Lung Văn Song Bức Ngọc
Chương 14
Tuy rằng vẫn không thể xác định được cánh cửa này rốt cuộc có phải là mở sai hay không, nhưng giờ phút này chúng tôi cũng không có lựa chọn nào khác.
Hắc Nhãn Kính đi đầu, A Qua đi giữa, cuối cùng là tôi. Phía sau cánh cửa là một hàng lang dài. Con đường này có phần na ná với con đường mà chúng tôi đã đi qua trước khi bị tách khỏi nhóm của Muộn Du Bình và Bàn Tử, chỉ có điều thoạt nhìn ẩm ướt hơn một chút. Có lẽ là vì cánh cửa lâu năm không được mở ra, cho nêm mùi nấm mốc ở bên trong hành lang đặc biệt rõ ràng. Hắc Nhãn Kính mở đèn pin, dò xét chiếu thử qua khắp nơi một lượt, sau đó quay đầu ra hiệu bảo chúng tôi có thể đi vào.
Nhìn thấy thân ảnh A Qua dần dần tiêu thất ở phía trước, tôi bất chợt vô thức ngoảnh đầu nhìn lại căn mộ thất một chút. Cái xác của con dơi lúc trước đã biến mất. Tôi trừng lớn con mắt, vội vàng nhìn khắp từ trên xuống dưới mộ thất một lần, thế nhưng vẫn không hề tìm thấy thi thể của nó đâu cả, chỉ có vết máu đỏ thẫm vung vẩy trên mặt đất kia chứng minh tất thảy những gì vừa xảy ra ở đây là sự thật.
Tôi có chút hoảng hốt, dù sao thì trong lòng vẫn có một dự cảm chẳng lành, đồng thời cảm thấy ở bên trong ngôi mộ cổ này có một loại khí tức quỷ dị. Mặc dù từ khi hạ đấu cho đến bây giờ, chúng tôi chũng chưa gặp phải cái gì quá mức nguy hiểm, nhưng những cơ quan bẫy rập kỳ lạ thì cũng có cơ hội thưởng thức không ít rồi.
Lại nhìn về phía trước, Hắc Nhãn Kính và A Qua đã sớm không thấy bóng. Tôi vội vã đuổi theo. Hành lang này tuy rằng kết cấu tương tự với hành lang mà chúng tôi đã đi lúc trước, thế nhưng lại vặn vẹo uốn khúc nhiều hơn, có cảm giác cực kỳ quanh co khó lòng định hướng.
A Qua tính tình nóng nảy, đi được khoảng nửa giờ đã bắt đầu không kiên nhẫn nổi nữa, lên tiếng hỏi, “Rốt cuộc cái cửa này có đúng không? Hay là quay lại mộ thất thắp đèn lại một lần nữa?”
Kỳ thực trong lòng tôi cũng có chút nghi hoặc. Có khả năng cánh cửa này chỉ là một trong bốn Cát môn mà thôi, nếu không thì tại sao đi lâu như vậy vẫn không thấy được lối ra?
Hắc Nhãn Kính ngược lại bình tĩnh vô cùng. Anh ta không tán dóc với chúng tôi như bình thường mà chủ một mực chuyên chú đi về phía trước. A Qua tuy rằng rất nôn nóng suốt ruột, thế nhưng cũng chỉ đành hùng hùng hổ hổ mà nối gót theo sau. Huyết thống chính là một thứ rất thần kì, ở một khía cạnh nào đó tôi cảm thấy A Qua thực giống với Bàn Tử.
Hắc Nhãn Kính lại một lần nữa đột ngột dừng bước. Đây không thể không nói chính là một thói quen cực kì xấu. Nó khiến cho người khác phải giật mình biết không? Vì sao không thể nói một tiếng rồi hãy hành động hả?
Nhưng mà Hắc Nhãn Kính có chút khẩn trương, vào thời điểm anh ta dừng lại cũng vội vàng tắt ngóm đèn pin trên tay, sau đó ra hiệu bảo chúng tôi đừng lên tiếng.
Tôi và A Qua ngơ ngác nhìn nhau, dừng chân đứng lại nhưng vẫn còn có tiếng bước chân ở đâu đó vang lên, hơn nữa lại còn có thể nghe được hình như là tiếng bước chân của cả một đám người.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, không phải là Hắc Nhãn Kính kia mở phải Tử môn rồi chứ? Phía trước có lẽ nào là một quân đoàn bánh tông đang ùn ùn kéo tới hay không?
Nhưng không để tôi kịp suy nghĩ nhiều, tiếng bước chân bước tới còn kèm theo cả tiếng người đang thì thầm to nhỏ, đâu đó còn vang lên vài tiếng chửi rủa thâm trầm.
Tôi dỏng tai nghe ngóng, xem ra những giọng nói kia cũng không giống giọng người bản xứ nơi này. Lúc này đột nhiên tôi nhớ tới lời của hai nữ nhân viên phục vụ trong nhà hàng ăn uống trưa nay, ‘đã có hai nhóm tới rồi…’ Chẳng lẽ đám người đang đi tới kia chính là một trong hai nhóm người mà các cô ấy đã nói?
Trong lòng tôi lại càng hồi hộp. Gặp phải đám này so với gặp phải bánh tông còn phiền phức hơn gấp bội!
Hắc Nhãn Kính nhẹ nhàng hít vào một hơi, thấp giọng chửi thề một câu, hình như là mắng một đám đần độn hay là cái gì gì đó. Tôi cũng không biết phải làm gì, nếu lùi lại khẳng định sẽ phát ra tiếng động, mà nếu cứ đứng ở đây thì một lát nữa nhất định phải đụng độ với bọn chúng rồi. Những người đó cũng không phải người lương thiện, nếu giáp mặt chắc chắn khó tránh đổ máu giao tranh.
Trên người tôi chỉ có một cây súng đất đi mua cùng với Bàn Tử lúc trước, A Qua mang theo cung nỏ, xem ra sức chiến đấu quả thực yếu đến thảm thương.
Trong hoàn cảnh này, tôi bất chợt nhớ tới Muộn Du Bình. Tuy rằng thân thủ của Hắc Nhãn Kính cũng không tồi, thế nhưng chỉ có Muộn Du Bình mới có thể mang lại cho tôi một cảm giác an toàn tuyệt đối. Tôi thậm chí còn tự hỏi, nếu như lúc này đang ở cùng một chỗ với Muộn Du Bình, liệu tôi có còn cảm thấy lúng túng và hoang mang như thế này hay không?
Nhưng tôi cũng không có cơ hội suy nghĩ nhiều. Hắc Nhãn Kính bất chợt ra hiệu cho chúng tôi lập tức đi lên. Tôi sững sờ, ngẩng đầu mới hiểu được ý tứ mà anh ta muốn ám chỉ.
Hàng lang này đích thực rất dài, hơn nữa chiều cao từ trên xuống dưới cũng phải xấp xỉ ba mét, tương đương với lầu hai của một tòa nhà. Ngoài ra, mặt đá bên trên vách tường cũng không quá trơn nhẵn, nếu như bò lên phía trên một quãng rồi lặng lẽ duy trì tư thế đó, vậy thì cho dù có người ở bên dưới đi qua cũng khó lòng phát hiện ra dị trạng.
Tuy rằng tôi cảm thấy chủ ý này cũng không quá an toàn, thế nhưng căn cứ vào tiếng bước chân mỗi lúc một tới gần kia, xem ra chúng tôi đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Vì thế Hắc Nhãn Kính dẫn đầu trèo lên phía trên, tôi và A Qua cũng tức thì tìm kiếm mấy chỗ lồi lõm có thể làm điểm tựa ở trên vách tường, bắt đầu trèo lên.
Tôi vừa ẩn mình xong xuôi thì một tiếng chửi rủa nhất thời vang lên bên tai. Đôi mắt của tôi lúc này đã thích nghi với bóng tối, mặc dù không thể nhìn quá mức rõ ràng nhưng vẫn nhận dạng được không ít sự vật quanh mình.
Khi tôi đảo mắt nhìn qua chỗ Hắc Nhãn Kính thì không khỏi líu cả lưỡi lại. Tên kia chẳng khác nào một con thạch sùng bám dính lên bề mặt vách tường. Kể cả Ninja trong phim Nhật hày là Spider man của điện ảnh Hoa Kỳ, cũng làm gì có người nào lại có bộ dáng ôm tường chuyên nghiệp như thế đâu? Nếu không phải vì hoàn cảnh hiện tại không cho phép cười đùa thì tôi thực sự sẽ nhịn không được mà ha ha cười ra thành tiếng.
A Qua tương đối bình thường, bộ dáng áp sát vào tường né tránh cũng phi thường miễn cưỡng giống như tôi vậy. Hiện tại cậu ta đang tận lực kiềm chế hơi thở dồn dập của mình. Thấy thế, tôi tự nhiên cảm thấy thằng nhóc này cũng thực khiến người ta thương tiếc. Khi mà tôi mười tám mưới chính tuổi, còn không biết đang ăn chơi nhảy múa ở đâu đâu.
Vài suy nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu, đám người kia cũng đã đi tới ngay phía bên dưới chỗ chúng tôi đang ẩn nấp. Bọn họ nói chuyện bằng giọng Bắc Kinh, có chút na ná so với thanh âm của Bàn Tử, xem ra cũng là đồng hương rồi.
Chúng tôi áp sát vào bức tường phía trên, ngay cả thở nhẹ cũng không dám, trong lòng âm thầm cầu nguyện bọn họ ngàn vạn lần đừng có quét đèn pin lên phía trên này. Bất quá, nếu bọn họ thực sự chiếu đèn lên, chúng tôi tuy rằng có nguy cơ rơi vào hiểm cảnh, thế nhưng khẳng định cũng dọa cho bọn họ một trận kinh hồn.
— Nghĩ tới chuyện dọa người khác sợ đến mất hồn mất vía thì còn không bằng lo mà giữ mạng mình đi —
Hắc Nhãn Kính đi đầu, A Qua đi giữa, cuối cùng là tôi. Phía sau cánh cửa là một hàng lang dài. Con đường này có phần na ná với con đường mà chúng tôi đã đi qua trước khi bị tách khỏi nhóm của Muộn Du Bình và Bàn Tử, chỉ có điều thoạt nhìn ẩm ướt hơn một chút. Có lẽ là vì cánh cửa lâu năm không được mở ra, cho nêm mùi nấm mốc ở bên trong hành lang đặc biệt rõ ràng. Hắc Nhãn Kính mở đèn pin, dò xét chiếu thử qua khắp nơi một lượt, sau đó quay đầu ra hiệu bảo chúng tôi có thể đi vào.
Nhìn thấy thân ảnh A Qua dần dần tiêu thất ở phía trước, tôi bất chợt vô thức ngoảnh đầu nhìn lại căn mộ thất một chút. Cái xác của con dơi lúc trước đã biến mất. Tôi trừng lớn con mắt, vội vàng nhìn khắp từ trên xuống dưới mộ thất một lần, thế nhưng vẫn không hề tìm thấy thi thể của nó đâu cả, chỉ có vết máu đỏ thẫm vung vẩy trên mặt đất kia chứng minh tất thảy những gì vừa xảy ra ở đây là sự thật.
Tôi có chút hoảng hốt, dù sao thì trong lòng vẫn có một dự cảm chẳng lành, đồng thời cảm thấy ở bên trong ngôi mộ cổ này có một loại khí tức quỷ dị. Mặc dù từ khi hạ đấu cho đến bây giờ, chúng tôi chũng chưa gặp phải cái gì quá mức nguy hiểm, nhưng những cơ quan bẫy rập kỳ lạ thì cũng có cơ hội thưởng thức không ít rồi.
Lại nhìn về phía trước, Hắc Nhãn Kính và A Qua đã sớm không thấy bóng. Tôi vội vã đuổi theo. Hành lang này tuy rằng kết cấu tương tự với hành lang mà chúng tôi đã đi lúc trước, thế nhưng lại vặn vẹo uốn khúc nhiều hơn, có cảm giác cực kỳ quanh co khó lòng định hướng.
A Qua tính tình nóng nảy, đi được khoảng nửa giờ đã bắt đầu không kiên nhẫn nổi nữa, lên tiếng hỏi, “Rốt cuộc cái cửa này có đúng không? Hay là quay lại mộ thất thắp đèn lại một lần nữa?”
Kỳ thực trong lòng tôi cũng có chút nghi hoặc. Có khả năng cánh cửa này chỉ là một trong bốn Cát môn mà thôi, nếu không thì tại sao đi lâu như vậy vẫn không thấy được lối ra?
Hắc Nhãn Kính ngược lại bình tĩnh vô cùng. Anh ta không tán dóc với chúng tôi như bình thường mà chủ một mực chuyên chú đi về phía trước. A Qua tuy rằng rất nôn nóng suốt ruột, thế nhưng cũng chỉ đành hùng hùng hổ hổ mà nối gót theo sau. Huyết thống chính là một thứ rất thần kì, ở một khía cạnh nào đó tôi cảm thấy A Qua thực giống với Bàn Tử.
Hắc Nhãn Kính lại một lần nữa đột ngột dừng bước. Đây không thể không nói chính là một thói quen cực kì xấu. Nó khiến cho người khác phải giật mình biết không? Vì sao không thể nói một tiếng rồi hãy hành động hả?
Nhưng mà Hắc Nhãn Kính có chút khẩn trương, vào thời điểm anh ta dừng lại cũng vội vàng tắt ngóm đèn pin trên tay, sau đó ra hiệu bảo chúng tôi đừng lên tiếng.
Tôi và A Qua ngơ ngác nhìn nhau, dừng chân đứng lại nhưng vẫn còn có tiếng bước chân ở đâu đó vang lên, hơn nữa lại còn có thể nghe được hình như là tiếng bước chân của cả một đám người.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, không phải là Hắc Nhãn Kính kia mở phải Tử môn rồi chứ? Phía trước có lẽ nào là một quân đoàn bánh tông đang ùn ùn kéo tới hay không?
Nhưng không để tôi kịp suy nghĩ nhiều, tiếng bước chân bước tới còn kèm theo cả tiếng người đang thì thầm to nhỏ, đâu đó còn vang lên vài tiếng chửi rủa thâm trầm.
Tôi dỏng tai nghe ngóng, xem ra những giọng nói kia cũng không giống giọng người bản xứ nơi này. Lúc này đột nhiên tôi nhớ tới lời của hai nữ nhân viên phục vụ trong nhà hàng ăn uống trưa nay, ‘đã có hai nhóm tới rồi…’ Chẳng lẽ đám người đang đi tới kia chính là một trong hai nhóm người mà các cô ấy đã nói?
Trong lòng tôi lại càng hồi hộp. Gặp phải đám này so với gặp phải bánh tông còn phiền phức hơn gấp bội!
Hắc Nhãn Kính nhẹ nhàng hít vào một hơi, thấp giọng chửi thề một câu, hình như là mắng một đám đần độn hay là cái gì gì đó. Tôi cũng không biết phải làm gì, nếu lùi lại khẳng định sẽ phát ra tiếng động, mà nếu cứ đứng ở đây thì một lát nữa nhất định phải đụng độ với bọn chúng rồi. Những người đó cũng không phải người lương thiện, nếu giáp mặt chắc chắn khó tránh đổ máu giao tranh.
Trên người tôi chỉ có một cây súng đất đi mua cùng với Bàn Tử lúc trước, A Qua mang theo cung nỏ, xem ra sức chiến đấu quả thực yếu đến thảm thương.
Trong hoàn cảnh này, tôi bất chợt nhớ tới Muộn Du Bình. Tuy rằng thân thủ của Hắc Nhãn Kính cũng không tồi, thế nhưng chỉ có Muộn Du Bình mới có thể mang lại cho tôi một cảm giác an toàn tuyệt đối. Tôi thậm chí còn tự hỏi, nếu như lúc này đang ở cùng một chỗ với Muộn Du Bình, liệu tôi có còn cảm thấy lúng túng và hoang mang như thế này hay không?
Nhưng tôi cũng không có cơ hội suy nghĩ nhiều. Hắc Nhãn Kính bất chợt ra hiệu cho chúng tôi lập tức đi lên. Tôi sững sờ, ngẩng đầu mới hiểu được ý tứ mà anh ta muốn ám chỉ.
Hàng lang này đích thực rất dài, hơn nữa chiều cao từ trên xuống dưới cũng phải xấp xỉ ba mét, tương đương với lầu hai của một tòa nhà. Ngoài ra, mặt đá bên trên vách tường cũng không quá trơn nhẵn, nếu như bò lên phía trên một quãng rồi lặng lẽ duy trì tư thế đó, vậy thì cho dù có người ở bên dưới đi qua cũng khó lòng phát hiện ra dị trạng.
Tuy rằng tôi cảm thấy chủ ý này cũng không quá an toàn, thế nhưng căn cứ vào tiếng bước chân mỗi lúc một tới gần kia, xem ra chúng tôi đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Vì thế Hắc Nhãn Kính dẫn đầu trèo lên phía trên, tôi và A Qua cũng tức thì tìm kiếm mấy chỗ lồi lõm có thể làm điểm tựa ở trên vách tường, bắt đầu trèo lên.
Tôi vừa ẩn mình xong xuôi thì một tiếng chửi rủa nhất thời vang lên bên tai. Đôi mắt của tôi lúc này đã thích nghi với bóng tối, mặc dù không thể nhìn quá mức rõ ràng nhưng vẫn nhận dạng được không ít sự vật quanh mình.
Khi tôi đảo mắt nhìn qua chỗ Hắc Nhãn Kính thì không khỏi líu cả lưỡi lại. Tên kia chẳng khác nào một con thạch sùng bám dính lên bề mặt vách tường. Kể cả Ninja trong phim Nhật hày là Spider man của điện ảnh Hoa Kỳ, cũng làm gì có người nào lại có bộ dáng ôm tường chuyên nghiệp như thế đâu? Nếu không phải vì hoàn cảnh hiện tại không cho phép cười đùa thì tôi thực sự sẽ nhịn không được mà ha ha cười ra thành tiếng.
A Qua tương đối bình thường, bộ dáng áp sát vào tường né tránh cũng phi thường miễn cưỡng giống như tôi vậy. Hiện tại cậu ta đang tận lực kiềm chế hơi thở dồn dập của mình. Thấy thế, tôi tự nhiên cảm thấy thằng nhóc này cũng thực khiến người ta thương tiếc. Khi mà tôi mười tám mưới chính tuổi, còn không biết đang ăn chơi nhảy múa ở đâu đâu.
Vài suy nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu, đám người kia cũng đã đi tới ngay phía bên dưới chỗ chúng tôi đang ẩn nấp. Bọn họ nói chuyện bằng giọng Bắc Kinh, có chút na ná so với thanh âm của Bàn Tử, xem ra cũng là đồng hương rồi.
Chúng tôi áp sát vào bức tường phía trên, ngay cả thở nhẹ cũng không dám, trong lòng âm thầm cầu nguyện bọn họ ngàn vạn lần đừng có quét đèn pin lên phía trên này. Bất quá, nếu bọn họ thực sự chiếu đèn lên, chúng tôi tuy rằng có nguy cơ rơi vào hiểm cảnh, thế nhưng khẳng định cũng dọa cho bọn họ một trận kinh hồn.
— Nghĩ tới chuyện dọa người khác sợ đến mất hồn mất vía thì còn không bằng lo mà giữ mạng mình đi —
Tác giả :
Bí Mật Đà Điểu