[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu
Chương 7: Vương triều Kim Bằng
Edit: Túy Mộng.
Sau khi Thượng Quan Phi Yến dọn vào tiểu lâu, phần lớn thời gian đều xoay quanh bên cạnh Hoa Mãn Lâu, kể cho y đủ loại chuyện thú vị, nàng tỏ ra rất hồn nhiên lương thiện, đa số mọi người đều sẽ thích tiểu cô nương này.
Hoa Mãn Lâu không thể không thừa nhận trong những người y đã từng gặp qua Thượng Quan Phi Yến là một cô gái khiến cho y động tâm. (Ta vẫn cảm thấy nguyên nhân là do trước đó y ở trong nhà, ít khi gặp được con gái.)
Có điều tuy bên ngoài Hoa Mãn Lâu tỏ ra rất bình thản, nhưng đáy lòng y vẫn giữ một phần cảnh giác, tuy là có đôi lúc Thượng Quan Phi Yến khiến y cực kì cảm động −−− tựa như nàng nói muốn trộm yêu bài của Thanh Y Lâu cho Hoa Mãn Lâu, như vậy sẽ không ai có thể khi dễ y. (yêu bài: thẻ bài đeo bên hông trong mấy phim kiếm hiệp ấy)
Nhưng mà cảm động thì cảm động, khi ngươi cảm thấy có cái gì sai sai, trong tiềm thức khó mà không suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà những lúc Thượng Quan Phi Yến ở đây, Cơ Lang hầu như không xuất hiện, cho dù có đôi lúc đụng mặt, Hoa Mãn Lâu cũng cảm giác được Cơ Lang không thèm nhìn Thượng Quan Phi Yến, thậm chí còn hơi chán ghét, điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến y vững lòng, không rơi vào tay giặc.
Cơ Lang nhìn người cực kỳ chính xác, vì hắn có năng lực thần kỳ.
“Hoa công tử, vị bằng hữu kia của ngươi lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần vậy sao? Ta ở trong khách phòng (khách phòng: phòng dành cho khách) bên cạnh hắn hơn nửa tháng nay, lại chưa từng phát hiện động tĩnh gì trong phòng hắn, võ công của hắn chắc chắn rất cao.” Thượng Quan Phi Yến lộ vẻ khâm phục, hiếu kỳ không thôi.
“Ta cũng không biết võ công của hắn tài giỏi hay không, có điều hắn thật sự rất lợi hại.” Mỗi khi nói đến Cơ Lang, Hoa Mãn Lâu càng tỏ ra vui vẻ, điểm ấy chính bản thân y cũng không phát hiện.
Thượng Quan Phi Yến nói: “Nghe nói bằng hữu của ngươi đều vô cùng kì diệu như vậy, giống như lần trước ngươi kể cho ta về tên Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày kia, lần đầu tiên ta biết có người có đến bốn hàng lông mày, nếu có cơ hội ta phải đi xem thử.”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Sẽ có cơ hội.”
Thượng Quan Phi Yến dừng một chút, đột nhiên nói rằng: “Thật ra thì, ta lừa ngươi.”
Hoa Mãn Lâu nói: “Hửm?”
Thượng Quan Phi Yến mấp máy môi, giọng nói thấp thỏm: “Thật ra ta đến chỗ này của ngươi là có mục đích, ta nghe nói ngươi có một tên bằng hữu rất lợi hại, hắn có thể giúp bọn ta, cho nên ta mới chạy đến nơi này của ngươi.”
“Ngươi đến tìm Lục Tiểu Phụng?” Bằng hữu của Hoa Mãn Lâu không nhiều lắm, nhưng ‘bằng hữu lợi hại được người đời biết đến’ của y trước mắt cũng chỉ có Lục Tiểu Phụng.
Thượng Quan Phi Yến gật đầu: “Xin lỗi, vẫn luôn không dám nói cho ngươi biết, ngươi có thể tha thứ cho ta được không?”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Ta rất vui vì ngươi đã nói thật.”
Thượng Quan Phi Yến vừa nghe liền biết y không trách cứ mình, giọng nói cũng phấn chấn hơn: “Thật ra chuyện là như vậy, thúc thúc (chú) của ta vốn là hoàng tử của vương triều Kim Bằng… (từ đây được lược bỏ, không rõ số chữ)”
Hoa Mãn Lâu nghe xong, hiểu ra, nói: “Cho nên ngươi đến nơi này là muốn nhờ ta tìm Lục Tiểu Phụng đến giúp các ngươi, tìm lại tiền bạc châu báu mang ra ngoài từ Kim Bằng quốc năm ấy trả lại cho các ngươi?”
Thượng Quan Phi Yến gật đầu: “Đúng vậy, nếu có thể ta cũng không muốn quấy rầy các ngươi, ở chung nhiều ngày như vậy, ta thấy cuộc sống của ngươi thật đơn giản cũng thật vui vẻ, ta rất áy náy. Nhưng mà chúng ta cũng không có cách nào khác, hoàng thúc và công chúa Đan Phượng đều cho rằng chỉ có Lục Tiểu Phụng mới có thể trợ giúp một tay.”
Nàng nhìn Hoa Mãn Lâu cầu xin, trong khoảng thời gian này đủ khiến Thượng Quan Phi Yến biết rằng tuy đôi mắt Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy nhưng mấy giác quan khác của y lại nhạy bén hơn người −−− thậm chí Hoa Mãn Lâu có thể dựa vào việc “nghe” hiểu được tâm tình biến hóa của người khác, điều này thật sự khó tin. (trên TV nói.)
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Ta nghĩ ta không thể nào cự tuyệt thỉnh cầu của một cô gái.”
“Cho nên ngươi đã đáp ứng nàng ta?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, trước sau như một không hề gợn sóng.
Hoa Mãn Lâu đang khảy đàn, mỗi ngày y đều thích đàn một khúc, việc này khiến cho tâm tình y vui vẻ.
Nhưng dạo gần đây, có đôi lúc Cơ Lang cũng sẽ đến nghe một khúc, tài đánh đàn của Hoa Mãn Lâu tuy không thể so với tiên nữ giỏi ca múa trên Tiên giới nhưng tiếng đàn của y cảm thụ được vạn vật trên thế giới, không giống với tiếng đàn của mấy tiên nữ mặc dù không đến mức ba ngày không dứt(*), nhưng vẫn mang ý nghĩa như Thiên cung Tiên giới mờ ảo lại trong trẻo lạnh lùng vô tình.
(*Nguyên văn là “Nhiễu Lương Tam Nhật” một thành ngữ bắt nguồn từ điển cố: Vào thời Chiến Quốc, một cô gái tên là Hàn Nga đã đi tới Tề Quốc. Vì lương thực cạn kiệt nên cô đành phải đành phải dừng chân ở cửa Nam hát rong xin ăn. Giọng hát của cô tuyệt đẹp mà uyển chuyển khiến lòng người rung động, mọi người đều ca ngợi giọng hát của Hàn Nga là ”Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt”. Từ đó thành ngữ này được dùng để hình dung tiếng ca quyến rũ và sức hấp dẫn của âm nhạc.)
Hoa Mãn Lâu khảy đàn, cười nói: “Ừ, ta đã đáp ứng nàng, ta sẽ đi tìm Đại Kim Bằng Vương với nàng.”
“Con người ngu xuẩn.” Cơ Lang hừ nhẹ một tiếng, “Bản quân không tin ngươi không nhìn ra sự xấu xa của nàng ta.”
Hoa Mãn Lâu không trả lời hắn mà lại nói: “Cũng lâu rồi ta không nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, ta thật nhớ hắn, ngươi muốn đi với ta không?”
“Tại sao bản quân phải đi cùng ngươi?” Cơ Lang cũng không muốn dính vào mấy chuyện phiền phức này.
“Tại vì ta sẽ mang “ngươi” đi cùng.” Hoa Mãn Lâu ngưng đàn, sờ sờ cây hoa lan trên bàn.
Ngay lập tức, sắc mặt Cơ Lang liền tối sầm.
Chỉ có điều cuối cùng hắn vẫn đồng ý với lời mời của Hoa Mãn Lâu, tuy rằng hắn đã sớm không còn là Hoa Tinh lúc chưa thành tiên không được rời khỏi bản thể quá xa, nhưng mà hắn phải bảo đảm bản thể của mình sẽ không bị đụng chạm tùy tiện.
Nhưng trước khi Hoa Mãn Lâu đạt được nguyện vọng, Cơ Lang cũng không thể lấy lại cây hoa lan.
Nhân quả chết tiệt, Thiên đạo chết tiệt, quy luật chết tiệt. Cơ Lang không nhịn được chửi rủa.
Nhìn Cơ Lang thay đổi sắc mặt dường như đã trở thành thú vui của Hoa Mãn Lâu, Cơ Lang có thể đi cùng mình khiến cho y thật cao hứng, có lẽ đoạn đường này hẳn là vô cùng náo nhiệt.
Quả thật rất náo nhiệt, trên đường đi bọn họ bị tập kích không ít, mấy kẻ tập kích này đợt sau còn cường đại hơn đợt trước, nhưng Hoa Mãn Lâu không có cơ hội ra tay, tính khí Cơ Lang không tốt ngay cả xe ngựa cũng không bước ra lại có thể khiến bọn chúng không thể nhúc nhích −−− thân là tiên nhân, phần lớn thời điểm hắn không sát sinh.
Bởi vì Hoa Mãn Lâu muốn mang theo cây phong lan, cho nên họ không cưỡi ngựa mà đổi thành ngồi xe ngựa, may mà bọn họ xuất phát trước, Thượng Quan Phi Yến nói công chúa Đan Phượng có việc giao cho nàng đi làm, cũng không đi cùng bọn họ, bằng không Cơ Lang tuyệt đối không đồng ý ngồi chung chiếc xe ngựa với họ.
Sau khi chạy đến nơi của Đại Kim Bằng Vương, Hoa Mãn Lâu chỉ gặp Đại Kim Bằng Vương và công chúa Đan Phượng qua một lần, nhưng đối phương rất khách khí với y, vẫn dùng lễ nghi khách quý chiêu đãi y.
Ngoài Đại Kim Bằng Vương và công chúa Đan Phượng, Hoa Mãn Lâu còn gặp phải Thượng Quan Tuyết Nhi, một tiểu cô nương khéo léo tinh quái rất thích nói dối.
Nàng nói cho bọn họ biết nàng là tỷ tỷ (chị) của Thượng Quan Phi Yến, Hoa Mãn Lâu cười mà không nói, Cơ Lang thờ ơ.
Ngày hôm sau, công chúa Đan Phượng và Thượng Quan Tuyết Nhi cùng nhau rời khỏi đây, Hoa Mãn Lâu biết hai người kia đi tìm Lục Tiểu Phụng.
Vài ngày sau, Lục Tiểu Phụng đến, Hoa Mãn Lâu được mời đến nhà trước gặp hắn, Cơ Lang đương nhiên sẽ không đi theo, đúng lúc hắn nhìn thấy ánh trăng, một mình leo lên nóc nhà, ngồi ở chỗ cao nhất hóng gió ngắm trăng.
Gió đêm hơi lớn, áo bào hắn bị thổi chập chờn, mái tóc dài lay động theo chiều gió. Ánh trăng chiếu lên người hắn, nhuộm ra một tầng ánh sáng rực rỡ.
Ánh trăng có một loại năng lực thần kỳ, lúc trước chưa thành tiên, mỗi đêm Cơ Lang đều sẽ đi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tăng tu vi, về sau thành tiên rồi, không cần mượn ánh trăng cũng có thể tự hấp thụ linh khí trời đất, nhưng hắn vẫn không thay đổi thói quen này, chỉ cần rảnh rỗi liền thích đứng dưới ánh trăng, cứ ngồi đó cả một đêm.
Trong gió phiêu đãng đủ loại tin tức, líu ra líu ríu nối liền không dứt, nhưng lại không quấy nhiễu con người, đó là lời của các cây cối, mặc dù chúng nó không thể động đậy, không thể nói chuyện, bản thân lại có cách để kết nối nhau, chỉ cần nơi đó có cây cối, bất cứ chuyện gì cũng không lừa được chúng nó.
Đột nhiên nghe được một tin, ánh mắt Cơ Lang thờ ơ liếc qua hoa viên trong hậu viện, thu lại tầm nhìn, vẫn thản nhiên tự đắc như trước, đây không phải tháng của hắn, hắn không cần phải quan tâm làm gì. (Túy: Cơ Lang là một vị hoa thần phụ trách quản lý một trong 12 tháng (ở chương 5), cho nên tháng này không phải của Cơ Lang nên anh không muốn nhúng tay vào:v)
Sau khi Hoa Mãn Lâu gặp Lục Tiểu Phụng, bữa tối lấy nước đường thay rượu bồ đào cùng uống với Đại Kim Bằng Vương và công chúa Đan Phượng (thật không hiểu nổi, rượu bồ đào có vị như thế nào mà đi dùng cái này thay thế?) (rượu bồ đào: rượu nho), mới nói lời từ biệt bọn họ. Hai người cùng nhau trở về khách phòng. (khách phòng: phòng dành cho khách.)
Khách phòng rất lớn nhưng đồ bày biện bên trong lại không có mấy món, hơn nữa đều rất đơn sơ.
Lục Tiểu Phụng nói: “Ngươi nói đi ngươi mắc mưu Thượng Quan Phi Yến cho nên mới đến đây?”
Hoa Mãn Lâu nở nụ cười: “Ta không có bị lừa, là tự ta muốn đến.”
“Chính ngươi muốn đến?” Trong nhận thức của Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu cũng không thích tiếp tay làm việc xấu.
Hoa Mãn Lâu nói: “Bởi vì gần đây ta thật nhàm chán, muốn làm chút chuyện kích thích.” Lời này của y rất nghiêm túc.
Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, y cũng có chút xung động kích thích.
Lục Tiểu Phụng chẳng tin lời y: “E rằng chẳng qua là ngươi bị gạt!”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Thượng Quan Phi Yến quả thật rất hay nói dối, có điều lần này lời nàng nói là thật.”
Lục Tiểu Phụng nói: “Nàng kể hết sự tình cho ngươi?”
Hoa Mãn Lâu gật đầu: “Cho nên ta mới tới. Với lại ngươi cũng ở đây, ta nghĩ ngươi cần người giúp.”
Lục Tiểu Phụng sờ sờ ria mép: “Đúng là ta đang cần, hơn nữa không chỉ một mình ngươi, ta muốn đi thỉnh Tây Môn Xuy Tuyết.” (thỉnh: đi mời, nhờ ai đó giúp đỡ)
Trong số những người quen biết với Lục Tiểu Phụng, chỉ có hắn mới có thể đối phó với Độc Cô Nhất Hạc.
Cái tên kiếm khách băng sơn kia. (Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chưa thành Thần.) (băng sơn = núi băng, chỉ một người lạnh lùng, không để lộ cảm xúc.)
“Ngươi mời được hắn?”
Lục Tiểu Phụng cười khổ: “Không mời nổi, ta không nắm chắc, nhưng vẫn phải thử một chút.”
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đi chệch tình tiết vở kịch dù sao vẫn rất xoắn xuýt, nhất là thời gian giữa điện ảnh và nguyên tác khác biệt nhau rất lớn, xem nguyên tác rồi thật lòng nghĩ có nhiều đoạn trong phim ảnh đã hoàn toàn thay đổi, thật phiền não.
~OoO~
Túy: … Truyện này edit khó quá *khóc ròng*
Chú thích cho những ai chưa biết đến phim hay truyện của Lục Tiểu Phụng (như tui):
Kim Bằng Hoàng Triều là 1 triều đại cổ kính đã có từ lâu đời do dòng họ Thượng Quan dựng nên ở tận phía Nam. Nước này có phong tục đặc biệt là người trong cùng 1 họ có thể lấy nhau được. Câu chuyện bắt đầu từ khi vương triều Kim Bằng bị quân Tiết Kỵ Kha Tát Khắc xâm lược, dòng họ Thượng quan phải chạy vào Trung Thổ lánh nạn.
Tài sản của Đại Kim Bằng Vương được chia làm 4 phần giao cho 4 vị trọng thần nắm giữ, đó là: Hoàng thúc Thượng Quan Cẩn (Hoàng thúc: chú của vua), Tướng quân Bình Độc Hạc, Tư không Thượng Quan Mộc (Tư không: vào thời Minh Thanh còn gọi là công bộ Thượng Thư, nắm giữ việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, tu sửa xây dựng thủy lợi), Nội khố Nghiêm Lập Bản (nội khố: quản lí quốc khố trong nước), trong đó chỉ có một người là tận trung với vua là Thượng Quan Cẩn còn ba người kia ôm của chạy mất và đã thay tên đổi họ trở thành ba người giàu nhất thiên hạ:
+ Nghiêm Lập Bản đổi tên thành Diêm Thiết San ở Quan Trung, nổi tiếng nhiều châu báu.
+ Bình Độc Hạc đổi tên thành Độc Cô Nhất Hạc, thủ lĩnh Thanh Y Lâu, chưởng môn phái Nga My.
+ Thượng Quan Mộc đổi tên thành Hoắc Hưu, ông này khôn lỏi nhất trong ba người đó, ăn ở rất giản dị lại tránh xa sự đời nên chẳng ai biết là hắn giàu có cả.
Đại Kim Bằng Vương bị chúng nắm hết của cải, bèn nhờ vả Lục Tiểu Phụng đi đòi nợ và bắt ba người kia về chịu tội.
Sau khi Thượng Quan Phi Yến dọn vào tiểu lâu, phần lớn thời gian đều xoay quanh bên cạnh Hoa Mãn Lâu, kể cho y đủ loại chuyện thú vị, nàng tỏ ra rất hồn nhiên lương thiện, đa số mọi người đều sẽ thích tiểu cô nương này.
Hoa Mãn Lâu không thể không thừa nhận trong những người y đã từng gặp qua Thượng Quan Phi Yến là một cô gái khiến cho y động tâm. (Ta vẫn cảm thấy nguyên nhân là do trước đó y ở trong nhà, ít khi gặp được con gái.)
Có điều tuy bên ngoài Hoa Mãn Lâu tỏ ra rất bình thản, nhưng đáy lòng y vẫn giữ một phần cảnh giác, tuy là có đôi lúc Thượng Quan Phi Yến khiến y cực kì cảm động −−− tựa như nàng nói muốn trộm yêu bài của Thanh Y Lâu cho Hoa Mãn Lâu, như vậy sẽ không ai có thể khi dễ y. (yêu bài: thẻ bài đeo bên hông trong mấy phim kiếm hiệp ấy)
Nhưng mà cảm động thì cảm động, khi ngươi cảm thấy có cái gì sai sai, trong tiềm thức khó mà không suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà những lúc Thượng Quan Phi Yến ở đây, Cơ Lang hầu như không xuất hiện, cho dù có đôi lúc đụng mặt, Hoa Mãn Lâu cũng cảm giác được Cơ Lang không thèm nhìn Thượng Quan Phi Yến, thậm chí còn hơi chán ghét, điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến y vững lòng, không rơi vào tay giặc.
Cơ Lang nhìn người cực kỳ chính xác, vì hắn có năng lực thần kỳ.
“Hoa công tử, vị bằng hữu kia của ngươi lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần vậy sao? Ta ở trong khách phòng (khách phòng: phòng dành cho khách) bên cạnh hắn hơn nửa tháng nay, lại chưa từng phát hiện động tĩnh gì trong phòng hắn, võ công của hắn chắc chắn rất cao.” Thượng Quan Phi Yến lộ vẻ khâm phục, hiếu kỳ không thôi.
“Ta cũng không biết võ công của hắn tài giỏi hay không, có điều hắn thật sự rất lợi hại.” Mỗi khi nói đến Cơ Lang, Hoa Mãn Lâu càng tỏ ra vui vẻ, điểm ấy chính bản thân y cũng không phát hiện.
Thượng Quan Phi Yến nói: “Nghe nói bằng hữu của ngươi đều vô cùng kì diệu như vậy, giống như lần trước ngươi kể cho ta về tên Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày kia, lần đầu tiên ta biết có người có đến bốn hàng lông mày, nếu có cơ hội ta phải đi xem thử.”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Sẽ có cơ hội.”
Thượng Quan Phi Yến dừng một chút, đột nhiên nói rằng: “Thật ra thì, ta lừa ngươi.”
Hoa Mãn Lâu nói: “Hửm?”
Thượng Quan Phi Yến mấp máy môi, giọng nói thấp thỏm: “Thật ra ta đến chỗ này của ngươi là có mục đích, ta nghe nói ngươi có một tên bằng hữu rất lợi hại, hắn có thể giúp bọn ta, cho nên ta mới chạy đến nơi này của ngươi.”
“Ngươi đến tìm Lục Tiểu Phụng?” Bằng hữu của Hoa Mãn Lâu không nhiều lắm, nhưng ‘bằng hữu lợi hại được người đời biết đến’ của y trước mắt cũng chỉ có Lục Tiểu Phụng.
Thượng Quan Phi Yến gật đầu: “Xin lỗi, vẫn luôn không dám nói cho ngươi biết, ngươi có thể tha thứ cho ta được không?”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Ta rất vui vì ngươi đã nói thật.”
Thượng Quan Phi Yến vừa nghe liền biết y không trách cứ mình, giọng nói cũng phấn chấn hơn: “Thật ra chuyện là như vậy, thúc thúc (chú) của ta vốn là hoàng tử của vương triều Kim Bằng… (từ đây được lược bỏ, không rõ số chữ)”
Hoa Mãn Lâu nghe xong, hiểu ra, nói: “Cho nên ngươi đến nơi này là muốn nhờ ta tìm Lục Tiểu Phụng đến giúp các ngươi, tìm lại tiền bạc châu báu mang ra ngoài từ Kim Bằng quốc năm ấy trả lại cho các ngươi?”
Thượng Quan Phi Yến gật đầu: “Đúng vậy, nếu có thể ta cũng không muốn quấy rầy các ngươi, ở chung nhiều ngày như vậy, ta thấy cuộc sống của ngươi thật đơn giản cũng thật vui vẻ, ta rất áy náy. Nhưng mà chúng ta cũng không có cách nào khác, hoàng thúc và công chúa Đan Phượng đều cho rằng chỉ có Lục Tiểu Phụng mới có thể trợ giúp một tay.”
Nàng nhìn Hoa Mãn Lâu cầu xin, trong khoảng thời gian này đủ khiến Thượng Quan Phi Yến biết rằng tuy đôi mắt Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy nhưng mấy giác quan khác của y lại nhạy bén hơn người −−− thậm chí Hoa Mãn Lâu có thể dựa vào việc “nghe” hiểu được tâm tình biến hóa của người khác, điều này thật sự khó tin. (trên TV nói.)
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Ta nghĩ ta không thể nào cự tuyệt thỉnh cầu của một cô gái.”
“Cho nên ngươi đã đáp ứng nàng ta?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, trước sau như một không hề gợn sóng.
Hoa Mãn Lâu đang khảy đàn, mỗi ngày y đều thích đàn một khúc, việc này khiến cho tâm tình y vui vẻ.
Nhưng dạo gần đây, có đôi lúc Cơ Lang cũng sẽ đến nghe một khúc, tài đánh đàn của Hoa Mãn Lâu tuy không thể so với tiên nữ giỏi ca múa trên Tiên giới nhưng tiếng đàn của y cảm thụ được vạn vật trên thế giới, không giống với tiếng đàn của mấy tiên nữ mặc dù không đến mức ba ngày không dứt(*), nhưng vẫn mang ý nghĩa như Thiên cung Tiên giới mờ ảo lại trong trẻo lạnh lùng vô tình.
(*Nguyên văn là “Nhiễu Lương Tam Nhật” một thành ngữ bắt nguồn từ điển cố: Vào thời Chiến Quốc, một cô gái tên là Hàn Nga đã đi tới Tề Quốc. Vì lương thực cạn kiệt nên cô đành phải đành phải dừng chân ở cửa Nam hát rong xin ăn. Giọng hát của cô tuyệt đẹp mà uyển chuyển khiến lòng người rung động, mọi người đều ca ngợi giọng hát của Hàn Nga là ”Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt”. Từ đó thành ngữ này được dùng để hình dung tiếng ca quyến rũ và sức hấp dẫn của âm nhạc.)
Hoa Mãn Lâu khảy đàn, cười nói: “Ừ, ta đã đáp ứng nàng, ta sẽ đi tìm Đại Kim Bằng Vương với nàng.”
“Con người ngu xuẩn.” Cơ Lang hừ nhẹ một tiếng, “Bản quân không tin ngươi không nhìn ra sự xấu xa của nàng ta.”
Hoa Mãn Lâu không trả lời hắn mà lại nói: “Cũng lâu rồi ta không nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, ta thật nhớ hắn, ngươi muốn đi với ta không?”
“Tại sao bản quân phải đi cùng ngươi?” Cơ Lang cũng không muốn dính vào mấy chuyện phiền phức này.
“Tại vì ta sẽ mang “ngươi” đi cùng.” Hoa Mãn Lâu ngưng đàn, sờ sờ cây hoa lan trên bàn.
Ngay lập tức, sắc mặt Cơ Lang liền tối sầm.
Chỉ có điều cuối cùng hắn vẫn đồng ý với lời mời của Hoa Mãn Lâu, tuy rằng hắn đã sớm không còn là Hoa Tinh lúc chưa thành tiên không được rời khỏi bản thể quá xa, nhưng mà hắn phải bảo đảm bản thể của mình sẽ không bị đụng chạm tùy tiện.
Nhưng trước khi Hoa Mãn Lâu đạt được nguyện vọng, Cơ Lang cũng không thể lấy lại cây hoa lan.
Nhân quả chết tiệt, Thiên đạo chết tiệt, quy luật chết tiệt. Cơ Lang không nhịn được chửi rủa.
Nhìn Cơ Lang thay đổi sắc mặt dường như đã trở thành thú vui của Hoa Mãn Lâu, Cơ Lang có thể đi cùng mình khiến cho y thật cao hứng, có lẽ đoạn đường này hẳn là vô cùng náo nhiệt.
Quả thật rất náo nhiệt, trên đường đi bọn họ bị tập kích không ít, mấy kẻ tập kích này đợt sau còn cường đại hơn đợt trước, nhưng Hoa Mãn Lâu không có cơ hội ra tay, tính khí Cơ Lang không tốt ngay cả xe ngựa cũng không bước ra lại có thể khiến bọn chúng không thể nhúc nhích −−− thân là tiên nhân, phần lớn thời điểm hắn không sát sinh.
Bởi vì Hoa Mãn Lâu muốn mang theo cây phong lan, cho nên họ không cưỡi ngựa mà đổi thành ngồi xe ngựa, may mà bọn họ xuất phát trước, Thượng Quan Phi Yến nói công chúa Đan Phượng có việc giao cho nàng đi làm, cũng không đi cùng bọn họ, bằng không Cơ Lang tuyệt đối không đồng ý ngồi chung chiếc xe ngựa với họ.
Sau khi chạy đến nơi của Đại Kim Bằng Vương, Hoa Mãn Lâu chỉ gặp Đại Kim Bằng Vương và công chúa Đan Phượng qua một lần, nhưng đối phương rất khách khí với y, vẫn dùng lễ nghi khách quý chiêu đãi y.
Ngoài Đại Kim Bằng Vương và công chúa Đan Phượng, Hoa Mãn Lâu còn gặp phải Thượng Quan Tuyết Nhi, một tiểu cô nương khéo léo tinh quái rất thích nói dối.
Nàng nói cho bọn họ biết nàng là tỷ tỷ (chị) của Thượng Quan Phi Yến, Hoa Mãn Lâu cười mà không nói, Cơ Lang thờ ơ.
Ngày hôm sau, công chúa Đan Phượng và Thượng Quan Tuyết Nhi cùng nhau rời khỏi đây, Hoa Mãn Lâu biết hai người kia đi tìm Lục Tiểu Phụng.
Vài ngày sau, Lục Tiểu Phụng đến, Hoa Mãn Lâu được mời đến nhà trước gặp hắn, Cơ Lang đương nhiên sẽ không đi theo, đúng lúc hắn nhìn thấy ánh trăng, một mình leo lên nóc nhà, ngồi ở chỗ cao nhất hóng gió ngắm trăng.
Gió đêm hơi lớn, áo bào hắn bị thổi chập chờn, mái tóc dài lay động theo chiều gió. Ánh trăng chiếu lên người hắn, nhuộm ra một tầng ánh sáng rực rỡ.
Ánh trăng có một loại năng lực thần kỳ, lúc trước chưa thành tiên, mỗi đêm Cơ Lang đều sẽ đi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tăng tu vi, về sau thành tiên rồi, không cần mượn ánh trăng cũng có thể tự hấp thụ linh khí trời đất, nhưng hắn vẫn không thay đổi thói quen này, chỉ cần rảnh rỗi liền thích đứng dưới ánh trăng, cứ ngồi đó cả một đêm.
Trong gió phiêu đãng đủ loại tin tức, líu ra líu ríu nối liền không dứt, nhưng lại không quấy nhiễu con người, đó là lời của các cây cối, mặc dù chúng nó không thể động đậy, không thể nói chuyện, bản thân lại có cách để kết nối nhau, chỉ cần nơi đó có cây cối, bất cứ chuyện gì cũng không lừa được chúng nó.
Đột nhiên nghe được một tin, ánh mắt Cơ Lang thờ ơ liếc qua hoa viên trong hậu viện, thu lại tầm nhìn, vẫn thản nhiên tự đắc như trước, đây không phải tháng của hắn, hắn không cần phải quan tâm làm gì. (Túy: Cơ Lang là một vị hoa thần phụ trách quản lý một trong 12 tháng (ở chương 5), cho nên tháng này không phải của Cơ Lang nên anh không muốn nhúng tay vào:v)
Sau khi Hoa Mãn Lâu gặp Lục Tiểu Phụng, bữa tối lấy nước đường thay rượu bồ đào cùng uống với Đại Kim Bằng Vương và công chúa Đan Phượng (thật không hiểu nổi, rượu bồ đào có vị như thế nào mà đi dùng cái này thay thế?) (rượu bồ đào: rượu nho), mới nói lời từ biệt bọn họ. Hai người cùng nhau trở về khách phòng. (khách phòng: phòng dành cho khách.)
Khách phòng rất lớn nhưng đồ bày biện bên trong lại không có mấy món, hơn nữa đều rất đơn sơ.
Lục Tiểu Phụng nói: “Ngươi nói đi ngươi mắc mưu Thượng Quan Phi Yến cho nên mới đến đây?”
Hoa Mãn Lâu nở nụ cười: “Ta không có bị lừa, là tự ta muốn đến.”
“Chính ngươi muốn đến?” Trong nhận thức của Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu cũng không thích tiếp tay làm việc xấu.
Hoa Mãn Lâu nói: “Bởi vì gần đây ta thật nhàm chán, muốn làm chút chuyện kích thích.” Lời này của y rất nghiêm túc.
Dù sao tuổi vẫn còn trẻ, y cũng có chút xung động kích thích.
Lục Tiểu Phụng chẳng tin lời y: “E rằng chẳng qua là ngươi bị gạt!”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Thượng Quan Phi Yến quả thật rất hay nói dối, có điều lần này lời nàng nói là thật.”
Lục Tiểu Phụng nói: “Nàng kể hết sự tình cho ngươi?”
Hoa Mãn Lâu gật đầu: “Cho nên ta mới tới. Với lại ngươi cũng ở đây, ta nghĩ ngươi cần người giúp.”
Lục Tiểu Phụng sờ sờ ria mép: “Đúng là ta đang cần, hơn nữa không chỉ một mình ngươi, ta muốn đi thỉnh Tây Môn Xuy Tuyết.” (thỉnh: đi mời, nhờ ai đó giúp đỡ)
Trong số những người quen biết với Lục Tiểu Phụng, chỉ có hắn mới có thể đối phó với Độc Cô Nhất Hạc.
Cái tên kiếm khách băng sơn kia. (Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chưa thành Thần.) (băng sơn = núi băng, chỉ một người lạnh lùng, không để lộ cảm xúc.)
“Ngươi mời được hắn?”
Lục Tiểu Phụng cười khổ: “Không mời nổi, ta không nắm chắc, nhưng vẫn phải thử một chút.”
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đi chệch tình tiết vở kịch dù sao vẫn rất xoắn xuýt, nhất là thời gian giữa điện ảnh và nguyên tác khác biệt nhau rất lớn, xem nguyên tác rồi thật lòng nghĩ có nhiều đoạn trong phim ảnh đã hoàn toàn thay đổi, thật phiền não.
~OoO~
Túy: … Truyện này edit khó quá *khóc ròng*
Chú thích cho những ai chưa biết đến phim hay truyện của Lục Tiểu Phụng (như tui):
Kim Bằng Hoàng Triều là 1 triều đại cổ kính đã có từ lâu đời do dòng họ Thượng Quan dựng nên ở tận phía Nam. Nước này có phong tục đặc biệt là người trong cùng 1 họ có thể lấy nhau được. Câu chuyện bắt đầu từ khi vương triều Kim Bằng bị quân Tiết Kỵ Kha Tát Khắc xâm lược, dòng họ Thượng quan phải chạy vào Trung Thổ lánh nạn.
Tài sản của Đại Kim Bằng Vương được chia làm 4 phần giao cho 4 vị trọng thần nắm giữ, đó là: Hoàng thúc Thượng Quan Cẩn (Hoàng thúc: chú của vua), Tướng quân Bình Độc Hạc, Tư không Thượng Quan Mộc (Tư không: vào thời Minh Thanh còn gọi là công bộ Thượng Thư, nắm giữ việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, tu sửa xây dựng thủy lợi), Nội khố Nghiêm Lập Bản (nội khố: quản lí quốc khố trong nước), trong đó chỉ có một người là tận trung với vua là Thượng Quan Cẩn còn ba người kia ôm của chạy mất và đã thay tên đổi họ trở thành ba người giàu nhất thiên hạ:
+ Nghiêm Lập Bản đổi tên thành Diêm Thiết San ở Quan Trung, nổi tiếng nhiều châu báu.
+ Bình Độc Hạc đổi tên thành Độc Cô Nhất Hạc, thủ lĩnh Thanh Y Lâu, chưởng môn phái Nga My.
+ Thượng Quan Mộc đổi tên thành Hoắc Hưu, ông này khôn lỏi nhất trong ba người đó, ăn ở rất giản dị lại tránh xa sự đời nên chẳng ai biết là hắn giàu có cả.
Đại Kim Bằng Vương bị chúng nắm hết của cải, bèn nhờ vả Lục Tiểu Phụng đi đòi nợ và bắt ba người kia về chịu tội.
Tác giả :
Du Du Tiên