Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 127: Từ biệt
Thẩm Thạch lặng yên ngắm nhìn Lăng Xuân Nê đang say ngủ. Trải qua biết bao nhiêu là biến động, vậy mà sau khi vào khách sạn nàng vẫn không hề ngủ, gắng gượng chống đỡ để còn chăm sóc cho hắn. Giờ đây, cô gái dịu dàng đáng yêu này đã hao tâm tổn lực đến quá độ, cuối cùng trong lúc đang chờ đợi bất giác đã thiếp đi.
Cổ tay trắng nõn, thon dài của nàng khe khẽ đặt cạnh chân hắn, làn da mềm mại và trơn mịn nhè nhẹ truyền đến một tình cảm dịu dàng, ấm áp. Mái tóc xõa xuống vai khiến cho dung nhan nàng có vài phần lười biếng nhu mì, tựa như một đóa hoa quỳnh, sâu thăm thẳm mà lặng yên, an tĩnh làm bạn với hắn.
Thẩm Thạch ngắm nàng hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt lướt qua dưới cổ Lăng Xuân Nê. Nàng vốn đang ngủ say bên mép giường, lại thêm bộ quần áo hôm qua trong lúc vội vàng mặc lấy cũng không thật vừa vặn, khiến cho vạt áo của nàng khẽ hé mở, để lộ ra một khe sâu hút, bên ngoài phủ vài lọn tóc đen, vài phần khiến cho người ta phải miệng đắng lưỡi khô, mỹ lệ đến kinh tâm động phách.
Thẩm Thạch ngây ngốc một chút rồi lập tức rời ánh mắt đi. Mấy lần gặp gỡ Lăng Xuân Nê trước đây, tình cảnh như thế này hắn cũng đã gặp qua mấy lần, nhưng những lúc đó đa số đều có sự tình làm phân tâm khiến cho hắn cũng chưa bao giờ có tâm tư nào khác. Chẳng qua hiện tại, cũng không biết tại sao, cả ngày nhìn tới nhìn lui, một vòng trắng nõn đẫy đà kia không ngừng phản chiếu trong mắt hắn, khiến hắn đặc biệt cảm thấy chướng, không hiểu sao lại có một chút cảm giác bực bội.
Trong vô thức hắn muốn rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của Lăng Xuân Nê, bất giác lại dùng lực hơi mạnh, khiến thân thể Lăng Xuân Nê khẽ run lên như cảm giác được điều gì. Nàng tỉnh dậy.
Nàng như mang thêm vài phần mỏi mệt, vuốt vuốt đôi mắt của mình, nhưng dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, liền ngẩng đầu lên nhìn sang Thẩm Thạch. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Lăng Xuân Nê ngơ ngác một chút rồi lập tức lộ ra vài phần sợ hãi xen lẫn vui mừng, nói: “ A, ngươi đã khỏe rồi sao?”
Thẩm Thạch chần chừ một chút rồi nhẹ gật đầu: “ Không thể nói là hoàn toàn khôi phục, nhưng thân thể cơ bản đã ổn rồi.”
Lăng Xuân Nê nghe xong, thở phào một hơi nhẹ nhõm, lấy tay vỗ vỗ ngực, nói: “ Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ngày hôm qua ngươi ngủ mê lâu như vậy, thật sự là dọa ta sợ chết.”
Ánh mắt Thẩm Thạch không tự chủ mà nhìn theo bàn tay đang vỗ ngực của nàng, rồi lại không cầm lòng được nhìn thoáng qua phần phía sau bàn tay, liền lập tức chau mày, trong nội tâm âm thầm tự mắng mình mấy tiếng. Sau đó, hắn nhấc chân đi xuống giường.
Lăng Xuân Nê ở bên cạnh vội vàng tránh ra, đồng thời lấy tay vuốt vuốt mái tóc đang buông. Cánh tay lắc lư khiến nàng chợt phát hiện ra xiêm y của mình có chút hớ hênh, lộ ra cả xuân quang phơi phới. Nàng ngơ ngác một chút rồi len lén liếc nhìn Thẩm Thạch, đã thấy hắn đang đi đến bên cạnh bàn, cũng không có ý quay đầu lại nhìn lại.
Đôi má Lăng Xuân Nê ửng hồng, chẳng biết tại sao, trong dĩ vãng với những việc thế này nàng đều không để ý, nhưng hôm nay, trước mặt chàng trai này, nàng lại có vài phần thẹn thùng, lặng im mà nhanh chóng lấy tay kéo vạt áo che lại, lúc này mới cảm thấy trên người thoải mái hơn một chút.
Đúng lúc này Lăng Xuân Nê chợt nghe tiếng Thẩm Thạch đứng phía trước hỏi: “Lăng cô nương, kế tiếp ngươi có dự tính gì không?”
Lăng Xuân Nê ngơ ngác một chút, đôi mắt mờ mịt một hồi, sau đó nàng cúi đầu, một hồi lâu sau mới khẽ nói: “Ta cũng không biết”
Thẩm Thạch nhíu nhíu đôi mày, xoay người lại thoáng nhìn nàng, trong nội tâm cũng có chút do dự. Lúc trước bất kể là tại cơ sở của Thần Tiên hội hay tại con hẻm nhỏ dơ bẩn kia, hắn xuất thủ cứu giúp Lăng Xuân Nê đều vì tâm ý của chính mình, hoặc nói cách khác là vì căm phẫn nhất thời, chứ không phải là có thâm cừu đại hận gì với tên Giang Hắc Hổ, với Lăng Xuân Nê lại càng chẳng có gì gọi là giao tình thâm hậu. Chẳng qua là sự tình đã đến bước này, người thì cũng cứu được rồi, nhưng tiếp đến phải làm sao, trong lòng hắn nhất thời cũng không có biện pháp.
Lăng Xuân Nê giương mắt thoáng nhìn qua Thẩm Thạch, trên mặt có một tia ảm đạm xẹt qua, không dễ gì phát giác được. Nhưng sau đó, sắc mặt của nàng lại lập tức trầm tĩnh lại, nàng bước lên phía trước nhẹ nhàng thi lễ rồi nói: “ Thẩm công tử đã có đại ân cứu mạng, Xuân Nê suốt đời khó quên. Chẳng qua tiểu nữ vốn lẻ loi hiu quạnh, không biết lấy gì đền đáp, nếu ngày sau có cơ duyên, công tử có điều gì phân phó, ta nguyện dốc hết sức báo đáp ân đức hôm nay”
Nói đến đây thanh âm của nàng thoáng dừng lại, rồi thấp giọng tiếp tục: “ Thân thể của công tử hiện đã ổn rồi, Lăng Xuân Nê chỉ là một kẻ hèn mọn, không dám quấy rầy nữa, xin bái biệt. Mong công tử bảo trọng.”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, không nghĩ tới Lăng Xuân Nê vừa mới mở miệng đã muốn đi, bần thần chẳng biết nói gì. Lăng Xuân Nê nói xong liền quay người hướng ra phía cửa rời đi, lời nói của hắn từ cửa miệng suýt bật ra rồi dừng lại, muốn nói lại thôi. Hắn vốn cho rằng mình nên nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy, lưu nàng lại rồi phải làm sao đây?
Bọn họ là hai loại người hoàn toàn bất đồng, vốn từ trước đây, có phải đã chẳng nên quen biết?
Cho nên đến cuối cùng, môi hắn khẽ nhúc nhích rồi lại chần chừ, lời nói vẫn chưa ra khỏi miệng.
Lăng Xuân Nê im lặng đi tới, mở cửa phòng ra ngoài, sau đó lại cẩn thận quay người đóng cửa, khiến cho bóng hình chàng trai kia ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần theo khe cửa, rồi biến đi mất. Cánh cửa, cuối cùng đã đóng lại.
Nàng đứng bên ngoài cửa.
Ngóng nhìn một hồi lâu.
Giọt lệ nhòa lăn trên đôi gò má, lặng yên rơi xuống đất.
Sau đó, nàng xoay người lại, rời đi.
* * *
Trong phòng, Thẩm Thạch im lặng nhìn cánh cửa đã khép vào, hồi lâu không nói nên lời. Dù mới trước đó không lâu, trong lòng hắn còn đang có mấy phần phiền não vì không biết nên sắp xếp Lăng Xuân Nê thế nào, nhưng đến khi nhìn thấy nữ tử dịu dàng đáng yêu kia kiên cường, bình tĩnh mà rời đi, trong lòng hắn bỗng nhiên lại có vài phần mất mát.
Loại cảm giác mâu thuẫn này làm hắn có chút không hiểu nổi. Hắn vốn là người tu đạo, trong cuộc đời lại chưa từng có nỗi lòng, khiến cho hiện tại, chẳng biết tại sao, hắn đứng một mình giữa căn phòng vắng, dù xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng tâm tình hắn trước sau lại không thể nào bình tĩnh lại.
Thẩm Thạch đi tới đi lui, trong lòng có chút bực bội. Một lát sau hắn bỗng vô tình nhìn thấy ở trong góc phòng, Tiểu Hắc đang nằm trên mặt đất ngáy o…o…., cũng không biết là nó đã vào từ lúc nào. Hôm qua Thẩm Thạch vô cùng mỏi mệt, phải mạnh mẽ mà chống đỡ, nhất cũng không lo lắng được cho nó, nhưng Tiểu Hắc xem ra cũng thông linh, vậy mà cũng tự đi cùng hắn.
Thẩm Thạch thở dài, đi đến trước người Tiểu Hắc, ngồi xổm xuống, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông đầu mềm mại của nó. Tiểu Hắc cũng không tỉnh dậy, nhưng trong giấc mộng vẫn như cảm giác được điều gì, đầu theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Thạch, sau đó trở mình, tiếp tục ngáy o… o…
Thẩm Thạch cũng không quản nó, ánh mặt mang theo một tia bất định, như không biết phải giải quyết như thế nào, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn quanh căn phòng. Một lát sau, thanh âm của hắn vang lên, khẽ nói:
“ Tiểu Hắc, có phải là ta đã làm sai điều gì không?”
* * *
Gian phòng trọ nằm ở tầng hai khách sạn, Lăng Xuân Nê từ trên lầu đi xuống, qua cửa khách sạn liền nhìn thấy con đường náo nhiệt vô cùng quen thuộc. Nhìn dòng người đi đường chen chúc, nàng đột nhiên thấy mờ mịt một hồi. Trời đất rộng lớn, nhưng nàng tựa hồ như không biết được mình còn có thể đi đến nơi nào?
Mờ mịt đi đến đầu đường, nhìn xung quanh, Lăng Xuân Nê giật mình chốc lát, xoay người lại, sắc mặt mang thêm vài phần do dự, nhưng rồi cũng thẳng theo phương hướng của ngày hôm qua, nàng, tâm trạng mang theo vài phần bất định, lại có vài phần chần chừ, nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Dọc theo con phố dài, ở phía cuối con đường, chính là con hẻm nhỏ, dơ bẩn và u tối.
Cảnh tượng tàn khốc thê lương của hai ngày trước, đến giờ thỉnh thoảng vẫn quẩn quanh trước mắt nàng, thế nhưng vô luận là ở đó đáng sợ thế nào, Lăng Xuân Nê vẫn chậm rãi đi tới, bởi lẽ nàng nhớ tới một sự tình. Di thể của mẹ nuôi, vẫn đang nằm đó, trên mặt đất dơ bẩn kia.
Người phụ nữ đó già nua, khắc khổ, gầy còm như bộ xương khô, nhưng chính bà đã nuôi dưỡng Lăng Xuân Nê lớn lên thành người, là thân nhân duy nhất của nàng trên cõi đời gian truân, tàn khốc này. Bao lâu nay, kể từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, mẹ nuôi là người duy nhất có thể cho nàng cảm giác ấm áp. Có lẽ, hiện tại…. còn có một người khác sao?
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên mang thêm vài phần ôn nhu, lại như có chút mê ly, như đang hồi tưởng, một cảm giác dịu dàng ẩn sâu trong đáy lòng, một bóng hình vẫn luôn đứng chắn trước mặt, một bàn tay ấm áp, mỗi lần nắm chặt là lại muốn mãi không rời.
Đã từng ngắm nhìn hắn, cả một ngày một đêm.
Lại bỗng nhiên hối hận, như vẫn còn chưa đủ.
Nếu như, có thể ngắm nhìn nhiều, nhiều hơn nữa.
Có thể hay không, cảm giác ấm cúng trong lòng liền nhiều thêm một phần?
Nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, khẽ khoanh trước ngực, giống như làm vậy có thể lưu lại thêm một phần ấm áp. Sau đó, nàng ngẩng đầu, nhịn không được muốn quay đầu lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Cả đời này, con đường đó, có mấy người có thể quay đầu lại?
Lặng yên bước qua con phố dài đằng đẵng, Lăng Xuân Nê bất giác chạy nhanh về phía con hẻm nhỏ. Rồi nàng dừng bước lại, có chút do dự, không biết mình có nên hay không quay trở về nơi đó. Đứng ở bên đường, nàng nhìn qua cửa ngõ tĩnh lặng, đang lưỡng lự thì thân thể đột nhiên chấn động, nàng chứng kiến, từ sâu trong con hẻm, một đoàn người trở ra.
Lăng Xuân Nê lắp bắp kinh hãi, thường ngày con hẻm này vốn không ai lui tới, giờ đây bỗng nhiên lại hiện ra nhiều thân ảnh đến vậy, khiến trong lòng nàng lo sợ không yên, vô thức trốn sang bên cạnh, giấu mình sau một cột đá ven đường. Chờ đợi một lúc, phát hiện ra không có ai chú ý, nàng mới cẩn thận thăm dò từng ly từng tý, xem xem tình huống bên đó thế nào.
Tại lối vào hẻm nhỏ, đoàn người kia đều đã đi ra. Đó là những gã đàn ông thân thể sàn sàn, khỏe mạnh, hầu hết đều là tu sĩ, quần áo trang sức trên người chia làm hai loại, một loại có hoa văn đại hùng ( hình con gấu), một loại có hoa văn hung cẩu ( chó dữ).
Sắc mặt Lăng Xuân Nê lập tức tái nhợt, đối với Giang Hắc Hổ cùng thế lực sau lưng tên này, nàng đương nhiên là có chút hiểu biết. Thiết Hổ Môn của hắn vốn là một trong năm môn phái của Mãnh Thú Minh, mà hai nhóm người hiện tại, rất rõ ràng cũng thuộc về Mãnh Thú Minh, chính là Sơn Hùng Đường cùng Xích Cẩu Môn.
Mà theo thứ tự đi ra của những gã này, nhìn từ xa, mấy kẻ cầm đầu đều đang cau mày, thần sắc vô cùng khó coi, trong đó có một gã tính khí nhìn có vẻ hung dữ thậm chí đã mắng mỏ kẻ bên cạnh vài câu, rất là tức giận.
Mà ở đám người ra cuối, có mấy người riêng rẽ khiêng ra bốn kiện đồ vật, được dùng vải vóc bao lại, nhìn hình dáng mơ hồ như là thân thể người.
Xung quanh, phần đông người qua lại trên đường cũng rất nhanh chú ý tới chỗ này,trong lúc nhất thời có rất nhiều ánh mắt quét qua. Phía bên kia đường, giấu mình đằng sau cột đá, trái tim Lăng Xuân Nê nhảy lên, như là đoán được điều gì, sắc mặt trở nên tái nhợt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bốn kiện vải kia.
Bỗng nhiên, gã nhìn hung dữ tức giận mắng lên, đùng đùng đi tới. Bên cạnh hắn có người thoáng lôi kéo một phát, như muốn khuyên nhủ vài câu, lại bị hắn phất tay đẩy ra, sau đó bước đến chỗ của một cái bọc, trừng mắt nhìn oán hận, rồi mãnh liệt gầm lên một tiếng giận dữ, tung cước đá tới.
Kẻ mang bọc chính là một đệ tử Xích Cẩu Môn, thấy thế lại càng hoảng sợ, trực tiếp ném cái bọc về phía sau rồi nhảy ra ngoài. Chỉ nghe tiếng kình phong rít lên “Phanh” một tiếng, gã hung dữ đã một cước trực tiếp đá văng cái bọc ra ngoài, đập thẳng vào tường sau đó rớt xuống, lăn lăn hai vòng, để lộ ra một cánh tay phụ nữ gầy gò , huyết nhục khô quắt.
Hô hấp của Lăng Xuân Nê lập tức đình trệ, trong đầu đột nhiên trống rỗng, như có một âm thanh ongong điên cuồng đang không ngừng gào thét. Sau đó, nàng quên hết mọi thứ, trong tích tắc dường như chỉ còn nhớ rõ nhiều năm trước, người phụ nữ dịu hiền kia đã nuôi dưỡng mình lớn lên, là người duy nhất luôn cho mình cảm giác ôn hòa, ấm áp.
Hai dòng lệ trôi xuống, nàng liều lĩnh lao ra phía bên ngoài, mở miệng muốn thét lên một tiếng thê lương. Nhưng đột nhiên, vào đúng lúc này, bên cạnh nàng chợt xuất hiện một cánh tay cường tráng, thoắt ghìm chặt lấy cổ nàng, cứng rắn ép nàng trở về, sau đó bàn tay còn lại bụm chặt miệng nàng, một tay ôm chặt lất thân thể của nàng, một lần nữa kéo nàng trở lại.
Cổ tay trắng nõn, thon dài của nàng khe khẽ đặt cạnh chân hắn, làn da mềm mại và trơn mịn nhè nhẹ truyền đến một tình cảm dịu dàng, ấm áp. Mái tóc xõa xuống vai khiến cho dung nhan nàng có vài phần lười biếng nhu mì, tựa như một đóa hoa quỳnh, sâu thăm thẳm mà lặng yên, an tĩnh làm bạn với hắn.
Thẩm Thạch ngắm nàng hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt lướt qua dưới cổ Lăng Xuân Nê. Nàng vốn đang ngủ say bên mép giường, lại thêm bộ quần áo hôm qua trong lúc vội vàng mặc lấy cũng không thật vừa vặn, khiến cho vạt áo của nàng khẽ hé mở, để lộ ra một khe sâu hút, bên ngoài phủ vài lọn tóc đen, vài phần khiến cho người ta phải miệng đắng lưỡi khô, mỹ lệ đến kinh tâm động phách.
Thẩm Thạch ngây ngốc một chút rồi lập tức rời ánh mắt đi. Mấy lần gặp gỡ Lăng Xuân Nê trước đây, tình cảnh như thế này hắn cũng đã gặp qua mấy lần, nhưng những lúc đó đa số đều có sự tình làm phân tâm khiến cho hắn cũng chưa bao giờ có tâm tư nào khác. Chẳng qua hiện tại, cũng không biết tại sao, cả ngày nhìn tới nhìn lui, một vòng trắng nõn đẫy đà kia không ngừng phản chiếu trong mắt hắn, khiến hắn đặc biệt cảm thấy chướng, không hiểu sao lại có một chút cảm giác bực bội.
Trong vô thức hắn muốn rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của Lăng Xuân Nê, bất giác lại dùng lực hơi mạnh, khiến thân thể Lăng Xuân Nê khẽ run lên như cảm giác được điều gì. Nàng tỉnh dậy.
Nàng như mang thêm vài phần mỏi mệt, vuốt vuốt đôi mắt của mình, nhưng dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, liền ngẩng đầu lên nhìn sang Thẩm Thạch. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Lăng Xuân Nê ngơ ngác một chút rồi lập tức lộ ra vài phần sợ hãi xen lẫn vui mừng, nói: “ A, ngươi đã khỏe rồi sao?”
Thẩm Thạch chần chừ một chút rồi nhẹ gật đầu: “ Không thể nói là hoàn toàn khôi phục, nhưng thân thể cơ bản đã ổn rồi.”
Lăng Xuân Nê nghe xong, thở phào một hơi nhẹ nhõm, lấy tay vỗ vỗ ngực, nói: “ Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ngày hôm qua ngươi ngủ mê lâu như vậy, thật sự là dọa ta sợ chết.”
Ánh mắt Thẩm Thạch không tự chủ mà nhìn theo bàn tay đang vỗ ngực của nàng, rồi lại không cầm lòng được nhìn thoáng qua phần phía sau bàn tay, liền lập tức chau mày, trong nội tâm âm thầm tự mắng mình mấy tiếng. Sau đó, hắn nhấc chân đi xuống giường.
Lăng Xuân Nê ở bên cạnh vội vàng tránh ra, đồng thời lấy tay vuốt vuốt mái tóc đang buông. Cánh tay lắc lư khiến nàng chợt phát hiện ra xiêm y của mình có chút hớ hênh, lộ ra cả xuân quang phơi phới. Nàng ngơ ngác một chút rồi len lén liếc nhìn Thẩm Thạch, đã thấy hắn đang đi đến bên cạnh bàn, cũng không có ý quay đầu lại nhìn lại.
Đôi má Lăng Xuân Nê ửng hồng, chẳng biết tại sao, trong dĩ vãng với những việc thế này nàng đều không để ý, nhưng hôm nay, trước mặt chàng trai này, nàng lại có vài phần thẹn thùng, lặng im mà nhanh chóng lấy tay kéo vạt áo che lại, lúc này mới cảm thấy trên người thoải mái hơn một chút.
Đúng lúc này Lăng Xuân Nê chợt nghe tiếng Thẩm Thạch đứng phía trước hỏi: “Lăng cô nương, kế tiếp ngươi có dự tính gì không?”
Lăng Xuân Nê ngơ ngác một chút, đôi mắt mờ mịt một hồi, sau đó nàng cúi đầu, một hồi lâu sau mới khẽ nói: “Ta cũng không biết”
Thẩm Thạch nhíu nhíu đôi mày, xoay người lại thoáng nhìn nàng, trong nội tâm cũng có chút do dự. Lúc trước bất kể là tại cơ sở của Thần Tiên hội hay tại con hẻm nhỏ dơ bẩn kia, hắn xuất thủ cứu giúp Lăng Xuân Nê đều vì tâm ý của chính mình, hoặc nói cách khác là vì căm phẫn nhất thời, chứ không phải là có thâm cừu đại hận gì với tên Giang Hắc Hổ, với Lăng Xuân Nê lại càng chẳng có gì gọi là giao tình thâm hậu. Chẳng qua là sự tình đã đến bước này, người thì cũng cứu được rồi, nhưng tiếp đến phải làm sao, trong lòng hắn nhất thời cũng không có biện pháp.
Lăng Xuân Nê giương mắt thoáng nhìn qua Thẩm Thạch, trên mặt có một tia ảm đạm xẹt qua, không dễ gì phát giác được. Nhưng sau đó, sắc mặt của nàng lại lập tức trầm tĩnh lại, nàng bước lên phía trước nhẹ nhàng thi lễ rồi nói: “ Thẩm công tử đã có đại ân cứu mạng, Xuân Nê suốt đời khó quên. Chẳng qua tiểu nữ vốn lẻ loi hiu quạnh, không biết lấy gì đền đáp, nếu ngày sau có cơ duyên, công tử có điều gì phân phó, ta nguyện dốc hết sức báo đáp ân đức hôm nay”
Nói đến đây thanh âm của nàng thoáng dừng lại, rồi thấp giọng tiếp tục: “ Thân thể của công tử hiện đã ổn rồi, Lăng Xuân Nê chỉ là một kẻ hèn mọn, không dám quấy rầy nữa, xin bái biệt. Mong công tử bảo trọng.”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, không nghĩ tới Lăng Xuân Nê vừa mới mở miệng đã muốn đi, bần thần chẳng biết nói gì. Lăng Xuân Nê nói xong liền quay người hướng ra phía cửa rời đi, lời nói của hắn từ cửa miệng suýt bật ra rồi dừng lại, muốn nói lại thôi. Hắn vốn cho rằng mình nên nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy, lưu nàng lại rồi phải làm sao đây?
Bọn họ là hai loại người hoàn toàn bất đồng, vốn từ trước đây, có phải đã chẳng nên quen biết?
Cho nên đến cuối cùng, môi hắn khẽ nhúc nhích rồi lại chần chừ, lời nói vẫn chưa ra khỏi miệng.
Lăng Xuân Nê im lặng đi tới, mở cửa phòng ra ngoài, sau đó lại cẩn thận quay người đóng cửa, khiến cho bóng hình chàng trai kia ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần theo khe cửa, rồi biến đi mất. Cánh cửa, cuối cùng đã đóng lại.
Nàng đứng bên ngoài cửa.
Ngóng nhìn một hồi lâu.
Giọt lệ nhòa lăn trên đôi gò má, lặng yên rơi xuống đất.
Sau đó, nàng xoay người lại, rời đi.
* * *
Trong phòng, Thẩm Thạch im lặng nhìn cánh cửa đã khép vào, hồi lâu không nói nên lời. Dù mới trước đó không lâu, trong lòng hắn còn đang có mấy phần phiền não vì không biết nên sắp xếp Lăng Xuân Nê thế nào, nhưng đến khi nhìn thấy nữ tử dịu dàng đáng yêu kia kiên cường, bình tĩnh mà rời đi, trong lòng hắn bỗng nhiên lại có vài phần mất mát.
Loại cảm giác mâu thuẫn này làm hắn có chút không hiểu nổi. Hắn vốn là người tu đạo, trong cuộc đời lại chưa từng có nỗi lòng, khiến cho hiện tại, chẳng biết tại sao, hắn đứng một mình giữa căn phòng vắng, dù xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng tâm tình hắn trước sau lại không thể nào bình tĩnh lại.
Thẩm Thạch đi tới đi lui, trong lòng có chút bực bội. Một lát sau hắn bỗng vô tình nhìn thấy ở trong góc phòng, Tiểu Hắc đang nằm trên mặt đất ngáy o…o…., cũng không biết là nó đã vào từ lúc nào. Hôm qua Thẩm Thạch vô cùng mỏi mệt, phải mạnh mẽ mà chống đỡ, nhất cũng không lo lắng được cho nó, nhưng Tiểu Hắc xem ra cũng thông linh, vậy mà cũng tự đi cùng hắn.
Thẩm Thạch thở dài, đi đến trước người Tiểu Hắc, ngồi xổm xuống, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông đầu mềm mại của nó. Tiểu Hắc cũng không tỉnh dậy, nhưng trong giấc mộng vẫn như cảm giác được điều gì, đầu theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Thạch, sau đó trở mình, tiếp tục ngáy o… o…
Thẩm Thạch cũng không quản nó, ánh mặt mang theo một tia bất định, như không biết phải giải quyết như thế nào, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn quanh căn phòng. Một lát sau, thanh âm của hắn vang lên, khẽ nói:
“ Tiểu Hắc, có phải là ta đã làm sai điều gì không?”
* * *
Gian phòng trọ nằm ở tầng hai khách sạn, Lăng Xuân Nê từ trên lầu đi xuống, qua cửa khách sạn liền nhìn thấy con đường náo nhiệt vô cùng quen thuộc. Nhìn dòng người đi đường chen chúc, nàng đột nhiên thấy mờ mịt một hồi. Trời đất rộng lớn, nhưng nàng tựa hồ như không biết được mình còn có thể đi đến nơi nào?
Mờ mịt đi đến đầu đường, nhìn xung quanh, Lăng Xuân Nê giật mình chốc lát, xoay người lại, sắc mặt mang thêm vài phần do dự, nhưng rồi cũng thẳng theo phương hướng của ngày hôm qua, nàng, tâm trạng mang theo vài phần bất định, lại có vài phần chần chừ, nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Dọc theo con phố dài, ở phía cuối con đường, chính là con hẻm nhỏ, dơ bẩn và u tối.
Cảnh tượng tàn khốc thê lương của hai ngày trước, đến giờ thỉnh thoảng vẫn quẩn quanh trước mắt nàng, thế nhưng vô luận là ở đó đáng sợ thế nào, Lăng Xuân Nê vẫn chậm rãi đi tới, bởi lẽ nàng nhớ tới một sự tình. Di thể của mẹ nuôi, vẫn đang nằm đó, trên mặt đất dơ bẩn kia.
Người phụ nữ đó già nua, khắc khổ, gầy còm như bộ xương khô, nhưng chính bà đã nuôi dưỡng Lăng Xuân Nê lớn lên thành người, là thân nhân duy nhất của nàng trên cõi đời gian truân, tàn khốc này. Bao lâu nay, kể từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, mẹ nuôi là người duy nhất có thể cho nàng cảm giác ấm áp. Có lẽ, hiện tại…. còn có một người khác sao?
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên mang thêm vài phần ôn nhu, lại như có chút mê ly, như đang hồi tưởng, một cảm giác dịu dàng ẩn sâu trong đáy lòng, một bóng hình vẫn luôn đứng chắn trước mặt, một bàn tay ấm áp, mỗi lần nắm chặt là lại muốn mãi không rời.
Đã từng ngắm nhìn hắn, cả một ngày một đêm.
Lại bỗng nhiên hối hận, như vẫn còn chưa đủ.
Nếu như, có thể ngắm nhìn nhiều, nhiều hơn nữa.
Có thể hay không, cảm giác ấm cúng trong lòng liền nhiều thêm một phần?
Nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, khẽ khoanh trước ngực, giống như làm vậy có thể lưu lại thêm một phần ấm áp. Sau đó, nàng ngẩng đầu, nhịn không được muốn quay đầu lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Cả đời này, con đường đó, có mấy người có thể quay đầu lại?
Lặng yên bước qua con phố dài đằng đẵng, Lăng Xuân Nê bất giác chạy nhanh về phía con hẻm nhỏ. Rồi nàng dừng bước lại, có chút do dự, không biết mình có nên hay không quay trở về nơi đó. Đứng ở bên đường, nàng nhìn qua cửa ngõ tĩnh lặng, đang lưỡng lự thì thân thể đột nhiên chấn động, nàng chứng kiến, từ sâu trong con hẻm, một đoàn người trở ra.
Lăng Xuân Nê lắp bắp kinh hãi, thường ngày con hẻm này vốn không ai lui tới, giờ đây bỗng nhiên lại hiện ra nhiều thân ảnh đến vậy, khiến trong lòng nàng lo sợ không yên, vô thức trốn sang bên cạnh, giấu mình sau một cột đá ven đường. Chờ đợi một lúc, phát hiện ra không có ai chú ý, nàng mới cẩn thận thăm dò từng ly từng tý, xem xem tình huống bên đó thế nào.
Tại lối vào hẻm nhỏ, đoàn người kia đều đã đi ra. Đó là những gã đàn ông thân thể sàn sàn, khỏe mạnh, hầu hết đều là tu sĩ, quần áo trang sức trên người chia làm hai loại, một loại có hoa văn đại hùng ( hình con gấu), một loại có hoa văn hung cẩu ( chó dữ).
Sắc mặt Lăng Xuân Nê lập tức tái nhợt, đối với Giang Hắc Hổ cùng thế lực sau lưng tên này, nàng đương nhiên là có chút hiểu biết. Thiết Hổ Môn của hắn vốn là một trong năm môn phái của Mãnh Thú Minh, mà hai nhóm người hiện tại, rất rõ ràng cũng thuộc về Mãnh Thú Minh, chính là Sơn Hùng Đường cùng Xích Cẩu Môn.
Mà theo thứ tự đi ra của những gã này, nhìn từ xa, mấy kẻ cầm đầu đều đang cau mày, thần sắc vô cùng khó coi, trong đó có một gã tính khí nhìn có vẻ hung dữ thậm chí đã mắng mỏ kẻ bên cạnh vài câu, rất là tức giận.
Mà ở đám người ra cuối, có mấy người riêng rẽ khiêng ra bốn kiện đồ vật, được dùng vải vóc bao lại, nhìn hình dáng mơ hồ như là thân thể người.
Xung quanh, phần đông người qua lại trên đường cũng rất nhanh chú ý tới chỗ này,trong lúc nhất thời có rất nhiều ánh mắt quét qua. Phía bên kia đường, giấu mình đằng sau cột đá, trái tim Lăng Xuân Nê nhảy lên, như là đoán được điều gì, sắc mặt trở nên tái nhợt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bốn kiện vải kia.
Bỗng nhiên, gã nhìn hung dữ tức giận mắng lên, đùng đùng đi tới. Bên cạnh hắn có người thoáng lôi kéo một phát, như muốn khuyên nhủ vài câu, lại bị hắn phất tay đẩy ra, sau đó bước đến chỗ của một cái bọc, trừng mắt nhìn oán hận, rồi mãnh liệt gầm lên một tiếng giận dữ, tung cước đá tới.
Kẻ mang bọc chính là một đệ tử Xích Cẩu Môn, thấy thế lại càng hoảng sợ, trực tiếp ném cái bọc về phía sau rồi nhảy ra ngoài. Chỉ nghe tiếng kình phong rít lên “Phanh” một tiếng, gã hung dữ đã một cước trực tiếp đá văng cái bọc ra ngoài, đập thẳng vào tường sau đó rớt xuống, lăn lăn hai vòng, để lộ ra một cánh tay phụ nữ gầy gò , huyết nhục khô quắt.
Hô hấp của Lăng Xuân Nê lập tức đình trệ, trong đầu đột nhiên trống rỗng, như có một âm thanh ongong điên cuồng đang không ngừng gào thét. Sau đó, nàng quên hết mọi thứ, trong tích tắc dường như chỉ còn nhớ rõ nhiều năm trước, người phụ nữ dịu hiền kia đã nuôi dưỡng mình lớn lên, là người duy nhất luôn cho mình cảm giác ôn hòa, ấm áp.
Hai dòng lệ trôi xuống, nàng liều lĩnh lao ra phía bên ngoài, mở miệng muốn thét lên một tiếng thê lương. Nhưng đột nhiên, vào đúng lúc này, bên cạnh nàng chợt xuất hiện một cánh tay cường tráng, thoắt ghìm chặt lấy cổ nàng, cứng rắn ép nàng trở về, sau đó bàn tay còn lại bụm chặt miệng nàng, một tay ôm chặt lất thân thể của nàng, một lần nữa kéo nàng trở lại.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh