Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 227: Bạo đan
Trong chớp mắt, không gian trong động đá bỗng trở nên im phăng phắc. Một đám cao giai yêu thú đang hưng phấn, bạo động, cuống cuồng liền giống như bị tạt một xô nước lạnh vào thân, thoáng cái trở nên im lặng.
Cột sáng chiếu từ trên trời xuống mặt đất thô ráp của huyệt động vẫn chói lóa, chỗ đó ngoại trừ xác của yêu thú Ám Phong Lang vừa mới chết, còn có rải rác vài bộ thi hài của những yêu thú khác. Cảnh tượng vừa tàn khốc vừa tanh tưởi này như nhắc nhở đám yêu thú xung quanh một lần nữa rằng đối thủ mà bọn chúng đang đối mặt mạnh mẽ như thế nào.
Nỗi sợ hãi cái chết dường như hóa thành bóng tối vô tận bao phủ trên đỉnh đầu những cao giai yêu thú đã có chút ít linh trí tại đây, khiến bọn chúng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Mà ở phía xa xa, Chung Thanh Trúc và Thẩm Thạch, hiện đang ở trong Không Huyễn trận, đều đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng không ai nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của đối phương, bọn hắn vẫn nhận ra sự sợ hãi về thực lực đáng sợ của Thiết Dực Hắc Hạt. Ám Phong Lang, một tứ giai yêu thú vừa chạm mặt liền lập tức bị giết chết. Phải biết rằng Ám Phong Lang không phải loài mạnh mẽ nhất trong tứ giai yêu thú, nhưng dù sao đi chăng nữa, đó cũng là tứ giai yêu thú, là một tồn tại cường đại đã ngưng kết yêu đan.
Nhưng vừa rồi, Ám Phong Lang thậm chí ngay cả yêu đan cũng chưa kịp tế ra, liền trực tiếp bị Thiết Dực Hắc Hạt đâm chết. Trong hai người, phản ứng của Chung Thanh Trúc mạnh hơn một chút, trong màn đêm sắc mặt của cô cũng có chút xám ngoắt. Nhớ lại tình hình nơi này lúc bản thân lần đầu đến đây, hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng nếu như không phải là Thiết Dực Hắc Hạt lo trông coi Thiên Nhân Chu Quả, thì cho dù Chung Thanh Trúc có mười cái mạng cũng chỉ có thể táng thân tại nơi này.
Cái chết của Ám Phong Lang nhất thời chấn nhiếp các yêu thú xung quanh, thế nhưng trong bầu không khí vẫn tràn ngập một mùi thơm lạ lùng. Thiên Nhân Chu Quả màu đỏ son pha tím nhạt có sức hấp dẫn không thể nào kháng cự, khiến cho đám cao giai yêu thú này không chịu buông tha.
Bọn chúng không tiếp tục đi về phía trước, nhưng cũng không lui về sau.
Vô số anh mắt hung ác, tham lam, thèm khát chăm chăm vào Thiên Nhân Chu Quả và Thiết Dực Hắc Hạt.
Đối diện kiểu tình hình như thế này, Thiết Dực Hắc Hạt đương nhiên không thoả mãn. Tiếng kêu bén nhọn của nó một lần nữa mang lên, mang theo sự hung ác và phẫn nộ, chớp mặt lạnh lùng đảo qua thân hình mấy con yêu thú gần nó nhất. Dưới khí tức cường đại của nó, mấy đầu yêu thú đang kích động kia như bị trấn áp, vô thức mà lùi lại mấy bước. Mà có mấy đầu yêu thú này tác động, đám yêu thú bên cạnh cũng không kìm được mà đều có dấu hiệu lui về phía sau.
Tình huống trước mắt tựa như Thiết Dực Hắc Hạt một lần nữa chiếm được thượng phong, hoặc giả trong thế giới của yêu thú, quy tắc kẻ mạnh làm chủ vô cùng nghiêm khắc, nó tàn khốc, tàn nhẫn và cũng không bao giờ thay đổi.
Mọi thứ đều như có dấu hiệu hòa hoãn, phạm vi của vòng tròn bao vây xung quanh như sắp mở rộng thêm. Thế nhưng đúng lúc này, trong phiến không gian tuy rất yên tĩnh nhưng thực sự vô cùng khẩn trương kia, đột nhiên, bên tai mọi người, bên tai tất cả yêu thú lại một lần nữa vang lên một âm thanh vang vọng:
"Tách~!"
Tại chỗ sâu nhất còn ánh sáng, trên đỉnh cây linh thảo, mảnh vỏ thứ hai của Thiên Nhân Chu Quả từ từ tách ra.
※※※
Dược hương đặc hữu thơm ngát như đậm đặc thêm gấp bội sau khi mảnh vỏ thứ hai nứt ra. Nhìn từ xa, chỗ lớp vỏ của Thiên Nhân Chu Quả tách ra là một khu vực đỏ rực, ướt át và căng tràn. Màu sắc như loại mã não, loại bảo thạch cao cấp nhất trên đời, thậm chí tại thời điểm cột sáng chiếu lên linh quả, xung quanh khu vực linh quả dường như trở nên mông lung hư ảo, tựa như ảo mộng, dường như đây không phải là vật mà thế gian này có thể có.
"Gào!"
Sau giây lát, dường như toàn bộ hung tính của tất cả yêu thú đều bị kích thích, vô số hung thú ngửa mặt lên trời thét dài, gầm rống giận dữ, cho dù là Thiết Dực Hắc Hạt phẫn nộ rít gào, nhưng rút cuộc cũng không lấn át được đám đông cao giai yêu thú dường như đã sắp điên cuồng xung quanh.
Không ai biết vì sao Thiên Nhân Chu Quả lại có sức hấp dẫn ghê gớm như vậy, có thể khiến cho phần đông cao giai yêu thú cho dù phải đối mặt với một ngũ giai yêu thú như Thiết Dực Hắc Hạt, đối mặt mối hiểm nguy có thể thất bại mà tử vong ngay lập tức cũng không chịu buông tha, không chịu lui về phía sau.
Trong những tiếng gầm rú điên cuồng, đàn thú như muốn sôi trào, vòng vây lại lần nữa siết chặt, từ từ ép tới. Bốn phương tám hướng xung quanh Thiết Dực Hắc Hạt đều là những đối thủ hung ác dữ tợn, mà nó rút cuộc cũng đã lần đầu tiên có dấu hiệu bối rối.
Nhưng thân thể của nó vẫn vững vàng bên cạnh Thiên Nhân Chu Quả, không rời nửa bước, không có một chút ý nghĩ thoái lui, dường như Thiên Nhân Chu Quả đối với Thiết Dực Hắc Hạt mà nói vô cùng trọng yếu.
Cho dù là nó phải đối mặt một đám đông cao giai yêu thú như thế.
Năm trượng, bốn trượng, ba trượng, hai trượng, một trượng . . .
Đàn thú từng bước ép sát, những tiếng gầm gừ, những luồng sát khí giống như thực chất làm cho người toàn thân run rẩy hội tụ từ bốn phương tám hướng, Thiết Dực Hắc Hạt vẫn sừng sững bất động, nhưng mà đuôi bọ cạp đã nhếch lên cao, đôi thiết dực trên lưng cũng từ từ dựng đứng, hiển nhiên là sắp tới thời điểm cấp bách nhất.
Bỗng dưng, một tiếng rống to vang khắp huyệt động, yêu thú Thanh Lôi Sư Vương có thân hình to lớn nhất trong bầy thú bỗng nhiên nhảy lên, là kẻ cầm đầu nhào tới chỗ Thiết Dực Hắc Hạt. Hành động này lập tức thắp lên thế cục khẩn trương hung hiểm trong huyệt động, tiếng gầm gừ như hồng thủy ào ào xông đến, trong chốc lát không biết có bao nhiêu hung thú điên cuồng hét lên, nhào tới, mà đối ứng với bọn chúng chính là tiếng rít ghê rợn của Thiết Dực Hắc Hạt.
Yêu thú phía trước hỗn chiến thành đám, mặt đất, tường đá trong huyệt động đối diện với sức mạnh của rất nhiều cao giai yêu thú liền yếu ớt như bùn đất, đất đá bay tán loạn, bụi bốc mù mịt, thậm chí trong nháy mắt đã không còn thấy cây Thiên Nhân Chu Quả ở chỗ trung tâm, chỉ thấy được hình ảnh một đám hung thần ác sát đang đánh nhau sống chết, tiếng rống giận dữ liên tiếp vang lên.
Nhiều tảng đá lớn văng tứ tung trong nham động vang lên những tiếng rung động ầm ầm, đánh vào các nơi trên thạch bích. Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc bên này tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, chẳng qua dưới sự yểm hộ của Không Huyễn Trận, bọn hắn tránh được phần lớn đá rơi, dù ngẫu nhiên có vài tảng đá không thể tránh được thì cũng có thể đón đỡ. Những tảng đá này dù sao cũng không phải là bản thân đám yêu thú, tuy rằng khí thế lực lượng đều rất mạnh, song lấy đạo hạnh Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc vẫn có thể tiếp được.
Điều bọn hắn quan tâm nhất không phải là những tảng đá đột ngột bay tới này mà là chiến đoàn gay gắt cuồng loạn trong nham động. Hơn mười con cao giai yêu thú đang hỗn chiến tại chỗ, trong đó mục tiêu hàng đầu của đại bộ phận yêu thú liền là Thiết Dực Hắc Hạt.
Cũng chính vào thời điểm này, Thiết Dực Hắc Hạt rút cuộc hiển lộ thực lực cường hãn của một ngũ giai yêu thú, đối mặt với sự vây công của nhiều tứ giai yêu thú như vậy, hạt vĩ (đuôi bọ cạp) của nó càn quét, vẩy qua quét lại. Dưới tiếng gió rít, đám yêu thú tới gần thân thể của Thiết Dực Hắc Hạt liền bị lực lượng mạnh mẽ của nó đánh lui, một số yêu thú hơi yếu một chút thậm chí trực tiếp bị đánh bay.
Đang đánh nhau kịch liệt, bỗng nhiên một bóng đen bên cạnh Thiết Dực Hắc Hạt nhảy tới theo một góc độ kỳ dị, thừa dịp Thiết Dực Hắc Hạt đang bận phòng ngự sự tấn công của một vài yêu thú phía trước, tránh thoát khỏi lớp phòng ngự của cái đuôi bọ cạp kịch độc, nhanh chóng đánh lên lưng Thiết Dực Hắc Hạt. Bên trong tiếng gầm gừ, giữa những hình ảnh chấn động mãnh liệt, có thể thấy được đó là một yêu thú Phá Nguyên Lại cường hãn, một trảo giận dữ, vậy mà trực tiếp phá đi lớp vỏ bọ cạp vô cùng cứng rắn, đâm vào phần lưng Thiết Dực Hắc Hạt.
Thiết Dực Hắc Hạt đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú cuồng bạo sắc nhọn, toàn thân nó chấn động dữ dội, vô số yêu thú xung quanh trong chốc lát giống như bị đánh đến máu văng tung tóe, tất cả yêu thú con mắt đều đỏ ngầu, điên cuồng đánh tới Thiết Dực Hắc Hạt.
Thiết Dực Hắc Hạt không để ý những yêu thú đánh tới, Hạt Vĩ giữa không trung đảo ngược, đột nhiên đâm mạnh tới, thoáng cái trực tiếp đâm xuyên qua thân hình của Phá Nguyên Lại, đem xác nó đính lên phía trên lưng mình.
Nhưng mà yêu thú Phá Nguyên Lại này xem ra mạnh hơn nhiều so với con Ám Phong Lang lúc nãy, tuy rằng đã trúng phải thương thế cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí tại chỗ vết thương trước ngực đã bắt đầu chảy ra độc huyết màu vàng đáng sợ, nhưng dường như điều đó cũng khiến hung tính nó đại phát, trong giây lát nó gầm rú một tiếng, há miệng, một viên yêu đan màu xanh lam bay ra.
Yêu Đan!
Nơi xa, thân hình Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc lập tức chấn động, mà ở bên trong trận hỗn chiến, ngoài ý muốn đàn thú lại bình tĩnh lại trong chốc lát. Ánh mắt của tất cả yêu thú ánh mắt đều dừng lại ở chỗ viên yêu đan, dừng lại trên thân con Phá Nguyên Lại sắp chết kia.
Bao gồm cả Thiết Dực Hắc Hạt đang bị trọng thương, nó giống như đột nhiên cảm giác được cái gì, tiếng rít đột nhiên cao vút, thân hình vặn vẹo, tựa hồ muốn ném thân thể của Phá Nguyên Lại ra xa, mà đám yêu thú chung quanh cũng có dấu hiệu lui về phía sau.
Thế nhưng thời gian tựa chớp mắt, sau khi viên yêu đan vừa xuất hiện, Phá Nguyên Lại dường như rơi vào trạng thái điên cuồng trước khi chết, nó gầm lên một tiếng giận dữ, nương theo đó là một âm thanh nổ mạnh đáng sợ và một luồng hào quang chói lọi mãnh liệt phát ra từ chỗ viên yêu đan.
Khí tức cuồng bạo lấy yêu đan của Phá Nguyên Lại làm trung tâm, nổ tung như thiên lôi, hóa thành vòi rồng cuồng liệt vô cùng mạnh mẽ quét lấy khu vực xung quanh. Những nơi nó đi qua, đá vỡ đất nứt, vô cùng thê thảm.
Tự bạo yêu đan!
Phá Nguyên Lại trước khi chết, do hung tính cuồng dã liều lĩnh mà tự bạo yêu đan, uy lực tự bạo này ít nhất phải gấp năm lần thực lực bình thường của nó, lập tức chấn nhiếp toàn trường. Phá Nguyên Lại cơ hồ lập tức thịt nát xương tan, mà những yêu thú chung quanh, kẻ nhẹ thì da tróc thịt bong máu tươi giàn giụa, kẻ nặng thì tứ chi đứt đoạn nằm vật xuống mặt đất.
Luồng khí lãng khổng lồ quét qua, mất một lúc mà phần đông Yêu thú vẫn chưa hoàn hồn. Mà tại trung tâm của vụ nổ, thân hình Thiết Dực Hắc Hạt dần dần lộ ra, lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt.
Ngoại trừ con Phá Nguyên Lại đã thịt nát xương tan, vị trí của Thiết Dực Hắc Hạt ở gần nhất so với viên yêu đan đã tự bảo, dưới uy lực cường đại như vậy, cho dù là ngũ giai yêu thú dường như cũng chịu không nổi. Dưới ánh sáng, Thiết Dực Hắc Hạt dường như chưa bao giờ chật vật như thế. Trên phần lưng, nguyên bản là một lớp vỏ bọ cạp cứng rắn bao bọc, giờ đây trực tiếp bị toạc thành một cái lỗ rộng vài xích, da thịt bầy nhầy, thậm chí Hạt Vĩ vốn tung hoành vô địch ở đây, vậy mà cũng bị nổ mất một nửa.
Toàn bộ Thiết Dực Hắc Hạt giống như bị che phủ bởi một tầng bụi đất màu tối đen, cũng không còn khí tức vô bì của yêu thú cấp năm nữa, thậm chí đến bên trong đôi mắt kép lạnh băng của nó, giờ phút này hào quang cũng ảm đạm rất nhiều.
Trong nham động, bụi đất từ từ rơi xuống.
Không hề nghi ngờ gì nữa, tự bạo yêu đan chính là kết cục hãi hùng nhất mà những cao giai yêu thú này phải đối mắt, cho nên mỗi một cái yêu thú còn sống giờ phút này đều có chút giật mình thất thần, mang theo ánh mắt mờ mịt nhìn lấy một màn kinh khủng này.
Thế nhưng, giữa thời khắc mà bất cứ kẻ nào ở đây cũng đang run sợ này, có một âm thanh phảng phất như truyền đến từ chỗ sâu nhất trong địa ngục, mang theo sự tuyệt vọng vô cùng tận cũng như sự hấp dẫn không cách nào cưỡng lại, như ác quỷ nhe răng cười, như âm linh gào rú, trong không gian yên tĩnh nơi đây, thanh âm thanh thúy ấy lần thứ ba xuất hiện:
"Tách~!"
Cột sáng chiếu từ trên trời xuống mặt đất thô ráp của huyệt động vẫn chói lóa, chỗ đó ngoại trừ xác của yêu thú Ám Phong Lang vừa mới chết, còn có rải rác vài bộ thi hài của những yêu thú khác. Cảnh tượng vừa tàn khốc vừa tanh tưởi này như nhắc nhở đám yêu thú xung quanh một lần nữa rằng đối thủ mà bọn chúng đang đối mặt mạnh mẽ như thế nào.
Nỗi sợ hãi cái chết dường như hóa thành bóng tối vô tận bao phủ trên đỉnh đầu những cao giai yêu thú đã có chút ít linh trí tại đây, khiến bọn chúng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Mà ở phía xa xa, Chung Thanh Trúc và Thẩm Thạch, hiện đang ở trong Không Huyễn trận, đều đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng không ai nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của đối phương, bọn hắn vẫn nhận ra sự sợ hãi về thực lực đáng sợ của Thiết Dực Hắc Hạt. Ám Phong Lang, một tứ giai yêu thú vừa chạm mặt liền lập tức bị giết chết. Phải biết rằng Ám Phong Lang không phải loài mạnh mẽ nhất trong tứ giai yêu thú, nhưng dù sao đi chăng nữa, đó cũng là tứ giai yêu thú, là một tồn tại cường đại đã ngưng kết yêu đan.
Nhưng vừa rồi, Ám Phong Lang thậm chí ngay cả yêu đan cũng chưa kịp tế ra, liền trực tiếp bị Thiết Dực Hắc Hạt đâm chết. Trong hai người, phản ứng của Chung Thanh Trúc mạnh hơn một chút, trong màn đêm sắc mặt của cô cũng có chút xám ngoắt. Nhớ lại tình hình nơi này lúc bản thân lần đầu đến đây, hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng nếu như không phải là Thiết Dực Hắc Hạt lo trông coi Thiên Nhân Chu Quả, thì cho dù Chung Thanh Trúc có mười cái mạng cũng chỉ có thể táng thân tại nơi này.
Cái chết của Ám Phong Lang nhất thời chấn nhiếp các yêu thú xung quanh, thế nhưng trong bầu không khí vẫn tràn ngập một mùi thơm lạ lùng. Thiên Nhân Chu Quả màu đỏ son pha tím nhạt có sức hấp dẫn không thể nào kháng cự, khiến cho đám cao giai yêu thú này không chịu buông tha.
Bọn chúng không tiếp tục đi về phía trước, nhưng cũng không lui về sau.
Vô số anh mắt hung ác, tham lam, thèm khát chăm chăm vào Thiên Nhân Chu Quả và Thiết Dực Hắc Hạt.
Đối diện kiểu tình hình như thế này, Thiết Dực Hắc Hạt đương nhiên không thoả mãn. Tiếng kêu bén nhọn của nó một lần nữa mang lên, mang theo sự hung ác và phẫn nộ, chớp mặt lạnh lùng đảo qua thân hình mấy con yêu thú gần nó nhất. Dưới khí tức cường đại của nó, mấy đầu yêu thú đang kích động kia như bị trấn áp, vô thức mà lùi lại mấy bước. Mà có mấy đầu yêu thú này tác động, đám yêu thú bên cạnh cũng không kìm được mà đều có dấu hiệu lui về phía sau.
Tình huống trước mắt tựa như Thiết Dực Hắc Hạt một lần nữa chiếm được thượng phong, hoặc giả trong thế giới của yêu thú, quy tắc kẻ mạnh làm chủ vô cùng nghiêm khắc, nó tàn khốc, tàn nhẫn và cũng không bao giờ thay đổi.
Mọi thứ đều như có dấu hiệu hòa hoãn, phạm vi của vòng tròn bao vây xung quanh như sắp mở rộng thêm. Thế nhưng đúng lúc này, trong phiến không gian tuy rất yên tĩnh nhưng thực sự vô cùng khẩn trương kia, đột nhiên, bên tai mọi người, bên tai tất cả yêu thú lại một lần nữa vang lên một âm thanh vang vọng:
"Tách~!"
Tại chỗ sâu nhất còn ánh sáng, trên đỉnh cây linh thảo, mảnh vỏ thứ hai của Thiên Nhân Chu Quả từ từ tách ra.
※※※
Dược hương đặc hữu thơm ngát như đậm đặc thêm gấp bội sau khi mảnh vỏ thứ hai nứt ra. Nhìn từ xa, chỗ lớp vỏ của Thiên Nhân Chu Quả tách ra là một khu vực đỏ rực, ướt át và căng tràn. Màu sắc như loại mã não, loại bảo thạch cao cấp nhất trên đời, thậm chí tại thời điểm cột sáng chiếu lên linh quả, xung quanh khu vực linh quả dường như trở nên mông lung hư ảo, tựa như ảo mộng, dường như đây không phải là vật mà thế gian này có thể có.
"Gào!"
Sau giây lát, dường như toàn bộ hung tính của tất cả yêu thú đều bị kích thích, vô số hung thú ngửa mặt lên trời thét dài, gầm rống giận dữ, cho dù là Thiết Dực Hắc Hạt phẫn nộ rít gào, nhưng rút cuộc cũng không lấn át được đám đông cao giai yêu thú dường như đã sắp điên cuồng xung quanh.
Không ai biết vì sao Thiên Nhân Chu Quả lại có sức hấp dẫn ghê gớm như vậy, có thể khiến cho phần đông cao giai yêu thú cho dù phải đối mặt với một ngũ giai yêu thú như Thiết Dực Hắc Hạt, đối mặt mối hiểm nguy có thể thất bại mà tử vong ngay lập tức cũng không chịu buông tha, không chịu lui về phía sau.
Trong những tiếng gầm rú điên cuồng, đàn thú như muốn sôi trào, vòng vây lại lần nữa siết chặt, từ từ ép tới. Bốn phương tám hướng xung quanh Thiết Dực Hắc Hạt đều là những đối thủ hung ác dữ tợn, mà nó rút cuộc cũng đã lần đầu tiên có dấu hiệu bối rối.
Nhưng thân thể của nó vẫn vững vàng bên cạnh Thiên Nhân Chu Quả, không rời nửa bước, không có một chút ý nghĩ thoái lui, dường như Thiên Nhân Chu Quả đối với Thiết Dực Hắc Hạt mà nói vô cùng trọng yếu.
Cho dù là nó phải đối mặt một đám đông cao giai yêu thú như thế.
Năm trượng, bốn trượng, ba trượng, hai trượng, một trượng . . .
Đàn thú từng bước ép sát, những tiếng gầm gừ, những luồng sát khí giống như thực chất làm cho người toàn thân run rẩy hội tụ từ bốn phương tám hướng, Thiết Dực Hắc Hạt vẫn sừng sững bất động, nhưng mà đuôi bọ cạp đã nhếch lên cao, đôi thiết dực trên lưng cũng từ từ dựng đứng, hiển nhiên là sắp tới thời điểm cấp bách nhất.
Bỗng dưng, một tiếng rống to vang khắp huyệt động, yêu thú Thanh Lôi Sư Vương có thân hình to lớn nhất trong bầy thú bỗng nhiên nhảy lên, là kẻ cầm đầu nhào tới chỗ Thiết Dực Hắc Hạt. Hành động này lập tức thắp lên thế cục khẩn trương hung hiểm trong huyệt động, tiếng gầm gừ như hồng thủy ào ào xông đến, trong chốc lát không biết có bao nhiêu hung thú điên cuồng hét lên, nhào tới, mà đối ứng với bọn chúng chính là tiếng rít ghê rợn của Thiết Dực Hắc Hạt.
Yêu thú phía trước hỗn chiến thành đám, mặt đất, tường đá trong huyệt động đối diện với sức mạnh của rất nhiều cao giai yêu thú liền yếu ớt như bùn đất, đất đá bay tán loạn, bụi bốc mù mịt, thậm chí trong nháy mắt đã không còn thấy cây Thiên Nhân Chu Quả ở chỗ trung tâm, chỉ thấy được hình ảnh một đám hung thần ác sát đang đánh nhau sống chết, tiếng rống giận dữ liên tiếp vang lên.
Nhiều tảng đá lớn văng tứ tung trong nham động vang lên những tiếng rung động ầm ầm, đánh vào các nơi trên thạch bích. Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc bên này tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, chẳng qua dưới sự yểm hộ của Không Huyễn Trận, bọn hắn tránh được phần lớn đá rơi, dù ngẫu nhiên có vài tảng đá không thể tránh được thì cũng có thể đón đỡ. Những tảng đá này dù sao cũng không phải là bản thân đám yêu thú, tuy rằng khí thế lực lượng đều rất mạnh, song lấy đạo hạnh Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc vẫn có thể tiếp được.
Điều bọn hắn quan tâm nhất không phải là những tảng đá đột ngột bay tới này mà là chiến đoàn gay gắt cuồng loạn trong nham động. Hơn mười con cao giai yêu thú đang hỗn chiến tại chỗ, trong đó mục tiêu hàng đầu của đại bộ phận yêu thú liền là Thiết Dực Hắc Hạt.
Cũng chính vào thời điểm này, Thiết Dực Hắc Hạt rút cuộc hiển lộ thực lực cường hãn của một ngũ giai yêu thú, đối mặt với sự vây công của nhiều tứ giai yêu thú như vậy, hạt vĩ (đuôi bọ cạp) của nó càn quét, vẩy qua quét lại. Dưới tiếng gió rít, đám yêu thú tới gần thân thể của Thiết Dực Hắc Hạt liền bị lực lượng mạnh mẽ của nó đánh lui, một số yêu thú hơi yếu một chút thậm chí trực tiếp bị đánh bay.
Đang đánh nhau kịch liệt, bỗng nhiên một bóng đen bên cạnh Thiết Dực Hắc Hạt nhảy tới theo một góc độ kỳ dị, thừa dịp Thiết Dực Hắc Hạt đang bận phòng ngự sự tấn công của một vài yêu thú phía trước, tránh thoát khỏi lớp phòng ngự của cái đuôi bọ cạp kịch độc, nhanh chóng đánh lên lưng Thiết Dực Hắc Hạt. Bên trong tiếng gầm gừ, giữa những hình ảnh chấn động mãnh liệt, có thể thấy được đó là một yêu thú Phá Nguyên Lại cường hãn, một trảo giận dữ, vậy mà trực tiếp phá đi lớp vỏ bọ cạp vô cùng cứng rắn, đâm vào phần lưng Thiết Dực Hắc Hạt.
Thiết Dực Hắc Hạt đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú cuồng bạo sắc nhọn, toàn thân nó chấn động dữ dội, vô số yêu thú xung quanh trong chốc lát giống như bị đánh đến máu văng tung tóe, tất cả yêu thú con mắt đều đỏ ngầu, điên cuồng đánh tới Thiết Dực Hắc Hạt.
Thiết Dực Hắc Hạt không để ý những yêu thú đánh tới, Hạt Vĩ giữa không trung đảo ngược, đột nhiên đâm mạnh tới, thoáng cái trực tiếp đâm xuyên qua thân hình của Phá Nguyên Lại, đem xác nó đính lên phía trên lưng mình.
Nhưng mà yêu thú Phá Nguyên Lại này xem ra mạnh hơn nhiều so với con Ám Phong Lang lúc nãy, tuy rằng đã trúng phải thương thế cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí tại chỗ vết thương trước ngực đã bắt đầu chảy ra độc huyết màu vàng đáng sợ, nhưng dường như điều đó cũng khiến hung tính nó đại phát, trong giây lát nó gầm rú một tiếng, há miệng, một viên yêu đan màu xanh lam bay ra.
Yêu Đan!
Nơi xa, thân hình Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc lập tức chấn động, mà ở bên trong trận hỗn chiến, ngoài ý muốn đàn thú lại bình tĩnh lại trong chốc lát. Ánh mắt của tất cả yêu thú ánh mắt đều dừng lại ở chỗ viên yêu đan, dừng lại trên thân con Phá Nguyên Lại sắp chết kia.
Bao gồm cả Thiết Dực Hắc Hạt đang bị trọng thương, nó giống như đột nhiên cảm giác được cái gì, tiếng rít đột nhiên cao vút, thân hình vặn vẹo, tựa hồ muốn ném thân thể của Phá Nguyên Lại ra xa, mà đám yêu thú chung quanh cũng có dấu hiệu lui về phía sau.
Thế nhưng thời gian tựa chớp mắt, sau khi viên yêu đan vừa xuất hiện, Phá Nguyên Lại dường như rơi vào trạng thái điên cuồng trước khi chết, nó gầm lên một tiếng giận dữ, nương theo đó là một âm thanh nổ mạnh đáng sợ và một luồng hào quang chói lọi mãnh liệt phát ra từ chỗ viên yêu đan.
Khí tức cuồng bạo lấy yêu đan của Phá Nguyên Lại làm trung tâm, nổ tung như thiên lôi, hóa thành vòi rồng cuồng liệt vô cùng mạnh mẽ quét lấy khu vực xung quanh. Những nơi nó đi qua, đá vỡ đất nứt, vô cùng thê thảm.
Tự bạo yêu đan!
Phá Nguyên Lại trước khi chết, do hung tính cuồng dã liều lĩnh mà tự bạo yêu đan, uy lực tự bạo này ít nhất phải gấp năm lần thực lực bình thường của nó, lập tức chấn nhiếp toàn trường. Phá Nguyên Lại cơ hồ lập tức thịt nát xương tan, mà những yêu thú chung quanh, kẻ nhẹ thì da tróc thịt bong máu tươi giàn giụa, kẻ nặng thì tứ chi đứt đoạn nằm vật xuống mặt đất.
Luồng khí lãng khổng lồ quét qua, mất một lúc mà phần đông Yêu thú vẫn chưa hoàn hồn. Mà tại trung tâm của vụ nổ, thân hình Thiết Dực Hắc Hạt dần dần lộ ra, lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt.
Ngoại trừ con Phá Nguyên Lại đã thịt nát xương tan, vị trí của Thiết Dực Hắc Hạt ở gần nhất so với viên yêu đan đã tự bảo, dưới uy lực cường đại như vậy, cho dù là ngũ giai yêu thú dường như cũng chịu không nổi. Dưới ánh sáng, Thiết Dực Hắc Hạt dường như chưa bao giờ chật vật như thế. Trên phần lưng, nguyên bản là một lớp vỏ bọ cạp cứng rắn bao bọc, giờ đây trực tiếp bị toạc thành một cái lỗ rộng vài xích, da thịt bầy nhầy, thậm chí Hạt Vĩ vốn tung hoành vô địch ở đây, vậy mà cũng bị nổ mất một nửa.
Toàn bộ Thiết Dực Hắc Hạt giống như bị che phủ bởi một tầng bụi đất màu tối đen, cũng không còn khí tức vô bì của yêu thú cấp năm nữa, thậm chí đến bên trong đôi mắt kép lạnh băng của nó, giờ phút này hào quang cũng ảm đạm rất nhiều.
Trong nham động, bụi đất từ từ rơi xuống.
Không hề nghi ngờ gì nữa, tự bạo yêu đan chính là kết cục hãi hùng nhất mà những cao giai yêu thú này phải đối mắt, cho nên mỗi một cái yêu thú còn sống giờ phút này đều có chút giật mình thất thần, mang theo ánh mắt mờ mịt nhìn lấy một màn kinh khủng này.
Thế nhưng, giữa thời khắc mà bất cứ kẻ nào ở đây cũng đang run sợ này, có một âm thanh phảng phất như truyền đến từ chỗ sâu nhất trong địa ngục, mang theo sự tuyệt vọng vô cùng tận cũng như sự hấp dẫn không cách nào cưỡng lại, như ác quỷ nhe răng cười, như âm linh gào rú, trong không gian yên tĩnh nơi đây, thanh âm thanh thúy ấy lần thứ ba xuất hiện:
"Tách~!"
Tác giả :
Tiêu Đỉnh