Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 146: "Yêu thú trong biển"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lúc đỉnh đầu đã bị nước biển mênh mông từ bốn phương tám hướng che khuất, khi mà cả thân thể bị bao phủ bởi làn nước mang theo khí tức của hải dương thì Thẩm Thạch phát hiện mình ở trong làn nước biển vẫn có chút lòng không an. Chỉ là dù sao nhiều năm qua hắn luôn bôn ba ma luyện đã tự tạo cho mình một tâm chí kiên định, thế nên hắn cũng không có biểu hiện sợ hãi quá mà cứ tiếp tục từng bước từng bước tiến về phía trước.
Nói chung, nơi thích hợp nhất cho các đạo sĩ thi triển bản lĩnh đạo hạnh của bản thân là trên mặt đất, chỉ có tu sĩ có cảnh giới cao đã đạt được ngự không phi hành thì mới thể hiện bản lĩnh trên trời. Nhưng ở dưới biển lại khác xa như trên mặt đất, thực lực của tu sĩ sẽ giảm đi rất nhiều trong nước biển bởi áp lực của nước sẽ khiến cho hành động trở nên khó khăn hơn. Bên cạnh đó, còn có khá nhiều thần thông đạo thuật ở trong nước biển uy lực giảm đi nhiều, thậm chí còn khó thi triển ra. Thế nên có thể nói đại đa số tu sĩ đều cực kì ít khi lai vãng tới nơi này.
Hồng Mông Chủ Giới với phần đại lục rộng lớn bao la bát ngát. Phương đông là vùng đất hoang dã, phương tây là vùng đầm lầy rộng lớn cùng phương bắc vạn dặm tuyết trắng đều là những nơi tuyệt địa nguy hiểm từ xưa đến nay chưa thể thăm dò hết, lại càng không thể biết rõ gới hạn như thế nào. Mà ngoài ba nơi này, tại những nơi đã biết, Hồng Mông Đại Lục một thành chín mươi châu với diện tích rộng lớn bao la còn có phần Đại Lục phía nam là vùng biển Thương Hải vô cùng mênh mông, cũng là một địa vực rộng lớn bao la chưa thể dò xét hết.
Chúng sinh trong trời đất, giống loài trên cạn phong phú phồn thịnh mà diện tích hải dương so với lục địa còn lớn hơn. Thế nên dưới biển cũng có vô số sinh vật thiên kì bách thú và có rất nhiều thiên tài địa bảo, bảo thạch mạch khoáng các loại linh tài trân quý, hi hữu. Có thể nói, thực tế Thương Hải chính là một tòa bảo khố ẩn chứa vô số trân bảo tự nhiên.
Thế nhưng trải qua trăm ngàn năm, tu sĩ Nhân tộc lại hoạt động chủ yếu bên trên Hồng Mông đại lục. Đối với Thương Hải lại rất ít khi có hành động thám hiểm, có khi còn đổ xô vào ba nơi hiểm yếu Đông Tây Bắc còn nhiều hơn so với vùng Thương Hải mênh mông này. Nguyên nhân cũng chỉ là hạn chế ở trong vùng biển sâu của Thương Hải thật sự quá lớn cùng với số lượng lớn yêu thú hung mãnh, chúng có ưu thế trời sinh là bơi lội giỏi khác với các loài yêu thú trên cạn. Bình thường, nếu như ở trên mặt đất chỉ là yêu thú cấp thấp không đáng để chú ý thì ở trong biển lại trở thành hung thú khó đấu thật khiên cho người ta phải đau đầu. Nếu như vận khí lại kém một chút gặp phải Yêu thú đẳng cấp cao trong biển thì coi như lâm vào tình thế chết chắc, bởi vì tại vùng biển rộng lớn toàn nước này ngươi thậm chí muốn chạy trốn cũng đã rất khó khăn rồi.
Đương nhiên, sự tình cũng không hẳn hoàn toàn như vậy, mặc dù hầu hết tu sĩ không dám thám hiểm Thương Hải, nhưng vẫn có một ít tu sĩ am hiểu kĩ năng bơi lội, nhưng loại người này, thật sự quá ít, vả lại phần lớn là một ít tán tu đạo hạnh không cao, cho nên cũng không thay đổi được gì. Khác với các danh môn đại phái khác ở Hồng Mông đại lục, Lăng Tiêu Tông có sơn môn đặt ở tại Kim Hồng Sơn trên Thương Hải bởi vì có Linh Mạch ngàn dặm bên trong, cho nên đối với vùng Thương Hải hiểu rõ hơn so với các tu sĩ tông môn khác. Chỉ là tu sĩ nhân tộc tu luyện các loại đạo pháp thần thông chủ yếu sử dụng trên mặt đất, thế nên Lăng Tiêu Tông cũng không có ngoại lệ.
Thẩm Thạch tuy ở Lăng Tiêu Tông cũng lâu rồi nhưng từ khi làm môn hạ đệ tử Lăng Tiêu Tông đến nay, căn bản cũng chưa từng học công pháp thần thông nào thích hợp cho hoạt động dưới nước. Chỉ là hắn thân là tu sĩ có đạo hạnh hơn xa phàm nhân, dù không quen kỹ năng bơi lội thì vẫn có thể hành tẩu tại bở biển. Đôi khi nín thở lặn xuống nước một lúc cũng không sao hết.
Đi càng sâu xuống dưới biển, trước mắt vốn là tối sầm lại, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy bao cả thân thể là một mảnh mát lạnh, bất quá tại hắn dừng lại một lát sau, trước mắt tựa hồ sáng lên một chút, từng tia sáng từ ánh mặt trời chiếu trên mặt biển chiết xạ trong nước. Từng cột sáng nhàn nhạt chênh chếch xuống giúp hắn thu hết toàn bộ cảnh vật phía trước vào trong tầm mắt.
Vùng biển này quả đúng như tên gọi, nước trong xanh thấy đáy, nhìn rõ khắp nơi đều là san hô với đủ loại hình dạng thiên kì bách quái. Có loại giống như một cái quạt lớn, có loại lại như một bàn tay, có loại bằng phẳng như cối xay, lại có loại xoắn xuýt giống như dây leo... Màu sắc san hô cũng rực rỡ đủ màu xanh, đỏ, tím, cam, lục, lam, chàm, trắng... Mỗi cái đều lấp lánh sắc màu kì ảo lắc lư chập chờn trong biển. Xung quanh còn có những con cá nhỏ diễm lệ tụ tập thành đàn hoặc quanh quẩn bên những rặng san hô. Chúng cứ nhàn nhã bơi qua bơi lại tô điểm thêm màu sắc cho cảnh vật nơi đây.
Thẩm Thạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thấy đầu mình lúc này cách mặt nước khoảng chừng ba thước. Từ khi nín hơi đi xuống tới chỗ này hắn có cảm giác phải cố hết sức một chút. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm tâm tĩnh khí, thúc giục linh lực từ trong Khí Hải đan điền. Bắt đầu thi triển “Cự Thủy Thuật” được Bồ Trưởng lão lén lút truyền thụ cho lúc trước.
Về phương diện Ngũ Hành thuật pháp của bản thân, hắn vốn đã không hề giống người thường. Lại thêm mấy ngày nay rảnh rỗi nên thường xuyên luyện tập loại thuật pháp này, cho nên chỉ trong vẻn vẹn một hơi thở thì "Cự Thủy Thuật" liền thuận lợi phóng ra. Một cỗ lực lượng vô hình không màu chậm rãi bắn lên từ thân thể hắn, rồi cứ lặng yên không một tiếng động tách rời làn nước xung quanh ra một khoảng.
Ngay khi Cự Thủy Thuật được phóng ra, Thẩm Thạch liền cảm thấy áp lực của nước biển từ bốn phương tám hướng ép lên thân mình giờ phút này đều tiêu tán hết. Theo đó, động tác của hắn cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hắn thử tiến lên phía trước vài bước thì phát hiện áp lực của nước biển kì thật vẫn còn chút ảnh hưởng đối với chính mình. Tuy hiện tại đi lại bình thường không khác lắm so với trên mặt đất, nhưng nếu muốn chạy nhanh dưới đáy biển thì vẫn không thể được. Bất quá so với tình huống lúc trước, khi vừa xuống nước đã gặp phải áp lực làm cho cơ thể cảm thấy quẫn bách và khó hành động thì vẫn hơn nhiều lắm. Điều quan trọng nhất là hắn phát hiện nếu dùng Cự Thủy Thuật thì mình không cần phải nhịn thở nữa.
Đi về phía trước một đoạn ngắn để thích ứng cảm giác này, Thẩm Thạch trầm ngâm tiến lên từng bước một chứ không hề vội vã tiến về tầng giữa của hải vực san hô ngay. Trước tiên hắn điều động Linh khí để thử thi triển các loại thuật pháp bởi vì tại tầng giữa hải vực san hô có thể có yêu thú và việc chiến đấu với chúng là điều không thể tránh khỏi.
Sau khi thử thi triển các loại thuật pháp, Thẩm Thạch khá thất vọng vì phát hiện ra phần lớn thuật pháp mình đã học đều không thể sử dụng dưới đáy biển này. Ví dụ như khi hắn thi triển Hỏa Cầu Thuật thì một đoàn hỏa diễm còn chưa kịp thành hình đã nhanh chóng bị nước biển xung quanh bao phủ dập tắt. Ngoài ra, điều làm cho hắn đau khổ nhất chính là Phù Lục cũng không cách nào sử dụng ở dưới nước được, bởi muốn thi triển các loại Phù Lục thì hầu như phải đốt cháy lá bùa để kích phát Linh lực. Thế nhưng mà nơi hắn đang đứng là dưới đáy biển. . . A..., đốt không nổi nó mới cay!!( định làm điếu thuốc
Bất quá, Thẩm Thạch phát hiện vẫn có điều tốt đó là trong tất cả thuật pháp hắn đã học thì thủy hệ "Thủy Tiễn Thuật" là có thể sử dụng. Mà có lẽ là vì hắn đang đứng trong nước biển, nơi mà xung quanh toàn nước là nước dồi dào đến vô cùng vô tận. Thế nên, tốc độ thi pháp ngưng tên của hắn so với trên mặt đất còn nhanh đến không tưởng, cứ như là trong nháy mắt có thể ngưng một đạo thủy tiễn bắn ra vậy. Trừ điều đó ra, tất cả Ngũ Hành thuật pháp cơ bản còn lại đều không dùng được. Còn bốn loại Vu thuật mà hắn học được lúc còn ở Yêu Giới cũng may là có thể sử dụng được ở trong nước, coi như đó là một niềm vui ngoài ý muốn đi a.
Lần khảo thí ở dưới vùng biển san hô lần này, Thẩm Thạch cảm thấy một thân bản lĩnh của mình đã bị phế mất bảy tám phần. Ở dưới đáy biển toàn là nước với nước đã hình thành nhiều hạn chế lớn đối với tu sĩ nhân tộc như vậy, cũng khó trách hiếm có người nguyện ý tới cái nới Thương Hải mênh mông đầy rẫy nguy hiểm này để thăm dò.
Xác định rõ tình huống hiện tại của bản thân, biết được ít nhất mình có thể sử dụng Thủy Tiễn Thuật và Vu thuật cũng khiến cho Thẩm Thạch cảm thấy an tâm hơn một chút. Tiếp đó hắn hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục tiến lên phía trước.
Trước khi bắt đầu khảo thí, ba vị Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh đã sớm nói cho hắn rõ ràng tất cả vấn đề, cho nên mục tiêu của lần hành động này, Thẩm Thạch cũng đã rõ ràng. Không hề có chút phân tâm lưu ý cảnh sắc vùng biển xung quanh mà một đường tiến về phía trước, tìm kiếm vị trí tầng giữa tìm và lấy ngọc từ Ngân Quang Hải Quỳ.
Bề mặt đáy biển xung quanh bây giờ đều đã không còn bằng phẳng nữa, có thể thấy nhiều phiến đá hay mặt hố gồ ghề với đủ kích thước lớn nhỏ khác nhau. Ngoài ra còn thấy nhiều rặng san hô cứng rắn nhìn cực kì đẹp mắt xung quanh, cho nên đoạn đường hắn đang đi nhìn khá khó khăn. Nhưng mà cũng may Thẩm Thạch đang ở đáy nước, nhờ sức nổi của nước mà đôi khi chỉ cần hắn hơi mượn chút lực là có thể chậm chạp trôi nổi qua. Cũng nhờ điều này mà vượt qua rất nhiều trở ngại dễ dàng hơn, thế nên đối với việc này Thẩm Thạch thấy rất thú vị.
Cứ như vậy Thẩm Thạch dần dần xâm nhập sâu vào vùng biển rộng. Nếu hắn ngẫu nhiên ngước đầu nhìn thì sẽ phát hiện đỉnh đầu mình đã cách mặt biển một khoảng cách rất sâu rồi. Chỉ là vùng biển nơi đây quả là một vùng biển thanh tĩnh, cho dù ở sâu dưới đáy biển mấy trượng rồi mà Thẩm Thạch vẫn có thể nhìn rõ tận mắt cảnh vật xung quanh.
Một con Đại Hải Quy giáp vàng, cao chừng ba thước quẫy bốn chân khoan thai bơi qua trên đỉnh đầu Thẩm Thạch, nó rất thản nhiên bơi qua không hề có chút sợ người. Thẩm thạch liếc nó một cái, cũng không để ý lắm, chỉ là trong nội tâm bỗng dưng thấy lo lắng. Thầm nghĩ, từ khi mình xuống nước đi tới nơi này sợ là đã đi được bảy tám chục trượng rồi mà tại sao vẫn chưa thấy tầng giữa của vùng biển san hô?
Suy nghĩ một chút, Thẩm Thạch lại tiếp tục tiến lên phía trước. Xuyên qua một rặng san hô với hình thù kì quái làm động đến những cá con màu sắc rực rỡ du động tạo nên một cảnh quan hết sức bắt mắt. Vượt qua rặng san hô này chừng hơn hai mươi trượng thì nước biển phía trước đột nhiên sẫm màu thẳng đứng hẳn lên. Không xa chỗ hắn xuất hiện một cái rãnh biển tạo nên một đường biên giới ngăn cách vùng biển phía trước với vùng biển nơi Thẩm Thạch đang đứng. Vùng biển phía trước có địa thế sâu xuống chừng hơn mười trượng, chỗ xa hơn thoạt nhìn còn sâu hơn nữa. Thế cho nên ánh sáng chiếu xuống phía bên kia đáy biển bắt đầu mơ hồ hơn, làm nổi bật lên những tia lam sắc u ám.
Thân thể Thẩm Thạch thoáng dừng một lát, sau đó chậm rãi tiến tới cái rãnh biên giới kia. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới rãnh biển một lát, chỉ thấy phía dưới là các phiến đá và các rặng san hô. Tuy nhiên vùng biển này hình như đơn điệu hơn rất nhiều, tầm mắt hắn chiếu tới đâu cũng chỉ thấy ba màu chủ yếu là lam sắc của biển, trắng và xám tro của các phiến đá cùng san hô. Tuyệt nhiên không hề nhìn thấy bóng dáng của những con cá nhỏ lộng lẫy sắc màu nữa, thay vào đó ở chỗ những khe hở phía dưới lại mơ hồ thấy có bóng dáng của những loài cá lớn hơn.
Thẩm Thạch chuyển động tâm niệm, thầm nghĩ vùng biển trước mắt này có lẽ là tầng giữa hải vực san hô rồi, nhưng cùng tầng biển phía trên lại rõ ràng khác nhau. Tầng này chẳng những không có cái bầu không khí thanh tĩnh và ôn hòa của tầng biển phía trên, mà trái lại nơi đây là một mảnh thanh tĩnh với vẻ âm trầm tiềm ẩn nhiều nguy hiểm hơn. Chẳng qua là để hoàn thành cuộc khảo thi lần này bắt buộc phải tiến vào tầng biển này mà Thẩm Thạch cũng không có ý thoái lui. Cho nên hắn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng dọc theo rãnh biên giới phía dưới mà đi.
Sức nổi của nước biển triệt tiêu trọng lực và thế đi xuống thế nên Thẩm Thạch phải đưa tay cầm lấy những phiến đá nhô ra trong rãnh biển mà đi xuống phía dưới. Thoạt nhìn vùng biển xung quanh thập phần thanh tĩnh, cùng với tầng biển phía trên cũng giống nhau, chỉ là ánh sáng nơi đây có phần ảm đạm hơn nhưng vẫn đủ cho hắn nhìn rõ cảnh vật xung quanh hơn một trượng.
Chỉ là vào lúc hắn vừa mới đặt chân lên mặt đất tầng biển, bỗng nhiên hắn cảm giác được nước biển xung quanh thân thể vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên có một cỗ áp lực của nước chảy ập tới phía hắn. Thẩm Thạch trong lòng thất kinh, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách mình ba bước đột nhiên có một con cá lớn màu xám tro không biết ẩn nấp từ cái khe hở nào đang lao tới. Thân nó dài hai thước, há miệng đầy răng nanh sắc nhọn lao đến phía hắn với một khí thế hung ác như hận không ăn tươi nuốt sống nhân loại này ngay vậy.
Thẩm Thạch không nghĩ là vừa mới đặt chân xuống nơi đây liền gặp ngay yêu thú trên biển hung dữ như vậy. Mà loại quái ngư này hắn cũng chưa bao giờ được thấy qua nên không biết tên gọi. Nhưng trước mắt không có thời gian cho hắn suy nghĩ hay do dự bởi bản năng từ vô số lần ma luyện sinh tử trong những năm gần đây để lại đã giúp hắn phản ứng ngay lập tức. Hắn liền lui về phía sau một bước đồng thời cánh tay vung lên. Trong nháy mắt, một ngọn thủy tiễn sắc bén được tạo hắn tạo nhờ nguồn nước dồi dào xung quanh mà tốc độ hình thành cực mau.
"Phốc!"
Một cái thủy tiễn lam sắc như hòa vào sắc biển xung quanh lập tức kích phát bắn ra phá vỡ dòng nước chảy, phóng thẳng về hướng con cá lao tới. Ngay lập tức một vòng xoáy được hình thành, thủy tiễn không có bất kì trở ngại nào trước vô tận nước biển. Chỉ là khi thủy tiễn lao đến làm nổi lên những gợn nước hoa văn trông đầy quỷ dị.
Quái ngư vọt tới gần, cách Thẩm Thạch hơn một xích, đang há cái miệng lớn đỏ như chậu máu chực cắn xuống nhân tộc trước mắt một cái thì đột nhiên cơ thể chấn động. Một đạo thủy tiễn sắc bén vô cùng vạch thẳng một đường xuyên qua làn nước, mũi tên xuyên thẳng qua đầu con cá tạo thành một cái lỗ rộng lớn.
Thân thể quái ngư lập tức co rút vặn vẹo, trôi từ từ xuống đáy biển. Nó vùng vẫy vài cái làm cho cát đá trên mặt đất cùng nước biển và máu hòa lẫn với nhau. Sau khi nó nằm bất động chết đi, khung cảnh xung quanh mới tạm yên lắng xuống. Dù vậy, từ cái lỗ trên đầu con thủy quái bị thủy tiễn xuyên qua vẫn bay ra một tơ máu to, máu cứ loãng dần ra rồi tràn ngập vào nước biển.
Thẩm Thạch lui lại một bước, nhìn thoáng qua thi thể con cá cứng ngắt một cái, từ đáy lòng cảm thấy an tâm hơn một chút. Chẳng qua là còn không đợi hắn chính thức kịp buông lỏng một hơi, bỗng nhiên tại cái hải vực xung quanh này, từ gần đến xa, thoáng cái có vài chục thanh âm đồng thời vang lên. Trong các khe đá và các rặng san hô có những thân ảnh quỷ dị lờ mờ xông ra. Mà tất cả những thân ảnh quỷ dị đó đều hướng ánh mắt về một chỗ, chính là nhìn vào nơi Thẩm Thạch đang đứng mà xông ra.
Thẩm Thạch trong lòng chợt chấn động, bỗng nhiên như là tỉnh ngộ cái gì. Ánh mắt liếc xuống dưới một cái, chỉ là trông thấy một mảng lớn máu cá đỏ sẫm trôi nổi trong nước biển.
Vào lúc đỉnh đầu đã bị nước biển mênh mông từ bốn phương tám hướng che khuất, khi mà cả thân thể bị bao phủ bởi làn nước mang theo khí tức của hải dương thì Thẩm Thạch phát hiện mình ở trong làn nước biển vẫn có chút lòng không an. Chỉ là dù sao nhiều năm qua hắn luôn bôn ba ma luyện đã tự tạo cho mình một tâm chí kiên định, thế nên hắn cũng không có biểu hiện sợ hãi quá mà cứ tiếp tục từng bước từng bước tiến về phía trước.
Nói chung, nơi thích hợp nhất cho các đạo sĩ thi triển bản lĩnh đạo hạnh của bản thân là trên mặt đất, chỉ có tu sĩ có cảnh giới cao đã đạt được ngự không phi hành thì mới thể hiện bản lĩnh trên trời. Nhưng ở dưới biển lại khác xa như trên mặt đất, thực lực của tu sĩ sẽ giảm đi rất nhiều trong nước biển bởi áp lực của nước sẽ khiến cho hành động trở nên khó khăn hơn. Bên cạnh đó, còn có khá nhiều thần thông đạo thuật ở trong nước biển uy lực giảm đi nhiều, thậm chí còn khó thi triển ra. Thế nên có thể nói đại đa số tu sĩ đều cực kì ít khi lai vãng tới nơi này.
Hồng Mông Chủ Giới với phần đại lục rộng lớn bao la bát ngát. Phương đông là vùng đất hoang dã, phương tây là vùng đầm lầy rộng lớn cùng phương bắc vạn dặm tuyết trắng đều là những nơi tuyệt địa nguy hiểm từ xưa đến nay chưa thể thăm dò hết, lại càng không thể biết rõ gới hạn như thế nào. Mà ngoài ba nơi này, tại những nơi đã biết, Hồng Mông Đại Lục một thành chín mươi châu với diện tích rộng lớn bao la còn có phần Đại Lục phía nam là vùng biển Thương Hải vô cùng mênh mông, cũng là một địa vực rộng lớn bao la chưa thể dò xét hết.
Chúng sinh trong trời đất, giống loài trên cạn phong phú phồn thịnh mà diện tích hải dương so với lục địa còn lớn hơn. Thế nên dưới biển cũng có vô số sinh vật thiên kì bách thú và có rất nhiều thiên tài địa bảo, bảo thạch mạch khoáng các loại linh tài trân quý, hi hữu. Có thể nói, thực tế Thương Hải chính là một tòa bảo khố ẩn chứa vô số trân bảo tự nhiên.
Thế nhưng trải qua trăm ngàn năm, tu sĩ Nhân tộc lại hoạt động chủ yếu bên trên Hồng Mông đại lục. Đối với Thương Hải lại rất ít khi có hành động thám hiểm, có khi còn đổ xô vào ba nơi hiểm yếu Đông Tây Bắc còn nhiều hơn so với vùng Thương Hải mênh mông này. Nguyên nhân cũng chỉ là hạn chế ở trong vùng biển sâu của Thương Hải thật sự quá lớn cùng với số lượng lớn yêu thú hung mãnh, chúng có ưu thế trời sinh là bơi lội giỏi khác với các loài yêu thú trên cạn. Bình thường, nếu như ở trên mặt đất chỉ là yêu thú cấp thấp không đáng để chú ý thì ở trong biển lại trở thành hung thú khó đấu thật khiên cho người ta phải đau đầu. Nếu như vận khí lại kém một chút gặp phải Yêu thú đẳng cấp cao trong biển thì coi như lâm vào tình thế chết chắc, bởi vì tại vùng biển rộng lớn toàn nước này ngươi thậm chí muốn chạy trốn cũng đã rất khó khăn rồi.
Đương nhiên, sự tình cũng không hẳn hoàn toàn như vậy, mặc dù hầu hết tu sĩ không dám thám hiểm Thương Hải, nhưng vẫn có một ít tu sĩ am hiểu kĩ năng bơi lội, nhưng loại người này, thật sự quá ít, vả lại phần lớn là một ít tán tu đạo hạnh không cao, cho nên cũng không thay đổi được gì. Khác với các danh môn đại phái khác ở Hồng Mông đại lục, Lăng Tiêu Tông có sơn môn đặt ở tại Kim Hồng Sơn trên Thương Hải bởi vì có Linh Mạch ngàn dặm bên trong, cho nên đối với vùng Thương Hải hiểu rõ hơn so với các tu sĩ tông môn khác. Chỉ là tu sĩ nhân tộc tu luyện các loại đạo pháp thần thông chủ yếu sử dụng trên mặt đất, thế nên Lăng Tiêu Tông cũng không có ngoại lệ.
Thẩm Thạch tuy ở Lăng Tiêu Tông cũng lâu rồi nhưng từ khi làm môn hạ đệ tử Lăng Tiêu Tông đến nay, căn bản cũng chưa từng học công pháp thần thông nào thích hợp cho hoạt động dưới nước. Chỉ là hắn thân là tu sĩ có đạo hạnh hơn xa phàm nhân, dù không quen kỹ năng bơi lội thì vẫn có thể hành tẩu tại bở biển. Đôi khi nín thở lặn xuống nước một lúc cũng không sao hết.
Đi càng sâu xuống dưới biển, trước mắt vốn là tối sầm lại, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy bao cả thân thể là một mảnh mát lạnh, bất quá tại hắn dừng lại một lát sau, trước mắt tựa hồ sáng lên một chút, từng tia sáng từ ánh mặt trời chiếu trên mặt biển chiết xạ trong nước. Từng cột sáng nhàn nhạt chênh chếch xuống giúp hắn thu hết toàn bộ cảnh vật phía trước vào trong tầm mắt.
Vùng biển này quả đúng như tên gọi, nước trong xanh thấy đáy, nhìn rõ khắp nơi đều là san hô với đủ loại hình dạng thiên kì bách quái. Có loại giống như một cái quạt lớn, có loại lại như một bàn tay, có loại bằng phẳng như cối xay, lại có loại xoắn xuýt giống như dây leo... Màu sắc san hô cũng rực rỡ đủ màu xanh, đỏ, tím, cam, lục, lam, chàm, trắng... Mỗi cái đều lấp lánh sắc màu kì ảo lắc lư chập chờn trong biển. Xung quanh còn có những con cá nhỏ diễm lệ tụ tập thành đàn hoặc quanh quẩn bên những rặng san hô. Chúng cứ nhàn nhã bơi qua bơi lại tô điểm thêm màu sắc cho cảnh vật nơi đây.
Thẩm Thạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thấy đầu mình lúc này cách mặt nước khoảng chừng ba thước. Từ khi nín hơi đi xuống tới chỗ này hắn có cảm giác phải cố hết sức một chút. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm tâm tĩnh khí, thúc giục linh lực từ trong Khí Hải đan điền. Bắt đầu thi triển “Cự Thủy Thuật” được Bồ Trưởng lão lén lút truyền thụ cho lúc trước.
Về phương diện Ngũ Hành thuật pháp của bản thân, hắn vốn đã không hề giống người thường. Lại thêm mấy ngày nay rảnh rỗi nên thường xuyên luyện tập loại thuật pháp này, cho nên chỉ trong vẻn vẹn một hơi thở thì "Cự Thủy Thuật" liền thuận lợi phóng ra. Một cỗ lực lượng vô hình không màu chậm rãi bắn lên từ thân thể hắn, rồi cứ lặng yên không một tiếng động tách rời làn nước xung quanh ra một khoảng.
Ngay khi Cự Thủy Thuật được phóng ra, Thẩm Thạch liền cảm thấy áp lực của nước biển từ bốn phương tám hướng ép lên thân mình giờ phút này đều tiêu tán hết. Theo đó, động tác của hắn cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hắn thử tiến lên phía trước vài bước thì phát hiện áp lực của nước biển kì thật vẫn còn chút ảnh hưởng đối với chính mình. Tuy hiện tại đi lại bình thường không khác lắm so với trên mặt đất, nhưng nếu muốn chạy nhanh dưới đáy biển thì vẫn không thể được. Bất quá so với tình huống lúc trước, khi vừa xuống nước đã gặp phải áp lực làm cho cơ thể cảm thấy quẫn bách và khó hành động thì vẫn hơn nhiều lắm. Điều quan trọng nhất là hắn phát hiện nếu dùng Cự Thủy Thuật thì mình không cần phải nhịn thở nữa.
Đi về phía trước một đoạn ngắn để thích ứng cảm giác này, Thẩm Thạch trầm ngâm tiến lên từng bước một chứ không hề vội vã tiến về tầng giữa của hải vực san hô ngay. Trước tiên hắn điều động Linh khí để thử thi triển các loại thuật pháp bởi vì tại tầng giữa hải vực san hô có thể có yêu thú và việc chiến đấu với chúng là điều không thể tránh khỏi.
Sau khi thử thi triển các loại thuật pháp, Thẩm Thạch khá thất vọng vì phát hiện ra phần lớn thuật pháp mình đã học đều không thể sử dụng dưới đáy biển này. Ví dụ như khi hắn thi triển Hỏa Cầu Thuật thì một đoàn hỏa diễm còn chưa kịp thành hình đã nhanh chóng bị nước biển xung quanh bao phủ dập tắt. Ngoài ra, điều làm cho hắn đau khổ nhất chính là Phù Lục cũng không cách nào sử dụng ở dưới nước được, bởi muốn thi triển các loại Phù Lục thì hầu như phải đốt cháy lá bùa để kích phát Linh lực. Thế nhưng mà nơi hắn đang đứng là dưới đáy biển. . . A..., đốt không nổi nó mới cay!!( định làm điếu thuốc
Bất quá, Thẩm Thạch phát hiện vẫn có điều tốt đó là trong tất cả thuật pháp hắn đã học thì thủy hệ "Thủy Tiễn Thuật" là có thể sử dụng. Mà có lẽ là vì hắn đang đứng trong nước biển, nơi mà xung quanh toàn nước là nước dồi dào đến vô cùng vô tận. Thế nên, tốc độ thi pháp ngưng tên của hắn so với trên mặt đất còn nhanh đến không tưởng, cứ như là trong nháy mắt có thể ngưng một đạo thủy tiễn bắn ra vậy. Trừ điều đó ra, tất cả Ngũ Hành thuật pháp cơ bản còn lại đều không dùng được. Còn bốn loại Vu thuật mà hắn học được lúc còn ở Yêu Giới cũng may là có thể sử dụng được ở trong nước, coi như đó là một niềm vui ngoài ý muốn đi a.
Lần khảo thí ở dưới vùng biển san hô lần này, Thẩm Thạch cảm thấy một thân bản lĩnh của mình đã bị phế mất bảy tám phần. Ở dưới đáy biển toàn là nước với nước đã hình thành nhiều hạn chế lớn đối với tu sĩ nhân tộc như vậy, cũng khó trách hiếm có người nguyện ý tới cái nới Thương Hải mênh mông đầy rẫy nguy hiểm này để thăm dò.
Xác định rõ tình huống hiện tại của bản thân, biết được ít nhất mình có thể sử dụng Thủy Tiễn Thuật và Vu thuật cũng khiến cho Thẩm Thạch cảm thấy an tâm hơn một chút. Tiếp đó hắn hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục tiến lên phía trước.
Trước khi bắt đầu khảo thí, ba vị Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh đã sớm nói cho hắn rõ ràng tất cả vấn đề, cho nên mục tiêu của lần hành động này, Thẩm Thạch cũng đã rõ ràng. Không hề có chút phân tâm lưu ý cảnh sắc vùng biển xung quanh mà một đường tiến về phía trước, tìm kiếm vị trí tầng giữa tìm và lấy ngọc từ Ngân Quang Hải Quỳ.
Bề mặt đáy biển xung quanh bây giờ đều đã không còn bằng phẳng nữa, có thể thấy nhiều phiến đá hay mặt hố gồ ghề với đủ kích thước lớn nhỏ khác nhau. Ngoài ra còn thấy nhiều rặng san hô cứng rắn nhìn cực kì đẹp mắt xung quanh, cho nên đoạn đường hắn đang đi nhìn khá khó khăn. Nhưng mà cũng may Thẩm Thạch đang ở đáy nước, nhờ sức nổi của nước mà đôi khi chỉ cần hắn hơi mượn chút lực là có thể chậm chạp trôi nổi qua. Cũng nhờ điều này mà vượt qua rất nhiều trở ngại dễ dàng hơn, thế nên đối với việc này Thẩm Thạch thấy rất thú vị.
Cứ như vậy Thẩm Thạch dần dần xâm nhập sâu vào vùng biển rộng. Nếu hắn ngẫu nhiên ngước đầu nhìn thì sẽ phát hiện đỉnh đầu mình đã cách mặt biển một khoảng cách rất sâu rồi. Chỉ là vùng biển nơi đây quả là một vùng biển thanh tĩnh, cho dù ở sâu dưới đáy biển mấy trượng rồi mà Thẩm Thạch vẫn có thể nhìn rõ tận mắt cảnh vật xung quanh.
Một con Đại Hải Quy giáp vàng, cao chừng ba thước quẫy bốn chân khoan thai bơi qua trên đỉnh đầu Thẩm Thạch, nó rất thản nhiên bơi qua không hề có chút sợ người. Thẩm thạch liếc nó một cái, cũng không để ý lắm, chỉ là trong nội tâm bỗng dưng thấy lo lắng. Thầm nghĩ, từ khi mình xuống nước đi tới nơi này sợ là đã đi được bảy tám chục trượng rồi mà tại sao vẫn chưa thấy tầng giữa của vùng biển san hô?
Suy nghĩ một chút, Thẩm Thạch lại tiếp tục tiến lên phía trước. Xuyên qua một rặng san hô với hình thù kì quái làm động đến những cá con màu sắc rực rỡ du động tạo nên một cảnh quan hết sức bắt mắt. Vượt qua rặng san hô này chừng hơn hai mươi trượng thì nước biển phía trước đột nhiên sẫm màu thẳng đứng hẳn lên. Không xa chỗ hắn xuất hiện một cái rãnh biển tạo nên một đường biên giới ngăn cách vùng biển phía trước với vùng biển nơi Thẩm Thạch đang đứng. Vùng biển phía trước có địa thế sâu xuống chừng hơn mười trượng, chỗ xa hơn thoạt nhìn còn sâu hơn nữa. Thế cho nên ánh sáng chiếu xuống phía bên kia đáy biển bắt đầu mơ hồ hơn, làm nổi bật lên những tia lam sắc u ám.
Thân thể Thẩm Thạch thoáng dừng một lát, sau đó chậm rãi tiến tới cái rãnh biên giới kia. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới rãnh biển một lát, chỉ thấy phía dưới là các phiến đá và các rặng san hô. Tuy nhiên vùng biển này hình như đơn điệu hơn rất nhiều, tầm mắt hắn chiếu tới đâu cũng chỉ thấy ba màu chủ yếu là lam sắc của biển, trắng và xám tro của các phiến đá cùng san hô. Tuyệt nhiên không hề nhìn thấy bóng dáng của những con cá nhỏ lộng lẫy sắc màu nữa, thay vào đó ở chỗ những khe hở phía dưới lại mơ hồ thấy có bóng dáng của những loài cá lớn hơn.
Thẩm Thạch chuyển động tâm niệm, thầm nghĩ vùng biển trước mắt này có lẽ là tầng giữa hải vực san hô rồi, nhưng cùng tầng biển phía trên lại rõ ràng khác nhau. Tầng này chẳng những không có cái bầu không khí thanh tĩnh và ôn hòa của tầng biển phía trên, mà trái lại nơi đây là một mảnh thanh tĩnh với vẻ âm trầm tiềm ẩn nhiều nguy hiểm hơn. Chẳng qua là để hoàn thành cuộc khảo thi lần này bắt buộc phải tiến vào tầng biển này mà Thẩm Thạch cũng không có ý thoái lui. Cho nên hắn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng dọc theo rãnh biên giới phía dưới mà đi.
Sức nổi của nước biển triệt tiêu trọng lực và thế đi xuống thế nên Thẩm Thạch phải đưa tay cầm lấy những phiến đá nhô ra trong rãnh biển mà đi xuống phía dưới. Thoạt nhìn vùng biển xung quanh thập phần thanh tĩnh, cùng với tầng biển phía trên cũng giống nhau, chỉ là ánh sáng nơi đây có phần ảm đạm hơn nhưng vẫn đủ cho hắn nhìn rõ cảnh vật xung quanh hơn một trượng.
Chỉ là vào lúc hắn vừa mới đặt chân lên mặt đất tầng biển, bỗng nhiên hắn cảm giác được nước biển xung quanh thân thể vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên có một cỗ áp lực của nước chảy ập tới phía hắn. Thẩm Thạch trong lòng thất kinh, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách mình ba bước đột nhiên có một con cá lớn màu xám tro không biết ẩn nấp từ cái khe hở nào đang lao tới. Thân nó dài hai thước, há miệng đầy răng nanh sắc nhọn lao đến phía hắn với một khí thế hung ác như hận không ăn tươi nuốt sống nhân loại này ngay vậy.
Thẩm Thạch không nghĩ là vừa mới đặt chân xuống nơi đây liền gặp ngay yêu thú trên biển hung dữ như vậy. Mà loại quái ngư này hắn cũng chưa bao giờ được thấy qua nên không biết tên gọi. Nhưng trước mắt không có thời gian cho hắn suy nghĩ hay do dự bởi bản năng từ vô số lần ma luyện sinh tử trong những năm gần đây để lại đã giúp hắn phản ứng ngay lập tức. Hắn liền lui về phía sau một bước đồng thời cánh tay vung lên. Trong nháy mắt, một ngọn thủy tiễn sắc bén được tạo hắn tạo nhờ nguồn nước dồi dào xung quanh mà tốc độ hình thành cực mau.
"Phốc!"
Một cái thủy tiễn lam sắc như hòa vào sắc biển xung quanh lập tức kích phát bắn ra phá vỡ dòng nước chảy, phóng thẳng về hướng con cá lao tới. Ngay lập tức một vòng xoáy được hình thành, thủy tiễn không có bất kì trở ngại nào trước vô tận nước biển. Chỉ là khi thủy tiễn lao đến làm nổi lên những gợn nước hoa văn trông đầy quỷ dị.
Quái ngư vọt tới gần, cách Thẩm Thạch hơn một xích, đang há cái miệng lớn đỏ như chậu máu chực cắn xuống nhân tộc trước mắt một cái thì đột nhiên cơ thể chấn động. Một đạo thủy tiễn sắc bén vô cùng vạch thẳng một đường xuyên qua làn nước, mũi tên xuyên thẳng qua đầu con cá tạo thành một cái lỗ rộng lớn.
Thân thể quái ngư lập tức co rút vặn vẹo, trôi từ từ xuống đáy biển. Nó vùng vẫy vài cái làm cho cát đá trên mặt đất cùng nước biển và máu hòa lẫn với nhau. Sau khi nó nằm bất động chết đi, khung cảnh xung quanh mới tạm yên lắng xuống. Dù vậy, từ cái lỗ trên đầu con thủy quái bị thủy tiễn xuyên qua vẫn bay ra một tơ máu to, máu cứ loãng dần ra rồi tràn ngập vào nước biển.
Thẩm Thạch lui lại một bước, nhìn thoáng qua thi thể con cá cứng ngắt một cái, từ đáy lòng cảm thấy an tâm hơn một chút. Chẳng qua là còn không đợi hắn chính thức kịp buông lỏng một hơi, bỗng nhiên tại cái hải vực xung quanh này, từ gần đến xa, thoáng cái có vài chục thanh âm đồng thời vang lên. Trong các khe đá và các rặng san hô có những thân ảnh quỷ dị lờ mờ xông ra. Mà tất cả những thân ảnh quỷ dị đó đều hướng ánh mắt về một chỗ, chính là nhìn vào nơi Thẩm Thạch đang đứng mà xông ra.
Thẩm Thạch trong lòng chợt chấn động, bỗng nhiên như là tỉnh ngộ cái gì. Ánh mắt liếc xuống dưới một cái, chỉ là trông thấy một mảng lớn máu cá đỏ sẫm trôi nổi trong nước biển.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh