Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
Chương 27
CHƯƠNG 27
Lúc Lục Tiểu Phụng và đám người Sơn Tây Nhạn tới tiểu lâu của Hoắc Hưu, trời đã mờ tối, gió ào ào thổi qua làm rừng cây lay động xào xạc, lại đệm thêm vài phần âm trầm.
Đợi đến khi bọn họ đẩy cửa đi vào tiểu lâu, Lục Tiểu Phụng liền phát giác nơi này đã thay đổi hoàn toàn .
Lúc trước khi Lục Tiểu Phụng đến, trong tiểu lâu này thật nguy nga lộng lẫy, vàng bạc ngọc khí, kỳ trân dị bảo đếm thế nào cũng không hết, nhưng hiện tại trong lâu lại trống rỗng , chỉ còn lại một bàn đá, phía trên trải một tấm chiếu cũ, Hoắc Hưu chân trần, mặc một bộ thường lam bố y đã bạc màu, hoàn toàn không có nửa điểm phong phạm “Giàu nhất thiên hạ”, ngược lại giống lão khất cái — lão đang khoanh chân ngồi hâm rượu trên tấm chiếu, hương rượu thơm ngát.
Nếu là trước đây, Lục Tiểu Phụng nhất định sẽ ngồi xuống cùng Hoắc Hưu hảo hảo mà uống mấy chục chén, không say không dừng…… Bọn họ vốn là bằng hữu, mà Lục Tiểu Phụng uống ké rượu của Hoắc Hưu cũng không ít.
Nhưng lúc này đây, Lục Tiểu Phụng không ngồi xuống, hắn đứng thẳng người, chịu đựng ánh mắt sáng quắt của bọn Sơn Tây Nhạn, hơi khó xử cắn răng hỏi:“Hoắc lão đầu, ngươi…… Ngươi có nhận thức tổng biều cầm Thanh Y Lâu hay không?” trong lòng hắn vẫn không muốn tin lời Cung Cửu nói, đây kỳ thật cũng là chuyện bình thường, bởi vì quan hệ giữa người và người luôn dựa vào độ thân thiết để suy xét: Lục Tiểu Phụng và Cung Cửu mới nhận thức hơn một tháng, mà Lục Tiểu Phụng cùng Hoắc Hưu đã là lão bằng hữu mấy năm rồi.
Vẻ mặt Hoắc Hưu tự nhiên uống cạn rượu trong chén, nói:“Bốn chữ Tổng biều cầm này thật dễ nghe, ta thật thích nghe bốn chữ này.”
Sắc mặt Lục Tiểu Phụng thay đổi, thất thanh la lên:“Thật là ngươi? !”
Hoắc Hưu dùng ánh mắt như đang nhìn thứ đần độn nhìn Lục Tiểu Phụng, trào phúng nói:“Lục Tiểu Phụng, ngươi đã tới thanh y đệ nhất lâu, lại còn hỏi ta vấn đề ngốc như vậy, cũng khó trách ngươi lại bị lợi dụng .”
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói:“Ta thật ngốc, cho tới giờ ta mới nghĩ thông suốt, kẻ thật sự có thể có lợi trong chuyện này, chỉ có một người ngươi.”
Hoắc Hưu thong thả rót thêm một chén rượu, còn vươn tay ý bảo Lục Tiểu Phụng nói tiếp. Lục Tiểu Phụng nói tiếp:“Đại Kim Bằng Vương vừa chết, trên đời này sẽ chẳng còn ai có thế đòi nợ của Kim Bằng Vương Triều với ngươi nữa .”
Hoắc Hưu gật đầu nói:“Kỳ thật hắn vốn cũng chẳng đòi với ta, nhưng những năm gần đây hắn đã rất nghèo. Hắn là kẻ rất biết xài tiền, nhưng chưa bao giờ biết kiếm tiền vất vả thế nào.” Lục Tiểu Phụng còn nói:“Nhưng hắn chết còn chưa đủ, bởi vì Độc Cô Nhất Hạc cùng Diêm Thiết San cũng muốn có phần tiền tài này.”
Hoắc Hưu nở nụ cười, cười thực vui vẻ, nói:“Cho nên ta thật phải hảo hảo cám ơn ngươi, giúp ta giải quyết hai đại phiền toái này.”
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:“Kỳ thật món tiền này tính là ba mươi người dùng sức xài cũng xài không hết, tuổi của ngươi cũng không còn trẻ, chẳng lẽ tương lai còn có thể mang nhiều tiền như vậy vào quan tài xài hay sao?”
Hoắc Hưu cười lạnh nói:“Nếu ngươi có lão bà, bình thường ban ngày cũng không sử dụng đến nàng, vậy ngươi có chịu để người khác xài chung với ngươi không?” (Ôi, cái đạo lý này =’’’=)
Lục Tiểu Phụng trong nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, hắn bỗng hiểu, nói chuyện với người như Hoắc Hưu căn bản là không giảng đạo lý, cho nên hắn không thèm nhắc lại, mà đám người Sơn Tây Nhạn đã nắm chặt vũ khí.
Tình thế giữa sân hết sức căng thẳng. Ngay vào lúc này, Hoắc Hưu đột nhiên hỏi:“Các ngươi có biết vì sao ta phải dọn tất cả mọi thứ đi hay không?”
Đám người Sơn Tây Nhạn liếc mắt nhìn nhau, Lục Tiểu Phụng bỗng có dự cảm thật không tốt.
Hoắc Hưu âm âm cười:“Bởi vì ta đã chuẩn bị lưu nơi này lại để làm mộ phần cho các ngươi.” Lão vừa dứt lời, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng nhấn một cái lên bàn đá– chỉ nghe “Oanh” một tiếng, trên nóc nhà đột nhiên rơi xuống một cái ***g sắt thật lớn, chụp Hoắc Hưu lẫn bàn đá bên trong. Lúc này theo góc độ của bọn Lục Tiểu Phụng mà nhìn, Hoắc Hưu quả thực giống như là một con chim bị nhốt trong ***g.
Nhưng con chim trong ***g còn thong thả nói chuyện:“Các ngươi có thể chôn thân tại thanh y đệ nhất lâu, nên cảm thấy chết cũng xứng đáng.” Phảng phất như lão không phải một con chim trong ***g, mà là người đang trêu ghẹo đám chim ngoài kia.
Bất quá Hoắc Hưu quả thật đã “Nắm chắc thắng lợi nắm” , lão dùng ***g sắt bách luyện tinh cương đúc thành, trọng lượng một ngàn chín trăm tám mươi cân chụp lấy mình, mà đường ra còn sót lại duy nhất trong tiểu lâu liền nằm phía dưới bàn đá lão ngồi. Đợi khi lão rời khỏi tiểu lâu này, chỉ cần hủy diệt cơ quan then chốt, cửa ra lập tức bị một tảng đá khổng lồ phong kín, mà sức nặng của tảng đá, đã vượt qua tám ngàn cân…… Như vậy sau đó, đám người Lục Tiểu Phụng “Lên trời không lối xuống đất không đường”, trừ đói khát mà chết ra, tựa hồ cũng chẳng còn biện pháp nào khác để lựa chọn .
Lục Tiểu Phụng đã lấy một đồng tiền dùng như ám khí đánh ra ngoài, đám người Sơn Tây Nhạn cũng nắm tay vũ khí có thể ném xa hết qua — mấy thứ này bùm bùm xuyên qua lưới sắt bay thẳng vào, thế nhưng Hoắc Hưu chỉ nhẹ nhàng mà phẩy tay áo một cái liền quétt sạch hơn nửa, lập tức lão duỗi tay ra, mười mấy đồng tiền Lục Tiểu Phụng ném ra chẳng rơi xuống đồng nào, mà im lặng nằm trong lòng bàn tay Hoắc Hưu.
Công phu tay của Hoắc Hưu thật tinh diệu, ngay cả Lục Tiểu Phụng thấy cũng không khỏi động dung, bật thốt lời khen:“Hảo công phu !”
Hoắc Hưu đem hơn mười mai đồng tiền thật cẩn thận thu vào lòng, mỉm cười nói:“Mỗi lần có tiền để thu vào, công phu của ta luôn đặc biệt tốt.” Lập tức lão lại nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, nói:“Một đồng cũng là tiền, ngươi cư nhiên ném tiền ra đánh người, thật sự quá lãng phí. Kẻ không rõ đạo lý này, vĩnh viễn sẽ không phát tài. Bất quá cho dù hiện tại ngươi biết, cũng đã quá muộn.” sau đó lão lại vươn tay lần nữa, nói:“Chỉ cần nắm tay ta ấn xuống, các ngươi chẳng còn nhìn thấy ta nữa ……”
Tay Hoắc Hưu ấn xuống, bọn họ Lục Tiểu Phụng toàn bộ ngừng thở — vì cái gì phải ngừng thở? Bởi vì bọn họ đều trông mong sẽ có kỳ tích xuất hiện…… Lão thiên chẳng lẽ thật sự muốn người tốt chết để người xấu tiêu diêu tự tại sao?
Như vậy, kỳ tích đến tột cùng có xuất hiện hay không?
Không có. Hoắc Hưu quả nhiên rơi xuống bàn đá, biến mất không thấy. Tâm Lục Tiểu Phụng trầm xuống, cửa ra trên bàn đá nhanh chóng đóng lại. Trong lúc nhất thời cả lâu im ắng , ai cũng không nói lời nào — lúc xác minh biết mình sắp phải chết, trong lòng mỗi người tựa hồ đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi hé miệng, lại không biết nên nói từ đâu.
Bọn họ còn có thể sống bao lâu? Đó là một vấn đề nặng trĩu.
Thế nhưng, trên thực tế câu Hoắc Hưu vừa nói sai rồi, lão tuy ly khai, nhưng không có nghĩa là bọn Lục Tiểu Phụng không gặp lại lão nữa — không bao lâu sau, Lục Tiểu Phụng sẽ nhìn thấy thi thể của lão.
Không sai, là Lục Tiểu Phụng nhìn thấy thi thể của Hoắc Hưu, mà không như Hoắc Hưu suy đoán, chờ hơn mười ngày sau lão lại đến nhặt xác Lục Tiểu Phụng…… Chỉ vì Hoắc Hưu vừa rơi xuống từ bàn đá, liền nhìn thấy Cung Cửu đang cười dài và Hoa Mãn Lâu luôn ôn nhu đứng đó.
Hoắc Hưu còn chưa kịp phản ứng, đang ở giữa không trung, Cung Cửu đã ra tay .
Lời vô nghĩa mà nói nhiều quá thì cũng dễ chết, lúc trước Cung Cửu cũng có tật xấu này, nhưng sau khi hắn chết một lần, hắn liền hiểu được đạo lý này.
Hơn nữa, Cung Cửu hiện tại trọng thương trong người, chiến đấu kéo dài lực đại giảm, tự nhiên muốn tốc chiến tốc thắng. May mà còn có Hoa Mãn Lâu hỗ trợ, hơn nữa bọn họ đánh một Hoắc Hưu “Trở tay không kịp”, vì thế Hoắc Hưu còn chưa kịp rơi xuống đất đã trúng chiêu, chờ khi lão rơi xuống, đã là một thi thể .
Trong khoảnh khắc cuối cùng của nhân sinh, hai mắt Hoắc Hưu thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Cửu, oán hận trong mắt cơ hồ tràn ra…… Cung Cửu cũng đang nhìn Hoắc Hưu, cười dài nhìn lão chết đi, biểu tình kia như đang nói: Ngươi phóng tâm mà đi đi, hết thảy của ngươi ta đều sẽ tiếp nhận ……
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Hoắc Hưu từ trước đến nay đều nghĩ lão chính là ngư ông kia. Cũng đúng, lão quả thật là ngư ông, chỉ là ngư ông không ngờ rằng, khi lão cao hứng phấn khởi mang cò và trai ngọc về nhà, trước mặt liền gặp phải cường đạo ăn tươi nuốt sống. Cường đạo chẳng những đoạt cò và trai của lão, còn tiện thể lấy mạng lão, mà mọi thứ trong nhà lão, tự nhiên cũng trở thành thu hoạch của cường đạo.
Cung Cửu trách trời thương dân than một tiếng, lập tức đi qua, vươn tay, vuốt đôi mắt đến chết cũng không nhắm của Hoắc Hưu, ngữ khí trầm trọng nói:“Hết thảy đều kết thúc.” Hết thảy đều là của hắn nha.
Ánh mắt cuối cùng của Hoắc Hưu trước khi chết chỉ có Cung Cửu thấy được, chẳng có cách nào, ai bảo Hoa Mãn Lâu mù gì? Mà lúc Hoắc Hưu chết Hoa Mãn Lâu cũng có mặt, ai cũng không thể hoài nghi Cung Cửu và Hoắc Hưu có liên hệ gì — cho dù Lục Tiểu Phụng còn chưa hoàn toàn tin tưởng Cung Cửu, chẳng lẽ hắn có thể không tin Hoa Mãn Lâu sao?
Đây là nguyên nhân, Cung Cửu cùng Hoa Mãn Lâu đến “Cứu người”.
Hoa Mãn Lâu chỉ nghĩ Cung Cửu đang cảm khái cho Hoắc Hưu, cũng gật đầu than thở nói:“Đúng vậy, ai, Hoắc Hưu thật sự là…… hà tất chứ…… Bất quá chúng ta còn phải đi thả bọn Lục Tiểu Phụng ra đã.”
Cung Cửu “Hắc hắc” hai tiếng, nói:“Đi đi, bọn họ sợ rằng đang sốt ruột chờ , nhìn thấy chúng ta, không biết kinh hỉ bao nhiêu nữa?”
Rất nhanh, bọn Lục Tiểu Phụng liền lông tóc không tổn hao từ thanh y đệ nhất lâu trống rỗng đi ra , sau bọn họ đem thi thể Hoắc Hưu chuyển vào, cuối cùng lại phóng hỏa đốt cháy.
Một đại âm mưu như vậy, sẽ cháy thành tro bụi trong ngọn lửa bừng bừng này. Tổng biều cầm Thanh Y Lâu hóa thành tro tàn trong thanh y đệ nhất lâu, chẳng phải chính là kết quả tốt nhất sao?
Lục Tiểu Phụng có chút thương cảm, nhưng lập tức lại buông lòng — hắn tuy bị lão bằng hữu lừa gạt lợi dụng, nhưng lại thu được hảo hữu mới, Lục Tiểu Phụng luôn không thiếu bằng hữu, hơn nữa hắn vĩnh viễn sẽ không mất đi niềm tin vào các bằng hữu của mình.
Cung Cửu chính thức từ bằng hữu bình thường bay lên thành bạn tốt của Lục Tiểu Phụng, chỉ vì hắn “Thập phần nghĩa khí”, kéo cái tấm thân trọng thương chạy tới cứu người, kết quả miệng vết thương vỡ toang, lại nằm xuống thở.
Sau đó không chỉ Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu hỏi han ân cần Cung Cửu, đám người Sơn Tây Nhạn cũng ấn tượng đại hảo với Cung Cửu – vả lại chớ quên, bọn Sơn Tây Nhạn là sư huynh của Hoắc Thiên Thanh, qua chuyện này, Hoắc Thiên Thanh tỉnh lại lần nữa, tâm phục khẩu phục trở thành tổng quản của Cung Cửu.
Hoắc tổng quản vẫn là Hoắc tổng quản, Châu Quang Bảo Khí Các cũng vẫn là Châu Quang Bảo Khí Các, duy nhất không giống là, đại lão bản Châu Quang Bảo Khí Các là Cửu công tử. Cung Cửu tuy rằng “Chướng mắt” Châu Quang Bảo Khí Các, nhưng lợi ích tặng không cho hắn, không lý do gì phải từ chối chứ.
Tam đại phú hào đương kim thiên hạ đã chết hai, tiền tài của Diêm Thiết San và Hoắc Hưu đều vào túi Cung Cửu, trên giang hồ dần dần truyền ra thanh danh “Thần bí phú hào” Cửu công tử…… Thế giới này hài hòa tốt đẹp biết bao.
Cung Cửu nhàn nhàn nhã nhã nằm ì trên giường mềm phơi nắng ấm, hiện tại hắn cái gì cũng không cần quản, bởi vì hắn bị thương: Thương càng thêm thương, lại mang thương cứu người, kết quả bị thương càng nặng. bọn Lục Tiểu Phụng sẽ đem thanh danh tốt đẹp của “Cửu công tử” lan truyền xa xa, mà sản nghiệp hắn vừa tới tay đã có Hoắc Thiên Thanh đi lo nghĩ rồi.
Cửu công tử chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là đủ. Bất quá có thể ngồi mát ăn bát vàng, chẳng phải cũng là bản lĩnh của Cung Cửu sao?
Bỗng nhiên, Cung Cửu mở to hai mắt, bởi vì hắn thấy được Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành đang đi về phía hắn, Cung Cửu không khỏi sinh ra một niềm vui sướng thiết tha từ đáy lòng…… Từ ngày hai người “Cụt hứng chia tay”, hắn và Diệp Cô Thành cũng chẳng nói với nhau câu nào, thậm chí cả mặt cũng chẳng thấy một lần.
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cơ bản đều nằm trong dự đoán của Cung Cửu, Cung Cửu vừa đắc ý lại kiêu ngạo, nhưng còn chưa thỏa mãn — bởi vì hắn bỗng phát hiện, hắn rất nhớ Diệp Cô Thành.
Con người luôn rất tham lam, nay tiền của Cung Cửu nhiều đến mức cả đời cũng đếm không xuể, nhưng hắn bỗng muốn tìm một người xài chung với hắn, mà người được chọn, tạm thời mà nói, chỉ có Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành đứng trước giường mềm của Cung Cửu, thản nhiên nói:“Ngươi thương thế tăng thêm ?”
Cung Cửu cười híp mắt, nói:“Vốn rất nặng, nhưng là ngươi đến thôi, ta liền khỏe lên liền.”
Khóe mắt Diệp Cô Thành không dấu vết run rẩy một cái, lập tức lạnh lùng nói:“Chẳng lẽ ngươi đã quên, quan hệ giữa ngươi và Hoắc Hưu, ít nhất còn có ta biết?”
Cung Cửu giật mình, lập tức lại tiêu sái nở nụ cười, nói:“Chẳng lẽ thành chủ sẽ đi nói cho Lục Tiểu Phụng sao?”
Diệp Cô Thành hỏi ngược lại:“Vì sao ta không chứ?”
Cung Cửu nghiêm túc nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Hà tất làm điều thừa thế? Nếu ngươi muốn mạng của ta, cứ trực tiếp tới lấy, ta cho ngươi; Để Lục Tiểu Phụng đến, chỉ sợ kẻ chết là hắn? !”
Diệp Cô Thành trong lòng nhảy dựng, lại bỗng cảm thấy mặt nóng lên — may mà thần công băng sơn của y đã đại thành, mặt ngoài xem ra vẫn là một màu tuyết trắng, lãnh đạm lạnh lẽo. Diệp Cô Thành nghĩ nghĩ, nói:“Ta từng nói qua, có điều kiện.” Tuy nói y khẳng định sẽ không bí mật của Cung Cửu nói cho Lục Tiểu Phụng, nhưng làm gì cũng nên có chút tiền bịt miệng chứ…… Cung Cửu một ngụm ăn luôn Hoắc Hưu và Diêm Thiết San, lúc này chẳng phải đã giàu đến chảy mỡ? Diệp Cô Thành cũng có góp sức mà, tiền nha, ai lại ngại nhiều quá hử? !
Cung Cửu ngẩn ngơ, bỗng nhiên phúc chí tâm linh nói:“Chỉ mong có thể đem Châu Quang Bảo Khí Các dâng lên cho thành chủ, mong thành chủ không cần ghét bỏ?”
Mắt Diệp Cô Thành rất sáng, trong lòng thầm nói Cung Cửu thật sự là thượng đạo a…… Đứa ngốc mới ghét bỏ nha ! Y lập tức gật đầu nói:“Hảo.”
Sắc mặt Cung Cửu trở nên có chút cổ quái…… Chưa từng nghe nói Diệp Cô Thành thích tiền nha, chẳng lẽ đời trước sở dĩ y đi giúp Nam Vương tạo phản là vì tiền? !
Nhưng Cung Cửu còn chưa nghĩ ra nguyên cớ vì sao, Diệp Cô Thành lại nói:“Ta muốn đến Vạn Mai sơn trang, cùng đi không?”
Mặt Cung Cửu lại trắng, cắn răng nói:“Vì sao? Nghe đồn Tây Môn trang chủ không thích người ngoài đến quấy nhiễu……” Vừa đoạt Châu Quang Bảo Khí Các của hắn, đảo mắt lại đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết? Cửu công tử hắn khi nào biến thành coi tiền như rác hả? !
Diệp Cô Thành nói:“Lần trước luận kiếm, hắn mời ta đến chơi.”
Đến chơi? ! Mặt Cung Cửu xanh lè, nghĩ đến nghĩ lui, rốt cục vẫn nói:“Nguyện cùng thành chủ cùng đi.” Tây Môn Xuy Tuyết…… Ngươi…… ngươi….Chờ đó cho ta aaaa !
28
Lúc Lục Tiểu Phụng và đám người Sơn Tây Nhạn tới tiểu lâu của Hoắc Hưu, trời đã mờ tối, gió ào ào thổi qua làm rừng cây lay động xào xạc, lại đệm thêm vài phần âm trầm.
Đợi đến khi bọn họ đẩy cửa đi vào tiểu lâu, Lục Tiểu Phụng liền phát giác nơi này đã thay đổi hoàn toàn .
Lúc trước khi Lục Tiểu Phụng đến, trong tiểu lâu này thật nguy nga lộng lẫy, vàng bạc ngọc khí, kỳ trân dị bảo đếm thế nào cũng không hết, nhưng hiện tại trong lâu lại trống rỗng , chỉ còn lại một bàn đá, phía trên trải một tấm chiếu cũ, Hoắc Hưu chân trần, mặc một bộ thường lam bố y đã bạc màu, hoàn toàn không có nửa điểm phong phạm “Giàu nhất thiên hạ”, ngược lại giống lão khất cái — lão đang khoanh chân ngồi hâm rượu trên tấm chiếu, hương rượu thơm ngát.
Nếu là trước đây, Lục Tiểu Phụng nhất định sẽ ngồi xuống cùng Hoắc Hưu hảo hảo mà uống mấy chục chén, không say không dừng…… Bọn họ vốn là bằng hữu, mà Lục Tiểu Phụng uống ké rượu của Hoắc Hưu cũng không ít.
Nhưng lúc này đây, Lục Tiểu Phụng không ngồi xuống, hắn đứng thẳng người, chịu đựng ánh mắt sáng quắt của bọn Sơn Tây Nhạn, hơi khó xử cắn răng hỏi:“Hoắc lão đầu, ngươi…… Ngươi có nhận thức tổng biều cầm Thanh Y Lâu hay không?” trong lòng hắn vẫn không muốn tin lời Cung Cửu nói, đây kỳ thật cũng là chuyện bình thường, bởi vì quan hệ giữa người và người luôn dựa vào độ thân thiết để suy xét: Lục Tiểu Phụng và Cung Cửu mới nhận thức hơn một tháng, mà Lục Tiểu Phụng cùng Hoắc Hưu đã là lão bằng hữu mấy năm rồi.
Vẻ mặt Hoắc Hưu tự nhiên uống cạn rượu trong chén, nói:“Bốn chữ Tổng biều cầm này thật dễ nghe, ta thật thích nghe bốn chữ này.”
Sắc mặt Lục Tiểu Phụng thay đổi, thất thanh la lên:“Thật là ngươi? !”
Hoắc Hưu dùng ánh mắt như đang nhìn thứ đần độn nhìn Lục Tiểu Phụng, trào phúng nói:“Lục Tiểu Phụng, ngươi đã tới thanh y đệ nhất lâu, lại còn hỏi ta vấn đề ngốc như vậy, cũng khó trách ngươi lại bị lợi dụng .”
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói:“Ta thật ngốc, cho tới giờ ta mới nghĩ thông suốt, kẻ thật sự có thể có lợi trong chuyện này, chỉ có một người ngươi.”
Hoắc Hưu thong thả rót thêm một chén rượu, còn vươn tay ý bảo Lục Tiểu Phụng nói tiếp. Lục Tiểu Phụng nói tiếp:“Đại Kim Bằng Vương vừa chết, trên đời này sẽ chẳng còn ai có thế đòi nợ của Kim Bằng Vương Triều với ngươi nữa .”
Hoắc Hưu gật đầu nói:“Kỳ thật hắn vốn cũng chẳng đòi với ta, nhưng những năm gần đây hắn đã rất nghèo. Hắn là kẻ rất biết xài tiền, nhưng chưa bao giờ biết kiếm tiền vất vả thế nào.” Lục Tiểu Phụng còn nói:“Nhưng hắn chết còn chưa đủ, bởi vì Độc Cô Nhất Hạc cùng Diêm Thiết San cũng muốn có phần tiền tài này.”
Hoắc Hưu nở nụ cười, cười thực vui vẻ, nói:“Cho nên ta thật phải hảo hảo cám ơn ngươi, giúp ta giải quyết hai đại phiền toái này.”
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:“Kỳ thật món tiền này tính là ba mươi người dùng sức xài cũng xài không hết, tuổi của ngươi cũng không còn trẻ, chẳng lẽ tương lai còn có thể mang nhiều tiền như vậy vào quan tài xài hay sao?”
Hoắc Hưu cười lạnh nói:“Nếu ngươi có lão bà, bình thường ban ngày cũng không sử dụng đến nàng, vậy ngươi có chịu để người khác xài chung với ngươi không?” (Ôi, cái đạo lý này =’’’=)
Lục Tiểu Phụng trong nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, hắn bỗng hiểu, nói chuyện với người như Hoắc Hưu căn bản là không giảng đạo lý, cho nên hắn không thèm nhắc lại, mà đám người Sơn Tây Nhạn đã nắm chặt vũ khí.
Tình thế giữa sân hết sức căng thẳng. Ngay vào lúc này, Hoắc Hưu đột nhiên hỏi:“Các ngươi có biết vì sao ta phải dọn tất cả mọi thứ đi hay không?”
Đám người Sơn Tây Nhạn liếc mắt nhìn nhau, Lục Tiểu Phụng bỗng có dự cảm thật không tốt.
Hoắc Hưu âm âm cười:“Bởi vì ta đã chuẩn bị lưu nơi này lại để làm mộ phần cho các ngươi.” Lão vừa dứt lời, liền vươn tay ra, nhẹ nhàng nhấn một cái lên bàn đá– chỉ nghe “Oanh” một tiếng, trên nóc nhà đột nhiên rơi xuống một cái ***g sắt thật lớn, chụp Hoắc Hưu lẫn bàn đá bên trong. Lúc này theo góc độ của bọn Lục Tiểu Phụng mà nhìn, Hoắc Hưu quả thực giống như là một con chim bị nhốt trong ***g.
Nhưng con chim trong ***g còn thong thả nói chuyện:“Các ngươi có thể chôn thân tại thanh y đệ nhất lâu, nên cảm thấy chết cũng xứng đáng.” Phảng phất như lão không phải một con chim trong ***g, mà là người đang trêu ghẹo đám chim ngoài kia.
Bất quá Hoắc Hưu quả thật đã “Nắm chắc thắng lợi nắm” , lão dùng ***g sắt bách luyện tinh cương đúc thành, trọng lượng một ngàn chín trăm tám mươi cân chụp lấy mình, mà đường ra còn sót lại duy nhất trong tiểu lâu liền nằm phía dưới bàn đá lão ngồi. Đợi khi lão rời khỏi tiểu lâu này, chỉ cần hủy diệt cơ quan then chốt, cửa ra lập tức bị một tảng đá khổng lồ phong kín, mà sức nặng của tảng đá, đã vượt qua tám ngàn cân…… Như vậy sau đó, đám người Lục Tiểu Phụng “Lên trời không lối xuống đất không đường”, trừ đói khát mà chết ra, tựa hồ cũng chẳng còn biện pháp nào khác để lựa chọn .
Lục Tiểu Phụng đã lấy một đồng tiền dùng như ám khí đánh ra ngoài, đám người Sơn Tây Nhạn cũng nắm tay vũ khí có thể ném xa hết qua — mấy thứ này bùm bùm xuyên qua lưới sắt bay thẳng vào, thế nhưng Hoắc Hưu chỉ nhẹ nhàng mà phẩy tay áo một cái liền quétt sạch hơn nửa, lập tức lão duỗi tay ra, mười mấy đồng tiền Lục Tiểu Phụng ném ra chẳng rơi xuống đồng nào, mà im lặng nằm trong lòng bàn tay Hoắc Hưu.
Công phu tay của Hoắc Hưu thật tinh diệu, ngay cả Lục Tiểu Phụng thấy cũng không khỏi động dung, bật thốt lời khen:“Hảo công phu !”
Hoắc Hưu đem hơn mười mai đồng tiền thật cẩn thận thu vào lòng, mỉm cười nói:“Mỗi lần có tiền để thu vào, công phu của ta luôn đặc biệt tốt.” Lập tức lão lại nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, nói:“Một đồng cũng là tiền, ngươi cư nhiên ném tiền ra đánh người, thật sự quá lãng phí. Kẻ không rõ đạo lý này, vĩnh viễn sẽ không phát tài. Bất quá cho dù hiện tại ngươi biết, cũng đã quá muộn.” sau đó lão lại vươn tay lần nữa, nói:“Chỉ cần nắm tay ta ấn xuống, các ngươi chẳng còn nhìn thấy ta nữa ……”
Tay Hoắc Hưu ấn xuống, bọn họ Lục Tiểu Phụng toàn bộ ngừng thở — vì cái gì phải ngừng thở? Bởi vì bọn họ đều trông mong sẽ có kỳ tích xuất hiện…… Lão thiên chẳng lẽ thật sự muốn người tốt chết để người xấu tiêu diêu tự tại sao?
Như vậy, kỳ tích đến tột cùng có xuất hiện hay không?
Không có. Hoắc Hưu quả nhiên rơi xuống bàn đá, biến mất không thấy. Tâm Lục Tiểu Phụng trầm xuống, cửa ra trên bàn đá nhanh chóng đóng lại. Trong lúc nhất thời cả lâu im ắng , ai cũng không nói lời nào — lúc xác minh biết mình sắp phải chết, trong lòng mỗi người tựa hồ đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi hé miệng, lại không biết nên nói từ đâu.
Bọn họ còn có thể sống bao lâu? Đó là một vấn đề nặng trĩu.
Thế nhưng, trên thực tế câu Hoắc Hưu vừa nói sai rồi, lão tuy ly khai, nhưng không có nghĩa là bọn Lục Tiểu Phụng không gặp lại lão nữa — không bao lâu sau, Lục Tiểu Phụng sẽ nhìn thấy thi thể của lão.
Không sai, là Lục Tiểu Phụng nhìn thấy thi thể của Hoắc Hưu, mà không như Hoắc Hưu suy đoán, chờ hơn mười ngày sau lão lại đến nhặt xác Lục Tiểu Phụng…… Chỉ vì Hoắc Hưu vừa rơi xuống từ bàn đá, liền nhìn thấy Cung Cửu đang cười dài và Hoa Mãn Lâu luôn ôn nhu đứng đó.
Hoắc Hưu còn chưa kịp phản ứng, đang ở giữa không trung, Cung Cửu đã ra tay .
Lời vô nghĩa mà nói nhiều quá thì cũng dễ chết, lúc trước Cung Cửu cũng có tật xấu này, nhưng sau khi hắn chết một lần, hắn liền hiểu được đạo lý này.
Hơn nữa, Cung Cửu hiện tại trọng thương trong người, chiến đấu kéo dài lực đại giảm, tự nhiên muốn tốc chiến tốc thắng. May mà còn có Hoa Mãn Lâu hỗ trợ, hơn nữa bọn họ đánh một Hoắc Hưu “Trở tay không kịp”, vì thế Hoắc Hưu còn chưa kịp rơi xuống đất đã trúng chiêu, chờ khi lão rơi xuống, đã là một thi thể .
Trong khoảnh khắc cuối cùng của nhân sinh, hai mắt Hoắc Hưu thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Cửu, oán hận trong mắt cơ hồ tràn ra…… Cung Cửu cũng đang nhìn Hoắc Hưu, cười dài nhìn lão chết đi, biểu tình kia như đang nói: Ngươi phóng tâm mà đi đi, hết thảy của ngươi ta đều sẽ tiếp nhận ……
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Hoắc Hưu từ trước đến nay đều nghĩ lão chính là ngư ông kia. Cũng đúng, lão quả thật là ngư ông, chỉ là ngư ông không ngờ rằng, khi lão cao hứng phấn khởi mang cò và trai ngọc về nhà, trước mặt liền gặp phải cường đạo ăn tươi nuốt sống. Cường đạo chẳng những đoạt cò và trai của lão, còn tiện thể lấy mạng lão, mà mọi thứ trong nhà lão, tự nhiên cũng trở thành thu hoạch của cường đạo.
Cung Cửu trách trời thương dân than một tiếng, lập tức đi qua, vươn tay, vuốt đôi mắt đến chết cũng không nhắm của Hoắc Hưu, ngữ khí trầm trọng nói:“Hết thảy đều kết thúc.” Hết thảy đều là của hắn nha.
Ánh mắt cuối cùng của Hoắc Hưu trước khi chết chỉ có Cung Cửu thấy được, chẳng có cách nào, ai bảo Hoa Mãn Lâu mù gì? Mà lúc Hoắc Hưu chết Hoa Mãn Lâu cũng có mặt, ai cũng không thể hoài nghi Cung Cửu và Hoắc Hưu có liên hệ gì — cho dù Lục Tiểu Phụng còn chưa hoàn toàn tin tưởng Cung Cửu, chẳng lẽ hắn có thể không tin Hoa Mãn Lâu sao?
Đây là nguyên nhân, Cung Cửu cùng Hoa Mãn Lâu đến “Cứu người”.
Hoa Mãn Lâu chỉ nghĩ Cung Cửu đang cảm khái cho Hoắc Hưu, cũng gật đầu than thở nói:“Đúng vậy, ai, Hoắc Hưu thật sự là…… hà tất chứ…… Bất quá chúng ta còn phải đi thả bọn Lục Tiểu Phụng ra đã.”
Cung Cửu “Hắc hắc” hai tiếng, nói:“Đi đi, bọn họ sợ rằng đang sốt ruột chờ , nhìn thấy chúng ta, không biết kinh hỉ bao nhiêu nữa?”
Rất nhanh, bọn Lục Tiểu Phụng liền lông tóc không tổn hao từ thanh y đệ nhất lâu trống rỗng đi ra , sau bọn họ đem thi thể Hoắc Hưu chuyển vào, cuối cùng lại phóng hỏa đốt cháy.
Một đại âm mưu như vậy, sẽ cháy thành tro bụi trong ngọn lửa bừng bừng này. Tổng biều cầm Thanh Y Lâu hóa thành tro tàn trong thanh y đệ nhất lâu, chẳng phải chính là kết quả tốt nhất sao?
Lục Tiểu Phụng có chút thương cảm, nhưng lập tức lại buông lòng — hắn tuy bị lão bằng hữu lừa gạt lợi dụng, nhưng lại thu được hảo hữu mới, Lục Tiểu Phụng luôn không thiếu bằng hữu, hơn nữa hắn vĩnh viễn sẽ không mất đi niềm tin vào các bằng hữu của mình.
Cung Cửu chính thức từ bằng hữu bình thường bay lên thành bạn tốt của Lục Tiểu Phụng, chỉ vì hắn “Thập phần nghĩa khí”, kéo cái tấm thân trọng thương chạy tới cứu người, kết quả miệng vết thương vỡ toang, lại nằm xuống thở.
Sau đó không chỉ Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu hỏi han ân cần Cung Cửu, đám người Sơn Tây Nhạn cũng ấn tượng đại hảo với Cung Cửu – vả lại chớ quên, bọn Sơn Tây Nhạn là sư huynh của Hoắc Thiên Thanh, qua chuyện này, Hoắc Thiên Thanh tỉnh lại lần nữa, tâm phục khẩu phục trở thành tổng quản của Cung Cửu.
Hoắc tổng quản vẫn là Hoắc tổng quản, Châu Quang Bảo Khí Các cũng vẫn là Châu Quang Bảo Khí Các, duy nhất không giống là, đại lão bản Châu Quang Bảo Khí Các là Cửu công tử. Cung Cửu tuy rằng “Chướng mắt” Châu Quang Bảo Khí Các, nhưng lợi ích tặng không cho hắn, không lý do gì phải từ chối chứ.
Tam đại phú hào đương kim thiên hạ đã chết hai, tiền tài của Diêm Thiết San và Hoắc Hưu đều vào túi Cung Cửu, trên giang hồ dần dần truyền ra thanh danh “Thần bí phú hào” Cửu công tử…… Thế giới này hài hòa tốt đẹp biết bao.
Cung Cửu nhàn nhàn nhã nhã nằm ì trên giường mềm phơi nắng ấm, hiện tại hắn cái gì cũng không cần quản, bởi vì hắn bị thương: Thương càng thêm thương, lại mang thương cứu người, kết quả bị thương càng nặng. bọn Lục Tiểu Phụng sẽ đem thanh danh tốt đẹp của “Cửu công tử” lan truyền xa xa, mà sản nghiệp hắn vừa tới tay đã có Hoắc Thiên Thanh đi lo nghĩ rồi.
Cửu công tử chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là đủ. Bất quá có thể ngồi mát ăn bát vàng, chẳng phải cũng là bản lĩnh của Cung Cửu sao?
Bỗng nhiên, Cung Cửu mở to hai mắt, bởi vì hắn thấy được Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành đang đi về phía hắn, Cung Cửu không khỏi sinh ra một niềm vui sướng thiết tha từ đáy lòng…… Từ ngày hai người “Cụt hứng chia tay”, hắn và Diệp Cô Thành cũng chẳng nói với nhau câu nào, thậm chí cả mặt cũng chẳng thấy một lần.
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cơ bản đều nằm trong dự đoán của Cung Cửu, Cung Cửu vừa đắc ý lại kiêu ngạo, nhưng còn chưa thỏa mãn — bởi vì hắn bỗng phát hiện, hắn rất nhớ Diệp Cô Thành.
Con người luôn rất tham lam, nay tiền của Cung Cửu nhiều đến mức cả đời cũng đếm không xuể, nhưng hắn bỗng muốn tìm một người xài chung với hắn, mà người được chọn, tạm thời mà nói, chỉ có Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành đứng trước giường mềm của Cung Cửu, thản nhiên nói:“Ngươi thương thế tăng thêm ?”
Cung Cửu cười híp mắt, nói:“Vốn rất nặng, nhưng là ngươi đến thôi, ta liền khỏe lên liền.”
Khóe mắt Diệp Cô Thành không dấu vết run rẩy một cái, lập tức lạnh lùng nói:“Chẳng lẽ ngươi đã quên, quan hệ giữa ngươi và Hoắc Hưu, ít nhất còn có ta biết?”
Cung Cửu giật mình, lập tức lại tiêu sái nở nụ cười, nói:“Chẳng lẽ thành chủ sẽ đi nói cho Lục Tiểu Phụng sao?”
Diệp Cô Thành hỏi ngược lại:“Vì sao ta không chứ?”
Cung Cửu nghiêm túc nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Hà tất làm điều thừa thế? Nếu ngươi muốn mạng của ta, cứ trực tiếp tới lấy, ta cho ngươi; Để Lục Tiểu Phụng đến, chỉ sợ kẻ chết là hắn? !”
Diệp Cô Thành trong lòng nhảy dựng, lại bỗng cảm thấy mặt nóng lên — may mà thần công băng sơn của y đã đại thành, mặt ngoài xem ra vẫn là một màu tuyết trắng, lãnh đạm lạnh lẽo. Diệp Cô Thành nghĩ nghĩ, nói:“Ta từng nói qua, có điều kiện.” Tuy nói y khẳng định sẽ không bí mật của Cung Cửu nói cho Lục Tiểu Phụng, nhưng làm gì cũng nên có chút tiền bịt miệng chứ…… Cung Cửu một ngụm ăn luôn Hoắc Hưu và Diêm Thiết San, lúc này chẳng phải đã giàu đến chảy mỡ? Diệp Cô Thành cũng có góp sức mà, tiền nha, ai lại ngại nhiều quá hử? !
Cung Cửu ngẩn ngơ, bỗng nhiên phúc chí tâm linh nói:“Chỉ mong có thể đem Châu Quang Bảo Khí Các dâng lên cho thành chủ, mong thành chủ không cần ghét bỏ?”
Mắt Diệp Cô Thành rất sáng, trong lòng thầm nói Cung Cửu thật sự là thượng đạo a…… Đứa ngốc mới ghét bỏ nha ! Y lập tức gật đầu nói:“Hảo.”
Sắc mặt Cung Cửu trở nên có chút cổ quái…… Chưa từng nghe nói Diệp Cô Thành thích tiền nha, chẳng lẽ đời trước sở dĩ y đi giúp Nam Vương tạo phản là vì tiền? !
Nhưng Cung Cửu còn chưa nghĩ ra nguyên cớ vì sao, Diệp Cô Thành lại nói:“Ta muốn đến Vạn Mai sơn trang, cùng đi không?”
Mặt Cung Cửu lại trắng, cắn răng nói:“Vì sao? Nghe đồn Tây Môn trang chủ không thích người ngoài đến quấy nhiễu……” Vừa đoạt Châu Quang Bảo Khí Các của hắn, đảo mắt lại đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết? Cửu công tử hắn khi nào biến thành coi tiền như rác hả? !
Diệp Cô Thành nói:“Lần trước luận kiếm, hắn mời ta đến chơi.”
Đến chơi? ! Mặt Cung Cửu xanh lè, nghĩ đến nghĩ lui, rốt cục vẫn nói:“Nguyện cùng thành chủ cùng đi.” Tây Môn Xuy Tuyết…… Ngươi…… ngươi….Chờ đó cho ta aaaa !
28
Tác giả :
Tư Hương Minh Nguyệt