Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 65: Nói về chuyện trước kia một chút
Cơ thể mảnh khảnh đè sát lên thân cây cứng rắn, lại bị cơ thể mạnh mẽ nóng rực của người đàn ông bao phủ. Anh kỹ thuật đầy mình, cô lại là một chú thỏ trắng ngây thơ, trước cái loại công thành đoạt đất dần dần này, Cố Tử Mạt không hề có sức chống đỡ, loại cảm giác này, so với sự cứng rắn bá đạo của anh trước kia càng làm cô nghẹt thở hơn.
Lần trước bị nghẹt thở, là sự nghẹt thở về mặt sinh lý, còn lần này, dưới kỹ xảo tinh tế tỉ mỉ của anh, đã đấnh chiếm toàn bộ lòng của cô, cô đầu hàng, nhanh chóng tháo chạy.
Không! Không được!
Có một giọng nói kêu gào trong đầu cô, không cho cô tiếp tục, Cố Tử Mạt bức thiết muốn nắm được cái gì đó, tay lại nắm chặt một cái, lại không thả ra.
Người đàn ông nhẫn nại một lúc, rốt cuộc không chịu nổi hành động phá hoại trong lúc vô tình của Cố Tử Mạt, bỏ qua môi lưỡi của Cố Tử Mạt, cằm tỳ lên trán của cô kêu rên một tiếng, "Cố - Tử - Mạt -"
Cố Tử Mạt trố mắt một lát, cũng phản ứng lại kịp, cúi đầu nhìn, cách một lớp áo mềm mại, bàn tay cô rõ ràng chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, cùng với một vật nhỏ khả nghi.
Cố Tử Mạt như bị phỏng buông ngay tay ra, vội vàng lùi lại.
Đây không phải là lần đầu tiên có loại tiếp xúc như thế này, hơn nữa nhớ lại chuyện lần trước, cô ngượng ngùng không chịu nổi, sau khi thu tay lại, còn dùng sức rất mạnh, xoa lòng bàn tay vào quần áo của mình.
Ngay sau đó người đàn ông khẽ hừ một tiếng, quét mắt, chú ý tới động tác của cô, không nhịn được nhếch môi một cái, sau đó cúi đầu, ấn môi lên trán của cô.
Da thịt vừa tiếp xúc, bỗng nhiên Cố Tử Mạt tỉnh táo lại, mặt đỏ lên, nghẹn ngào lên tiếng, "Về sau đừng như vậy, quá......, như vậy không tốt."
Ở nhà của Đại Thiến không sao, ít nhất không có ai nhìn, nhưng lúc này, mọi người đi lại trên đường, cô cũng xấu hổ mà.
"Hư......" Người đàn ông cũng không để điều này ở trong lòng, môi mỏng thỏi nhẹ ở bên tai Cố Tử Mạt, "Không có gì không tốt cả, anh chỉ muốn —— để em hiểu được tâm ý của anh thôi."
Nói xong, siết chặt ở hai cánh tay của nàng vừa dùng lực, lần nữa lại đem cô ôm chặt vào trong ngực.
"Anh! Anh gian xảo......" Cố Tử Mạt vừa mới mở miệng, eo đã bị anh dùng sức giữ chặt lấy, cứ như vậy, lời của cô..., liền bị nuốt ở trong bụng.
Ngừng một lúc lâu, hô hấp thông thuận hơn, cô nhướn mày, rất tự nhiên mà nói, "Em phát hiện, anh thật sự rất bá đạo, cứ tiếp tục như vậy, em cũng không dám trêu chọc anh nữa......"
Cô nói xong những lời trong lòng, khi ở bên cạnh anh, người đàn ông này, chắc chắn sẽ có biện pháp khiến cô phải thỏa hiệp, bất kể cô ngụy trang nhiều thế nào, người đàn ông này, chắc chắn sẽ có biện pháp làm cho cô tin tưởng và phục tùng anh.
Anh nâng mặt cô lên, ánh mắt dịu dàng như nước chuyên chú nhìn khuôn mặt đang dần tháo bỏ ngụy trang của cô, "Chẳng lẽ bây giờ em mới biết sao?"
Cô trợn mắt, nhìn thẳng vào mắt anh một chút, nhớ đến lời anh đã từng nói, trong lòng chợt hiện lên một tia buồn rầu, cẩn thận mở miệng nói: " Mặc dù đến bây giờ em vẫn không có cách nào nhớ ra anh, nhưng em có đủ kiên nhẫn, để nghe anh kể về những chuyện cũ, để bản thân em cảm nhận, thì em mới có thể nhớ lại anh được!"
Người đàn ông này, phong thái trác tuyệt, mặc dù không có lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong trí nhớ của cô, cũng phải có chút dấu vết chứ.
Cô không lừa gạt ai, cũng không tự lừa dối bản thân, cô tin tưởng nhất định mình sẽ có một chút ấn tượng với người đàn ông này, mặc dù chuyện đã qua nhiều năm.
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, từ trong đó nhìn ra được sự kiên định cùng chấp nhất, gật đầu một cái, "Năm giờ chiều, băng ghế dài bằng gỗ lim dưới cây sồi trong công viên Duyên Hải, anh chờ em."
Hôm nay liên tục hai lần, cô đều lẩn tránh vấn đề của bản thân, anh cũng không vội vã ép cuộc cô, chỉ cần cô muốn, anh sẽ tùy ý để cô biết trước đi.
Anh nói ra điểm hẹn, chính là nơi bắt đầu duyên phận của bọn họ, ở chổ đó, cô tự xưng là sư phụ về cuộc sống, nói cho anh một đạo lý của đời người.
Cô mỉm cười, "Được, em chờ nghe chuyện xưa của chúng ta."
"Ừ." Lúc này người đàn ông mới buông tay đang ôm cô ra, để cô tự do rời đi.
Lúc Cố Tử Mạt trở về, vẫn có người đang bàn luận ầm ĩ về truyện thang máy, lại còn có người nhảy ra nói, cô gái bị cầu hôn vô cùng lạnh lùng cao ngạo, trong lời nói rất có ý khinh thường.
Đối với cái này, cô đều cười nhạt bước qua, nhiều năm như vậy, đối với mấy loại lời nói châm chọc này, cô đã sớm quen rồi, mà người tạo nên loại tính cách này của cô, không thể không kể đến công của Cố Trinh Trinh và Cố phu nhân được.
Cuộc đời như một vở kịch, cô thật không ngờ, lúc cô sắp tan ca, Cố phu nhân và Cố Trinh Trinh tới.
Cố Trinh Trinh hoa lê đẫm mưa, vừa nhìn thấy cô, liền kéo tay của cô, tựa đầu lên vai của cô, nói mình làm sai, xin cô tha thứ cho cô ta.
Cô ghét bỏ đẩy Cố Trinh Trinh ra, chỉ chỉ vào khuỷu tay, "Tôi bị thương, không rảnh diễn trò với cô đâu, Cố Trinh Trinh, có chuyện gì thì nói thẳng đi, không cần che che giấu giấu."
Cố Trinh Trinh bị lạnh nhạt, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, cô ta nhìn về phía Cố phu nhân, ý bảo Cố phu nhân lên sân khấu.
Cố phu nhân hiểu ý, lập tức nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng, như sói khóc quỷ gào, thê thảm không thể tả, nói gì mà trong nhà không thể thiếu ai được, nhà họ Cố không thể tách rời Cố Tử Mạt được.
Cố Tử Mạt cũng không ngăn cản, mặc cho Cố phu nhân tiếp tục phát huy khổ nhục kế, Cố phu nhân trang điểm rất đậm, vừa khóc một trận xong, thật đúng là đẹp mắt, trực tiếp thành vai mặt hoa, trong lòng Cố Tử Mạt thầm giễu cợt, diễn trò cũng là một việc khổ cực, cũng không thể để cho bà ta qua cửa dễ dàng như vậy được.
Bản thân Cố phu nhân khóc xong, cũng không có gương soi, tự nhiên không thấy hình dạng mà quỷ trên mặt mình, nhưng Cố Trinh Trinh thì có thể nhìn thấy, Cố Trinh Trinh không thể nhìn nổi, kéo váy của Cố phu nhân, "Mẹ, đủ rồi, mẹ đừng khóc nữa."
Cố phu nhân lại không cảm thấy Cố Trinh Trinh đang suy nghĩ cho bà, bà cho là Cố Trinh Trinh muốn lâm trận bỏ chạy, nhìn Cố Tử Mạt cũng không thèm nhìn bà, bà ra sức véo bắp đùi Cố Trinh Trinh, "Con nhóc chết tiệt này, con cũng tiếp tục đi, trăm ngàn lần dừng giữ lại sức lực!"
Diễn trò thế này, nếu còn giữ lại sức lực, sẽ không chân thật.
Nói xong, Cố phu nhân lại tiếp một trận khóc lớn, khàn cả giọng, trong miệng còn không ngừng nhắc đi nhắc lại, "Tử Mạt, ba con cũng luôn nhắc đến con, ông ấy cũng đã ra mệnh lệnh, néu một ngày con chưa trở về nhà họ Cố, thì cái gia đình này cũng giải tán đi."
Người nghe có lòng, Cố Tử Mạt hiểu ngay, thì ra là Cố Trình Đông đã lên tiếng rồi.
Cố Trình Đông là đại lão gia của nhà họ Cố, cũng chính là người cha trên danh nghĩa của cô, quanh năm sức khỏe không tốt, đối ngoại thì công bố là ở bên ngoài dưỡng bệnh, trên thực tế là tìm phụ nữ ở riêng, nhưng Cố phu nhân ngại vì cổ phần trong công ty của gia đình đều nằm trong tay Cố Trình Đông, nên vẫn không dám làm ồn ào, qua nhiều năm như thế, Cố phu nhân đã mặc cho Cố Trình Đông và người phụ nữ kia tiêu dao ở bên ngoài.
Lần trước bị nghẹt thở, là sự nghẹt thở về mặt sinh lý, còn lần này, dưới kỹ xảo tinh tế tỉ mỉ của anh, đã đấnh chiếm toàn bộ lòng của cô, cô đầu hàng, nhanh chóng tháo chạy.
Không! Không được!
Có một giọng nói kêu gào trong đầu cô, không cho cô tiếp tục, Cố Tử Mạt bức thiết muốn nắm được cái gì đó, tay lại nắm chặt một cái, lại không thả ra.
Người đàn ông nhẫn nại một lúc, rốt cuộc không chịu nổi hành động phá hoại trong lúc vô tình của Cố Tử Mạt, bỏ qua môi lưỡi của Cố Tử Mạt, cằm tỳ lên trán của cô kêu rên một tiếng, "Cố - Tử - Mạt -"
Cố Tử Mạt trố mắt một lát, cũng phản ứng lại kịp, cúi đầu nhìn, cách một lớp áo mềm mại, bàn tay cô rõ ràng chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, cùng với một vật nhỏ khả nghi.
Cố Tử Mạt như bị phỏng buông ngay tay ra, vội vàng lùi lại.
Đây không phải là lần đầu tiên có loại tiếp xúc như thế này, hơn nữa nhớ lại chuyện lần trước, cô ngượng ngùng không chịu nổi, sau khi thu tay lại, còn dùng sức rất mạnh, xoa lòng bàn tay vào quần áo của mình.
Ngay sau đó người đàn ông khẽ hừ một tiếng, quét mắt, chú ý tới động tác của cô, không nhịn được nhếch môi một cái, sau đó cúi đầu, ấn môi lên trán của cô.
Da thịt vừa tiếp xúc, bỗng nhiên Cố Tử Mạt tỉnh táo lại, mặt đỏ lên, nghẹn ngào lên tiếng, "Về sau đừng như vậy, quá......, như vậy không tốt."
Ở nhà của Đại Thiến không sao, ít nhất không có ai nhìn, nhưng lúc này, mọi người đi lại trên đường, cô cũng xấu hổ mà.
"Hư......" Người đàn ông cũng không để điều này ở trong lòng, môi mỏng thỏi nhẹ ở bên tai Cố Tử Mạt, "Không có gì không tốt cả, anh chỉ muốn —— để em hiểu được tâm ý của anh thôi."
Nói xong, siết chặt ở hai cánh tay của nàng vừa dùng lực, lần nữa lại đem cô ôm chặt vào trong ngực.
"Anh! Anh gian xảo......" Cố Tử Mạt vừa mới mở miệng, eo đã bị anh dùng sức giữ chặt lấy, cứ như vậy, lời của cô..., liền bị nuốt ở trong bụng.
Ngừng một lúc lâu, hô hấp thông thuận hơn, cô nhướn mày, rất tự nhiên mà nói, "Em phát hiện, anh thật sự rất bá đạo, cứ tiếp tục như vậy, em cũng không dám trêu chọc anh nữa......"
Cô nói xong những lời trong lòng, khi ở bên cạnh anh, người đàn ông này, chắc chắn sẽ có biện pháp khiến cô phải thỏa hiệp, bất kể cô ngụy trang nhiều thế nào, người đàn ông này, chắc chắn sẽ có biện pháp làm cho cô tin tưởng và phục tùng anh.
Anh nâng mặt cô lên, ánh mắt dịu dàng như nước chuyên chú nhìn khuôn mặt đang dần tháo bỏ ngụy trang của cô, "Chẳng lẽ bây giờ em mới biết sao?"
Cô trợn mắt, nhìn thẳng vào mắt anh một chút, nhớ đến lời anh đã từng nói, trong lòng chợt hiện lên một tia buồn rầu, cẩn thận mở miệng nói: " Mặc dù đến bây giờ em vẫn không có cách nào nhớ ra anh, nhưng em có đủ kiên nhẫn, để nghe anh kể về những chuyện cũ, để bản thân em cảm nhận, thì em mới có thể nhớ lại anh được!"
Người đàn ông này, phong thái trác tuyệt, mặc dù không có lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong trí nhớ của cô, cũng phải có chút dấu vết chứ.
Cô không lừa gạt ai, cũng không tự lừa dối bản thân, cô tin tưởng nhất định mình sẽ có một chút ấn tượng với người đàn ông này, mặc dù chuyện đã qua nhiều năm.
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, từ trong đó nhìn ra được sự kiên định cùng chấp nhất, gật đầu một cái, "Năm giờ chiều, băng ghế dài bằng gỗ lim dưới cây sồi trong công viên Duyên Hải, anh chờ em."
Hôm nay liên tục hai lần, cô đều lẩn tránh vấn đề của bản thân, anh cũng không vội vã ép cuộc cô, chỉ cần cô muốn, anh sẽ tùy ý để cô biết trước đi.
Anh nói ra điểm hẹn, chính là nơi bắt đầu duyên phận của bọn họ, ở chổ đó, cô tự xưng là sư phụ về cuộc sống, nói cho anh một đạo lý của đời người.
Cô mỉm cười, "Được, em chờ nghe chuyện xưa của chúng ta."
"Ừ." Lúc này người đàn ông mới buông tay đang ôm cô ra, để cô tự do rời đi.
Lúc Cố Tử Mạt trở về, vẫn có người đang bàn luận ầm ĩ về truyện thang máy, lại còn có người nhảy ra nói, cô gái bị cầu hôn vô cùng lạnh lùng cao ngạo, trong lời nói rất có ý khinh thường.
Đối với cái này, cô đều cười nhạt bước qua, nhiều năm như vậy, đối với mấy loại lời nói châm chọc này, cô đã sớm quen rồi, mà người tạo nên loại tính cách này của cô, không thể không kể đến công của Cố Trinh Trinh và Cố phu nhân được.
Cuộc đời như một vở kịch, cô thật không ngờ, lúc cô sắp tan ca, Cố phu nhân và Cố Trinh Trinh tới.
Cố Trinh Trinh hoa lê đẫm mưa, vừa nhìn thấy cô, liền kéo tay của cô, tựa đầu lên vai của cô, nói mình làm sai, xin cô tha thứ cho cô ta.
Cô ghét bỏ đẩy Cố Trinh Trinh ra, chỉ chỉ vào khuỷu tay, "Tôi bị thương, không rảnh diễn trò với cô đâu, Cố Trinh Trinh, có chuyện gì thì nói thẳng đi, không cần che che giấu giấu."
Cố Trinh Trinh bị lạnh nhạt, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, cô ta nhìn về phía Cố phu nhân, ý bảo Cố phu nhân lên sân khấu.
Cố phu nhân hiểu ý, lập tức nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng, như sói khóc quỷ gào, thê thảm không thể tả, nói gì mà trong nhà không thể thiếu ai được, nhà họ Cố không thể tách rời Cố Tử Mạt được.
Cố Tử Mạt cũng không ngăn cản, mặc cho Cố phu nhân tiếp tục phát huy khổ nhục kế, Cố phu nhân trang điểm rất đậm, vừa khóc một trận xong, thật đúng là đẹp mắt, trực tiếp thành vai mặt hoa, trong lòng Cố Tử Mạt thầm giễu cợt, diễn trò cũng là một việc khổ cực, cũng không thể để cho bà ta qua cửa dễ dàng như vậy được.
Bản thân Cố phu nhân khóc xong, cũng không có gương soi, tự nhiên không thấy hình dạng mà quỷ trên mặt mình, nhưng Cố Trinh Trinh thì có thể nhìn thấy, Cố Trinh Trinh không thể nhìn nổi, kéo váy của Cố phu nhân, "Mẹ, đủ rồi, mẹ đừng khóc nữa."
Cố phu nhân lại không cảm thấy Cố Trinh Trinh đang suy nghĩ cho bà, bà cho là Cố Trinh Trinh muốn lâm trận bỏ chạy, nhìn Cố Tử Mạt cũng không thèm nhìn bà, bà ra sức véo bắp đùi Cố Trinh Trinh, "Con nhóc chết tiệt này, con cũng tiếp tục đi, trăm ngàn lần dừng giữ lại sức lực!"
Diễn trò thế này, nếu còn giữ lại sức lực, sẽ không chân thật.
Nói xong, Cố phu nhân lại tiếp một trận khóc lớn, khàn cả giọng, trong miệng còn không ngừng nhắc đi nhắc lại, "Tử Mạt, ba con cũng luôn nhắc đến con, ông ấy cũng đã ra mệnh lệnh, néu một ngày con chưa trở về nhà họ Cố, thì cái gia đình này cũng giải tán đi."
Người nghe có lòng, Cố Tử Mạt hiểu ngay, thì ra là Cố Trình Đông đã lên tiếng rồi.
Cố Trình Đông là đại lão gia của nhà họ Cố, cũng chính là người cha trên danh nghĩa của cô, quanh năm sức khỏe không tốt, đối ngoại thì công bố là ở bên ngoài dưỡng bệnh, trên thực tế là tìm phụ nữ ở riêng, nhưng Cố phu nhân ngại vì cổ phần trong công ty của gia đình đều nằm trong tay Cố Trình Đông, nên vẫn không dám làm ồn ào, qua nhiều năm như thế, Cố phu nhân đã mặc cho Cố Trình Đông và người phụ nữ kia tiêu dao ở bên ngoài.
Tác giả :
Đào Y