Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 8: Dặn dò
Trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Thẩm Thái thì còn đỡ một chút, mà Thẩm Thạch mặc dù tâm tính so với đồng bạn cùng tuổi thì thành thục hơn nhưng đối mặt với thời khắc sinh ly tử biệt này thì hắn cũng khó có thể kiềm chế sự kích động.
Nhìn xem bờ môi run nhè nhẹ cùng đôi con ngươi chứa đầy lo lắng, Thẩm Thái chỉ thấy trong bụng có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng khi lên tới miệng lại không biết nói cái gì, há miệng ra rồi lại ngậm lại. Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng thật nhẹ, kéo đứa con trai duy nhất tới bên cạnh, ôm hắn vào lòng.
Vừa nghĩ qua ngày hôm nay, có lẽ sẽ là vĩnh viễn cách xa, từng hình ảnh hai cha con nương tựa vào nhau mà sống từ nhỏ tới lớn lập tức hiện lên trong đầu Thẩm Thạch, hắn cắn chặt răng cố giữ cho mình không khóc, nhưng tâm tình kích động nên toàn bộ thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Thẩm Thái cảm thấy con trai mình đang kích động thì lặng yên vỗ nhẹ lên lưng của hắn, sau đó dùng tay xoa xoa lên đầu con, nói khẽ:
“Tiểu Thạch Đầu, con là con trai, vĩnh viễn không thể khóc.”
Thẩm Thạch cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cha mình, ánh mắt không rời một khắc nào, vẻ mặt tái nhợt.
Thẩm Thái im lặng một lát, dường như cũng đang cố gắng đè nén tâm tình, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn con trai, trầm giọng dặn dò: “Thạch Đầu, mọi chuyện trước nay cha chưa từng giấu con cái gì, cục diện ngày hôm nay ra sao chắc con cũng biết được. Ván đã đóng thuyền rồi, không còn cơ hội quay đầu lại nữa, hai cha con chúng ta phải tách ra, ngày sau có cơ hội gặp lại hay không cũng khó nói. Cha có mấy chuyện muốn dặn dò, con phải ghi nhớ cho kĩ.”
Thẩm Thạch hơi cúi đầu, đứng ở cạnh cha mình, nói khẽ: “Vâng.”
Thẩm Thái hít sâu một hơi, nói: “Nếu sự tình bại lộ không thành, tất nhiên hết thảy đều sẽ đổ vỡ. Nhưng nếu việc này thành công, như đã giao ước với Thần Tiên Hội, cha sẽ được thay tên đổi họ, đến một tiểu châu vắng vẻ nào đó bán mạng mà làm việc cho Thần Tiên Hội. Mà hồi báo lớn nhất với sự bán mạng của chúng ta, đó là Thần Tiên Hội sẽ sắp xếp cho con một cái danh ngạch tới bái nhập một trong tứ đại danh môn Lăng Tiêu Tông.”
Thẩm Thạch siết chặt nắm tay, nhẹ gật đầu.
Thẩm Thái nói: “Lăng Tiêu Tông uy danh hiển hách, danh chấn Hồng Mông, được coi là một trong “Tứ Chính” của thiên hạ, cha không cần nói với con nhiều về nó nữa. Cha thiên tư thấp kém, trên con đường tu luyện cũng không biết chỉ dạy cho con cái gì, cho tới bây giờ, những gì cha có thể dạy cho con chính là những đạo lý làm người mà cha mất nửa đời để ngộ ra.”
Thẩm Thạch ngẩng đầu, nhìn cha mình, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thái nghiêm nghị, mang theo vài phần trịnh trọng, nói tiếp: “Thứ nhất, mặc kệ con có thành tựu gì, hay là có được cơ duyên gì, nhưng không được tự ngạo, tự đại, chỉ cần ghi nhớ một điều, trên đời này anh tài tuấn kiệt vô số, mà tinh anh trên con đường tu tiên thì càng nhiều kẻ thông minh, cường đại hơn con.”
Thẩm Thạch khóe miệng hơi nhúc nhích, thấp giọng đáp: “Vâng, con sẽ ghi nhớ.”
Thẩm Thái khẽ đưa mắt nhìn về cánh cửa đang mở rộng nhìn ra sân, Cố Linh Vân và gã đồ tể đã rời khỏi đây, cũng không thấy thân ảnh của bọn họ ở sân vườn, chắc đã đi tới hậu đường, để lại không gian nơi này cho cha con hai người tâm tình trước lúc phân ly.
Nhìn cửa ra vào vắng vẻ, Thẩm Thái lại thản nhiên nói: “Vừa rồi con đã nghe những gì Cố Linh Vân nói, con thấy nàng ta là người thế nào?”
Thẩm Thạch cắn răng, giọng căm hận: “Là một điêu phụ tâm địa độc ác.”
Thẩm Thái cười cười nói: “Con quá coi thường nàng ta rồi.”
Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, tỏ ra không hiểu nhìn cha mình. Thẩm Thái im lặng một lát, sau đó nói: “Năm năm trước, ở Tây Lô thành này, chi nhánh Thần Tiên Hội bị cha ép cho suýt nữa phá sản, thua lỗ vô cùng. Nhưng sau khi nàng ta tới, một mình ngăn cơn sóng dữ, tuy rằng không thắng được Thiên Nhất lâu nhưng vẫn có thể ổn định cục diện. Ngày nay, thế cục đối với chúng ta thay đổi đột ngột, mà nàng lại thu được rất nhiều lợi ích, tất nhiên là người thắng sau cùng rồi.”
Thẩm Thạch chần chừ một chút, lại hỏi: “Nghĩa là sao cha?”
Thẩm Thái cười lạnh một tiếng, nói: “Thứ nhất, Thiên Nhất Lâu do một tay ta gây dựng lên, đám thủ hạ kia làm việc thế nào ta rất rõ, sau khi ta đi rồi, thế nào Thiên Nhất Lâu cũng bại trong tay Thần Tiên Hội. Thứ hai, ngày trước ta với nàng mật đàm chuyện này, vì tránh bị Huyền Âm Môn đuổi giết, ta đã chấp nhận sau khi mọi chuyện thành rồi, sẽ dốc sức làm việc cho Thần Tiên Hội. Nàng ta sau khi đánh bại Thần Tiên Hội ở thành Tây Lô lại thu thêm được một Đại tướng trợ lực. Thứ ba, lần này chúng ta ám toán Lý lão quái, chính là một vị đại tu sĩ Nguyên Đan Cảnh, đạo pháp thông thiên, mà dám cùng loại nhân vật này đối địch, lại có thể làm cho một chi nhánh của Thần Tiên Hội ra sức bố trí việc này, tất nhiên không phải là nhân vật tầm tường, chắc chắn là một cao nhân có lai lịch lớn. Một khi được việc, Cố Linh Vân sẽ có cơ hội được giao hảo với một đại nhân vật, đối với tiền đồ của nàng ta sau này mà nói, trăm lợi mà không có hại.”
Thẩm Thạch mím môi, hiển nhiên không ngờ sau chuyện này còn có nhiều bí mật như thế. Bên tai lại vang lên tiếng của Thẩm Thái: “Nhưng quan trọng nhất chính là, ám toán một Chân nhân Nguyên Đan Cảnh là một chuyện lớn đầy nguy hiểm, nhưng lúc tới đây, dường như Cố Linh Vân chưa từng lộ ra vẻ lo lắng. Chuyện thành thì mọi sự đều tốt, nhưng nếu chuyện bại thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Như nàng ta đã nói, cùng lắm là đem ta giao ra cho Huyền Âm Môn phanh thây xé xác, rút hồn luyện phách mà thôi. Vì con còn ở trong tay bọn họ nên ta cũng không thể khai ra Thần Tiên Hội được.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, mà Thẩm Thạch vì mặt đã tái nhợt. Thẩm Thái hít sâu một hơi, cười khổ, nói tiếp: “Tính toán như thế, đến tận vừa rồi, ta mới xem như là suy nghĩ thông thấu.”
Sắc mặt của Thẩm Thạch càng trở nên tái nhợt, mà vẻ mặt của Thẩm Thái lại thoải mái hơn một chút, nói: “Thạch Đầu, ta nói với con những lời, muốn con hiểu rằng, trên đời này người thông minh thật sự quá nhiều, đủ loại tâm cơ, thủ đoạn, con không bao giờ được phép tự đắc. Sau này nếu thật sự có thể bái nhập Lăng Tiêu Tông, con càng phải ghi nhớ kỹ điều này.”
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, đáp: “Vâng, con nhớ rõ.”
Thẩm Thái gật gù, sau khi trầm ngâm một lát, lại nói: “Trừ chuyện đó ra, còn có vài điều con cũng cần ghi nhớ. Đường tu chân vô cùng rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, con cũng chỉ là một người bình thường. Thế nhưng, nếu có người thấy một đứa trẻ mười hai tuổi thuần thục Âm Dương Ngũ Hành phức tạp thì nhất định sẽ thán phục con là thiên tài, tán thưởng thiên phú dị bẩm của con, con có hiểu đạo lý trong này không?”
Thẩm Thạch nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ băn khoăn. Thẩm Thái vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói: “Đó chính là có công mài sắt, có ngày nên kim. Từ lúc con năm tuổi ta đã bắt con luyện chữ phác họa, bảy năm liền không ngừng, tích lũy bao nhiêu tháng ngày con mới có một chút thành tựu như thế. Tuy nó phù lục là con đường nhỏ, cha đạo hạnh thấp kém ngoài cái đó ra cũng không biết dạy cho con cái gì, nhưng nó cũng sẽ giúp cho con một phần trên đường tu đạo.”
Thẩm Thạch gật đầu, đáp: “Vâng, con hiểu.”
Thẩm Thái nhìn đứa con trai trước mặt mình, bỗng nhiên cười nói: “Con trai, cha thật sự không có bản lĩnh gì, nhà khác cho con cái đều là gia tài bạc triệu, còn ta chỉ có thể dặn dò được mấy câu mà thôi. Mong con không trách cha.”
Thẩm Thái lắc đầu với một tâm trạng nặng nề.
Thẩm Thái cười vui vẻ, tiện tay dụi mắt giống ngày thường, che mặt trầm mặc một lát, sau đó lại căn dặn: “Sau này con rời khỏi đây rồi, chắc là đại thúc mổ lợn sẽ mang con đi. Tuy nó cha con ta và hắn có chút giao tình, nhưng sinh tử là chuyện lớn, không thể dễ dàng tin người được. Người tu đạo, đặc biệt là tán tu, đối với Linh Tinh trước nay đều xem trọng, vạn nhất…” Thẩm Thái trầm ngâm một lát, thò tay vào trong ngực tìm kiếm, sau đó lấy ra ba khối Linh Tinh sáng lóng lánh đưa cho Thẩm Thạch, nói khẽ: “Trên người con không thể mang quá nhiều Linh Tinh, tránh rước họa vào thân.”
Thẩm Thạch yên lặng thu hồi Linh tinh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cha mình, trong lòng không khỏi run lên. Nghe ngữ khí những lời này giống như Thẩm Thái đang nói chuyện hậu sự vậy. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, ngoài gật đầu vâng lời, hắn chẳng có chút biện pháp nào khác.
Dặn dò từng cái xong xuôi, sắc mặt Thẩm Thái mới thoải mái một chút, giống như đã bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, tuy rằng trên mặt vẫn còn chút sầu lo không dứt ra được. Dù sao hai cha con đã sống bên nhau nhiều năm như thế, khó có thể dứt bỏ ngay được, mà nghĩ tới sau này, cho dù là tình huống tốt nhất xảy ra thì Thẩm Thạch cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi không hơn không kém.
Nhưng lòng hắn vẫn rất cứng cỏi, lập tức đứng thẳng người lên làm cho sắc mặt của Thẩm Thạch trở nên trắng bệch. Qua hôm nay, ai biết còn có ngày gặp lại nhau hay không. Khóe mắt Thẩm Thái hơi đỏ lên, muốn nói gì lại thôi, sau một lúc trầm mặc thì lấy ra một vật nhét vào tay Thẩm Thạch.
Đó là một đồng hồ cát nhỏ bằng ngọc cũ kỹ, nhìn xuyên qua bề ngoài trắng nõn óng ánh, có thể thấy những tinh thể cát vẫn không ngừng chảy xuôi xuống.
“Đây là đồ chơi nhỏ mà năm xưa mẹ con tặng cho cha lần đầu, ta vẫn luôn giữ lại bên mình. Giờ ta cho con, mặc kệ xảy ra chuyện gì con cũng phải giữ lấy món quà kỷ niệm này…”
Dứt lời, hắn nhìn con thật sâu một lần nữa, sau đó không do dự, đi ra cửa, cất cao giọng nói ra phía ngoài:
“Cố chưởng quỹ, có ở đó chứ?”
Tiếng bước chân dần dần nhỏ lại, hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất tại một chỗ trong phòng, chỉ còn Thẩm Thái và Cố Linh Vân đứng ở sân vườn, đều không quay đầu lại mà nhìn lên trời cao.
Đồ tể mang Thẩm Thạch ra đi, bọn hắn cũng không ra bằng cửa lớn mà đi tới hậu viện, ở đó có một thông đạo hướng tới một địa điểm bí mật ít người biết của Thần Tiên Hội ở Tây Lô thành. Tới đó rồi, bọn họ sẽ có biện pháp lặng lẽ rời khỏi thành.
Lúc này, hai người nam nữ luôn như thủy hỏa bất dung, tranh đấu năm năm trong trận chiến Linh tài trong thành Tây Lô, cứ thế sóng vai mà đứng cùng một chỗ.
Một hồi lâu sau, Cố Linh Vân mở miệng trước, nhưng lời nàng nói có chút kỳ quái, dường như là đang cảm thán và thổn thức, lại có một chút trào phúng: “Ta thật sự bội phục đám thế gia phụ thuộc Huyền Âm Môn đấy. Tu luyện thì không ra gì nhưng lại rất gọn gàng và quả quyết trong việc muốn loại bỏ ai đó.”
Một câu nói không đầu không cuối nhưng Thẩm Thái vừa nghe đã lập tức hiểu, cười cười đáp: “Không cần ngươi nói, ta cũng biết bọn hắn nhìn ta không vừa mắt từ lâu rồi.”
Cố Linh Vân liếc ngang, trong mắt như có thâm ý, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao?”
Thẩm Thái thản nhiên nói: “Mấy trăm năm qua, Lý gia, Vương gia, Từ gia và Tống gia là những thế gia phụ thuộc Huyền Âm Môn, vì Huyền Âm Môn thu thập Linh thảo, dò xét linh quáng, phối dược luyện đan, một lòng khai thác Linh Tinh, tóm lại giống như phân chia thế lực, cái này của ta, cái kia của người, mọi người đều nước sông không phạm nước giếng, tất cả đều được lợi, đều làm nơi cho Huyền Âm Môn hút máu.”
Cố Linh Vân khóe miệng nhếch lên, dường như muốn cười nhưng lại cố nhịn được, làm cho vẻ mặt của nàng càng thêm vài phần kiều mị, liếc nhìn Thẩm Thái, đánh giá: “Nhìn không ra là Thẩm lão bản cũng có thể nói được những lời cay nghiệt đó.”
Thẩm Thái hừ một tiếng, nói tiếp: “Loại sự tình tông môn này, phàm là người sáng suốt ai cũng có thể nhìn ra. Chẳng qua những thế gia phụ thuộc này, qua nhiều năm cung phụng, đã có quan hệ thâm căn cố đế với tông môn, trong đó cũng có rất nhiều trưởng lão quyền cao chức trọng có xuất thân từ những đại tộc này, cho nên Huyền Âm Môn cũng chẳng để ý làm gì. Đáng tiếc là, ai cũng không ngờ được hôm nay lại nảy sinh ra một gã quái dị như ta, làm xuất hiện một Thiên Nhất Lâu cũng tương đối quái thai ở thành Thiên Lô này. Bọn hắn có làm tất cả những việc kia cũng không bằng ta kinh doanh một cửa hàng, còn tốt hơn bọn hắn mấy lần, hàng năm đều nộp lên số lượng lớn Linh tài, mà Linh Tinh còn nhiều hơn nữa, giúp cho tông môn không phải lấy Linh Tinh từ những thế gia kia. Ngươi nói xem, đây không phải là muốn lấy mạng bọn hắn sao?”
Cố Linh Vân vốn là mỉm cười, nhưng khi nghe thấy thế thì nụ cười nhạt dần, đợi Thẩm Thái nói xong thì im lặng một lát, giống như đang suy tư cái gì, sau đó nhìn về phía Thẩm Thái, từ từ nói:
“Xem ra ở trong Huyền Âm Môn, ngươi đã phải chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Nhìn xem bờ môi run nhè nhẹ cùng đôi con ngươi chứa đầy lo lắng, Thẩm Thái chỉ thấy trong bụng có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng khi lên tới miệng lại không biết nói cái gì, há miệng ra rồi lại ngậm lại. Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng thật nhẹ, kéo đứa con trai duy nhất tới bên cạnh, ôm hắn vào lòng.
Vừa nghĩ qua ngày hôm nay, có lẽ sẽ là vĩnh viễn cách xa, từng hình ảnh hai cha con nương tựa vào nhau mà sống từ nhỏ tới lớn lập tức hiện lên trong đầu Thẩm Thạch, hắn cắn chặt răng cố giữ cho mình không khóc, nhưng tâm tình kích động nên toàn bộ thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Thẩm Thái cảm thấy con trai mình đang kích động thì lặng yên vỗ nhẹ lên lưng của hắn, sau đó dùng tay xoa xoa lên đầu con, nói khẽ:
“Tiểu Thạch Đầu, con là con trai, vĩnh viễn không thể khóc.”
Thẩm Thạch cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cha mình, ánh mắt không rời một khắc nào, vẻ mặt tái nhợt.
Thẩm Thái im lặng một lát, dường như cũng đang cố gắng đè nén tâm tình, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn con trai, trầm giọng dặn dò: “Thạch Đầu, mọi chuyện trước nay cha chưa từng giấu con cái gì, cục diện ngày hôm nay ra sao chắc con cũng biết được. Ván đã đóng thuyền rồi, không còn cơ hội quay đầu lại nữa, hai cha con chúng ta phải tách ra, ngày sau có cơ hội gặp lại hay không cũng khó nói. Cha có mấy chuyện muốn dặn dò, con phải ghi nhớ cho kĩ.”
Thẩm Thạch hơi cúi đầu, đứng ở cạnh cha mình, nói khẽ: “Vâng.”
Thẩm Thái hít sâu một hơi, nói: “Nếu sự tình bại lộ không thành, tất nhiên hết thảy đều sẽ đổ vỡ. Nhưng nếu việc này thành công, như đã giao ước với Thần Tiên Hội, cha sẽ được thay tên đổi họ, đến một tiểu châu vắng vẻ nào đó bán mạng mà làm việc cho Thần Tiên Hội. Mà hồi báo lớn nhất với sự bán mạng của chúng ta, đó là Thần Tiên Hội sẽ sắp xếp cho con một cái danh ngạch tới bái nhập một trong tứ đại danh môn Lăng Tiêu Tông.”
Thẩm Thạch siết chặt nắm tay, nhẹ gật đầu.
Thẩm Thái nói: “Lăng Tiêu Tông uy danh hiển hách, danh chấn Hồng Mông, được coi là một trong “Tứ Chính” của thiên hạ, cha không cần nói với con nhiều về nó nữa. Cha thiên tư thấp kém, trên con đường tu luyện cũng không biết chỉ dạy cho con cái gì, cho tới bây giờ, những gì cha có thể dạy cho con chính là những đạo lý làm người mà cha mất nửa đời để ngộ ra.”
Thẩm Thạch ngẩng đầu, nhìn cha mình, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thái nghiêm nghị, mang theo vài phần trịnh trọng, nói tiếp: “Thứ nhất, mặc kệ con có thành tựu gì, hay là có được cơ duyên gì, nhưng không được tự ngạo, tự đại, chỉ cần ghi nhớ một điều, trên đời này anh tài tuấn kiệt vô số, mà tinh anh trên con đường tu tiên thì càng nhiều kẻ thông minh, cường đại hơn con.”
Thẩm Thạch khóe miệng hơi nhúc nhích, thấp giọng đáp: “Vâng, con sẽ ghi nhớ.”
Thẩm Thái khẽ đưa mắt nhìn về cánh cửa đang mở rộng nhìn ra sân, Cố Linh Vân và gã đồ tể đã rời khỏi đây, cũng không thấy thân ảnh của bọn họ ở sân vườn, chắc đã đi tới hậu đường, để lại không gian nơi này cho cha con hai người tâm tình trước lúc phân ly.
Nhìn cửa ra vào vắng vẻ, Thẩm Thái lại thản nhiên nói: “Vừa rồi con đã nghe những gì Cố Linh Vân nói, con thấy nàng ta là người thế nào?”
Thẩm Thạch cắn răng, giọng căm hận: “Là một điêu phụ tâm địa độc ác.”
Thẩm Thái cười cười nói: “Con quá coi thường nàng ta rồi.”
Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, tỏ ra không hiểu nhìn cha mình. Thẩm Thái im lặng một lát, sau đó nói: “Năm năm trước, ở Tây Lô thành này, chi nhánh Thần Tiên Hội bị cha ép cho suýt nữa phá sản, thua lỗ vô cùng. Nhưng sau khi nàng ta tới, một mình ngăn cơn sóng dữ, tuy rằng không thắng được Thiên Nhất lâu nhưng vẫn có thể ổn định cục diện. Ngày nay, thế cục đối với chúng ta thay đổi đột ngột, mà nàng lại thu được rất nhiều lợi ích, tất nhiên là người thắng sau cùng rồi.”
Thẩm Thạch chần chừ một chút, lại hỏi: “Nghĩa là sao cha?”
Thẩm Thái cười lạnh một tiếng, nói: “Thứ nhất, Thiên Nhất Lâu do một tay ta gây dựng lên, đám thủ hạ kia làm việc thế nào ta rất rõ, sau khi ta đi rồi, thế nào Thiên Nhất Lâu cũng bại trong tay Thần Tiên Hội. Thứ hai, ngày trước ta với nàng mật đàm chuyện này, vì tránh bị Huyền Âm Môn đuổi giết, ta đã chấp nhận sau khi mọi chuyện thành rồi, sẽ dốc sức làm việc cho Thần Tiên Hội. Nàng ta sau khi đánh bại Thần Tiên Hội ở thành Tây Lô lại thu thêm được một Đại tướng trợ lực. Thứ ba, lần này chúng ta ám toán Lý lão quái, chính là một vị đại tu sĩ Nguyên Đan Cảnh, đạo pháp thông thiên, mà dám cùng loại nhân vật này đối địch, lại có thể làm cho một chi nhánh của Thần Tiên Hội ra sức bố trí việc này, tất nhiên không phải là nhân vật tầm tường, chắc chắn là một cao nhân có lai lịch lớn. Một khi được việc, Cố Linh Vân sẽ có cơ hội được giao hảo với một đại nhân vật, đối với tiền đồ của nàng ta sau này mà nói, trăm lợi mà không có hại.”
Thẩm Thạch mím môi, hiển nhiên không ngờ sau chuyện này còn có nhiều bí mật như thế. Bên tai lại vang lên tiếng của Thẩm Thái: “Nhưng quan trọng nhất chính là, ám toán một Chân nhân Nguyên Đan Cảnh là một chuyện lớn đầy nguy hiểm, nhưng lúc tới đây, dường như Cố Linh Vân chưa từng lộ ra vẻ lo lắng. Chuyện thành thì mọi sự đều tốt, nhưng nếu chuyện bại thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Như nàng ta đã nói, cùng lắm là đem ta giao ra cho Huyền Âm Môn phanh thây xé xác, rút hồn luyện phách mà thôi. Vì con còn ở trong tay bọn họ nên ta cũng không thể khai ra Thần Tiên Hội được.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, mà Thẩm Thạch vì mặt đã tái nhợt. Thẩm Thái hít sâu một hơi, cười khổ, nói tiếp: “Tính toán như thế, đến tận vừa rồi, ta mới xem như là suy nghĩ thông thấu.”
Sắc mặt của Thẩm Thạch càng trở nên tái nhợt, mà vẻ mặt của Thẩm Thái lại thoải mái hơn một chút, nói: “Thạch Đầu, ta nói với con những lời, muốn con hiểu rằng, trên đời này người thông minh thật sự quá nhiều, đủ loại tâm cơ, thủ đoạn, con không bao giờ được phép tự đắc. Sau này nếu thật sự có thể bái nhập Lăng Tiêu Tông, con càng phải ghi nhớ kỹ điều này.”
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, đáp: “Vâng, con nhớ rõ.”
Thẩm Thái gật gù, sau khi trầm ngâm một lát, lại nói: “Trừ chuyện đó ra, còn có vài điều con cũng cần ghi nhớ. Đường tu chân vô cùng rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, con cũng chỉ là một người bình thường. Thế nhưng, nếu có người thấy một đứa trẻ mười hai tuổi thuần thục Âm Dương Ngũ Hành phức tạp thì nhất định sẽ thán phục con là thiên tài, tán thưởng thiên phú dị bẩm của con, con có hiểu đạo lý trong này không?”
Thẩm Thạch nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ băn khoăn. Thẩm Thái vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói: “Đó chính là có công mài sắt, có ngày nên kim. Từ lúc con năm tuổi ta đã bắt con luyện chữ phác họa, bảy năm liền không ngừng, tích lũy bao nhiêu tháng ngày con mới có một chút thành tựu như thế. Tuy nó phù lục là con đường nhỏ, cha đạo hạnh thấp kém ngoài cái đó ra cũng không biết dạy cho con cái gì, nhưng nó cũng sẽ giúp cho con một phần trên đường tu đạo.”
Thẩm Thạch gật đầu, đáp: “Vâng, con hiểu.”
Thẩm Thái nhìn đứa con trai trước mặt mình, bỗng nhiên cười nói: “Con trai, cha thật sự không có bản lĩnh gì, nhà khác cho con cái đều là gia tài bạc triệu, còn ta chỉ có thể dặn dò được mấy câu mà thôi. Mong con không trách cha.”
Thẩm Thái lắc đầu với một tâm trạng nặng nề.
Thẩm Thái cười vui vẻ, tiện tay dụi mắt giống ngày thường, che mặt trầm mặc một lát, sau đó lại căn dặn: “Sau này con rời khỏi đây rồi, chắc là đại thúc mổ lợn sẽ mang con đi. Tuy nó cha con ta và hắn có chút giao tình, nhưng sinh tử là chuyện lớn, không thể dễ dàng tin người được. Người tu đạo, đặc biệt là tán tu, đối với Linh Tinh trước nay đều xem trọng, vạn nhất…” Thẩm Thái trầm ngâm một lát, thò tay vào trong ngực tìm kiếm, sau đó lấy ra ba khối Linh Tinh sáng lóng lánh đưa cho Thẩm Thạch, nói khẽ: “Trên người con không thể mang quá nhiều Linh Tinh, tránh rước họa vào thân.”
Thẩm Thạch yên lặng thu hồi Linh tinh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cha mình, trong lòng không khỏi run lên. Nghe ngữ khí những lời này giống như Thẩm Thái đang nói chuyện hậu sự vậy. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, ngoài gật đầu vâng lời, hắn chẳng có chút biện pháp nào khác.
Dặn dò từng cái xong xuôi, sắc mặt Thẩm Thái mới thoải mái một chút, giống như đã bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, tuy rằng trên mặt vẫn còn chút sầu lo không dứt ra được. Dù sao hai cha con đã sống bên nhau nhiều năm như thế, khó có thể dứt bỏ ngay được, mà nghĩ tới sau này, cho dù là tình huống tốt nhất xảy ra thì Thẩm Thạch cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi không hơn không kém.
Nhưng lòng hắn vẫn rất cứng cỏi, lập tức đứng thẳng người lên làm cho sắc mặt của Thẩm Thạch trở nên trắng bệch. Qua hôm nay, ai biết còn có ngày gặp lại nhau hay không. Khóe mắt Thẩm Thái hơi đỏ lên, muốn nói gì lại thôi, sau một lúc trầm mặc thì lấy ra một vật nhét vào tay Thẩm Thạch.
Đó là một đồng hồ cát nhỏ bằng ngọc cũ kỹ, nhìn xuyên qua bề ngoài trắng nõn óng ánh, có thể thấy những tinh thể cát vẫn không ngừng chảy xuôi xuống.
“Đây là đồ chơi nhỏ mà năm xưa mẹ con tặng cho cha lần đầu, ta vẫn luôn giữ lại bên mình. Giờ ta cho con, mặc kệ xảy ra chuyện gì con cũng phải giữ lấy món quà kỷ niệm này…”
Dứt lời, hắn nhìn con thật sâu một lần nữa, sau đó không do dự, đi ra cửa, cất cao giọng nói ra phía ngoài:
“Cố chưởng quỹ, có ở đó chứ?”
Tiếng bước chân dần dần nhỏ lại, hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất tại một chỗ trong phòng, chỉ còn Thẩm Thái và Cố Linh Vân đứng ở sân vườn, đều không quay đầu lại mà nhìn lên trời cao.
Đồ tể mang Thẩm Thạch ra đi, bọn hắn cũng không ra bằng cửa lớn mà đi tới hậu viện, ở đó có một thông đạo hướng tới một địa điểm bí mật ít người biết của Thần Tiên Hội ở Tây Lô thành. Tới đó rồi, bọn họ sẽ có biện pháp lặng lẽ rời khỏi thành.
Lúc này, hai người nam nữ luôn như thủy hỏa bất dung, tranh đấu năm năm trong trận chiến Linh tài trong thành Tây Lô, cứ thế sóng vai mà đứng cùng một chỗ.
Một hồi lâu sau, Cố Linh Vân mở miệng trước, nhưng lời nàng nói có chút kỳ quái, dường như là đang cảm thán và thổn thức, lại có một chút trào phúng: “Ta thật sự bội phục đám thế gia phụ thuộc Huyền Âm Môn đấy. Tu luyện thì không ra gì nhưng lại rất gọn gàng và quả quyết trong việc muốn loại bỏ ai đó.”
Một câu nói không đầu không cuối nhưng Thẩm Thái vừa nghe đã lập tức hiểu, cười cười đáp: “Không cần ngươi nói, ta cũng biết bọn hắn nhìn ta không vừa mắt từ lâu rồi.”
Cố Linh Vân liếc ngang, trong mắt như có thâm ý, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao?”
Thẩm Thái thản nhiên nói: “Mấy trăm năm qua, Lý gia, Vương gia, Từ gia và Tống gia là những thế gia phụ thuộc Huyền Âm Môn, vì Huyền Âm Môn thu thập Linh thảo, dò xét linh quáng, phối dược luyện đan, một lòng khai thác Linh Tinh, tóm lại giống như phân chia thế lực, cái này của ta, cái kia của người, mọi người đều nước sông không phạm nước giếng, tất cả đều được lợi, đều làm nơi cho Huyền Âm Môn hút máu.”
Cố Linh Vân khóe miệng nhếch lên, dường như muốn cười nhưng lại cố nhịn được, làm cho vẻ mặt của nàng càng thêm vài phần kiều mị, liếc nhìn Thẩm Thái, đánh giá: “Nhìn không ra là Thẩm lão bản cũng có thể nói được những lời cay nghiệt đó.”
Thẩm Thái hừ một tiếng, nói tiếp: “Loại sự tình tông môn này, phàm là người sáng suốt ai cũng có thể nhìn ra. Chẳng qua những thế gia phụ thuộc này, qua nhiều năm cung phụng, đã có quan hệ thâm căn cố đế với tông môn, trong đó cũng có rất nhiều trưởng lão quyền cao chức trọng có xuất thân từ những đại tộc này, cho nên Huyền Âm Môn cũng chẳng để ý làm gì. Đáng tiếc là, ai cũng không ngờ được hôm nay lại nảy sinh ra một gã quái dị như ta, làm xuất hiện một Thiên Nhất Lâu cũng tương đối quái thai ở thành Thiên Lô này. Bọn hắn có làm tất cả những việc kia cũng không bằng ta kinh doanh một cửa hàng, còn tốt hơn bọn hắn mấy lần, hàng năm đều nộp lên số lượng lớn Linh tài, mà Linh Tinh còn nhiều hơn nữa, giúp cho tông môn không phải lấy Linh Tinh từ những thế gia kia. Ngươi nói xem, đây không phải là muốn lấy mạng bọn hắn sao?”
Cố Linh Vân vốn là mỉm cười, nhưng khi nghe thấy thế thì nụ cười nhạt dần, đợi Thẩm Thái nói xong thì im lặng một lát, giống như đang suy tư cái gì, sau đó nhìn về phía Thẩm Thái, từ từ nói:
“Xem ra ở trong Huyền Âm Môn, ngươi đã phải chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Tác giả :
Tiêu Đỉnh