Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 23: Kẻ giả mạo cũng bắt cá hai tay?
"Hì hì" một tiếng, Cố Tử Mạt bật cười, cô như thật như giả gật đầu với anh ta một cái, "Đúng vậy, tôi tin mà, anh đúng là Lục Duật Kiêu, có điều anh là giả."
Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt thâm thúy liếc cô, "Nhắc nhở cô một câu, thật chưa chắc đã là thật." Dứt lời, anh liền nhấc chân đi về phía trước.
An không cho bất luận kẻ nào mặt mũi, nói đi là đi. Bọn họ bỏ rơi Hà Ân Chính ở nhà họ Cố như vậy, đúng lúc cũng cho Hà Ân Chính nan kham một chút.
"À?" Đầu óc Cố Tử Mạt xoay chuyển liên hồi, bộ não hoạt động gần như quá công suất, có một đáp án chân thật nhất, cô đuổi theo bước chân của anh ta, liền bật thốt lên, "Chẳng lẽ hai người làm việc cùng trong “công ty ngược kẻ cặn bã” hay sao? Chỉ là khả năng đóng giả của anh ta cao hơn anh? Hai người đây là cạnh tranh nghiệp vụ có phải không?"
Trước kia lúc xem phim, có cái công ty kỳ quái là công ty chia tay, nếu trong cuộc sống hiện thực xuất hiện loại ‘ công ty ngược kẻ cặn bã ’ này, cũng rất bình thường. Dù sao, thế giới rất to lớn, không thiếu điều lạ.
Người đàn ông không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn không có ý mang cô đi cùng, cô lại không hiểu, thiếu chút nữa buồn bực chết! Gấp đến độ dậm chân, "Này, anh nói cho tôi biết đi......"
Đáng tiếc, không hề có âm thanh trả lời.
......
Nhưng thật may còn có Đại Thiến theo giúp cô, nếu không cô thật sự sẽ buồn chết mất.
Cố Tử Mạt bị Đại Thiến hẹn đi dạo phố, Đại Thiến muốn lên lầu hai uống cà phê, cô không muốn lên trên, nên đứng bên cạnh thang máy ở lầu một đợi cô ấy.
Có lẽ là duyên phận, dưới tình huống không có hẹn trước, thế nhưng cô thấy được một bóng dáng quen thuộc —— kẻ giả mạo.
Cô đang tâm tình tốt lại không có việc gì làm, vừa thấy anh ta, lập tức hưng phấn chạy qua, cách xa hai mét, liền hướng về phía anh ta ‘ uy ’ một tiếng.
Bởi vì cô chưa bao giờ biết tên họ chân thật của anh ta, lại không thể ở nơi công cộng như này gọi anh ta là ‘ kẻ giả mạo ’, cho nên chỉ có thể dùng ‘ uy ’ để thay thế.
Hiển nhiên là anh ta không nhìn thấy cô, trong ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng lại bị che đi ngay.
Cô đang chuẩn bị nói tiếp, bên cạnh anh ta liền xuất hiện một cô gái xinh xắn, cô ấy rất tự nhiên đi tới trước mặt anh ta, đưa cho anh ta cái bọc nhỏ màu bạc trong tay mình, "Minh Tuyên, châm của em hơi bị lệch, em muốn sửa lại nó một chút, anh cầm giúp em một lát."
Cố Tử Mạt hơi có địch ý nhìn cô gái xinh đẹp này, khuôn mặt cô ấy trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy màu đỏ chiết eo, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, trên chân đi một đôi giày cao gót Versacemàu bạc, xem ra rất có phong tình cùng thưởng thức, ngoài ra, còn có vẻ rất đắt giá, cùng với...... quý phái.
Nói như thế nào đây, mấy tính từ tốt đẹp đó, đều không phải cô nguyện ý thừa nhận!
Cô nhìn thấy trên hai tay kẻ giả mạo còn cầm túi, cũng đều là chiến lợi phẩm của cô gái xinh đẹp này gom lại đi, xem ra hai người quen biết đã lâu, hơn nữa dáng vẻ còn rất thân thiết.
Cô gái sửa lại châm xong, tiến sát lại bên người đàn ông, mắt đẹp chuyển động, mặt tò mò nhìn về phía Cố Tử Mạt, liền hỏi bên người đàn ông bên cạnh, "Minh Tuyên, hai người quen biết?"
Người đàn ông mặt không chút thay đổi liếc Cố Tử Mạt một cái, rất lạ lùng mở miệng, "Cũng không biết, có lẽ cô ấy nhận lầm người."
Cô gái xinh đẹp cười với anh ta một tiếng, "À, như vậy sao, vậy chúng ta đi thôi."
Thân thể Cố Tử Mạt không khỏi chấn động, vốn dĩ lòng cô tràn đầy vui mừng chạy đến đây, nhưng lại gặp phải tình hướng xấu hổ nhất trong lịch sử, vào giờ phút này, cô vừa cảm thấy mất mặt, lại vừa cảm thấy vô dụng.
Người đàn ông hôm qua còn chuyện trò vui vẻcùng cô, thế nhưng bây giờ nói không biết cô?!
Bỗng dưng cô lại nhớ tới kẻ trở mặt vô tình Hà Ân Chính, nhưng từ đáy lòng cô vẫn là chưa tin kẻ giả mạo cũng sẽ đối với cô như vậy, cô chưa từ bỏ ý định đuổi theo, cơ thể nhỏ bé chặn trước mặt anh ta, hai tay cản lại, "Làm sao anh có thể không biết tôi? Anh ngốc sao?"
Ánh mắt người đàn ông khẽ biến, nhíu lông mày nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng lóe ra cái nhìn cảnh cáo, "Tiểu thư, tôi tin chắc tôi không biết cô...cô có thể rời đi."
Hai tay xuôi bên người Cố Tử Mạt nắm chặt, nụ cười tái nhợt, cô nhìn chằm chặp anh ta, muốn tìm kiếm một chút kẽ hở trên mặt anh ta, nhưng cô tìm thế nào cũng không thấy được, biểu hiện của người đàn ông này gần như hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Cô hết sức ủ rũ, lại không phục, mắt cô đảo vòng tròn, nhịn xuống kích đông muốn nói tục, nhếch môi cười cười với anh ta, "Vậy là tôi nhận nhầm rồi, người bạn kia của tôi cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, chắc chắn sẽ không một lòng giống anh! Ừ, đúng là như vậy."
Nói xong, đôi mắt đẹp của cô mang ý cười còn liếc nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta, ánh ămts hai người vừa đụng nhau, co liền chuyển ánh mắt, quay đầu đi, không lưu luyến chút nào!
Tên đàn ông chết tiệt, có thể cua được cô gái đắt giá như vậy, còn thèm muốn chút tiền này của cô! Đúng là người không có tiền đồ!
Đúng rồi, cô gái kia ngọt ngào gọi anh ta là ‘ Minh Tuyên ’, Thôi đi, cái tên gì rắm thúi, còn làm bộ như rất phong cách! Cô cũng không cảm thấy cái tên này hay một chútnào.
Cô vừa nguyền rủa kẻ giả mạo, vừa quay trở lại đường cũ, thấy Đại Thiến xách theo cà phê thò đầu ra, cô vội vã đi thang máy lên lầu hai, vừa đi lên liền lôi kéo tay Đại Thiến, chỉ vào hai người ở dưới lầu hỏi, "Nhìn đi, đó có phải kẻ giả mạo không? Vừa rồi anh ta thế nhưng làm bộ không biết mình, thật khiến mình tức chết rồi!"
Đại Thiến liếc nhìn, lại thấy bộ dạng hổn hển của cô, hơi híp mắt lại, cố ý nói đùa, "Làm sao biết chứ, kẻ giả mạo nhà bạn là hàng kém chất lượng, ngay cả thứ phẩm cũng không được, cũng lắm là cái hàng nhái, bạn nhìn người đàn ông này, đứng cùng một chỗ với cô gái đẳng cấp kia, cô ấy nhất định là một người chỉ dùng hàng cao cấp, bạn dùng không nổi."
"Bạn mắt mù, lại còn bị sốt đến hồ đồ rồi, bạn lừa gạt quỷ đi! Anh ta rõ ràng chính là kẻ giả mạo!" Cô oán giận không thôi, nín nhịn đến chết rồi.
Đại Thiến không sao cả cười cười, đưa cà phê tới trước mặt Cố Tử Mạt, "Tâm tính, tâm tính quan trọng nhất, còn nhớ rõ ảnh hậu Ninh Uyển lần trước mình nói sao? Chính là cô ấy, lần trước leo lên giường của Quý công tử, kết quả thất bại thảm hại mà về, bạn đoán xem, ngày hôm sau cô ấy như thế nào? Vẫn đi quay quảng cáo được một khoản tiền kếch xù như bình thường, bạn đó, nếu không có được tâm tính như ảnh hậu người ta, cho nên nhất định sẽ bị đàn ông bắt nạt, đến đây, uống chút cà phê, điều chỉnh lại tâm tình đi."
Cố Tử Mạt đoạt lấy cà phê trong tay Đại Thiến, rất ấm ức mở ra, mới vừa uống được một nửa, liền nhìn thấy hai người kia đã đi gần đến bên này, cô xác định chính xác phương hướng, lập tức ném cốc cà phê tới.
"Pằng ——" cà phê từ lầu hai rơi xuống lầu một, vừa đúng rơi xuống dưới chân người đàn ông.
Cô cũng không trốn, chờ kẻ giả mạo nhìn bên này, chỉ thấy đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm lên, nhìn đến cũng khiến cô giật mình một cái.
Cố Tử Mạt nhỏ bé bộc phát, cặp mắt tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn lầu dưới, hai tay nắm chặt thành quyền, tiếng khớp xương bị bóp chặt liên tiếp truyền ra từ trên nắm tay nho nhỏ của cô.
Cô lấy dũng khí, kêu gào xuống phía dưới lầu, "Đáng đời! Không có ném trúng, lần sau!"
Người đàn ông nhíu mày, đôi mắt thâm thúy liếc cô, "Nhắc nhở cô một câu, thật chưa chắc đã là thật." Dứt lời, anh liền nhấc chân đi về phía trước.
An không cho bất luận kẻ nào mặt mũi, nói đi là đi. Bọn họ bỏ rơi Hà Ân Chính ở nhà họ Cố như vậy, đúng lúc cũng cho Hà Ân Chính nan kham một chút.
"À?" Đầu óc Cố Tử Mạt xoay chuyển liên hồi, bộ não hoạt động gần như quá công suất, có một đáp án chân thật nhất, cô đuổi theo bước chân của anh ta, liền bật thốt lên, "Chẳng lẽ hai người làm việc cùng trong “công ty ngược kẻ cặn bã” hay sao? Chỉ là khả năng đóng giả của anh ta cao hơn anh? Hai người đây là cạnh tranh nghiệp vụ có phải không?"
Trước kia lúc xem phim, có cái công ty kỳ quái là công ty chia tay, nếu trong cuộc sống hiện thực xuất hiện loại ‘ công ty ngược kẻ cặn bã ’ này, cũng rất bình thường. Dù sao, thế giới rất to lớn, không thiếu điều lạ.
Người đàn ông không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn không có ý mang cô đi cùng, cô lại không hiểu, thiếu chút nữa buồn bực chết! Gấp đến độ dậm chân, "Này, anh nói cho tôi biết đi......"
Đáng tiếc, không hề có âm thanh trả lời.
......
Nhưng thật may còn có Đại Thiến theo giúp cô, nếu không cô thật sự sẽ buồn chết mất.
Cố Tử Mạt bị Đại Thiến hẹn đi dạo phố, Đại Thiến muốn lên lầu hai uống cà phê, cô không muốn lên trên, nên đứng bên cạnh thang máy ở lầu một đợi cô ấy.
Có lẽ là duyên phận, dưới tình huống không có hẹn trước, thế nhưng cô thấy được một bóng dáng quen thuộc —— kẻ giả mạo.
Cô đang tâm tình tốt lại không có việc gì làm, vừa thấy anh ta, lập tức hưng phấn chạy qua, cách xa hai mét, liền hướng về phía anh ta ‘ uy ’ một tiếng.
Bởi vì cô chưa bao giờ biết tên họ chân thật của anh ta, lại không thể ở nơi công cộng như này gọi anh ta là ‘ kẻ giả mạo ’, cho nên chỉ có thể dùng ‘ uy ’ để thay thế.
Hiển nhiên là anh ta không nhìn thấy cô, trong ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng lại bị che đi ngay.
Cô đang chuẩn bị nói tiếp, bên cạnh anh ta liền xuất hiện một cô gái xinh xắn, cô ấy rất tự nhiên đi tới trước mặt anh ta, đưa cho anh ta cái bọc nhỏ màu bạc trong tay mình, "Minh Tuyên, châm của em hơi bị lệch, em muốn sửa lại nó một chút, anh cầm giúp em một lát."
Cố Tử Mạt hơi có địch ý nhìn cô gái xinh đẹp này, khuôn mặt cô ấy trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy màu đỏ chiết eo, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, trên chân đi một đôi giày cao gót Versacemàu bạc, xem ra rất có phong tình cùng thưởng thức, ngoài ra, còn có vẻ rất đắt giá, cùng với...... quý phái.
Nói như thế nào đây, mấy tính từ tốt đẹp đó, đều không phải cô nguyện ý thừa nhận!
Cô nhìn thấy trên hai tay kẻ giả mạo còn cầm túi, cũng đều là chiến lợi phẩm của cô gái xinh đẹp này gom lại đi, xem ra hai người quen biết đã lâu, hơn nữa dáng vẻ còn rất thân thiết.
Cô gái sửa lại châm xong, tiến sát lại bên người đàn ông, mắt đẹp chuyển động, mặt tò mò nhìn về phía Cố Tử Mạt, liền hỏi bên người đàn ông bên cạnh, "Minh Tuyên, hai người quen biết?"
Người đàn ông mặt không chút thay đổi liếc Cố Tử Mạt một cái, rất lạ lùng mở miệng, "Cũng không biết, có lẽ cô ấy nhận lầm người."
Cô gái xinh đẹp cười với anh ta một tiếng, "À, như vậy sao, vậy chúng ta đi thôi."
Thân thể Cố Tử Mạt không khỏi chấn động, vốn dĩ lòng cô tràn đầy vui mừng chạy đến đây, nhưng lại gặp phải tình hướng xấu hổ nhất trong lịch sử, vào giờ phút này, cô vừa cảm thấy mất mặt, lại vừa cảm thấy vô dụng.
Người đàn ông hôm qua còn chuyện trò vui vẻcùng cô, thế nhưng bây giờ nói không biết cô?!
Bỗng dưng cô lại nhớ tới kẻ trở mặt vô tình Hà Ân Chính, nhưng từ đáy lòng cô vẫn là chưa tin kẻ giả mạo cũng sẽ đối với cô như vậy, cô chưa từ bỏ ý định đuổi theo, cơ thể nhỏ bé chặn trước mặt anh ta, hai tay cản lại, "Làm sao anh có thể không biết tôi? Anh ngốc sao?"
Ánh mắt người đàn ông khẽ biến, nhíu lông mày nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng lóe ra cái nhìn cảnh cáo, "Tiểu thư, tôi tin chắc tôi không biết cô...cô có thể rời đi."
Hai tay xuôi bên người Cố Tử Mạt nắm chặt, nụ cười tái nhợt, cô nhìn chằm chặp anh ta, muốn tìm kiếm một chút kẽ hở trên mặt anh ta, nhưng cô tìm thế nào cũng không thấy được, biểu hiện của người đàn ông này gần như hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Cô hết sức ủ rũ, lại không phục, mắt cô đảo vòng tròn, nhịn xuống kích đông muốn nói tục, nhếch môi cười cười với anh ta, "Vậy là tôi nhận nhầm rồi, người bạn kia của tôi cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, chắc chắn sẽ không một lòng giống anh! Ừ, đúng là như vậy."
Nói xong, đôi mắt đẹp của cô mang ý cười còn liếc nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta, ánh ămts hai người vừa đụng nhau, co liền chuyển ánh mắt, quay đầu đi, không lưu luyến chút nào!
Tên đàn ông chết tiệt, có thể cua được cô gái đắt giá như vậy, còn thèm muốn chút tiền này của cô! Đúng là người không có tiền đồ!
Đúng rồi, cô gái kia ngọt ngào gọi anh ta là ‘ Minh Tuyên ’, Thôi đi, cái tên gì rắm thúi, còn làm bộ như rất phong cách! Cô cũng không cảm thấy cái tên này hay một chútnào.
Cô vừa nguyền rủa kẻ giả mạo, vừa quay trở lại đường cũ, thấy Đại Thiến xách theo cà phê thò đầu ra, cô vội vã đi thang máy lên lầu hai, vừa đi lên liền lôi kéo tay Đại Thiến, chỉ vào hai người ở dưới lầu hỏi, "Nhìn đi, đó có phải kẻ giả mạo không? Vừa rồi anh ta thế nhưng làm bộ không biết mình, thật khiến mình tức chết rồi!"
Đại Thiến liếc nhìn, lại thấy bộ dạng hổn hển của cô, hơi híp mắt lại, cố ý nói đùa, "Làm sao biết chứ, kẻ giả mạo nhà bạn là hàng kém chất lượng, ngay cả thứ phẩm cũng không được, cũng lắm là cái hàng nhái, bạn nhìn người đàn ông này, đứng cùng một chỗ với cô gái đẳng cấp kia, cô ấy nhất định là một người chỉ dùng hàng cao cấp, bạn dùng không nổi."
"Bạn mắt mù, lại còn bị sốt đến hồ đồ rồi, bạn lừa gạt quỷ đi! Anh ta rõ ràng chính là kẻ giả mạo!" Cô oán giận không thôi, nín nhịn đến chết rồi.
Đại Thiến không sao cả cười cười, đưa cà phê tới trước mặt Cố Tử Mạt, "Tâm tính, tâm tính quan trọng nhất, còn nhớ rõ ảnh hậu Ninh Uyển lần trước mình nói sao? Chính là cô ấy, lần trước leo lên giường của Quý công tử, kết quả thất bại thảm hại mà về, bạn đoán xem, ngày hôm sau cô ấy như thế nào? Vẫn đi quay quảng cáo được một khoản tiền kếch xù như bình thường, bạn đó, nếu không có được tâm tính như ảnh hậu người ta, cho nên nhất định sẽ bị đàn ông bắt nạt, đến đây, uống chút cà phê, điều chỉnh lại tâm tình đi."
Cố Tử Mạt đoạt lấy cà phê trong tay Đại Thiến, rất ấm ức mở ra, mới vừa uống được một nửa, liền nhìn thấy hai người kia đã đi gần đến bên này, cô xác định chính xác phương hướng, lập tức ném cốc cà phê tới.
"Pằng ——" cà phê từ lầu hai rơi xuống lầu một, vừa đúng rơi xuống dưới chân người đàn ông.
Cô cũng không trốn, chờ kẻ giả mạo nhìn bên này, chỉ thấy đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm lên, nhìn đến cũng khiến cô giật mình một cái.
Cố Tử Mạt nhỏ bé bộc phát, cặp mắt tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn lầu dưới, hai tay nắm chặt thành quyền, tiếng khớp xương bị bóp chặt liên tiếp truyền ra từ trên nắm tay nho nhỏ của cô.
Cô lấy dũng khí, kêu gào xuống phía dưới lầu, "Đáng đời! Không có ném trúng, lần sau!"
Tác giả :
Đào Y