Lục Yên, Anh Yêu Em
Chương 34: Mưa trên vườn chuối
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang3S
_____
Nước chảy róc rách, thời gian trôi nhanh.
Năm mới đã qua, bọn họ trở lại với công việc bận rộn của mình, gần đây việc đánh thuế bắt đầu được thực thi nghiêm ngặt, Tạ Đạo Niên rất ít khi gọi điện về nhà trong thời gian này. Nam Chi vẫn đang tập đánh trống, Tạ Vân Bằng mua một cái trống to đặt ở Vân Phù Cư để cho Nam Chi luyện tập. Mỗi lần cô bé tập đánh tùng tùng, đều có thể khiến những người già ở xung quanh đến vây xem.
Sau khi Lục Yên hoàn thành một đơn đặt hàng, nghênh đón cô là ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5.
Nam Chi tự chuẩn bị đồ đạc cho vào balo của mình, Lục Yên chuẩn bị xong mọi thứ, Tạ Đạo Niên lái xe từ bãi đỗ xe ra, để đồ đạc vào cốp xe, Lục Yên bế Nam Chi lên ngồi cùng vào ghế trước.
Thắt chặt dây an đoàn, chiếc xe chầm chậm ra khỏi Nhã An Hoa Viên.
Một chiếc xe ô tô màu trắng chạy trên con đường quê.
Ở trong cốp xe phía sau, cậu bé bọt biển đang lắc lư qua lại.
Nam Chi ngồi trong lòng mẹ cất tiếng hát, hai tay vỗ theo nhịp, hai bím tóc dài xõa trước ngực, trên người mặc một cái váy ren trắng, vừa ngây thơ vừa xinh xắn.
Hôm nay Lục Yên mặc một cái váy xòe liền thân màu xám, tóc buộc cao đuôi ngựa, trông vừa nhẹ nhàng vừa trẻ trung năng động.
Kể từ khi Nam Chi biết bố mẹ muốn đưa cô đi bắt cá và xem các loài thực vật, cô bé rất phấn khích, tối nào cũng nhắc đến một lần bên tai của Lục Yên, sau đó gửi giọng ghi âm nhắc nhở Tạ Đạo Niên.
"Bố ơi, trong ao sen có cá chạch không ạ?"
Tạ Đạo Niên chuyên tâm lái xe, anh trả lời, "Có cá."
"Mẹ, con muốn bắt cá."
"Nước sâu đó."
Xe chạy đến cánh đồng sen, ngôi nhà quen thuộc vẫn ở đó, ao sen ít hơn trước, thay vào đó là những vườn chuối tây.
"Bố ơi, cây đó trồng lúc nào vậy ạ?"
Tạ Đạo Niên xuống xe, lấy đồ đạc trong cốp ra, "Củ sen không bán được, nên họ đã trồng thêm nó."
Bởi vì lần này có thêm Nam Chi, nên bọn họ phải mang nhiều đồ đạc hơn, không mang ít như lần trước, cô bé đã bắt đầu hào hứng nhảy nhót chạy vòng quanh, sờ vào cái này, chạm vào cái kia.
Nam Chi chỉ vào đống cây ở nửa mẫu đất phía trước, nói, "Mẹ ơi, đó có phải là cây dứa không ạ?"
"Đúng rồi."
Cô bé chạy đến sờ vào một cái, cau mày nói: "Có gai."
Lục Yên ôm cô bé lại, "Lúc nào nó lớn lên ăn sẽ rất ngọt."
Vào nhà, bọn họ bắt đầu quét dọn, Nam Chi cũng phụ giúp đem đồ đạc đi cất. Hai vợ chồng suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định ngủ ở sảnh sau, trải chiếu, cầm lấy một cái quạt hương bồ, nằm ở đó, buổi tối còn có thể ngắm sao.
Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Đạo Niên định đi đến ao sen để bắt cá, Nam Chi muốn đi theo, Lục Yên không yên tâm về cô bé, nên cũng đi theo.
Đội mũ rơm lên cho cô bé, bởi vì đầu của Nam Chi quá nhỏ, đội mũ rơm lên liền che mất tầm mắt của con bé, Lục Yên buồn cười chỉnh mũ về sau cho cô bé, Tạ Đạo Niên cầm dụng cụ đánh bắt cá, cả một nhà tay lớn tay nhỏ nắm lấy nhau cùng nhau đi đến ao sen.
Khi đến ao sen, Tạ Đạo Niên ngắt một chiếc lá sen, lộn ngược nó lại rồi đội lên đầu cho Nam Chi, Nam Chi hiển nhiên là rất thích cái mũ thiên nhiên này, xoay ngay một vòng ở tại chỗ, chiếc váy xòe tung ra và những bông hoa hiện ra, cười giòn giã nói: "Cảm ơn bố ạ."
Tạ Đạo Niên nhìn Lục Yên, làn da lộ ra ngoài của cô đã có chút đỏ ửng, kéo cô đến dưới gốc cây, "Chờ anh."
Nam Chi hô, "Bố, con muốn một con cá to."
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống mép ao sen, trả lời: "Được!"
Cầm lưới đánh cá, đi ở mép ao, nhìn những con cá trong ao sen, đợi đúng thời cơ đúng vị trí, ngừng thở, quăng lưới, con cá lớn sa vào lưới, ra sức vẫy vùng. Thả cá vào trong giỏ câu, Tạ Đạo Niên hái mấy bông hoa sen đưa cho cô bé, cô bé vô cùng thỏa mãn, giữ chặt lấy bông hoa sen, thỉnh thoảng mở nắp giỏ câu ra nhìn con cá lớn có còn ở bên trong hay không.
Lục Yên và anh cùng nhau cầm theo giỏ cá, cô gái nhỏ đi ở phía trước, lá sen trên đỉnh đầu lắc lư qua lại, như muốn rơi xuống, Lục Yên bật cười, "Anh nhìn con bé kìa, vừa mới ra ngoài mà đã bắt đồng trở nên hoang dã."
Tạ Đạo Niên dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát ngón trỏ của của cô, "Chẳng phải lúc đó chúng ta cũng vậy?"
Gò mó của cô đỏ ửng, thậm chí trông còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa sen trong ao, lúc này cô đang giương mắt lên trách mắng anh, ngón tay cào nhẹ lại ngón tay của anh.
Nam Chi chạy ở phía trước, cô bé quay đầu lại giục, "Nhanh lên, nhanh lên một chút, chậm quá đi."
"Đây đây."
Trên đường bờ ruộng cỏ mọc xanh biếc, một gia đình ba người đi trên đó, gió thổi sen động, tràn đầy sức sống.
Trong phòng bếp.
Lục Yên đang giã hương liệu (gia vị), Tạ Đạo Niên sau khi giết cá xong liền lấy rượu và gia vị ướp vào cá, Nam Chi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bóc hạt sen.
Thời tiết nóng nực, Lục Yên cởi bớt hai cúc áo ở trước ngực, trán cô đổ mồ hôi, Nam Chi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, sau đó cũng lau mồ hôi cho Tạ Đạo Niên, "Trời nóng quá, bố mẹ đều đổ mồ hôi."
Tạ Đạo Niên bế cô bé ra ngoài, đặt cô bé xuống chiếc giường gỗ trong sân, mở trò chơi trên điện thoại rồi đưa cho cô bé chơi, "Tiểu Hồng Tảo chơi game một lúc nhá, bố và mẹ nấu cơm, có được không?"
Đôi mắt to tròn của Nam Chi chớp chớp mấy cái, gật đầu, "Nam Chi chơi game."
Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn xuống trán cô bé, sau đó tiến vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Lục Yên rửa sạch củ sen, sau đó đặt lên thớt gỗ để thái, Tạ Đạo Niên đứng ở phía sau đeo tạp dề vào cho cô.
"Cảm ơn Trường Canh."
Anh hôn lên mặt cô một cái, sau đó bắc chảo lên cho bánh khoai tây* vào chiên, khi hai mặt của các miếng bánh bắt đầu có màu óng anh điều chỉnh lửa to hơn, đợi một lúc rồi tắt bếp đi.
(*bánh khoai tây: là một món ăn nhẹ truyền thống của người Quảng Châu, Trung Quốc. Nguyên liệu chính làm bánh khoai tây gồm có khoai tây, trứng và bột.)
Lục Yên đang thái rau, Tạ Đạo Niên dựa người vào bàn bếp nhìn cô.
Con dao di chuyển lên xuống, âm thanh thái rau vang lên soàn soạt...
Cái mông của cô trông to hơn rất nhiều so với trước đây, vòng eo cũng không quá nhỏ, bắp chân cũng đầy đặn hơn, cả cơ thể tràn ngập cảm giác đẫy đà, cảm giác nếu được sờ vào sẽ rất thích, mái tóc vừa dài vừa thẳng, hai chân vừa dài vừa khít chặt, dưới chân đi một đôi dép xỏ ngón, hình xăm hồ điệp trên mu bàn chân trông rất sống động.
Một đôi tay lao đến ôm lấy vòng eo của cô, Lục Yên ngẩn người, sau đó một nụ hôn rơi xuống, Tạ Đạo Niên ôm chặt lấy cô, cô đặt dao xuống, đưa tay lên má anh, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh.
Cô gái nhỏ Nam Chi nhìn qua cửa sổ thấy bố mẹ đang hôn nhau, liền đưa tay lên che miệng lại cười khúc khích, sau đó chạy ra sảnh sau.
Tạ Đạo Niên làm món trứng chiên cho hai mẹ con, lớp trứng bên ngoài bao quanh lấy thịt chân giò hun khói ở bên trong, bắp cải tím, cải trắng, cơm trắng ở trong một bát, nhìn vô cùng ngon miệng.
Cá hấp, củ sen xào, bánh khoai tây, cuống sen muối, canh sườn hầm hạt sen, vừa đơn giản vừa phong phú.
Nam Chi uống canh, Tạ Đạo Niên đeo khăn ăn vào cổ cho cô bé, cái bàn tương đối thấp, anh và Lục Yên đều phải cúi gập cả lưng xuống.
"Bố ơi, trời tối sầm lại rồi, trời sẽ mưa ạ? Chúng ta có thể đi bắt cá không ạ?"
Tạ Đạo Niên nhìn lên bầu trời, trời thực sự tối, chắc là sắp mưa, anh nói, "Có thể, bao giờ tạnh mưa bố sẽ dẫn con đi."
"Vâng ạ."
Lục Yên tỉ mỉ gỡ xương cá cho cô bé, "Tiểu Hồng Tảo, ăn chậm một chút."
Nam Chi gật đầu, há miệng và cơm vào trong, sau đó cầm cái muôi múc canh vớt củ sen đưa cho Lục Yên, "Mẹ, mẹ ăn đi."
Lục Yên cắn một miếng, liếc mắt nhìn Tạ Đạo Niên, hai vợ chồng hài lòng nhìn nhau cười.
Cơm nước xong xuôi thì trời bắt đầu mưa, xung quanh ngôi nhà bắt đầu có tiếng mưa xào xạt, những ngọn núi phía xa xa như được phủ thêm một tầng khói, những chú chim én ở xung quanh bắt đầu bay vào mái hiên để trú mưa.
Sau khi ăn cơm xong Nam Chi chơi game một lúc, sau đó ôm cậu bé bọt biển của mình nằm ngủ trên chiếc giường gỗ, Tạ Đạo Niên lấy quạt ra, bật số nhỏ, sau đó đắp chăn lên cho cô bé.
Sau khi rửa bát xong, Lục Yên ngồi trên ghế đẩu tiếp tục giã hương liệu, để làm nước sốt dùng cho ngày mai.
Mái tóc dài của cô xõa ở sau lưng, tóc ở trước trán hơi uốn lượn, cúc áo ở trước ngực được cởi ra ba cái, hai bầu ngực ép sát lại tạo thành rãnh ngực sâu hút, váy tương đối ngắn, có thể nhìn thấy được quần lót màu trắng ở bên trong.
Tạ Đạo Niên bổ ổi ra, ngồi xổm xuống đút cho cô ăn, Lục Yên cắn một miếng ăn sau đó mỉm cười nhìn anh, tiếp tục giã hương liệu.
Anh đứng dựa ở cánh cửa, cầm một nắm hạt dưa, cúi đầu nhìn cô chăm chỉ làm việc, cái rãnh giữa hai bầu ngực sâu hun hút lúc ẩn lúc hiện, dần dần, hạt dưa trong tay cũng nhìn thành hình bầu ngực.
Đưa vào miệng cắn, giòn giòn, thơm thơm bùi bùi.
Nếu đó là Lục Yên, chắc là sẽ mềm, cảm giác sờ vào sẽ vô cùng thích vô cùng đàn hồi, nói không trừng, còn có thể bóp ra nước.
Lục Yên giã giã, cảm thấy có thứ gì đó rơi vào ngực mình, phủi phủi mấy cái, cầm mấy quả hồi cho vào trong cối tiếp tục giã. Sau đó, lại có cái gì đó rơi xuống, cô phủi phủi, sau đó lại có cái gì đó rơi xuống tiếp, như thể nhắm vào cô, cô cúi đầu nhìn, là hạt dưa, vẫn đang mắc kẹt ở giữa hai bầu ngực.
Ở đây chỉ có cô và Tạ Đạo Niên, không cần nhìn cũng biết là ai làm.
Lục Yên phủi tay đứng lên, mặt đỏ bừng.
"Đồ lưu manh!"
Tạ Đạo Niên không cắn hạt dưa nữa, đứng dựa ở cạnh cửa cười phá lên, nhân cao mã đại*, dáng vẻ đoan đoan chính chính, không ngờ rằng sẽ làm ra loại chuyện như này.
(*nhân cao mã đại: có nghĩa là cao, mạnh mẽ và vạm vỡ.)
Lục Yên tiến lên véo vào cánh tay của anh, nhưng da thịt của rắn chắc đến mức không véo vào được.
Cô đổi ý đánh lên bả vai của anh, "Anh cố ý."
Tạ Đạo Niên nín cười kéo cô ôm vào trong ngực, "Yên Yên, không giận, trêu em một chút thôi."
Lục Yên kéo cổ áo xuống, lấy hạt dưa ra, "Rơi hết vào trong rồi."
Tạ Đạo Niên kéo cổ áo xuống giúp cô, "Đâu, để anh nhìn xem?"
Thấy cô vẫn còn đang tìm kiếm, anh đơn giản đưa tay kéo áo cổ áo và áo ngực xuống, hai bầu ngực cùng hạt dưa nhảy ra ngoài, núm vú run rẩy trong không khí, dựng lên thẳng đứng.
"Áo của em! Đồ lưu manh!"
Tạ Đạo Niên đẩy cô nhốt vào trong góc, hai tay sờ lên ngực cô, tới gần lỗ tai của cô, giọng nói thì thầm: "Mặc thành cái dạng này, đồ lót đều lộ ra ngoài hết rồi."
Lục Yên dựa vào vai anh, mặt đỏ bừng, để mặc anh xoa nắn.
Áo bị đẩy xuống dưới ngực, toàn bộ bầu ngực bị nâng lên, trên đỉnh núi tuyết có quả cherry, màu đỏ mọng, cảm giác vừa có sự thành thục vừa nặng trĩu, lung lay lắc lư như một chiếc ly chân dài.
Bên dưới chiếc váy ngắn, là cặp đùi trắng nõn, đang run rẩy, cánh cửa vào trong khu vườn bí mật đang mấp máy như đang mời gọi.
Hãy mở ra! mở ra!
Editor: Yang3S
_____
Nước chảy róc rách, thời gian trôi nhanh.
Năm mới đã qua, bọn họ trở lại với công việc bận rộn của mình, gần đây việc đánh thuế bắt đầu được thực thi nghiêm ngặt, Tạ Đạo Niên rất ít khi gọi điện về nhà trong thời gian này. Nam Chi vẫn đang tập đánh trống, Tạ Vân Bằng mua một cái trống to đặt ở Vân Phù Cư để cho Nam Chi luyện tập. Mỗi lần cô bé tập đánh tùng tùng, đều có thể khiến những người già ở xung quanh đến vây xem.
Sau khi Lục Yên hoàn thành một đơn đặt hàng, nghênh đón cô là ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5.
Nam Chi tự chuẩn bị đồ đạc cho vào balo của mình, Lục Yên chuẩn bị xong mọi thứ, Tạ Đạo Niên lái xe từ bãi đỗ xe ra, để đồ đạc vào cốp xe, Lục Yên bế Nam Chi lên ngồi cùng vào ghế trước.
Thắt chặt dây an đoàn, chiếc xe chầm chậm ra khỏi Nhã An Hoa Viên.
Một chiếc xe ô tô màu trắng chạy trên con đường quê.
Ở trong cốp xe phía sau, cậu bé bọt biển đang lắc lư qua lại.
Nam Chi ngồi trong lòng mẹ cất tiếng hát, hai tay vỗ theo nhịp, hai bím tóc dài xõa trước ngực, trên người mặc một cái váy ren trắng, vừa ngây thơ vừa xinh xắn.
Hôm nay Lục Yên mặc một cái váy xòe liền thân màu xám, tóc buộc cao đuôi ngựa, trông vừa nhẹ nhàng vừa trẻ trung năng động.
Kể từ khi Nam Chi biết bố mẹ muốn đưa cô đi bắt cá và xem các loài thực vật, cô bé rất phấn khích, tối nào cũng nhắc đến một lần bên tai của Lục Yên, sau đó gửi giọng ghi âm nhắc nhở Tạ Đạo Niên.
"Bố ơi, trong ao sen có cá chạch không ạ?"
Tạ Đạo Niên chuyên tâm lái xe, anh trả lời, "Có cá."
"Mẹ, con muốn bắt cá."
"Nước sâu đó."
Xe chạy đến cánh đồng sen, ngôi nhà quen thuộc vẫn ở đó, ao sen ít hơn trước, thay vào đó là những vườn chuối tây.
"Bố ơi, cây đó trồng lúc nào vậy ạ?"
Tạ Đạo Niên xuống xe, lấy đồ đạc trong cốp ra, "Củ sen không bán được, nên họ đã trồng thêm nó."
Bởi vì lần này có thêm Nam Chi, nên bọn họ phải mang nhiều đồ đạc hơn, không mang ít như lần trước, cô bé đã bắt đầu hào hứng nhảy nhót chạy vòng quanh, sờ vào cái này, chạm vào cái kia.
Nam Chi chỉ vào đống cây ở nửa mẫu đất phía trước, nói, "Mẹ ơi, đó có phải là cây dứa không ạ?"
"Đúng rồi."
Cô bé chạy đến sờ vào một cái, cau mày nói: "Có gai."
Lục Yên ôm cô bé lại, "Lúc nào nó lớn lên ăn sẽ rất ngọt."
Vào nhà, bọn họ bắt đầu quét dọn, Nam Chi cũng phụ giúp đem đồ đạc đi cất. Hai vợ chồng suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định ngủ ở sảnh sau, trải chiếu, cầm lấy một cái quạt hương bồ, nằm ở đó, buổi tối còn có thể ngắm sao.
Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Đạo Niên định đi đến ao sen để bắt cá, Nam Chi muốn đi theo, Lục Yên không yên tâm về cô bé, nên cũng đi theo.
Đội mũ rơm lên cho cô bé, bởi vì đầu của Nam Chi quá nhỏ, đội mũ rơm lên liền che mất tầm mắt của con bé, Lục Yên buồn cười chỉnh mũ về sau cho cô bé, Tạ Đạo Niên cầm dụng cụ đánh bắt cá, cả một nhà tay lớn tay nhỏ nắm lấy nhau cùng nhau đi đến ao sen.
Khi đến ao sen, Tạ Đạo Niên ngắt một chiếc lá sen, lộn ngược nó lại rồi đội lên đầu cho Nam Chi, Nam Chi hiển nhiên là rất thích cái mũ thiên nhiên này, xoay ngay một vòng ở tại chỗ, chiếc váy xòe tung ra và những bông hoa hiện ra, cười giòn giã nói: "Cảm ơn bố ạ."
Tạ Đạo Niên nhìn Lục Yên, làn da lộ ra ngoài của cô đã có chút đỏ ửng, kéo cô đến dưới gốc cây, "Chờ anh."
Nam Chi hô, "Bố, con muốn một con cá to."
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống mép ao sen, trả lời: "Được!"
Cầm lưới đánh cá, đi ở mép ao, nhìn những con cá trong ao sen, đợi đúng thời cơ đúng vị trí, ngừng thở, quăng lưới, con cá lớn sa vào lưới, ra sức vẫy vùng. Thả cá vào trong giỏ câu, Tạ Đạo Niên hái mấy bông hoa sen đưa cho cô bé, cô bé vô cùng thỏa mãn, giữ chặt lấy bông hoa sen, thỉnh thoảng mở nắp giỏ câu ra nhìn con cá lớn có còn ở bên trong hay không.
Lục Yên và anh cùng nhau cầm theo giỏ cá, cô gái nhỏ đi ở phía trước, lá sen trên đỉnh đầu lắc lư qua lại, như muốn rơi xuống, Lục Yên bật cười, "Anh nhìn con bé kìa, vừa mới ra ngoài mà đã bắt đồng trở nên hoang dã."
Tạ Đạo Niên dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát ngón trỏ của của cô, "Chẳng phải lúc đó chúng ta cũng vậy?"
Gò mó của cô đỏ ửng, thậm chí trông còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa sen trong ao, lúc này cô đang giương mắt lên trách mắng anh, ngón tay cào nhẹ lại ngón tay của anh.
Nam Chi chạy ở phía trước, cô bé quay đầu lại giục, "Nhanh lên, nhanh lên một chút, chậm quá đi."
"Đây đây."
Trên đường bờ ruộng cỏ mọc xanh biếc, một gia đình ba người đi trên đó, gió thổi sen động, tràn đầy sức sống.
Trong phòng bếp.
Lục Yên đang giã hương liệu (gia vị), Tạ Đạo Niên sau khi giết cá xong liền lấy rượu và gia vị ướp vào cá, Nam Chi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bóc hạt sen.
Thời tiết nóng nực, Lục Yên cởi bớt hai cúc áo ở trước ngực, trán cô đổ mồ hôi, Nam Chi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, sau đó cũng lau mồ hôi cho Tạ Đạo Niên, "Trời nóng quá, bố mẹ đều đổ mồ hôi."
Tạ Đạo Niên bế cô bé ra ngoài, đặt cô bé xuống chiếc giường gỗ trong sân, mở trò chơi trên điện thoại rồi đưa cho cô bé chơi, "Tiểu Hồng Tảo chơi game một lúc nhá, bố và mẹ nấu cơm, có được không?"
Đôi mắt to tròn của Nam Chi chớp chớp mấy cái, gật đầu, "Nam Chi chơi game."
Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn xuống trán cô bé, sau đó tiến vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Lục Yên rửa sạch củ sen, sau đó đặt lên thớt gỗ để thái, Tạ Đạo Niên đứng ở phía sau đeo tạp dề vào cho cô.
"Cảm ơn Trường Canh."
Anh hôn lên mặt cô một cái, sau đó bắc chảo lên cho bánh khoai tây* vào chiên, khi hai mặt của các miếng bánh bắt đầu có màu óng anh điều chỉnh lửa to hơn, đợi một lúc rồi tắt bếp đi.
(*bánh khoai tây: là một món ăn nhẹ truyền thống của người Quảng Châu, Trung Quốc. Nguyên liệu chính làm bánh khoai tây gồm có khoai tây, trứng và bột.)
Lục Yên đang thái rau, Tạ Đạo Niên dựa người vào bàn bếp nhìn cô.
Con dao di chuyển lên xuống, âm thanh thái rau vang lên soàn soạt...
Cái mông của cô trông to hơn rất nhiều so với trước đây, vòng eo cũng không quá nhỏ, bắp chân cũng đầy đặn hơn, cả cơ thể tràn ngập cảm giác đẫy đà, cảm giác nếu được sờ vào sẽ rất thích, mái tóc vừa dài vừa thẳng, hai chân vừa dài vừa khít chặt, dưới chân đi một đôi dép xỏ ngón, hình xăm hồ điệp trên mu bàn chân trông rất sống động.
Một đôi tay lao đến ôm lấy vòng eo của cô, Lục Yên ngẩn người, sau đó một nụ hôn rơi xuống, Tạ Đạo Niên ôm chặt lấy cô, cô đặt dao xuống, đưa tay lên má anh, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh.
Cô gái nhỏ Nam Chi nhìn qua cửa sổ thấy bố mẹ đang hôn nhau, liền đưa tay lên che miệng lại cười khúc khích, sau đó chạy ra sảnh sau.
Tạ Đạo Niên làm món trứng chiên cho hai mẹ con, lớp trứng bên ngoài bao quanh lấy thịt chân giò hun khói ở bên trong, bắp cải tím, cải trắng, cơm trắng ở trong một bát, nhìn vô cùng ngon miệng.
Cá hấp, củ sen xào, bánh khoai tây, cuống sen muối, canh sườn hầm hạt sen, vừa đơn giản vừa phong phú.
Nam Chi uống canh, Tạ Đạo Niên đeo khăn ăn vào cổ cho cô bé, cái bàn tương đối thấp, anh và Lục Yên đều phải cúi gập cả lưng xuống.
"Bố ơi, trời tối sầm lại rồi, trời sẽ mưa ạ? Chúng ta có thể đi bắt cá không ạ?"
Tạ Đạo Niên nhìn lên bầu trời, trời thực sự tối, chắc là sắp mưa, anh nói, "Có thể, bao giờ tạnh mưa bố sẽ dẫn con đi."
"Vâng ạ."
Lục Yên tỉ mỉ gỡ xương cá cho cô bé, "Tiểu Hồng Tảo, ăn chậm một chút."
Nam Chi gật đầu, há miệng và cơm vào trong, sau đó cầm cái muôi múc canh vớt củ sen đưa cho Lục Yên, "Mẹ, mẹ ăn đi."
Lục Yên cắn một miếng, liếc mắt nhìn Tạ Đạo Niên, hai vợ chồng hài lòng nhìn nhau cười.
Cơm nước xong xuôi thì trời bắt đầu mưa, xung quanh ngôi nhà bắt đầu có tiếng mưa xào xạt, những ngọn núi phía xa xa như được phủ thêm một tầng khói, những chú chim én ở xung quanh bắt đầu bay vào mái hiên để trú mưa.
Sau khi ăn cơm xong Nam Chi chơi game một lúc, sau đó ôm cậu bé bọt biển của mình nằm ngủ trên chiếc giường gỗ, Tạ Đạo Niên lấy quạt ra, bật số nhỏ, sau đó đắp chăn lên cho cô bé.
Sau khi rửa bát xong, Lục Yên ngồi trên ghế đẩu tiếp tục giã hương liệu, để làm nước sốt dùng cho ngày mai.
Mái tóc dài của cô xõa ở sau lưng, tóc ở trước trán hơi uốn lượn, cúc áo ở trước ngực được cởi ra ba cái, hai bầu ngực ép sát lại tạo thành rãnh ngực sâu hút, váy tương đối ngắn, có thể nhìn thấy được quần lót màu trắng ở bên trong.
Tạ Đạo Niên bổ ổi ra, ngồi xổm xuống đút cho cô ăn, Lục Yên cắn một miếng ăn sau đó mỉm cười nhìn anh, tiếp tục giã hương liệu.
Anh đứng dựa ở cánh cửa, cầm một nắm hạt dưa, cúi đầu nhìn cô chăm chỉ làm việc, cái rãnh giữa hai bầu ngực sâu hun hút lúc ẩn lúc hiện, dần dần, hạt dưa trong tay cũng nhìn thành hình bầu ngực.
Đưa vào miệng cắn, giòn giòn, thơm thơm bùi bùi.
Nếu đó là Lục Yên, chắc là sẽ mềm, cảm giác sờ vào sẽ vô cùng thích vô cùng đàn hồi, nói không trừng, còn có thể bóp ra nước.
Lục Yên giã giã, cảm thấy có thứ gì đó rơi vào ngực mình, phủi phủi mấy cái, cầm mấy quả hồi cho vào trong cối tiếp tục giã. Sau đó, lại có cái gì đó rơi xuống, cô phủi phủi, sau đó lại có cái gì đó rơi xuống tiếp, như thể nhắm vào cô, cô cúi đầu nhìn, là hạt dưa, vẫn đang mắc kẹt ở giữa hai bầu ngực.
Ở đây chỉ có cô và Tạ Đạo Niên, không cần nhìn cũng biết là ai làm.
Lục Yên phủi tay đứng lên, mặt đỏ bừng.
"Đồ lưu manh!"
Tạ Đạo Niên không cắn hạt dưa nữa, đứng dựa ở cạnh cửa cười phá lên, nhân cao mã đại*, dáng vẻ đoan đoan chính chính, không ngờ rằng sẽ làm ra loại chuyện như này.
(*nhân cao mã đại: có nghĩa là cao, mạnh mẽ và vạm vỡ.)
Lục Yên tiến lên véo vào cánh tay của anh, nhưng da thịt của rắn chắc đến mức không véo vào được.
Cô đổi ý đánh lên bả vai của anh, "Anh cố ý."
Tạ Đạo Niên nín cười kéo cô ôm vào trong ngực, "Yên Yên, không giận, trêu em một chút thôi."
Lục Yên kéo cổ áo xuống, lấy hạt dưa ra, "Rơi hết vào trong rồi."
Tạ Đạo Niên kéo cổ áo xuống giúp cô, "Đâu, để anh nhìn xem?"
Thấy cô vẫn còn đang tìm kiếm, anh đơn giản đưa tay kéo áo cổ áo và áo ngực xuống, hai bầu ngực cùng hạt dưa nhảy ra ngoài, núm vú run rẩy trong không khí, dựng lên thẳng đứng.
"Áo của em! Đồ lưu manh!"
Tạ Đạo Niên đẩy cô nhốt vào trong góc, hai tay sờ lên ngực cô, tới gần lỗ tai của cô, giọng nói thì thầm: "Mặc thành cái dạng này, đồ lót đều lộ ra ngoài hết rồi."
Lục Yên dựa vào vai anh, mặt đỏ bừng, để mặc anh xoa nắn.
Áo bị đẩy xuống dưới ngực, toàn bộ bầu ngực bị nâng lên, trên đỉnh núi tuyết có quả cherry, màu đỏ mọng, cảm giác vừa có sự thành thục vừa nặng trĩu, lung lay lắc lư như một chiếc ly chân dài.
Bên dưới chiếc váy ngắn, là cặp đùi trắng nõn, đang run rẩy, cánh cửa vào trong khu vườn bí mật đang mấp máy như đang mời gọi.
Hãy mở ra! mở ra!
Tác giả :
Kinh Chập