Lược Thê
Quyển 1 - Chương 1
Tiết tử:
Edit và Beta: Độc Tiếu
Đau!
Đau vô biên vô hạn, như sóng thủy triều đánh úp lại, từng đợt từng đợt, chiếm lĩnh toàn bộ tri giác của hắn.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, không thể phân biệt được người với người, lại thủy chung biết rõ, có người luôn ở bên cạnh hắn, bón thuốc cho hắn, ân cần cùng cẩn thận quan tâm.
Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, không thể phán đoán được rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, khi ý thức được hồi phục rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh đèn...
Nàng... đâu?
Nữ tử một tấc cũng không rời, luôn dốc lòng chiếu cố hắn, đã đi đâu rồi?
Tâm, hoảng, đang muốn đứng dậy tìm kiếm, không cẩn thận động phải vết thương, đau đớn không hề lưu tình ập đến, toàn thân đau thấu xương, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cơ thể hư nhuyễn ngã xuống giường.
Đồng thời, cửa phòng bị mở ra, mùi thuốc cùng mùi thơm y phục quen thuộc của nữ tử theo gió bay đến.
Là nàng!
Hắn an tâm, không tiếp tục giãy dụa.
“Gia chủ, người bị thương rất nặng, xin đừng cử động.”
Nữ tử đem bát dược đặt ở bên cạnh giường. Động tác vừa rồi, khiến vết thương rỉ máu, nàng lưu loát thay đi lớp băng dính máu, bôi thuốc cầm máu một lần nữa, nhiều ngày lặp đi lặp lại cũng đã trở nên thành thục.
Hắn, mắt cũng không chớp một cái nhìn nàng, nhiều ngày qua, trong mơ cũng thủy chung theo đuổi giọng nói lãnh đạm, hiện tại mới có thể chân chính mở mắt, nhìn khuôn mặt của nàng.
Nữ tử cực mĩ, phù nhan như tuyết, dung nhan mặc dù không thể làm cho người ta vừa gặp đã yêu, nhưng cũng là một giai nhân tuyệt lệ, gặp rồi khó quên, chỉ tiếc lạnh lùng, làm hỏng cả một khuôn mặt đẹp. Tựa như đầu xuân mang theo hơi lạnh, lạnh lẽo không mang theo gợn sóng, không một chút cảm xúc.
Ngoại trừ nhức nhối từ vết thương trên ngực, nàng chưa từng khiến hắn đau đớn vì vô tình chạm phải vết thương.
Dụng tâm như vậy, thâm ý như vậy, giấu đằng sau đôi mắt lạnh lùng, lại có mấy người có thể nhìn ra.
Nữ tử như vậy... Hắn thở dài.
Nếu không phải hiểu nàng, thủy chung luôn đem mắt đặt ở trên người nàng, sợ là sẽ để lỡ mất, sẽ cô phụ.
Xử lý vết thương tốt, tiếp đó bưng bát nước thuốc, bón từng muỗng cho hắn.
Vì tránh khiến cho hắn chịu nhiều đau đớn, nàng không có dìu hắn đứng dậy, khiến cho việc bón thuốc phải mất thêm nhiều công sức, nhưng nàng vẫn cẩn thận bón từng muỗng, thuốc tràn ra khóe môi liền nhẹ nhàng lau đi, không có một chút thiếu kiên nhẫn.
Bón xong một chén thuốc, cũng đã qua thời gian một chén trà.
Nàng thu thập mọi thứ thỏa đáng, lại thêm dầu cho chiếc đèn trong phòng, chuẩn bị mọi thứ xong, liền cúi người hành lễ. “Gia chủ tạm nghỉ, ta đi phân phó đầu bếp chuẩn bị thiện.”
“Chờ...” Hắn mở miệng, giọng nói khàn đục, suy yếu.
“Gia chủ có gì phân phó?”
“Ngươi... gọi ta là gì?”
Nữ nhân giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ là một khắc, hắn nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của nàng có phút phập phồng.
Nhưng, cũng thực ngắn ngủi. Nàng lại nhanh chóng trở về vẻ hờ hững cùng bình tĩnh vốn có.
“Gia chủ, người là chủ tử của ta.”
“Như vậy... ta là ai?”
Bốn phía yên lặng.
Sự im lặng nặng nề kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng tí tách của ngọn đèn đang cháy, ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây đung đưa theo gió.
Thật lâu sau, tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định, chậm chạp cất lên:
“Mộ Dung Thao, người là Mộ Dung Thao.”
Nàng gặp gỡ Mộ Dung Thao là vào năm mười ba tuổi, cuộc đời từ đó biến đổi.
Nàng nguyên là tiểu thư, được thiếp thứ năm sinh ra, phụ thân là tiêu chuẩn nhị thế tổ, không biết doanh thương, chỉ mê luyến sắc tửu. Một lần tình cờ gặp gỡ mẫu thân xinh đẹp, liền cưới vào cửa, ân ái chuyên sủng được mấy tháng, sau lại có mới nới cũ. Tâm tình chuyển dời đến một nữ tử khác, cưới về làm thiếp thứ sáu, từ đó lạnh nhạt với mẫu thân, trục xuất đến tiểu viện ở trong góc, ngay cả khi nàng sinh ra cũng không ngó ngàng đến.
Thời gian trôi qua, cũng đem phụ mẫu nàng hai người quên triệt để hoàn toàn.
Thiếp thất không được ân sủng, địa vị trong nhà đôi khi còn không bằng hạ nhân, chủ tử không ngó ngàng đến, làm hạ nhân cũng vì thế không để các nàng vào trong mắt, ban đầu còn có thể ba bữa ấm no, đến về sau, bữa có bữa không, hạ nhân lãng quên một lúc, các nàng liền phải nhịn đói.
Khi còn bé, không nhìn được mẫu thân chịu khổ, đến táo phòng lấy chút đồ ăn thừa, chịu đựng hạ nhân tâm lãnh, ngôn ngữ trào phúng. Về sau tuổi càng lớn, nàng càng không muốn nhìn sắc mặt của bọn họ, thà rằng tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền chăm sóc mẫu thân.
Năm ấy gặp gỡ người, cũng là vì ba bữa ấm no, mặc kệ sức khỏe liền chạy đi chạy lại bận rộn làm việc ở tiệm cơm, một khắc cũng không dám nghỉ ngơi.
Vào thời khắc dùng cơm đông đúc, dưới lầu đã kín hết chỗ, nhưng lầu hai vẫn là một mảng yên tĩnh.
Chưởng quầy nói, có người bao hết cả một tầng lầu, đủ thấy lai lịch không hề nhỏ, dặn nàng lưu tâm hầu hạ, cẩn thận đừng sơ xuất.
Vậy mà cố tình, mấy ngày liền vất vả đã vắt kiệt toàn bộ thể lực của nàng, cứ thế mà ngất đi ngay trước mặt khách quý.
Khi tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường, đối phương lo lắng nàng bị quở trách, không muốn kinh động đến trưởng quầy, chỉ nói nàng lanh lợi, muốn nàng ở lại hầu hạ.
Người ôn nhu trấn an nàng, còn mời đại phu đến bắt mạch cho nàng, mọi chuyện đều lo lắng chu toàn.
Ban đầu nàng cho rằng, kẻ có tiền đều giống như cha của nàng, đắm chìm trong men sắc, nhưng người này thì lại không giống như vậy, ấm áp, bao dung lại săn sóc.
Tỉnh tỉnh mê mê, chưa biết được tư vị tình ái, chỉ là kinh ngạc nhìn người, đem nụ cười ôn nhuận kia ghi tạc vào trong tim, cất giấu thật sâu, đem chút ôn nhu này trở thành kí ức tối trân quý nhất.
Ngày đó, sau khi tỉnh táo trở về nhà, thay đồ để tắm rửa, mới phát hiện trong tay áo có túi nhỏ chứa nhiều ngân lượng.
Đây không phải là của nàng.
Là vì... vị đại phu kia nói rằng nàng làm lụng vất vả nhiều năm, cơ thể nhỏ yếu lại không được điều dưỡng tốt, cho nên mới mất hết khí lực mà ngất đi. Người nọ lo lắng nàng còn nhỏ đã phải mang trên vai gánh nặng cuộc sống, lại lo lắng làm tổn thương tự ái của nàng, cho nên mới lặng lẽ để túi ngân lượng này vào trong áo hay sao?
Thật buồn cười, một người xa lạ tình cờ gặp gỡ còn có thể hảo tâm như thế, mà thân là phụ thân lại bỏ mặc nàng sống chết không quan tâm.
Nàng hỏi thăm chỗ chưởng quầy, sau khi biết được liền sắp xếp công việc, đi đến cửa hàng gấm vóc lớn nhất ở tận kinh thành, người nọ hẳn là quản sự của cửa hàng đi?
Nàng đem túi ngân lượng kia trao cho chưởng quầy của cửa hàng, nhờ chuyển đạt một câu “không phải là của ta, không thể nhận.”
Nàng chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn, hơn nữa thân phận còn quý hơn so với tưởng tượng của nàng.
Trước đây, nàng từng nghe nói, bà nội nàng là bà con xa của Mộ Dung gia, phụ thân vẫn luôn lấy mối quan hệ xa đến mấy gậy tre đều đánh không tới này mà lấy làm kiêu ngạo, nói ngoa đến không người nào không biết. Cũng bởi vậy, khi thiếu chủ tương lai của Mộ Dung gia đăng môn, hắn liền nịnh nọt đến mức thắt lưng cũng muốn chạm vào nền đất, tư thái hèn mọn vô cùng. Vì thận trọng, còn muốn tất cả mọi người trong nhà ra tận cổng để đón chào.
Phụ thân nàng không có tư chất làm doanh thương, chỉ muốn hưởng lạc, tán gia bại sản chẳng có gì là lạ, cũng không có người đồng tình. Nàng không hiểu người nọ nghĩ cái gì, chẳng những đáp ứng lời mời đến nơi này, lại còn đồng ý yêu cầu của phụ thân, mua cửa hàng kinh doanh không tốt, một cái xác không lung lay sắp đổ của nhà nàng với giá cao.
“Trừ những thứ này ra, ta muốn nàng!” Ngón tay thon dài, dừng ở trên người nàng.
“Ngươi trong lòng cũng biết rõ ràng, giá trị của sản nghiệp Cao gia không đáng giá từng ấy, tạm thời không nói đến quan hệ họ hàng xa, ngươi muốn ta chìa tay giúp đỡ, mà ta là người làm ăn, trên lập trường doanh thương, sao phải tự làm mệt chính mình? Cho nên ta muốn mọi thứ đều được bán đứt, trừ bỏ cục diện rối rắm này của Cao gia, bao gồm cả tình cảm, quan hệ huyết thống của nàng với Cao gia. Nếu ngươi đồng ý, nàng từ nay về sau cùng Cao gia ngươi không liên quan, nếu ngươi lo lắng cho nàng thì có để đến hỏi ta.”
Lo lắng? Phụ thân lập tức đồng ý. Một cái nữ nhi không đáng để ý, đổi lấy vạn lượng bạc, là buôn bán lời to. Hắn ước gì có thể nửa đêm đem nàng đóng gói lại ném lên giường quý nhân để thị tẩm.
Khi đó, nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Năm đó vừa tròn mười sáu, cũng đã là thiếu nữ hiểu chuyện, bàn tay người nhẹ nhàng vỗ chiếc lưng cứng ngắc của nàng. Trong mắt không hề có ý tứ lỗ mãng, chỉ có tràn đầy thương cảm, nhợt nhạt thở dài giống như nàng đầu thai nhầm chỗ.
“Đừng sợ, ta không có ác ý. Vạn lượng bạc kia thu mua sản nghiệp của Cao gia, nó thật sự là giá trị như thế, là do phụ thân ngươi không biết hàng hóa, bị phá hủy ở trong tay hắn. Thuận tiện cũng đưa ngươi ra, ta cảm thấy ngươi chính là một nhân tài, ở nơi này chính là tự hủy hoại chính mình. Nếu ngươi nguyện ý, Mộ Dung gia nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nàng có giá trị này sao...
Nàng nghe xong liền nóng mặt. Nói vậy là có hai ý nghĩa, phảng phất là nàng có giá trị như thế, là phụ thân nàng không biết nhìn nhận.
Mấy năm sau, nàng cố gắng làm hết mọi phận sự, mỗi khi nghĩ đến câu nói đấy, lại không buông lỏng bản thân, chỉ vì muốn chứng minh cho người. Ánh mắt của người không có sai, không để người khác chê cười người nhìn nhầm người, làm hỏng cả sinh ý.
Sau khi dàn xếp tốt cho mẫu thân, nàng liền cùng người đến kinh thành. Từ nay trở đi, luôn luôn đi theo người.
Nàng vĩnh viễn nhớ, ngày tiến vào Mộ Dung gia, người nói một câu vô cùng thâm ý:
“Sau này, ngươi liền gọi là Nhạn Hồi đi!”
Nhạn đi, cũng sẽ có Nhạn về, muốn nàng đừng nhìn những sinh mệnh đã sớm đi xa. Cùng với những hy vọng, đem những chờ mong không bao giờ có được kia bỏ đi, lùi lại một bước, mọi thứ đều trở nên khác hẳn.
Nàng hiểu được.
Ngôi nhà kia chưa từng cho nàng cái gì, ngay cả tên cũng bởi vì nàng đứng hàng thứ mười, mẫu thân không biết chữ liền gọi nàng là Tiểu Thập Nhi.
Một giọt máu chi ân, Mộ Dung Thao đã cho nàng mọi thứ, nàng cũng không muốn, cũng không cần nghĩ về nơi cho nàng bữa có bữa không, về phụ thân ngay cả tên cũng không cho nàng.
Bước qua cửa Mộ Dung gia, liều đại biểu cho vứt bỏ hoàn toàn mọi thứ, từ giờ khắc này trở đi, nàng có tên mới, là một người mới được tái sinh.
Cũng là từ ngày đó trở đi, mắt của nàng chỉ nhìn người, không có cách nào chuyển đi.
Nam nhân cho nàng tên, cho nàng cái ân tái sinh....
“Ngươi nói là.... Nhạn Hồi?” Giống như là xác nhận, hỏi lại: “Mạc?”
“Vâng.” Vẫn lạnh nhạt như cũ, thanh âm không phập phồng, cung kính đáp lại.
Hắn nhìn đầu giường, không nói gì sau một lúc lâu. “Ta với ngươi có cừu oán sao?” Bằng không tại sao lại đặt cho nàng cái tên... nghe có chút xui...
“Người không hiểu được.”
Thần thái kia, hoàn toàn giống như năm ấy, khi nàng nói ra họ “Mạc”, cũng một khắc ngắn ngủi không nói gì. (Mạc – nghe giống với Mặc)
Đã không còn liên quan đến cái nhà kia, nàng một chút cũng không muốn thừa nhận. Mạc, là họ của nương nàng.
“Sau đó thì sao?” Hắn đang nghe cao hứng, thúc giục nàng nói tiếp.
“Ta đi theo người, người dạy ta làm thế nào để có được sinh ý, cũng bảo hộ an nguy của người.”
“Sau đó?”
“Đã không có.”
“...............” Hắn lại không nói gì một lúc lâu.
Thở dài. “Mạc cô nương, kể chuyện không phải là kể như vậy.”
Nàng chăm chú nhìn, giống như đã qua vô tận mới mở miệng. “Miệng ta thô, nếu không để ta gọi Toàn thúc tiến vào, người có chuyện gì muốn biết thì hỏi hắn.”
Toàn thúc nhìn hắn lớn lên, là quản sự của trang, muốn hỏi hắn chuyện gì, đáp án chắc chắn so với nàng còn hoàn mỹ hơn.
“Đừng.” Nam nhân vươn tay ra, kéo lấy tay áo của nàng, không cho nàng rời khỏi giường nửa bước. “Ta muốn nghe ngươi nói.”
Đoạn thời gian dưỡng thương này, trước hết là từ miệng của nàng biết được thương thế của hắn, trừ bỏ ngã từ sườn núi xuống, trên người có các vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất vẫn là đoạn đùi phải bị vỡ cùng vết đâm ở ngực là trí mạng.
Khi nàng nhỏ giọng bẩm báo, vẫn cố gắng giữ vững trầm ổn, nhưng hắn vẫn là thấy hàng lông mi khẽ run rẩy, nhìn ra được nàng đang che giấu sợ hãi với cảm thấy may mắn.
Sợ hãi là do hắn ngay sát bên bờ vực tử vong, may mắn là hắn khác với thường nhân, trái tim nằm ở bên phải nên vẫn bình yên nhảy lên.
Chân cũng bị thương, tay cũng không thể sử dụng, suốt ngày nằm trên giường dưỡng thương không khác gì phế nhân, liền bắt nàng kể những chuyện quá khứ, hoặc có thể giúp hắn hồi tưởng lại một cái gì đó.
Nhưng... thật sự không phải là hắn muốn nói, người này trời sinh lạnh nhạt, nếu không mở miệng dụ nàng, nàng có thể cả ngày im lặng không tiếng động chờ đợi ở một bên để chiếu cố, khiến người người đều xem nhẹ sự tồn tại của nàng. Thực sự cần phải mở miệng, nhưng cũng chỉ là hỏi một đáp một, không nhiều lời.
“Người còn muốn nghe cái gì?”
“Ví dụ như, một cô nương như ngươi tại sao lại muốn tập võ? Giữa chúng ta là như thế nào? Còn có, ta là gọi ngươi như thế nào... tất cả ngươi cứ việc nói ra.”
“Này... đều là chuyện của ta...” Hơn nữa... cũng không có gì trọng yếu. Nàng cho rằng hắn là muốn tìm hiểu chuyện tình có liên quan đến bản thân chính mình.
“Không thể nói sao?” Từ tay áo của nàng, dần dần dời về phía bàn tay, không nhẹ không nặng nắm lấy.
Nàng ngẩn ngơ nhìn. Trong trí nhớ của nàng, tiếp xúc thân mật như vậy rất ít, lòng bàn tay kia mang theo độ ấm... Rất lâu trước kia, nàng cũng từng có cảm giác như thế, nhớ kỹ vào sâu trong lòng, trở thành điều tối trân quý nhất, hành động tư mật không thể nói nên lời.
“Người đều gọi ta là Nhạn Hồi, cực ít thời điểm sẽ gọi nhũ danh của ta...”
“Tiểu Thập Nhi.”
“Người nhớ?”
“Ta cũng không có quên triệt để, có chút nhớ, từng đoạn ngắn một.”
Hắn ngay cả chính mình là ai cũng đã quên, lại có thể nhớ rõ nhũ danh của nàng.
Một câu vô tâm, tim nàng đập đến thắt lại.
“Còn chuyện khác thì sao?” Lòng bàn tay ôn nhuận, nhẹ nhàng chạm vào những vết chai lưu lại từ những buổi luyện kiếm. “Ngươi trung thành và tận tâm với ta như vậy, thật là vì ta đem ngươi ra khỏi cái nhà kia sao? Trước ngươi bị vắng vẻ, không ai quan tâm, sau ngươi lại thành nô thành tì, ta xem cũng không nơi nào là tốt.”
“Không có giống như vậy...” Hắn chưa bao giờ coi nàng là hạ nhân, ngày tiến vào Mộ Dung gia, liền đối với gia nhân nói rằng nàng là bà con họ hàng xa, cho đến hôm nay, trong phủ từ trên xuống dưới đều gọi nàng một tiếng biểu tiểu thư.
Còn đâu đều là bản thân nàng tự định chừng mực, nếu không, với tính tình kỳ quái của nàng, nàng sẽ không thể định được giá trị của chính mình. Nàng không muốn như thế, giống như chỉ là thay đổi một địa phương, ăn không ngồi rồi.
“Người là chủ tử có tâm nhân hậu, chưa từng bạc đãi ta, sản nghiệp của Mộ Dung gia ở Giang Nam, mỗi lần đi thị sát, người luôn giao cho ta quyền làm chủ. Người khác hỏi chỉ thị của người, người một mực trả lời: do Nhạn Hồi định đoạt. Ngoài miệng nói là cố hương của ta, ta dễ dàng kiểm soát, nhưng ta biết, người là muốn ta đem oán khí mười năm bị vắng vẻ, muốn cha ta cúi đầu với ta, kiêng kị địa vị của ta, sẽ đối xử tử tế với nương ta vài phần.”
Hắn giật giật khóe miệng: “Ngươi có phải tự tưởng tượng rằng ta thật sự rất tốt đẹp hay không. Có lẽ chỉ là ta lười, muốn đem tất cả mọi thứ giao cho ngươi quản lý?” Phí sức lao động còn mang cõi lòng cảm ơn, khắp thiên hạ cũng chỉ có tiểu ngốc tử như nàng.
“Muốn người khác lao động thay, cũng không cần phải trao toàn quyền.” Nếu không hoàn toàn tín nhiệm, ai dám trao?
Huống chi, mỗi khi làm việc xong, chuyện phân chia lợi nhuận, hắn so với ai khác đều hào phóng hơn. Lúc ban đầu, nàng tự nhận là bán mình cho Mộ Dung gia, không chịu nhận, hắn liền nói khiến cho nàng không thể không nhận, nói mỗi người đều được nhận theo sức làm việc, đây là quy củ, đã là quy củ thì không thể làm trái.
Cho đến bây giờ, không có bao nhiêu người biết, kỳ thực chỗ nàng nhận được, muốn mua mấy tòa bình thành đều có thể. Sớm đã không còn là đứa nhỏ khốn cùng, ai cũng có thể khinh khi.
Hắn từng cười nói: “Có đồ cưới khổng lồ, tương lai Nhạn Hồi của chúng ta gặp gỡ nam tử trong tâm, ta lấy thân phận huynh trưởng đem ngươi gả ra ngoài, xem người nào dám khi dễ ngươi?”
Hắn đối đãi với nàng vô cùng tốt, lại không có mang ý xấu nào, sắp xếp cho nàng thỏa đáng, một chút quấy nhiễu cũng không hề có.
“Tranh luận với ta sao?” Nam nhân chau chau mày. Từ khi hắn bị thương tỉnh lại, người này vẫn luôn duy trì, hắn nói một nàng không dám nói hai, kêu nàng chết nàng tuyệt đối sẽ không sống.
“Đó là lời nói thật.” Ai cũng không thể hủy đi cảm nhận về hắn trong tim nàng, một nam nhân hoàn mỹ, dù cho là chính hắn, cũng không được.
“Ta càng muốn nói đó không phải là hảo tâm, chính là tính kế ngươi.” Nam nhân cũng xấu tính, lại càng muốn cùng nàng đối nghịch.
“Không phải!” Nàng buồn bực kiên trì, cố tình là vốn từ lại nghèo, đào rỗng đầu cũng không thể tìm được từ nào để bác bỏ.
Hắn rốt cuộc cũng có thể tìm được phương pháp phá bỏ khuôn mặt lạnh như băng kia.
Nguyên lai ngoạn tốt như vậy, nhìn bộ dạng ảo não kia, môi nhếch lên một bộ dáng hờn dỗi, càng xem càng mê, càng xem càng thấy đáng yêu, rất hảo cười.
Cười này, liền vui quá hóa buồn.
Chấn động đến ngực, liền chạm vào vết thương, hắn không thể dừng cười, liền tựa vào gáy tinh tế của nàng, thấp giọng cười đứt quãng.
Nàng phát hoảng, theo bản năng muốn lùi lại, lại băn khoăn bây giờ hắn đang bị thương, nếu lùi lại, hắn bị ngã là không thể nghi ngờ.
Một lúc chần chờ trong chớp mắt, hắn lại càng lấn tới.
Tuy là luôn chăm sóc ở bên người, nhưng Mộ Dung Thao cũng chưa từng có hành vi thân mật như thế, hắn trước giờ luôn đúng mực. Hiện giờ như vậy... hại hô hấp của nàng cứng lại, tim đập rối loạn.
“Đừng cười.........” Hắn nhíu mày, đau đến không chống đỡ được, nàng liền rất nhanh sửa miệng. “Cười cẩn thận một chút.”
Bình thường hắn đều đem giấu mọi cảm xúc, ít khi tươi cười trong sáng như vậy, nàng xem đến si ngốc, không thể rời mắt được.
Hắn vừa nghe, lại càng cười đến không dừng được.
Nữ tử này... thực ngốc, thực quá thú vị.
Nàng lo lắng, đưa tay đỡ hắn, để mặc cho hắn dựa vào, một tay cởi áo hắn ra tìm kiếm miệng vết thương.
Hắn lẳng lặng nhìn, cũng không nói thêm điều gì. Mấy ngày nay, toàn thân hắn nàng đều nhìn qua, cũng sờ qua.
“Chúng ta từ trước... đều như vậy?” Ngữ điệu của hắn có chút quái dị, hỏi nàng.
“Đương nhiên không phải.” Trên thực tế, hắn chưa bao giờ từng bị thương nặng đến vậy. Dưới sự bảo vệ của nàng, hắn luôn luôn an toàn vô lo, lần này hoàn toàn là do nàng quá chủ quan.
Thân phận hắn không giống với người thường, lâu dần tạo thành thói quen bảo trì với người khác, cũng không để cho người ta dễ dàng lại gần. Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày trừ người tin cậy, toàn bộ đều để nàng quản lý. Lần này hắn bị thương, nàng kiên trì từ chối không cho ai đến thăm, đây là thời khắc hắn suy yếu cùng không phòng bị nhất. Kể cả người ở trong sân đều đem cách ra ngoài, sợ có khả năng có người nói là đến chăm sóc hắn, nhưng lại là nhân cơ hội mà xuống tay với hắn.
Vì an toàn tính mạng của hắn, chừng mực cùng lễ giáo cái gì, đều không đáng nhắc đến.
Xác nhận vẫn ổn, nàng mới khép quần áo lại. Nam nhân tựa ở trên người nàng vẫn không có dấu hiệu di động, cúi đầu mệt mỏi nói. “Nhạn Hồi, nói thêm về chuyện của ngươi nữa đi.”
“Gia chủ... Muốn nghe cái gì?”
“Cái gì cũng được, chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều được, ta đều muốn nghe.”
Hắn trở nên... rất quái.
Từ khi bị thương nặng trở về phủ, vừa tỉnh lại hắn liền không giống như trước. Ban đầu nàng có thể lý giải là hôn mê lâu, trí nhớ hỗn loạn, vào lúc suy yếu bất lực nhất, theo bản năng muốn có người tin cậy ở bên cạnh, hoàn toàn ỷ lại. Nhưng... cái bầu không khí ái muội như có như không, là do nàng đa tâm sao? Dĩ vãng hắn luôn tuân thủ tri lễ, tuyệt đối sẽ không có hành động như vậy.
Nhưng mà, nhiều năm sớm đã tạo thành thói quen chấp hành mọi mệnh lệnh của hắn, cũng không chất vấn, ngoài miệng bắt đầu hướng hắn báo cáo mỗi sự việc của bản thân, từ nhỏ cho đến lớn. Hắn đều an tĩnh nghe, rất kiên nhẫn. Liền nói xong tất cả những gì có thể nói, ngay cả thích ăn gì, ghét cái gì... những yêu thích vụn vặt cũng đều kể ra.
Thân mình bị thương của hắn, cũng không chống đỡ được bao lâu, cuối cùng là trầm trầm mê mê ngã ngủ ở trong lòng của nàng.
“Đừng đi, Nhạn Hồi...” Trước khi chìm vào giấc ngủ, thanh âm của hắn thì thào, giống như lưu luyến vô tận.
Hắn không muốn nàng đi, nàng sẽ không đi.
Hắn vô ý đè lên quần áo của nàng, nàng kéo không ra, liền dịch người, đợi hắn tỉnh lại.
Nửa đêm hắn tỉnh lại phát hiện, quả thực tức chết hắn.
“Mạc Nhạn Hồi, ngươi là ngu ngốc sao? Sao lại...” không hiểu phong tình như vậy?
Nàng lại cho rằng, hắn giận nàng không biết đối tốt với bản thân, nàng ở phòng ngủ của hắn, thức trắng đêm. Hắn mắng nàng, giận nàng không đối xử tử tế chính mình.
Chủ tử nhân hậu, nàng cảm động, nhưng là...
“Đây là chuyện ta nên làm, không thể so bằng khi tập võ.”
Đây là lời nói thật, đứng tấn suốt mấy canh giờ, trên người đều nhận đủ vết thương lớn vết thương nhỏ, cái khổ nào chưa từng ăn qua, hiện tại cũng chỉ trông chừng mấy canh giờ mà thôi.
“Ngươi... ngươi...” Hảo, hảo.
Hắn dứt khoát vung tay, đem nàng áp ở trên giường.
Nàng không phải không thể chống cự, mà là nếu dùng sức, chắc chắn sẽ làm hắn bị thương, mà chần chờ này, cánh tay hắn liền chạm đến eo nhỏ.
Nàng cả kinh, đang muốn tránh ra, hắn lành lạnh nói: “Động, miệng vết thương sẽ đau.”
Phát hiện hai tay đặt ở ngay trên ngực trái của hắn, nàng nóng mặt, chỉ muốn lập tức rút hai tay ra.
“Thế này mới ngoan.” Môi ấm như có như không lướt qua trán của nàng, vừa lòng mới nhắm mắt lại.
Mà nàng, cả đêm không ngủ, cảm giác ấm áp nơi làn môi chạm qua, dần dần nóng lên. May mắn là hắn ngủ, không nghe thấy tiếng tim nàng đập luống cuống không ngừng.
Lén lút, gò má ửng hồng.
Edit và Beta: Độc Tiếu
Đau!
Đau vô biên vô hạn, như sóng thủy triều đánh úp lại, từng đợt từng đợt, chiếm lĩnh toàn bộ tri giác của hắn.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, không thể phân biệt được người với người, lại thủy chung biết rõ, có người luôn ở bên cạnh hắn, bón thuốc cho hắn, ân cần cùng cẩn thận quan tâm.
Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, không thể phán đoán được rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, khi ý thức được hồi phục rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh đèn...
Nàng... đâu?
Nữ tử một tấc cũng không rời, luôn dốc lòng chiếu cố hắn, đã đi đâu rồi?
Tâm, hoảng, đang muốn đứng dậy tìm kiếm, không cẩn thận động phải vết thương, đau đớn không hề lưu tình ập đến, toàn thân đau thấu xương, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cơ thể hư nhuyễn ngã xuống giường.
Đồng thời, cửa phòng bị mở ra, mùi thuốc cùng mùi thơm y phục quen thuộc của nữ tử theo gió bay đến.
Là nàng!
Hắn an tâm, không tiếp tục giãy dụa.
“Gia chủ, người bị thương rất nặng, xin đừng cử động.”
Nữ tử đem bát dược đặt ở bên cạnh giường. Động tác vừa rồi, khiến vết thương rỉ máu, nàng lưu loát thay đi lớp băng dính máu, bôi thuốc cầm máu một lần nữa, nhiều ngày lặp đi lặp lại cũng đã trở nên thành thục.
Hắn, mắt cũng không chớp một cái nhìn nàng, nhiều ngày qua, trong mơ cũng thủy chung theo đuổi giọng nói lãnh đạm, hiện tại mới có thể chân chính mở mắt, nhìn khuôn mặt của nàng.
Nữ tử cực mĩ, phù nhan như tuyết, dung nhan mặc dù không thể làm cho người ta vừa gặp đã yêu, nhưng cũng là một giai nhân tuyệt lệ, gặp rồi khó quên, chỉ tiếc lạnh lùng, làm hỏng cả một khuôn mặt đẹp. Tựa như đầu xuân mang theo hơi lạnh, lạnh lẽo không mang theo gợn sóng, không một chút cảm xúc.
Ngoại trừ nhức nhối từ vết thương trên ngực, nàng chưa từng khiến hắn đau đớn vì vô tình chạm phải vết thương.
Dụng tâm như vậy, thâm ý như vậy, giấu đằng sau đôi mắt lạnh lùng, lại có mấy người có thể nhìn ra.
Nữ tử như vậy... Hắn thở dài.
Nếu không phải hiểu nàng, thủy chung luôn đem mắt đặt ở trên người nàng, sợ là sẽ để lỡ mất, sẽ cô phụ.
Xử lý vết thương tốt, tiếp đó bưng bát nước thuốc, bón từng muỗng cho hắn.
Vì tránh khiến cho hắn chịu nhiều đau đớn, nàng không có dìu hắn đứng dậy, khiến cho việc bón thuốc phải mất thêm nhiều công sức, nhưng nàng vẫn cẩn thận bón từng muỗng, thuốc tràn ra khóe môi liền nhẹ nhàng lau đi, không có một chút thiếu kiên nhẫn.
Bón xong một chén thuốc, cũng đã qua thời gian một chén trà.
Nàng thu thập mọi thứ thỏa đáng, lại thêm dầu cho chiếc đèn trong phòng, chuẩn bị mọi thứ xong, liền cúi người hành lễ. “Gia chủ tạm nghỉ, ta đi phân phó đầu bếp chuẩn bị thiện.”
“Chờ...” Hắn mở miệng, giọng nói khàn đục, suy yếu.
“Gia chủ có gì phân phó?”
“Ngươi... gọi ta là gì?”
Nữ nhân giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ là một khắc, hắn nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của nàng có phút phập phồng.
Nhưng, cũng thực ngắn ngủi. Nàng lại nhanh chóng trở về vẻ hờ hững cùng bình tĩnh vốn có.
“Gia chủ, người là chủ tử của ta.”
“Như vậy... ta là ai?”
Bốn phía yên lặng.
Sự im lặng nặng nề kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng tí tách của ngọn đèn đang cháy, ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây đung đưa theo gió.
Thật lâu sau, tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định, chậm chạp cất lên:
“Mộ Dung Thao, người là Mộ Dung Thao.”
Nàng gặp gỡ Mộ Dung Thao là vào năm mười ba tuổi, cuộc đời từ đó biến đổi.
Nàng nguyên là tiểu thư, được thiếp thứ năm sinh ra, phụ thân là tiêu chuẩn nhị thế tổ, không biết doanh thương, chỉ mê luyến sắc tửu. Một lần tình cờ gặp gỡ mẫu thân xinh đẹp, liền cưới vào cửa, ân ái chuyên sủng được mấy tháng, sau lại có mới nới cũ. Tâm tình chuyển dời đến một nữ tử khác, cưới về làm thiếp thứ sáu, từ đó lạnh nhạt với mẫu thân, trục xuất đến tiểu viện ở trong góc, ngay cả khi nàng sinh ra cũng không ngó ngàng đến.
Thời gian trôi qua, cũng đem phụ mẫu nàng hai người quên triệt để hoàn toàn.
Thiếp thất không được ân sủng, địa vị trong nhà đôi khi còn không bằng hạ nhân, chủ tử không ngó ngàng đến, làm hạ nhân cũng vì thế không để các nàng vào trong mắt, ban đầu còn có thể ba bữa ấm no, đến về sau, bữa có bữa không, hạ nhân lãng quên một lúc, các nàng liền phải nhịn đói.
Khi còn bé, không nhìn được mẫu thân chịu khổ, đến táo phòng lấy chút đồ ăn thừa, chịu đựng hạ nhân tâm lãnh, ngôn ngữ trào phúng. Về sau tuổi càng lớn, nàng càng không muốn nhìn sắc mặt của bọn họ, thà rằng tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền chăm sóc mẫu thân.
Năm ấy gặp gỡ người, cũng là vì ba bữa ấm no, mặc kệ sức khỏe liền chạy đi chạy lại bận rộn làm việc ở tiệm cơm, một khắc cũng không dám nghỉ ngơi.
Vào thời khắc dùng cơm đông đúc, dưới lầu đã kín hết chỗ, nhưng lầu hai vẫn là một mảng yên tĩnh.
Chưởng quầy nói, có người bao hết cả một tầng lầu, đủ thấy lai lịch không hề nhỏ, dặn nàng lưu tâm hầu hạ, cẩn thận đừng sơ xuất.
Vậy mà cố tình, mấy ngày liền vất vả đã vắt kiệt toàn bộ thể lực của nàng, cứ thế mà ngất đi ngay trước mặt khách quý.
Khi tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường, đối phương lo lắng nàng bị quở trách, không muốn kinh động đến trưởng quầy, chỉ nói nàng lanh lợi, muốn nàng ở lại hầu hạ.
Người ôn nhu trấn an nàng, còn mời đại phu đến bắt mạch cho nàng, mọi chuyện đều lo lắng chu toàn.
Ban đầu nàng cho rằng, kẻ có tiền đều giống như cha của nàng, đắm chìm trong men sắc, nhưng người này thì lại không giống như vậy, ấm áp, bao dung lại săn sóc.
Tỉnh tỉnh mê mê, chưa biết được tư vị tình ái, chỉ là kinh ngạc nhìn người, đem nụ cười ôn nhuận kia ghi tạc vào trong tim, cất giấu thật sâu, đem chút ôn nhu này trở thành kí ức tối trân quý nhất.
Ngày đó, sau khi tỉnh táo trở về nhà, thay đồ để tắm rửa, mới phát hiện trong tay áo có túi nhỏ chứa nhiều ngân lượng.
Đây không phải là của nàng.
Là vì... vị đại phu kia nói rằng nàng làm lụng vất vả nhiều năm, cơ thể nhỏ yếu lại không được điều dưỡng tốt, cho nên mới mất hết khí lực mà ngất đi. Người nọ lo lắng nàng còn nhỏ đã phải mang trên vai gánh nặng cuộc sống, lại lo lắng làm tổn thương tự ái của nàng, cho nên mới lặng lẽ để túi ngân lượng này vào trong áo hay sao?
Thật buồn cười, một người xa lạ tình cờ gặp gỡ còn có thể hảo tâm như thế, mà thân là phụ thân lại bỏ mặc nàng sống chết không quan tâm.
Nàng hỏi thăm chỗ chưởng quầy, sau khi biết được liền sắp xếp công việc, đi đến cửa hàng gấm vóc lớn nhất ở tận kinh thành, người nọ hẳn là quản sự của cửa hàng đi?
Nàng đem túi ngân lượng kia trao cho chưởng quầy của cửa hàng, nhờ chuyển đạt một câu “không phải là của ta, không thể nhận.”
Nàng chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn, hơn nữa thân phận còn quý hơn so với tưởng tượng của nàng.
Trước đây, nàng từng nghe nói, bà nội nàng là bà con xa của Mộ Dung gia, phụ thân vẫn luôn lấy mối quan hệ xa đến mấy gậy tre đều đánh không tới này mà lấy làm kiêu ngạo, nói ngoa đến không người nào không biết. Cũng bởi vậy, khi thiếu chủ tương lai của Mộ Dung gia đăng môn, hắn liền nịnh nọt đến mức thắt lưng cũng muốn chạm vào nền đất, tư thái hèn mọn vô cùng. Vì thận trọng, còn muốn tất cả mọi người trong nhà ra tận cổng để đón chào.
Phụ thân nàng không có tư chất làm doanh thương, chỉ muốn hưởng lạc, tán gia bại sản chẳng có gì là lạ, cũng không có người đồng tình. Nàng không hiểu người nọ nghĩ cái gì, chẳng những đáp ứng lời mời đến nơi này, lại còn đồng ý yêu cầu của phụ thân, mua cửa hàng kinh doanh không tốt, một cái xác không lung lay sắp đổ của nhà nàng với giá cao.
“Trừ những thứ này ra, ta muốn nàng!” Ngón tay thon dài, dừng ở trên người nàng.
“Ngươi trong lòng cũng biết rõ ràng, giá trị của sản nghiệp Cao gia không đáng giá từng ấy, tạm thời không nói đến quan hệ họ hàng xa, ngươi muốn ta chìa tay giúp đỡ, mà ta là người làm ăn, trên lập trường doanh thương, sao phải tự làm mệt chính mình? Cho nên ta muốn mọi thứ đều được bán đứt, trừ bỏ cục diện rối rắm này của Cao gia, bao gồm cả tình cảm, quan hệ huyết thống của nàng với Cao gia. Nếu ngươi đồng ý, nàng từ nay về sau cùng Cao gia ngươi không liên quan, nếu ngươi lo lắng cho nàng thì có để đến hỏi ta.”
Lo lắng? Phụ thân lập tức đồng ý. Một cái nữ nhi không đáng để ý, đổi lấy vạn lượng bạc, là buôn bán lời to. Hắn ước gì có thể nửa đêm đem nàng đóng gói lại ném lên giường quý nhân để thị tẩm.
Khi đó, nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Năm đó vừa tròn mười sáu, cũng đã là thiếu nữ hiểu chuyện, bàn tay người nhẹ nhàng vỗ chiếc lưng cứng ngắc của nàng. Trong mắt không hề có ý tứ lỗ mãng, chỉ có tràn đầy thương cảm, nhợt nhạt thở dài giống như nàng đầu thai nhầm chỗ.
“Đừng sợ, ta không có ác ý. Vạn lượng bạc kia thu mua sản nghiệp của Cao gia, nó thật sự là giá trị như thế, là do phụ thân ngươi không biết hàng hóa, bị phá hủy ở trong tay hắn. Thuận tiện cũng đưa ngươi ra, ta cảm thấy ngươi chính là một nhân tài, ở nơi này chính là tự hủy hoại chính mình. Nếu ngươi nguyện ý, Mộ Dung gia nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nàng có giá trị này sao...
Nàng nghe xong liền nóng mặt. Nói vậy là có hai ý nghĩa, phảng phất là nàng có giá trị như thế, là phụ thân nàng không biết nhìn nhận.
Mấy năm sau, nàng cố gắng làm hết mọi phận sự, mỗi khi nghĩ đến câu nói đấy, lại không buông lỏng bản thân, chỉ vì muốn chứng minh cho người. Ánh mắt của người không có sai, không để người khác chê cười người nhìn nhầm người, làm hỏng cả sinh ý.
Sau khi dàn xếp tốt cho mẫu thân, nàng liền cùng người đến kinh thành. Từ nay trở đi, luôn luôn đi theo người.
Nàng vĩnh viễn nhớ, ngày tiến vào Mộ Dung gia, người nói một câu vô cùng thâm ý:
“Sau này, ngươi liền gọi là Nhạn Hồi đi!”
Nhạn đi, cũng sẽ có Nhạn về, muốn nàng đừng nhìn những sinh mệnh đã sớm đi xa. Cùng với những hy vọng, đem những chờ mong không bao giờ có được kia bỏ đi, lùi lại một bước, mọi thứ đều trở nên khác hẳn.
Nàng hiểu được.
Ngôi nhà kia chưa từng cho nàng cái gì, ngay cả tên cũng bởi vì nàng đứng hàng thứ mười, mẫu thân không biết chữ liền gọi nàng là Tiểu Thập Nhi.
Một giọt máu chi ân, Mộ Dung Thao đã cho nàng mọi thứ, nàng cũng không muốn, cũng không cần nghĩ về nơi cho nàng bữa có bữa không, về phụ thân ngay cả tên cũng không cho nàng.
Bước qua cửa Mộ Dung gia, liều đại biểu cho vứt bỏ hoàn toàn mọi thứ, từ giờ khắc này trở đi, nàng có tên mới, là một người mới được tái sinh.
Cũng là từ ngày đó trở đi, mắt của nàng chỉ nhìn người, không có cách nào chuyển đi.
Nam nhân cho nàng tên, cho nàng cái ân tái sinh....
“Ngươi nói là.... Nhạn Hồi?” Giống như là xác nhận, hỏi lại: “Mạc?”
“Vâng.” Vẫn lạnh nhạt như cũ, thanh âm không phập phồng, cung kính đáp lại.
Hắn nhìn đầu giường, không nói gì sau một lúc lâu. “Ta với ngươi có cừu oán sao?” Bằng không tại sao lại đặt cho nàng cái tên... nghe có chút xui...
“Người không hiểu được.”
Thần thái kia, hoàn toàn giống như năm ấy, khi nàng nói ra họ “Mạc”, cũng một khắc ngắn ngủi không nói gì. (Mạc – nghe giống với Mặc)
Đã không còn liên quan đến cái nhà kia, nàng một chút cũng không muốn thừa nhận. Mạc, là họ của nương nàng.
“Sau đó thì sao?” Hắn đang nghe cao hứng, thúc giục nàng nói tiếp.
“Ta đi theo người, người dạy ta làm thế nào để có được sinh ý, cũng bảo hộ an nguy của người.”
“Sau đó?”
“Đã không có.”
“...............” Hắn lại không nói gì một lúc lâu.
Thở dài. “Mạc cô nương, kể chuyện không phải là kể như vậy.”
Nàng chăm chú nhìn, giống như đã qua vô tận mới mở miệng. “Miệng ta thô, nếu không để ta gọi Toàn thúc tiến vào, người có chuyện gì muốn biết thì hỏi hắn.”
Toàn thúc nhìn hắn lớn lên, là quản sự của trang, muốn hỏi hắn chuyện gì, đáp án chắc chắn so với nàng còn hoàn mỹ hơn.
“Đừng.” Nam nhân vươn tay ra, kéo lấy tay áo của nàng, không cho nàng rời khỏi giường nửa bước. “Ta muốn nghe ngươi nói.”
Đoạn thời gian dưỡng thương này, trước hết là từ miệng của nàng biết được thương thế của hắn, trừ bỏ ngã từ sườn núi xuống, trên người có các vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất vẫn là đoạn đùi phải bị vỡ cùng vết đâm ở ngực là trí mạng.
Khi nàng nhỏ giọng bẩm báo, vẫn cố gắng giữ vững trầm ổn, nhưng hắn vẫn là thấy hàng lông mi khẽ run rẩy, nhìn ra được nàng đang che giấu sợ hãi với cảm thấy may mắn.
Sợ hãi là do hắn ngay sát bên bờ vực tử vong, may mắn là hắn khác với thường nhân, trái tim nằm ở bên phải nên vẫn bình yên nhảy lên.
Chân cũng bị thương, tay cũng không thể sử dụng, suốt ngày nằm trên giường dưỡng thương không khác gì phế nhân, liền bắt nàng kể những chuyện quá khứ, hoặc có thể giúp hắn hồi tưởng lại một cái gì đó.
Nhưng... thật sự không phải là hắn muốn nói, người này trời sinh lạnh nhạt, nếu không mở miệng dụ nàng, nàng có thể cả ngày im lặng không tiếng động chờ đợi ở một bên để chiếu cố, khiến người người đều xem nhẹ sự tồn tại của nàng. Thực sự cần phải mở miệng, nhưng cũng chỉ là hỏi một đáp một, không nhiều lời.
“Người còn muốn nghe cái gì?”
“Ví dụ như, một cô nương như ngươi tại sao lại muốn tập võ? Giữa chúng ta là như thế nào? Còn có, ta là gọi ngươi như thế nào... tất cả ngươi cứ việc nói ra.”
“Này... đều là chuyện của ta...” Hơn nữa... cũng không có gì trọng yếu. Nàng cho rằng hắn là muốn tìm hiểu chuyện tình có liên quan đến bản thân chính mình.
“Không thể nói sao?” Từ tay áo của nàng, dần dần dời về phía bàn tay, không nhẹ không nặng nắm lấy.
Nàng ngẩn ngơ nhìn. Trong trí nhớ của nàng, tiếp xúc thân mật như vậy rất ít, lòng bàn tay kia mang theo độ ấm... Rất lâu trước kia, nàng cũng từng có cảm giác như thế, nhớ kỹ vào sâu trong lòng, trở thành điều tối trân quý nhất, hành động tư mật không thể nói nên lời.
“Người đều gọi ta là Nhạn Hồi, cực ít thời điểm sẽ gọi nhũ danh của ta...”
“Tiểu Thập Nhi.”
“Người nhớ?”
“Ta cũng không có quên triệt để, có chút nhớ, từng đoạn ngắn một.”
Hắn ngay cả chính mình là ai cũng đã quên, lại có thể nhớ rõ nhũ danh của nàng.
Một câu vô tâm, tim nàng đập đến thắt lại.
“Còn chuyện khác thì sao?” Lòng bàn tay ôn nhuận, nhẹ nhàng chạm vào những vết chai lưu lại từ những buổi luyện kiếm. “Ngươi trung thành và tận tâm với ta như vậy, thật là vì ta đem ngươi ra khỏi cái nhà kia sao? Trước ngươi bị vắng vẻ, không ai quan tâm, sau ngươi lại thành nô thành tì, ta xem cũng không nơi nào là tốt.”
“Không có giống như vậy...” Hắn chưa bao giờ coi nàng là hạ nhân, ngày tiến vào Mộ Dung gia, liền đối với gia nhân nói rằng nàng là bà con họ hàng xa, cho đến hôm nay, trong phủ từ trên xuống dưới đều gọi nàng một tiếng biểu tiểu thư.
Còn đâu đều là bản thân nàng tự định chừng mực, nếu không, với tính tình kỳ quái của nàng, nàng sẽ không thể định được giá trị của chính mình. Nàng không muốn như thế, giống như chỉ là thay đổi một địa phương, ăn không ngồi rồi.
“Người là chủ tử có tâm nhân hậu, chưa từng bạc đãi ta, sản nghiệp của Mộ Dung gia ở Giang Nam, mỗi lần đi thị sát, người luôn giao cho ta quyền làm chủ. Người khác hỏi chỉ thị của người, người một mực trả lời: do Nhạn Hồi định đoạt. Ngoài miệng nói là cố hương của ta, ta dễ dàng kiểm soát, nhưng ta biết, người là muốn ta đem oán khí mười năm bị vắng vẻ, muốn cha ta cúi đầu với ta, kiêng kị địa vị của ta, sẽ đối xử tử tế với nương ta vài phần.”
Hắn giật giật khóe miệng: “Ngươi có phải tự tưởng tượng rằng ta thật sự rất tốt đẹp hay không. Có lẽ chỉ là ta lười, muốn đem tất cả mọi thứ giao cho ngươi quản lý?” Phí sức lao động còn mang cõi lòng cảm ơn, khắp thiên hạ cũng chỉ có tiểu ngốc tử như nàng.
“Muốn người khác lao động thay, cũng không cần phải trao toàn quyền.” Nếu không hoàn toàn tín nhiệm, ai dám trao?
Huống chi, mỗi khi làm việc xong, chuyện phân chia lợi nhuận, hắn so với ai khác đều hào phóng hơn. Lúc ban đầu, nàng tự nhận là bán mình cho Mộ Dung gia, không chịu nhận, hắn liền nói khiến cho nàng không thể không nhận, nói mỗi người đều được nhận theo sức làm việc, đây là quy củ, đã là quy củ thì không thể làm trái.
Cho đến bây giờ, không có bao nhiêu người biết, kỳ thực chỗ nàng nhận được, muốn mua mấy tòa bình thành đều có thể. Sớm đã không còn là đứa nhỏ khốn cùng, ai cũng có thể khinh khi.
Hắn từng cười nói: “Có đồ cưới khổng lồ, tương lai Nhạn Hồi của chúng ta gặp gỡ nam tử trong tâm, ta lấy thân phận huynh trưởng đem ngươi gả ra ngoài, xem người nào dám khi dễ ngươi?”
Hắn đối đãi với nàng vô cùng tốt, lại không có mang ý xấu nào, sắp xếp cho nàng thỏa đáng, một chút quấy nhiễu cũng không hề có.
“Tranh luận với ta sao?” Nam nhân chau chau mày. Từ khi hắn bị thương tỉnh lại, người này vẫn luôn duy trì, hắn nói một nàng không dám nói hai, kêu nàng chết nàng tuyệt đối sẽ không sống.
“Đó là lời nói thật.” Ai cũng không thể hủy đi cảm nhận về hắn trong tim nàng, một nam nhân hoàn mỹ, dù cho là chính hắn, cũng không được.
“Ta càng muốn nói đó không phải là hảo tâm, chính là tính kế ngươi.” Nam nhân cũng xấu tính, lại càng muốn cùng nàng đối nghịch.
“Không phải!” Nàng buồn bực kiên trì, cố tình là vốn từ lại nghèo, đào rỗng đầu cũng không thể tìm được từ nào để bác bỏ.
Hắn rốt cuộc cũng có thể tìm được phương pháp phá bỏ khuôn mặt lạnh như băng kia.
Nguyên lai ngoạn tốt như vậy, nhìn bộ dạng ảo não kia, môi nhếch lên một bộ dáng hờn dỗi, càng xem càng mê, càng xem càng thấy đáng yêu, rất hảo cười.
Cười này, liền vui quá hóa buồn.
Chấn động đến ngực, liền chạm vào vết thương, hắn không thể dừng cười, liền tựa vào gáy tinh tế của nàng, thấp giọng cười đứt quãng.
Nàng phát hoảng, theo bản năng muốn lùi lại, lại băn khoăn bây giờ hắn đang bị thương, nếu lùi lại, hắn bị ngã là không thể nghi ngờ.
Một lúc chần chờ trong chớp mắt, hắn lại càng lấn tới.
Tuy là luôn chăm sóc ở bên người, nhưng Mộ Dung Thao cũng chưa từng có hành vi thân mật như thế, hắn trước giờ luôn đúng mực. Hiện giờ như vậy... hại hô hấp của nàng cứng lại, tim đập rối loạn.
“Đừng cười.........” Hắn nhíu mày, đau đến không chống đỡ được, nàng liền rất nhanh sửa miệng. “Cười cẩn thận một chút.”
Bình thường hắn đều đem giấu mọi cảm xúc, ít khi tươi cười trong sáng như vậy, nàng xem đến si ngốc, không thể rời mắt được.
Hắn vừa nghe, lại càng cười đến không dừng được.
Nữ tử này... thực ngốc, thực quá thú vị.
Nàng lo lắng, đưa tay đỡ hắn, để mặc cho hắn dựa vào, một tay cởi áo hắn ra tìm kiếm miệng vết thương.
Hắn lẳng lặng nhìn, cũng không nói thêm điều gì. Mấy ngày nay, toàn thân hắn nàng đều nhìn qua, cũng sờ qua.
“Chúng ta từ trước... đều như vậy?” Ngữ điệu của hắn có chút quái dị, hỏi nàng.
“Đương nhiên không phải.” Trên thực tế, hắn chưa bao giờ từng bị thương nặng đến vậy. Dưới sự bảo vệ của nàng, hắn luôn luôn an toàn vô lo, lần này hoàn toàn là do nàng quá chủ quan.
Thân phận hắn không giống với người thường, lâu dần tạo thành thói quen bảo trì với người khác, cũng không để cho người ta dễ dàng lại gần. Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày trừ người tin cậy, toàn bộ đều để nàng quản lý. Lần này hắn bị thương, nàng kiên trì từ chối không cho ai đến thăm, đây là thời khắc hắn suy yếu cùng không phòng bị nhất. Kể cả người ở trong sân đều đem cách ra ngoài, sợ có khả năng có người nói là đến chăm sóc hắn, nhưng lại là nhân cơ hội mà xuống tay với hắn.
Vì an toàn tính mạng của hắn, chừng mực cùng lễ giáo cái gì, đều không đáng nhắc đến.
Xác nhận vẫn ổn, nàng mới khép quần áo lại. Nam nhân tựa ở trên người nàng vẫn không có dấu hiệu di động, cúi đầu mệt mỏi nói. “Nhạn Hồi, nói thêm về chuyện của ngươi nữa đi.”
“Gia chủ... Muốn nghe cái gì?”
“Cái gì cũng được, chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều được, ta đều muốn nghe.”
Hắn trở nên... rất quái.
Từ khi bị thương nặng trở về phủ, vừa tỉnh lại hắn liền không giống như trước. Ban đầu nàng có thể lý giải là hôn mê lâu, trí nhớ hỗn loạn, vào lúc suy yếu bất lực nhất, theo bản năng muốn có người tin cậy ở bên cạnh, hoàn toàn ỷ lại. Nhưng... cái bầu không khí ái muội như có như không, là do nàng đa tâm sao? Dĩ vãng hắn luôn tuân thủ tri lễ, tuyệt đối sẽ không có hành động như vậy.
Nhưng mà, nhiều năm sớm đã tạo thành thói quen chấp hành mọi mệnh lệnh của hắn, cũng không chất vấn, ngoài miệng bắt đầu hướng hắn báo cáo mỗi sự việc của bản thân, từ nhỏ cho đến lớn. Hắn đều an tĩnh nghe, rất kiên nhẫn. Liền nói xong tất cả những gì có thể nói, ngay cả thích ăn gì, ghét cái gì... những yêu thích vụn vặt cũng đều kể ra.
Thân mình bị thương của hắn, cũng không chống đỡ được bao lâu, cuối cùng là trầm trầm mê mê ngã ngủ ở trong lòng của nàng.
“Đừng đi, Nhạn Hồi...” Trước khi chìm vào giấc ngủ, thanh âm của hắn thì thào, giống như lưu luyến vô tận.
Hắn không muốn nàng đi, nàng sẽ không đi.
Hắn vô ý đè lên quần áo của nàng, nàng kéo không ra, liền dịch người, đợi hắn tỉnh lại.
Nửa đêm hắn tỉnh lại phát hiện, quả thực tức chết hắn.
“Mạc Nhạn Hồi, ngươi là ngu ngốc sao? Sao lại...” không hiểu phong tình như vậy?
Nàng lại cho rằng, hắn giận nàng không biết đối tốt với bản thân, nàng ở phòng ngủ của hắn, thức trắng đêm. Hắn mắng nàng, giận nàng không đối xử tử tế chính mình.
Chủ tử nhân hậu, nàng cảm động, nhưng là...
“Đây là chuyện ta nên làm, không thể so bằng khi tập võ.”
Đây là lời nói thật, đứng tấn suốt mấy canh giờ, trên người đều nhận đủ vết thương lớn vết thương nhỏ, cái khổ nào chưa từng ăn qua, hiện tại cũng chỉ trông chừng mấy canh giờ mà thôi.
“Ngươi... ngươi...” Hảo, hảo.
Hắn dứt khoát vung tay, đem nàng áp ở trên giường.
Nàng không phải không thể chống cự, mà là nếu dùng sức, chắc chắn sẽ làm hắn bị thương, mà chần chờ này, cánh tay hắn liền chạm đến eo nhỏ.
Nàng cả kinh, đang muốn tránh ra, hắn lành lạnh nói: “Động, miệng vết thương sẽ đau.”
Phát hiện hai tay đặt ở ngay trên ngực trái của hắn, nàng nóng mặt, chỉ muốn lập tức rút hai tay ra.
“Thế này mới ngoan.” Môi ấm như có như không lướt qua trán của nàng, vừa lòng mới nhắm mắt lại.
Mà nàng, cả đêm không ngủ, cảm giác ấm áp nơi làn môi chạm qua, dần dần nóng lên. May mắn là hắn ngủ, không nghe thấy tiếng tim nàng đập luống cuống không ngừng.
Lén lút, gò má ửng hồng.
Tác giả :
Lâu Vũ Tình