Luôn Có Người Đợi Anh
Chương 10
Ngọn đèn trên cầu thang chiếu ánh sáng màu cam dìu dịu. Dưới ánh đèn đó, có bóng người cao cao, khuôn mặt lạnh như băng hiện ra.
Là Liên Gia Kỳ.
Điền Điền giật mình kinh ngạc:
“Sao anh lại để đây? Anh đến đây làm gì?”
Liên Gia Kỳ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói băng giá: “Tôi đến tìm mẹ cô. Về chuyện tám năm trước, xem ra chúng ta phải nói chuyện lại một lần nữa.”
“Cái gì? Anh tìm mẹ tôi? Sao anh biết nhà tôi ở đây? Anh vừa từ trong nhà tôi ra sao?”
“Muốn biết địa chỉ nhà cô rất dễ. Có điều, mẹ cô không có nhà. Tôi ấn chuống cả buổi mà
không có người ra mở cửa.”
Điền Điền thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cô không có nhà, chắc là bệnh viên mới gọi bà đi làm thêm. Chuyện này trước đây cũng thường xảy ra. May mà bà đi vắng, nếu không, Liên Gia Kỳ lạnh lùng thế này tìm đến cửa, chắc chắn sẽ khiến bà không chịu nổi.
Năm đó, sau khi bố Điền Điền bị tai nạn, bà Điền Quyên đã bị khủng hoảng tinh thần và phải dùng thuốc chống trần cảm suốt một quãng thời gian dài. Sau đó, khó khăn lắm bà mới bình phục được, tuyệt đối không thể nhắc lại chuyện cũ trước mặt bà. Đây là một cách tự lừa dối chính mình, dường như không nhắc đến tức là chuyện đó chưa từng xảy ra. Thường ngày, cô không hề dám nhắc đến cái chết của bố trước mặt mẹ.
Điền Điền lao đến, chỉ thẳng vào mặt Liên Gia Kỳ mà giận dữ quát tháo: “ Giải quyết cái gì? Liên Gia kỳ, tôi cảnh cáo anh. Anh không được phép đến quấy rầy mẹ tôi nữa. Đừng để mẹ tôi biết chuyện xấu xa mà anh đã làm, tôi không muốn để bà lại đau lòng. Cái chết của bố tôi đã là cú sốc quá lớn đối với bà. Sau đó, bà không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Hồi nhỏ, tôi không hiểu, lại cứ luôn nhắc đến. Mỗi lần như vậy, bà đều khóc suốt mấy ngày liền, suýt nữa khóc hỏng cả mắt. Nếu anh lại hại mẹ tôi khóc nữa thì tôi liều mạng với anh đấy.”
“Được. Vậy không nói chuyện với mẹ cô thì tôi sẽ nói chuyện với cô. Diệp Điền Điền, cô nói đi. Rốt cuộc cô muốn thế nào? Bố cô mất năm đó là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, tôi… tôi không cố ý. Tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy…”
Cô quyết liệt ngắt lời anh ta: “Cho dù anh đâm vào bố tôi là không cố ý nhưng sau đó, anh lại bỏ trốn. Chuyện này có phải là cố ý không? Đây là hành động cực kỳ độc ác. Không phải sao?”
Anh ta sững người: “Điều này… tôi… khi đó cũng vì quá lo lắng và sợ hãi nên mới không dừng xe lại. Sau đó, không phải tôi đã quay lại tự thú rồi sao?”
“Tự thú thì sao? Anh không tự thú thì cũng bị bắt lại thôi. Người đi dường đều trong thấy anh đâm vào người ta. Ngã tư phía trước còn có CCTV ghi hình. Anh vốn không thể nào thoát được.”
“Diệp Điền Điền, dù cô có công nhận hay không thì năm đó đúng là tôi đã ra tự thú. Hơn nữa, chuyện tai nạn đã tám năm rồi. Khi đó, mẹ cô cũng đã cùng luật sư đại diện của tôi ký vào bản hòa giải rồi. Có thể nói là vấn đề đã sớm được giải quyết. Tại sao bây giờ cô cứ ngoan cố không chịu buông tha? Rốt cuộc cô muốn làm gì? Có phải cô còn muốn lấy thêm tiền không? Cô muốn bao nhiêu thì cứ nói đi. Tôi sẽ cô gắng bù đắp cho cô là được chứ gì?”
Tuy thái độ của Liên Gia Kỳ rất bình tĩnh nhưng lời của anh ta không còn lý trí nữa. Do quá giận dữ, không kìm nén được cảm xúc nên anh ta đã buột mieengju nói ra những lời này.
Điền Điền nghĩ thế càng nổi giận hơn: “Phì! Ai cần mấy đồng tiền thối tha của anh chứ? Anh đừng tưởng lấy tiền ra là lại giải quyết được vấn đề. Liên Gia Kỳ, tôi nói cho anh biết, tiền không mua được mạng sống của bố tôi đâu!”
Anh ta không hề tỏ ra chùn bước, tiếp tục bác bỏ lời cô nói: “Nhưng năm đó, sau khi nhận năm trăm nghìn tệ, mẹ cô đã ký biên bản hòa giải. Nếu năm đó đã chịu nhận tiền thì cũng nên tuân thủ quy tác trò chơi. Vậy bây giờ cô lấy tư cách gì để nói việc chúng tôi dùng tiền giải quyết vấn đề là không chính đáng? Nếu không thì năm đó, sao mẹ con cô không khăng khăng từ chối nhận tiền, kiên quyết truy tố tôi tới cùng, để tôi phải ngồi tù vì đã gây tai nạn giao thông đi. Đã nhận tiền rồi, việc cũng trôi qua bao nhiêu năm rồi, cô còn định gây chuyện đến bao giờ? Điền Điền, cô như vậy là có ý gì?”
“À, được lắm! Liên Gia Kỳ, không phải chỉ là năm trăm nghìn tệ sao? Anh được đấy, tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ. Anh đừng tưởng có mấy đồng tiền thối tha đó là ghê gớm lắm. Nếu anh cho rằng năm trăm nghìn tệ có thể mua được một mạng người thì anh cứ chờ mà xem. Đợi tôi kiếm đủ, tôi cũng lái xe đâm chết bố anh.”
Hai người đều mất lý trí, lời nói càng lúc càng gay gắt. Điền Điền quá giận còn buột miệng lôi cả bố Liên Gia Kỳ ra. Thực ra cô cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là “ăn miếng trả miếng”.
Liên Gia Kỳ bị câu nói cuối cùng của cô làm cho nổi điên thật sự. Anh ta kéo mạnh tay cô đẩy vào tường, trừng trừng nhìn cô. Trong mắt anh ta là hai ngọn lửa căm giận không gì có thể dập tắt nổi, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Diệp Điền Điền, cô vừa nói cái gì? Nếu cô muốn đâm thì đâm vào tôi đây này. Cô không được phép làm hại người nhà của tôi.”
“Anh làm gì thế? Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”
Rõ ràng Liên Gia Kỳ đã bị cơn giận làm cho mụ mẫm đầu óc, trái ngược hẳn với hình tượng điềm tĩnh thường ngày, anh ta gầm lên như một con sư tử. Điền Điền có chút sợ hãi, cố sức vùng tay ra nhưng bàn tay mạnh mẽ đó như chiếc lồng sắt giam chặt lấy cô. Cô cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Không nghĩ ngợi gì, cô cúi xuống cắn mạnh một cái.
“Á…”
Sau nhát cắn đó, Liên Gia Kỳ lập tức buông tay ra. Vết răng hằn rõ trên tay anh ta. Anh ta nhìn mà ngây người. Có vẻ đã bình tĩnh lại, khi ngẩng đầu lên nhìn Điền Điền, ánh mắt anh ta đã dịu đi vài phần.
Lúc này, tiếng thét của Điền Điền đã đánh thức hàng xóm tầng trên tầng dưới. Nhà cô Chu mở cửa ra đầu tiên. Hạ Lỗi vừa thấy trong góc tường có hai người đang giằng co, lập tức lao ra hỏi: “Điền Điền, xảy ra chuyện gì vậy?”
Điền Điền nhanh chóng nép sau lưng anh ta, hậm hực chỉ vào Liên Gia Kỳ mà nói: “Anh Hạ Lỗi, tên này dồn em vào đây quấy rối em.”
“Cái gì? Mày cũng to gan thật đấy! Dám chặn người ta ở cửa nhà để quấy rối. Đốn cảnh sát ở ngay đối diện. Tao chop mày qua đó ngồi một đêm thì thích hợp hơn đấy. Điền Điền, chúng ta đi báo cảnh sát nhé?”
Điền Điền chẳng nghĩ ngợi gì đáp luôn: “Vâng ạ.”
Quay lại nhìn Liên Gia Kỳ ánh mắt cô tràn ngập sự khinh bỉ: “Liên Gia Kỳ, lần này là do anh tự tìm đến đấy nhé!”
Liên Gia Kỳ đã biết mình vừa nhất thời mất bình tĩnh lại gây thêm phiền phức, nhưng lúc này, anh ta đã không thể rút lại được rồi. Các nhà tầng trên tầng dưới đều mở tung cửa ra xem, không chỉ còn là một hai người nữa, mà có rất nhiều người tập chung ở đó. Anh ta vốn không thể nào thoát được. Nếu cô gắng xông ra thì có khác nào thừa nhận mình có hành vi xấu xa. Nếu không làm thì việc gì phải bỏ chạy? sự việc đã đến nước này, anh ta bất đắc dĩ để Hạ Lỗi áp giải đến đồn cảnh sát đối diện.
Tại đồn, ban đầu viên cảnh sát trực ca nghe Điền Điền nói bị một người đàn ông chặn lại quấy rối thì còn nghĩ là tên lưu manh to gan nào đó, nhưng khi ngoảnh lại nhìn thấy Liên Gia Kỳ trong bộ com lê sang trong đường hoàng, thì không khỏi bất ngờ: “Anh chính là tên háo sắc đó sao?”
“Thực ra, chuyện này là hiểu lầm. Tôi có thể giải thích.”
Liên Gia Kỳ có gắng giải thích hết sức tỉ mỉ cho viên cảnh sát trực ca hiểu đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng để chứng minh mình không có ý quấy rối Điền Điền mà chỉ muốn nói chuyện với cô. Nhưng vì trong lúc nói chuyện có chút to tiếng nên mới dẫn đến hành động nhất thời mất kiểm soát.
“Tôi rất xin lỗi về chuyện xảy ra vừa rồi. Lúc đó tôi đã mất bình tĩnh nên có thể làm cô Diệp sợ hãi. Mong cô thứ lỗi.”
Nếu đã như vậy thì lại không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả. Viên cảnh sát đề nghị hai bên hòa giải. Một chút chuyện nhỏ như thế không cần phải làm loạn đến mức tới đồn cảnh sát giải quyết. Điền Điền nghĩ ngợi rồi cũng quyết định bỏ qua. Không phải là cô mở đường thoát cho Liên Gia Kỳ mà nếu cô làm lớn chuyện thì e mẹ cô sẽ biết mất.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Hạ Lỗi không khách sáo nhìn trừng trừng vào Liên Gia Kỳ, nói: “Hóa ra mày chính là kẻ đã đâm xe vào bố Điền Điền năm đó. Mày đâm chết người rồi, bây giờ còn tìm đến nhà người ta bắt nạt một cô gái. Mày có phải là đàn ông không hả?”
Mặt Liên Gia Kỳ trắng bệch, lạnh như băng. “Tôi nhất định phải nói rõ ràng với anh điều này. Vừa rồi, đúng là tôi quá kích động nhưng tôi tuyệt đối không đến để ức hiếp cô ấy. Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề này một cách hòa bình thôi.”
“Giải quyết cái gì? Mày đâm xe chết bố người ta. Mối thù này là cả đời. Mày đừng tưởng có thể giải quyết được chuyện này. Ngay tối nay hãy rời khỏi đây, đừng để tao thấy mày đến quẩy nhiễu Điền Điền và mẹ cô ấy. Nếu không thì mày cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp không?”
Điền Điền đứng bên cạnh cũng nhấn mạnh một lần nữa: “Đúng thế.Tốt nhất là anh đừng xuất hiện ở gần nhà tôi. Nếu mẹ tôi vì trông thấy anh mà bị sốc, xảy ra chuyện gì thì Liên Gia Kỳ, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Liên Gia Kỳ không nói gì thêm gì nữa. Mặt anh trắng bệch. Anh ta xoay người đi không xa thì tới chỗ một chiếc xe hơi đỗ dưới bóng cây. Hai chiếc đèn hậu sáng lên rồi mất hút sau chỗ ngoặt.
Hạ Lỗi đưa Điền Điền về và dặn cô buổi tối ở nhà một mình phải khóa cửa cẩn thận.Nếu có chuyện gì thì gọi điện ngay cho anh ta. Sự quan tâm của anh ta khiến trái tim cô cảm thấy ngọt ngào: “Anh Hạ Lỗi, hôm nay, thật cảm ơn anh.”
“Khách sao gì chứ? Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm nay mà. Tục ngữ có câu “bán anh em xa mua láng giềng gần”, chúng ta là hàng xóm thế này còn gần gũi hơn cả họ hàng ấy chứ! Anh vẫn luôn coi em như em gái của mình mà.”
Câu cuối cùng khiến trái tim Điền Điền lại nhấm nháp thấy vị chua xót, chua chua xót xót.
Là Liên Gia Kỳ.
Điền Điền giật mình kinh ngạc:
“Sao anh lại để đây? Anh đến đây làm gì?”
Liên Gia Kỳ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói băng giá: “Tôi đến tìm mẹ cô. Về chuyện tám năm trước, xem ra chúng ta phải nói chuyện lại một lần nữa.”
“Cái gì? Anh tìm mẹ tôi? Sao anh biết nhà tôi ở đây? Anh vừa từ trong nhà tôi ra sao?”
“Muốn biết địa chỉ nhà cô rất dễ. Có điều, mẹ cô không có nhà. Tôi ấn chuống cả buổi mà
không có người ra mở cửa.”
Điền Điền thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cô không có nhà, chắc là bệnh viên mới gọi bà đi làm thêm. Chuyện này trước đây cũng thường xảy ra. May mà bà đi vắng, nếu không, Liên Gia Kỳ lạnh lùng thế này tìm đến cửa, chắc chắn sẽ khiến bà không chịu nổi.
Năm đó, sau khi bố Điền Điền bị tai nạn, bà Điền Quyên đã bị khủng hoảng tinh thần và phải dùng thuốc chống trần cảm suốt một quãng thời gian dài. Sau đó, khó khăn lắm bà mới bình phục được, tuyệt đối không thể nhắc lại chuyện cũ trước mặt bà. Đây là một cách tự lừa dối chính mình, dường như không nhắc đến tức là chuyện đó chưa từng xảy ra. Thường ngày, cô không hề dám nhắc đến cái chết của bố trước mặt mẹ.
Điền Điền lao đến, chỉ thẳng vào mặt Liên Gia Kỳ mà giận dữ quát tháo: “ Giải quyết cái gì? Liên Gia kỳ, tôi cảnh cáo anh. Anh không được phép đến quấy rầy mẹ tôi nữa. Đừng để mẹ tôi biết chuyện xấu xa mà anh đã làm, tôi không muốn để bà lại đau lòng. Cái chết của bố tôi đã là cú sốc quá lớn đối với bà. Sau đó, bà không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Hồi nhỏ, tôi không hiểu, lại cứ luôn nhắc đến. Mỗi lần như vậy, bà đều khóc suốt mấy ngày liền, suýt nữa khóc hỏng cả mắt. Nếu anh lại hại mẹ tôi khóc nữa thì tôi liều mạng với anh đấy.”
“Được. Vậy không nói chuyện với mẹ cô thì tôi sẽ nói chuyện với cô. Diệp Điền Điền, cô nói đi. Rốt cuộc cô muốn thế nào? Bố cô mất năm đó là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, tôi… tôi không cố ý. Tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy…”
Cô quyết liệt ngắt lời anh ta: “Cho dù anh đâm vào bố tôi là không cố ý nhưng sau đó, anh lại bỏ trốn. Chuyện này có phải là cố ý không? Đây là hành động cực kỳ độc ác. Không phải sao?”
Anh ta sững người: “Điều này… tôi… khi đó cũng vì quá lo lắng và sợ hãi nên mới không dừng xe lại. Sau đó, không phải tôi đã quay lại tự thú rồi sao?”
“Tự thú thì sao? Anh không tự thú thì cũng bị bắt lại thôi. Người đi dường đều trong thấy anh đâm vào người ta. Ngã tư phía trước còn có CCTV ghi hình. Anh vốn không thể nào thoát được.”
“Diệp Điền Điền, dù cô có công nhận hay không thì năm đó đúng là tôi đã ra tự thú. Hơn nữa, chuyện tai nạn đã tám năm rồi. Khi đó, mẹ cô cũng đã cùng luật sư đại diện của tôi ký vào bản hòa giải rồi. Có thể nói là vấn đề đã sớm được giải quyết. Tại sao bây giờ cô cứ ngoan cố không chịu buông tha? Rốt cuộc cô muốn làm gì? Có phải cô còn muốn lấy thêm tiền không? Cô muốn bao nhiêu thì cứ nói đi. Tôi sẽ cô gắng bù đắp cho cô là được chứ gì?”
Tuy thái độ của Liên Gia Kỳ rất bình tĩnh nhưng lời của anh ta không còn lý trí nữa. Do quá giận dữ, không kìm nén được cảm xúc nên anh ta đã buột mieengju nói ra những lời này.
Điền Điền nghĩ thế càng nổi giận hơn: “Phì! Ai cần mấy đồng tiền thối tha của anh chứ? Anh đừng tưởng lấy tiền ra là lại giải quyết được vấn đề. Liên Gia Kỳ, tôi nói cho anh biết, tiền không mua được mạng sống của bố tôi đâu!”
Anh ta không hề tỏ ra chùn bước, tiếp tục bác bỏ lời cô nói: “Nhưng năm đó, sau khi nhận năm trăm nghìn tệ, mẹ cô đã ký biên bản hòa giải. Nếu năm đó đã chịu nhận tiền thì cũng nên tuân thủ quy tác trò chơi. Vậy bây giờ cô lấy tư cách gì để nói việc chúng tôi dùng tiền giải quyết vấn đề là không chính đáng? Nếu không thì năm đó, sao mẹ con cô không khăng khăng từ chối nhận tiền, kiên quyết truy tố tôi tới cùng, để tôi phải ngồi tù vì đã gây tai nạn giao thông đi. Đã nhận tiền rồi, việc cũng trôi qua bao nhiêu năm rồi, cô còn định gây chuyện đến bao giờ? Điền Điền, cô như vậy là có ý gì?”
“À, được lắm! Liên Gia Kỳ, không phải chỉ là năm trăm nghìn tệ sao? Anh được đấy, tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ. Anh đừng tưởng có mấy đồng tiền thối tha đó là ghê gớm lắm. Nếu anh cho rằng năm trăm nghìn tệ có thể mua được một mạng người thì anh cứ chờ mà xem. Đợi tôi kiếm đủ, tôi cũng lái xe đâm chết bố anh.”
Hai người đều mất lý trí, lời nói càng lúc càng gay gắt. Điền Điền quá giận còn buột miệng lôi cả bố Liên Gia Kỳ ra. Thực ra cô cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là “ăn miếng trả miếng”.
Liên Gia Kỳ bị câu nói cuối cùng của cô làm cho nổi điên thật sự. Anh ta kéo mạnh tay cô đẩy vào tường, trừng trừng nhìn cô. Trong mắt anh ta là hai ngọn lửa căm giận không gì có thể dập tắt nổi, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Diệp Điền Điền, cô vừa nói cái gì? Nếu cô muốn đâm thì đâm vào tôi đây này. Cô không được phép làm hại người nhà của tôi.”
“Anh làm gì thế? Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”
Rõ ràng Liên Gia Kỳ đã bị cơn giận làm cho mụ mẫm đầu óc, trái ngược hẳn với hình tượng điềm tĩnh thường ngày, anh ta gầm lên như một con sư tử. Điền Điền có chút sợ hãi, cố sức vùng tay ra nhưng bàn tay mạnh mẽ đó như chiếc lồng sắt giam chặt lấy cô. Cô cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Không nghĩ ngợi gì, cô cúi xuống cắn mạnh một cái.
“Á…”
Sau nhát cắn đó, Liên Gia Kỳ lập tức buông tay ra. Vết răng hằn rõ trên tay anh ta. Anh ta nhìn mà ngây người. Có vẻ đã bình tĩnh lại, khi ngẩng đầu lên nhìn Điền Điền, ánh mắt anh ta đã dịu đi vài phần.
Lúc này, tiếng thét của Điền Điền đã đánh thức hàng xóm tầng trên tầng dưới. Nhà cô Chu mở cửa ra đầu tiên. Hạ Lỗi vừa thấy trong góc tường có hai người đang giằng co, lập tức lao ra hỏi: “Điền Điền, xảy ra chuyện gì vậy?”
Điền Điền nhanh chóng nép sau lưng anh ta, hậm hực chỉ vào Liên Gia Kỳ mà nói: “Anh Hạ Lỗi, tên này dồn em vào đây quấy rối em.”
“Cái gì? Mày cũng to gan thật đấy! Dám chặn người ta ở cửa nhà để quấy rối. Đốn cảnh sát ở ngay đối diện. Tao chop mày qua đó ngồi một đêm thì thích hợp hơn đấy. Điền Điền, chúng ta đi báo cảnh sát nhé?”
Điền Điền chẳng nghĩ ngợi gì đáp luôn: “Vâng ạ.”
Quay lại nhìn Liên Gia Kỳ ánh mắt cô tràn ngập sự khinh bỉ: “Liên Gia Kỳ, lần này là do anh tự tìm đến đấy nhé!”
Liên Gia Kỳ đã biết mình vừa nhất thời mất bình tĩnh lại gây thêm phiền phức, nhưng lúc này, anh ta đã không thể rút lại được rồi. Các nhà tầng trên tầng dưới đều mở tung cửa ra xem, không chỉ còn là một hai người nữa, mà có rất nhiều người tập chung ở đó. Anh ta vốn không thể nào thoát được. Nếu cô gắng xông ra thì có khác nào thừa nhận mình có hành vi xấu xa. Nếu không làm thì việc gì phải bỏ chạy? sự việc đã đến nước này, anh ta bất đắc dĩ để Hạ Lỗi áp giải đến đồn cảnh sát đối diện.
Tại đồn, ban đầu viên cảnh sát trực ca nghe Điền Điền nói bị một người đàn ông chặn lại quấy rối thì còn nghĩ là tên lưu manh to gan nào đó, nhưng khi ngoảnh lại nhìn thấy Liên Gia Kỳ trong bộ com lê sang trong đường hoàng, thì không khỏi bất ngờ: “Anh chính là tên háo sắc đó sao?”
“Thực ra, chuyện này là hiểu lầm. Tôi có thể giải thích.”
Liên Gia Kỳ có gắng giải thích hết sức tỉ mỉ cho viên cảnh sát trực ca hiểu đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng để chứng minh mình không có ý quấy rối Điền Điền mà chỉ muốn nói chuyện với cô. Nhưng vì trong lúc nói chuyện có chút to tiếng nên mới dẫn đến hành động nhất thời mất kiểm soát.
“Tôi rất xin lỗi về chuyện xảy ra vừa rồi. Lúc đó tôi đã mất bình tĩnh nên có thể làm cô Diệp sợ hãi. Mong cô thứ lỗi.”
Nếu đã như vậy thì lại không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả. Viên cảnh sát đề nghị hai bên hòa giải. Một chút chuyện nhỏ như thế không cần phải làm loạn đến mức tới đồn cảnh sát giải quyết. Điền Điền nghĩ ngợi rồi cũng quyết định bỏ qua. Không phải là cô mở đường thoát cho Liên Gia Kỳ mà nếu cô làm lớn chuyện thì e mẹ cô sẽ biết mất.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Hạ Lỗi không khách sáo nhìn trừng trừng vào Liên Gia Kỳ, nói: “Hóa ra mày chính là kẻ đã đâm xe vào bố Điền Điền năm đó. Mày đâm chết người rồi, bây giờ còn tìm đến nhà người ta bắt nạt một cô gái. Mày có phải là đàn ông không hả?”
Mặt Liên Gia Kỳ trắng bệch, lạnh như băng. “Tôi nhất định phải nói rõ ràng với anh điều này. Vừa rồi, đúng là tôi quá kích động nhưng tôi tuyệt đối không đến để ức hiếp cô ấy. Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề này một cách hòa bình thôi.”
“Giải quyết cái gì? Mày đâm xe chết bố người ta. Mối thù này là cả đời. Mày đừng tưởng có thể giải quyết được chuyện này. Ngay tối nay hãy rời khỏi đây, đừng để tao thấy mày đến quẩy nhiễu Điền Điền và mẹ cô ấy. Nếu không thì mày cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp không?”
Điền Điền đứng bên cạnh cũng nhấn mạnh một lần nữa: “Đúng thế.Tốt nhất là anh đừng xuất hiện ở gần nhà tôi. Nếu mẹ tôi vì trông thấy anh mà bị sốc, xảy ra chuyện gì thì Liên Gia Kỳ, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Liên Gia Kỳ không nói gì thêm gì nữa. Mặt anh trắng bệch. Anh ta xoay người đi không xa thì tới chỗ một chiếc xe hơi đỗ dưới bóng cây. Hai chiếc đèn hậu sáng lên rồi mất hút sau chỗ ngoặt.
Hạ Lỗi đưa Điền Điền về và dặn cô buổi tối ở nhà một mình phải khóa cửa cẩn thận.Nếu có chuyện gì thì gọi điện ngay cho anh ta. Sự quan tâm của anh ta khiến trái tim cô cảm thấy ngọt ngào: “Anh Hạ Lỗi, hôm nay, thật cảm ơn anh.”
“Khách sao gì chứ? Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm nay mà. Tục ngữ có câu “bán anh em xa mua láng giềng gần”, chúng ta là hàng xóm thế này còn gần gũi hơn cả họ hàng ấy chứ! Anh vẫn luôn coi em như em gái của mình mà.”
Câu cuối cùng khiến trái tim Điền Điền lại nhấm nháp thấy vị chua xót, chua chua xót xót.
Tác giả :
Tuyết Ảnh Sương Hồn