Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 164: Thâm tình
Nhân thế, người đến người đi, duyên số lúc tụ lúc tàn.
Nhân thế, tựa như biển người, từng giọt từng giọt chảy qua nhau, không để lại chút vết tích nào.
Hoặc cứ thế từng bước từng bước đi qua cuộc đời nhau, rồi đọng lại mãi sâu trong trái tim.
Chẳng biết tại sao, nàng chợt nhớ đến chuyện cũ năm nào. Trong huyệt động hắc ám đó, tinh thạch đạm mạc ưu nhã, tinh quang nở rộ, ánh sáng ôn hòa như sưởi ấm nhân sinh lạnh lẽo.
Nhiều năm trôi qua, bóng lưng của hắn vẫn quen thuộc như năm nào, như ở tại huyệt động hắc ám kia, nắm lấy tay mình dấn sâu vào trong bóng tối vô tận, kiếm tìm.
Nhiều năm trôi qua, thứ còn đọng lại trong lòng không phải là nỗi sợ hãi bóng tối, cũng không phải là cảm giác lạnh băng kia, mà là hơi nóng trong bàn tay hắn, ấm áp ôn hòa.
Trong biển người, hắn một mạch tiến lên, nàng ở phía sau đi theo trong hoảng hốt. Dù là ánh mặt trời sáng lạn, tỏa sáng ngời ngời, dù là biển người như thủy triều mãnh liệt, thì trong ánh mắt nàng, vẫn luôn chỉ có bóng lưng mình hắn.
Mấy phần nhu tình chợt dâng lên.
Khóe môi nàng khẽ nở một nụ cười ôn nhu.
Xua tan đi vài phần lo lắng, cười giễu mình tự đi tìm phiền não.
Vậy nên, nàng liền rảo bước nhanh lên, đi về phía hắn, như một cơn gió nhẹ lướt qua phong cảnh nhân gian, như nắng xuân ấm áp kéo về.
Một đường đi tới, bất giác đã xuyên qua biển người, cuối cùng đi đến một con đường âm u vắng lặng.
Cành hòe xanh tươi vượt qua bức tường trắng, vụng trộm thò ra ngoài, nhìn như bên trong đình viện đang tràn đầy xuân ý. Thẩm Thạch trông theo phương hướng quen thuộc, nhìn về phía xa. Chiếc sân nhỏ, chiếc cổng lớn vẫn nằm yên ở đó, tĩnh lặng. Khóe miệng hắn lộ ra nét cười, bước khỏi con đường thường ngày vẫn luôn tĩnh mịch.
Chung Thanh Trúc đang bước nhanh vài bước bỗng thấy trong nội tâm chấn động. Nàng đứng lại, ngay cạnh nơi ánh dương chiếu xuống, kinh ngạc nhìn nam tử kia đi tới căn phòng nhỏ, nhấc tay gõ cửa.
Trong chốc lát, cánh cửa mở ra, tiếng cười truyền đến.
Một nữ tử dịu dàng xinh đẹp, quyến rũ động lòng người đang vui mừng vô hạn, đứng tựa vào cạnh cửa. Hạnh phúc dạt dào như hoa xuân nở rộ, vươn đôi tay ra ôm chặt lấy hắn. Khuôn mặt nàng ép chặt vào lồng ngực hắn, như một con chim non tìm hơi ấm con người, trên mặt nở một nụ cười ấm áp.
Ánh mặt trời chợt tựa như băng tuyết, hàn ý lạnh lạnh lẽo đông cứng lại trong lòng.
Chung Thanh Trúc chậm rãi nhấc tay lên che miệng, như sợ âm thanh chấn động thê lương đang vang vọng trong trái tim nàng sẽ phá vỡ sự tĩnh mịch và trống trải của con đường này.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.
Đôi tay nàng run rẩy không ngừng.
Rồi đột nhiên nàng quay người lại, đối diện với bức tường, không dám nhìn nhiều hơn nữa. Đôi mắt mơ hồ có cảm giác lạnh băng, ướt át, dần dần lan xuống hai gò má.
Trong lòng nàng, nhu tình chẳng biết từ bao giờ đã khắc sâu, trở thành một mối tình thâm.
Cuối cùng lại không thể quay đầu.
Nàng đau khổ, khẽ thở dốc, đang dựa vào tường mà như sắp té ngã. Gió nhẹ xào xạc thổi, lùa tung vài lọn tóc. Nhân gian tĩnh mịch, như chỉ còn một người đang đứng lặng, cô độc.
Chuyện cũ như thủy triều dâng mãnh liệt, bao phủ lấy nàng. Chưa bao giờ nàng lại bỗng nhiên nhớ nhung cái huyệt động hắc ám kia đến vậy. Trong huyệt động lấp lánh những tinh quang, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lạnh băng. Lạnh băng như chính Thạch Đầu mà thôi.
Chỉ là Thạch Đầu mà thôi, không đáng!
Nàng chậm rãi đứng thẳng người, cắn chặt răng lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trời cao xanh thẳm, bao la không biết chân trời ở đâu. Phải chăng trên đó còn có người đang lặng lẽ ngắm nhìn nhân gian?
Sau đó, Chung Thanh Trúc xoay người lại nhìn về phương đó thêm lần nữa.
Đã không còn thấy một ai.
Giữa bức tường trắng, cánh cửa đã khóa chặt lại.
Cành hòe ngang vượt ra khỏi đầu tường.
Nàng tái nhợt, nghiêm mặt lại rồi chậm rãi bước đi, bước từng bước một, từ nặng nề đến mau lẹ, từ chần chừ sang quả quyết. Ánh mặt trời đọng trên bả vai nàng. Đằng sau, có cơn gió thổi tung đám bụi mù, như đang kinh sợ tránh né bóng tối kéo về.
Con phố dài đằng đẵng, trong chớp mắt như chỉ còn lại bóng hình nàng.
Đôi mắt sáng lập lòe như tia chớp, như trong đó có mây đen kéo về.
Xuyên qua con phố dài, tới trước mặt cánh cửa kia.
Cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Nàng dừng bước, giơ bàn tay lên muốn gõ cửa lại thôi.
Chỉ thấy mắt nàng chợt trở nên mờ mịt, những ngón tay còn cách cánh cửa kia hơn một tấc thì bỗng nhiên dừng lại, thõng xuống, không tiến thêm chút nào.
Sau bức tường ngăn cách tiểu viện với bên ngoài, Tiểu Hắc đang nằm cạnh cây hòe bỗng nhiên nhúc nhích vành tai, sau đó nhìn về phía cánh cửa kia, có vài phần nghi hoặc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cánh tay trắng nõn của Chung Thanh Trúc cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống, rồi buông thõng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi khẽ run run, tựa hồ như muốn nói gì lại thôi,giấu đi điều muốn nói ở sâu trong nội tâm.
Sau đó nàng lẳng lặng quay người rời xa.
Từ đầu đến cuối, nàng đứng tại đó, tĩnh lặng và trầm mặc, đến lúc rời đi lại như một thiếu niên cô độc, cảm thán nhân sinh.
***
Ngày mồng mười tháng mười hai, bầu trời trong xanh.
Sắp tới cuối năm, khí đông kéo tới, nhân gian thế tục đã bắt đầu có không khí tết. Tuy vậy, bên trên Tiên gia thắng cảnh Kim Hồng Sơn lại chẳng hề như vậy. Tu sĩ vốn không phải làm phàm nhân, tâm luôn hướng đạo, không sợ nóng lạnh, cũng chẳng màng đông qua xuân đến, năm mới tới gần, chỉ mưu cầu Tiên Đạo Trường Sinh, siêu thoát khỏi sinh tử.
Sau khi xuống núi được mấy ngày, Thẩm Thạch liền trở về tông môn bên trên Kim Hồng Sơn. Trước tiên, hắn đi về động phủ của mình để nghỉ ngơi và hồi phục. Sau đó, nhìn thấy sắc trời còn sớm, hắn liền ra ngoài, đi về phía Ngũ Hành Điện của Thuật Đường để gặp mặt sư phụ.
Nhưng hắn vừa mới đi đến cửa của Ngũ Hành đại điện, từ xa đã chứng kiến một bóng người đang lưỡng lự tại phiến đá bên ngoài, đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tựa hồ như tâm trạng đang rất nặng nề, chính là Tôn Hữu.
Khóe miệng của Thẩm Thạch lộ ra nét cười, liền đi tới. Tôn Hữu cũng nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Thạch, trên mặt lập tức có một tia vui mừng, bước nhanh tới, cười nói: “ Hảo tiểu tử, người cuối cùng cũng trở về. Ngươi làm cho ta thật khổ.”
Thẩm Thạch cười đáp lời: “ Ta đây cũng là vì cuộc sống mà phải bôn ba, sự mệt nhọc có lẽ còn vượt xa cái tên suốt ngày ở trên Kim Hồng Sơn hưởng thụ nhà ngươi đấy.”
Tôn Hữu phì một tiếng rồi liếc mắt nhìn xung quanh xem có ai không. Dù xung quanh không người nhưng sắc mặt hắn vẫn có vài phần cẩn trọng, liền kéo Thẩm Thạch đến một nơi yên tĩnh hẻo lánh, thấp giọng nói: “ Chuyện đó ngươi đã nói với Bồ trưởng lão chưa?”
Thẩm Thạch nhìn hắn nói: “ Đương nhiên là chưa rồi. Không phải chúng ta đã giao hẹn là ta phải đợi tin tức của ngươi sao.”
Tôn Hữu liên tục gật đầu, sau đó liền ghé sát bên tai Thẩm Thạch, hạ giọng tỉ mỉ nói cho hắn nghe. Thẩm Thạch sắc mặt trầm ổn, không hề thay đổi, chỉ khẽ vuốt vuốt cằm đợi. Tôn Hữu nói xong, liền bước lui ra hỏi Thẩm Thạch : “ Vậy được chưa?”
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói: “ Vậy là đủ rồi.” Nói xong hắn chợt nở một nụ cười rồi bỗng nhiên hỏi: “ Những tin tức này thật sự là do Vương Tuyên sư huynh nói cho ngươi biết sao?”
Tôn Hữu khẽ cười đáp: “ Không phải đâu, Vương Tuyên sư huynh bản tính cao thượng, không chịu vượt rào chút nào để làm chuyện sai trái đâu. Thậm chí cả Huyền Nguyệt Linh Đan ta hiếu kính huynh ấy cũng cứng rắn không thu nhận, chỉ chỉ điểm cho ta mấy chỗ nghi hoặc trong công pháp tu luyện, rồi bảo ta lui về thôi.”
Thẩm Thạch “A” lên một tiếng rồi nhìn Tôn Hữu, hắn chỉ nở một nụ cười rồi nói tiếp: “ Bất quá một ngày sau ta vô tình gặp được Trịnh Tiết sư huynh ở trên núi, hắn nhìn thấy ta lại nhớ lại quãng thời gian chung sống năm năm trên Thanh Ngư Đảo, hắn cùng ta trò chuyện rất vui vẻ, cái gì cũng nói ra, thành ra thuận miệng để lộ cho ta biết một ít sự tình bí mật mà thôi.”
Thẩm Thạch suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “ Nếu ta nhớ không lầm thì năm đó ở trên Thanh Ngư Đảo, Trịnh Tiết sư huynh chính là phụ tá đắc lực của Vương Tuyên sư huynh phải không?”
Tôn Hữu cười nói: "Đúng vậy "
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu nói: “ Vậy là tốt rồi, việc này ta sẽ tìm cơ hội nói với sư phụ sau.” Nói xong hắn xoay người định đi tiếp, nhưng bỗng lại ngừng lại, quay đầu nhìn Tôn Hữu nói: “ Tuy vậy ngươi cũng nên biết rằng, việc này dù có thuyết phục được sư phụ ta thì cũng không thể chắc rằng sẽ thành công được đâu đấy.”
Tôn Hữu thở dài một hơi, trên mặt nở một nụ cười tự giễu, rồi bộ dạng lại tươi tỉnh thản nhiên nói: “ Ta hiểu. Nhưng có vài phần thắng thôi thì đã tốt hơn nhiều rồi. Ta cũng muốn đánh cược lần này.”
Thẩm Thạch cười cười nói “ Không sao, ngươi cứ yên tâm đi.”
Nói xong hắn vỗ vỗ vào bả vai của Tôn Hữu, rồi xoay người rời đi, hướng về phía Ngũ Hành đại điện. Tôn Hữu đằng sau lung hắn đưa mắt nhìn theo, đứng yên lặng một lát rồi mới vươn vai một cái như là thoáng được buông lỏng, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ kỳ lạ, quay người rời đi.
Ngũ Hành điện rộng lớn nhưng vô cùng hiu quạnh, tình trạng vẫn hệt như trước khi Thẩm Thạch xuống núi. Đôi lúc đi trong đại điện này, hắn cũng không kìm lòng được mà tự hỏi, không lẽ cả trăm ngàn năm qua tòa đại điện này vẫn luôn vắng lặng như vậy sao?
Hay là một thời nào đó, tòa điện nguy nga, khí thế phi phàm này đã từng có những cố sự đặc sắc, những câu truyện kinh diễm? Có hay không những anh tài xuất hiện, để lại những truyền thuyết động lòng người, khắc sâu vào trong lịch sử của tòa đại điện này, nhưng thời gian dằng dặc trôi qua, đã lặng lẽ bị chôn vùi?
Từ Nhạn Chi thường ngày vẫn ở đây, giờ không biết đã đi đâu.Thẩm Thạch không thấy bóng của nàng, nhưng hôm nay hắn đã là đệ tử thân truyền của trưởng lão chấp chưởng Thuật Đường, thân phận tất nhiên không còn như trước, đối với tòa đại điện này cũng quen thuộc hơn rất nhiều.Vậy nên, hắn đi thẳng xuyên qua đại điện mà tiến vào hậu đường mà không hề bối rối. Vừa bước vào, hắn đã thấy trên cái ghế dài đặt ở giữa thư phòng, quả nhiên có Bồ Tư Ý Bồ trưởng lão đang nằm chợp mắt.
“ Sư phụ, con đã về” Thẩm Thạch cung kính nói.
Bồ lão tóc trắng như tuyết, mở mắt ra nhìn hắn rồi cười nói: “ Thạch Đầu đã về rồi hả? Lần này xuống núi thu hoạch thế nào?”
Thẩm Thạch cười nói: “ Vốn là muốn đi Ngô Công Sơn vơ vét một phen, nhưng nửa đường lại có gặp chút sự tình làm trễ nải, thu hoạch tính ra cũng không được tốt cho lắm.”
Nói xong hắn cười ha hả mà rút ra mấy đồ vật từ Như Ý Đại trên lưng, bày trên mặt đất. Đó là năm vò rượu.
Con mắt Bồ lão đầu sáng lên, lão nhảy dựng, cười to, bàn tay vỗ vỗ vào vai Thẩm Thạch, cười nói: “ Hảo tiểu tử, quả nhiên lão phu không nhìn lầm người. Con tiểu nha đầu Từ Nhạn Chi mỗi lần xuống núi đều quên mua rượu cho lão phu, thực là keo kiệt. Ngươi như vậy mà quả thật là hào sảng.”
Nói xong lão mặt mày hớn hở, tiện tay cầm vò rượu lên, mở nắp ra rồi nhanh như chớp rót vào miệng, cuối cùng thở dài ra một hơi, mặt vô cùng thỏa mãn, lộ ra thần sắc của một lão tửu quỷ.
Thẩm Thạch cười cười đi đến bên cạnh Bồ lão đầu, kéo ghế ngồi xuống nói: “ Sư phụ người cứ uống từ từ. Về sau mỗi lần con xuống núi đều nhớ mua rượu về cho người là được.”
Bồ lão đầu cười ha hả.
Thẩm Thạch trên mặt vui vẻ, sau đó lại như tùy ý nói: “ Sư phụ, lúc nãy khi con đi đến bên ngoài Ngũ Hành Điện liền gặp Tôn Hữu, người biết hắn chứ?”
Nhân thế, tựa như biển người, từng giọt từng giọt chảy qua nhau, không để lại chút vết tích nào.
Hoặc cứ thế từng bước từng bước đi qua cuộc đời nhau, rồi đọng lại mãi sâu trong trái tim.
Chẳng biết tại sao, nàng chợt nhớ đến chuyện cũ năm nào. Trong huyệt động hắc ám đó, tinh thạch đạm mạc ưu nhã, tinh quang nở rộ, ánh sáng ôn hòa như sưởi ấm nhân sinh lạnh lẽo.
Nhiều năm trôi qua, bóng lưng của hắn vẫn quen thuộc như năm nào, như ở tại huyệt động hắc ám kia, nắm lấy tay mình dấn sâu vào trong bóng tối vô tận, kiếm tìm.
Nhiều năm trôi qua, thứ còn đọng lại trong lòng không phải là nỗi sợ hãi bóng tối, cũng không phải là cảm giác lạnh băng kia, mà là hơi nóng trong bàn tay hắn, ấm áp ôn hòa.
Trong biển người, hắn một mạch tiến lên, nàng ở phía sau đi theo trong hoảng hốt. Dù là ánh mặt trời sáng lạn, tỏa sáng ngời ngời, dù là biển người như thủy triều mãnh liệt, thì trong ánh mắt nàng, vẫn luôn chỉ có bóng lưng mình hắn.
Mấy phần nhu tình chợt dâng lên.
Khóe môi nàng khẽ nở một nụ cười ôn nhu.
Xua tan đi vài phần lo lắng, cười giễu mình tự đi tìm phiền não.
Vậy nên, nàng liền rảo bước nhanh lên, đi về phía hắn, như một cơn gió nhẹ lướt qua phong cảnh nhân gian, như nắng xuân ấm áp kéo về.
Một đường đi tới, bất giác đã xuyên qua biển người, cuối cùng đi đến một con đường âm u vắng lặng.
Cành hòe xanh tươi vượt qua bức tường trắng, vụng trộm thò ra ngoài, nhìn như bên trong đình viện đang tràn đầy xuân ý. Thẩm Thạch trông theo phương hướng quen thuộc, nhìn về phía xa. Chiếc sân nhỏ, chiếc cổng lớn vẫn nằm yên ở đó, tĩnh lặng. Khóe miệng hắn lộ ra nét cười, bước khỏi con đường thường ngày vẫn luôn tĩnh mịch.
Chung Thanh Trúc đang bước nhanh vài bước bỗng thấy trong nội tâm chấn động. Nàng đứng lại, ngay cạnh nơi ánh dương chiếu xuống, kinh ngạc nhìn nam tử kia đi tới căn phòng nhỏ, nhấc tay gõ cửa.
Trong chốc lát, cánh cửa mở ra, tiếng cười truyền đến.
Một nữ tử dịu dàng xinh đẹp, quyến rũ động lòng người đang vui mừng vô hạn, đứng tựa vào cạnh cửa. Hạnh phúc dạt dào như hoa xuân nở rộ, vươn đôi tay ra ôm chặt lấy hắn. Khuôn mặt nàng ép chặt vào lồng ngực hắn, như một con chim non tìm hơi ấm con người, trên mặt nở một nụ cười ấm áp.
Ánh mặt trời chợt tựa như băng tuyết, hàn ý lạnh lạnh lẽo đông cứng lại trong lòng.
Chung Thanh Trúc chậm rãi nhấc tay lên che miệng, như sợ âm thanh chấn động thê lương đang vang vọng trong trái tim nàng sẽ phá vỡ sự tĩnh mịch và trống trải của con đường này.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.
Đôi tay nàng run rẩy không ngừng.
Rồi đột nhiên nàng quay người lại, đối diện với bức tường, không dám nhìn nhiều hơn nữa. Đôi mắt mơ hồ có cảm giác lạnh băng, ướt át, dần dần lan xuống hai gò má.
Trong lòng nàng, nhu tình chẳng biết từ bao giờ đã khắc sâu, trở thành một mối tình thâm.
Cuối cùng lại không thể quay đầu.
Nàng đau khổ, khẽ thở dốc, đang dựa vào tường mà như sắp té ngã. Gió nhẹ xào xạc thổi, lùa tung vài lọn tóc. Nhân gian tĩnh mịch, như chỉ còn một người đang đứng lặng, cô độc.
Chuyện cũ như thủy triều dâng mãnh liệt, bao phủ lấy nàng. Chưa bao giờ nàng lại bỗng nhiên nhớ nhung cái huyệt động hắc ám kia đến vậy. Trong huyệt động lấp lánh những tinh quang, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lạnh băng. Lạnh băng như chính Thạch Đầu mà thôi.
Chỉ là Thạch Đầu mà thôi, không đáng!
Nàng chậm rãi đứng thẳng người, cắn chặt răng lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trời cao xanh thẳm, bao la không biết chân trời ở đâu. Phải chăng trên đó còn có người đang lặng lẽ ngắm nhìn nhân gian?
Sau đó, Chung Thanh Trúc xoay người lại nhìn về phương đó thêm lần nữa.
Đã không còn thấy một ai.
Giữa bức tường trắng, cánh cửa đã khóa chặt lại.
Cành hòe ngang vượt ra khỏi đầu tường.
Nàng tái nhợt, nghiêm mặt lại rồi chậm rãi bước đi, bước từng bước một, từ nặng nề đến mau lẹ, từ chần chừ sang quả quyết. Ánh mặt trời đọng trên bả vai nàng. Đằng sau, có cơn gió thổi tung đám bụi mù, như đang kinh sợ tránh né bóng tối kéo về.
Con phố dài đằng đẵng, trong chớp mắt như chỉ còn lại bóng hình nàng.
Đôi mắt sáng lập lòe như tia chớp, như trong đó có mây đen kéo về.
Xuyên qua con phố dài, tới trước mặt cánh cửa kia.
Cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Nàng dừng bước, giơ bàn tay lên muốn gõ cửa lại thôi.
Chỉ thấy mắt nàng chợt trở nên mờ mịt, những ngón tay còn cách cánh cửa kia hơn một tấc thì bỗng nhiên dừng lại, thõng xuống, không tiến thêm chút nào.
Sau bức tường ngăn cách tiểu viện với bên ngoài, Tiểu Hắc đang nằm cạnh cây hòe bỗng nhiên nhúc nhích vành tai, sau đó nhìn về phía cánh cửa kia, có vài phần nghi hoặc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cánh tay trắng nõn của Chung Thanh Trúc cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống, rồi buông thõng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi khẽ run run, tựa hồ như muốn nói gì lại thôi,giấu đi điều muốn nói ở sâu trong nội tâm.
Sau đó nàng lẳng lặng quay người rời xa.
Từ đầu đến cuối, nàng đứng tại đó, tĩnh lặng và trầm mặc, đến lúc rời đi lại như một thiếu niên cô độc, cảm thán nhân sinh.
***
Ngày mồng mười tháng mười hai, bầu trời trong xanh.
Sắp tới cuối năm, khí đông kéo tới, nhân gian thế tục đã bắt đầu có không khí tết. Tuy vậy, bên trên Tiên gia thắng cảnh Kim Hồng Sơn lại chẳng hề như vậy. Tu sĩ vốn không phải làm phàm nhân, tâm luôn hướng đạo, không sợ nóng lạnh, cũng chẳng màng đông qua xuân đến, năm mới tới gần, chỉ mưu cầu Tiên Đạo Trường Sinh, siêu thoát khỏi sinh tử.
Sau khi xuống núi được mấy ngày, Thẩm Thạch liền trở về tông môn bên trên Kim Hồng Sơn. Trước tiên, hắn đi về động phủ của mình để nghỉ ngơi và hồi phục. Sau đó, nhìn thấy sắc trời còn sớm, hắn liền ra ngoài, đi về phía Ngũ Hành Điện của Thuật Đường để gặp mặt sư phụ.
Nhưng hắn vừa mới đi đến cửa của Ngũ Hành đại điện, từ xa đã chứng kiến một bóng người đang lưỡng lự tại phiến đá bên ngoài, đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tựa hồ như tâm trạng đang rất nặng nề, chính là Tôn Hữu.
Khóe miệng của Thẩm Thạch lộ ra nét cười, liền đi tới. Tôn Hữu cũng nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Thạch, trên mặt lập tức có một tia vui mừng, bước nhanh tới, cười nói: “ Hảo tiểu tử, người cuối cùng cũng trở về. Ngươi làm cho ta thật khổ.”
Thẩm Thạch cười đáp lời: “ Ta đây cũng là vì cuộc sống mà phải bôn ba, sự mệt nhọc có lẽ còn vượt xa cái tên suốt ngày ở trên Kim Hồng Sơn hưởng thụ nhà ngươi đấy.”
Tôn Hữu phì một tiếng rồi liếc mắt nhìn xung quanh xem có ai không. Dù xung quanh không người nhưng sắc mặt hắn vẫn có vài phần cẩn trọng, liền kéo Thẩm Thạch đến một nơi yên tĩnh hẻo lánh, thấp giọng nói: “ Chuyện đó ngươi đã nói với Bồ trưởng lão chưa?”
Thẩm Thạch nhìn hắn nói: “ Đương nhiên là chưa rồi. Không phải chúng ta đã giao hẹn là ta phải đợi tin tức của ngươi sao.”
Tôn Hữu liên tục gật đầu, sau đó liền ghé sát bên tai Thẩm Thạch, hạ giọng tỉ mỉ nói cho hắn nghe. Thẩm Thạch sắc mặt trầm ổn, không hề thay đổi, chỉ khẽ vuốt vuốt cằm đợi. Tôn Hữu nói xong, liền bước lui ra hỏi Thẩm Thạch : “ Vậy được chưa?”
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói: “ Vậy là đủ rồi.” Nói xong hắn chợt nở một nụ cười rồi bỗng nhiên hỏi: “ Những tin tức này thật sự là do Vương Tuyên sư huynh nói cho ngươi biết sao?”
Tôn Hữu khẽ cười đáp: “ Không phải đâu, Vương Tuyên sư huynh bản tính cao thượng, không chịu vượt rào chút nào để làm chuyện sai trái đâu. Thậm chí cả Huyền Nguyệt Linh Đan ta hiếu kính huynh ấy cũng cứng rắn không thu nhận, chỉ chỉ điểm cho ta mấy chỗ nghi hoặc trong công pháp tu luyện, rồi bảo ta lui về thôi.”
Thẩm Thạch “A” lên một tiếng rồi nhìn Tôn Hữu, hắn chỉ nở một nụ cười rồi nói tiếp: “ Bất quá một ngày sau ta vô tình gặp được Trịnh Tiết sư huynh ở trên núi, hắn nhìn thấy ta lại nhớ lại quãng thời gian chung sống năm năm trên Thanh Ngư Đảo, hắn cùng ta trò chuyện rất vui vẻ, cái gì cũng nói ra, thành ra thuận miệng để lộ cho ta biết một ít sự tình bí mật mà thôi.”
Thẩm Thạch suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “ Nếu ta nhớ không lầm thì năm đó ở trên Thanh Ngư Đảo, Trịnh Tiết sư huynh chính là phụ tá đắc lực của Vương Tuyên sư huynh phải không?”
Tôn Hữu cười nói: "Đúng vậy "
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu nói: “ Vậy là tốt rồi, việc này ta sẽ tìm cơ hội nói với sư phụ sau.” Nói xong hắn xoay người định đi tiếp, nhưng bỗng lại ngừng lại, quay đầu nhìn Tôn Hữu nói: “ Tuy vậy ngươi cũng nên biết rằng, việc này dù có thuyết phục được sư phụ ta thì cũng không thể chắc rằng sẽ thành công được đâu đấy.”
Tôn Hữu thở dài một hơi, trên mặt nở một nụ cười tự giễu, rồi bộ dạng lại tươi tỉnh thản nhiên nói: “ Ta hiểu. Nhưng có vài phần thắng thôi thì đã tốt hơn nhiều rồi. Ta cũng muốn đánh cược lần này.”
Thẩm Thạch cười cười nói “ Không sao, ngươi cứ yên tâm đi.”
Nói xong hắn vỗ vỗ vào bả vai của Tôn Hữu, rồi xoay người rời đi, hướng về phía Ngũ Hành đại điện. Tôn Hữu đằng sau lung hắn đưa mắt nhìn theo, đứng yên lặng một lát rồi mới vươn vai một cái như là thoáng được buông lỏng, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ kỳ lạ, quay người rời đi.
Ngũ Hành điện rộng lớn nhưng vô cùng hiu quạnh, tình trạng vẫn hệt như trước khi Thẩm Thạch xuống núi. Đôi lúc đi trong đại điện này, hắn cũng không kìm lòng được mà tự hỏi, không lẽ cả trăm ngàn năm qua tòa đại điện này vẫn luôn vắng lặng như vậy sao?
Hay là một thời nào đó, tòa điện nguy nga, khí thế phi phàm này đã từng có những cố sự đặc sắc, những câu truyện kinh diễm? Có hay không những anh tài xuất hiện, để lại những truyền thuyết động lòng người, khắc sâu vào trong lịch sử của tòa đại điện này, nhưng thời gian dằng dặc trôi qua, đã lặng lẽ bị chôn vùi?
Từ Nhạn Chi thường ngày vẫn ở đây, giờ không biết đã đi đâu.Thẩm Thạch không thấy bóng của nàng, nhưng hôm nay hắn đã là đệ tử thân truyền của trưởng lão chấp chưởng Thuật Đường, thân phận tất nhiên không còn như trước, đối với tòa đại điện này cũng quen thuộc hơn rất nhiều.Vậy nên, hắn đi thẳng xuyên qua đại điện mà tiến vào hậu đường mà không hề bối rối. Vừa bước vào, hắn đã thấy trên cái ghế dài đặt ở giữa thư phòng, quả nhiên có Bồ Tư Ý Bồ trưởng lão đang nằm chợp mắt.
“ Sư phụ, con đã về” Thẩm Thạch cung kính nói.
Bồ lão tóc trắng như tuyết, mở mắt ra nhìn hắn rồi cười nói: “ Thạch Đầu đã về rồi hả? Lần này xuống núi thu hoạch thế nào?”
Thẩm Thạch cười nói: “ Vốn là muốn đi Ngô Công Sơn vơ vét một phen, nhưng nửa đường lại có gặp chút sự tình làm trễ nải, thu hoạch tính ra cũng không được tốt cho lắm.”
Nói xong hắn cười ha hả mà rút ra mấy đồ vật từ Như Ý Đại trên lưng, bày trên mặt đất. Đó là năm vò rượu.
Con mắt Bồ lão đầu sáng lên, lão nhảy dựng, cười to, bàn tay vỗ vỗ vào vai Thẩm Thạch, cười nói: “ Hảo tiểu tử, quả nhiên lão phu không nhìn lầm người. Con tiểu nha đầu Từ Nhạn Chi mỗi lần xuống núi đều quên mua rượu cho lão phu, thực là keo kiệt. Ngươi như vậy mà quả thật là hào sảng.”
Nói xong lão mặt mày hớn hở, tiện tay cầm vò rượu lên, mở nắp ra rồi nhanh như chớp rót vào miệng, cuối cùng thở dài ra một hơi, mặt vô cùng thỏa mãn, lộ ra thần sắc của một lão tửu quỷ.
Thẩm Thạch cười cười đi đến bên cạnh Bồ lão đầu, kéo ghế ngồi xuống nói: “ Sư phụ người cứ uống từ từ. Về sau mỗi lần con xuống núi đều nhớ mua rượu về cho người là được.”
Bồ lão đầu cười ha hả.
Thẩm Thạch trên mặt vui vẻ, sau đó lại như tùy ý nói: “ Sư phụ, lúc nãy khi con đi đến bên ngoài Ngũ Hành Điện liền gặp Tôn Hữu, người biết hắn chứ?”
Tác giả :
Tiêu Đỉnh