Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
Chương 26
Mùa thu ở đế quốc Carter mang lại hương vị thư thái mà đẹp đẽ.
Như là một vị kỵ sĩ cởi bộ áo giáp hoàng kim nặng trịch kia ra, rút đi gánh nặng bao năm chinh chiến trên xa trường, nhưng lại không hề giảm đi khí thế cùng với vinh quang chói rọi, phô bày ra một loại phong tình khiến người ta không thể bỏ qua.
Trong Bách Mộc viên của Học viện quân sự.
Lạc Tị Ly đang ngồi thưởng thức một buổi trà chiều khó có được.
Bộ váy thuần trắng mỏng manh, dáng vẻ tao nhã cao quý.
Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, cho dù có khen ả một tiếng đẹp như thiên sứ thì không phải là nói quá.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nhỏ, Lạc Tị Ly rất vừa ý với bộ dáng của mình.
“Cô xác định lời đồn đãi đó là thật?” Ả bâng quơ hỏi một hầu gái Beta đang đứng hầu hạ cẩn thận phía sau
Ả đã được nghe rất nhiều lời đồn về Lê Hi.
Tuy rằng chưa có chính thức gặp mặt nhưng ả vẫn có thể đoán được phần nào về người này, chỉ là một thằng nhóc ngoại trừ có chút thành tích tốt trong Học viện ra thì không còn sở trường nào hết.
“Thưa đúng ạ.” Biểu tình ghét bỏ trên mặt hầu gái vô cùng rõ ràng “Nghe nói trên người hắn lúc nào cũng lộ ra hơi thở hủ lậu nghèo kiết xác, cho dù đang ở một hành tinh khác cũng có thể ngửi thấy được.”
“Ha.” Phát ra một tiếng cười lạnh vô nghĩa, Lạc Tị Ly không có ý kiến với lời nói của hầu gái.
Thấy sắc mặt của ả vẫn không tốt lắm, hầu gái đặt ấm trà trên tay xuống, cúi người ghé vào tai ả nhẹ giọng khuyên nhủ “Tiểu thư, người không cần để ý quá mức. Cho dù là con trai ruột thì sao chứ? Không có đến một ngày ở chung, sao có thể địch lại tiểu thư đã hơn hai mươi năm bầu bạn? Hơn nữa, còn có đại thiếu gia sủng ái người nữa kìa! Đó mới chính là chủ nhân tương lai của phủ công tước Duke.”
“Cũng phải…” Nhớ tới vị huynh trưởng luôn sủng nịnh ả vô điều kiện kia, Lạc Tị Ly cười khẽ đặt tách trà lên bàn.
Một người chưa từng được giáo dục qua lễ nghi của quý tộc thì cho dù mang trong mình dòng máu cao quý thì đã sao?
Lớn lên trong hoàn cảnh nghèo hèn thì cái tính bần tiện đã khắc sâu vào trong xương cốt luôn rồi. Cho dù là thần thánh cũng vô pháp thay đổi khí chất trên người hắn, sao có thể uy hiếp đến địa vị của ả được chứ.
Bất quá, ả thật sự rất muốn xem xem, một vị mẫu thân luôn chú trọng lời nói và cử chỉ hành động làm thế nào để đối mặt với đứa con xa lạ đến từ xóm nghèo này đây?
Liếc một ánh mắt về phía hầu gái, Lạc Tị Ly bất động thanh sắc ám chỉ hầu gái dọn lên một món ăn cầu kỳ phức tạp.
“Mẫu thân thay quần áo cũng sắp ra rồi, các người nói chuyện nên giữ mồm miệng một chút. Dù sao người sắp tới chính là một nhân vật quan trọng, không được làm mất mặt phủ công tước.”
Trong lời nói của Lạc Tị Ly lóe ra vài phần ghen tuông đố kỵ.
Ngay cả huyết thống cũng chưa được chứng minh, công tước phu nhân đã để ý rồi. Bất quá cũng chỉ là một buổi gặp mặt nho nhỏ mà ả cũng phải trước sau chỉnh chu lại quần áo và phong thái. Sự chuẩn bị cẩn trọng như thế khiến ả có cảm giác như mình bị bỏ qua. Hơn nữa trong những năm qua phải sống sao cho cẩn thận đi nữa thì kết quả vẫn như cũ là một thế thân. Nguyên chủ là trở về liền lập tức có thể thay thế vị trí của ả, điều này khiến ả sinh ra lòng bất bình.
Một vị thiếu giả tao nhã mà cao quý?
Đúng là mắc cười!
Nhớ đến bộ dáng vô cùng trông mong của công tước đại nhân và công tước phu nhân khi nói về Lạc Tâm, ả liền cảm thấy vô cùng hoang mang.
Loại tin tưởng và khẳng định chắc chắn đến mức vô lý này là do đâu? Chẳng lẽ chính là huyết mạch tương liên?
Vươn ngón tay khẽ đẩy cái tách trà một cái, Lạc Tị Ly âm thầm che đi bộ dáng khinh thường của mình.
Trước mắt thì Lê Hi đối với ả mà nói chẳng qua chỉ là một món đồ chơi râu ria không hơn không kém, miễn cưỡng có thể trở thành thú tiêu khiển của ả.
Ha, một thằng nhóc đến từ một xóm nghèo nhỏ rách nát mà cũng dám mưu toan tranh giành danh lợi và địa vị với ả, đã vậy thì ả sẽ ‘quan tâm’ đến tiền đồ tương lai của hắn.
Lễ nghi quý tộc của đế quốc Carter vô cùng phiền phức, ngay cả mỗi món ăn đều có quy định nghiêm khắc riêng. Phàm là xảy ra sai lầm dù nhỏ đến mấy thì sẽ trở thành trò cười của một kẻ không học vấn không nghề nghiệp cho người ta, hơn nữa đây còn là khuôn viên công cộng của Học viện quân sự.
Chỉ cần chuyện ngày hôm nay mà sai lầm một bước thì chắc chắn ngày mai hắn sẽ trở thành trò cười của cả đế quốc! Đến lúc đó, cho dù Lê Hi có khôi phục lại thân phận quý tộc thì cũng trở thành một vết nhơ trong giới quý tộc mà thôi.
Nhìn bộ dáng nôn nóng và lo lắng của công tước phu nhân đang ngồi trước bàn, axit pantothenic trong lòng Lạc Tị Ly dâng lên một tia khoái cảm độc ác.
(Axit pantothenic: Hay còn gọi là vitamin B5, có vai trò quan trọng trong trao đổi chất và tổng hợp Cacbonhydrat, protein và mỡ.)
Ả vô cùng chờ mong đến lúc vị mẫu thân ‘Mẫu mực lễ nghi quý tộc’ gặp gỡ đứa con ruột của mình có tư thái thô bỉ thấp hèn thì sẽ sinh ra tâm tình thế nào đây?
Có phải sẽ trách cứ Lê Hi như đã từng trách cứ ả không?
Cái này cũng không phải coi là gây khó dễ, chẳng qua là trò đùa dai nhắm vào lòng tự ái của người ta thôi!
Lạc Tị Ly nghĩ một hồi rồi nâng khăn tay lên che dấu nụ cười đắc ý của mình.
Chờ đợi thời gian trôi qua luôn cảm thấy rất chậm, trong mắt của công tước phu nhân lộ ra vài phần lo lắng. Ngay cả Lạc Tị Ly cũng có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, hầu gái đi tìm người rốt cuộc cũng về tới, cô dẫn người đi phía sau mình đến cung kính hành lễ “Công tước phu nhân, tiểu thư, thiếu gia Lạc Tâm đến rồi.”
Lời nói của hầu gái khiến Lạc Tị Ly tỉnh người lại, ả ngẩng đầu lên nhìn thì nhất thời chấn động.
Khác xa hoàn toàn với lời đồn đãi, người thanh niên từ phía sau hầu gái chậm rãi đi đến trông vô cùng gây chú ý.
Đồng phục khoa chính trị của Học viện quân sự mặc vừa người càng làm nổi bật lên vóc dáng thon dài và mềm dẻo.
Tư thái thong dong, mọi hành động cử chỉ giống như bước ra từ trong sách dạy lễ nghi.
Trên sống mũi có một gọng kính mỏng màu bạc mang lại cảm giác trầm ổn mà xa cách, khóe mắt có một nốt ruồi lệ chí càng tăng thêm vài phần lãnh diễm.
Từ một cái nhìn đầu tiên đã là dáng vẻ hoàn mỹ không tì vết, người ta không thể soi mói hay bắt bẻ bất cứ cái gì trên người vị thanh niên này.
Mà người thanh niên này chính là Lạc Tâm trong truyền thuyết đó!
Lạc Tị Ly kinh ngạc trợn to mắt, căn bản không thể tin nổi.
Lời đồn trước đó về hắn có hành vi thô bỉ bất nhã đều xuất phát từ miệng của vài người biết rõ tình cảnh, nói thật khi tận mắt thấy hắn rồi thì ả mới tin đó lời đồn đãi vô căn cứ, những người tung ra tin đồn chẳng qua là ganh tị sự vĩ đại của hắn nên cố ý bôi đen.
Sự cường thế của Lê Hi khiến Lạc Tị Ly sinh ra áp lực cực lớn.
Nhất định là hắn đang giả bộ, ả không ngừng an ủi lòng mình.
Bên ngoài thì nạm vàng dát ngọc, bên trong lại là ruột bông rách nát, có lẽ Lê Hi chính là một trong số đó.
Không cam lòng siết chặt làn váy, Lạc Tị Ly cố gắng điều chỉnh vẻ mặt và tư thái sao cho thật tự nhiên.
“Một ngày tốt lành.” Ả chủ động bước lên chào hỏi, khẽ nhếch cằm, ý đồ muốn dùng khí thế quý tộc đè bẹp hắn.
“Một ngày tốt lành.” Nhưng Lê Hi chỉ mỉm cười đáp lại, một chút cũng không câu nệ.
Từ khi thấy Lê Hi xuất hiện, vẻ mặt của công tước phu nhân khó nén được kích động, nhất là lúc nhìn đến dáng vẻ tao nhã mà cao quý kia, công tước phu nhân càng không thể áp chế nội tâm đang dậy sóng cuồn cuộn.
Bà nhịn không được đứng dậy đi đến trước mặt Lê Hi “Cậu chính là Lạc Tâm?”
“Đúng vậy, phu nhân ngài khỏe. Tôi vừa mới nhận được thông báo của hiệu trưởng nên có chút chậm trễ. Xin hỏi, ngài muốn gặp tôi có chuyện gì sao?” Không để ý đến Lạc Tị Ly đang đứng một bên đánh giá mình, Lê Hi nho nhã lễ độ hỏi công tước phu nhân.
“Không có gì quan trọng… Chỉ là…” Tinh thần lực trên người Lê Hi khiến công tước phu nhân cảm thấy vô cùng thân thiết và quen thuộc, bà cố nén lại xúc động muốn khóc, ngập ngừng hồi lâu vẫn chưa nói lên lời.
Lão hộ sĩ đứng ở một bên thấy thế liền cẩn thận đỡ lấy cánh tay của bà.
Lúc này công tước phu nhân mới thu liễm tâm tình lại, khẽ thanh thanh cổ họng, lấy ra một cái cớ đã chuẩn bị tốt nói “Tôi thấy cậu phát biểu luận văn ở bài báo ‘Học thuật’ thì cảm thấy khá hứng thú với luận điểm trong đó, cho nên muốn trò chuyện một chút với cậu.”
“Ngài quá khen, bất quá chỉ là chút ngôn luận nho nhỏ, không đáng giá để tâm tới đâu ạ.” Ngữ khí của Lê Hi vừa ôn hòa vừa khiêm tốn.
Hắn cẩn thận đỡ công tước phu nhân ngồi vào ghế, thái độ thân sĩ ân cần đó càng làm cho người ta cảm thấy yêu mến.
Hành động của Lê Hi làm cho công tước phu nhân bình tĩnh không ít. Tuy rằng toàn bộ tế bào trong người bà không ngừng gào rú rằng người trước mặt chính là đứa con trai ruột thất lạc bấy lâu của mình nhưng lí trí lại cảnh báo bà phải giữ vững bình tĩnh.
Huyết thống quý tộc vô cùng cao quý, tuyệt đối không được có sự nhầm lẫn.
Bởi vậy trước khi mọi chuyện được xác minh một cách chính xác, bà không thể cư xử lộ liễu.
Nhìn thấy công tước phu nhân mất tự nhiên, Lê Hi ôn hòa cười cười rồi ngồi xuống.
Hầu gái nhân cơ hội này bưng trà bánh đã sớm chuẩn bị tốt lên.
Cẩn thận đặt lên bàn thủy tinh trước mặt Lê Hi, cô ta dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường liếc nhìn Lê Hi, coi như đang khiêu khích hắn trong im lặng. (Con này láo…)
Không thể nghi ngờ, đây chính là hầu gái tâm phúc của Lạc Tị Ly.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn chiếc bánh kem đặt trên bàn thủy tinh trước mặt mình.
Phía trên cùng của bánh được phủ một lớp đường kính trong suốt, phía dưới là lớp chocolate thơm nức mũi. Phần giữa của chiếc bánh là hỗn hợp giữa phô mai nướng và quả lê, tạo thành một chiếc bánh kem xốp mềm mại. Còn phía dưới cùng là một lớp quả hạch được băm nhuyễn cùng với đường ngọt được nấu lỏng trộn lại nhìn vô cùng sánh mịn và ngon miệng.
Đây là một loại bánh đặc biệt đến từ tinh cầu Flanders, phối hợp thêm một tách hồng trà thơm nóng nữa là tạo thành một buổi trà chiều tuyệt hảo.
“Tay nghề làm bánh của vị đầu bếp mới này rất được mọi người hoan nghênh.” Lạc Tị Ly mỉm cười ngồi vào ghế, đáy mắt ả hiện lên một tia hứng thú xem kịch vui.
Ả đang chờ Lê Hi lộ dốt.
Mà công tước phu nhân ngồi bên cạnh không hề hay biết gì, bà thân thiết nói với Lê Hi
“Học hành đã vất vả rồi mà còn chạy tới đây gặp tôi, mời cậu dùng một chút.”
“Đa tạ phu nhân khoản đãi.” Lê Hi vui vẻ đồng ý.
‘Giấc mộng giữa đêm hè’ là một món ăn khá nổi tiếng ở tinh cầu Flanders. Tuy hương vị chỉ cũng được khen tặng là khá ngon nhưng lại là một món ăn dùng để khảo nghiệm trình độ hiểu biết lễ nghi của một người, trừ trường hợp quan trọng thì thường ít khi ăn món này.
Mục đích của Lạc Tị Ly thực sự quá rõ ràng. Công tước phu nhân đang đắm chìm trong tình tự đang dậy sóng của mình khó có thể dứt ra được nên cũng không phát hiện đứa con gái nuôi đang mờ ám gây khó dễ, nhưng vị hộ sĩ lớn tuổi đứng sau thấy rõ nên hơi cau mày lộ vẻ sầu lo.
Những người xung quanh cũng im lặng chú ý động tác của Lê Hi.
Tuy rằng công tước phu nhân không muốn bị quấy rầy nên sớm bao hết Bách Mộc viên này, nhưng vẫn còn nhiều hầu gái và tùy tùng đứng hầu bên cạnh.
Tất cả bọn họ đều nghe qua những lời đồn đãi về Lê Hi, cũng đều rất chờ mong hắn bị xấu mặt trước công tước phu nhân. (Đám này láo ><)
Tuy rằng bọn họ không rõ quan hệ phức tạp giữa Lê Hi và phủ công tước những vẫn rất ghen tị với hắn.
Đồng dạng là xuất thân thường dân, hắn dựa vào cái gì được quý nhân thưởng thức rồi bước một bước lên trời?
Lê Hi hơi cúi đầu thu toàn bộ dáng vẻ xấu xí của bọn họ vào đáy mắt.
Nhìn món ăn chuẩn bị chỉnh tề trước mắt, hắn cầm lấy một con dao ăn màu bạc nhỏ nhất nhẹ nhàng hớt lớp đường thủy tinh trong suốt ra.
Hương vị ngọt đậm của chocolate thoát khỏi sự đè ép của đường thủy tinh chảy dọc xuống thân bánh, tản mát ra mùi thơm nức mũi. Đặt dao về chỗ cũ, Lê Hi nhấc tay cầm lên một cái muỗng trắng làm bằng ngà voi bắt đầu nhấm nháp phần bánh đầu tiên.
“Hương vị rất tuyệt.” Lê Hi vừa nếm thử một muỗng xong liền đặt xuống không ăn tiếp nữa.
Nếu dụng cụ ăn mà làm bằng kim loại sẽ làm giảm bớt mùi hương tinh tế của phô mai nướng nên chỉ có chất liệu ngà voi này mới có thể giữ lại được vị ngon ban đầu của món ăn.
Về phần chỉ nếm một muỗng rồi đặt muỗng xuống chính là một lễ nghi đặc biệt trong việc dùng bữa.
Lớp chocolate nóng chảy được bọc trong đường thủy tinh sẽ từ từ thẩm thấu vào phần ruột xốp mềm bên trong chiếc bánh, làm cho mùi vị của bánh sẽ thay đổi.
Kế hoạch thất bại.
Biểu hiện hoàn mỹ của Lê Hi khiến Lạc Tị Ly rất thất vọng, mà loại khí chất cao quý bẩm sinh này càng làm ả ghen tị hơn nữa.
Nhất là vị để đạt được yêu cầu khắc khe của công tước phu nhân, ả đã phải khổ luyện trong suốt hai mươi năm qua, ngay cả động tác hạ ngón tay hay phong thái phóng khoáng của quý tộc ả cũng chăm chút rất kĩ và cẩn thận nghiên cứu qua. Cho dù vậy nhưng vẫn thường xuyên bị công tước phu nhân bắt bẻ.
Nhưng Lê Hi thì không giống vậy, không cần tốn nhiều công sức mà vẫn có biểu hiện một cách hoàn mỹ tự nhiên đến thế, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống?
Lạc Tị Ly che dấu nắm tay siết chặt dưới bàn. Rõ ràng là đang khoe mẽ đây mà, nhưng cảm giác bị người ta không chú ý đúng là rất khó chịu, khiến ả có cảm giác như mình bị một bàn tay vô hình tát chục cái bạt tay.
“Lạc Tâm tiên sinh tựa hồ rất quen thuộc với món ăn này, nhưng tôi nhớ rõ là ngài xuất thân từ một xóm nghèo nhỏ ở Lam tinh mà?” Không biết tại sao Lạc Tị Ly lại muốn vạch trần thân phận của Lê Hi, thấy công tước phu nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc và ánh mắt khinh thường của bọn người hầu, tâm tình của ả rốt cuộc cũng thư thái hơn rất nhiều.
Xuất thân chính là vết bẩn lớn nhất của Lê Hi.
Mà Lam tinh chính là nơi chỉ có thể miêu tả bằng những từ dơ bẩn,âm u, tội ác và lạm giao.
Không có bất kì ai xuất thân từ nơi đó có thể bảo trì hình tượng thuần khiết trước mắt mọi người, hơn nữa Lê Hi còn là một Omega có dung mạo động lòng người.
Không khí xung quanh dần trở nên đông lạnh, mọi ánh mắt nghi ngờ đều tụ hết lên người Lê Hi.
Bọn họ đều thầm đoán trong lòng, một thanh niên tao nhã tinh anh như vậy, nếu như cởi quần áo ra thì có thể hay không chỉ cần có tiền thì hắn sẵn sàng dang rộng chân phục vụ tận tình?
Nhưng Lê Hi lại không hề quẫn bách chút nào, ngược lại còn hào phóng vuốt cằm thừa nhận “Đúng vậy, cô nhi viện trong một xóm nghèo ở khu phố Xilin đường số 23 chính là cố hương của tôi. Về phần lễ nghi này nọ thì ở Lam tinh có rất nhiều lão nhân quý tộc, từ nhỏ tôi đã được bọn họ chỉ dạy cho.”
Thái độ tự tin phóng khoáng không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, Lê Hi không chỉ vì xuất thân thấp hèn của mình mà tự ti. Sự bình tĩnh của hắn khiến Lạc Tị Ly cực kỳ tức giận, còn công tước phu nhân thì vô cùng đau lòng.
“Giáo dưỡng về lễ nghi của cậu tốt lắm.” Công tước phu nhân gắt gao nhìn chằm khuôn mặt của hắn, trong lòng bà ngũ vị tạp trần.
“Có thể nhận được lời khen của ngài, tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh.” Bất động thanh sắc ôn hòa đáp lại công tước phu nhân, Lê Hi nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của bà cũng sinh ra tâm thương tiếc.
Bà chẳng qua chỉ là một người mẹ khát khao được gần gũi với đứa con bé bỏng của mình mà thôi.
Cúi đầu thở dài, hắn nhanh trí tìm một đề tài thích hợp để trò chuyện cùng bà “Nghe nói phu nhân rất thích hồng trà? Loại hồng trà này được hái từ trên đỉnh núi tuyết Roland, hương vị vô cùng mát lạnh thơm ngon, rất hợp với phong cách cao quý trang nhã của ngài.”
“Cám ơn.” Công tước phu nhân đặt tách trà xuống, cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ lung tung của mình.
Lòng của bà căn bản không phải ở nơi này, cũng không nhấm nháp được hồng trà có hương vị ra sao.
“Nếu thích thì người uống thêm một chút nữa nhé.” Lạc Tị Ly nhân cơ hội lấy ấm trà rót đầy tách trà của công tước phu nhân rồi phân phó hầu gái rót trà cho Lê Hi “Lạc Tâm đồng học chỉ sợ rất hiếm khi có cơ hội thưởng thức mỹ vị này, cho nên nhân dịp này dùng nhiều một chút!”
Ngữ khí của ả dấu đi sự châm chọc, trong lòng đối với sự khen thưởng thiếu muối của Lê Hi cũng vô cùng khinh thường.
Loại hồng trà Apple Yard này chẳng qua chỉ là thức uống thuộc loại thứ phẩm, vậy mà hắn lại đánh đồng công tước phu nhân với thứ phẩm này.
Quả nhiên chỉ là dân đen nông cạn, không hề có kiến thức.
Lạc Tị Ly một bên nghĩ một bên khoe khoang kỹ xảo trà nghệ của mình.
“Đây cũng không phải là tiệc rượu, con nói như vậy có chút không thỏa đáng.” Công tước phu nhân nhíu mày, không đồng ý với cách ăn nói của ả.
Bà rốt cuộc cũng phát hiện đứa con gái nuôi này có chút không thích hợp, lời nói của Lạc Tị Ly cơ hồ có ý muốn chèn ép Lê Hi.
Cho dù là xuất thân bình thường nhưng dù sao trong cơ thể Lê Hi đang chảy dòng máu của bà, ả có tư cách gì mà khinh thường chứ?
Loại suy nghĩ này khiến công tước phu nhân rất không vui, ánh mắt bà nhìn Lạc Tị Ly cũng mang theo vài phần hàn ý.
Lạc Tị Ly phát hiện mình cư xử có chút vô lễ, liền vội vàng ngồi ngay ngắn lại, không dám hó hé nửa lời. (mày hả bưởi)
Còn Lê Hi thì vẫn tiếp tục trò chuyện về đề tài khác với công tước phu nhân.
Từ từ trở về sau, Lạc Tị Ly hoàn toàn bị bơ đẹp.
Tâm tư của công tước phu nhân toàn bộ đều đặt trên người Lê Hi, mà Lê Hi cái gì cũng chân thành hồi đáp, tiện thể phô bày sự học vấn uyên bác của bản thân.
Hai người trò chuyện với nhau vô cùng hài hòa, đồng thời toát ra một cảm giác ấm áp tốt đẹp.
Thời gian từng giây trôi qua, tâm tình của Lạc Tị Ly cũng theo đó áp lực nặng nề. Nhìn Lê Hi có vẻ như không làm gì nhưng thật chất đang âm thầm triển khai tinh thần lực áp chế ả.
Cho dù ả có hành xử tốt đẹp đến thế nào đi nữa thì không gian ấm áp tự nhiên giữa hai người họ đều khiến ả có cảm giác như mình là người thừa thải. Vốn là chuẩn bị khiến Lê Hi trở thành trò hề, vậy mà lại trở thành khung cảnh thân thiết ấm áp giữa hai người họ.
Biểu hiện hoàn mỹ của Lê Hi làm cho kế hoạch của ả tan thành mây khói.
Đố kỵ và lòng tham từ từ hình thành một con ác quỷ ăn mòn tâm trí của ả.
Lạc Tị Ly không thể chịu nổi cúi đầu, che dấu địch ý trong ánh mắt sắp hóa thành thực thể.
Công tước phu nhân và Lê Hi trò chuyện với nhau vô cùng sảng khoái, thời gian trôi qua như thoi đưa, nháy mắt là sắp tới buổi học tiếp theo.
Ăn hết phần bánh ngọt còn dư lại, Lê Hi thỏa mãn đặt muỗng xuống.
“Lạc Tâm.” Công tước phu nhân do dự hồi lâu nhưng vẫn hỏi vấn đề trong lòng của bà ra
“Mấy năm nay cậu sống như thế nào? Có phải chịu rất nhiều khổ cực không?”
“Cũng không khổ cực mấy.” Lê Hi lắc đầu, thần sắc mang theo vài phần hoài niệm “Kỳ thật cuộc sống ở xóm nghèo không có đáng sợ như ngài nghĩ đâu. Tuy rằng nghèo khó, lạc hậu, bữa đói bữa no, nhưng tôi luôn dựa vào hai bàn tay trắng của mình đi lao động, làm việc, cho dù trên người dính đầy hơi thở của một công nhân hạ đẳng nhưng vẫn có thể đứng thẳng lưng mà sống sót. Không cần phải giống như một tên ăn xin tham sống sợ chết, chỉ có nhiêu đó thôi thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Cho nên ngài không cần thương xót tôi đâu.”
Sự lạnh nhạt của Lê Hi làm cho công tước phu nhân thêm nghẹn ngào, bà không nhịn được hỏi tiếp “Vậy cậu có từng oán giận người nhà của mình không?”
“Cũng không có.” Lê Hi lại lắc đầu “Cô nhi viện biết rất rõ ràng lai lịch của từng đứa trẻ mồ côi. Nếu bọn họ thật lòng muốn tìm tôi thì chỉ cần tra hỏi một chút là biết. Lúc còn nhỏ quả thật từng có tâm niệm ảo tưởng rằng một ngày nào đó cha mẹ sẽ đến rước mình đi, nhưng mãi đến khi trưởng thành thì mới nhận ra mình đã thực sự bị bỏ rơi. Bất quá cho dù như vậy thì đã sao, tôi cũng không có một chút ý nghĩ oán giận nào. Theo kí ức cho đến bây giờ chưa từng gặp mặt qua, cũng không có cảm tình gì, sao lại phải oán giận? Huống chi, tinh thần lực cấp SS tôi có được này đều được thừa kế từ bọn họ, tóm lại bây giờ tôi đã có tay nghề tốt, có thể đứng vững trên đôi chân của mình, cũng không có chịu qua ủy khuất lớn nhỏ nào. Vậy thì tôi tại sao lại phải oán giận cơ chứ? Cha mẹ đối với tôi mà nói, chỉ là những người xa lạ có chung huyết thống mà thôi.”
Lời nói của Lê Hi khiến công tước phu nhân nhịn không nổi nữa liền cúi đầu bật khóc.
Đều là do bà không tốt, công tước phu nhân không ngừng trách mắng bản thân mình.
Nếu lúc trước bà kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, nếu lúc trước không phải vì trốn tránh mà nhận nuôi Lạc Tị Ly làm vật thay thế, như vậy thì Lạc Tâm bé bỏng sẽ không phải chịu khổ cực đến thế.
Lê Hi vẫn không nhúc nhích ngồi im trên ghế mắt lạnh nhìn bộ dáng thống khổ của bà, không hề có ý định an ủi.
Còn Lạc Tị Ly đứng bên cạnh liền đỡ lấy cánh tay của công tước phu nhân, dùng lời nói chính nghĩa chỉ trích hắn “Anh sao có thể nói như vậy được chứ! Đừng quên, nếu không có mẹ sinh ra anh thì anh cũng chẳng thể có mặt trên cõi đời này, sao lại có thể nói là người xa lạ?”
Ở trong mắt Lạc Tị Ly, Lê Hi quả thật ngu xuẩn đến cực điểm. Đối mặt với mẻ đẻ của chính mình mà lại nói những lời như vậy, cho dù tương lại có nhận lại nhau đi nữa thì cũng sẽ tồn tại một cái khúc mắc.
Quả nhiên là dân đen thấp kém, thiển cận không chịu nổi.
Nhưng lời nói của Lạc Tị Ly cũng làm cho Lê Hi cảm thấy rất buồn cười “Vậy còn ngài thì sao? Vị tiểu thư Lạc Tị Ly tôn kính của gia tộc Getalisha, đối với ngài mà nói, là công tước phu nhân cho ngài sống trong nhung lụa thân cận hơn, hay là phu nhân Getalisha làm cho ngài thương nhớ hoài niệm hơn?”
“Anh đừng có cưỡng từ đoạt lý, đừng tưởng có ý đồ muốn lảng tránh sang chuyện khác!” Đây là một câu hỏi vô cùng khó khăn, Lạc Tị Ly căn bản không thể trả lời được, cho dù trả lời như thế nào đi nữa thì cũng đẩy ả vào tình cảnh khó khăn. Tên tiểu nhân đê tiện chết tiệt này, Lạc Tị Ly dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm hắn.
“Ha, sao lại nói tôi già mồm át lẽ phải?” Đặt tách trà lại trên bàn, nước trà theo động tác của hắn nổi lên chút gợn sóng nhỏ. Lê Hi hơi nhướng mày, ánh mắt khé híp lại hiện lên một tia lãnh ý và trào phúng “Tôi nghe nói, ngài từ khi còn nhỏ đã hiếm khi trở về gia tộc Getalisha, cho dù là ngày tết hay lễ lạt cũng chỉ gửi quà cáp về cho có lệ. Ngài đối với ngôn luận của tôi luôn bất mãn, mà ngài cũng đâu có khác gì đâu. Mẹ đẻ của mình còn sống sờ sờ ra đó mà đối xử cũng quá lạnh nhạt. Huống chi tôi còn là một đứa trẻ mới sinh ra chưa từng thấy mặt cha mẹ mình.”
Không khí xung quanh lại trở nên đông lạnh, ngay cả công tước phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn giao phong giữa hai người.
Lạc Tị Ly bị Lê Hi nói đến cứng họng, lần đầu tiên ả cảm thấy từ ngữ của mình thật nghèo hèn. Loại cảm giác bị người khác nắm quyền chủ động thế này khiến ả cực kỳ khó chịu, mà ánh mắt của công tước phu nhân cũng làm cho ả khó có thể mở miệng.
Ả bất chấp muốn mở miệng đốp lại thì bị lão hộ sĩ đứng hầu bên cạnh công tước phu nhân khẽ kéo cánh tay.
Lạc Tị Ly đành lui lại phía sau, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng đứng sau lưng công tước phu nhân.
Ngay cả chuyện tranh chấp cũng phải xem sắc mặt người khác, không dám nhìn đến ánh mắt trào phúng mà đành cúi đầu trốn tránh, giống như bộ dáng thành kính cảm tạ khi nhận được sự ban ơn của thần thánh.
Tư thái hèn mọn như thế khiến Lạc Tị Ly cảm thấy vô cùng nhục nhã.
‘Một thục nữ chân chính sẽ không lớn tiếng tranh chấp với người qua đường.’ Hít một hơi thật sâu, Lạc Tị Ly không ngừng trong lòng tự an ủi lấy bản thân. Chỉ có như vậy, ả mới có thể sống khá giả một tí.
Mà Lê Hi cũng không có ý muốn mở miệng.
Không khí xung quanh vườn cây trăm tuổi yên tĩnh đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, Lê Hi nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi dùng khăn lụa khẽ xoa xoa bên khóe môi.
Thấy công tước phu nhân vẫn còn chìm trong sự tự trách và đau xót, hắn đi đến bên người bà, giúp bà đổi đi phần nước trà đã nguội lạnh, đồng thời rót cho bà một tách trà nóng hổi.
Khác với Lạc Tị Ly, hắn không có cho đường cát vào mà thay vào đó là đường đỏ cũng với vài lát gừng đã sắc mỏng.
“Tâm tình của ngài vẫn còn kích động lắm, những thứ này có thể giúp ngài tĩnh tâm lại. Đường đỏ và gừng có thể giúp ngài bình ổn lại tâm tình, làm cho tinh thần thoái mái hơn, xin thứ lỗi cho tôi vì đã tự ý làm chủ.”
Đường đỏ làm dịu đi vị chua sót của hồng trà, mà gừng hơi the the cũng giúp bà thanh tỉnh không ít.
“Cám ơn, cậu đúng là một đứa nhỏ biết săn sóc.” Công tước phu nhân nghẹn ngào nói, sự thân cận của Lê Hi làm cho bà rất dễ chịu. Mà hắn nói cũng đúng, trước mắt thì quan hệ của bọn họ không khác gì người dưng qua đường. Cho dù có huyết mạch tương liên thì sao chứ, hai mươi năm xa cách cũng đủ để tình cảm thân tình giữa bọn họ thiếu khuyết trầm trọng.
Gắt gao nắm chặt lấy tay của Lê Hi, công tước phu nhân cảm thấy bà đã thua thiệt đứa con này rất nhiều, ngay cả chuyện muốn bù đắp lại cũng không biết nên làm sao. Huống chi, ngay cả bản thân bà là mẹ ruột đều không thể quang minh chính đại nói ra miệng được.
“Không cần phải tán dương tôi như vậy.” Nhìn ra sự đấu tranh trong mắt bà, Lê Hi cố ý trừng mắt nhìn bà, dùng ngữ khí dịu dàng giảm bớt bầu không khí đang cứng ngắc “Tôi chỉ là mượn cớ khoe khoang với ngài về thiên phú vĩ đại dùng dao ăn của tôi thôi.”
Lê Hi tự biên nói xong, dùng ngón tay trắng nõn thon dài khé búng một cái tách lên tách trà của công tước phu nhân.
Sau một tiếng ‘Đinh’ giòn vang, miếng gừng mỏng vốn chìm nghỉm dưới đáy tách trà bỗng trồi lên mặt nước, còn nhẹ nhàng xoay vòng vòng mấy cái.
Công tước phu nhân bị động tác của hắn chọc cười, tâm tình của bà cũng thả lỏng đi đôi chút, sự bi ai trong mắt cũng tiêu tán bớt.
Khẽ lướt mắt qua đồng hồ đeo trên tay, Lê Hi đứng dậy trịnh trọng hôn một cái lên mu bàn tay của bà “Cùng trò chuyện với ngài thật sự rất vui vẻ, bất quá tôi còn một buổi học sắp bắt đầu, không thể không cáo từ trước. Chúc ngài và tiểu thư có một buổi chiều an lành.”
Hơi hạ hàng mi cong vút che khuất hơi nước mơ hồ trong mắt, Lê Hi nói xong liền xoay người rời đi.
Thần sắc biến đổi vi diệu của hắn không có tránh thoát được đôi mắt của công tước phu nhân. Sau khi hắn đã đi xa, công tước phu nhân mới nghẹn ngào nói với lão hộ sĩ “Daisy, bà coi đó, Lạc Tâm bé bỏng của tôi tựa hồ đã nhận ra điều gì đó rồi, nếu không nó sẽ không dùng cách này để an ủi tôi…”
“Đúng vậy!” Lão hộ sĩ lấy khăn tay chấm chấm nước mắt, nói hùa với bà “Tiểu thiếu gia đúng là một đứa nhỏ thông minh.”
Nhìn công tước phu nhân vẫn chìm trong cảm xúc mới gặp lần đầu đã thương với Lê Hi, Lạc Tị Ly không thể nhẫn nại thêm được nữa, lên tiếng xin phép về trước rồi dẫn theo hầu gái tâm phúc của mình yên lặng rời đi.
Buổi chiều ở đế quốc Carter quả thật rất đẹp, ngay cả mỗi ngọn cỏ cành hoa cũng phiếm một tầng sáng màu vàng nhạt.
Đây quả thật là một khung cảnh tuyệt đẹp đến nỗi người ta không thể không ca thán, cho dù là một Lê Hi có kiến thức rộng rãi đến mấy cũng phải dừng chân thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này.”
“Lạc Tâm!” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng la.
Lê Hi quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Tị Ly đang đi tới.
“Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì sao? Tiểu thư Lạc Tị Ly của gia tộc Gatelisha tôn kính?” Ngữ khí của Lê Hi vô cùng ôn hòa, những giọng điệu khi nói đầy đủ tên ả lại tràn ngập trào phúng.
“Anh không phải là đã biết gì đi?” Lạc Tị Ly nhịn không được chất vấn.
“Biết cái gì? Là biết tiểu thư đây có ý đồ muốn vạch trần thân phận của tôi trước mặt công tước phu nhân, muốn biến tôi thành trò cười cho mọi người? Hay là tôi đã biết thân phận thận sự của mình chính là đứa con bị thất lạc của phủ công tước?” Thần sắc của Lê Hi trông có vẻ không thèm để ý, nhưng lời nói của hắn từng chữ từng câu vô cùng tàn nhẫn khiến lòng người không rét mà run.
“Anh là cố ý!” Lạc Tị Ly bừng tỉnh đại ngộ. Từ lúc Lê Hi xuất hiện cho tới giờ, tất cả đều là do hắn cải trang. Hắn đã sớm biết được thân phận của mình, bởi vậy không hề đoái hoài tới dư luận của mọi người, khiến ả thả lỏng cảnh giác, thậm chí ngay cả lần gặp gỡ tình cờ kia chính là do hắn một tay sắp xếp.
“Vậy anh rốt cuộc muốn làm gì tôi?” Dự đoán như thế khiến ả cảm thấy Lê Hi là một người sâu không lường được, ả trợn to mắt theo dõi hắn, ánh mắt tích đầy hơi nước trông giống như bộ dáng của một con thỏ sắp lên dĩa.
Đơn thuần, nhu nhược, nhát gan, hơn nữa lại có vẻ ngoài thanh thuần động lòng người, tính chất đặc biệt như thế đủ làm cho tất cả đàn ông sinh ra lòng thương tiếc với ả.
Chỉ tiếc, người đang đứng trước mặt bây giờ chính là Lê Hi.
Hắn khẽ cười một chút rồi đi đến trước mặt Lạc Tị Ly, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống liếc ả một cái.
Thần sắc của Lê Hi vô cùng bình tĩnh, không xa cách, không chứa ác ý nào nhưng lại mơ hồ tỏa ra một luồng uy áp vô hình khiến người ta không thể thở nổi.
Đó chính là phong thái quý tộc cao ngạo và tôn quý, không giận tự uy mà hai mươi năm qua Lạc Tị Ly có cố gắng đến mấy cũng thể làm được. Quả thật đối với Lê Hi mà nói, loại khí chất này vốn đã có sẵn trong xương trong thịt từ mới khi sinh ra rồi.
Lạc Tị Ly theo bản năng lùi lại phía sau, trái tim ả không ngừng đập mạnh.
Một bàn tay khẽ nâng cằm của ả, tay kia cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau nước mắt cho ả, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập kinh hoảng của ả, Lê Hi nhẹ giọng nói như đang thủ thỉ với người yêu của mình “Chẳng lẽ, không phải cô đang một mực nhắm vào tôi sao? Chỉ vì một chút vinh hoa phú quý đó mà không ngừng có ý đồ xấu.”
Lạc Tị Ly hoàn toàn bị Lê Hi khống chế, ả căng cứng cả người, mảy may không dám cử động, cho đến khi tay của Lê Hi rời khỏi thì ả mới ngập ngừng mở miệng “Đó là vì anh muốn cướp đi mọi thứ của tôi! Tôi cố gắng phấn đấu trong suốt hai mươi năm trời mới có được thành quả như ngày hôm nay, anh dựa vào cái gì mà muốn cướp đi tất cả chứ? Không công bằng!”
“Công bằng?” Khóe môi tao nhã khẽ nhếch, cho dù có cười cũng mang theo vài phần cao lãnh, gọng kính bạc trên sống mũi khẽ che đi đôi mắt xếch đang híp lại, ánh mắt của Lê Hi tràn ngập sự khinh thường và thương hại, còn thêm sự trào phúng vốn không hề che dấu “Tiểu thư Getalisha, ngài tựa hồ đã xem nhẹ một chi tiết, sự xa hoa và lãng phí mà cô đang hưởng thụ bây giờ vốn là thuộc về tôi.”
“Thì sao?” Lạc Tị Ly chật vật lớn giọng phản bác “Nhưng trước mắt bây giờ tôi mới là đại tiểu thư chính thức của phủ công tước Duke, còn anh bất quá chỉ là một bình dân quật cường đến từ Lam tinh. Trước khi chứng nhận được huyết thống, anh chẳng qua chỉ là một dân đen tầm thường, chỉ cần tôi phất tay một cái là anh liền thi cốt vô hồn!”
“Cũng có lý đấy chứ.” Lê Hi không chút để ý gật đầu “Những chỉ sợ cô không có gan làm.”
Đặt cái khăn vừa mới lau nước mắt cho ả vào tay của ả, Lê Hi sửa sang lại một chút cổ áo bị nhăn rồi thực hiện hành động cúi chào tao nhã của một vị thân sĩ “Thật có lỗi, tiểu thư Getalisha tôn quý, thời gian đã không còn nhiều nữa, tôi phải đi rồi. Buổi gặp mặt hôm nay rất tuyệt vời, tôi vô cùng chờ mong được gặp lại lần nữa. Chỉ mong cho tới lúc đó, ngài vẫn còn tôn quý giống như bây giờ!”
Từng lời từng câu như một cái đinh ghim vào trong lòng ả, khiến ngực ả cảm thấy đau đớn.
Làm một con búp bê thế thân nhiều năm trong phủ công tước, gian khổ không sao kể xiết, rồi còn phải sống cẩn thận từng li từng tí. Ả chăm chút khép nép hầu hạ bên cạnh công tước phu nhân nhiều năm trời, mỗi ngày đều phải cố gắng lấy lòng cả nhà công tước, thậm chí ngay cả những gì bản thân yêu thích đều phải bỏ qua mà hùa theo bọn họ.
Nhưng dựa vào cái gì từ khi Lê Hi trở về, ả cư nhiên chỉ có thể rút vào một chỗ tối sau tấm màn, mất đi tất cả những gì ả đang có được?
Mức chênh lệch vô cùng lớn giữa nước sông và nước biển khiến Lạc Tị Ly rất không cam lòng.
Ả nhớ đến bộ dáng nóng lòng ngóng trông Lê Hi của công tước phu nhân ở Bách Mộc viên hồi nãy, cái loại ghen tị và oán hận này thay phiên nhau chèn ép khiến ả không tài nào thở nổi.
Vô lực vươn tay che mặt, Lạc Tị Ly cực lực kìm nén lại tâm tư của mình, tránh cho thất thố ở ngoài đường.
Mà ở phía sau ả cách đó không xa có một bóng người cao lớn mang theo hơi thở tối tăm gắt gao nhìn chằm chằm chỗ hai người họ vừa mới đứng nói chuyện với nhau…
Như là một vị kỵ sĩ cởi bộ áo giáp hoàng kim nặng trịch kia ra, rút đi gánh nặng bao năm chinh chiến trên xa trường, nhưng lại không hề giảm đi khí thế cùng với vinh quang chói rọi, phô bày ra một loại phong tình khiến người ta không thể bỏ qua.
Trong Bách Mộc viên của Học viện quân sự.
Lạc Tị Ly đang ngồi thưởng thức một buổi trà chiều khó có được.
Bộ váy thuần trắng mỏng manh, dáng vẻ tao nhã cao quý.
Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, cho dù có khen ả một tiếng đẹp như thiên sứ thì không phải là nói quá.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nhỏ, Lạc Tị Ly rất vừa ý với bộ dáng của mình.
“Cô xác định lời đồn đãi đó là thật?” Ả bâng quơ hỏi một hầu gái Beta đang đứng hầu hạ cẩn thận phía sau
Ả đã được nghe rất nhiều lời đồn về Lê Hi.
Tuy rằng chưa có chính thức gặp mặt nhưng ả vẫn có thể đoán được phần nào về người này, chỉ là một thằng nhóc ngoại trừ có chút thành tích tốt trong Học viện ra thì không còn sở trường nào hết.
“Thưa đúng ạ.” Biểu tình ghét bỏ trên mặt hầu gái vô cùng rõ ràng “Nghe nói trên người hắn lúc nào cũng lộ ra hơi thở hủ lậu nghèo kiết xác, cho dù đang ở một hành tinh khác cũng có thể ngửi thấy được.”
“Ha.” Phát ra một tiếng cười lạnh vô nghĩa, Lạc Tị Ly không có ý kiến với lời nói của hầu gái.
Thấy sắc mặt của ả vẫn không tốt lắm, hầu gái đặt ấm trà trên tay xuống, cúi người ghé vào tai ả nhẹ giọng khuyên nhủ “Tiểu thư, người không cần để ý quá mức. Cho dù là con trai ruột thì sao chứ? Không có đến một ngày ở chung, sao có thể địch lại tiểu thư đã hơn hai mươi năm bầu bạn? Hơn nữa, còn có đại thiếu gia sủng ái người nữa kìa! Đó mới chính là chủ nhân tương lai của phủ công tước Duke.”
“Cũng phải…” Nhớ tới vị huynh trưởng luôn sủng nịnh ả vô điều kiện kia, Lạc Tị Ly cười khẽ đặt tách trà lên bàn.
Một người chưa từng được giáo dục qua lễ nghi của quý tộc thì cho dù mang trong mình dòng máu cao quý thì đã sao?
Lớn lên trong hoàn cảnh nghèo hèn thì cái tính bần tiện đã khắc sâu vào trong xương cốt luôn rồi. Cho dù là thần thánh cũng vô pháp thay đổi khí chất trên người hắn, sao có thể uy hiếp đến địa vị của ả được chứ.
Bất quá, ả thật sự rất muốn xem xem, một vị mẫu thân luôn chú trọng lời nói và cử chỉ hành động làm thế nào để đối mặt với đứa con xa lạ đến từ xóm nghèo này đây?
Liếc một ánh mắt về phía hầu gái, Lạc Tị Ly bất động thanh sắc ám chỉ hầu gái dọn lên một món ăn cầu kỳ phức tạp.
“Mẫu thân thay quần áo cũng sắp ra rồi, các người nói chuyện nên giữ mồm miệng một chút. Dù sao người sắp tới chính là một nhân vật quan trọng, không được làm mất mặt phủ công tước.”
Trong lời nói của Lạc Tị Ly lóe ra vài phần ghen tuông đố kỵ.
Ngay cả huyết thống cũng chưa được chứng minh, công tước phu nhân đã để ý rồi. Bất quá cũng chỉ là một buổi gặp mặt nho nhỏ mà ả cũng phải trước sau chỉnh chu lại quần áo và phong thái. Sự chuẩn bị cẩn trọng như thế khiến ả có cảm giác như mình bị bỏ qua. Hơn nữa trong những năm qua phải sống sao cho cẩn thận đi nữa thì kết quả vẫn như cũ là một thế thân. Nguyên chủ là trở về liền lập tức có thể thay thế vị trí của ả, điều này khiến ả sinh ra lòng bất bình.
Một vị thiếu giả tao nhã mà cao quý?
Đúng là mắc cười!
Nhớ đến bộ dáng vô cùng trông mong của công tước đại nhân và công tước phu nhân khi nói về Lạc Tâm, ả liền cảm thấy vô cùng hoang mang.
Loại tin tưởng và khẳng định chắc chắn đến mức vô lý này là do đâu? Chẳng lẽ chính là huyết mạch tương liên?
Vươn ngón tay khẽ đẩy cái tách trà một cái, Lạc Tị Ly âm thầm che đi bộ dáng khinh thường của mình.
Trước mắt thì Lê Hi đối với ả mà nói chẳng qua chỉ là một món đồ chơi râu ria không hơn không kém, miễn cưỡng có thể trở thành thú tiêu khiển của ả.
Ha, một thằng nhóc đến từ một xóm nghèo nhỏ rách nát mà cũng dám mưu toan tranh giành danh lợi và địa vị với ả, đã vậy thì ả sẽ ‘quan tâm’ đến tiền đồ tương lai của hắn.
Lễ nghi quý tộc của đế quốc Carter vô cùng phiền phức, ngay cả mỗi món ăn đều có quy định nghiêm khắc riêng. Phàm là xảy ra sai lầm dù nhỏ đến mấy thì sẽ trở thành trò cười của một kẻ không học vấn không nghề nghiệp cho người ta, hơn nữa đây còn là khuôn viên công cộng của Học viện quân sự.
Chỉ cần chuyện ngày hôm nay mà sai lầm một bước thì chắc chắn ngày mai hắn sẽ trở thành trò cười của cả đế quốc! Đến lúc đó, cho dù Lê Hi có khôi phục lại thân phận quý tộc thì cũng trở thành một vết nhơ trong giới quý tộc mà thôi.
Nhìn bộ dáng nôn nóng và lo lắng của công tước phu nhân đang ngồi trước bàn, axit pantothenic trong lòng Lạc Tị Ly dâng lên một tia khoái cảm độc ác.
(Axit pantothenic: Hay còn gọi là vitamin B5, có vai trò quan trọng trong trao đổi chất và tổng hợp Cacbonhydrat, protein và mỡ.)
Ả vô cùng chờ mong đến lúc vị mẫu thân ‘Mẫu mực lễ nghi quý tộc’ gặp gỡ đứa con ruột của mình có tư thái thô bỉ thấp hèn thì sẽ sinh ra tâm tình thế nào đây?
Có phải sẽ trách cứ Lê Hi như đã từng trách cứ ả không?
Cái này cũng không phải coi là gây khó dễ, chẳng qua là trò đùa dai nhắm vào lòng tự ái của người ta thôi!
Lạc Tị Ly nghĩ một hồi rồi nâng khăn tay lên che dấu nụ cười đắc ý của mình.
Chờ đợi thời gian trôi qua luôn cảm thấy rất chậm, trong mắt của công tước phu nhân lộ ra vài phần lo lắng. Ngay cả Lạc Tị Ly cũng có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, hầu gái đi tìm người rốt cuộc cũng về tới, cô dẫn người đi phía sau mình đến cung kính hành lễ “Công tước phu nhân, tiểu thư, thiếu gia Lạc Tâm đến rồi.”
Lời nói của hầu gái khiến Lạc Tị Ly tỉnh người lại, ả ngẩng đầu lên nhìn thì nhất thời chấn động.
Khác xa hoàn toàn với lời đồn đãi, người thanh niên từ phía sau hầu gái chậm rãi đi đến trông vô cùng gây chú ý.
Đồng phục khoa chính trị của Học viện quân sự mặc vừa người càng làm nổi bật lên vóc dáng thon dài và mềm dẻo.
Tư thái thong dong, mọi hành động cử chỉ giống như bước ra từ trong sách dạy lễ nghi.
Trên sống mũi có một gọng kính mỏng màu bạc mang lại cảm giác trầm ổn mà xa cách, khóe mắt có một nốt ruồi lệ chí càng tăng thêm vài phần lãnh diễm.
Từ một cái nhìn đầu tiên đã là dáng vẻ hoàn mỹ không tì vết, người ta không thể soi mói hay bắt bẻ bất cứ cái gì trên người vị thanh niên này.
Mà người thanh niên này chính là Lạc Tâm trong truyền thuyết đó!
Lạc Tị Ly kinh ngạc trợn to mắt, căn bản không thể tin nổi.
Lời đồn trước đó về hắn có hành vi thô bỉ bất nhã đều xuất phát từ miệng của vài người biết rõ tình cảnh, nói thật khi tận mắt thấy hắn rồi thì ả mới tin đó lời đồn đãi vô căn cứ, những người tung ra tin đồn chẳng qua là ganh tị sự vĩ đại của hắn nên cố ý bôi đen.
Sự cường thế của Lê Hi khiến Lạc Tị Ly sinh ra áp lực cực lớn.
Nhất định là hắn đang giả bộ, ả không ngừng an ủi lòng mình.
Bên ngoài thì nạm vàng dát ngọc, bên trong lại là ruột bông rách nát, có lẽ Lê Hi chính là một trong số đó.
Không cam lòng siết chặt làn váy, Lạc Tị Ly cố gắng điều chỉnh vẻ mặt và tư thái sao cho thật tự nhiên.
“Một ngày tốt lành.” Ả chủ động bước lên chào hỏi, khẽ nhếch cằm, ý đồ muốn dùng khí thế quý tộc đè bẹp hắn.
“Một ngày tốt lành.” Nhưng Lê Hi chỉ mỉm cười đáp lại, một chút cũng không câu nệ.
Từ khi thấy Lê Hi xuất hiện, vẻ mặt của công tước phu nhân khó nén được kích động, nhất là lúc nhìn đến dáng vẻ tao nhã mà cao quý kia, công tước phu nhân càng không thể áp chế nội tâm đang dậy sóng cuồn cuộn.
Bà nhịn không được đứng dậy đi đến trước mặt Lê Hi “Cậu chính là Lạc Tâm?”
“Đúng vậy, phu nhân ngài khỏe. Tôi vừa mới nhận được thông báo của hiệu trưởng nên có chút chậm trễ. Xin hỏi, ngài muốn gặp tôi có chuyện gì sao?” Không để ý đến Lạc Tị Ly đang đứng một bên đánh giá mình, Lê Hi nho nhã lễ độ hỏi công tước phu nhân.
“Không có gì quan trọng… Chỉ là…” Tinh thần lực trên người Lê Hi khiến công tước phu nhân cảm thấy vô cùng thân thiết và quen thuộc, bà cố nén lại xúc động muốn khóc, ngập ngừng hồi lâu vẫn chưa nói lên lời.
Lão hộ sĩ đứng ở một bên thấy thế liền cẩn thận đỡ lấy cánh tay của bà.
Lúc này công tước phu nhân mới thu liễm tâm tình lại, khẽ thanh thanh cổ họng, lấy ra một cái cớ đã chuẩn bị tốt nói “Tôi thấy cậu phát biểu luận văn ở bài báo ‘Học thuật’ thì cảm thấy khá hứng thú với luận điểm trong đó, cho nên muốn trò chuyện một chút với cậu.”
“Ngài quá khen, bất quá chỉ là chút ngôn luận nho nhỏ, không đáng giá để tâm tới đâu ạ.” Ngữ khí của Lê Hi vừa ôn hòa vừa khiêm tốn.
Hắn cẩn thận đỡ công tước phu nhân ngồi vào ghế, thái độ thân sĩ ân cần đó càng làm cho người ta cảm thấy yêu mến.
Hành động của Lê Hi làm cho công tước phu nhân bình tĩnh không ít. Tuy rằng toàn bộ tế bào trong người bà không ngừng gào rú rằng người trước mặt chính là đứa con trai ruột thất lạc bấy lâu của mình nhưng lí trí lại cảnh báo bà phải giữ vững bình tĩnh.
Huyết thống quý tộc vô cùng cao quý, tuyệt đối không được có sự nhầm lẫn.
Bởi vậy trước khi mọi chuyện được xác minh một cách chính xác, bà không thể cư xử lộ liễu.
Nhìn thấy công tước phu nhân mất tự nhiên, Lê Hi ôn hòa cười cười rồi ngồi xuống.
Hầu gái nhân cơ hội này bưng trà bánh đã sớm chuẩn bị tốt lên.
Cẩn thận đặt lên bàn thủy tinh trước mặt Lê Hi, cô ta dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường liếc nhìn Lê Hi, coi như đang khiêu khích hắn trong im lặng. (Con này láo…)
Không thể nghi ngờ, đây chính là hầu gái tâm phúc của Lạc Tị Ly.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn chiếc bánh kem đặt trên bàn thủy tinh trước mặt mình.
Phía trên cùng của bánh được phủ một lớp đường kính trong suốt, phía dưới là lớp chocolate thơm nức mũi. Phần giữa của chiếc bánh là hỗn hợp giữa phô mai nướng và quả lê, tạo thành một chiếc bánh kem xốp mềm mại. Còn phía dưới cùng là một lớp quả hạch được băm nhuyễn cùng với đường ngọt được nấu lỏng trộn lại nhìn vô cùng sánh mịn và ngon miệng.
Đây là một loại bánh đặc biệt đến từ tinh cầu Flanders, phối hợp thêm một tách hồng trà thơm nóng nữa là tạo thành một buổi trà chiều tuyệt hảo.
“Tay nghề làm bánh của vị đầu bếp mới này rất được mọi người hoan nghênh.” Lạc Tị Ly mỉm cười ngồi vào ghế, đáy mắt ả hiện lên một tia hứng thú xem kịch vui.
Ả đang chờ Lê Hi lộ dốt.
Mà công tước phu nhân ngồi bên cạnh không hề hay biết gì, bà thân thiết nói với Lê Hi
“Học hành đã vất vả rồi mà còn chạy tới đây gặp tôi, mời cậu dùng một chút.”
“Đa tạ phu nhân khoản đãi.” Lê Hi vui vẻ đồng ý.
‘Giấc mộng giữa đêm hè’ là một món ăn khá nổi tiếng ở tinh cầu Flanders. Tuy hương vị chỉ cũng được khen tặng là khá ngon nhưng lại là một món ăn dùng để khảo nghiệm trình độ hiểu biết lễ nghi của một người, trừ trường hợp quan trọng thì thường ít khi ăn món này.
Mục đích của Lạc Tị Ly thực sự quá rõ ràng. Công tước phu nhân đang đắm chìm trong tình tự đang dậy sóng của mình khó có thể dứt ra được nên cũng không phát hiện đứa con gái nuôi đang mờ ám gây khó dễ, nhưng vị hộ sĩ lớn tuổi đứng sau thấy rõ nên hơi cau mày lộ vẻ sầu lo.
Những người xung quanh cũng im lặng chú ý động tác của Lê Hi.
Tuy rằng công tước phu nhân không muốn bị quấy rầy nên sớm bao hết Bách Mộc viên này, nhưng vẫn còn nhiều hầu gái và tùy tùng đứng hầu bên cạnh.
Tất cả bọn họ đều nghe qua những lời đồn đãi về Lê Hi, cũng đều rất chờ mong hắn bị xấu mặt trước công tước phu nhân. (Đám này láo ><)
Tuy rằng bọn họ không rõ quan hệ phức tạp giữa Lê Hi và phủ công tước những vẫn rất ghen tị với hắn.
Đồng dạng là xuất thân thường dân, hắn dựa vào cái gì được quý nhân thưởng thức rồi bước một bước lên trời?
Lê Hi hơi cúi đầu thu toàn bộ dáng vẻ xấu xí của bọn họ vào đáy mắt.
Nhìn món ăn chuẩn bị chỉnh tề trước mắt, hắn cầm lấy một con dao ăn màu bạc nhỏ nhất nhẹ nhàng hớt lớp đường thủy tinh trong suốt ra.
Hương vị ngọt đậm của chocolate thoát khỏi sự đè ép của đường thủy tinh chảy dọc xuống thân bánh, tản mát ra mùi thơm nức mũi. Đặt dao về chỗ cũ, Lê Hi nhấc tay cầm lên một cái muỗng trắng làm bằng ngà voi bắt đầu nhấm nháp phần bánh đầu tiên.
“Hương vị rất tuyệt.” Lê Hi vừa nếm thử một muỗng xong liền đặt xuống không ăn tiếp nữa.
Nếu dụng cụ ăn mà làm bằng kim loại sẽ làm giảm bớt mùi hương tinh tế của phô mai nướng nên chỉ có chất liệu ngà voi này mới có thể giữ lại được vị ngon ban đầu của món ăn.
Về phần chỉ nếm một muỗng rồi đặt muỗng xuống chính là một lễ nghi đặc biệt trong việc dùng bữa.
Lớp chocolate nóng chảy được bọc trong đường thủy tinh sẽ từ từ thẩm thấu vào phần ruột xốp mềm bên trong chiếc bánh, làm cho mùi vị của bánh sẽ thay đổi.
Kế hoạch thất bại.
Biểu hiện hoàn mỹ của Lê Hi khiến Lạc Tị Ly rất thất vọng, mà loại khí chất cao quý bẩm sinh này càng làm ả ghen tị hơn nữa.
Nhất là vị để đạt được yêu cầu khắc khe của công tước phu nhân, ả đã phải khổ luyện trong suốt hai mươi năm qua, ngay cả động tác hạ ngón tay hay phong thái phóng khoáng của quý tộc ả cũng chăm chút rất kĩ và cẩn thận nghiên cứu qua. Cho dù vậy nhưng vẫn thường xuyên bị công tước phu nhân bắt bẻ.
Nhưng Lê Hi thì không giống vậy, không cần tốn nhiều công sức mà vẫn có biểu hiện một cách hoàn mỹ tự nhiên đến thế, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống?
Lạc Tị Ly che dấu nắm tay siết chặt dưới bàn. Rõ ràng là đang khoe mẽ đây mà, nhưng cảm giác bị người ta không chú ý đúng là rất khó chịu, khiến ả có cảm giác như mình bị một bàn tay vô hình tát chục cái bạt tay.
“Lạc Tâm tiên sinh tựa hồ rất quen thuộc với món ăn này, nhưng tôi nhớ rõ là ngài xuất thân từ một xóm nghèo nhỏ ở Lam tinh mà?” Không biết tại sao Lạc Tị Ly lại muốn vạch trần thân phận của Lê Hi, thấy công tước phu nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc và ánh mắt khinh thường của bọn người hầu, tâm tình của ả rốt cuộc cũng thư thái hơn rất nhiều.
Xuất thân chính là vết bẩn lớn nhất của Lê Hi.
Mà Lam tinh chính là nơi chỉ có thể miêu tả bằng những từ dơ bẩn,âm u, tội ác và lạm giao.
Không có bất kì ai xuất thân từ nơi đó có thể bảo trì hình tượng thuần khiết trước mắt mọi người, hơn nữa Lê Hi còn là một Omega có dung mạo động lòng người.
Không khí xung quanh dần trở nên đông lạnh, mọi ánh mắt nghi ngờ đều tụ hết lên người Lê Hi.
Bọn họ đều thầm đoán trong lòng, một thanh niên tao nhã tinh anh như vậy, nếu như cởi quần áo ra thì có thể hay không chỉ cần có tiền thì hắn sẵn sàng dang rộng chân phục vụ tận tình?
Nhưng Lê Hi lại không hề quẫn bách chút nào, ngược lại còn hào phóng vuốt cằm thừa nhận “Đúng vậy, cô nhi viện trong một xóm nghèo ở khu phố Xilin đường số 23 chính là cố hương của tôi. Về phần lễ nghi này nọ thì ở Lam tinh có rất nhiều lão nhân quý tộc, từ nhỏ tôi đã được bọn họ chỉ dạy cho.”
Thái độ tự tin phóng khoáng không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, Lê Hi không chỉ vì xuất thân thấp hèn của mình mà tự ti. Sự bình tĩnh của hắn khiến Lạc Tị Ly cực kỳ tức giận, còn công tước phu nhân thì vô cùng đau lòng.
“Giáo dưỡng về lễ nghi của cậu tốt lắm.” Công tước phu nhân gắt gao nhìn chằm khuôn mặt của hắn, trong lòng bà ngũ vị tạp trần.
“Có thể nhận được lời khen của ngài, tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh.” Bất động thanh sắc ôn hòa đáp lại công tước phu nhân, Lê Hi nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của bà cũng sinh ra tâm thương tiếc.
Bà chẳng qua chỉ là một người mẹ khát khao được gần gũi với đứa con bé bỏng của mình mà thôi.
Cúi đầu thở dài, hắn nhanh trí tìm một đề tài thích hợp để trò chuyện cùng bà “Nghe nói phu nhân rất thích hồng trà? Loại hồng trà này được hái từ trên đỉnh núi tuyết Roland, hương vị vô cùng mát lạnh thơm ngon, rất hợp với phong cách cao quý trang nhã của ngài.”
“Cám ơn.” Công tước phu nhân đặt tách trà xuống, cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ lung tung của mình.
Lòng của bà căn bản không phải ở nơi này, cũng không nhấm nháp được hồng trà có hương vị ra sao.
“Nếu thích thì người uống thêm một chút nữa nhé.” Lạc Tị Ly nhân cơ hội lấy ấm trà rót đầy tách trà của công tước phu nhân rồi phân phó hầu gái rót trà cho Lê Hi “Lạc Tâm đồng học chỉ sợ rất hiếm khi có cơ hội thưởng thức mỹ vị này, cho nên nhân dịp này dùng nhiều một chút!”
Ngữ khí của ả dấu đi sự châm chọc, trong lòng đối với sự khen thưởng thiếu muối của Lê Hi cũng vô cùng khinh thường.
Loại hồng trà Apple Yard này chẳng qua chỉ là thức uống thuộc loại thứ phẩm, vậy mà hắn lại đánh đồng công tước phu nhân với thứ phẩm này.
Quả nhiên chỉ là dân đen nông cạn, không hề có kiến thức.
Lạc Tị Ly một bên nghĩ một bên khoe khoang kỹ xảo trà nghệ của mình.
“Đây cũng không phải là tiệc rượu, con nói như vậy có chút không thỏa đáng.” Công tước phu nhân nhíu mày, không đồng ý với cách ăn nói của ả.
Bà rốt cuộc cũng phát hiện đứa con gái nuôi này có chút không thích hợp, lời nói của Lạc Tị Ly cơ hồ có ý muốn chèn ép Lê Hi.
Cho dù là xuất thân bình thường nhưng dù sao trong cơ thể Lê Hi đang chảy dòng máu của bà, ả có tư cách gì mà khinh thường chứ?
Loại suy nghĩ này khiến công tước phu nhân rất không vui, ánh mắt bà nhìn Lạc Tị Ly cũng mang theo vài phần hàn ý.
Lạc Tị Ly phát hiện mình cư xử có chút vô lễ, liền vội vàng ngồi ngay ngắn lại, không dám hó hé nửa lời. (mày hả bưởi)
Còn Lê Hi thì vẫn tiếp tục trò chuyện về đề tài khác với công tước phu nhân.
Từ từ trở về sau, Lạc Tị Ly hoàn toàn bị bơ đẹp.
Tâm tư của công tước phu nhân toàn bộ đều đặt trên người Lê Hi, mà Lê Hi cái gì cũng chân thành hồi đáp, tiện thể phô bày sự học vấn uyên bác của bản thân.
Hai người trò chuyện với nhau vô cùng hài hòa, đồng thời toát ra một cảm giác ấm áp tốt đẹp.
Thời gian từng giây trôi qua, tâm tình của Lạc Tị Ly cũng theo đó áp lực nặng nề. Nhìn Lê Hi có vẻ như không làm gì nhưng thật chất đang âm thầm triển khai tinh thần lực áp chế ả.
Cho dù ả có hành xử tốt đẹp đến thế nào đi nữa thì không gian ấm áp tự nhiên giữa hai người họ đều khiến ả có cảm giác như mình là người thừa thải. Vốn là chuẩn bị khiến Lê Hi trở thành trò hề, vậy mà lại trở thành khung cảnh thân thiết ấm áp giữa hai người họ.
Biểu hiện hoàn mỹ của Lê Hi làm cho kế hoạch của ả tan thành mây khói.
Đố kỵ và lòng tham từ từ hình thành một con ác quỷ ăn mòn tâm trí của ả.
Lạc Tị Ly không thể chịu nổi cúi đầu, che dấu địch ý trong ánh mắt sắp hóa thành thực thể.
Công tước phu nhân và Lê Hi trò chuyện với nhau vô cùng sảng khoái, thời gian trôi qua như thoi đưa, nháy mắt là sắp tới buổi học tiếp theo.
Ăn hết phần bánh ngọt còn dư lại, Lê Hi thỏa mãn đặt muỗng xuống.
“Lạc Tâm.” Công tước phu nhân do dự hồi lâu nhưng vẫn hỏi vấn đề trong lòng của bà ra
“Mấy năm nay cậu sống như thế nào? Có phải chịu rất nhiều khổ cực không?”
“Cũng không khổ cực mấy.” Lê Hi lắc đầu, thần sắc mang theo vài phần hoài niệm “Kỳ thật cuộc sống ở xóm nghèo không có đáng sợ như ngài nghĩ đâu. Tuy rằng nghèo khó, lạc hậu, bữa đói bữa no, nhưng tôi luôn dựa vào hai bàn tay trắng của mình đi lao động, làm việc, cho dù trên người dính đầy hơi thở của một công nhân hạ đẳng nhưng vẫn có thể đứng thẳng lưng mà sống sót. Không cần phải giống như một tên ăn xin tham sống sợ chết, chỉ có nhiêu đó thôi thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Cho nên ngài không cần thương xót tôi đâu.”
Sự lạnh nhạt của Lê Hi làm cho công tước phu nhân thêm nghẹn ngào, bà không nhịn được hỏi tiếp “Vậy cậu có từng oán giận người nhà của mình không?”
“Cũng không có.” Lê Hi lại lắc đầu “Cô nhi viện biết rất rõ ràng lai lịch của từng đứa trẻ mồ côi. Nếu bọn họ thật lòng muốn tìm tôi thì chỉ cần tra hỏi một chút là biết. Lúc còn nhỏ quả thật từng có tâm niệm ảo tưởng rằng một ngày nào đó cha mẹ sẽ đến rước mình đi, nhưng mãi đến khi trưởng thành thì mới nhận ra mình đã thực sự bị bỏ rơi. Bất quá cho dù như vậy thì đã sao, tôi cũng không có một chút ý nghĩ oán giận nào. Theo kí ức cho đến bây giờ chưa từng gặp mặt qua, cũng không có cảm tình gì, sao lại phải oán giận? Huống chi, tinh thần lực cấp SS tôi có được này đều được thừa kế từ bọn họ, tóm lại bây giờ tôi đã có tay nghề tốt, có thể đứng vững trên đôi chân của mình, cũng không có chịu qua ủy khuất lớn nhỏ nào. Vậy thì tôi tại sao lại phải oán giận cơ chứ? Cha mẹ đối với tôi mà nói, chỉ là những người xa lạ có chung huyết thống mà thôi.”
Lời nói của Lê Hi khiến công tước phu nhân nhịn không nổi nữa liền cúi đầu bật khóc.
Đều là do bà không tốt, công tước phu nhân không ngừng trách mắng bản thân mình.
Nếu lúc trước bà kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, nếu lúc trước không phải vì trốn tránh mà nhận nuôi Lạc Tị Ly làm vật thay thế, như vậy thì Lạc Tâm bé bỏng sẽ không phải chịu khổ cực đến thế.
Lê Hi vẫn không nhúc nhích ngồi im trên ghế mắt lạnh nhìn bộ dáng thống khổ của bà, không hề có ý định an ủi.
Còn Lạc Tị Ly đứng bên cạnh liền đỡ lấy cánh tay của công tước phu nhân, dùng lời nói chính nghĩa chỉ trích hắn “Anh sao có thể nói như vậy được chứ! Đừng quên, nếu không có mẹ sinh ra anh thì anh cũng chẳng thể có mặt trên cõi đời này, sao lại có thể nói là người xa lạ?”
Ở trong mắt Lạc Tị Ly, Lê Hi quả thật ngu xuẩn đến cực điểm. Đối mặt với mẻ đẻ của chính mình mà lại nói những lời như vậy, cho dù tương lại có nhận lại nhau đi nữa thì cũng sẽ tồn tại một cái khúc mắc.
Quả nhiên là dân đen thấp kém, thiển cận không chịu nổi.
Nhưng lời nói của Lạc Tị Ly cũng làm cho Lê Hi cảm thấy rất buồn cười “Vậy còn ngài thì sao? Vị tiểu thư Lạc Tị Ly tôn kính của gia tộc Getalisha, đối với ngài mà nói, là công tước phu nhân cho ngài sống trong nhung lụa thân cận hơn, hay là phu nhân Getalisha làm cho ngài thương nhớ hoài niệm hơn?”
“Anh đừng có cưỡng từ đoạt lý, đừng tưởng có ý đồ muốn lảng tránh sang chuyện khác!” Đây là một câu hỏi vô cùng khó khăn, Lạc Tị Ly căn bản không thể trả lời được, cho dù trả lời như thế nào đi nữa thì cũng đẩy ả vào tình cảnh khó khăn. Tên tiểu nhân đê tiện chết tiệt này, Lạc Tị Ly dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm hắn.
“Ha, sao lại nói tôi già mồm át lẽ phải?” Đặt tách trà lại trên bàn, nước trà theo động tác của hắn nổi lên chút gợn sóng nhỏ. Lê Hi hơi nhướng mày, ánh mắt khé híp lại hiện lên một tia lãnh ý và trào phúng “Tôi nghe nói, ngài từ khi còn nhỏ đã hiếm khi trở về gia tộc Getalisha, cho dù là ngày tết hay lễ lạt cũng chỉ gửi quà cáp về cho có lệ. Ngài đối với ngôn luận của tôi luôn bất mãn, mà ngài cũng đâu có khác gì đâu. Mẹ đẻ của mình còn sống sờ sờ ra đó mà đối xử cũng quá lạnh nhạt. Huống chi tôi còn là một đứa trẻ mới sinh ra chưa từng thấy mặt cha mẹ mình.”
Không khí xung quanh lại trở nên đông lạnh, ngay cả công tước phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn giao phong giữa hai người.
Lạc Tị Ly bị Lê Hi nói đến cứng họng, lần đầu tiên ả cảm thấy từ ngữ của mình thật nghèo hèn. Loại cảm giác bị người khác nắm quyền chủ động thế này khiến ả cực kỳ khó chịu, mà ánh mắt của công tước phu nhân cũng làm cho ả khó có thể mở miệng.
Ả bất chấp muốn mở miệng đốp lại thì bị lão hộ sĩ đứng hầu bên cạnh công tước phu nhân khẽ kéo cánh tay.
Lạc Tị Ly đành lui lại phía sau, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng đứng sau lưng công tước phu nhân.
Ngay cả chuyện tranh chấp cũng phải xem sắc mặt người khác, không dám nhìn đến ánh mắt trào phúng mà đành cúi đầu trốn tránh, giống như bộ dáng thành kính cảm tạ khi nhận được sự ban ơn của thần thánh.
Tư thái hèn mọn như thế khiến Lạc Tị Ly cảm thấy vô cùng nhục nhã.
‘Một thục nữ chân chính sẽ không lớn tiếng tranh chấp với người qua đường.’ Hít một hơi thật sâu, Lạc Tị Ly không ngừng trong lòng tự an ủi lấy bản thân. Chỉ có như vậy, ả mới có thể sống khá giả một tí.
Mà Lê Hi cũng không có ý muốn mở miệng.
Không khí xung quanh vườn cây trăm tuổi yên tĩnh đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, Lê Hi nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi dùng khăn lụa khẽ xoa xoa bên khóe môi.
Thấy công tước phu nhân vẫn còn chìm trong sự tự trách và đau xót, hắn đi đến bên người bà, giúp bà đổi đi phần nước trà đã nguội lạnh, đồng thời rót cho bà một tách trà nóng hổi.
Khác với Lạc Tị Ly, hắn không có cho đường cát vào mà thay vào đó là đường đỏ cũng với vài lát gừng đã sắc mỏng.
“Tâm tình của ngài vẫn còn kích động lắm, những thứ này có thể giúp ngài tĩnh tâm lại. Đường đỏ và gừng có thể giúp ngài bình ổn lại tâm tình, làm cho tinh thần thoái mái hơn, xin thứ lỗi cho tôi vì đã tự ý làm chủ.”
Đường đỏ làm dịu đi vị chua sót của hồng trà, mà gừng hơi the the cũng giúp bà thanh tỉnh không ít.
“Cám ơn, cậu đúng là một đứa nhỏ biết săn sóc.” Công tước phu nhân nghẹn ngào nói, sự thân cận của Lê Hi làm cho bà rất dễ chịu. Mà hắn nói cũng đúng, trước mắt thì quan hệ của bọn họ không khác gì người dưng qua đường. Cho dù có huyết mạch tương liên thì sao chứ, hai mươi năm xa cách cũng đủ để tình cảm thân tình giữa bọn họ thiếu khuyết trầm trọng.
Gắt gao nắm chặt lấy tay của Lê Hi, công tước phu nhân cảm thấy bà đã thua thiệt đứa con này rất nhiều, ngay cả chuyện muốn bù đắp lại cũng không biết nên làm sao. Huống chi, ngay cả bản thân bà là mẹ ruột đều không thể quang minh chính đại nói ra miệng được.
“Không cần phải tán dương tôi như vậy.” Nhìn ra sự đấu tranh trong mắt bà, Lê Hi cố ý trừng mắt nhìn bà, dùng ngữ khí dịu dàng giảm bớt bầu không khí đang cứng ngắc “Tôi chỉ là mượn cớ khoe khoang với ngài về thiên phú vĩ đại dùng dao ăn của tôi thôi.”
Lê Hi tự biên nói xong, dùng ngón tay trắng nõn thon dài khé búng một cái tách lên tách trà của công tước phu nhân.
Sau một tiếng ‘Đinh’ giòn vang, miếng gừng mỏng vốn chìm nghỉm dưới đáy tách trà bỗng trồi lên mặt nước, còn nhẹ nhàng xoay vòng vòng mấy cái.
Công tước phu nhân bị động tác của hắn chọc cười, tâm tình của bà cũng thả lỏng đi đôi chút, sự bi ai trong mắt cũng tiêu tán bớt.
Khẽ lướt mắt qua đồng hồ đeo trên tay, Lê Hi đứng dậy trịnh trọng hôn một cái lên mu bàn tay của bà “Cùng trò chuyện với ngài thật sự rất vui vẻ, bất quá tôi còn một buổi học sắp bắt đầu, không thể không cáo từ trước. Chúc ngài và tiểu thư có một buổi chiều an lành.”
Hơi hạ hàng mi cong vút che khuất hơi nước mơ hồ trong mắt, Lê Hi nói xong liền xoay người rời đi.
Thần sắc biến đổi vi diệu của hắn không có tránh thoát được đôi mắt của công tước phu nhân. Sau khi hắn đã đi xa, công tước phu nhân mới nghẹn ngào nói với lão hộ sĩ “Daisy, bà coi đó, Lạc Tâm bé bỏng của tôi tựa hồ đã nhận ra điều gì đó rồi, nếu không nó sẽ không dùng cách này để an ủi tôi…”
“Đúng vậy!” Lão hộ sĩ lấy khăn tay chấm chấm nước mắt, nói hùa với bà “Tiểu thiếu gia đúng là một đứa nhỏ thông minh.”
Nhìn công tước phu nhân vẫn chìm trong cảm xúc mới gặp lần đầu đã thương với Lê Hi, Lạc Tị Ly không thể nhẫn nại thêm được nữa, lên tiếng xin phép về trước rồi dẫn theo hầu gái tâm phúc của mình yên lặng rời đi.
Buổi chiều ở đế quốc Carter quả thật rất đẹp, ngay cả mỗi ngọn cỏ cành hoa cũng phiếm một tầng sáng màu vàng nhạt.
Đây quả thật là một khung cảnh tuyệt đẹp đến nỗi người ta không thể không ca thán, cho dù là một Lê Hi có kiến thức rộng rãi đến mấy cũng phải dừng chân thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này.”
“Lạc Tâm!” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng la.
Lê Hi quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Tị Ly đang đi tới.
“Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì sao? Tiểu thư Lạc Tị Ly của gia tộc Gatelisha tôn kính?” Ngữ khí của Lê Hi vô cùng ôn hòa, những giọng điệu khi nói đầy đủ tên ả lại tràn ngập trào phúng.
“Anh không phải là đã biết gì đi?” Lạc Tị Ly nhịn không được chất vấn.
“Biết cái gì? Là biết tiểu thư đây có ý đồ muốn vạch trần thân phận của tôi trước mặt công tước phu nhân, muốn biến tôi thành trò cười cho mọi người? Hay là tôi đã biết thân phận thận sự của mình chính là đứa con bị thất lạc của phủ công tước?” Thần sắc của Lê Hi trông có vẻ không thèm để ý, nhưng lời nói của hắn từng chữ từng câu vô cùng tàn nhẫn khiến lòng người không rét mà run.
“Anh là cố ý!” Lạc Tị Ly bừng tỉnh đại ngộ. Từ lúc Lê Hi xuất hiện cho tới giờ, tất cả đều là do hắn cải trang. Hắn đã sớm biết được thân phận của mình, bởi vậy không hề đoái hoài tới dư luận của mọi người, khiến ả thả lỏng cảnh giác, thậm chí ngay cả lần gặp gỡ tình cờ kia chính là do hắn một tay sắp xếp.
“Vậy anh rốt cuộc muốn làm gì tôi?” Dự đoán như thế khiến ả cảm thấy Lê Hi là một người sâu không lường được, ả trợn to mắt theo dõi hắn, ánh mắt tích đầy hơi nước trông giống như bộ dáng của một con thỏ sắp lên dĩa.
Đơn thuần, nhu nhược, nhát gan, hơn nữa lại có vẻ ngoài thanh thuần động lòng người, tính chất đặc biệt như thế đủ làm cho tất cả đàn ông sinh ra lòng thương tiếc với ả.
Chỉ tiếc, người đang đứng trước mặt bây giờ chính là Lê Hi.
Hắn khẽ cười một chút rồi đi đến trước mặt Lạc Tị Ly, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống liếc ả một cái.
Thần sắc của Lê Hi vô cùng bình tĩnh, không xa cách, không chứa ác ý nào nhưng lại mơ hồ tỏa ra một luồng uy áp vô hình khiến người ta không thể thở nổi.
Đó chính là phong thái quý tộc cao ngạo và tôn quý, không giận tự uy mà hai mươi năm qua Lạc Tị Ly có cố gắng đến mấy cũng thể làm được. Quả thật đối với Lê Hi mà nói, loại khí chất này vốn đã có sẵn trong xương trong thịt từ mới khi sinh ra rồi.
Lạc Tị Ly theo bản năng lùi lại phía sau, trái tim ả không ngừng đập mạnh.
Một bàn tay khẽ nâng cằm của ả, tay kia cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau nước mắt cho ả, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập kinh hoảng của ả, Lê Hi nhẹ giọng nói như đang thủ thỉ với người yêu của mình “Chẳng lẽ, không phải cô đang một mực nhắm vào tôi sao? Chỉ vì một chút vinh hoa phú quý đó mà không ngừng có ý đồ xấu.”
Lạc Tị Ly hoàn toàn bị Lê Hi khống chế, ả căng cứng cả người, mảy may không dám cử động, cho đến khi tay của Lê Hi rời khỏi thì ả mới ngập ngừng mở miệng “Đó là vì anh muốn cướp đi mọi thứ của tôi! Tôi cố gắng phấn đấu trong suốt hai mươi năm trời mới có được thành quả như ngày hôm nay, anh dựa vào cái gì mà muốn cướp đi tất cả chứ? Không công bằng!”
“Công bằng?” Khóe môi tao nhã khẽ nhếch, cho dù có cười cũng mang theo vài phần cao lãnh, gọng kính bạc trên sống mũi khẽ che đi đôi mắt xếch đang híp lại, ánh mắt của Lê Hi tràn ngập sự khinh thường và thương hại, còn thêm sự trào phúng vốn không hề che dấu “Tiểu thư Getalisha, ngài tựa hồ đã xem nhẹ một chi tiết, sự xa hoa và lãng phí mà cô đang hưởng thụ bây giờ vốn là thuộc về tôi.”
“Thì sao?” Lạc Tị Ly chật vật lớn giọng phản bác “Nhưng trước mắt bây giờ tôi mới là đại tiểu thư chính thức của phủ công tước Duke, còn anh bất quá chỉ là một bình dân quật cường đến từ Lam tinh. Trước khi chứng nhận được huyết thống, anh chẳng qua chỉ là một dân đen tầm thường, chỉ cần tôi phất tay một cái là anh liền thi cốt vô hồn!”
“Cũng có lý đấy chứ.” Lê Hi không chút để ý gật đầu “Những chỉ sợ cô không có gan làm.”
Đặt cái khăn vừa mới lau nước mắt cho ả vào tay của ả, Lê Hi sửa sang lại một chút cổ áo bị nhăn rồi thực hiện hành động cúi chào tao nhã của một vị thân sĩ “Thật có lỗi, tiểu thư Getalisha tôn quý, thời gian đã không còn nhiều nữa, tôi phải đi rồi. Buổi gặp mặt hôm nay rất tuyệt vời, tôi vô cùng chờ mong được gặp lại lần nữa. Chỉ mong cho tới lúc đó, ngài vẫn còn tôn quý giống như bây giờ!”
Từng lời từng câu như một cái đinh ghim vào trong lòng ả, khiến ngực ả cảm thấy đau đớn.
Làm một con búp bê thế thân nhiều năm trong phủ công tước, gian khổ không sao kể xiết, rồi còn phải sống cẩn thận từng li từng tí. Ả chăm chút khép nép hầu hạ bên cạnh công tước phu nhân nhiều năm trời, mỗi ngày đều phải cố gắng lấy lòng cả nhà công tước, thậm chí ngay cả những gì bản thân yêu thích đều phải bỏ qua mà hùa theo bọn họ.
Nhưng dựa vào cái gì từ khi Lê Hi trở về, ả cư nhiên chỉ có thể rút vào một chỗ tối sau tấm màn, mất đi tất cả những gì ả đang có được?
Mức chênh lệch vô cùng lớn giữa nước sông và nước biển khiến Lạc Tị Ly rất không cam lòng.
Ả nhớ đến bộ dáng nóng lòng ngóng trông Lê Hi của công tước phu nhân ở Bách Mộc viên hồi nãy, cái loại ghen tị và oán hận này thay phiên nhau chèn ép khiến ả không tài nào thở nổi.
Vô lực vươn tay che mặt, Lạc Tị Ly cực lực kìm nén lại tâm tư của mình, tránh cho thất thố ở ngoài đường.
Mà ở phía sau ả cách đó không xa có một bóng người cao lớn mang theo hơi thở tối tăm gắt gao nhìn chằm chằm chỗ hai người họ vừa mới đứng nói chuyện với nhau…
Tác giả :
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu