!”
[1] Tóc thịt viên: tóc được quấn tròn lại y như thịt viên í nhưng có khá nhiều kiểu dễ thương:
Diệp Chi Châu bỏ thìa xuống, nhào qua ôm đùi hắn, “Sẽ không như thế, ta sẽ vẫn luôn nhớ kỹ nơi này.” Về phần duyên phận sư đồ mệnh định …… chính là Đông Phương sao?
Sau một ngày đêm ngự kiếm phi hành, hai người tới một thành trì gần chỗ của đại phái tu chân Lâm Tiên Các, Nghiêu thành.
“Nơi này gần nơi tổ chức đấu giá nhất.” Tô Dận dàn xếp khách điếm xong thì ôm cậu ra cửa, lấy trận bàn nhìn phương vị, cất bước đi đến ngã tư đường phía nam, “Sư huynh nói sư phụ của ngươi sẽ đi ngang qua một gốc cây linh thụ ngàn năm ở buổi trưa ngày mai. Linh thụ ngàn năm ở Nghiêu thành chỉ có một cái, nó ở trong phòng đấu giá của Tụ Bảo Các, chúng ta phải nghĩ biện pháp lấp được thiếp mời của hội đấu giá ở Tụ Bảo Các lần này.”
Diệp Chi Châu cau mặt, kéo túi trữ vật của hắn, “Ngươi thiếu tiền đúng không?”
Mặt Tô Dận cứng đờ, ra vẻ trấn định, “Không phải chỉ là một thiếp mời thôi sao, yên tâm, sư thúc sẽ có cách.”
“Ta nhìn thấy.”
“Cái gì?”
“Khách điếm có bố cáo, bởi vì hội đấu giá lần này có một đống thứ tốt được đào ra từ bí cảnh thượng cổ, cho nên thiếp mời rất khó cầu, giá thiếp mời chợ đen đã được nâng lên thành mười viên linh thạch thượng phẩm.”
Tô Dận trừng lớn mắt, “Ngươi cư nhiên nhận thức được nhiều chữ như vậy?”
Diệp Chi Châu rất muốn đánh hắn.
“Thiếu tiền chỉ là tạm thời.” Tô Dận biết lừa gạt cậu không được, vỗ ngực nói rằng, “Sư thúc ngươi là một tay cao thủ luyện khí, chờ ta bán mấy kiện linh khí mới luyện gần đây, thiếp mời quý đến đâu chúng ta cũng sẽ mua nổi thôi!”
“Ngươi là nói đôi ‘Thông Thiên’ mà ngươi luyện kia sao? Chưởng môn nói những cái đó đều là đồng nát.”
Tô Dận đen mặt, “Sư huynh thúi lắm! Ta còn chưa nói chuyện hắn luyện đan dược thành độc dược nhá!”
Diệp Chi Châu liếc mắt xem thường, lấy ra một lọ thuốc nhét vào trong tay của hắn, “Cầm bán đi, hẳn là đủ mua thiếp mười.”
Tô Dận hồ nghi mở ra lọ ra, sau đó sợ ngây người, “Tẩy tủy đan thượng phẩm?!”
Xoẹt xoẹt, tất cả tu sĩ đi ngang qua đều nhìn lại đây.
“Đúng, ta muốn cái kia! Sư thúc ngươi mua cho ta đi.” Diệp Chi Châu làm bộ như lôi kéo tay áo hắn để che khuất bình sứ, nãi thanh nãi khí nói, “Ta không muốn loại hạ phẩm, ngươi mua cho ta thượng phẩm được không.”
Tô Dận cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, cất kỹ cái lọ nghiêm mặt vỗ cậu một cái, “Người nhỏ mà tâm lớn, ta làm sao tìm được tẩy tủy đan thượng phẩm cho ngươi chứ, bán ngươi cũng không mua nổi! Đừng náo loạn nữa, sư thúc mua mứt quả cho ngươi ăn.”
Diệp Chi Châu phối hợp làm ra bộ dáng ủy khuất khi bị đánh, quay đầu không để ý tới hắn.
Nhóm tu sĩ đánh giá trang phục mộc mạc của Tô Dận, lục tục thu hồi tầm mắt, không chú ý bọn họ nữa.
Tô Dận làm bộ như không có việc gì mua mứt quả cho Diệp Chi Châu, sau đó cố ý chọn nơi nhiều người đi đến, bảy rẽ tám quẹo rời khỏi con đường kia.
“Nguy hiểm thật, vừa nãy có một lão gia hỏa kỳ nguyên anh dùng thần thức quét qua chúng ta.” Tô Dận không chút nào chú ý ngồi dưới một thân cây, nhíu mày hỏi, “Tiểu Châu, tẩy tủy đan thượng phẩm nhìn như đơn giản nhưng kì thực khó luyện chế nhất, ngươi một lúc lấy ra được nhiều như vậy, từ đâu mà có vậy?”
“Nhặt được.” Diệp Chi Châu trắng trợn nói dối, còn nói đến đặc biệt chân thành, “Có một lần ta đi lên núi bắt chim, may mắn nhặt được một cái túi trữ vật, bên trong có cái này. Còn có mấy bộ trận kỳ, sư thúc ngươi muốn xem thử không?” Nói xong liền muốn lấy đồ vật ra.
“Dừng dừng.” Tô Dận cẩn thận dùng thần thức quét bốn phía, nắm tay cậu kéo vào trong ngực, dặn dò, “Không được để lộ của cải ra ngoài, ngươi hiểu không? Mấy tên xấu xa hay giết người đoạt bảo có rất nhiều, về sau không được không phòng bị như vậy nữa.”
Diệp Chi Châu nhu thuận gật đầu, kéo tay áo hắn, “Vậy bán cái này đi có đủ mua thiếp mời không?”
“Đủ đủ đủ, mua mười tấm cũng đủ, một lọ lớn như vậy mà.” Tô Dận nói đến đây lại bắt đầu vui vẻ, “Nhưng chúng ta không thể bán hết được, cần lưu một ít đem về môn phái. Tẩy tủy đan thượng phẩm khó có được, bọn nhóc Lưu Sa chỉ từng uống qua trung phẩm, trong cơ thể vẫn còn tạp chất, đúng là thời điểm cần cái này. Còn có ngươi nữa, ngươi cũng phải lưu lại một ít. Lần này trước khi xuất môn sư huynh còn vì ngươi chuẩn bị vài thứ tốt, đến lúc đó ta sẽ đem đồ của hắn và tẩy tủy đan đồng thời giao cho ngươi, ngươi phải cất giấu cho tốt, cho dù có bái sư cũng đừng nói cho sư phụ ngươi biết, hiểu chưa?”
Diệp Chi Châu nhìn tráng hán ngốc ngốc này, trong lòng ấm áp, dùng sức gật đầu, “Hiểu rồi! Ta sẽ giấu kỹ.”
“Ừ, ngoan.” Tô Dận vui mừng cười cười, đứng dậy ôm lấy cậu, cười nói, “Đi, sư thúc mua thiếp mời cho ngươi!”
Buổi sáng hôm sau, hai người đúng giờ tới Tụ Bảo Các. Nghiệm thiếp, lấy thẻ bài, che mặt, tiến vào hội trường, sau đó tìm được vị trí của mình ngồi xuống, bắt đầu tìm gốc cổ thụ ngàn năm kia.
“Kỳ quái, sao không thấy được cái cây kia.” Tô Dận cẩn thận nhìn xung quanh, càng nhìn mày nhăn càng chặt, “Có phải sư huynh tính sai rồi không, bên trong Tụ Bảo Các toàn là phòng đấu giá, ở đâu ra cây chứ? Chẳng lẽ Tụ Bảo Các còn có phòng đấu giá ở bên ngoài?”
“Hừ, tên nhà quê.” Khách nhân bàn bên cạnh nghe vậy cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói, “Lần đầu tiên tới Tụ Bảo Các đúng không, muốn thấy linh thụ ngàn năm kia chứ gì?”
Tô Dận quay đầu nhìn qua.
“Vậy ngươi lấy sai thiếp mời rồi.” Khách nhân bên cạnh thấy hắn nhìn lại đây, vươn tay chỉ chỉ trên lầu, xòe bàn tay ra ước chừng, “Linh thụ ngàn năm kia tuy đã ngàn năm, nhưng lại chỉ lớn bằng một bàn tay, được trồng trong một cái bồn tụ linh thượng cổ, đặt ở phòng đấu giá lầu ba của Tụ Bảo Các. Nhưng lầu ba kia, cũng không phải là nơi mà tán nhân tu giả bình thường như chúng ta có thể đi vào được.”
Tô Dận nhịn không được nhìn lầu hai ở phía trên, lại chỉ thấy được một trần nhà khắc hoa.
“Là ảo trận.” Khách nhân bên cạnh cầm lấy linh quả hạ phẩm trên bàn cắn một cái, lại cầm lấy một quả đùa giỡn với Diệp Chi Châu, “Có thể đi lên lầu ba đều là người đại quý, phải có được thiếp mời đặc biệt của Tụ Bảo Các, chúng ta đừng nói là đi lầu ba, ngay cả nhìn cũng nhìn không được, cho nên muốn thấy linh thụ ngàn năm gì đó, không có khả năng đâu, hết hy vọng đi.”
Diệp Chi Châu đoạt lấy linh quả trong tay của hắn căm giận cắn một cái, trừng mắt với trần nhà. Khi nãy cậu giống như cảm nhận được khí tức của người yêu …… Hỗn đản!
Nhâm Vân Kiệt đi tới nhìn đám người Lâu Dật, vẻ mặt kinh ngạc, “Lâu thượng tướng, ngài, sao mọi người đột nhiên lại tới đây, mọi người cùng con trai Hạo Nam là…”
Lâu Dật đẩy Thiệu Phong ra, khôi phục lại hình dáng tinh anh nhã nhặn bại hoại như lúc bình thường, tiến lên hướng Nhâm Vân Kiệt vươn tay ra, “Xin chào Nhâm tiên sinh, Diệp Chi Châu là chị dâu của tôi, cảm ơn ngài những năm gần đây luôn ‘chiếu cố’ cha của chị dâu tôi, Lâu gia sẽ hảo hảo hồi báo ‘ân tình’ của ngài.”
Bàn tay đang vươn ra của Nhâm Vân Kiệt cứng lại.
“Ha ha ha, báo ứng!” Dụ Tuyết ngẩng đầu, cười đến vui sướng lại sắc nhọn, “Quyền độc quyền không có, còn đắc tội với Lâu gia, Nhâm gia các người đã định trước là sụp đổ, đáng kiếp! Đáng tiếc là không thể giết chết tiện chủng của Diệp Văn Tú! Nhưng như vậy cũng tốt, chị dâu? Con trai của tiện nhân kia cũng chỉ có thể bị nam nhân đè thôi!”
Ánh mắt Đông Phương Thư trở nên sắc bén, tinh thần lực cuồng bạo lập tức tới bên người bà ta, sau đó thực chất hóa thành mấy cự kiếm, quanh quẩn ở các vị trí trí mạng của bà ta mà uy hiếp, rục rịch như muốn lấy mạng bà ta vậy.
“Bình tĩnh một chút.” Diệp Chi Châu vỗ vỗ y, không thèm nhìn Dụ Tuyết lấy một cái, nói rằng, “Anh so đo với kẻ điên này làm gì, em có thể gây tổn thương cho bà ta, nhưng anh thì không thể, khắc chế chút.” Tại thế giới này cậu là nguyên trụ, nhưng người yêu thì không phải, thiên đạo kia rất không đáng tin, nhất định phải chú ý.
Đông Phương Thư lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Dụ Tuyết, chậm rãi thu tinh thần lực trở về.
Dụ Tuyết bị tinh thần lực chứa sát khí của y dọa sợ tới mức lạnh cả người, đại não đang sung huyết tỉnh táo lại, mặt tái nhợt ngậm miệng lại.
“Em vừa mới dò xét ký ức bọn họ một lần.” Diệp Chi Châu tạm thời áp chế nghi ngờ vì nhiệm vụ không hoàn thành, từ trong không gian lấy giấy bút vùi đầu bắt đầu viết, “Chuyện của cha mẹ em đã rất lâu rồi, có ít chứng cớ đã không còn tìm thấy được nữa, nhưng em tìm được những chứng cớ khi bọn họ làm chuyện xấu khác, anh phái người đi lấy, tống toàn bộ bọn họ vào tù thôi.”
“Ừ.” Đông Phương Thư sờ sờ bờ vai của cậu, nhìn về phía Lâu Dật, “Em tới làm đi.”
Lâu Dật gật đầu, sau đó lần thứ hai đạp bay Thiệu Phong lại dính tới đây.
Người Nhâm gia nghe vậy tất cả đều xám trắng mặt, chỉ có Dụ Tuyết cong khóe miệng lộ ra một nụ cười vặn vẹo khi thực hiện được mục đích.
Nhâm Vân Kiệt lấy can đảm, chống đỡ khí tức khó chịu do Đông Phương Thư phóng ra, nhìn về phía Diệp Chi Châu, “Diệp …… Cái kia, Tiểu Châu, mọi người đều là người một nhà, cháu cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, bác nguyện ý vì sai lầm của bác mà trả giá đại giới, nhưng vợ bác cùng bọn Tiểu Trác ……”
“Thù hận đời trước tôi sẽ không dây dưa tới đời sau, tôi sẽ không động tới Nhâm Trác cùng Nhâm Đan.” Diệp Chi Châu ngắt lời ông ta, dừng bút nhét tờ giấy vào trong tay Đông Phương Thư, nghiêng đầu nhìn ông ta lạnh lùng nói rằng, “Nhưng vật thuộc về cha tôi thì tôi nhất định lấy lại.”
Môi Nhâm Vân Kiệt giật giật, vẻ mặt nản lòng trầm mặc xuống.
“Anh Lâu Dật, anh Thiệu Phong …..” Nhâm Xảo vẫn luôn núp ở trong ngực Nhâm Vân Lăng khóc đột nhiên đứng lên, tiều tụy đáng thương nhìn về phía hai người, “Hai anh là tới giúp em sao? Là người kia, là người kia muốn hại gia đình em, hắn …..”
“Nhâm tiểu thư.” Thiệu Phong ngắt lời cô ta, không duy trì phong độ thân sĩ nữa, không kiên nhẫn nói, “Cô có hiểu tiếng người không thế, chúng tôi tới đây là vì giúp chị dâu của Lâu Dật là Diệp Chi Châu, cũng là người yêu của Lâu Thiên xử lý chuyện độc quyền, cũng không phải là vì cô, cô đang mang thai thì đừng gây sức ép nữa, dưỡng thai cho tốt đi.”
Sắc mặt Nhâm Xảo càng thêm tái nhợt, lại cầu xin nhìn về phía Lâu Dật.
Lâu Dật bị cô ta nhìn đến tâm tình phức tạp, kỳ thật Nhâm Xảo cũng rất thảm, vẫn luôn bị mẹ mình lợi dụng, nhưng mà ……. Hắn nhìn anh trai đang nói chuyện với chị dâu, ở trong lòng thở dài, hướng Nhâm Xảo lắc lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không phải vì cô mà đến.”
Thân thể Nhâm Xảo lung lay, đưa tay ôm lấy mình, cúi đầu không tiếng động rơi lệ, “Em hiểu được …… Đều là tại em tự mình đa tình, em cho rằng ……” Cô ta nghiêng đầu, nhìn về phía Dụ Tuyết vẫn ngồi dưới đất như cũ, “Mẹ, mẹ thật sự …… hận con sao?”
Dụ Tuyết cúi đầu tránh tầm mắt của cô ta.
“Xảo Xảo.” Nhâm Vân Lăng tiến lên ôm lấy cô ta, ngăn cảm tầm nhìn của cô ta với Dụ Tuyết, vuốt tóc cô ta, “Cha yêu con, đừng khổ sở, con vẫn còn có cha.”
Tiền Nguyên thấy thế không nhịn được, nghiêng đầu nhìn về phía Bách Húc Dương, nói rằng, “Không phải anh muốn kết hôn với Xảo Xảo sao? Cô ấy khổ sở như vậy, anh đi an ủi một chút đi.”
Bách Húc Dương không có biểu tình gì liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Nhâm Xảo mặc dù đang khóc, nhưng hơi thở bình ổn nhịp nhàng, cái này chứng tỏ cô ta không phải thật sự thương tâm. Sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt nhưng ánh mắt lại thanh minh hữu thần, hoàn toàn không có tơ máu. Nhìn mạch đập ở cổ cô ta xem, rồi phát huy ánh mắt cùng tinh thần lực của cậu chú ý tần suất nhịp tim đập của cô ta, có phải là rất ổn định rất theo quy luật rất khỏe mạnh đúng không? Cho nên cứ yên tâm, hiện tại cô ta so với tất cả mọi người ở đây là bình tĩnh nhất, không cần an ủi đâu.”
Tiền Nguyên nghe được trợn mắt há mồm, trong phòng khách lập tức an tĩnh quỷ dị.
Lời an ủi của Nhâm Vân Lăng dừng lại, không tự chủ được nhìn về phía cổ của Nhâm Xảo. Nhâm Xảo dừng nức nở, nắm chặt ống tay áo của Nhâm Vân Lăng. Dụ Tuyết ngẩng đầu nhìn con gái của mình, ánh mắt không rõ.
Diệp Chi Châu đang cùng Đông Phương Thư phân tích nhiệm vụ nghe vậy sửng sốt, trong đầu suy nghĩ bay loạn, đột nhiên cười, “Thì ra là thế.”
Mọi người thu tầm mắt từ chỗ Nhâm Xảo về, hướng cậu nhìn lại.
“Tiểu Châu.” Đông Phương Thư nghiêng người ngăn trở tầm mắt của mọi người, thấp thấp gọi cậu một tiếng.
“Không có việc gì.” Trấn an vỗ vỗ y, Diệp Chi Châu tiến lên hai bước cao thấp đánh giá Nhâm Xảo, mở công năng quét hình của hệ thống, “Có một việc đến hiện tại tôi vẫn không nghĩ ra được, Nhâm Xảo, cô có thể nói cho tôi biết cô đã làm gì khiến cho tư chất của cô lại đột nhiên tăng vọt không?”
Thân thể Nhâm Xảo cứng đờ, cúi đầu cắn chặt môi dưới. Mắt Bách Húc Dương sáng rực lên, nhìn chằm chằm Diệp Chi Châu, chờ mong cậu tiết lộ.
“Vậy Dụ Tuyết, bà thì sao?” Diệp Chi Châu hoàn toàn không hề bất ngờ khi cô ta trầm mặc, lại nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Tuyết, tinh thần lực lần thứ hai bay qua, “Bà có thể nói cho tôi biết chuyện con bà đột nhiên tăng tư chất không?”
Trong mắt Dụ Tuyết hiện lên bối rối, lui về phía sau muốn tránh né tinh thần lực của cậu.
[Kiểm tra chấm dứt, độ phù hợp của thân thể cùng linh hồn là 50%, có tình trạng bị hỏng gen, không có đan dược thích hợp.]
Diệp Chi Châu bị hành vi keo kiệt châm chích của Thông Thiên chọc cười, bỏ tay vào túi sờ sờ nó, nhìn về phía Dụ Tuyết tiếp tục nói, “Không nói cũng không sao.” Cậu nghiêng đầu nhìn Nhâm Vân Lăng, đột nhiên cảm thấy thông cảm với ông ta, “Nhâm Vân Lăng, nhìn kỹ người trong ngực ông xem, cô ta thật là con gái của ông sao?”
Tay Nhâm Vân Lăng run lên, buông lỏng tay ôm Nhâm Xảo, nhưng lại nhanh chóng siết chặt, lớn tiếng nói, “Sao Xảo Xảo không phải là con của tôi được, cậu đừng có châm ngòi ly gián!”
“Vậy ông không thấy kỳ quái sao, rõ ràng hai mươi năm trước vợ ông đối xử với con gái rất tốt, đột nhiên bây giờ lại dùng bất cứ thủ đoạn nào lợi dụng con mình.” Diệp Chi Châu tới gần một bước, suy nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng, “Vì sao vợ ông lại muốn dùng loại phương thức thương tổn tới con mình để báo thù Nhâm gia, lấy thủ đoạn của bà ta, lợi dụng một đứa con gái khác của Nhâm gia như Nhâm Đan chẳng hạn thì không phải càng hợp lý hơn sao?”
Ngụy Quyên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn cậu, quát, “Cậu có ý gì! Không phải cậu đã nói sẽ không động tới Tiểu Trác cùng Đan Đan sao!”
Diệp Chi Châu nhìn Đông Phương Thư, Đông Phương Thư hiểu ý lập tức sai khiến Lâu Dật cùng Thiệu Phong đem vợ chồng Nhâm Vân Kiệt ra khỏi phòng khách, nghĩ nghĩ, lại dứt khoát đuổi luôn Bách Húc Dương không nguyện ý rời đi cùng Tiền Nguyên đang không hiểu ra sao.
Thiếu đi người xen miệng, Diệp Chi Châu cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều, tiếp tục nói, “Nhâm Vân Lăng, theo tôi được biết, con gái của ông sau khi vào đại học đã từng bị bệnh một lần, lúc ấy bác sĩ vẫn không thể tra ra nguyên nhân gây bệnh. Hiện tại tôi có thể nói cho ông biết, con gái của ông không phải sinh bệnh, mà là bị hỏng gen.”
“Không thể nào!” Nhâm Vân Lăng quả quyết phủ nhận, “Xảo Xảo khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể hỏng gen, cậu nói bậy!”
“Có phải nói bậy hay không, ông có thể hỏi vợ của ông thì biết.”
Thân thể Dụ Tuyết run rẩy, lần đầu tiên hiển lộ ra cảm xúc sợ hãi kinh hoảng, “Đừng, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi.”
Nhâm Vân Lăng thấy bà ta như vậy chỉ cảm thấy như bị sét đánh, rốt cục buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước gắt gao nhìn chằm chằm Nhâm Xảo, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, “Xảo Xảo, con ……” Hỏng gen, là loại bệnh nan y có tỉ lệ sống chưa tới 5%, như thế nào sẽ ……
Nhâm Xảo vẫn cúi đầu, khiến người ta nhìn không ra cô ta đang suy nghĩ gì.
“Dụ Tuyết, từ lúc tôi gõ của Nhâm gia đến hiện tại, thái độ bà đối với Nhâm Xảo vẫn luôn rất kỳ quái.” Diệp Chi Châu hóa tinh thần lực thành nhà giam nhốt Nhâm Xảo lại, đi đến trước mặt Dụ Tuyết, “Sau khi tôi giới thiệu xong, bà theo trực giác muốn lảng tránh, sau đó tôi dùng Nhâm Xảo uy hiếp, bà liền mở cửa. Lúc ấy tôi nghĩ bà nhanh chóng thỏa hiệp là xuất phát từ tình yêu của một người mẹ với con mình …… Nhưng chuyện sau này chứng minh là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.”
“Bà đang sợ cô ta.” Cậu ngồi xổm người xuống, tới gần Dụ Tuyết, “Bà đang lảng tránh tầm mắt cùng đụng chạm vào Nhâm Xảo, thậm chí bà không nguyện ý cùng cô ta đứng chung trong một không gian, cho nên bà mới có thể ngay khi tất cả mọi người Nhâm gia đang vì chuyện Nhâm Xảo mang thai mà tranh chấp với Bách Húc Dương mà trốn ra tới cửa, sau đó vừa vặn đụng trúng tôi đang ấn chuông.”
Dụ Tuyết đưa tay ôm lấy đầu, “Không, không phải, không phải ……”
“Hôm nay bà chỉ chủ động chạm vào Nhâm Xảo một lần, nhưng chỉ là làm bộ đưa tay vuốt ve hai má cô ta, không có thật sự đụng tới.” Cậu đứng lên, rút lại tinh thần lực đang dồn ép bên cạnh bà ta, “Lúc bà nói chuyện mang thai năm đó, hỏi Nhâm Xảo vì sao lại xuất hiện. Nhưng người mà bà thật sự muốn hỏi, không phải là Nhâm Xảo, mà là linh hồn chiếm lấy thân thể Nhâm Xảo đúng không.”
Nhâm Vân Lăng có chút ngây ngốc, “Cái, cái gì linh hồn ….. Cậu có ý gì?”
Dụ Tuyết thì ôm đầu hét lên một tiếng, ánh mắt không có tiêu cự, “Không, mày câm miệng, câm miệng!”
Tinh thần lực là lực lượng của linh hồn, nếu linh hồn bị đổi thành một cái khác, như vậy tư chất thân thể tăng vọt hoặc là hạ xuống đột ngột liền trở thành chuyện bình thường. Vả lại tư chất có thể tăng vọt, nhưng tri thức trong đầu lại không thể được, Nhâm Xảo từ ở chót lớp biến thành học bá nhảy lớp chính là một điểm đáng ngờ lớn, chỉ trách cậu sau khi khôi phục ký ức chỉ lo điều tra thân thế của mình, không để mắt đến điểm này.
Đồng Giai có nói qua, nhân vật chính không phải là công cụ do hồn kỳ chọn lựa ra, nếu không phải là do chọn lựa, vậy Nhâm Xảo được hư hư thực thực chọn làm nhân vật chính liền có vấn đề. Nhưng nếu linh hồn trong cơ thể Nhâm Xảo đổi thành linh hồn do hồn kỳ dựng dục để tạo ra nhân vật chính, vậy tất cả đều trở nên rõ ràng.
Còn có, trong thời gian dài như vậy, Dụ Tuyết rõ ràng có vô số một cơ hội đạp đổ Nhâm gia, nhưng bà ta lại không làm. Bây giờ nghĩ lại những năm gần đây bà ta yên tĩnh đại khái có hai nguyên nhân, một là Nhâm Hạo Nam vẫn chưa chết, hai là con gái bà ta vẫn là người của Nhâm gia, cần dựa vào Nhâm gia. Sau đó một năm trước, Nhâm Hạo Nam tử vong, con gái bị hỏng gen, còn bị một ma quỷ không rõ lai lịch chiếm cứ thân thể, vì thế Dụ Tuyết phát điên, bắt đầu điên cuồng tự trả thù mình cùng với trả thù người khác.
Lâu Dật cùng Thiệu Phong bị lời nói của Diệp Chi Châu dọa sợ ngây người, nhịn không được nhìn về phía Đông Phương Thư.
Đông Phương Thư thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, ý bảo bọn họ giữ yên lặng.
Nhâm Vân Lăng đã triệt để loạn, nhìn Nhâm Xảo lại nhìn Dụ Tuyết, đưa tay vò tóc, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cái gì hoán đổi linh hồn? Linh hồn con người làm sao có thể đổi chứ, làm sao có thể ……”
“Dụ Tuyết.” Diệp Chi Châu lấy ra một viên hoàn hồn đan, thản nhiên hỏi, “Trước khi con gái bà bị chiếm lấy thân thể, cô ta còn sống không?”
Dụ Tuyết vẫn không ngừng ôm đầu la hét, như là không nghe được vấn đề của cậu.
Diệp Chi Châu nhíu mày, ngồi xổm người xuống kéo mặt của bà ta qua, lớn tiếng quát, “Bình tĩnh một chút! Nói cho tôi biết, trước khi bị cướp đi thân thể Nhâm Xảo còn sống không!” Nếu Nhâm Xảo vẫn còn sống khi bị cướp đi linh hồn, vậy cậu còn có thể cứu Nhâm Xảo. Nếu không phải, vậy “Nhâm Xảo” hiện tại cũng chỉ có thể lên thiên đường.
“Đương nhiên còn sống!” Dụ Tuyết rốt cục dừng la hét lại, khóc thất thanh, “Lúc ấy bác sĩ đã chẩn đoán chính xác bệnh của Xảo Xảo, nói là con bé bị hỏng gen …… Cậu có biết lúc ấy tôi tuyệt vọng bao nhiêu không ……. Kết quả khi tôi trở lại phòng bệnh lại phát hiện Xảo Xảo đột nhiên tỉnh lại, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, sau đó đi kiểm tra lại, cư nhiên lại không có tình trạng hỏng gen, bác sĩ nói là chẩn đoán lầm.”
Diệp Chi Châu bỏ bà ta ra, đứng lên.
“Con do tôi sinh ra thì tôi biết, cô ta không phải là Xảo Xảo! Cô ta không phải!” Ánh mắt Dụ Tuyết điên cuồng nhìn về phía Nhâm Xảo vẫn đứng đó không động đậy, quát, “Là mày! Là ma quỷ như mày giết chết Xảo Xảo! Tao muốn mày chết không được tử tế, chết không được tử tế!”
Nhâm Vân Lăng nhào qua lay bà ta, cũng sắp phát điên, “Rốt cuộc bà nói gì thế! Xảo Xảo không phải là còn đứng ở nơi đó sao, tại sao bà lại có thể nguyền rủa nó chết! Cái gì ma quỷ, cái gì không phải, bà nói rõ ràng mau!”
“Nhâm Vân Lăng, tôi hận ông!” Dụ Tuyết đưa tay kéo lấy áo ông ta, nhào vào trong ngực của ông ta, “Ông hại tôi không thể cùng Hạo Nam cùng một chỗ, còn làm hại Xảo Xảo hỏng gen, đều tại ông, đều tại ông hết, năm đó tôi đã nói với ông là tôi vừa mới làm xong thực nghiệm, trên người có khả năng vẫn còn phóng xạ, cần phải trị liệu, không thể quan hệ được, nhưng ông lại cứ khăng khăng …… Đều tại ông …..”
Hốc mắt Nhâm Vân Lăng đỏ bừng mặc bà ta đánh, nghiêng đầu nhìn Nhâm Xảo, ánh mắt tuyệt vọng, “Bị hủy ….. nhà của tôi đều bị hủy rồi, là báo ứng, báo ứng ……”
“Đừng khóc nữa.” Diệp Chi Châu đi đến trước nhà giam Nhâm Xảo, lạnh lùng nói, “Con gái các người vẫn còn có thể cứu chữa.”
Tiếng khóc của Dụ Tuyết cùng Nhâm Vân Lăng dừng lại, tất cả đều ngửa đầu nhìn cậu.
“Không phải chỉ là bị đoạt thân thể thôi sao, cướp lại là được.” Diệp Chi Châu sờ nhà giam, ánh mắt nhìn Nhâm Xảo vô vùng lạnh lẽo, “Chờ đoạt lại thân thể, chữa khỏi gen hỏng, một nhà các người liền có thể đoàn viên.”
Ánh mắt của Dụ Tuyết cùng Nhâm Vân Lăng lộ ra hy vọng, không tự giác đi lên phía trước.
“Nhưng các người lại hủy nhà của tôi.” Diệp Chi Châu cùng Nhâm Xảo đã ngẩng đầu lên đối diện, ngữ khí đạm mạc, “Kỳ thật tôi rất muốn giết mấy người …..”
Hy vọng trong mắt Dụ Tuyết cùng Nhâm Vân Lăng tắt đi, bắt đầu sám hối khóc cầu.
“Nhưng tôi không cần làm như vậy.” Cậu còn có Đông Phương Thư, còn có tương lai tốt đẹp, thù hận ở quá khứ, báo thù xong, không cần quay đầu nhìn lại nữa.
Dùng tinh thần lực khóa tứ chi Nhâm Xảo lại, cậu lấy hoàn hồn đan ra.
“Diệp Chi Châu.” Nhâm Xảo đột nhiên mở miệng, thanh âm không phải là loại thuộc về nữ tính mềm mại, mà là âm trầm cứng ngắc, “Mày cho là mày thắng rồi sao?” Nói xong lại nhìn về phía Đông Phương Thư đang đi tới, nhếch miệng lộ ra nụ cười vặn vẹo, “Còn có mày, cứ hưởng thụ giây phút bình yên cuối cùng này cho tốt đi.”
“Toàn lời vô nghĩa.” Đông Phương Thư lấy hoàn hồn đan trong tay Diệp Chi Châu, dứt khoát bỏ vào trong miệng cô ta, “Cút đi, không cần mèo khen mèo dài đuôi.”
Biểu tình trên mặt Nhâm Xảo đình trệ, sau đó nhắm mắt ngã trên mặt đất.
[Đang kiểm tra mức độ hoàn thành nhiệm vụ …… Nhiệm vụ mất đi hiệu lực, xin kí chủ chú ý!]
Diệp Chi Châu tắt nhắc nhở của hệ thống, hảo tâm giúp đỡ Nhâm Xảo một phen, sau đó lấy ra một chai x2 đổ vào miệng cô ta.
“Xảo Xảo!” Nhâm Vân Lăng nhào tới đầu tiên, từ trong tay của cậu đoạt lấy Nhâm Xảo ôm chặt vào lòng.
Diệp Chi Châu thu lại cái chai không, đứng lên nhìn về phía Đông Phương Thư.
“Giả kỳ.” (Hồn kỳ giả)
Hai người trăm miệng một lời, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi phát hiện linh hồn trong thân thể Nhâm Xảo có vấn đề, cậu đã nghĩ tới một khả năng. Lực lượng của hồn kỳ đã bắt đầu yếu bớt chó cùng rứt giậu, nhưng nhiệm vụ ở thế giới này lại không giống như là hồn kỳ biến mất trước đó quay về phản công. Nếu bỏ qua chuyện bị mất trí nhớ tạo thành bất tiện không thể nói chuyện, thì thế giới này vô luận là nhìn từ số lượng nam chủ hay đến mức độ khó dễ để lấy hồn kì đều chỉ có thể xem như là ở cấp độ đơn giản.
Hình thức địa ngục? Không có khả năng. Lại kết hợp với gợi ý của Đồng Giai, cậu cho ra một kết luận, nhân vật chính ở thế giới này là giả, cờ trên đầu của bốn vị nam chủ cũng là giả, là do hồn kỳ chế tạo dấu hiệu giả dối, mục đích là dời đi tầm mắt của bọn họ, dẫn đi lực chú ý của cậu. Mà hồn kỳ làm như vậy nguyên nhân chỉ có một khả năng—— nó không phá hủy thế giới này được.
Nghĩ vậy cậu nắm chặt tay Đông Phương Thư, nhéo nhéo, “Anh cùng Thông Thiên, là tới từ cùng một nơi với hồn kỳ, đúng không?”
Đông Phương Thư gật đầu.
“Vậy anh cảm thấy hồn kỳ hiện tại sẽ ở nơi nào?”
Đông Phương Thư nắm chặt cậu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Chuẩn bị tốt chưa? Đi giải chân tướng hồn kỳ.”
Cậu gật đầu, ánh mắt kiên định, “Vẫn luôn chuẩn bị.”
[Đang mở ra thông đạo đưa linh hồn lên ….. kết nối tới thế giới khởi đầu hoàn tất, có muốn rời đi hay không?]
“Chờ một chút.” Cậu ngăn Đông Phương Thư đang chuẩn bị hút linh hồn ra, quay đầu lại nhìn một nhà Nhâm Vân Lăng khóc thành một đoàn cùng hai người Lâu Dật thần tình nghi hoặc đi tới đây, hỏi, “Chúng ta sau khi rời đi thì bọn họ …… Còn có thầy, Phương sư huynh nữa …..”
“Chờ tiêu diệt xong hồn kỳ, anh cùng em trở về.” Đông Phương Thư sờ sờ tóc của cậu, ngưng xuất tinh thần lực tạm thời ngăn trở Lâu Dật cùng Thiệu Phong, tiếp tục nói, “Anh dùng thân thể này, thì phải hoàn lại nhân quả của y, quên rồi sao?”
“Vậy chúng ta đây ……”
“Một vạn năm ở thế giới khác tương đương với một giây ở thế giới này, đây là thiên đạo mở cửa sau cho em, nó đang tự cứu mình.”
Diệp Chi Châu nhớ tới mấy thế giới ban đầu, cậu đả thương nguyên trụ lại không bị đuổi đi, cười cười, ở trong lòng chọn đồng ý, “Đi thôi, đi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.”
Linh hồn ly thể, không gian vặn vẹo, cái gương nhỏ vỡ vụn thành quang điểm biến mất.
Truyện được edit và post duy nhất tại: .
——————————————————
Mông bị vỗ thật mạnh một cái, ý thức Diệp Chi Châu trở về, nhịn không được há mồm kinh hô, nhưng lại phát ra một tiếng khóc nỉ non mỏng manh của trẻ sơ sinh.
“Có tiếng! Mau mau, đem đan dược lại đây!”
Thân thể rơi vào một cái ôm dày rộng, sau đó miệng bị cạy mở, được đút cho một ít thuốc bột đắng nghét.
“Ngươi phải dùng nước linh tuyền pha loãng đan dược rồi mới cho uống được, một đám lỗ mãng, có biết chiếu cố hài tử không thế!”
Tiếng đồ vật va chạm vang lên, bên miệng lại có thêm một cái thìa, một dòng nước ngọt lành chạy vào trong miệng, hòa tan hết thuốc bột chua sót. Sau khi thuốc bột nhập thể thì thân thể lập tức nóng lên, cậu cố gắng mở lớn mắt, lại chỉ nhìn thấy được một ít bóng dáng mơ hồ.
“Thông Thiên, đây là có chuyện gì?” Cậu như bây giờ rõ ràng là vừa mới sinh ra không lâu, Thông Thiên sao lại chọn cho cậu thân thể như vậy?
Câu hỏi không được đáp lại, ý thức cũng không cảm thụ được sự tồn tai của cái gương nhỏ, tâm của cậu nhịn không được nảy lên.
“Mạch đập hữu lực hơn nhiều rồi.” Một đạo âm trong trẻo của thiếu niên từ bên cạnh truyền đến, sau đó mặt bị nhẹ nhàng chọt chọt, “Sư thúc, đứa bé này sao có nhiều nếp nhăn quá, thật xấu.”
“Hài tử mới vừa sinh ra đều như vậy, nhẹ tay chút, da mặt của tiểu hài tử mềm mỏng, coi chừng làm bị thương bây giờ.” Lại là thanh âm hùng hậu ban đầu, sau đó tay bị nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Nhưng rốt cuộc sao lại có phụ mẫu nhẫn tâm như vậy, lại để đứa bé ở hoang sơn dã lĩnh này, nếu không phải chúng ta vừa vặn đi ngang qua, đứa nhỏ này đêm nay sợ là bị sói ăn rồi.”
“Có lẽ không phải là bị vứt bỏ.” Lại một thanh âm trầm ổn vang lên, mang theo tiếng thở dài, “Dưới chân núi cách đó không xa có một thôn trang hai ngày trước bị ma tu đồ thôn, ta vừa mới tính mệnh cách đứa nhỏ này, là mệnh phụ mẫu mất sớm …… Vả lại trên người đứa nhỏ này có cỏ dại bao phủ, hẳn là có người giấu đứa nhỏ này ở đây.”
“Lại là ma tu!” Thanh âm trong trẻo lại vang lên, lần này mang theo tức giận, “Những tên ma tu đó càng ngày càng càn rỡ! Ta, ta muốn đi diệt bọn chúng!”
“Ngồi xuống!” Thanh âm hùng hậu vang lên, ngay sau đó là một tiếng vang của thân thể bị đánh, “Không có đầu óc, ngươi chỉ là tên nhóc vừa mới lên trúc cơ, đi ra ngoài thì chỉ làm đồ ăn cho đám ma tu kia thôi, thành thật lại mau! Chờ về môn phái ta với sư phụ ngươi phải hảo hảo nói chuyện một chút, cái tính hay xúc động của người bao giờ mới thay đổi đây hả.”
Thiếu niên khó chịu hừ hừ hai tiếng, không nói gì.
Diệp Chi Châu bị nhiệt ý trong cơ thể người kia hun ấm đến mệt mỏi muốn ngủ, nhịn không được nhắm hai mắt lại. Ma tu? Trúc cơ? Cho nên đây là một thế giới tu chân? Quả nhiên là như vậy…… Khó trách người yêu cùng Thông Thiên lại có thể lấy ra đan dược hoàn tử này nọ …..
Ba năm sau, phái Thanh Thành, trên ngọn núi cao nhất.
“Tiểu Châu! Lại đây ăn cơm!”
Diệp Chi Châu đang ngắm phong cảnh ở phía xa từ xích đu nhảy xuống, dùng đôi chân ngắn ngủn đi theo phía sau thiếu niên thanh tú, hỏi một câu đã hỏi vô số lần, “Sư huynh, thế giới này thật không có tu chân giả tên là Đông Phương Thư sao? Vậy, vậy tu chân giả tên Thông Thiên thì sao, có không? Hoặc là linh khí Thông Thiên, có hay không?”
Lưu Sa bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, từ trong túi trữ đồ lấy ra một cái gương nhỏ cho cậu, “Đây, Thông Thiên ngươi muốn.”
Diệp Chi Châu trừng mắt, kiên định cự tuyệt, “Thông Thiên của ta mới không lớn như vậy, xấu như vậy.” Lại lấy đồ giả lừa người, thật đáng giận! Cậu đến thế giới này đã ba năm, vậy mà người yêu vẫn không tìm đến, càng thêm đáng giận! Còn có Thông Thiên, nếu không phải không gian trên cổ tay cùng hình xăm cái gương nhỏ vẫn còn đó thì cậu đã cho rằng Thông Thiên chỉ là một giấc mơ của mình, quả thực tức muốn chết!
“Lưu Sa ngươi lại chọc Tiểu Châu nữa hả?” Một tráng hán lưng hùm vai gấu nhưng lại mặc trường bào màu xanh thanh lịch từ ngoài cửa đi đến, trong tay cầm một thanh trường kiếm, “Được rồi, Tiểu Châu mau ăn sáng đi, lát nữa còn phải lên đường.”
“Sư thúc ngươi thật bất công.” Lưu Sa than thở, ôm lấy Diệp Chi Châu bỏ lên trên ghế, đẩy cháo thịt nạc đã nấu nhuyễn qua, “Lần này sư phụ thật sự không đi? Ta nói chứ Tiểu Châu ngoan như vậy, sư phụ hoặc là sư thúc nhận nhóc làm đồ đệ không phải sẽ tốt hơn sao, làm chi nhất định phải chạy tới Nghiêu thành tìm cái gì duyên phận sư đồ mệnh định chứ.”
“Mệt ngươi còn là một tu giả.” Tô Dận tức giận vỗ đầu hắn, nghiêm mặt nói, “Mỗi người đều có vận mệnh riêng, cưỡng cầu sẽ không có kết quả tốt, nếu ngươi hy vọng Tiểu Châu cả đời ở phái Thanh Thành làm người thường, qua trăm năm liền hồn tiêu luân hồi, vậy ngươi cứ giữ nhóc lại đi.”
Lưu Sa nhìn Diệp Chi Châu đang ngoan ngoãn uống cháo, không được tự nhiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi mất.
“Hơ, cái tính thối nát này …..” Tô Dận tức giận vén tay áo lên.
Diệp Chi Châu nâng mắt miễn cưỡng liếc hắn một cái, ghét bỏ hừ hừ một tiếng, “Rõ ràng tính tình của mình còn thối hơn.”
“Ngươi nói cái gì!” Tô Dận xoay đầu lại trừng cậu.
Diệp Chi Châu vùi đầu uống cháo, vô cùng thức thời bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn.
Tô Dận nhìn mái đầu thịt viên[1] lộn xộn của cậu, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo, “Chỉ chớp mắt mà ngươi đã lớn như vậy, cũng không biết sư phụ của ngươi là dạng người gì ….. Về sau bái sư phải hiếu thuận sư phụ, phải ngoan ngoãn, biết chưa? Nếu rảnh, nhớ thường xuyên quay về đây, không được làm bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa đấy!”
[1] Tóc thịt viên: tóc được quấn tròn lại y như thịt viên í nhưng có khá nhiều kiểu dễ thương:
Diệp Chi Châu bỏ thìa xuống, nhào qua ôm đùi hắn, “Sẽ không như thế, ta sẽ vẫn luôn nhớ kỹ nơi này.” Về phần duyên phận sư đồ mệnh định …… chính là Đông Phương sao?
Sau một ngày đêm ngự kiếm phi hành, hai người tới một thành trì gần chỗ của đại phái tu chân Lâm Tiên Các, Nghiêu thành.
“Nơi này gần nơi tổ chức đấu giá nhất.” Tô Dận dàn xếp khách điếm xong thì ôm cậu ra cửa, lấy trận bàn nhìn phương vị, cất bước đi đến ngã tư đường phía nam, “Sư huynh nói sư phụ của ngươi sẽ đi ngang qua một gốc cây linh thụ ngàn năm ở buổi trưa ngày mai. Linh thụ ngàn năm ở Nghiêu thành chỉ có một cái, nó ở trong phòng đấu giá của Tụ Bảo Các, chúng ta phải nghĩ biện pháp lấp được thiếp mời của hội đấu giá ở Tụ Bảo Các lần này.”
Diệp Chi Châu cau mặt, kéo túi trữ vật của hắn, “Ngươi thiếu tiền đúng không?”
Mặt Tô Dận cứng đờ, ra vẻ trấn định, “Không phải chỉ là một thiếp mời thôi sao, yên tâm, sư thúc sẽ có cách.”
“Ta nhìn thấy.”
“Cái gì?”
“Khách điếm có bố cáo, bởi vì hội đấu giá lần này có một đống thứ tốt được đào ra từ bí cảnh thượng cổ, cho nên thiếp mời rất khó cầu, giá thiếp mời chợ đen đã được nâng lên thành mười viên linh thạch thượng phẩm.”
Tô Dận trừng lớn mắt, “Ngươi cư nhiên nhận thức được nhiều chữ như vậy?”
Diệp Chi Châu rất muốn đánh hắn.
“Thiếu tiền chỉ là tạm thời.” Tô Dận biết lừa gạt cậu không được, vỗ ngực nói rằng, “Sư thúc ngươi là một tay cao thủ luyện khí, chờ ta bán mấy kiện linh khí mới luyện gần đây, thiếp mời quý đến đâu chúng ta cũng sẽ mua nổi thôi!”
“Ngươi là nói đôi ‘Thông Thiên’ mà ngươi luyện kia sao? Chưởng môn nói những cái đó đều là đồng nát.”
Tô Dận đen mặt, “Sư huynh thúi lắm! Ta còn chưa nói chuyện hắn luyện đan dược thành độc dược nhá!”
Diệp Chi Châu liếc mắt xem thường, lấy ra một lọ thuốc nhét vào trong tay của hắn, “Cầm bán đi, hẳn là đủ mua thiếp mười.”
Tô Dận hồ nghi mở ra lọ ra, sau đó sợ ngây người, “Tẩy tủy đan thượng phẩm?!”
Xoẹt xoẹt, tất cả tu sĩ đi ngang qua đều nhìn lại đây.
“Đúng, ta muốn cái kia! Sư thúc ngươi mua cho ta đi.” Diệp Chi Châu làm bộ như lôi kéo tay áo hắn để che khuất bình sứ, nãi thanh nãi khí nói, “Ta không muốn loại hạ phẩm, ngươi mua cho ta thượng phẩm được không.”
Tô Dận cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, cất kỹ cái lọ nghiêm mặt vỗ cậu một cái, “Người nhỏ mà tâm lớn, ta làm sao tìm được tẩy tủy đan thượng phẩm cho ngươi chứ, bán ngươi cũng không mua nổi! Đừng náo loạn nữa, sư thúc mua mứt quả cho ngươi ăn.”
Diệp Chi Châu phối hợp làm ra bộ dáng ủy khuất khi bị đánh, quay đầu không để ý tới hắn.
Nhóm tu sĩ đánh giá trang phục mộc mạc của Tô Dận, lục tục thu hồi tầm mắt, không chú ý bọn họ nữa.
Tô Dận làm bộ như không có việc gì mua mứt quả cho Diệp Chi Châu, sau đó cố ý chọn nơi nhiều người đi đến, bảy rẽ tám quẹo rời khỏi con đường kia.
“Nguy hiểm thật, vừa nãy có một lão gia hỏa kỳ nguyên anh dùng thần thức quét qua chúng ta.” Tô Dận không chút nào chú ý ngồi dưới một thân cây, nhíu mày hỏi, “Tiểu Châu, tẩy tủy đan thượng phẩm nhìn như đơn giản nhưng kì thực khó luyện chế nhất, ngươi một lúc lấy ra được nhiều như vậy, từ đâu mà có vậy?”
“Nhặt được.” Diệp Chi Châu trắng trợn nói dối, còn nói đến đặc biệt chân thành, “Có một lần ta đi lên núi bắt chim, may mắn nhặt được một cái túi trữ vật, bên trong có cái này. Còn có mấy bộ trận kỳ, sư thúc ngươi muốn xem thử không?” Nói xong liền muốn lấy đồ vật ra.
“Dừng dừng.” Tô Dận cẩn thận dùng thần thức quét bốn phía, nắm tay cậu kéo vào trong ngực, dặn dò, “Không được để lộ của cải ra ngoài, ngươi hiểu không? Mấy tên xấu xa hay giết người đoạt bảo có rất nhiều, về sau không được không phòng bị như vậy nữa.”
Diệp Chi Châu nhu thuận gật đầu, kéo tay áo hắn, “Vậy bán cái này đi có đủ mua thiếp mời không?”
“Đủ đủ đủ, mua mười tấm cũng đủ, một lọ lớn như vậy mà.” Tô Dận nói đến đây lại bắt đầu vui vẻ, “Nhưng chúng ta không thể bán hết được, cần lưu một ít đem về môn phái. Tẩy tủy đan thượng phẩm khó có được, bọn nhóc Lưu Sa chỉ từng uống qua trung phẩm, trong cơ thể vẫn còn tạp chất, đúng là thời điểm cần cái này. Còn có ngươi nữa, ngươi cũng phải lưu lại một ít. Lần này trước khi xuất môn sư huynh còn vì ngươi chuẩn bị vài thứ tốt, đến lúc đó ta sẽ đem đồ của hắn và tẩy tủy đan đồng thời giao cho ngươi, ngươi phải cất giấu cho tốt, cho dù có bái sư cũng đừng nói cho sư phụ ngươi biết, hiểu chưa?”
Diệp Chi Châu nhìn tráng hán ngốc ngốc này, trong lòng ấm áp, dùng sức gật đầu, “Hiểu rồi! Ta sẽ giấu kỹ.”
“Ừ, ngoan.” Tô Dận vui mừng cười cười, đứng dậy ôm lấy cậu, cười nói, “Đi, sư thúc mua thiếp mời cho ngươi!”
Buổi sáng hôm sau, hai người đúng giờ tới Tụ Bảo Các. Nghiệm thiếp, lấy thẻ bài, che mặt, tiến vào hội trường, sau đó tìm được vị trí của mình ngồi xuống, bắt đầu tìm gốc cổ thụ ngàn năm kia.
“Kỳ quái, sao không thấy được cái cây kia.” Tô Dận cẩn thận nhìn xung quanh, càng nhìn mày nhăn càng chặt, “Có phải sư huynh tính sai rồi không, bên trong Tụ Bảo Các toàn là phòng đấu giá, ở đâu ra cây chứ? Chẳng lẽ Tụ Bảo Các còn có phòng đấu giá ở bên ngoài?”
“Hừ, tên nhà quê.” Khách nhân bàn bên cạnh nghe vậy cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói, “Lần đầu tiên tới Tụ Bảo Các đúng không, muốn thấy linh thụ ngàn năm kia chứ gì?”
Tô Dận quay đầu nhìn qua.
“Vậy ngươi lấy sai thiếp mời rồi.” Khách nhân bên cạnh thấy hắn nhìn lại đây, vươn tay chỉ chỉ trên lầu, xòe bàn tay ra ước chừng, “Linh thụ ngàn năm kia tuy đã ngàn năm, nhưng lại chỉ lớn bằng một bàn tay, được trồng trong một cái bồn tụ linh thượng cổ, đặt ở phòng đấu giá lầu ba của Tụ Bảo Các. Nhưng lầu ba kia, cũng không phải là nơi mà tán nhân tu giả bình thường như chúng ta có thể đi vào được.”
Tô Dận nhịn không được nhìn lầu hai ở phía trên, lại chỉ thấy được một trần nhà khắc hoa.
“Là ảo trận.” Khách nhân bên cạnh cầm lấy linh quả hạ phẩm trên bàn cắn một cái, lại cầm lấy một quả đùa giỡn với Diệp Chi Châu, “Có thể đi lên lầu ba đều là người đại quý, phải có được thiếp mời đặc biệt của Tụ Bảo Các, chúng ta đừng nói là đi lầu ba, ngay cả nhìn cũng nhìn không được, cho nên muốn thấy linh thụ ngàn năm gì đó, không có khả năng đâu, hết hy vọng đi.”
Diệp Chi Châu đoạt lấy linh quả trong tay của hắn căm giận cắn một cái, trừng mắt với trần nhà. Khi nãy cậu giống như cảm nhận được khí tức của người yêu …… Hỗn đản!
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ