Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
Chương 53
Đã đến nước này rồi, Diệp Cô Thành tự nhiên không có khả năng nói “Không cần”, vì thế Cung Cửu và Diệp Cô Thành liền theo lẽ thường mà “Lăn” lên giường.
Bất quá sau khi lên giường nha…… Diệp Cô Thành lấy tay chống mép giường, cúi đầu có chút rối rắm nhìn Cung Cửu, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không biết nên xuống tay thế nào mới thích hợp…… Chỉ có lý luận hỗ trợ mà không có kinh nghiệm thực tiễn thật là hảm cha nó a ! Diệp Cô Thành nhất thời tiến thối lưỡng nan, chỉ có thể yên lặng trừng Cung Cửu: Ngươi biến thái này đừng có cười đến thiếu ăn đập thế được không, ca…… Ca đây còn chưa chuẩn bị tốt, chứ không phải không biết nên bắt đầu thế nào à nha !
Sự thật chứng minh, người cưới đến thiếu ăn đập kia quả không có hảo ý; Mà càng trọng yếu hơn là, tại thời khắc mấu chốt này, rõ ràng cần phải “Làm” mà không phải “Nghĩ” …… Thân là Diệp Cô Thành “Người giàu kinh nghiệm trên lý luận, thực tiễn lại là gà mờ” còn đang trái lo phải nghĩ nên từ nơi này xuống miệng ăn luôn biến thái nào đó, Cung Cửu “Kinh nghiệm chu đáo” chỉ xoay người nhào đến một cái, liền đem Diệp Cô Thành đặt dưới thân, sau đó một đôi tay linh hoạt liền nhẹ nhàng mở vạt áo Diệp Cô Thành ra, sờ soạng vào.
Diệp Cô Thành hơi sửng sốt, chụp lấy đôi tay sờ loạn cọ bậy, đốt lửa khắp nơi kia, mang theo điểm giận tái, nói:“Cung Cửu ! ngươi……” Không phải điều ngươi cần làm ngoan ngoãn nằm chờ ta đến sao?! Nhưng lời nói rõ ràng như vậy, Diệp Cô Thành thật sự nói không nên lời, y thoáng do dự, Cung Cửu đã cười hì hì rút được hai tay, tiếp tục “làm việc bằng tay”.
Diệp Cô Thành nghĩ tới nghĩ lui, mắt thấy Cung Cửu đã cơ hồ lột sạch của quần áo hai người bọn họ, loại xích lỏa này thật có chút làm y không được tự nhiên, vì thế Diệp Cô Thành đành thoáng lo lắng hỏi ngược lại:“Không phải ngươi gả cho ta sao?” Là ngươi gả cho ta, mà không phải ta gả cho ngươi a Cung Cửu biến thái…… Sai thứ tự có được không đó? !
Cung Cửu cười trợn mắt, cũng không nói gì, mà trực tiếp cúi đầu hôn Diệp Cô Thành, kỹ thuật hôn cực giỏi ôn nhu mà kéo dài, còn mang theo *** rực cháy, thật lâu sau đó, đã đốt bừng lên tình hỏa cả hai người.
Thoáng nhấc thân lên, Cung Cửu nhìn vào đôi mắt Diệp Cô Thành, trong đó đã không còn lợi hại lạnh lùng của ngày xưa, mà là mát lạnh, cứ như ao đầm sâu không thấy đáy, lại gợn chút sóng ngầm, chỉ cẩn thận mà thăm dò, mới mơ hồ thấy được nhu tình miên ý chôn sâu trong đó. Cung Cửu kìm lòng không đậu hôn lên, hắn thật sự yêu cực đôi mắt của Diệp Cô Thành.
Quyết đoán của Diệp Cô Thành bị ôn nhu và thâm tình của Cung Cửu trấn trụ, y vốn đang muốn dựa vào vũ lực ném Cung Cửu xuống sàng, hoặc là…… Kỳ thật cũng không cần “ác” như vậy, chỉ cần đổi trật tự lại một cái là tốt rồi nha. Bất quá Diệp Cô Thành lại nghĩ, làm như vậy thật sự sát phong cảnh chút, hai người bọn họ hiện tại đang “Vật lộn” trên giường A, cũng không tiện sử dụng nội lực đến bùm bùm đánh đến trời đất mù mịt đi — không biết rằng Diệp Cô Thành chỉ do dự thế thôi, kết quả tối nay đã định luôn rồi.
Hai người “So chiêu” trên giường, “Thắng thua” này kỳ thật chẳng liên quan gì đến võ công cao thấp, Cung Cửu dễ dàng hóa giải hành vi phản kháng “Ngây ngô” của Diệp Cô Thành, còn thuận thế ấn hạ một đống nụ hôn nhiệt tình trên người Diệp Cô Thành, kỳ thật trước kia Cung Cửu chưa từng kiên nhẫn như vậy, nhưng đối mặt Diệp Cô Thành, hắn luôn có kiên nhẫn săn sóc và cẩn thận xài thế nào cũng không hết, vì thế Diệp Cô Thành cũng không thể không bại dưới “thế công nhu tình” của Cung Cửu, tình mê ý loạn liền ỡm ờ luôn.
Cung Cửu mắt thấy gương mặt như băng điêu tuyệt khắc quanh năm không thay đổi của Diệp Cô Thành, dần hiện một tầng hồng nhạt, ánh mắt cũng dần mất thanh minh, Cung Cửu chỉ cảm thấy tâm hắn đã cháy bùng lên, hắn kích động tiếp tục, âu yếm, mở rộng, ôn nhu thăm dò trân bảo chí ái của hắn
Trước khi “Công đức viên mãn”, Cung Cửu đã nhận ra cảm xúc khẩn trương rất khó lộ ra ngoài của Diệp Cô Thành, vì thế hắn nhẹ nhàng cười, để sát vào bên tai Diệp Cô Thành nỉ non nói:“Đừng khẩn trương, để phu nhân của ngươi là ta…… Đến thương ngươi, cam đoan sẽ thực thoải mái ……” sau đó, tự nhiên là phiên vân phúc vũ, *** giao hòa, nến đỏ dần tàn, hai tâm hợp nhất.
Chìm nổi trong bể dục sâu lắng, Cung Cửu phảng phất nghe được Diệp Cô Thành cúi đầu gọi hắn “A Cửu”, nhất thời “Tình Sóng triều động”, bọn họ cùng đạt tới bờ bến cực lạc.
Chính cái gọi là “Thực tủy biết vị”(Ăn một lần là nghiện), hơn nữa Cung Cửu rốt cục được đền bù ao ước, tự nhiên là hưng trí cực cao, vì thế liền đùa giỡn như vậy đến hơn nửa đêm, tới tới lui lui, tiến tiến xuất xuất, rốt cục cũng kết thúc, hai người vào bồn tắm, hắn lại nhất quyết không tha dày vò Diệp Cô Thành một phen…… Bởi vậy đợi đến khi họ tắm rửa xong, dù là hai đại cao thủ tuyệt đỉnh thế gian, cũng chịu hết nổi rồi, không kịp so đo nhiều, đều ngã đầu ngủ say.
Đêm đẹp lại ngắn, đảo mắt mặt trời đã lên cao.
Liễu nương cười đến vẻ mặt ái muội đứng dưới tàng cây rộ hoa trong viện, ngửa đầu hơi nheo mắt lại nhìn mặt trời đỏ diễm diễm kia, hôm nay chỉ trong một buổi sáng, bà đã “Đi ngang qua” chủ viện không biết bao nhiêu lần, nhưng bên trong vẫn nửa điểm động tĩnh cũng không có — ai nha nha, người trẻ tuổi thể lực tốt, chơi trễ nên dậy trễ, có thể lý giải nha…… Liễu nương cười tủm tỉm thong thả khoan thai lắc lư ra khỏi sân, nhưng đột nhiên thu cười, hung hăng trừng mắt nhìn đám người hầu cả buổi sáng đã quét một chỗ đến mấy lần, rõ ràng đang chờ xem “Tân lang tân nương” đây mà, xoa eo, đè thấp tiếng nói, quát:“Tiểu tể tử nhóm, nhàn hạ chưa hả? Đi đi đi, nên làm gì thì làm mau, đừng đứng một đống chỗ này, muốn ăn mấy kiếm coi như cơm trưa hả?!”
Đám người hầu rụt cổ, cười trộm đi xa. Bất quá nhóm người hầu có thể đuổi đi, đối với các đường thiếu gia, đường tiểu thư “cùng nhau” chạy đến đây lúc sáng sớm, Liễu nương cũng chẳng có biện pháp “Xua đuổi” , vì thế bà liền cười nhắc nhở:“Các vị đường thiếu gia, các tiểu thư, nên thu liễm một ít, cẩn thận đợi lát nữa thành chủ đi ra giáo huấn các ngươi.”
“Liễu nương cứ yên tâm đi,” Trong đó một đường muội tên Diệp Tô Hoa hơi che miệng “Ha ha” cười:“Đại đường huynh hôm nay tâm tình tuyệt đối rất tốt, sẽ không giáo huấn chúng ta đâu nha.”
Một đường thiếu gia khác tên là Diệp Cô Lăng lại vẻ mặt thái sắc, lẩm bẩm nói:“Đại đường huynh hôm nay cư nhiên không luyện kiếm sáng sớm?! điều này sao có thể…… Y cư nhiên……” Nói còn chưa hết, đã bị một đường muội vẻ mặt viết “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” bên cạnh “Đông” một tiếng tàn ác gõ lên đầu, gõ đau đến hắn “Ngao” kêu một tiếng, Diệp Cô Lăng không khỏi khổ mặt, ôm đầu nói:“Tử Mặc, ngươi gõ ta làm gì?”
“Chính là gõ tên ngốc tử là ngươi,” Diệp tử mặc bĩu môi nói:“Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của đại đường huynh, nếu hôm nay y còn sáng sớm đứng lên luyện kiếm, vậy mới thật không cứu nổi nha!”
“Hư!” Liễu nương vội càng nhắc nhở mọi người hạ giọng, nói:“Nhỏ giọng chút, cẩn thận để thành chủ nghe thấy, các ngươi đã biết lợi hại !”
Đường muội nhóm đều cười khẽ lên, tốp năm tốp ba đi xa — ai biết đại đường huynh thân ái của các nàng chừng nào mới đứng lên chứ? Các nàng đi nơi khác chơi trước đây nhà.
Mà nhóm đường đệ…… Đại bộ phận đều vẫn mặt nhăn mày nhíu, bọn họ không khỏi suy nghĩ: Chẳng lẽ về sau họ thật phải kêu một nam nhân là “Đường tẩu” Sao? !
Mặc kệ nhóm đường đệ của Diệp Cô Thành rối rắm thế nào, trải qua đêm qua, chuyện “Đường tẩu” này…… Đã trở thành sự thật, danh chính ngôn thuận rồi.
Thế nhưng, liền tính Cung Cửu cảm thấy “Đường tẩu” xưng hô này nghe thiệt là êm tai, cũng không có nghĩa là Diệp Cô Thành cũng sẽ cảm thấy dễ nghe, trải qua hơn nửa đêm “Mệt nhọc”, lúc này y chỉ cảm thấy toàn thân đều bất thường…… Vì thế Diệp Cô Thành dùng sức lay tỉnh biến thái nào đó còn nằm trên người y ngủ đến độ sắp chảy nước miếng ra, nghiến răng nghiến lợi nói:“Cung Cửu…… Ngươi……” Ngươi hỗn đản a! Eo của ca sắp đứt làm hai rồi! ngươi hiểu cái gì gọi là tiết chế không a !
Cung Cửu mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhu nhu mắt, thấy Diệp Cô Thành vừa có chút sinh khí, lại có chút không được tự nhiên, còn có chút thẹn thùng trừng hắn, rốt cục cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, tình ý kéo dài nói:“A Thành…… Sao ngươi không tiếp tục gọi ta A Cửu vậy?” Nói xong hắn để sát vào Diệp Cô Thành, trộm hôn một cái khẽ lên môi y, cười tủm tỉm nói:“Đêm qua thời điểm ấy…… Ta nghe ngươi kêu tên ta, thật khiến ta vui sướng đến độ sắp bay lên luôn a……” Bất quá Cung Cửu vừa nói hết lời này, hắn coi như cũng bay lên thật — nguyên lai Diệp Cô Thành trực tiếp liền đá bay tên gia hỏa nào đó lại sắp nhộn nhạo lên kia xuống giường, y thuận thế xoay người ngồi dậy, mặt lạnh bắt đầu mặc quần áo.
Cung Cửu trần trùi trụi lăn mây vòng trên thảm, không chút xấu hổ ngã ngửa ra, quay đầu đến nhìn Diệp Cô Thành, ái muội cười nói:“A Thành ngươi là…… Không hài lòng sao?” Nói xong ngữ khí hắn lại nhộn nhạo, vẻ mặt như mèo trộm cá, trêu đùa nói:“Vậy lần sau ta nhất định càng ra sức chút, được không?”
Diệp Cô Thành nhất thời sinh ra cảm giác tên là “Thẹn quá thành giận”: Cung Cửu ngươi là biến thái chết tiệt a, được tiện nghi còn đi khoe mã, nếu không vì…… vì hôm qua không khí rất tốt, ánh trăng rất ôn nhu, còn có đèn ***g màu đỏ ngọn nến hồng mấy thứ này cháy bập bùng làm y hoa cả mắt …… Y đường đường Bạch Vân thành chủ sao lại bị biến thái trước mắt ăn sạch chứ? ! tuy rằng, nói thật, đêm qua y cảm thấy cũng không tồi, cũng thoải mái, nhưng biến thái cư nhiên làm nhiều lần như thế, một lần rồi lại một lần a? ! thật quá đáng, thật thiếu ăn đập cực mà !
Mới nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành lại thoáng nhìn qua cái roi mềm trong đống quần áo tán loạn đêm qua, tâm niệm còn chưa động, y đã theo bản năng nhặt chiếc roi lên.
Cung Cửu đang cười tủm tỉm đánh giá mấy vết tích hắn để lại trên người Diệp Cô Thành dưới lớp nội y trắng tinh nửa hở nửa kín kia, liếc thấy Diệp Cô Thành lại nhặt chiếc roi hắn quen giấu trong quần ra, ánh mắt trầm xuống, thanh âm hơi khàn khàn nói:“A Thành…… Nếu ngươi mắc cỡ buồn bực…… Không bằng quất ta đi, được không?”
Mắc cỡ buồn bực…… Ngươi muội a ! sau khi thất thân lại bị Cung Cửu nói trúng tâm tư, Diệp Cô Thành rốt cục “Ác hướng đảm biên sinh”, đi lên vài bước liền vèo vèo quất xuống……
Hung hăng quất Cung Cửu hơn mười cái, Diệp Cô Thành mới ngừng tay, ném roi đi, ngồi lại mép giường, âm thầm nản lòng nghĩ: Đi quất biến thái đó thật là uổng phí khí lực, y một chút cũng không cảm thấy hết giận, ngược lại biến thái càng sảng khoái, nhìn Cung Cửu coi, cả mắt cũng đỏ rực…… Bất quá nếu hắn dám mượn cơ hội nhào tới lần nữa coi…… Hừ hừ hừ !
Có lẽ là đêm qua thật sự tiêu hao không ít tinh lực, Cung Cửu rốt cục vẫn hít sâu mấy hơi, chậm rãi bình phục tâm tình nhộn nhạo, đứng dậy, chậm rãi khoát quần áo, đi đến bên giường, u oán nhìn Diệp Cô Thành, nói:“A Thành…… Ngươi lại nở quất ta thế sao?” Tuy rằng hắn thực sảng khoái, thiếu chút nữa liền nhịn không nổi nhào qua a.
Diệp Cô Thành âm thầm trợn tròn tròng trắng, hơi cười lạnh nói:“Ngươi không phải cảm thấy thực thoải mái à?” biến thái chết tiệt còn dám trang, ta cho ngươi trang !
Cung Cửu quả nhiên giật mình, dường như hoàn toàn không ngờ Diệp Cô Thành lại nói như vậy, hắn không khỏi thoáng luống cuống, nói:“A Thành ngươi…… Ngươi biết rõ ta như vậy…… Có thể ghét bỏ ta không?” Lập tức hắn lại vội vàng giải thích:“Ta lúc trước quả thật là như vậy, nhưng từ sau khi gặp được ngươi, vẫn cảm thấy bên cạnh ngươi khoái hoạt vui sướng hơn nhiều……” Nói xong hắn cầm tay Diệp Cô Thành, khẩn thiết nói:“A Thành, chỉ cần ngươi không thích , ta nhất định sẽ sửa, được không?”
Diệp Cô Thành yên lặng nhìn Cung Cửu trong chốc lát, dần dần mới hơi quay mặt đi, thấp giọng nói:“Ngươi rất tốt, không cần sửa.” Cơ hữu có chút tiểu mê đặc thù cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm nha…… Về sau tiếp tục quất như thế, kỳ thật y cũng sẽ quen thôi …… đúng không nào?
Tác giả :
Tư Hương Minh Nguyệt