Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi
Chương 47 Chương 45
Vu Thanh lui một bước, nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy còn có một người khác đang ngồi trên ghế sô pha giữa phòng khách, tóc đã bạc hơn so với bốn năm trước rất nhiều, phần lưng cũng câu lũ, cả người như già nua đi mười tuổi.
Bà nhìn lại đây, trong mắt tất cả đều là nước mắt, miệng lúc đóng lúc mở, kêu: "Thanh Thanh......"
Vu Thanh nắm di động, lực đạo nắm thật chặt, rồi sau đó đi vào, ngồi vào sô pha bên kia mẹ cô. nhẹ giọng hỏi:
"Không phải mẹ nói chỉ có một người sao?"
Nghe vậy, mẹ Vu nhìn nhìn Lương Triệt đứng một bên, cầm lấy khăn giấy xoa xoa nước mắt: "A triệt vừa mới đến, ngày thường cuối tuần thằng bé đều sẽ tới thăm mẹ, vừa mới quên nói cho con biết."
Hơn nữa, cho rằng cô chỉ hỏi về cha kế......
Vu Thanh gật gật đầu, không hỏi nhiều, cô cầm lấy cái túi xách mình mang theo, từ bên trong lấy ra một túi văn kiện, đặt ở trên bàn trà:
"Đây là giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ để lại cho mẹ, còn có mười lăm vạn tệ, coi như là ơn báo đáp dưỡng dục của mẹ."
Mẹ Vu mới vừa lau khô nước mắt lại bừng lên, che miệng khóc rống, không ngừng lặp lại một câu: "Mẹ sao có thể lấy...... Mẹ sao có thể lấy......"
Lương Triệt đi qua đưa mấy tờ giấy cho mẹ Vu, mặt vô biểu tình nhìn Vu Thanh: "Quá phận rồi."
Vu Thanh không để ý đến anh ta, tầm mắt nhìn chằm chằm cái kia túi văn kiện, ánh mắt trống không, tiếp tục nói:
"Tôi muốn kết hôn, lần này về đây ngoại trừ đưa tiền cho mẹ, sẵn lấy luôn sổ hộ khẩu."
Hai người phía đối diện đều sửng sốt.
Sau đó, mẹ Vu thật cẩn thận hỏi: "Đối phương thế nào? Đối với con có tốt không?"
"À."
Vu Thanh đột nhiên cười một tiếng, đáy mắt tràn đầy châm chọc, "Trước kia mẹ có ánh mắt khá tốt xem nam nhân, cho nên gặp ba con. Nhưng hiện tại, vẫn là thôi đi."
Cổ họng mẹ Vu một ngạnh, đứng lên, đi về phía phòng nói: "Mẹ đi lấy cho con."
Trong phòng khách chỉ còn lại Vu Thanh cùng Lương Triệt, người đối diện âm trầm làm Vu Thanh khó có thể đi qua, cô cúi đầu mở di động, gõ di động, muốn gửi tin nhắn cho Ôn Trạc.
Lương Triệt đột nhiên mở miệng, thanh âm thô cát mang cười: "Gửi tin nhắn cho đối tượng kết hôn?"
Vu Thanh ngón tay dừng lại, đang muốn trực tiếp xem nhẹ anh ta, thời điểm tiếp tục nhắn tin cho Ôn Trạc, thì mẹ Vu cũng bước ra khỏi phòng, đưa cho cô một cái cuốn màu đỏ.
"Của con đây."
Ngữ khí mẹ Vu có chút co quắp.
Vu Thanh nhận lấy, bỏ vào trong túi xách rồi đứng dậy, "Vậy con đi trước đây."
Mẹ Vu cũng không mặt mũi giữ lại cô, lau nước mắt nức nở nói: "Mẹ rất xin lỗi con......"
Nghe được lời bà nói, bước chân Vu Thanh ngừng lại, nghiêng đầu nhìn bà một cái, hỏi ra mấy nghi vấn cho tới nay đối với bà:
"Vì cái gì gặp được người đàn ông tốt như ba, mẹ còn có thể yêu nam nhân khác?"
Mẹ Vu toàn thân cứng đờ, kinh ngạc nhìn cô.
Vu Thanh hốc mắt đỏ, cô mím môi, âm cuối mang theo điểm run rẩy: "Ba con có phải quá đáng thương hay không......"
Nói xong lúc sau, Vu Thanh liền nhấc chân ra chỗ huyền quan mở cửa đi ra ngoài.
Mẹ Vu phía sau chậm rãi ngồi xuống, khóc rống ra, thanh âm cuồng loạn, giống như bị người sống sờ sờ lột đi một lòng.
Bà làm quá sai rồi.
Bà vẫn luôn cảm thấy chính mình mới là người thống khổ nhất, cho nên bà quên mất cảm giác của con gái mình.
Nguyên bản cho rằng có thể sử dụng một người đàn ông khác tới bổ khuyết sự thống khổ trong lòng chính mình, nhưng cuối cùng, trừ bỏ mất đi một cô con gái, thì những thứ khác cũng không đến.
Vui sướng không có, thống khổ càng sâu.
*
Vu Thanh sờ sờ trái tim của mình có chút khó chịu, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ôn Trạc: Em biết rồi! Về ngay đây!
—— anh cũng không sai biệt lắm, em ở ngoài cửa tiểu khu chờ anh đi, anh đón em.
Trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân, dép lê chụp phủi nền xi-măng, phát ra tiếng vang thật lớn.
Thanh âm tiết tấu thực mau, nhanh chóng truyền đến cầu thang phía trên tầng của cô.
Vu Thanh có chút kỳ quái nhìn lên.
Người đàn ông dừng lại, mang theo ánh sáng, đứng đó nhìn cô chằm chằm, rồi sau đó lẩm bẩm hỏi: "Chị, chị vì cái gì không dọn về sống với chúng tôi? Đều tại chị, ba mẹ mới ly hôn."
Nghe được ngữ khí của anh ta, Vu Thanh cảm thấy có chút không thích hợp, tiếp tục nhấc chân đi xuống dưới, tốc độ nhanh hơn không ít, đồng thời gọi điện thoại cho Ôn Trạc.
"Bởi vì tôi cầm nội y quần lót của chị sao?"
Anh ta đi theo, thanh âm tục tằng khó nghe, mang theo tiếng thở dốc nặng nề, "Tôi trả lại cho chị được không? Toàn bộ tôi đều còn giữ...... Đều đặt ở trong chăn của tôi đấy."
Sau khi điện thoại bắt máy, người ở đầu dây bên kia lập tức tiếp.
Vu Thanh lập tức hô to, ngữ khí khẩn trương giống như một sợi chỉ căng chặt sắp đứt: "Ngôi sao nhỏ! Anh mau tới đây......"
Trước mắt chính là cửa, cô lại đi vài bước, liền đi ra ngoài.
Nhưng người phía sau đột nhiên lao lên, Vu Thanh hét lên một tiếng, lực đạo trong tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất.
Rồi sau đó lập tức bị anh ta che miệng lại kéo xuống khu xe đạp, cô điên cuồng phản kháng, nhưng lực đạo Lương Triệt lại kinh người.
Anh ta một tay chế trụ hai tay cô, quỳ một gối xuống đất ngăn chặn một đôi chân của cô, sợ cô kêu, Lương Triệt đem hộp thuốc lá trong túi nhét vào trong miệng cô, rồi sau đó từ bên hông rút một sợi dây đem đôi tay cùng hai chân cô buộc chặt lại.
Sau khi hoàn thành chuỗi hành động này, Lương Triệt mới yên lòng, nhìn cô.
Trong mắt phiếm hồng, giống như mang theo huyết: "Chị Thanh Thanh, tại sao chị muốn kết hôn?"
Vu Thanh "Ngô ngô" kêu, tứ chi vẫn như cũ kịch liệt giãy giụa, bị dây điện thít chặt ra một đạo lại một đạo dấu vết huyết hồng.
Trong mắt cô tất cả đều là sợ hãi, không ngừng rớt nước mắt.
"Sau khi chị rời đi, trong nhà không tốt chút nào."
Lương Triệt lẩm bẩm nói nhỏ, "Mẹ dọn đi rồi, công ty của ba cũng không có, mỗi ngày chỉ biết uống rượu."
Vu Thanh nhìn điện thoại rơi xuống đất, màn hình đen kịt.
"Tôi ở bên ngoài thuê một bộ phòng ở, chúng ta cùng nhau ở được không? Thời điểm trước kia chúng ta cùng ở một chỗ hạnh phúc biết bao...... Chị, được không? Tôi sẽ không lấy đồ của chị nữa......"
Nghe được lời này, Vu Thanh điên cuồng lắc đầu, hai chân cũng ở bên nhau sử lực, dùng sức đá anh ta một cước.
Lương Triệt kêu rên, đôi mắt u ám càng thêm ám trầm, rồi sau đó từ trong túi lấy ra một con dao gấp, dùng lưỡi dao vỗ vỗ mặt cô, xả ra một cái tươi cười:
"Không sống chung thì cùng chết, được không?"
Vu Thanh phản kháng ngừng lại, trong mắt nước mắt vẫn rớt như cũ, mang theo xin tha.
Bị chặn miệng phát ra tiếng nức nở vỡ nhỏ vụn, theo âm điệu nghe qua, cẩn thận lắng nghe vẫn có thể nghe được lời cô nói.
"Cầu xin anh, buông tha tôi đi...... Tôi không muốn chết......"
Cô cùng ngôi sao nhỏ giao ước, sẽ gặp nhau ở nhà sau một tiếng nữa.
Ngôi sao nhỏ còn đang đợi cô về nhà.
*
Khi nhận được cuộc gọi của Vu Thanh, Ôn Trạc đang định đổi bộ quần áo liền đi.
Anh lấy quần áo bước vào phòng thay đồ, còn nghĩ trong chốc lát muốn đi đường vòng đến tiệm bánh donut mà Vu Thanh thích nhất, mang về cho cô một chiếc bánh kem vị matcha.
Ôn Trạc còn có thể tưởng tượng ra biểu tình kinh hỉ của cô khi nhìn thấy bánh kem, cũng như bộ dạng hài lòng.
Không đợi anh bắt đầu cởi quần áo, điện thoại vang lên.
Đầu kia truyền đến thanh âm tràn đầy sợ hãi của Vu Thanh, tiếng hít thở gấp dồn dập, cùng với tiếng thét chói tai sắc nhọn mà ngắn ngủi, tiếng răng rắc của điện thoại rơi xuống đất.
Ôn Trạc trong lòng căng thẳng.
Điện thoại vẫn chưa cắt đứt, còn có thể nghe được tiếng nức nở phát ra mỏng manh ở đầu kia, thanh âm hơi mang si cuồng của người đàn ông.
Ôn Trạc đem điện thoại từ bên tai thả xuống dưới, tần suất trong lồng ngực dao động nhanh không ít, anh chịu đựng đầu ngón tay run rẩy, tìm kiếm vị trí cụ thể của tiểu khu mà Vu Thanh nói trên trình duyệt, rồi sau đó trực tiếp tới nơi đó.
Vu Thanh không nói cho anh biết mình đang ở tòa nhà nào, anh chỉ có thể đi tìm từng cái một.
Hơn nữa cũng không nhất định còn ở trong tiểu khu.
Ôn Trạc cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Anh có nhiều năng lực mà người khác không có, nhưng vẫn không thể ở thời điểm cô sợ hãi tuyệt vọng, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt cô.
Khi di chuyển đến một trong những tòa nhà, Ôn Trạc nghe được thanh âm Vu Thanh.
Là tòa nhà bên cạnh.
Vu Thanh đang khóc.
Cô nói: "Tôi cầu xin anh, buông tha tôi đi...... Tôi không muốn chết......"
Lúc sau đó là thanh âm tuyệt vọng mà lại thống khổ, mơ hồ không rõ lặp lại ba chữ: "Ngôi sao nhỏ......"
Ôn Trạc đôi mắt đều đỏ.
Thời điểm lại nhìn thấy Vu Thanh, tứ chi cô đều bị trói lại, có một người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt, lúc này đang dùng dao nhỏ chống cổ động mạch cô, trên lưỡi đao bắt đầu thấm máu.
Vu Thanh tiếng khóc đã ngừng lại, toàn thân cứng đờ, thân mình không ngừng lui về phía sau, muốn rời xa khỏi con dao, lại bị bức tường phía sau ngăn cản đường lui.
Một lớp sương trắng lơ lửng trong khu xe đạp, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ôn Trạc ngưng thần đi nhanh qua, bẻ con dao trong tay Lương Triệt ném sang một bên, Lương Triệt toàn thân cứng đờ ngồi xổm một bên, không thể động đậy chút nào.
Nhìn thấy vết thương trên người Vu Thanh, Ôn Trạc quanh thân đều là lệ khí, dùng sức đá anh ta một cái, đá anh ta tới hai cái xe đạp.
Tất cả những chiếc xe đạp bị anh ta va vào đều ngã trên mặt đất, phát ra thanh âm loảng xoảng loảng xoảng, Lương Triệt cũng tùy theo ăn đau hô lên, trên mặt bị xi măng mà cọ ra mấy khối miệng vết thương.
Ôn Trạc lôi kéo cổ áo đem anh ta kéo lên, một tay bóp chặt cổ anh ta treo ở giữa không trung, biểu tình trên mặt nửa phần đều không có, đáy mắt một mảnh đen nhánh, tất cả đều là sát ý.
Bởi vì hít thở không thông, cả khuôn mặt Lương Triệt đều đỏ lên, muốn giãy giụa, nhưng thân thể hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
Bắp thịt trên mặt Ôn Trạc run rẩy, hận ý mang theo ngọc nát đá tan, lực đạo trên tay càng thêm buộc chặt, thẳng đến khi Lương Triệt bắt đầu trợn trắng mắt, anh mới từng câu từng chữ mở miệng.
Thanh âm trầm thấp mất tiếng, như là muốn cướp lấy hô hấp còn sót lại của anh ta, ngữ tốc chậm chạp mà lại tàn nhẫn.
"Mày muốn chết sao."
Bà nhìn lại đây, trong mắt tất cả đều là nước mắt, miệng lúc đóng lúc mở, kêu: "Thanh Thanh......"
Vu Thanh nắm di động, lực đạo nắm thật chặt, rồi sau đó đi vào, ngồi vào sô pha bên kia mẹ cô. nhẹ giọng hỏi:
"Không phải mẹ nói chỉ có một người sao?"
Nghe vậy, mẹ Vu nhìn nhìn Lương Triệt đứng một bên, cầm lấy khăn giấy xoa xoa nước mắt: "A triệt vừa mới đến, ngày thường cuối tuần thằng bé đều sẽ tới thăm mẹ, vừa mới quên nói cho con biết."
Hơn nữa, cho rằng cô chỉ hỏi về cha kế......
Vu Thanh gật gật đầu, không hỏi nhiều, cô cầm lấy cái túi xách mình mang theo, từ bên trong lấy ra một túi văn kiện, đặt ở trên bàn trà:
"Đây là giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ để lại cho mẹ, còn có mười lăm vạn tệ, coi như là ơn báo đáp dưỡng dục của mẹ."
Mẹ Vu mới vừa lau khô nước mắt lại bừng lên, che miệng khóc rống, không ngừng lặp lại một câu: "Mẹ sao có thể lấy...... Mẹ sao có thể lấy......"
Lương Triệt đi qua đưa mấy tờ giấy cho mẹ Vu, mặt vô biểu tình nhìn Vu Thanh: "Quá phận rồi."
Vu Thanh không để ý đến anh ta, tầm mắt nhìn chằm chằm cái kia túi văn kiện, ánh mắt trống không, tiếp tục nói:
"Tôi muốn kết hôn, lần này về đây ngoại trừ đưa tiền cho mẹ, sẵn lấy luôn sổ hộ khẩu."
Hai người phía đối diện đều sửng sốt.
Sau đó, mẹ Vu thật cẩn thận hỏi: "Đối phương thế nào? Đối với con có tốt không?"
"À."
Vu Thanh đột nhiên cười một tiếng, đáy mắt tràn đầy châm chọc, "Trước kia mẹ có ánh mắt khá tốt xem nam nhân, cho nên gặp ba con. Nhưng hiện tại, vẫn là thôi đi."
Cổ họng mẹ Vu một ngạnh, đứng lên, đi về phía phòng nói: "Mẹ đi lấy cho con."
Trong phòng khách chỉ còn lại Vu Thanh cùng Lương Triệt, người đối diện âm trầm làm Vu Thanh khó có thể đi qua, cô cúi đầu mở di động, gõ di động, muốn gửi tin nhắn cho Ôn Trạc.
Lương Triệt đột nhiên mở miệng, thanh âm thô cát mang cười: "Gửi tin nhắn cho đối tượng kết hôn?"
Vu Thanh ngón tay dừng lại, đang muốn trực tiếp xem nhẹ anh ta, thời điểm tiếp tục nhắn tin cho Ôn Trạc, thì mẹ Vu cũng bước ra khỏi phòng, đưa cho cô một cái cuốn màu đỏ.
"Của con đây."
Ngữ khí mẹ Vu có chút co quắp.
Vu Thanh nhận lấy, bỏ vào trong túi xách rồi đứng dậy, "Vậy con đi trước đây."
Mẹ Vu cũng không mặt mũi giữ lại cô, lau nước mắt nức nở nói: "Mẹ rất xin lỗi con......"
Nghe được lời bà nói, bước chân Vu Thanh ngừng lại, nghiêng đầu nhìn bà một cái, hỏi ra mấy nghi vấn cho tới nay đối với bà:
"Vì cái gì gặp được người đàn ông tốt như ba, mẹ còn có thể yêu nam nhân khác?"
Mẹ Vu toàn thân cứng đờ, kinh ngạc nhìn cô.
Vu Thanh hốc mắt đỏ, cô mím môi, âm cuối mang theo điểm run rẩy: "Ba con có phải quá đáng thương hay không......"
Nói xong lúc sau, Vu Thanh liền nhấc chân ra chỗ huyền quan mở cửa đi ra ngoài.
Mẹ Vu phía sau chậm rãi ngồi xuống, khóc rống ra, thanh âm cuồng loạn, giống như bị người sống sờ sờ lột đi một lòng.
Bà làm quá sai rồi.
Bà vẫn luôn cảm thấy chính mình mới là người thống khổ nhất, cho nên bà quên mất cảm giác của con gái mình.
Nguyên bản cho rằng có thể sử dụng một người đàn ông khác tới bổ khuyết sự thống khổ trong lòng chính mình, nhưng cuối cùng, trừ bỏ mất đi một cô con gái, thì những thứ khác cũng không đến.
Vui sướng không có, thống khổ càng sâu.
*
Vu Thanh sờ sờ trái tim của mình có chút khó chịu, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ôn Trạc: Em biết rồi! Về ngay đây!
—— anh cũng không sai biệt lắm, em ở ngoài cửa tiểu khu chờ anh đi, anh đón em.
Trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân, dép lê chụp phủi nền xi-măng, phát ra tiếng vang thật lớn.
Thanh âm tiết tấu thực mau, nhanh chóng truyền đến cầu thang phía trên tầng của cô.
Vu Thanh có chút kỳ quái nhìn lên.
Người đàn ông dừng lại, mang theo ánh sáng, đứng đó nhìn cô chằm chằm, rồi sau đó lẩm bẩm hỏi: "Chị, chị vì cái gì không dọn về sống với chúng tôi? Đều tại chị, ba mẹ mới ly hôn."
Nghe được ngữ khí của anh ta, Vu Thanh cảm thấy có chút không thích hợp, tiếp tục nhấc chân đi xuống dưới, tốc độ nhanh hơn không ít, đồng thời gọi điện thoại cho Ôn Trạc.
"Bởi vì tôi cầm nội y quần lót của chị sao?"
Anh ta đi theo, thanh âm tục tằng khó nghe, mang theo tiếng thở dốc nặng nề, "Tôi trả lại cho chị được không? Toàn bộ tôi đều còn giữ...... Đều đặt ở trong chăn của tôi đấy."
Sau khi điện thoại bắt máy, người ở đầu dây bên kia lập tức tiếp.
Vu Thanh lập tức hô to, ngữ khí khẩn trương giống như một sợi chỉ căng chặt sắp đứt: "Ngôi sao nhỏ! Anh mau tới đây......"
Trước mắt chính là cửa, cô lại đi vài bước, liền đi ra ngoài.
Nhưng người phía sau đột nhiên lao lên, Vu Thanh hét lên một tiếng, lực đạo trong tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất.
Rồi sau đó lập tức bị anh ta che miệng lại kéo xuống khu xe đạp, cô điên cuồng phản kháng, nhưng lực đạo Lương Triệt lại kinh người.
Anh ta một tay chế trụ hai tay cô, quỳ một gối xuống đất ngăn chặn một đôi chân của cô, sợ cô kêu, Lương Triệt đem hộp thuốc lá trong túi nhét vào trong miệng cô, rồi sau đó từ bên hông rút một sợi dây đem đôi tay cùng hai chân cô buộc chặt lại.
Sau khi hoàn thành chuỗi hành động này, Lương Triệt mới yên lòng, nhìn cô.
Trong mắt phiếm hồng, giống như mang theo huyết: "Chị Thanh Thanh, tại sao chị muốn kết hôn?"
Vu Thanh "Ngô ngô" kêu, tứ chi vẫn như cũ kịch liệt giãy giụa, bị dây điện thít chặt ra một đạo lại một đạo dấu vết huyết hồng.
Trong mắt cô tất cả đều là sợ hãi, không ngừng rớt nước mắt.
"Sau khi chị rời đi, trong nhà không tốt chút nào."
Lương Triệt lẩm bẩm nói nhỏ, "Mẹ dọn đi rồi, công ty của ba cũng không có, mỗi ngày chỉ biết uống rượu."
Vu Thanh nhìn điện thoại rơi xuống đất, màn hình đen kịt.
"Tôi ở bên ngoài thuê một bộ phòng ở, chúng ta cùng nhau ở được không? Thời điểm trước kia chúng ta cùng ở một chỗ hạnh phúc biết bao...... Chị, được không? Tôi sẽ không lấy đồ của chị nữa......"
Nghe được lời này, Vu Thanh điên cuồng lắc đầu, hai chân cũng ở bên nhau sử lực, dùng sức đá anh ta một cước.
Lương Triệt kêu rên, đôi mắt u ám càng thêm ám trầm, rồi sau đó từ trong túi lấy ra một con dao gấp, dùng lưỡi dao vỗ vỗ mặt cô, xả ra một cái tươi cười:
"Không sống chung thì cùng chết, được không?"
Vu Thanh phản kháng ngừng lại, trong mắt nước mắt vẫn rớt như cũ, mang theo xin tha.
Bị chặn miệng phát ra tiếng nức nở vỡ nhỏ vụn, theo âm điệu nghe qua, cẩn thận lắng nghe vẫn có thể nghe được lời cô nói.
"Cầu xin anh, buông tha tôi đi...... Tôi không muốn chết......"
Cô cùng ngôi sao nhỏ giao ước, sẽ gặp nhau ở nhà sau một tiếng nữa.
Ngôi sao nhỏ còn đang đợi cô về nhà.
*
Khi nhận được cuộc gọi của Vu Thanh, Ôn Trạc đang định đổi bộ quần áo liền đi.
Anh lấy quần áo bước vào phòng thay đồ, còn nghĩ trong chốc lát muốn đi đường vòng đến tiệm bánh donut mà Vu Thanh thích nhất, mang về cho cô một chiếc bánh kem vị matcha.
Ôn Trạc còn có thể tưởng tượng ra biểu tình kinh hỉ của cô khi nhìn thấy bánh kem, cũng như bộ dạng hài lòng.
Không đợi anh bắt đầu cởi quần áo, điện thoại vang lên.
Đầu kia truyền đến thanh âm tràn đầy sợ hãi của Vu Thanh, tiếng hít thở gấp dồn dập, cùng với tiếng thét chói tai sắc nhọn mà ngắn ngủi, tiếng răng rắc của điện thoại rơi xuống đất.
Ôn Trạc trong lòng căng thẳng.
Điện thoại vẫn chưa cắt đứt, còn có thể nghe được tiếng nức nở phát ra mỏng manh ở đầu kia, thanh âm hơi mang si cuồng của người đàn ông.
Ôn Trạc đem điện thoại từ bên tai thả xuống dưới, tần suất trong lồng ngực dao động nhanh không ít, anh chịu đựng đầu ngón tay run rẩy, tìm kiếm vị trí cụ thể của tiểu khu mà Vu Thanh nói trên trình duyệt, rồi sau đó trực tiếp tới nơi đó.
Vu Thanh không nói cho anh biết mình đang ở tòa nhà nào, anh chỉ có thể đi tìm từng cái một.
Hơn nữa cũng không nhất định còn ở trong tiểu khu.
Ôn Trạc cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Anh có nhiều năng lực mà người khác không có, nhưng vẫn không thể ở thời điểm cô sợ hãi tuyệt vọng, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt cô.
Khi di chuyển đến một trong những tòa nhà, Ôn Trạc nghe được thanh âm Vu Thanh.
Là tòa nhà bên cạnh.
Vu Thanh đang khóc.
Cô nói: "Tôi cầu xin anh, buông tha tôi đi...... Tôi không muốn chết......"
Lúc sau đó là thanh âm tuyệt vọng mà lại thống khổ, mơ hồ không rõ lặp lại ba chữ: "Ngôi sao nhỏ......"
Ôn Trạc đôi mắt đều đỏ.
Thời điểm lại nhìn thấy Vu Thanh, tứ chi cô đều bị trói lại, có một người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt, lúc này đang dùng dao nhỏ chống cổ động mạch cô, trên lưỡi đao bắt đầu thấm máu.
Vu Thanh tiếng khóc đã ngừng lại, toàn thân cứng đờ, thân mình không ngừng lui về phía sau, muốn rời xa khỏi con dao, lại bị bức tường phía sau ngăn cản đường lui.
Một lớp sương trắng lơ lửng trong khu xe đạp, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ôn Trạc ngưng thần đi nhanh qua, bẻ con dao trong tay Lương Triệt ném sang một bên, Lương Triệt toàn thân cứng đờ ngồi xổm một bên, không thể động đậy chút nào.
Nhìn thấy vết thương trên người Vu Thanh, Ôn Trạc quanh thân đều là lệ khí, dùng sức đá anh ta một cái, đá anh ta tới hai cái xe đạp.
Tất cả những chiếc xe đạp bị anh ta va vào đều ngã trên mặt đất, phát ra thanh âm loảng xoảng loảng xoảng, Lương Triệt cũng tùy theo ăn đau hô lên, trên mặt bị xi măng mà cọ ra mấy khối miệng vết thương.
Ôn Trạc lôi kéo cổ áo đem anh ta kéo lên, một tay bóp chặt cổ anh ta treo ở giữa không trung, biểu tình trên mặt nửa phần đều không có, đáy mắt một mảnh đen nhánh, tất cả đều là sát ý.
Bởi vì hít thở không thông, cả khuôn mặt Lương Triệt đều đỏ lên, muốn giãy giụa, nhưng thân thể hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
Bắp thịt trên mặt Ôn Trạc run rẩy, hận ý mang theo ngọc nát đá tan, lực đạo trên tay càng thêm buộc chặt, thẳng đến khi Lương Triệt bắt đầu trợn trắng mắt, anh mới từng câu từng chữ mở miệng.
Thanh âm trầm thấp mất tiếng, như là muốn cướp lấy hô hấp còn sót lại của anh ta, ngữ tốc chậm chạp mà lại tàn nhẫn.
"Mày muốn chết sao."
Tác giả :
Trúc Dĩ