Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 140: Máu màu xanh lục
Thẩm Thạch đứng giữa đám chiến sĩ Thanh Xà đang kích động đánh trống reo hò, để không lộ vẻ quá mức không giống người thường, Thẩm Thạch cũng hò hét theo mấy câu, xem như cổ vũ cho Yêu Tướng Phi Ưng, nhưng nó có giúp ích được cho Phi Ưng hay không, thì Thẩm Thạch rất là không tin.
Nhưng ít nhất, bị Hắc Phượng Yêu tộc Huyết Lang liên tục áp chế hai ngày, Phi Ưng của trận này hiển nhiên mạnh hơn hai vị Yêu Tướng trước nhiều lắm, những thứ khác không nói, chỉ mỗi việc hắn có thể vỗ cánh bay trên không trung, rồi từ trên cao đánh xuống, đã làm cho Huyết Lang không có cách nào phản công được, nhìn giống như chỉ còn đường bị đánh bại.
Tình cảnh như thế làm cho toàn quân Thanh Xà Yêu quân mừng rỡ không thôi, Thẩm Thạch nhìn sang Ngọc Lâm, thấy trừ Ngọc Lâm và lão Bạch Hầu sắc mặt vẫn còn bình tĩnh, thì đám Yêu Tướng xung quanh, kẻ nào cũng đầy vui sướng.
Chỉ cần không có bất ngờ xảy ra, trận đấu hôm nay cuối cùng sẽ thắng.
Cơn uất nghẹn nín nhịn hai ngày nay cuối cùng đã có thể nhổ ra!
Thẩm Thạch chuyển ánh mắt về trận đấu, thấy Phi Ưng ỷ vào bổn mạng thần thông " Bay lượn" cường hãn, ngự không phi hành, không ngừng từ trên cao đánh xuống, Huyết Lang khà là chật vật, dù sao bị địch nhân từ trên đầu đánh xuống, công kích hoàn toàn không có góc chết, chống đỡ vô cùng khổ sở. Có mấy lần hắn muốn phản kích, nhưng lần nào cũng bị Phi Ưng dễ dàng tránh thoát, dù có là chiêu hung mãnh, Phi Ưng cũng chỉ cần bay lên cao hơn một chút là xong, làm cho Huyết Lang hết cách.
Phải biết rằng, Yêu Tướng cảnh giới Hoang Yêu, ngoại trừ số rất ít có được bổn mạng thần thông bay lượn, trên căn bản không ai có thể rời khỏi mặt đất, chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn nhanh nhẹn, mà nhảy lên cao hơn người bình thường mà thôi, chứ không thể bay lượn như chim được.
Đạo lý này Yêu tộc ai cũng hiểu, dù Thanh Xà hay Hắc Phượng, nên hiện giờ phe Thanh Xà mừng rỡ như điên, phe Hắc Phượng thì thần sắc ngưng trọng.
Thấy bước chân Huyết Lang bắt đầu lảo đảo, như đang phải cố hết sức, Phi Ưng Ưng rít lên sắc nhọn, tăng tốc, như cơn gió lao xuống, muốn chém tận giết tuyệt.
Thẩm Thạch cau mày, tuy cục diện trước mắt có vẻ tốt, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ, chính là lần trước dù đã tới lúc nguy hiểm, nhưng Huyết Lang vẫn không hề thi triển bổn mạng thần thông của mình, đối với một Yêu tộc, dù thế nào cũng có vẻ kỳ quái.
Sắc mặt của Ngọc Lâm cũng đã chuyển từ hơi vui mừng thành ngưng trọng, còn khẽ cau mày.
Chuyện ngoài ý muốn là gì?
Chuyện ngoài ý muốn chính là khi tất cả mọi người hầu như đều có cùng suy nghĩ giống như nhau, cho rằng chuyện này sẽ có kết thúc thế này, thì mọi chuyện đột nhiên biến đổi, chuyển sang một phương hướng khác.
Khi Thẩm Thạch và Ngọc Lâm đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, lúc toàn quân Thanh Xà đang hân hoan chờ đợi thắng lợi, thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Giữa không trung, Phi Ưng đánh một chiêu, xong nhanh như chớp bay tới sau lưng Huyết Lang, bổ binh khí trong tay vào cổ Huyết Lang. Nếu đao kia chém trúng, chắc chắn đủ mạnh để một đao chặt đứt đầu, đây chính là thủ đoạn giết chóc Phi Ưng thường ngày thích nhất.
Huyết Lang vốn đã mệt đến mức thở hồng hộc, đấu với một địch nhân luôn công kích từ trên đầu là một chuyện vô cùng tiêu hao sức lực. Động tác của Phi Ưng quá nhanh, Huyết Lang hầu như không kịp phản ứng, tốc độ quay người rõ ràng là bị chậm mấy phần.
Bên phe Hắc Phượng ồ lên kinh hãi, phe Thanh Xà ầm lên reo hò, không khí khẩn trương trên sườn núi Linh Hầu lập tức đạt đến đỉnh, trận quyết chiến đã muốn phân ra thắng bại.
Huyết Lang vẫn còn đang đưa lưng về phía địch nhân, cơ thể vốn đang quay lại bất chợt dừng hẳn, không quay nữa, và cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước, hắn đột ngột thụp xuống dưới.
Dù Huyết Lang có tránh về hướng nào, Phi Ưng cũng đã dự toán sẵn, tin rằng với tốc độ của mình, dù đối thủ có giãy dụa thế nào, cũng có thể một chiêu chém chết. Nhưng hắn nghìn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện Huyết Lang lại nhào xuống đất, thành công kéo dãn khoảng cách với hắn.
Trong lòng Phi Ưng xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng, khát vọng thắng lợi và niềm tin tất thắng vẫn chiếm thượng phong, nên hắn nghĩ Huyết Lang chỉ là đang vùng vẫy giãy chết mà thôi. Thế nên Phi Ưng không chút do dự, lại bay lên rồi nhào xuống.
Lưỡi đao phá không, phát ra tiếng rít xé gió, không khí trước người hắn như bị chém thành hai khúc, Huyết Lang nhào xuống đất, thành công kéo ra được chút khoảng cách với Phi Ưng, vất vả xoay người .
Dù ngươi xoay cỡ nào, cũng nhất định đầu một nơi, thân một nẻo!
Phi Ưng tin chắc điều ấy, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, đây cũng chính là suy nghĩ cuối cùng trong đời hắn.
Giữa làn mưa đao, Phi Ưng nhìn thấy Huyết Lang đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
Hắn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy Huyết Lang há to miệng, một tia sáng xanh biếc quỷ dị và một luồng máu màu xanh lá từ trong miệng hắn phun ra, bắn thẳng về phía mặt của Phi Ưng đang nhào xuống.
"A. . ."
Một tiếng kêu đau đớn và cuồng nộ vang to, rồi im bặt, như con gà đang gáy sáng bị người ta túm lấy yết hầu, không kêu lên được tiếng nào nữa.
Khi bị luồng máu màu xanh lá phun trúng vào mặt, Phi Ưng như bị mất đi chiến lực, cả thân thể run mạnh hai cái, rồi từ giữa không trung rớt xuống. Máu xanh phủ khắp mặt và đầu hắn, những chỗ bị dính máu đó nhè nhẹ bốc lên những sợi khói trắng mảnh, với âm thanh "Chi chi", cả cái đầu của Phi Ưng như tuyết bị tan, nhanh chóng sụp xuống, nháy mắt biến thành một bãi máu xanh.
Thân hình Phi Ưng bị mất đầu vẫn còn giãy giãy, tay chân vung vẩy loạn xạ, nhìn vô cùng quỷ dị mà khủng khiếp, dù ở đây đều là những kẻ giết người không chớp mắt, nhưng ai cũng không kềm được mà ớn lạnh.
Cả phe Thanh Xà Yêu quân chìm trong yên lặng, mà bên phe Hắc Phượng quân cũng không phát ra một âm thanh nào.
Cả sườn núi Linh Hầu yên tĩnh như chết.
Sắc mặt Ngọc Lâm lạnh lùng, trong mắt lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng, lẩm nhẩm: "Thì ra bổn mạng thần thông của hắn. . ."
Lão Bạch Hầu cũng nghiêm mặt, nói cực nhỏ chỉ đủ cho Ngọc Lâm nghe thấy: "Nương nương, không thể kéo dài được nữa."
Ngọc Lâm gật đầu, không nói gì. Thẩm Thạch sau cơn khiếp sợ, khó khăn lắm mới lấy lại được sự tỉnh táo:
"Thì ra của bổn mạng thần thông Huyết Lang là ‘ Hắc Huyết ’. . . Không, không đúng!" Hắn cau mặt, hai tay nắm chặt lại, "Đây không phải là ‘ Hắc Huyết ’, máu màu xanh biếc, tiêu thịt thực cốt, độc tính mạnh mẽ hơn xa hắc huyết, bổn mạng thần thông này cao hơn hẳn hắc huyết một tầng, chỉ có tu luyện tới cảnh giới ‘ Hồng Yêu ’ mới có được ‘ lục huyết ’!"
※※※
Ba chiến ba thắng!
Thực cốt lục huyết.
Huyết Lang đứng ở trước trận, uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi, đá vào cái xác không đầu của Phi Ưng một cái, làm cái xác lăn cuồn cuộn mấy vòng.
Theo động tác ấy, phe Hắc Phượng Yêu tộc như bừng tỉnh, bùng lên một trận tung hô kinh Thiên động Địa, phe Thanh Xà sắc mặt xanh mét, mắt như muốn phun ra lửa.
Không biết có phải vì mệt mỏi, nên hôm nay Huyết Lang không như hai lần trước, uống máu của địch thủ sau khi giết chết họ, mà chỉ kiêu ngạo đi về phe Hắc Phượng.
Cảnh tượng quen thuộc lại diễn ra, hai bên cũng đã quen với diễn tiến tiếp theo, hai phe đều chậm rãi lùi lại, một phe cao hứng bừng bừng, sĩ khí ngẩng cao, một phe ủ rũ, sĩ khí sa sút tới cực điểm.
trong quân Hắc Phượng, người thanh niên vẫn đang nói chuyện với lão Hắc Phượng, thì nghe bên cạnh vang lên một tràng ho khan, kinh hãi vội quay qua, thấy khuôn mặt của thằng bé đỏ bừng, nó đang cau mày, lộ vẻ đau đớn, ho khan không ngừng.
Người thanh niên biến sắc, thân hình lóe lên một cái, đã xuất hiện ngay bên cạnh đứa bé, bắt lấy mạch cổ tay, nghe mạch một lúc, nhìn vào đồng tử thằng bé, mới thở phào một hơi dài, nhưng khuôn mặt vẫn rất khẩn trương, trừng mắt với thằng bé, nói khẽ: "Hồ đồ, không phải đã nói rồi, không được kích động, la hét hay sao?"
Nói rồi đưa một tay qua sờ ngực thằng bé, tay kia móc ra một sợi dây đỏ thằng bé đang đeo trên cổ, sợi dây treo một viên châu óng ánh to chừng đầu ngón tay, tỏa hào quang lập loè, ôn nhuận sáng ngời, mơ hồ có đủ màu xanh vàng tím chất chứa bên trong, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Người thanh niên cầm viên châu, đặt lên ngực thằng bé, một lúc sau tiếng ho của thằng bé giảm dần rồi ngừng hẳn, sắc đỏ bừng trên mặt cũng giảm đi nhiều, chỉ còn hơi nhàn nhạt.
Người thanh niên thu hồi hạt châu, nhét kỹ nó vào trong người thằng bé, nghiêm mặt nói: "Để A Hổ đưa ngươi quay về Phượng Minh thành, nghỉ ngơi mấy ngày."
Nét mặt thằng bé xụ xuống, rõ ràng không muốn, nhưng bị người thanh niên trừng mắt, khóe miệng dài ra, đành phải gật đầu.
Người thanh niên cười nhẹ, trìu mến xoa đầu thằng bé.
※※※
Thẩm Thạch cau mày bước đi, đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai hắn, quay lại nhìn, lão Bạch Hầu chẳng biết đã tới bên cạnh từ lúc nào.
"Thế nào rồi?" Thẩm Thạch hỏi.
Lão Bạch Hầu giật giật khóe miệng, thâm ý nhìn hắn một cái, nói nhỏ: "Tí nữa ngươi tới gặp Ngọc Lâm nương nương một chút." Lại bồi thêm một câu, "Nhắc ngươi một câu, đừng có để lộ ra."
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm lão Bạch Hầu, trực giác cảm thấy có điều kỳ quặc, nhưng lão Bạch Hầu không chú ý đến phản ứng của hắn, quay người, nhìn về phía Hắc Phượng Yêu tộc.
Lão cười nhạt.
Nhưng ít nhất, bị Hắc Phượng Yêu tộc Huyết Lang liên tục áp chế hai ngày, Phi Ưng của trận này hiển nhiên mạnh hơn hai vị Yêu Tướng trước nhiều lắm, những thứ khác không nói, chỉ mỗi việc hắn có thể vỗ cánh bay trên không trung, rồi từ trên cao đánh xuống, đã làm cho Huyết Lang không có cách nào phản công được, nhìn giống như chỉ còn đường bị đánh bại.
Tình cảnh như thế làm cho toàn quân Thanh Xà Yêu quân mừng rỡ không thôi, Thẩm Thạch nhìn sang Ngọc Lâm, thấy trừ Ngọc Lâm và lão Bạch Hầu sắc mặt vẫn còn bình tĩnh, thì đám Yêu Tướng xung quanh, kẻ nào cũng đầy vui sướng.
Chỉ cần không có bất ngờ xảy ra, trận đấu hôm nay cuối cùng sẽ thắng.
Cơn uất nghẹn nín nhịn hai ngày nay cuối cùng đã có thể nhổ ra!
Thẩm Thạch chuyển ánh mắt về trận đấu, thấy Phi Ưng ỷ vào bổn mạng thần thông " Bay lượn" cường hãn, ngự không phi hành, không ngừng từ trên cao đánh xuống, Huyết Lang khà là chật vật, dù sao bị địch nhân từ trên đầu đánh xuống, công kích hoàn toàn không có góc chết, chống đỡ vô cùng khổ sở. Có mấy lần hắn muốn phản kích, nhưng lần nào cũng bị Phi Ưng dễ dàng tránh thoát, dù có là chiêu hung mãnh, Phi Ưng cũng chỉ cần bay lên cao hơn một chút là xong, làm cho Huyết Lang hết cách.
Phải biết rằng, Yêu Tướng cảnh giới Hoang Yêu, ngoại trừ số rất ít có được bổn mạng thần thông bay lượn, trên căn bản không ai có thể rời khỏi mặt đất, chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn nhanh nhẹn, mà nhảy lên cao hơn người bình thường mà thôi, chứ không thể bay lượn như chim được.
Đạo lý này Yêu tộc ai cũng hiểu, dù Thanh Xà hay Hắc Phượng, nên hiện giờ phe Thanh Xà mừng rỡ như điên, phe Hắc Phượng thì thần sắc ngưng trọng.
Thấy bước chân Huyết Lang bắt đầu lảo đảo, như đang phải cố hết sức, Phi Ưng Ưng rít lên sắc nhọn, tăng tốc, như cơn gió lao xuống, muốn chém tận giết tuyệt.
Thẩm Thạch cau mày, tuy cục diện trước mắt có vẻ tốt, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ, chính là lần trước dù đã tới lúc nguy hiểm, nhưng Huyết Lang vẫn không hề thi triển bổn mạng thần thông của mình, đối với một Yêu tộc, dù thế nào cũng có vẻ kỳ quái.
Sắc mặt của Ngọc Lâm cũng đã chuyển từ hơi vui mừng thành ngưng trọng, còn khẽ cau mày.
Chuyện ngoài ý muốn là gì?
Chuyện ngoài ý muốn chính là khi tất cả mọi người hầu như đều có cùng suy nghĩ giống như nhau, cho rằng chuyện này sẽ có kết thúc thế này, thì mọi chuyện đột nhiên biến đổi, chuyển sang một phương hướng khác.
Khi Thẩm Thạch và Ngọc Lâm đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, lúc toàn quân Thanh Xà đang hân hoan chờ đợi thắng lợi, thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Giữa không trung, Phi Ưng đánh một chiêu, xong nhanh như chớp bay tới sau lưng Huyết Lang, bổ binh khí trong tay vào cổ Huyết Lang. Nếu đao kia chém trúng, chắc chắn đủ mạnh để một đao chặt đứt đầu, đây chính là thủ đoạn giết chóc Phi Ưng thường ngày thích nhất.
Huyết Lang vốn đã mệt đến mức thở hồng hộc, đấu với một địch nhân luôn công kích từ trên đầu là một chuyện vô cùng tiêu hao sức lực. Động tác của Phi Ưng quá nhanh, Huyết Lang hầu như không kịp phản ứng, tốc độ quay người rõ ràng là bị chậm mấy phần.
Bên phe Hắc Phượng ồ lên kinh hãi, phe Thanh Xà ầm lên reo hò, không khí khẩn trương trên sườn núi Linh Hầu lập tức đạt đến đỉnh, trận quyết chiến đã muốn phân ra thắng bại.
Huyết Lang vẫn còn đang đưa lưng về phía địch nhân, cơ thể vốn đang quay lại bất chợt dừng hẳn, không quay nữa, và cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước, hắn đột ngột thụp xuống dưới.
Dù Huyết Lang có tránh về hướng nào, Phi Ưng cũng đã dự toán sẵn, tin rằng với tốc độ của mình, dù đối thủ có giãy dụa thế nào, cũng có thể một chiêu chém chết. Nhưng hắn nghìn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện Huyết Lang lại nhào xuống đất, thành công kéo dãn khoảng cách với hắn.
Trong lòng Phi Ưng xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng, khát vọng thắng lợi và niềm tin tất thắng vẫn chiếm thượng phong, nên hắn nghĩ Huyết Lang chỉ là đang vùng vẫy giãy chết mà thôi. Thế nên Phi Ưng không chút do dự, lại bay lên rồi nhào xuống.
Lưỡi đao phá không, phát ra tiếng rít xé gió, không khí trước người hắn như bị chém thành hai khúc, Huyết Lang nhào xuống đất, thành công kéo ra được chút khoảng cách với Phi Ưng, vất vả xoay người .
Dù ngươi xoay cỡ nào, cũng nhất định đầu một nơi, thân một nẻo!
Phi Ưng tin chắc điều ấy, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, đây cũng chính là suy nghĩ cuối cùng trong đời hắn.
Giữa làn mưa đao, Phi Ưng nhìn thấy Huyết Lang đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
Hắn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy Huyết Lang há to miệng, một tia sáng xanh biếc quỷ dị và một luồng máu màu xanh lá từ trong miệng hắn phun ra, bắn thẳng về phía mặt của Phi Ưng đang nhào xuống.
"A. . ."
Một tiếng kêu đau đớn và cuồng nộ vang to, rồi im bặt, như con gà đang gáy sáng bị người ta túm lấy yết hầu, không kêu lên được tiếng nào nữa.
Khi bị luồng máu màu xanh lá phun trúng vào mặt, Phi Ưng như bị mất đi chiến lực, cả thân thể run mạnh hai cái, rồi từ giữa không trung rớt xuống. Máu xanh phủ khắp mặt và đầu hắn, những chỗ bị dính máu đó nhè nhẹ bốc lên những sợi khói trắng mảnh, với âm thanh "Chi chi", cả cái đầu của Phi Ưng như tuyết bị tan, nhanh chóng sụp xuống, nháy mắt biến thành một bãi máu xanh.
Thân hình Phi Ưng bị mất đầu vẫn còn giãy giãy, tay chân vung vẩy loạn xạ, nhìn vô cùng quỷ dị mà khủng khiếp, dù ở đây đều là những kẻ giết người không chớp mắt, nhưng ai cũng không kềm được mà ớn lạnh.
Cả phe Thanh Xà Yêu quân chìm trong yên lặng, mà bên phe Hắc Phượng quân cũng không phát ra một âm thanh nào.
Cả sườn núi Linh Hầu yên tĩnh như chết.
Sắc mặt Ngọc Lâm lạnh lùng, trong mắt lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng, lẩm nhẩm: "Thì ra bổn mạng thần thông của hắn. . ."
Lão Bạch Hầu cũng nghiêm mặt, nói cực nhỏ chỉ đủ cho Ngọc Lâm nghe thấy: "Nương nương, không thể kéo dài được nữa."
Ngọc Lâm gật đầu, không nói gì. Thẩm Thạch sau cơn khiếp sợ, khó khăn lắm mới lấy lại được sự tỉnh táo:
"Thì ra của bổn mạng thần thông Huyết Lang là ‘ Hắc Huyết ’. . . Không, không đúng!" Hắn cau mặt, hai tay nắm chặt lại, "Đây không phải là ‘ Hắc Huyết ’, máu màu xanh biếc, tiêu thịt thực cốt, độc tính mạnh mẽ hơn xa hắc huyết, bổn mạng thần thông này cao hơn hẳn hắc huyết một tầng, chỉ có tu luyện tới cảnh giới ‘ Hồng Yêu ’ mới có được ‘ lục huyết ’!"
※※※
Ba chiến ba thắng!
Thực cốt lục huyết.
Huyết Lang đứng ở trước trận, uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi, đá vào cái xác không đầu của Phi Ưng một cái, làm cái xác lăn cuồn cuộn mấy vòng.
Theo động tác ấy, phe Hắc Phượng Yêu tộc như bừng tỉnh, bùng lên một trận tung hô kinh Thiên động Địa, phe Thanh Xà sắc mặt xanh mét, mắt như muốn phun ra lửa.
Không biết có phải vì mệt mỏi, nên hôm nay Huyết Lang không như hai lần trước, uống máu của địch thủ sau khi giết chết họ, mà chỉ kiêu ngạo đi về phe Hắc Phượng.
Cảnh tượng quen thuộc lại diễn ra, hai bên cũng đã quen với diễn tiến tiếp theo, hai phe đều chậm rãi lùi lại, một phe cao hứng bừng bừng, sĩ khí ngẩng cao, một phe ủ rũ, sĩ khí sa sút tới cực điểm.
trong quân Hắc Phượng, người thanh niên vẫn đang nói chuyện với lão Hắc Phượng, thì nghe bên cạnh vang lên một tràng ho khan, kinh hãi vội quay qua, thấy khuôn mặt của thằng bé đỏ bừng, nó đang cau mày, lộ vẻ đau đớn, ho khan không ngừng.
Người thanh niên biến sắc, thân hình lóe lên một cái, đã xuất hiện ngay bên cạnh đứa bé, bắt lấy mạch cổ tay, nghe mạch một lúc, nhìn vào đồng tử thằng bé, mới thở phào một hơi dài, nhưng khuôn mặt vẫn rất khẩn trương, trừng mắt với thằng bé, nói khẽ: "Hồ đồ, không phải đã nói rồi, không được kích động, la hét hay sao?"
Nói rồi đưa một tay qua sờ ngực thằng bé, tay kia móc ra một sợi dây đỏ thằng bé đang đeo trên cổ, sợi dây treo một viên châu óng ánh to chừng đầu ngón tay, tỏa hào quang lập loè, ôn nhuận sáng ngời, mơ hồ có đủ màu xanh vàng tím chất chứa bên trong, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Người thanh niên cầm viên châu, đặt lên ngực thằng bé, một lúc sau tiếng ho của thằng bé giảm dần rồi ngừng hẳn, sắc đỏ bừng trên mặt cũng giảm đi nhiều, chỉ còn hơi nhàn nhạt.
Người thanh niên thu hồi hạt châu, nhét kỹ nó vào trong người thằng bé, nghiêm mặt nói: "Để A Hổ đưa ngươi quay về Phượng Minh thành, nghỉ ngơi mấy ngày."
Nét mặt thằng bé xụ xuống, rõ ràng không muốn, nhưng bị người thanh niên trừng mắt, khóe miệng dài ra, đành phải gật đầu.
Người thanh niên cười nhẹ, trìu mến xoa đầu thằng bé.
※※※
Thẩm Thạch cau mày bước đi, đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai hắn, quay lại nhìn, lão Bạch Hầu chẳng biết đã tới bên cạnh từ lúc nào.
"Thế nào rồi?" Thẩm Thạch hỏi.
Lão Bạch Hầu giật giật khóe miệng, thâm ý nhìn hắn một cái, nói nhỏ: "Tí nữa ngươi tới gặp Ngọc Lâm nương nương một chút." Lại bồi thêm một câu, "Nhắc ngươi một câu, đừng có để lộ ra."
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm lão Bạch Hầu, trực giác cảm thấy có điều kỳ quặc, nhưng lão Bạch Hầu không chú ý đến phản ứng của hắn, quay người, nhìn về phía Hắc Phượng Yêu tộc.
Lão cười nhạt.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh