Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!
Chương 64 Sốc Thuốc
Người nọ đứng ở phía ngược sáng, bóng lưng thẳng tắp nhìn Tô Tư Vũ.
Tô Tư Vũ giật mình trong chốc lát, sau đó chuyển sang vui mừng, gọi.
“Ông!”
Lục Sính nhìn Lục Đình Phong sắc mặt ửng đỏ khác thường, cả người mềm nhũn nằm trên giường, cùng hành động của Tô Tư Vũ lúc nãy, trong lòng dâng lên một trận tức giận.
Tô Tư Vũ kéo qυầи ɭóŧ của Lục Đình Phong lên, cô ta xuống giường đi đến gần Lục Sính.
“Ông, sao ông lại…”
Chát!
Còn chưa nói hết câu, Tô Tư Vũ liền ăn một bạt tay.
Lực đánh của Lục Sính không mạnh, nhưng Tô Tư Vũ được nuông chiều từ bé làm sao chịu nổi, cô ta ôm bên má bị đánh đỏ ửng, ngã người trừng mắt thật lớn với Lục Sính, trong ánh mắt kia hoàn toàn là bốn chữ “không thể tin nổi”.
Lục Sính từ trước đến giờ chưa từng nói nặng Tô Tư Vũ một câu, huống hồ chi là đánh cô ta.
Hôm nay là lần đầu tiên Lục Sính ra tay đánh Tô Tư Vũ.
“Ông!”
Tô Tư Vũ ấm ức, nhẹ giọng kêu một tiếng liền bị Lục Sính quát lại.
“Im miệng!”
Cánh tay ông ta đã buông xuống nhưng vẫn run rẩy liên tục, Lục Sính đi đến nhìn Lục Đình Phong một lượt, sau đó ông ngồi xuống mặc lại quần áo cho hắn.
Lục Đình Phong cùng Tô Tư Vũ vẫn chưa xảy chuyện gì.
Lục Sính nhăn mày nhìn Tô Tư Vũ, cảm giác thất vọng đối với người cháu gái này càng lúc càng lớn.
Ông không bao giờ dám tin, người như Tô Tư Vũ lại dùng cách hạ đẳng là chuốc rượu Lục Đình Phong để lên giường với hắn.
Lục Sính giận đến đau cả đầu, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn.
Thật may, việc đáng sợ của những năm trước vẫn chưa rơi trên người cháu của mình.
“Tô Tư Vũ, ông quá thất vọng về con.
Có bao nhiêu cách khiến Lục Đình Phong quay đầu, vì sao phải chọn cách đê hèn hạ tiện này?”
“Mượn rượu trèo lên giường đàn ông, con còn biết xấu hổ hay không hả?”
Tô Tư Vũ ban đầu nhìn thấy Lục Sính còn vui mừng vì có đồng minh, nhưng thái độ từ lúc vào phòng của ông đến giờ khiến Tô Tư Vũ cảm thấy sợ hãi.
Cô quá tin tưởng vào tình yêu thương cùng nuông chiều của Lục Sính, cho nên luôn đinh ninh rằng bất cứ việc làm gì của cô Lục Sính cũng chấp thuận.
Tô Tư Vũ quên mất xuất thân của bà nội Lục Đình Phong cùng ba Lục Đình Phong là từ đâu mà ra, cô quên mất Lục Sính câm ghét nhất là thể loại nào, cô quên mất giới hạn của ông ấy là ở đâu.
Tô Tư Vũ quên rồi, khi bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ, đầu óc Tô Tư Vũ tỉnh táo lại đôi chút, cô đối diện với ánh mắt tràn trề thất vọng của Lục Sính.
Tô Tư Vũ lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác mất tất cả, như một con chó sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
“Con…con chỉ là…”
Chỉ là quá yêu Lục Đình Phong, chỉ là mong muốn hắn thuộc về mình nhanh hơn một chút, cô đợi chờ hơn tám năm rồi, quá lâu rồi! Cô sắp phát điên khi phải đợi thêm nữa rồi!
Lục Sính xuyên qua khuôn mặt đẫm nước mắt của Tô Tư Vũ, dường như thấy được bóng dáng của mẹ Lục Triết Hạo năm đó, bà ta nằm cạnh ông, hai mắt đẫm lệ cầu mong ông tha thứ.
Sau đó vài tháng, bà ta lại đến tìm ông, nói rằng thứ trong bụng bà ấy là con Lục Sính.
Ông chỉ nghĩ đến đó bất giác rùng mình, sự ghê tởm đó vĩnh viễn ông cũng không quên được.
Nay chúng lần nữa xuất hiện trên người Tô Tư Vũ, cháu gái mà ông nhìn nó từ bé lớn lên, càng lúc càng giống Đình Đình.
Lục Sính có lẽ đã lầm, cho dù Tô Tư Vũ có giống Tô Đình Đình bao nhiêu, cô ta cũng không phải là bà ấy, càng không xứng để giống bà ấy.
Lục Sính không muốn nói chuyện với Tô Tư Vũ, ông kéo người Lục đình Phong dậy, chợt phát hiện người hắn vô cùng nóng, Lục Sính vỗ vỗ vào mặt hắn, gọi tên hắn, nhưng Lục Đình Phong không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Sính kiểm tra một lần nữa, sau cùng phát hiện cổ tay Lục Đình Phong có một vết đâm, máu chỉ vừa mới ngừng lại, khi chạm vào cánh tay Lục Đình Phong, cơ thể hắn còn co giật nhè nhẹ.
Lục Sính cảm thấy không ổn, vội hỏi Tô Tư Vũ.
“Con làm gì với nó rồi?”
Tô Tư Vũ giật mình, ấp úng.
“Con, con…”
“Nói mau!”
Tô Tư Vũ không còn cách nào khác bèn nói.
“Con chỉ là tiêm cho anh ấy một mũi thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
Lục Sính kéo cổ tay áo Lục Đình Phong lên, trên da là vô số vết ban đỏ mới nổi, ông ta triệt để lặng người.
Lục Đình Phong bị sốc thuốc rồi.
Lục Sính gấp gáp đỡ người Lục Đình Phong ra, Tô Tư Vũ thấy tình huống này không đúng, vội đứng lên, ý tứ muốn đỡ Lục Đình Phong, lại bị Lục Sính hất tay ra.
Ánh mắt của ông nhìn Tô Tư Vũ khác hẵng mọi ngày, làm cho Tô Tư Vũ hoảng sợ vội lùi bước.
“Tô Tư Vũ, ông cảnh cáo con, nếu Lục Đình Phong có mệnh hệ gì, ông không tha cho con đâu! ”.
Tô Tư Vũ giật mình trong chốc lát, sau đó chuyển sang vui mừng, gọi.
“Ông!”
Lục Sính nhìn Lục Đình Phong sắc mặt ửng đỏ khác thường, cả người mềm nhũn nằm trên giường, cùng hành động của Tô Tư Vũ lúc nãy, trong lòng dâng lên một trận tức giận.
Tô Tư Vũ kéo qυầи ɭóŧ của Lục Đình Phong lên, cô ta xuống giường đi đến gần Lục Sính.
“Ông, sao ông lại…”
Chát!
Còn chưa nói hết câu, Tô Tư Vũ liền ăn một bạt tay.
Lực đánh của Lục Sính không mạnh, nhưng Tô Tư Vũ được nuông chiều từ bé làm sao chịu nổi, cô ta ôm bên má bị đánh đỏ ửng, ngã người trừng mắt thật lớn với Lục Sính, trong ánh mắt kia hoàn toàn là bốn chữ “không thể tin nổi”.
Lục Sính từ trước đến giờ chưa từng nói nặng Tô Tư Vũ một câu, huống hồ chi là đánh cô ta.
Hôm nay là lần đầu tiên Lục Sính ra tay đánh Tô Tư Vũ.
“Ông!”
Tô Tư Vũ ấm ức, nhẹ giọng kêu một tiếng liền bị Lục Sính quát lại.
“Im miệng!”
Cánh tay ông ta đã buông xuống nhưng vẫn run rẩy liên tục, Lục Sính đi đến nhìn Lục Đình Phong một lượt, sau đó ông ngồi xuống mặc lại quần áo cho hắn.
Lục Đình Phong cùng Tô Tư Vũ vẫn chưa xảy chuyện gì.
Lục Sính nhăn mày nhìn Tô Tư Vũ, cảm giác thất vọng đối với người cháu gái này càng lúc càng lớn.
Ông không bao giờ dám tin, người như Tô Tư Vũ lại dùng cách hạ đẳng là chuốc rượu Lục Đình Phong để lên giường với hắn.
Lục Sính giận đến đau cả đầu, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn.
Thật may, việc đáng sợ của những năm trước vẫn chưa rơi trên người cháu của mình.
“Tô Tư Vũ, ông quá thất vọng về con.
Có bao nhiêu cách khiến Lục Đình Phong quay đầu, vì sao phải chọn cách đê hèn hạ tiện này?”
“Mượn rượu trèo lên giường đàn ông, con còn biết xấu hổ hay không hả?”
Tô Tư Vũ ban đầu nhìn thấy Lục Sính còn vui mừng vì có đồng minh, nhưng thái độ từ lúc vào phòng của ông đến giờ khiến Tô Tư Vũ cảm thấy sợ hãi.
Cô quá tin tưởng vào tình yêu thương cùng nuông chiều của Lục Sính, cho nên luôn đinh ninh rằng bất cứ việc làm gì của cô Lục Sính cũng chấp thuận.
Tô Tư Vũ quên mất xuất thân của bà nội Lục Đình Phong cùng ba Lục Đình Phong là từ đâu mà ra, cô quên mất Lục Sính câm ghét nhất là thể loại nào, cô quên mất giới hạn của ông ấy là ở đâu.
Tô Tư Vũ quên rồi, khi bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ, đầu óc Tô Tư Vũ tỉnh táo lại đôi chút, cô đối diện với ánh mắt tràn trề thất vọng của Lục Sính.
Tô Tư Vũ lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác mất tất cả, như một con chó sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
“Con…con chỉ là…”
Chỉ là quá yêu Lục Đình Phong, chỉ là mong muốn hắn thuộc về mình nhanh hơn một chút, cô đợi chờ hơn tám năm rồi, quá lâu rồi! Cô sắp phát điên khi phải đợi thêm nữa rồi!
Lục Sính xuyên qua khuôn mặt đẫm nước mắt của Tô Tư Vũ, dường như thấy được bóng dáng của mẹ Lục Triết Hạo năm đó, bà ta nằm cạnh ông, hai mắt đẫm lệ cầu mong ông tha thứ.
Sau đó vài tháng, bà ta lại đến tìm ông, nói rằng thứ trong bụng bà ấy là con Lục Sính.
Ông chỉ nghĩ đến đó bất giác rùng mình, sự ghê tởm đó vĩnh viễn ông cũng không quên được.
Nay chúng lần nữa xuất hiện trên người Tô Tư Vũ, cháu gái mà ông nhìn nó từ bé lớn lên, càng lúc càng giống Đình Đình.
Lục Sính có lẽ đã lầm, cho dù Tô Tư Vũ có giống Tô Đình Đình bao nhiêu, cô ta cũng không phải là bà ấy, càng không xứng để giống bà ấy.
Lục Sính không muốn nói chuyện với Tô Tư Vũ, ông kéo người Lục đình Phong dậy, chợt phát hiện người hắn vô cùng nóng, Lục Sính vỗ vỗ vào mặt hắn, gọi tên hắn, nhưng Lục Đình Phong không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Sính kiểm tra một lần nữa, sau cùng phát hiện cổ tay Lục Đình Phong có một vết đâm, máu chỉ vừa mới ngừng lại, khi chạm vào cánh tay Lục Đình Phong, cơ thể hắn còn co giật nhè nhẹ.
Lục Sính cảm thấy không ổn, vội hỏi Tô Tư Vũ.
“Con làm gì với nó rồi?”
Tô Tư Vũ giật mình, ấp úng.
“Con, con…”
“Nói mau!”
Tô Tư Vũ không còn cách nào khác bèn nói.
“Con chỉ là tiêm cho anh ấy một mũi thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
Lục Sính kéo cổ tay áo Lục Đình Phong lên, trên da là vô số vết ban đỏ mới nổi, ông ta triệt để lặng người.
Lục Đình Phong bị sốc thuốc rồi.
Lục Sính gấp gáp đỡ người Lục Đình Phong ra, Tô Tư Vũ thấy tình huống này không đúng, vội đứng lên, ý tứ muốn đỡ Lục Đình Phong, lại bị Lục Sính hất tay ra.
Ánh mắt của ông nhìn Tô Tư Vũ khác hẵng mọi ngày, làm cho Tô Tư Vũ hoảng sợ vội lùi bước.
“Tô Tư Vũ, ông cảnh cáo con, nếu Lục Đình Phong có mệnh hệ gì, ông không tha cho con đâu! ”.
Tác giả :
Lữ Mộc Hy