Lưới Tình
Chương 17: Mama
Lần đầu tiên phát sinh quan hệ, mà lại là "thụ", Kiến Vũ nói hắn không phiền lụy chính là gạt người. Nhưng sau khi hắn trở về chính là ôm Hạ Bảo trở về nhà. Tiểu tử nằm trong lòng hắn ngủ, trên lông mi còn đọng lại giọt nước mắt. Tuấn Kiệt nói cho hắn, Hạ Bảo tìm kiếm "mama" mà không thấy.
Kiến Vũ lúc đấy cũng không để trong lòng, bởi vì thể xác và tinh thần mêt mỏi rã rời khiến hắn quên mất, Vì vậy bây giờ mới để ý có đôi mắt mở to nhìn hắn.
Mặt trời đã ló rạng nhưng Kiến Vũ vẫn chưa tỉnh, ngược lại Hạ Bảo đã tỉnh. Hắn bò đến bên người Kiến Vũ ngồi xuống, dùng bàn tay trắng trắng nộn nộn đập đập lên mặt Kiến Vũ, gọi hắn "Mama". Thanh âm non nớt mà gọn gàng, khoảng cách giữa hai chữ đều rất ngắn.
Kiến Vũ không biết nên khóc hay nên cười, hắn miễn cưỡng mở mắt xuống giường pha sữa cho hài tử. Hắn trở lại cầm bình sữa nhưng không đưa cho Hạ Bảo, lại uốn nắn hắn: "Phải gọi " ba ba ", không phải " mama " biết không?"
Hạ Bảo dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn hắn, cố ý gọi hắn "Mama ", hắn đối với từ "ba ba" này không có phản ứng.
"Hạ Bảo, ta là " ba ba ", không phải " mama "." Kiến Vũ ngồi ở bên giường cẩn thận tỉ mỉ dạy hắn.
Hạ Bảo ngây thơ nhìn Kiến Vũ, sau đó ôm ôm đầu, làm ra bộ dạng tự hỏi. Lông mi vừa dài vừa cong khẽ rung động.
Kiến Vũ chờ mong nhìn hắn, kết quả non nửa ngày sau, Hạ Bảo chính là ngọt ngào kêu một tiếng: "Mama "
Kiến Vũ nhăn mặt: "..." Ai tới nói cho hắn, vì sao lại thành như vậy? Hắn rõ ràng vẫn dạy Hạ Bảo gọi hắn "Ba ba", thế nào thành...
Không đấu lại được ánh mắt ủy khuất của hài tử, Kiến Vũ đành đưa bình sữa đặt vào bàn tay nộn nộn. Hạ Bảo hài lòng tiếp nhận, nắm chặt lấy bình sữa ngậm lấy núm cao su (bé sợ bị cướp lại =]] yêu quá đi ^^). Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh, bát đắc dĩ nghĩ có phải hay không cách giáo dục của hắn có vấn đề.
Buổi trưa, Tuấn Kiệt cùng Thẩm Lương đến. Bọn họ buổi chiều phải đi công tác, về nhà thu thập một chút hành lý, thuận tiện nhìn con nuôi một chút.
"Thế nào? Nghe hắn gọi ngươi là gì chưa?" Tuấn Kiệt cười hỏi Kiến Vũ. Hắn càm thấy chuyện này rất vui vẻ.
"Nghe được." Hắn thật sự có cảm giác như thua trận.
"Đêm qua lúc ngủ hắn một mực gọi " mama ". Cho hắn cái gì cũng không ăn, đèn hắn cũng không thèm nhìn, ngay cả khi Thẩm Lương mua cho hắn một con thỏ lớn hắn cũng vứt ra xa."
"Kỳ quái a, ta rõ ràng dạy hắn gọi ta " ba ba ", hắn thế nào lại gọi " mama "?" Không thể nào lý giải được.
"Ta đoán có thể là do đĩa phim ngươi mua cho hắn xem. Hắn thấy người ôm hài tử đều gọi là "mama", cho nên..."
"Là như vậy sao?" Hình như cũng không đúng a, hắn mua đều là phim hoạt hình hoặc nhạc thiếu nhi...
Kiến Vũ nghĩ đến nát óc cũng không ra, hay bởi vì phim hoạt hình.
Hắn mua "Vua sư tử" trong đó có một cảnh, hay là vì cảnh kia nên Hạ Bảo mới gọi hắn "Mama". Hạ Bảo thấy một đám sói con gọi sói lớn là "Mama ", mà con sói được kêu "mama" kia cũng toàn thân một màu lông trắng ( ẹc, anh Vũ thích mặc đồ trắng và ví mình với con sói mẹ =""=). Nhìn nhiều lần cảnh này, lại thấy Kiến Vũ mặc đồ trắng, ôm hắn, cho hắn ăn nên liền gọi "Mama".
Không thể đoán ra được, biết được suy nghĩ của Hạ bảo thực sự rất khó, nhìn bộ dạng hắn lại càng không đoán được.
Cùng nhau ăn trưa, Thẩm Lương và Tuấn Kiệt cùng nhau rời đi. Kiến Vũ không hiểu vì sao trong lòng hắn nảy sinh một tia ao ước. Thẩm Lương cùng Tuấn Kiệt vẫn đều tốt. Bọn họ không cãi nhau, tình cảm rất tốt khiến hắn cũng muốn đi tìm bạn.
"Mama ~" Hạ Bảo lại bắt đầu vỗ tay nhỏ bé gọi hắn.
"Gọi mama làm gì?" Kiến Vũ giả vờ giận dữ, biểu tình hung hẵn nhìn hắn. Trong lòng nói ngươi tiểu tử thối, tính cách không cải biến!
Hạ Bảo không sợ ngược lại còn rất vui vẻ. Cười khanh khách, thanh âm phi thường dễ nghe. Hắn đang nghĩ không rõ mama vì sao lại làm biểu tình kì quái như vậy a.
Kiến Vũ dùng mọi cách dạy dỗ Hạ Bảo. Dù sao hiện tại là thời gian học nhanh nhất, Hạ Bảo lại đặc biệt thông minh, vật gì nói cho hắn mấy lần hắn đều nhớ kỹ. Đương nhiên, "Ba ba" cái này tuyệt đối là ngoại lệ! Đó là chuyện thất bại duy nhất Kiến Vũ dạy.
Hạ Bảo đại bộ phận phát âm đều chuẩn, không chính xác chỉ có ba thứ. Kem thì hắn gọi là "Tẩy đao". Bánh kem thì hắn lại gọi là "Ngưu ngưu". Cuối cùng dép lê thì hắn gọi là "Đột hài". (đây là những từ phát âm gần giống nhau)
Có một lần Kiến Vũ đứng gần, đột nhiên nghe thấy tiểu hài tử trên giường hình như kêu hắn "Ba ba ", hắn mừng rỡ ngẩng đầu. Kết quả vừa nhìn, tiểu tử kia liên giơ hai cánh tay nộn nộn muốn hắn ôm. Nguyên lai là "Ôm một cái- bao bao ", không phải "Ba ba". ( Tiêu: a, ta thích Hạ Bảo bảo bối nha~~ muốn ôm ghê cơ ~~)
Hạ Bảo thấy mama không ôm hắn, liền chỉa chỉa dép trên mặt đất nói: "Mama, đột hài". Hắn nhớ kỹ mỗi lần hắn nói như vậy mama đều cười vui vẻ và ôm hắn. Thế nhưng ngoài ý muốn, lần này không có tác dụng. (Tiêu: bé ranh quá cơ~~)
"Đột hài ~" Kiến Vũ đứng ở đó than thở: "Nhi tử, ngươi nếu không gọi " ba ba ", ta liền thổ huyết cho ngươi xem!"
Hạ Bảo hành động rất thẳng thắn, trực tiếp xoay người sang chỗ khác hoa hắn tìm gấu bông. Mama không ôm hắn, hắn ôm gấu bông. (Tiêu: =]])
Kiến Vũ đã vài ngày không login, vội vàng dạy bảo Hạ Bảo một chút, bồi hắn chơi, uy hắn ăn, giúp hắn tẩy đồ lót.
Hạ Bảo lớn hơn không ít, hơn nữa phải mua quần áo theo mùa, y phục của tiểu tử kia lại cần phải đi mua.
Vương Thanh trong lòng nhất mực nghĩ cách theo đuổi Kiến Vũ, kết quả hắn chuẩn bị tâm lý tốt lắm, lúc login lại không thấy người kia!!!
Lễ tình nhân đã trôi qua, Kiến Vũ trên người không khỏe cũng chuyển biến tốt. Hôm nay mặc dù có chút gió, thế nhưng ánh mặt trời rất tốt, hơn nữa bầu trời cũng có vài đám mây, trời xanh khiến tâm tình cũng trở nên tốt.
Kiến Vũ ôm Hạ Bảo đầu đội mũ tai thỏ đến cửa hàng. Hiện tại so với trước kia rất tốt, hắn không cần phải gọi taxi đi nữa. Bởi vì Hạ Bảo có thể ngồi, hắn chuẩn bị chỗ ghế phụ cho Hạ Bảo. Đặt Hạ Bảo ngồi lên, cài dây an toàn cho hắn, Kiến Vũ có thể dọc đường đi thoải mái hơn.
Bởi vì quần áo mặc theo mùa cho nên lúc mua có chút khó khăn, hơn nữa vài ngày nữa là Tết âm lịch cho nên cửa hàng rất đông khách, phải chen chúc một chút. Kiến Vũ suy nghĩ có phải ngày hôm nay xuất môn là sai lầm, thời gian gấp gáp. Bất quá vừa nghĩ, sai a! Hắn vốn không phải mua đồ Tết.
Hàng năm đều là Tuấn Kiệt đi mua, năm nay hai người họ đi công tác, hắn cư nhiên quên mất chuyện này!
Vào cửa hàng, có lẽ bởi vì nóng, Hạ Bảo không ngừng kéo tai thỏ nghĩ muốn đem mũ cởi ra. Kiến Vũ thấy thế liền kéo mũ xuống cầm trong tay.
Kiến Vũ chuyển đến chỗ bán thời trang trẻ em, hắn muốn mua một ít quần áo mùa xuân.
Một tay cầm túi, một tay ôm con. Thỉnh thoàng lại có người quay lại nhìn bọn họ.
Kiến Vũ không để ý ôm con đến khu đồ thiếu nhi, chợt thấy ngón tay Hạ Bảo chỉ chỉ hướng nào đấy. Kiến Vũ quay đầu nhìn, đó là hai bộ đồ liền lớn nhỏ màu trắng. Chất liệu giống da bò nhưng lại phi thường mềm mại. Phía dưới là quần dài, mặt trên là một cái mũ tai gấu, có khóa kéo. (Tiêu: đồ đôi ba – con nga~~ dễ thương quá =^_^=)
"Muốn cái này?" Kiến Vũ chỉ vào bộ quần áo hỏi nhi tử.
Hạ Bảo cố gắng "ân" một tiếng.
Tuy rằng một đại nam nhân mặc bộ này có chút...có chút... Kiến Vũ cũng không biết nói thế nào, mặc vào có chút trẻ con. (Tiêu: nga~~ ta hảo muốn nhìn Tiểu Vũ mặc nga~). Thế nhưng Hạ Bảo thích vậy thì mua. Vì vậy hắn nhờ nhân viên bán hàng lấy hai bộ theo số đo của hắn với Hạ Bảo.
Nhân viên cửa hàng cười, bộ quần này kiểu dáng rất đẹp, hơn nữa thời gian này cũng chỉ còn ba bộ. Là quần áo gia đình. Thế nhưng bởi vì số đo hơi lớn nên không ai mua. Bộ hắn cầm là của mama, cuối cùng lại làm thành số đo 175 hơi lớn nên phụ nữ không mặc vừa.
Kiến Vũ có chút xấu hổ, lúc này Hạ Bảo cũng cười gọi hắn "Mama". Nhân viên cửa hàng cười đến lợi hại hơn.
"Mama, muốn muốn..." Hạ Bảo chỉ vào bộ quần áo, hắn khi thích thứ gì liền nói rất nhiều.
"Hảo hảo hảo, muốn muốn." Kiến Vũ ôm Hạ Bảo đánh yêu vào cái mông hắn, sau đó tiếp nhận đồ nhân viên cửa hàng đưa cho. Hắn cầm trong tay nhiều thứ, không thể làm gì khác hơn là để nhân viên cửa hàng hỗ trợ mang ra, hắn tại chỗ chờ.
Nhân viên cửa hàng cầm phiếu thanh toán cùng tiền thừa đưa cho hắn, sau đó lại đưa cho hắn một quyển lịch để bàn, nói là quà tặng của cửa hàng.
Kiến Vũ trong lòng suy nghĩ, cầm túi lớn túi nhỏ rời đi. Nhưng Hạ Bảo lại mặc kệ, chỉ chỉ bộ quần áo liền: "Mama, muốn muốn."
Kiến Vũ: "..."
Nhân viên cửa hàng: "..."
Không mua Hạ Bảo liền khóc, Kiến Vũ không có cách nào, dỗ nhi tử. Không thể nghĩ rằng hài tử lúc này tự nhiên lại khóc.
Kiến Vũ ôm nhi tử ra ngoài oán hận nói: "Ngươi một tiểu bại hoại! Ngươi tự nhiên làm lão ba ta chạy đi chạy lại, không phải là bộ quần áo kia thì không chịu!"
Hạ Bảo nghe có vẻ hiểu, vỗ tay vui vẻ, chỉ chỉ bộ quần áo trong túi: "Gấu, gấu." Bộ quần áo này thực giống gấu bông ôm ở nhà a.
Kiến Vũ làm mặt quỉ, đem bỏ đồ vào xe, sau đó lại an bài nhi tử thật tốt.
Về đến nhà, không được nghỉ ngơi mà phải cho Hạ Bảo ăn, tiểu tử kia hiện tại mọc rất nhiều răng, tuy rằng có bốn cái răng nhỏ, một cái răng lớn, bất quá ăn cái gì cũng nghiêm túc. Trái táo cũng có thể ăn, nhưng phải cắt miếng nhỏ ==
Ăn no liền ngủ, Kiến Vũ cuối cùng cũng có thể làm việc của mình.
Rửa chén bát sau đó gọi điện cho Thẩm Lương, hỏi bọn hắn bao giờ về, bọn họ nói phải hai ngày nữa.
Kiến Vũ ngoại trừ cảm thấy bọn họ vất vả cũng không biết nói gì. Lễ mừng năm mới cũng phải ở bên ngoài.
Buổi tối, thừa dịp Hạ Bảo ngủ say login vào trò chơi, phát hiện hòm thư có rất nhiểu tin.
Tò mò không biết là thư của ai, hắn mở hòm thư ra xem.
Lá thư thứ hai còn chưa mở, bởi vì đọc xong lá thư thứ nhất hắn thực sự sock...
Kiến Vũ lúc đấy cũng không để trong lòng, bởi vì thể xác và tinh thần mêt mỏi rã rời khiến hắn quên mất, Vì vậy bây giờ mới để ý có đôi mắt mở to nhìn hắn.
Mặt trời đã ló rạng nhưng Kiến Vũ vẫn chưa tỉnh, ngược lại Hạ Bảo đã tỉnh. Hắn bò đến bên người Kiến Vũ ngồi xuống, dùng bàn tay trắng trắng nộn nộn đập đập lên mặt Kiến Vũ, gọi hắn "Mama". Thanh âm non nớt mà gọn gàng, khoảng cách giữa hai chữ đều rất ngắn.
Kiến Vũ không biết nên khóc hay nên cười, hắn miễn cưỡng mở mắt xuống giường pha sữa cho hài tử. Hắn trở lại cầm bình sữa nhưng không đưa cho Hạ Bảo, lại uốn nắn hắn: "Phải gọi " ba ba ", không phải " mama " biết không?"
Hạ Bảo dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn hắn, cố ý gọi hắn "Mama ", hắn đối với từ "ba ba" này không có phản ứng.
"Hạ Bảo, ta là " ba ba ", không phải " mama "." Kiến Vũ ngồi ở bên giường cẩn thận tỉ mỉ dạy hắn.
Hạ Bảo ngây thơ nhìn Kiến Vũ, sau đó ôm ôm đầu, làm ra bộ dạng tự hỏi. Lông mi vừa dài vừa cong khẽ rung động.
Kiến Vũ chờ mong nhìn hắn, kết quả non nửa ngày sau, Hạ Bảo chính là ngọt ngào kêu một tiếng: "Mama "
Kiến Vũ nhăn mặt: "..." Ai tới nói cho hắn, vì sao lại thành như vậy? Hắn rõ ràng vẫn dạy Hạ Bảo gọi hắn "Ba ba", thế nào thành...
Không đấu lại được ánh mắt ủy khuất của hài tử, Kiến Vũ đành đưa bình sữa đặt vào bàn tay nộn nộn. Hạ Bảo hài lòng tiếp nhận, nắm chặt lấy bình sữa ngậm lấy núm cao su (bé sợ bị cướp lại =]] yêu quá đi ^^). Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh, bát đắc dĩ nghĩ có phải hay không cách giáo dục của hắn có vấn đề.
Buổi trưa, Tuấn Kiệt cùng Thẩm Lương đến. Bọn họ buổi chiều phải đi công tác, về nhà thu thập một chút hành lý, thuận tiện nhìn con nuôi một chút.
"Thế nào? Nghe hắn gọi ngươi là gì chưa?" Tuấn Kiệt cười hỏi Kiến Vũ. Hắn càm thấy chuyện này rất vui vẻ.
"Nghe được." Hắn thật sự có cảm giác như thua trận.
"Đêm qua lúc ngủ hắn một mực gọi " mama ". Cho hắn cái gì cũng không ăn, đèn hắn cũng không thèm nhìn, ngay cả khi Thẩm Lương mua cho hắn một con thỏ lớn hắn cũng vứt ra xa."
"Kỳ quái a, ta rõ ràng dạy hắn gọi ta " ba ba ", hắn thế nào lại gọi " mama "?" Không thể nào lý giải được.
"Ta đoán có thể là do đĩa phim ngươi mua cho hắn xem. Hắn thấy người ôm hài tử đều gọi là "mama", cho nên..."
"Là như vậy sao?" Hình như cũng không đúng a, hắn mua đều là phim hoạt hình hoặc nhạc thiếu nhi...
Kiến Vũ nghĩ đến nát óc cũng không ra, hay bởi vì phim hoạt hình.
Hắn mua "Vua sư tử" trong đó có một cảnh, hay là vì cảnh kia nên Hạ Bảo mới gọi hắn "Mama". Hạ Bảo thấy một đám sói con gọi sói lớn là "Mama ", mà con sói được kêu "mama" kia cũng toàn thân một màu lông trắng ( ẹc, anh Vũ thích mặc đồ trắng và ví mình với con sói mẹ =""=). Nhìn nhiều lần cảnh này, lại thấy Kiến Vũ mặc đồ trắng, ôm hắn, cho hắn ăn nên liền gọi "Mama".
Không thể đoán ra được, biết được suy nghĩ của Hạ bảo thực sự rất khó, nhìn bộ dạng hắn lại càng không đoán được.
Cùng nhau ăn trưa, Thẩm Lương và Tuấn Kiệt cùng nhau rời đi. Kiến Vũ không hiểu vì sao trong lòng hắn nảy sinh một tia ao ước. Thẩm Lương cùng Tuấn Kiệt vẫn đều tốt. Bọn họ không cãi nhau, tình cảm rất tốt khiến hắn cũng muốn đi tìm bạn.
"Mama ~" Hạ Bảo lại bắt đầu vỗ tay nhỏ bé gọi hắn.
"Gọi mama làm gì?" Kiến Vũ giả vờ giận dữ, biểu tình hung hẵn nhìn hắn. Trong lòng nói ngươi tiểu tử thối, tính cách không cải biến!
Hạ Bảo không sợ ngược lại còn rất vui vẻ. Cười khanh khách, thanh âm phi thường dễ nghe. Hắn đang nghĩ không rõ mama vì sao lại làm biểu tình kì quái như vậy a.
Kiến Vũ dùng mọi cách dạy dỗ Hạ Bảo. Dù sao hiện tại là thời gian học nhanh nhất, Hạ Bảo lại đặc biệt thông minh, vật gì nói cho hắn mấy lần hắn đều nhớ kỹ. Đương nhiên, "Ba ba" cái này tuyệt đối là ngoại lệ! Đó là chuyện thất bại duy nhất Kiến Vũ dạy.
Hạ Bảo đại bộ phận phát âm đều chuẩn, không chính xác chỉ có ba thứ. Kem thì hắn gọi là "Tẩy đao". Bánh kem thì hắn lại gọi là "Ngưu ngưu". Cuối cùng dép lê thì hắn gọi là "Đột hài". (đây là những từ phát âm gần giống nhau)
Có một lần Kiến Vũ đứng gần, đột nhiên nghe thấy tiểu hài tử trên giường hình như kêu hắn "Ba ba ", hắn mừng rỡ ngẩng đầu. Kết quả vừa nhìn, tiểu tử kia liên giơ hai cánh tay nộn nộn muốn hắn ôm. Nguyên lai là "Ôm một cái- bao bao ", không phải "Ba ba". ( Tiêu: a, ta thích Hạ Bảo bảo bối nha~~ muốn ôm ghê cơ ~~)
Hạ Bảo thấy mama không ôm hắn, liền chỉa chỉa dép trên mặt đất nói: "Mama, đột hài". Hắn nhớ kỹ mỗi lần hắn nói như vậy mama đều cười vui vẻ và ôm hắn. Thế nhưng ngoài ý muốn, lần này không có tác dụng. (Tiêu: bé ranh quá cơ~~)
"Đột hài ~" Kiến Vũ đứng ở đó than thở: "Nhi tử, ngươi nếu không gọi " ba ba ", ta liền thổ huyết cho ngươi xem!"
Hạ Bảo hành động rất thẳng thắn, trực tiếp xoay người sang chỗ khác hoa hắn tìm gấu bông. Mama không ôm hắn, hắn ôm gấu bông. (Tiêu: =]])
Kiến Vũ đã vài ngày không login, vội vàng dạy bảo Hạ Bảo một chút, bồi hắn chơi, uy hắn ăn, giúp hắn tẩy đồ lót.
Hạ Bảo lớn hơn không ít, hơn nữa phải mua quần áo theo mùa, y phục của tiểu tử kia lại cần phải đi mua.
Vương Thanh trong lòng nhất mực nghĩ cách theo đuổi Kiến Vũ, kết quả hắn chuẩn bị tâm lý tốt lắm, lúc login lại không thấy người kia!!!
Lễ tình nhân đã trôi qua, Kiến Vũ trên người không khỏe cũng chuyển biến tốt. Hôm nay mặc dù có chút gió, thế nhưng ánh mặt trời rất tốt, hơn nữa bầu trời cũng có vài đám mây, trời xanh khiến tâm tình cũng trở nên tốt.
Kiến Vũ ôm Hạ Bảo đầu đội mũ tai thỏ đến cửa hàng. Hiện tại so với trước kia rất tốt, hắn không cần phải gọi taxi đi nữa. Bởi vì Hạ Bảo có thể ngồi, hắn chuẩn bị chỗ ghế phụ cho Hạ Bảo. Đặt Hạ Bảo ngồi lên, cài dây an toàn cho hắn, Kiến Vũ có thể dọc đường đi thoải mái hơn.
Bởi vì quần áo mặc theo mùa cho nên lúc mua có chút khó khăn, hơn nữa vài ngày nữa là Tết âm lịch cho nên cửa hàng rất đông khách, phải chen chúc một chút. Kiến Vũ suy nghĩ có phải ngày hôm nay xuất môn là sai lầm, thời gian gấp gáp. Bất quá vừa nghĩ, sai a! Hắn vốn không phải mua đồ Tết.
Hàng năm đều là Tuấn Kiệt đi mua, năm nay hai người họ đi công tác, hắn cư nhiên quên mất chuyện này!
Vào cửa hàng, có lẽ bởi vì nóng, Hạ Bảo không ngừng kéo tai thỏ nghĩ muốn đem mũ cởi ra. Kiến Vũ thấy thế liền kéo mũ xuống cầm trong tay.
Kiến Vũ chuyển đến chỗ bán thời trang trẻ em, hắn muốn mua một ít quần áo mùa xuân.
Một tay cầm túi, một tay ôm con. Thỉnh thoàng lại có người quay lại nhìn bọn họ.
Kiến Vũ không để ý ôm con đến khu đồ thiếu nhi, chợt thấy ngón tay Hạ Bảo chỉ chỉ hướng nào đấy. Kiến Vũ quay đầu nhìn, đó là hai bộ đồ liền lớn nhỏ màu trắng. Chất liệu giống da bò nhưng lại phi thường mềm mại. Phía dưới là quần dài, mặt trên là một cái mũ tai gấu, có khóa kéo. (Tiêu: đồ đôi ba – con nga~~ dễ thương quá =^_^=)
"Muốn cái này?" Kiến Vũ chỉ vào bộ quần áo hỏi nhi tử.
Hạ Bảo cố gắng "ân" một tiếng.
Tuy rằng một đại nam nhân mặc bộ này có chút...có chút... Kiến Vũ cũng không biết nói thế nào, mặc vào có chút trẻ con. (Tiêu: nga~~ ta hảo muốn nhìn Tiểu Vũ mặc nga~). Thế nhưng Hạ Bảo thích vậy thì mua. Vì vậy hắn nhờ nhân viên bán hàng lấy hai bộ theo số đo của hắn với Hạ Bảo.
Nhân viên cửa hàng cười, bộ quần này kiểu dáng rất đẹp, hơn nữa thời gian này cũng chỉ còn ba bộ. Là quần áo gia đình. Thế nhưng bởi vì số đo hơi lớn nên không ai mua. Bộ hắn cầm là của mama, cuối cùng lại làm thành số đo 175 hơi lớn nên phụ nữ không mặc vừa.
Kiến Vũ có chút xấu hổ, lúc này Hạ Bảo cũng cười gọi hắn "Mama". Nhân viên cửa hàng cười đến lợi hại hơn.
"Mama, muốn muốn..." Hạ Bảo chỉ vào bộ quần áo, hắn khi thích thứ gì liền nói rất nhiều.
"Hảo hảo hảo, muốn muốn." Kiến Vũ ôm Hạ Bảo đánh yêu vào cái mông hắn, sau đó tiếp nhận đồ nhân viên cửa hàng đưa cho. Hắn cầm trong tay nhiều thứ, không thể làm gì khác hơn là để nhân viên cửa hàng hỗ trợ mang ra, hắn tại chỗ chờ.
Nhân viên cửa hàng cầm phiếu thanh toán cùng tiền thừa đưa cho hắn, sau đó lại đưa cho hắn một quyển lịch để bàn, nói là quà tặng của cửa hàng.
Kiến Vũ trong lòng suy nghĩ, cầm túi lớn túi nhỏ rời đi. Nhưng Hạ Bảo lại mặc kệ, chỉ chỉ bộ quần áo liền: "Mama, muốn muốn."
Kiến Vũ: "..."
Nhân viên cửa hàng: "..."
Không mua Hạ Bảo liền khóc, Kiến Vũ không có cách nào, dỗ nhi tử. Không thể nghĩ rằng hài tử lúc này tự nhiên lại khóc.
Kiến Vũ ôm nhi tử ra ngoài oán hận nói: "Ngươi một tiểu bại hoại! Ngươi tự nhiên làm lão ba ta chạy đi chạy lại, không phải là bộ quần áo kia thì không chịu!"
Hạ Bảo nghe có vẻ hiểu, vỗ tay vui vẻ, chỉ chỉ bộ quần áo trong túi: "Gấu, gấu." Bộ quần áo này thực giống gấu bông ôm ở nhà a.
Kiến Vũ làm mặt quỉ, đem bỏ đồ vào xe, sau đó lại an bài nhi tử thật tốt.
Về đến nhà, không được nghỉ ngơi mà phải cho Hạ Bảo ăn, tiểu tử kia hiện tại mọc rất nhiều răng, tuy rằng có bốn cái răng nhỏ, một cái răng lớn, bất quá ăn cái gì cũng nghiêm túc. Trái táo cũng có thể ăn, nhưng phải cắt miếng nhỏ ==
Ăn no liền ngủ, Kiến Vũ cuối cùng cũng có thể làm việc của mình.
Rửa chén bát sau đó gọi điện cho Thẩm Lương, hỏi bọn hắn bao giờ về, bọn họ nói phải hai ngày nữa.
Kiến Vũ ngoại trừ cảm thấy bọn họ vất vả cũng không biết nói gì. Lễ mừng năm mới cũng phải ở bên ngoài.
Buổi tối, thừa dịp Hạ Bảo ngủ say login vào trò chơi, phát hiện hòm thư có rất nhiểu tin.
Tò mò không biết là thư của ai, hắn mở hòm thư ra xem.
Lá thư thứ hai còn chưa mở, bởi vì đọc xong lá thư thứ nhất hắn thực sự sock...
Tác giả :
Long Văn Nghiễn