Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 14: Thật hay cho một đóa Bạch Liên, kỹ nữ!
Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, đưa tay ôm lấy hông cô, hỏi cô đau ở đâu.
Cô làm bộ đáng thương uất ức mở miệng, "Nơi nào cũng đau."
Lúc cô trả lời, người đàn ông cũng không nhìn cô, ngược lại ánh mắt quét về phía một người khác đang rất nhộn nhịp, bỗng dưng, anh buông cô ra, nhanh chóng đứng lên, liền bước nhanh hướng nơi khác chạy đi.
Cái này đáng chém ngàn đao đấy! Đàn ông đẹp mặt quả nhiên không đáng tin cậy.
Cô có loại cảm giác bị người vứt bỏ, nước mắt xúc động trong hốc mắt, trong nháy mắt biến thành nước mắt bi phẫn.
Trung tâm thương mại rất gần bệnh viện, an ninh nhân viên chạy tới cùng người nhiệt tâm lập tức đưa cô đi khám gấp, mà người đàn ông kia, trong quá trình này, từ đầu đến cuối không có xuất hiện, Cố Trinh Trinh cũng không có lộ diện.
Cô còn cẩu huyếtnghĩ, có phải hay không từ đầu đến cuối, cái kẻ giả mạo đó đều là người của Cố Trinh Trinh, kẻ giả mạo chính là nội ứng trong lòng địch, mà cô, là kẻ ngốc bị đùa giỡn như khỉ làm xiếc!
Amen, vừa nghĩ tới Cố Trinh Trinh cũng kẻ giả mạo hát ‘ một đôi vợ chồng cũng nhau quản lý việc nhà ’, cô đã cảm thấy ghê tởm từ đầu đến chân!
Cô nằm ở trên giường bệnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, trên trần nhà cũng hiện ra vẻ mặt ngông cuồng của Cố Trinh Trinh và kẻ giả mạo ôm nhau âu yếm, cô không nhịn được khua hai tay trước mặt, quát to một tiếng, "Tránh ra!"
Quả nhiên, hai cái bóng dáng này bị đánh tan, chỉ còn lại một mình kẻ giả mạo, cô vừa định đánh tiếp, liền bị một cái tay giữ lấy cổ tay, cô định thần nhìn lại, người tới có lông mày đen đậm như mực, ánh mắt thâm thúy như vực sâu hiện ra ánh sáng sắc bén, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi, vóc người cao to......
Đây không phải là kẻ giả mạo sao, nhìn kỹ lại, giờ phút này trên gương mặt cao quý của người đàn ông giống như tương đối giống với dân chúng rồi, trên trán của anh ta đấy mồ hôi, hình như là vội vàng tới."Nếu anh đã đi, còn quay lại làm gì! Không phải anh là đồng bọn của Cố Trinh Trinh sao?!" Cô không ưỡn ẹo xoay mặt, không nhìn tới anh ta, rất nhỏ tính khí nói.
Đầu tiên người đàn ông sững sờ, tiếp theo nhìn về phía cô, khóe miệng nhẹ cong lên, giọng nói của anh ta thấp thuần hùng hậu, mang theo ranh mãnh, "Cô nói đây hoàn toàn là nói lẫy, tôi hiểu ý của cô là, cô sợ tôi bỏ đi."
Cô giận quá, cả người cũng tức giận, "Tránh ra! Nếu anh không đi! Có tin tôi sẽ nôn lên người anh hay không!"
Khóe miệng anh ta cong lên, mang theo một nụ cười như có như không, bàn tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía anh, cặp mắt kia liếc qua mặt của cô, nhàn nhã tới một câu, "Bởi vì não bị chấn động nhẹ, cô nghĩ nôn mửa là triệu chứng rất bình thường."
Cố Tử Mạt có loại cảm giác bị anh ta bức điên, tại sao mỗi lần đều là anh ta thắng cô thua?!
Thua thì lại đấu tiếp không được sao?
Hừ! Cô quật cường ngẩng đầu lên, bày ra một bộ hờ hững đối với anh ta, cô chính là muốn cho anh ta nếm thử một chút, cảm giác bị vứt bỏ!
Người đàn ông không sao cả lắc đầu cười, tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó đưa tay cởi nút áo ở cổ áo sơ mi ra, chậm rãi dựa lưng vào ghế ngồi, mới nói, "Anh đã khống chế camera theo dõi trước, ở đó có đáp án mà em muốn biết."
Bởi vì lời nói của anh ta mà cơ thể của cô đột nhiên chấn động. Người đàn ông này, hóa ra vội vàng rời đi, cũng là vì cô.
Đối với việc ngoài ý muốn này, cô có trực giác, cô cảm thấylà âm mưu của Cố Trinh Trinh. Cô nhớ, lúc đang đi dạo phố, có một khoảng thời gian ngắn Cố Trinh Trinh nhìn chằm chằm bụng cô không dời, ánh mắt rất kỳ quái, thế nhưng lại không thể làm chứng cớ.
Cô cắn môi không nói, thật là khó.
Người đàn ông lại vẫn nhàn nhã ngồi ở chỗ cũ, yên tĩnh chờ cô nói..., cho đến khi có người gõ cửa, anh mới cất bước đi ra mở cửa.
Cố Tử Mạt tận mắt nhìn người đàn ông đi mở cửa, sau đó quay vào.
Anh ta nói với cô, "Hung thủ đang ở ngoài cửa, cô muốn gặp sao?"
Cô nghi ngờ nhìn về phía anh ta, muốn anh cho cô một chút ý kiến, nhưng người đàn ông này lại giả vờ làm như không nhìn thấy quay mặt đi, ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho cô.
Cố Tử Mạt oán giận trong lòng, người đàn ông này, là ăn miếng trả miếng sao? Tâm nhãn thật đúng là nhỏ.
Cuối cùng cô vẫn để cho hung thủ đi vào ‘ chịu đòn nhận tội ’ rồi.
Lúc Cố Trinh Trinh tiến vào, vẻ mặt cô ta hơi kinh hoảng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ vô tội, dáng vẻ luống cuống giống như vô ý làm tổn hại đến đứa bé, cô ta đứng lại cách giường vài bước, nói thật nhỏ, "Chị, thật...... Thật xin lỗi, lúc đó có thể là do em bị trúng gió, cho nên mới không cẩn thận ngã xuống như vậy......"
Đến cuối, giọng nói của Cố Trinh Trinh nghẹn ngào đến nói không ra lời, Cố Tử Mạt không tính sẽ lên tiếng, cô chính là muốn cho Cố Trinh Trinh phát huy kỹ năng diễn xuất đẳng cấp Oscar, cho Cố Trinh Trinh một cơ hội biểu hiệnvô cùng tinh tế.
Cố Trinh Trinh cắn thật chặt môi dưới, mắt cũng sưng lên lợi hại, thấy Cố Tử Mạt không lên tiếng, ánh mắt sợ hãi nhìn cô, khi cô nhìn tới lại vội vàng dời tầm mắt đi.
Màn kịch này tiết tấu chậm, người đàn ông ôm cánh tay ở một bên, bây giờ không nhìn nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, "Xem ra cô không hề gấp gáp một chút nào, mấu chốt là, cô còn đẩy cái nữ sinh viên đó một cái, cô đẩy vừa khéo, nhưng lại hại hai người, không đúng, cộng thêm đứa bé trong bụng Tử Mạt, là ba người."
Cố Trinh Trinh bị ‘ Lục Duật Kiêu ’ dọa cho phát sợ, hoảng sợ hơi hạ ánh mắt, cô hít mũi một cái, cố gắng không khóc thút thít, nhìn một chút nửa người dưới của Cố Tử Mạt đang bị chăn bao trùm, ngực phập phồng kịch liệt một lúc lâu, cô mới nghẹn ngào mở miệng, "Chị, em...... Em là người có tội, em cũng không cầu xin chị tha thứ cho em ngay...em chỉ hy vọng chị có thể cho em một cơ hội, để em chăm sóc chị, để em lấy công chuộc tội, em......"
Môi cô thiếu chút nữa cũng bị hàm răng cắn nát, phía trên một hàng dấu răng đỏ ửng, váy bị tay cô xoa đến nhăn nhúm.
Cố Tử Mạt nghĩ thầm, thật đúng là một chú Tiểu Bạch Thỏ vô tội! Cô cắn răng, nặn ra một nụ cười với cô ta, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, khẽ hất cằm lên, tự tin nói từng chữ từng chữ, "Em yên tâm, chị cùng đứa bé của chị...... Đều rất khỏe, không cần người khác tới chăm sóc."
Cô bị Cố Trinh Trinh chăm sóc? Không chừng một lúc nào đó, cô bị Cố Trinh Trinh chăm sóc mà ‘ đẻ non ’!
Ai ngờ, cô đã nói trực tiếp như vậy, Cố Trinh Trinh vẫn chưa buông tha.
Cô vừa nghe thấy Cố Tử Mạt nói như thế, nước mắt lập tức chảy ra, cô giơ cánh tay lên dùng sức lau đi, "Chị, em là thật lòng, trước kia khi còn bé, lúc chị bị bệnh, em cũng vậy......"
Cố Tử Mạt nghe thấy cô ta nhắc tới khi còn bé, liền không nhịn được cau mày, cô ghét nhất người khác dùng chiêu thân tình với cô, ánh mắt quét về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, ngắt lời cô ta, "Vẫn không cần làm phiền đến em, mặc dù đứa bé trong bụng chị không được cha nó thừa nhận, nhưng mà chị lại có một người bạn trai tốt, Duật Kiêu tới chăm sóc chị, đã đầy đủ rồi." Nói xong, tay của cô, không nhịn được xoa bụng của mình.
Cố Trinh Trinh nhìn động tác trên tay của cô, cảm giác đau đớn truyền từ ánh mắt tới đáy lòng, lại nhìn về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, trong lòng phẫn hận mình vẫn chưa đủ cố gắng, vừa định tiếp tục tranh thủ, liền bị người đàn ông cắt đứt, "Mời Cố tiểu thư trở về đi, Tử Mạt cần nghỉ ngơi."
Người đàn ông vừa nói xong, cơ thể đã lướt qua cô, sải bước đi tới cửa.
Cô thật sự không còn cách nào, chỉ có thể chào tạm biệt Cố Tử Mạt, lúc đi tới cửa, đúng lúc đụng phải một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi về phía bên này, hình như là đến tìm “Lục Duật Kiêu ’.
Cô làm bộ đáng thương uất ức mở miệng, "Nơi nào cũng đau."
Lúc cô trả lời, người đàn ông cũng không nhìn cô, ngược lại ánh mắt quét về phía một người khác đang rất nhộn nhịp, bỗng dưng, anh buông cô ra, nhanh chóng đứng lên, liền bước nhanh hướng nơi khác chạy đi.
Cái này đáng chém ngàn đao đấy! Đàn ông đẹp mặt quả nhiên không đáng tin cậy.
Cô có loại cảm giác bị người vứt bỏ, nước mắt xúc động trong hốc mắt, trong nháy mắt biến thành nước mắt bi phẫn.
Trung tâm thương mại rất gần bệnh viện, an ninh nhân viên chạy tới cùng người nhiệt tâm lập tức đưa cô đi khám gấp, mà người đàn ông kia, trong quá trình này, từ đầu đến cuối không có xuất hiện, Cố Trinh Trinh cũng không có lộ diện.
Cô còn cẩu huyếtnghĩ, có phải hay không từ đầu đến cuối, cái kẻ giả mạo đó đều là người của Cố Trinh Trinh, kẻ giả mạo chính là nội ứng trong lòng địch, mà cô, là kẻ ngốc bị đùa giỡn như khỉ làm xiếc!
Amen, vừa nghĩ tới Cố Trinh Trinh cũng kẻ giả mạo hát ‘ một đôi vợ chồng cũng nhau quản lý việc nhà ’, cô đã cảm thấy ghê tởm từ đầu đến chân!
Cô nằm ở trên giường bệnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, trên trần nhà cũng hiện ra vẻ mặt ngông cuồng của Cố Trinh Trinh và kẻ giả mạo ôm nhau âu yếm, cô không nhịn được khua hai tay trước mặt, quát to một tiếng, "Tránh ra!"
Quả nhiên, hai cái bóng dáng này bị đánh tan, chỉ còn lại một mình kẻ giả mạo, cô vừa định đánh tiếp, liền bị một cái tay giữ lấy cổ tay, cô định thần nhìn lại, người tới có lông mày đen đậm như mực, ánh mắt thâm thúy như vực sâu hiện ra ánh sáng sắc bén, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi, vóc người cao to......
Đây không phải là kẻ giả mạo sao, nhìn kỹ lại, giờ phút này trên gương mặt cao quý của người đàn ông giống như tương đối giống với dân chúng rồi, trên trán của anh ta đấy mồ hôi, hình như là vội vàng tới."Nếu anh đã đi, còn quay lại làm gì! Không phải anh là đồng bọn của Cố Trinh Trinh sao?!" Cô không ưỡn ẹo xoay mặt, không nhìn tới anh ta, rất nhỏ tính khí nói.
Đầu tiên người đàn ông sững sờ, tiếp theo nhìn về phía cô, khóe miệng nhẹ cong lên, giọng nói của anh ta thấp thuần hùng hậu, mang theo ranh mãnh, "Cô nói đây hoàn toàn là nói lẫy, tôi hiểu ý của cô là, cô sợ tôi bỏ đi."
Cô giận quá, cả người cũng tức giận, "Tránh ra! Nếu anh không đi! Có tin tôi sẽ nôn lên người anh hay không!"
Khóe miệng anh ta cong lên, mang theo một nụ cười như có như không, bàn tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía anh, cặp mắt kia liếc qua mặt của cô, nhàn nhã tới một câu, "Bởi vì não bị chấn động nhẹ, cô nghĩ nôn mửa là triệu chứng rất bình thường."
Cố Tử Mạt có loại cảm giác bị anh ta bức điên, tại sao mỗi lần đều là anh ta thắng cô thua?!
Thua thì lại đấu tiếp không được sao?
Hừ! Cô quật cường ngẩng đầu lên, bày ra một bộ hờ hững đối với anh ta, cô chính là muốn cho anh ta nếm thử một chút, cảm giác bị vứt bỏ!
Người đàn ông không sao cả lắc đầu cười, tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó đưa tay cởi nút áo ở cổ áo sơ mi ra, chậm rãi dựa lưng vào ghế ngồi, mới nói, "Anh đã khống chế camera theo dõi trước, ở đó có đáp án mà em muốn biết."
Bởi vì lời nói của anh ta mà cơ thể của cô đột nhiên chấn động. Người đàn ông này, hóa ra vội vàng rời đi, cũng là vì cô.
Đối với việc ngoài ý muốn này, cô có trực giác, cô cảm thấylà âm mưu của Cố Trinh Trinh. Cô nhớ, lúc đang đi dạo phố, có một khoảng thời gian ngắn Cố Trinh Trinh nhìn chằm chằm bụng cô không dời, ánh mắt rất kỳ quái, thế nhưng lại không thể làm chứng cớ.
Cô cắn môi không nói, thật là khó.
Người đàn ông lại vẫn nhàn nhã ngồi ở chỗ cũ, yên tĩnh chờ cô nói..., cho đến khi có người gõ cửa, anh mới cất bước đi ra mở cửa.
Cố Tử Mạt tận mắt nhìn người đàn ông đi mở cửa, sau đó quay vào.
Anh ta nói với cô, "Hung thủ đang ở ngoài cửa, cô muốn gặp sao?"
Cô nghi ngờ nhìn về phía anh ta, muốn anh cho cô một chút ý kiến, nhưng người đàn ông này lại giả vờ làm như không nhìn thấy quay mặt đi, ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho cô.
Cố Tử Mạt oán giận trong lòng, người đàn ông này, là ăn miếng trả miếng sao? Tâm nhãn thật đúng là nhỏ.
Cuối cùng cô vẫn để cho hung thủ đi vào ‘ chịu đòn nhận tội ’ rồi.
Lúc Cố Trinh Trinh tiến vào, vẻ mặt cô ta hơi kinh hoảng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ vô tội, dáng vẻ luống cuống giống như vô ý làm tổn hại đến đứa bé, cô ta đứng lại cách giường vài bước, nói thật nhỏ, "Chị, thật...... Thật xin lỗi, lúc đó có thể là do em bị trúng gió, cho nên mới không cẩn thận ngã xuống như vậy......"
Đến cuối, giọng nói của Cố Trinh Trinh nghẹn ngào đến nói không ra lời, Cố Tử Mạt không tính sẽ lên tiếng, cô chính là muốn cho Cố Trinh Trinh phát huy kỹ năng diễn xuất đẳng cấp Oscar, cho Cố Trinh Trinh một cơ hội biểu hiệnvô cùng tinh tế.
Cố Trinh Trinh cắn thật chặt môi dưới, mắt cũng sưng lên lợi hại, thấy Cố Tử Mạt không lên tiếng, ánh mắt sợ hãi nhìn cô, khi cô nhìn tới lại vội vàng dời tầm mắt đi.
Màn kịch này tiết tấu chậm, người đàn ông ôm cánh tay ở một bên, bây giờ không nhìn nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, "Xem ra cô không hề gấp gáp một chút nào, mấu chốt là, cô còn đẩy cái nữ sinh viên đó một cái, cô đẩy vừa khéo, nhưng lại hại hai người, không đúng, cộng thêm đứa bé trong bụng Tử Mạt, là ba người."
Cố Trinh Trinh bị ‘ Lục Duật Kiêu ’ dọa cho phát sợ, hoảng sợ hơi hạ ánh mắt, cô hít mũi một cái, cố gắng không khóc thút thít, nhìn một chút nửa người dưới của Cố Tử Mạt đang bị chăn bao trùm, ngực phập phồng kịch liệt một lúc lâu, cô mới nghẹn ngào mở miệng, "Chị, em...... Em là người có tội, em cũng không cầu xin chị tha thứ cho em ngay...em chỉ hy vọng chị có thể cho em một cơ hội, để em chăm sóc chị, để em lấy công chuộc tội, em......"
Môi cô thiếu chút nữa cũng bị hàm răng cắn nát, phía trên một hàng dấu răng đỏ ửng, váy bị tay cô xoa đến nhăn nhúm.
Cố Tử Mạt nghĩ thầm, thật đúng là một chú Tiểu Bạch Thỏ vô tội! Cô cắn răng, nặn ra một nụ cười với cô ta, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, khẽ hất cằm lên, tự tin nói từng chữ từng chữ, "Em yên tâm, chị cùng đứa bé của chị...... Đều rất khỏe, không cần người khác tới chăm sóc."
Cô bị Cố Trinh Trinh chăm sóc? Không chừng một lúc nào đó, cô bị Cố Trinh Trinh chăm sóc mà ‘ đẻ non ’!
Ai ngờ, cô đã nói trực tiếp như vậy, Cố Trinh Trinh vẫn chưa buông tha.
Cô vừa nghe thấy Cố Tử Mạt nói như thế, nước mắt lập tức chảy ra, cô giơ cánh tay lên dùng sức lau đi, "Chị, em là thật lòng, trước kia khi còn bé, lúc chị bị bệnh, em cũng vậy......"
Cố Tử Mạt nghe thấy cô ta nhắc tới khi còn bé, liền không nhịn được cau mày, cô ghét nhất người khác dùng chiêu thân tình với cô, ánh mắt quét về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, ngắt lời cô ta, "Vẫn không cần làm phiền đến em, mặc dù đứa bé trong bụng chị không được cha nó thừa nhận, nhưng mà chị lại có một người bạn trai tốt, Duật Kiêu tới chăm sóc chị, đã đầy đủ rồi." Nói xong, tay của cô, không nhịn được xoa bụng của mình.
Cố Trinh Trinh nhìn động tác trên tay của cô, cảm giác đau đớn truyền từ ánh mắt tới đáy lòng, lại nhìn về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, trong lòng phẫn hận mình vẫn chưa đủ cố gắng, vừa định tiếp tục tranh thủ, liền bị người đàn ông cắt đứt, "Mời Cố tiểu thư trở về đi, Tử Mạt cần nghỉ ngơi."
Người đàn ông vừa nói xong, cơ thể đã lướt qua cô, sải bước đi tới cửa.
Cô thật sự không còn cách nào, chỉ có thể chào tạm biệt Cố Tử Mạt, lúc đi tới cửa, đúng lúc đụng phải một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi về phía bên này, hình như là đến tìm “Lục Duật Kiêu ’.
Tác giả :
Đào Y