Lục Tường Vi
Chương 6: Đêm leo cửa sổ
Trận ẩu đả vào hai mươi chín tháng chạp không chỉ làm Kha Thanh Hán về nhà bị ông Kha đánh một trận, còn bị cấm sau này không được phép thì không cho tới gần Hồng Vi.
Chuyện Kha Thanh Hán, Hồng Vi đánh nhau khiến công an xuống trong một đêm lan truyền toàn thôn đều biết. Trước kia những lời đồn của các bà tám dường như được khẳng định. Đương nhiên ông Kha cũng nghe hết tin đồn, lập tức ác độc nói nếu lần nữa thấy Kha Thanh Hán và Hồng Vi ở chung, lập tức bẻ gãy chân Kha Thanh Hán.
Năm nay Kha Thanh Hán trừ bị đánh mắng ra, không thể không dưới sự khuyên nhủ của bà Kha sáng đầu năm mang theo gà mái cùng rổ trứng gà, vài chục đồng tới nhà Cẩu Tử chúc Tết và nhận lỗi. Cha mẹ Cẩu Tử sớm bị đứa nhỏ suốt ngày gây chuyện khiến kiệt sức, tự hiểu nhà mình đuối lý, từ chối một phen chỉ nhận trứng gà.
Trên đường về nhà, Kha Thanh Hán không yên lòng nghe bà Kha lải nhải, thầm nghĩ hai ngày nay không thấy Hồng Vi, hắn có chút lo lắng. Mấy ngày nay trong thôn người ta nói không ít lời khó nghe. Kha Thanh Hán dù sao coi như người đọc sách, ông Kha hung dữ dã man không nói lý, cho nên mấy người kia phần lớn chĩa đầu mâu vào Hồng Vi.
Hắn còn nhớ kỹ ngày đó Hồng Vi bị đánh, không biết có bị thương hay không.
Đầu năm người đánh bài nhiều, đương nhiên sáng sớm đã không thấy bóng ông Kha. Bà Kha hai ngày nay nhìn chằm chằm Kha Thanh Hán, thấy hắn ngoan ngoãn ở trong phòng thì thả lỏng cảnh giác, tán dóc với người đến chúc Tết.
Kha Thanh Hán ngồi trước bàn sách trong phòng, nhíu mày suy nghĩ cách lặng lẽ gặp mặt Hồng Vi. Hắn không biết vì sao nhớ mong người kia như vậy, chỉ cho là lo lắng Hồng Vi đánh nhau không biết có bị thương không. Mắt vô thức lướt qua cửa sổ, hắn đột nhiên nghĩ ra cách hay.
Phòng Kha Thanh Hán có hai cửa sổ, một cái hướng trong nhà, một cái hướng bên ngoài. Cửa khổ làm bằng gỗ hàng rào, trên đỉnh có tầng nhựa mỏng chắn gió.
Cửa sổ hướng trong nhà thì mùa hè vén màng mỏng hóng gió. Cửa sổ ngoài phòng thì quanh năm che màng, bên ngoài người đi đường không nhiều lắm. Bởi vì có phòng nhốt ngưu, mùi quá nồng, bình thường người ta đều đi vòng qua.
Hắn tới cạnh cửa, cẩn thận nghe ngóng tình hình nhà chính. Bà Kha và người ta nói một lát sau đi theo ra ngoài chúc Tết. Dường như lo lắng hắn lén chuồn đi, bà khóa kỹ cửa chính bên ngoài.
Xác nhận mẹ rời đi, Kha Thanh Hán lập tức đi ra phòng tìm tấm ván gỗ, cây cưa, mấy cái đinh và tấm màn mỏng. Hắn đi tới trước cửa sổ hướng ra ngoài, giật rèm, xé một nửa tấm màng mỏng trên hàng rào. Hàng rào gỗ ở chính giữa cố định then gỗ. Hắn dùng then làm chốt, giữ lại trên màng mỏng.
Sau đó Kha Thanh Hán cầm tám ván gỗ so sánh với dưới then, vẽ xong đường cong dùng cái cưa dọc theo đường cong làm xong ván gỗ.
Chuẩn bị xong ván gỗ, hắn thử nhét vào cửa sổ, vừa khít với nửa cửa sổ dưới then cài, bắt đầu dùng cái cưa đem cây gỗ dưới cái then cưa đứt từng cây.
Mất nửa tiếng đồng hồ mới sửa sang xong cửa sổ. May hôm nay là ngày đầu năm, bà Kha gần đây không có việc gì thường ở trong nhà đã đi ra ngoài.
Kha Thanh Hán cẩn thận nhìn kết cấu then hàng rào gỗ, xác định cây gỗ trên dưới không là một thể, cho nên cưa mất gỗ phía dưới không đến mức ảnh hưởng cả cửa sổ.
Thả cưa lại chỗ cũ, Kha Thanh Hán khó kiềm được hưng phấn khóa chặt cửa phòng, mặc quần áo giày dép, xác định ngoài cửa sổ không người, liền cẩn thận co người từ nửa cửa sổ dưới chui ra ngoài.
Rơi xuống đất, hắn tìm tảng đá dùng cái đinh đóng mấy chỗ màng mỏng ngoài cửa sổ, sợ có người chú ý hàng rào gỗ khác lạ. Đương nhiên màng mỏng chỉ là là ngụy trang, có thể tùy ý vén lên. Mỗi lần ra vào, cầm tảng đá đè dưới màng là được.
Mất nhiều công sức rốt cuộc tránh được tầm mắt cha mẹ, Kha Thanh Hán không thể chờ đợi được muốn đi gặp Hồng Vi. Cẩn thận tránh người quen, đi vòng tới cửa sau nhà Hồng Vi, xác định trong phòng bếp không có người khác, hắn cẩn thận đẩy cửa ra.
Hồng Vi ngồi bên giường vừa thấy hắn liền mừng rỡ.
“Anh Thanh Hán!”
Kha Thanh Hán vội làm động tác đừng lên tiếng, khiến Hồng Vi bật cười.
“Không sao, chỉ có một mình em ở nhà.”
Dù nói vậy nhưng cậu vẫn đứng dậy đóng cánh cửa liên thông nhà bếp và nhà chính.
“Sau lưng anh sao dính đất cát không vậy?”
Vỗ lưng, Kha Thanh Hán kể lại chuyện đã xảy ra, Hồng Vi nghe trợn mắt há hốc mồm.
“Anh Thanh Hán, anh…anh mở màng mỏng ra, buổi tối cửa sổ lùa gió vào phòng sẽ rất lạnh.”
“Anh làm tấm ván gỗ, quay về sẽ kéo lên chống cửa sổ.”
Hồng Vi đổi sắc mặt vài lần, kéo Kha Thanh Hán ngồi trên giường mình, thấp giọng nói.
“Nhà anh không cho chúng ta gặp mặt…”
“Không sao đâu.” Kha Thanh Hán không thèm để ý, nhìn chằm chằm Hồng Vi thay áo mới đeo kẹp tóc bươm bướm có vẻ đặc biệt xinh đẹp. Hắn nhấc tay sờ đầu cậu. “Tía yêu cầu quá vô lý, anh không thể không gặp em.”
“Em…” Hồng Vi chần chờ, nhẹ tựa vào vai Kha Thanh Hán. “Em cũng không nỡ.”
Nghe người này âm thanh đáng thương, Kha Thanh Hán cười khẽ vô lưng cậu.
“Sau này anh có thể chờ trời tối, mở cửa sổ đến nhà em cùng trò chuyện. Hơn nữa lúc em ra ruộng thì chúng ta có thể cùng một chỗ đi sớm về trễ.” Ruộng lúa hai nhà đều cách nhà khá xa, không lo bị ông Hồng phát hiện.
“Ừm.” Hồng Vi nghe xong tâm tình biến tốt. “Ý này hay.”
Cong khóe môi, Kha Thanh Hán tùy ý Hồng Vi dựa vào mình. Đối với người này, hắn luôn không nhịn được muốn che chở. Chợt nhớ mục đích hôm nay, hắn vội vịn đối phương ngồi thẳng dậy.
“Vết thương của em sao rồi?”
Lát sau Hồng Vi mới hiểu ý hắn, lắc đầu.
“Em không bị thương.” Lại đổi giọng. “Anh Thanh Hán, mặt của anh…”
“Không có gì.”
“Nó có để lại sẹo không?”
“Không biết nữa.” Kha Thanh Hán an ủi. “Miệng vết thương không sâu. Mà đàn ông sợ gì để lại sẹo!”
Hồng Vi duỗi ra một ngón tay, cẩn thận sờ gần miệng vết thương trên mặt Kha Thanh Hán, hốc mắt ửng đỏ.
“Anh phải cẩn thận đó, mùa đông dễ nứt da.”
“Ừ.”
“Còn nữa.” Hồng Vi cau mày, muốn cởi đồ đối phương. “Sau lưng anh nhất định có máu bầm.”
Kha Thanh Hán đẩy tay Hồng Vi ra.
“Không có việc gì.”
“Không có mới lạ.” Rất hiểu đối phương, Hồng Vi vừa thấy phản ứng của hắn liền biết, người này nhất định bị thương không nhẹ. “Bác trai ra tay không biết nặng nhẹ, bác gái lại không chú ý đến anh nhiều.”
“Anh nằm sấp đi, em xoa bóp cho, lại bôi tử thủy ngân.”
Hồng Vi đã quyết ý thì Kha Thanh Hán cũng không từ chối. Lần trước bị cái thau đập trúng xương vai, lưng, eo, thật là hơi đau, hắn liền cởi áo bông và áo len, nằm trên chăn.
Áo mỏng bị người nhẹ nhàng vén lên, khí lạnh lùa Kha Thanh Hán đánh rùng mình.
“Lạnh lắm hả?” Giọng Hồng Vi truyền đến từ sau lưng hắn. “Nhịn chút đi, sẽ mau xong thôi.”
“Ừm.”
Lưng trần bị đôi tay đầy vết chai dùng sức bóp. Lòng bàn tay thô ráp lúc nhẹ lúc nặng mơn trớn làn da, Kha Thanh Hán dần bỏ qua đau đớn và rét lạnh trên lưng, chỉ thấy có loại rung động lạ lùng từ sâu trong tâm hồn dâng trào, thân thể cũng ấm lên. Nóng cháy và khát vọng khó hình dung trở nên ngày càng rõ ràng.
“Anh Thanh Hán?” Hồng Vi có chút khó hiểu nhìn hắn đột nhiên xoay người, hai tay bị đối phương nắm chặt.
Kha Thanh Hán tỉnh hồn, cố gắng dời ánh mắt khỏi người cậu.
“Anh không sao.”
Hồng Vi cau mày.
“Để em phủi tử thủy ngân cho anh.” Nói xong cậu vội kéo chăn đắp cho Kha Thanh Hán. Cậu xuống giường lục tìm tầng dưới tủ chén.
Kha Thanh Hán nằm ngửa trong chăn, ngửi mùi hương của Hồng Vi, chỉ thấy dưới bụng thứ kia vừa phình vừa đau. Đương nhiên hắn hiểu phản ứng này đại biểu cái gì.
“Anh ngơ ngác gì thế?”
Khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến Kha Thanh Hán kinh hoảng. Hắn giật mình sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc, rất gầy, còn có chút non nớt. Người này là Hồng Vi hắn luôn che chở cưng yêu, cũng là…cậu trai mười bốn tuổi cùng giới tính với mình.
Mà mới rồi hắn đang nghĩ cái gì?
Trái tim Kha Thanh Hán lạnh băng, bật dậy đẩy ra Hồng Vi, không nhìn mặt đối phương, thở hổn hển.
Dường như Hồng Vi bị hù dọa, vội cầm tay Kha Thanh Hán.
“Anh Thanh Hán, anh làm sao vậy?”
Kha Thanh Hán cầm tay đối phương, tâm tình kích động, nhịn không được ôm Hồng Vi vào ngực, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt chưa hoàn toàn nẩy nở.
Hồng Vi ngửa đầu, môi cong lên. Dường như thấy ra Kha Thanh Hán không có việc gì, cậu không nói nhiều, ngược lại vươn tay vòng qua lưng ôm Kha Thanh Hán.
Mắt lưu luyến bờ môi có vẻ tái nhợt, Kha Thanh Hán ôm đối phương hơn nửa ngày sau mới chậm rãi nói.
“Tiểu Vi, sau này anh sẽ vẫn luôn chăm sóc em.”
Hồng Vi sững sờ, lập tức cười toe toét.
“Em cũng sẽ luôn quan tâm anh!”
“Tốt lắm.”
“Anh Thanh Hán, mau nằm lại đi, đừng để đông lạnh.”
“Không lạnh.”
“Anh Thanh Hán, anh thở gấp quá.”
“…”
“Anh ôm em chặt quá.”
“Xin lỗi…anh lạnh.”
“Lạnh thì nằm xuống đắp mền đi.”
“Cùng một chỗ.”
“Không được, em còn chưa tìm được tử thủy ngân.”
“…”
“Được rồi, em cùng anh nằm trong chốc lát. Dường như từ nhỏ đến giờ em chưa từng ngủ chung với anh Thanh Hán.”
“…”
“Anh Thanh Hán, người anh nóng quá.”
“Đừng – sờ- bậy!”
“A.”
“Anh Thanh Hán.”
“Ừ.”
“Em nghe nói bác gái nhờ bà mối…làm mai cho anh.”
“Ai nói?”
“Là Thanh Tân bên ông Hai nhà anh mới nói. Anh Thanh Hán…”
“Hử?”
“Nếu anh cưới vợ, có phải em sẽ không thể thường xuyên tìm anh, anh sẽ chỉ đối xử tốt với cô ấy?”
“Đừng nghe con nít nói bậy.” Qua tháng giêng hai mươi lăm hắn mới chính thức tròn mười sáu tuổi, nói đến kết hôn thì còn quá sớm.
“Nhưng sớm muộn gì anh sẽ kết hôn thôi.”
Kha Thanh Hán nhẹ ôm thân thể gầy yếu trong ngực, cố gắng kiềm chế không dùng sức quá mạnh. Lát sau hắn trầm giọng kêu.
“Tiểu Vi.”
“Trước khi em kết hôn anh sẽ không tìm đối tượng, chỉ tốt với một mình em.” Vĩnh viễn.
Chuyện Kha Thanh Hán, Hồng Vi đánh nhau khiến công an xuống trong một đêm lan truyền toàn thôn đều biết. Trước kia những lời đồn của các bà tám dường như được khẳng định. Đương nhiên ông Kha cũng nghe hết tin đồn, lập tức ác độc nói nếu lần nữa thấy Kha Thanh Hán và Hồng Vi ở chung, lập tức bẻ gãy chân Kha Thanh Hán.
Năm nay Kha Thanh Hán trừ bị đánh mắng ra, không thể không dưới sự khuyên nhủ của bà Kha sáng đầu năm mang theo gà mái cùng rổ trứng gà, vài chục đồng tới nhà Cẩu Tử chúc Tết và nhận lỗi. Cha mẹ Cẩu Tử sớm bị đứa nhỏ suốt ngày gây chuyện khiến kiệt sức, tự hiểu nhà mình đuối lý, từ chối một phen chỉ nhận trứng gà.
Trên đường về nhà, Kha Thanh Hán không yên lòng nghe bà Kha lải nhải, thầm nghĩ hai ngày nay không thấy Hồng Vi, hắn có chút lo lắng. Mấy ngày nay trong thôn người ta nói không ít lời khó nghe. Kha Thanh Hán dù sao coi như người đọc sách, ông Kha hung dữ dã man không nói lý, cho nên mấy người kia phần lớn chĩa đầu mâu vào Hồng Vi.
Hắn còn nhớ kỹ ngày đó Hồng Vi bị đánh, không biết có bị thương hay không.
Đầu năm người đánh bài nhiều, đương nhiên sáng sớm đã không thấy bóng ông Kha. Bà Kha hai ngày nay nhìn chằm chằm Kha Thanh Hán, thấy hắn ngoan ngoãn ở trong phòng thì thả lỏng cảnh giác, tán dóc với người đến chúc Tết.
Kha Thanh Hán ngồi trước bàn sách trong phòng, nhíu mày suy nghĩ cách lặng lẽ gặp mặt Hồng Vi. Hắn không biết vì sao nhớ mong người kia như vậy, chỉ cho là lo lắng Hồng Vi đánh nhau không biết có bị thương không. Mắt vô thức lướt qua cửa sổ, hắn đột nhiên nghĩ ra cách hay.
Phòng Kha Thanh Hán có hai cửa sổ, một cái hướng trong nhà, một cái hướng bên ngoài. Cửa khổ làm bằng gỗ hàng rào, trên đỉnh có tầng nhựa mỏng chắn gió.
Cửa sổ hướng trong nhà thì mùa hè vén màng mỏng hóng gió. Cửa sổ ngoài phòng thì quanh năm che màng, bên ngoài người đi đường không nhiều lắm. Bởi vì có phòng nhốt ngưu, mùi quá nồng, bình thường người ta đều đi vòng qua.
Hắn tới cạnh cửa, cẩn thận nghe ngóng tình hình nhà chính. Bà Kha và người ta nói một lát sau đi theo ra ngoài chúc Tết. Dường như lo lắng hắn lén chuồn đi, bà khóa kỹ cửa chính bên ngoài.
Xác nhận mẹ rời đi, Kha Thanh Hán lập tức đi ra phòng tìm tấm ván gỗ, cây cưa, mấy cái đinh và tấm màn mỏng. Hắn đi tới trước cửa sổ hướng ra ngoài, giật rèm, xé một nửa tấm màng mỏng trên hàng rào. Hàng rào gỗ ở chính giữa cố định then gỗ. Hắn dùng then làm chốt, giữ lại trên màng mỏng.
Sau đó Kha Thanh Hán cầm tám ván gỗ so sánh với dưới then, vẽ xong đường cong dùng cái cưa dọc theo đường cong làm xong ván gỗ.
Chuẩn bị xong ván gỗ, hắn thử nhét vào cửa sổ, vừa khít với nửa cửa sổ dưới then cài, bắt đầu dùng cái cưa đem cây gỗ dưới cái then cưa đứt từng cây.
Mất nửa tiếng đồng hồ mới sửa sang xong cửa sổ. May hôm nay là ngày đầu năm, bà Kha gần đây không có việc gì thường ở trong nhà đã đi ra ngoài.
Kha Thanh Hán cẩn thận nhìn kết cấu then hàng rào gỗ, xác định cây gỗ trên dưới không là một thể, cho nên cưa mất gỗ phía dưới không đến mức ảnh hưởng cả cửa sổ.
Thả cưa lại chỗ cũ, Kha Thanh Hán khó kiềm được hưng phấn khóa chặt cửa phòng, mặc quần áo giày dép, xác định ngoài cửa sổ không người, liền cẩn thận co người từ nửa cửa sổ dưới chui ra ngoài.
Rơi xuống đất, hắn tìm tảng đá dùng cái đinh đóng mấy chỗ màng mỏng ngoài cửa sổ, sợ có người chú ý hàng rào gỗ khác lạ. Đương nhiên màng mỏng chỉ là là ngụy trang, có thể tùy ý vén lên. Mỗi lần ra vào, cầm tảng đá đè dưới màng là được.
Mất nhiều công sức rốt cuộc tránh được tầm mắt cha mẹ, Kha Thanh Hán không thể chờ đợi được muốn đi gặp Hồng Vi. Cẩn thận tránh người quen, đi vòng tới cửa sau nhà Hồng Vi, xác định trong phòng bếp không có người khác, hắn cẩn thận đẩy cửa ra.
Hồng Vi ngồi bên giường vừa thấy hắn liền mừng rỡ.
“Anh Thanh Hán!”
Kha Thanh Hán vội làm động tác đừng lên tiếng, khiến Hồng Vi bật cười.
“Không sao, chỉ có một mình em ở nhà.”
Dù nói vậy nhưng cậu vẫn đứng dậy đóng cánh cửa liên thông nhà bếp và nhà chính.
“Sau lưng anh sao dính đất cát không vậy?”
Vỗ lưng, Kha Thanh Hán kể lại chuyện đã xảy ra, Hồng Vi nghe trợn mắt há hốc mồm.
“Anh Thanh Hán, anh…anh mở màng mỏng ra, buổi tối cửa sổ lùa gió vào phòng sẽ rất lạnh.”
“Anh làm tấm ván gỗ, quay về sẽ kéo lên chống cửa sổ.”
Hồng Vi đổi sắc mặt vài lần, kéo Kha Thanh Hán ngồi trên giường mình, thấp giọng nói.
“Nhà anh không cho chúng ta gặp mặt…”
“Không sao đâu.” Kha Thanh Hán không thèm để ý, nhìn chằm chằm Hồng Vi thay áo mới đeo kẹp tóc bươm bướm có vẻ đặc biệt xinh đẹp. Hắn nhấc tay sờ đầu cậu. “Tía yêu cầu quá vô lý, anh không thể không gặp em.”
“Em…” Hồng Vi chần chờ, nhẹ tựa vào vai Kha Thanh Hán. “Em cũng không nỡ.”
Nghe người này âm thanh đáng thương, Kha Thanh Hán cười khẽ vô lưng cậu.
“Sau này anh có thể chờ trời tối, mở cửa sổ đến nhà em cùng trò chuyện. Hơn nữa lúc em ra ruộng thì chúng ta có thể cùng một chỗ đi sớm về trễ.” Ruộng lúa hai nhà đều cách nhà khá xa, không lo bị ông Hồng phát hiện.
“Ừm.” Hồng Vi nghe xong tâm tình biến tốt. “Ý này hay.”
Cong khóe môi, Kha Thanh Hán tùy ý Hồng Vi dựa vào mình. Đối với người này, hắn luôn không nhịn được muốn che chở. Chợt nhớ mục đích hôm nay, hắn vội vịn đối phương ngồi thẳng dậy.
“Vết thương của em sao rồi?”
Lát sau Hồng Vi mới hiểu ý hắn, lắc đầu.
“Em không bị thương.” Lại đổi giọng. “Anh Thanh Hán, mặt của anh…”
“Không có gì.”
“Nó có để lại sẹo không?”
“Không biết nữa.” Kha Thanh Hán an ủi. “Miệng vết thương không sâu. Mà đàn ông sợ gì để lại sẹo!”
Hồng Vi duỗi ra một ngón tay, cẩn thận sờ gần miệng vết thương trên mặt Kha Thanh Hán, hốc mắt ửng đỏ.
“Anh phải cẩn thận đó, mùa đông dễ nứt da.”
“Ừ.”
“Còn nữa.” Hồng Vi cau mày, muốn cởi đồ đối phương. “Sau lưng anh nhất định có máu bầm.”
Kha Thanh Hán đẩy tay Hồng Vi ra.
“Không có việc gì.”
“Không có mới lạ.” Rất hiểu đối phương, Hồng Vi vừa thấy phản ứng của hắn liền biết, người này nhất định bị thương không nhẹ. “Bác trai ra tay không biết nặng nhẹ, bác gái lại không chú ý đến anh nhiều.”
“Anh nằm sấp đi, em xoa bóp cho, lại bôi tử thủy ngân.”
Hồng Vi đã quyết ý thì Kha Thanh Hán cũng không từ chối. Lần trước bị cái thau đập trúng xương vai, lưng, eo, thật là hơi đau, hắn liền cởi áo bông và áo len, nằm trên chăn.
Áo mỏng bị người nhẹ nhàng vén lên, khí lạnh lùa Kha Thanh Hán đánh rùng mình.
“Lạnh lắm hả?” Giọng Hồng Vi truyền đến từ sau lưng hắn. “Nhịn chút đi, sẽ mau xong thôi.”
“Ừm.”
Lưng trần bị đôi tay đầy vết chai dùng sức bóp. Lòng bàn tay thô ráp lúc nhẹ lúc nặng mơn trớn làn da, Kha Thanh Hán dần bỏ qua đau đớn và rét lạnh trên lưng, chỉ thấy có loại rung động lạ lùng từ sâu trong tâm hồn dâng trào, thân thể cũng ấm lên. Nóng cháy và khát vọng khó hình dung trở nên ngày càng rõ ràng.
“Anh Thanh Hán?” Hồng Vi có chút khó hiểu nhìn hắn đột nhiên xoay người, hai tay bị đối phương nắm chặt.
Kha Thanh Hán tỉnh hồn, cố gắng dời ánh mắt khỏi người cậu.
“Anh không sao.”
Hồng Vi cau mày.
“Để em phủi tử thủy ngân cho anh.” Nói xong cậu vội kéo chăn đắp cho Kha Thanh Hán. Cậu xuống giường lục tìm tầng dưới tủ chén.
Kha Thanh Hán nằm ngửa trong chăn, ngửi mùi hương của Hồng Vi, chỉ thấy dưới bụng thứ kia vừa phình vừa đau. Đương nhiên hắn hiểu phản ứng này đại biểu cái gì.
“Anh ngơ ngác gì thế?”
Khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến Kha Thanh Hán kinh hoảng. Hắn giật mình sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc, rất gầy, còn có chút non nớt. Người này là Hồng Vi hắn luôn che chở cưng yêu, cũng là…cậu trai mười bốn tuổi cùng giới tính với mình.
Mà mới rồi hắn đang nghĩ cái gì?
Trái tim Kha Thanh Hán lạnh băng, bật dậy đẩy ra Hồng Vi, không nhìn mặt đối phương, thở hổn hển.
Dường như Hồng Vi bị hù dọa, vội cầm tay Kha Thanh Hán.
“Anh Thanh Hán, anh làm sao vậy?”
Kha Thanh Hán cầm tay đối phương, tâm tình kích động, nhịn không được ôm Hồng Vi vào ngực, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt chưa hoàn toàn nẩy nở.
Hồng Vi ngửa đầu, môi cong lên. Dường như thấy ra Kha Thanh Hán không có việc gì, cậu không nói nhiều, ngược lại vươn tay vòng qua lưng ôm Kha Thanh Hán.
Mắt lưu luyến bờ môi có vẻ tái nhợt, Kha Thanh Hán ôm đối phương hơn nửa ngày sau mới chậm rãi nói.
“Tiểu Vi, sau này anh sẽ vẫn luôn chăm sóc em.”
Hồng Vi sững sờ, lập tức cười toe toét.
“Em cũng sẽ luôn quan tâm anh!”
“Tốt lắm.”
“Anh Thanh Hán, mau nằm lại đi, đừng để đông lạnh.”
“Không lạnh.”
“Anh Thanh Hán, anh thở gấp quá.”
“…”
“Anh ôm em chặt quá.”
“Xin lỗi…anh lạnh.”
“Lạnh thì nằm xuống đắp mền đi.”
“Cùng một chỗ.”
“Không được, em còn chưa tìm được tử thủy ngân.”
“…”
“Được rồi, em cùng anh nằm trong chốc lát. Dường như từ nhỏ đến giờ em chưa từng ngủ chung với anh Thanh Hán.”
“…”
“Anh Thanh Hán, người anh nóng quá.”
“Đừng – sờ- bậy!”
“A.”
“Anh Thanh Hán.”
“Ừ.”
“Em nghe nói bác gái nhờ bà mối…làm mai cho anh.”
“Ai nói?”
“Là Thanh Tân bên ông Hai nhà anh mới nói. Anh Thanh Hán…”
“Hử?”
“Nếu anh cưới vợ, có phải em sẽ không thể thường xuyên tìm anh, anh sẽ chỉ đối xử tốt với cô ấy?”
“Đừng nghe con nít nói bậy.” Qua tháng giêng hai mươi lăm hắn mới chính thức tròn mười sáu tuổi, nói đến kết hôn thì còn quá sớm.
“Nhưng sớm muộn gì anh sẽ kết hôn thôi.”
Kha Thanh Hán nhẹ ôm thân thể gầy yếu trong ngực, cố gắng kiềm chế không dùng sức quá mạnh. Lát sau hắn trầm giọng kêu.
“Tiểu Vi.”
“Trước khi em kết hôn anh sẽ không tìm đối tượng, chỉ tốt với một mình em.” Vĩnh viễn.
Tác giả :
Nhĩ Duy Hoa