Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 48: Nụ hôn hút hồn
Lục Duật Kiêu bị một ông bác giáo dục như vậy một hồi, trước đó vốn đã không vui, chân mày lại thoáng nhíu lên, đã có dấu hiệu tức giận.
Nhưng sau lại nghe cô gái nhỏ gọi anh là ‘ Minh Tuyên ’, anh đã cảm thấy nơi quả tim của mình lõm xuống, lại nghe hết lời của cô, cũng không có phủ nhận ông bác nói hai bọn họ ‘ quan hệ người yêu’, tâm tình cực xuống thấp của anh lập tức đã thay đổi.
Người đàn ông chậm rãi cúi người, lồng ngực to lớn đè xuống, môi lạnh khẽ cong, ánh mắt sâu xa cười với cô, "Em yêu, em nói đúng."
Nói xong, liền đưa ngón tay trỏ của cô lên bên miệng mình, hôn vào mu bàn tay của cô.
Trong lòng Cố Tử Mạt hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt vừa rồi của người đàn ông thiếu chút nữa đã mê hoặc cô, rồi sau đó chính là động tác này của anh, ánh mắt của anh thâm tình khẩn thiết, trong lời nói đều là khẩn thiết, động tác anh dắt tay cô thật êm ái, nụ hôn kia giống như là bươm buớm đậu lên mu bàn tay của cô vậy.
Mê hoặc lòng người!
Đây là từ ngữ duy nhất mà cô nghĩ được trong đầu nàng có thể tương đối sát nghĩa!
Vào thời điểm cử hành nghi thức kết hôn, trước mặt mọi người chú rể đeo vào trên ngón vô danh bàn tay trái của cô dâu, cũng hôn tay cô dâu một cái, mà một loạt động tác này của anh, hình như cũng giống cái này như đúc!
Sau khi anh buông tay cô ra, cô giống như là bị điện giật, bỗng chốc sẽ thu hồi tay của mình, dấu ra phía sau lưng, ánh mắt cũng sợ đến mức không dám nhìn ông bác bên cạnh nữa.
Ông bác này, giống như là nhân chứng cho nghi thức kết hôn của bọn họ! Cô nhìn sẽ có cảm giác chột dạ!
Ông bác thấy rõ lời nói và hành động của Lục Duật Kiêu, không nhịn được gật đầu với Lục Duật Kiêu một cái, rất hài lòng nói, "Người trẻ tuổi đúng là dễ dạy thật, trẻ nhỏ dễ dạy, rất tốt, rất tốt."
Lại thấy Cố Tử Mạt có chút nâng không nổi mặt, ông bác chỉ nói là cô gái nhỏ nhà người ta xấu hổ, híp híp mắt, bật cười sảng khoái, "Ha ha, cô gái nhỏ này xấu hổ, bác sẽ không quấy rầy nữa, người yêu nhỏ vội vàng nói chuyện yêu đương đi, bác cũng đi tìm bạn già của mình thôi."
Ông bác này, giống như là lão đầu vô danh xuất hiện trong võ hiệp vậy, nghênh ngang cười to rời đi.
Cố Tử Mạt nhìn theo bóng lưng của ông bác, trong lòng nghĩ cười, nhưng vẫn không có bật cười, vừa rồi cũng bởi vì cô cười đùa mà gây họa, cô vẫn có thể nhớ vết sẹo mà đau đâu.
Người đàn ông liếc thấy trong khóe mắt của cô hàm chứa ý cười, trong mắt cũng theo đó mà dâng lên một nụ cười nhẹ, đưa cánh tay đến bên hông của cô, ánh mắt nghiêm túc lại nghiêm nghị nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi, "Bác sỹ nói thế nào?"
Cô suy nghĩ một chút, ngửa đầu nói với anh hai chữ, "Rất tốt."
Bác sỹ nói cũng giống hệt với phỏng đoán của cô, thần kinh kích động tạo thành kích thích, cho khứu giác của cô một sự kích thích, việc cô phải làm sau này, chính là nghiêm túc chu toànbảo vệ‘ lỗ mũi siêu cấp ’ của mình.
Vì nuông chiều lỗ mũi, cô phải vứt bỏ một số sinh hoạt tùy tiện, cô hết sức cố gắng tránh bị cảm, không thể tiếp xúc rượu thuốc lá mùi vị kích thích cùng thức ăn cay.
Thậm chí, vị bác sỹ này còn đề nghị, đồ dùng hàng ngày cô sử dụng đều cần là đồ đặc chế không có hương thơm, nếu không, lỗ mũi nhạy bén sẽ trở nên kém đi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại thở dài, cuộc sống chất lượng cao không có mùi thơm, vẫn còn cần cô dùng lỗ mũi đi kiếm mới được!
Người đàn ông như có điều suy nghĩ, bàn tay lướt qua bên hông của cô, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé rũ xuống của cô, gật đầu một cái, "Nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, không thể tùy hứng."
Cô kinh ngạc nhìn hai người tay trong tay, lơ đãng đã nói, "Trước kia tôi rất tùy hứng sao?"
Sau khi người đàn ông nghe xong, không thể làm gì cười nói, "Tùy hứng chút cũng tốt, anh cũng không nói tùy hứng không tốt, chẳng qua em phải cẩn thận làm theo lời dặn của bác sĩ, không cần lại làm ra chuyện hại mình."
Một lúc lâu Cố Tử Mạt cũng không có trả lời, trong lòng cô oán thầm, tôi đã từng làm chuyện hại mình chỗ nào chứ? Anh so với tôi còn hiểu tôi sao?
Ánh mắt vừa nhấc, vừa vặn liền đụng tới ánh mắt người đàn ông đang chăm chú nhìn mình, cô không được tự nhiên quay mặt đi, bỏ tay của anh ra, cất bước đi về phía trước, "Đi thôi, tôi muốn nhanh chóng về thăm nhà."
Người đàn ông tay dài chân dài, một bước liền đuổi theo cô, "Anh đi cùng em."
Cố Tử Mạt cũng không cự tuyệt sự tốt bụng của người đàn ông này, để cho anh đi tới nhà họ Cố cùng với cô, nhưng đến cửa nhà họ Cố, cô lại dừng chân, không chịu bước tiếp vào.
Lời uy hiếp của Cố Trinh Trinh còn vang bên tai, cô vì người đàn ông bên cạnh này toát mồ hôi dầm dề, cô không thể lừa dối bản thân, muốn suy tính chu toàn vì người đàn ông bên cạnh này.
Chỉ là lần này, tuy cô có mười phần dũng khí, nhưng lại không có niềm tin tuyệt đối!
Trên chiếc thuyền này, hiện tại có hai người ngồi, một là cô, một là anh, nếu là chỉ có mình cô, cô có thể đập nồi dìm thuyền, nhưng lại có anh chen lẫn, cô không có cách nào đánh một trận sống chết được.
Chuyện ập lên đầu, cô hoài nghi bản thân.
Chung quy ý tưởng ban đầu cùng thực tế có sự chênh lệch, cho nên, cuộc sống này là phải sống trôi qua, chứ không phải tự nhiên mà nghĩ ra được.
Người đàn ông ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh Cố Tử Mạt, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng nhà họ Cố ở phía trước, chợt quay mặt sang, đưa tay nắm lấy bàntay nhỏ bé của cô, "Đừng sợ, có anh đâu."
Người đàn ông này, có khả năng xử lý mọi chuyện vượt qua người thường, lại có sự quan tâm không bình thường đối với cô, cô càng thấy cảm động, ánh mắt hạ xuống, trong lòng có dòng suối ấm áp chảy qua, chẳng qua tình cảm của cô lại rất mâu thuẫn.
Cô cảm thấy khổ, lại cảm thấy buồn cười, nghiêng mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nếu như điều kiện cho phép, cô rất muốn nhảy lên ôm cổ của anh, kéo anh xuống một chút, sau đó khinh rẻ nói với anh, "Ngu ngốc, tôi sở dĩ sợ hãi, còn không phải là bởi vì anh!"
Thật là một người Đại Ngốc Nghếch, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Ánh mắt cô dừng lại rất lâu, người đàn ông nhìn thấy đều không nhịn được mà cong khóe môi, anh nhỏ giọng, âm thanh hết sức mê hoặc cười nói, "Rất đẹp trai sao?"
Cố Tử Mạt sững sờ, càng cảm thấy người đàn ông này rất tự mình đa tình, không nhịn được nói một câu, "Ngu ngốc!"
Giữ lại trong lòng suy nghĩ cũng không thoải mái chút nào, nói ra lại càng chơi đùa thích thú lại càng dễ chịu đựng hơn!
Người đàn ông hiếm khi thấy cô như vậy, dường như cũng rất thích cách gọi này của cô, nghiêng đầu một bên, bật cười, nắm chặt cổ tay của cô đi về phía trước, "Đẻ cho kẻ ngu ngốc này bảo vệ em, không phải sợ!"
"Vẫn ngu ngốc!" Cô bị anhc ứng rắn lôi kéo đi, nhưng vẫn không quên nói cho đã thích.
Lông mày rậm của người đàn ông chau lên, xoay người chăm chú nhìn cô một lát, đưa tay qua giữ chặt eo thon của cô, cúi người đè xuống cơ thể của cô, khóe môi nhếch lên, một cái tay khác nâng gáy của cô, giữ cô trong khuỷu tay mà hôn thắm thiết.
Nhưng sau lại nghe cô gái nhỏ gọi anh là ‘ Minh Tuyên ’, anh đã cảm thấy nơi quả tim của mình lõm xuống, lại nghe hết lời của cô, cũng không có phủ nhận ông bác nói hai bọn họ ‘ quan hệ người yêu’, tâm tình cực xuống thấp của anh lập tức đã thay đổi.
Người đàn ông chậm rãi cúi người, lồng ngực to lớn đè xuống, môi lạnh khẽ cong, ánh mắt sâu xa cười với cô, "Em yêu, em nói đúng."
Nói xong, liền đưa ngón tay trỏ của cô lên bên miệng mình, hôn vào mu bàn tay của cô.
Trong lòng Cố Tử Mạt hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt vừa rồi của người đàn ông thiếu chút nữa đã mê hoặc cô, rồi sau đó chính là động tác này của anh, ánh mắt của anh thâm tình khẩn thiết, trong lời nói đều là khẩn thiết, động tác anh dắt tay cô thật êm ái, nụ hôn kia giống như là bươm buớm đậu lên mu bàn tay của cô vậy.
Mê hoặc lòng người!
Đây là từ ngữ duy nhất mà cô nghĩ được trong đầu nàng có thể tương đối sát nghĩa!
Vào thời điểm cử hành nghi thức kết hôn, trước mặt mọi người chú rể đeo vào trên ngón vô danh bàn tay trái của cô dâu, cũng hôn tay cô dâu một cái, mà một loạt động tác này của anh, hình như cũng giống cái này như đúc!
Sau khi anh buông tay cô ra, cô giống như là bị điện giật, bỗng chốc sẽ thu hồi tay của mình, dấu ra phía sau lưng, ánh mắt cũng sợ đến mức không dám nhìn ông bác bên cạnh nữa.
Ông bác này, giống như là nhân chứng cho nghi thức kết hôn của bọn họ! Cô nhìn sẽ có cảm giác chột dạ!
Ông bác thấy rõ lời nói và hành động của Lục Duật Kiêu, không nhịn được gật đầu với Lục Duật Kiêu một cái, rất hài lòng nói, "Người trẻ tuổi đúng là dễ dạy thật, trẻ nhỏ dễ dạy, rất tốt, rất tốt."
Lại thấy Cố Tử Mạt có chút nâng không nổi mặt, ông bác chỉ nói là cô gái nhỏ nhà người ta xấu hổ, híp híp mắt, bật cười sảng khoái, "Ha ha, cô gái nhỏ này xấu hổ, bác sẽ không quấy rầy nữa, người yêu nhỏ vội vàng nói chuyện yêu đương đi, bác cũng đi tìm bạn già của mình thôi."
Ông bác này, giống như là lão đầu vô danh xuất hiện trong võ hiệp vậy, nghênh ngang cười to rời đi.
Cố Tử Mạt nhìn theo bóng lưng của ông bác, trong lòng nghĩ cười, nhưng vẫn không có bật cười, vừa rồi cũng bởi vì cô cười đùa mà gây họa, cô vẫn có thể nhớ vết sẹo mà đau đâu.
Người đàn ông liếc thấy trong khóe mắt của cô hàm chứa ý cười, trong mắt cũng theo đó mà dâng lên một nụ cười nhẹ, đưa cánh tay đến bên hông của cô, ánh mắt nghiêm túc lại nghiêm nghị nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi, "Bác sỹ nói thế nào?"
Cô suy nghĩ một chút, ngửa đầu nói với anh hai chữ, "Rất tốt."
Bác sỹ nói cũng giống hệt với phỏng đoán của cô, thần kinh kích động tạo thành kích thích, cho khứu giác của cô một sự kích thích, việc cô phải làm sau này, chính là nghiêm túc chu toànbảo vệ‘ lỗ mũi siêu cấp ’ của mình.
Vì nuông chiều lỗ mũi, cô phải vứt bỏ một số sinh hoạt tùy tiện, cô hết sức cố gắng tránh bị cảm, không thể tiếp xúc rượu thuốc lá mùi vị kích thích cùng thức ăn cay.
Thậm chí, vị bác sỹ này còn đề nghị, đồ dùng hàng ngày cô sử dụng đều cần là đồ đặc chế không có hương thơm, nếu không, lỗ mũi nhạy bén sẽ trở nên kém đi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại thở dài, cuộc sống chất lượng cao không có mùi thơm, vẫn còn cần cô dùng lỗ mũi đi kiếm mới được!
Người đàn ông như có điều suy nghĩ, bàn tay lướt qua bên hông của cô, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé rũ xuống của cô, gật đầu một cái, "Nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, không thể tùy hứng."
Cô kinh ngạc nhìn hai người tay trong tay, lơ đãng đã nói, "Trước kia tôi rất tùy hứng sao?"
Sau khi người đàn ông nghe xong, không thể làm gì cười nói, "Tùy hứng chút cũng tốt, anh cũng không nói tùy hứng không tốt, chẳng qua em phải cẩn thận làm theo lời dặn của bác sĩ, không cần lại làm ra chuyện hại mình."
Một lúc lâu Cố Tử Mạt cũng không có trả lời, trong lòng cô oán thầm, tôi đã từng làm chuyện hại mình chỗ nào chứ? Anh so với tôi còn hiểu tôi sao?
Ánh mắt vừa nhấc, vừa vặn liền đụng tới ánh mắt người đàn ông đang chăm chú nhìn mình, cô không được tự nhiên quay mặt đi, bỏ tay của anh ra, cất bước đi về phía trước, "Đi thôi, tôi muốn nhanh chóng về thăm nhà."
Người đàn ông tay dài chân dài, một bước liền đuổi theo cô, "Anh đi cùng em."
Cố Tử Mạt cũng không cự tuyệt sự tốt bụng của người đàn ông này, để cho anh đi tới nhà họ Cố cùng với cô, nhưng đến cửa nhà họ Cố, cô lại dừng chân, không chịu bước tiếp vào.
Lời uy hiếp của Cố Trinh Trinh còn vang bên tai, cô vì người đàn ông bên cạnh này toát mồ hôi dầm dề, cô không thể lừa dối bản thân, muốn suy tính chu toàn vì người đàn ông bên cạnh này.
Chỉ là lần này, tuy cô có mười phần dũng khí, nhưng lại không có niềm tin tuyệt đối!
Trên chiếc thuyền này, hiện tại có hai người ngồi, một là cô, một là anh, nếu là chỉ có mình cô, cô có thể đập nồi dìm thuyền, nhưng lại có anh chen lẫn, cô không có cách nào đánh một trận sống chết được.
Chuyện ập lên đầu, cô hoài nghi bản thân.
Chung quy ý tưởng ban đầu cùng thực tế có sự chênh lệch, cho nên, cuộc sống này là phải sống trôi qua, chứ không phải tự nhiên mà nghĩ ra được.
Người đàn ông ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh Cố Tử Mạt, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng nhà họ Cố ở phía trước, chợt quay mặt sang, đưa tay nắm lấy bàntay nhỏ bé của cô, "Đừng sợ, có anh đâu."
Người đàn ông này, có khả năng xử lý mọi chuyện vượt qua người thường, lại có sự quan tâm không bình thường đối với cô, cô càng thấy cảm động, ánh mắt hạ xuống, trong lòng có dòng suối ấm áp chảy qua, chẳng qua tình cảm của cô lại rất mâu thuẫn.
Cô cảm thấy khổ, lại cảm thấy buồn cười, nghiêng mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nếu như điều kiện cho phép, cô rất muốn nhảy lên ôm cổ của anh, kéo anh xuống một chút, sau đó khinh rẻ nói với anh, "Ngu ngốc, tôi sở dĩ sợ hãi, còn không phải là bởi vì anh!"
Thật là một người Đại Ngốc Nghếch, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Ánh mắt cô dừng lại rất lâu, người đàn ông nhìn thấy đều không nhịn được mà cong khóe môi, anh nhỏ giọng, âm thanh hết sức mê hoặc cười nói, "Rất đẹp trai sao?"
Cố Tử Mạt sững sờ, càng cảm thấy người đàn ông này rất tự mình đa tình, không nhịn được nói một câu, "Ngu ngốc!"
Giữ lại trong lòng suy nghĩ cũng không thoải mái chút nào, nói ra lại càng chơi đùa thích thú lại càng dễ chịu đựng hơn!
Người đàn ông hiếm khi thấy cô như vậy, dường như cũng rất thích cách gọi này của cô, nghiêng đầu một bên, bật cười, nắm chặt cổ tay của cô đi về phía trước, "Đẻ cho kẻ ngu ngốc này bảo vệ em, không phải sợ!"
"Vẫn ngu ngốc!" Cô bị anhc ứng rắn lôi kéo đi, nhưng vẫn không quên nói cho đã thích.
Lông mày rậm của người đàn ông chau lên, xoay người chăm chú nhìn cô một lát, đưa tay qua giữ chặt eo thon của cô, cúi người đè xuống cơ thể của cô, khóe môi nhếch lên, một cái tay khác nâng gáy của cô, giữ cô trong khuỷu tay mà hôn thắm thiết.
Tác giả :
Đào Y