Lục Quốc Chi Tranh
Chương 15 Trả thù
Long Lân Điện
"Mộ công công, có không?" Hoàng Đế thấy Mộ ông công đi đến thì hỏi.
"Có đây bệ hạ." Mộ Công Công đưa lên một bao đồ nói.
"Ngươi cũng thay y phục đi." Hoàng Đế cầm lấy bao đồ bước vào bên trong.
Một lát sau Hoàng Đế bước ra với bộ Cẩm hoa y, nhìn đến Mộ Công Công vận võ phục màu tối thì nói: "Đi thôi."
"Bệ hạ, vậy có được không a?" Mộ Công Công lo lắng hỏi.
"Sao không được, ngươi không thấy lén lén lút lút rất thú vị sao?" Hoàng Đế cười hỏi.
Hai người đeo lên mặt nạ, một trước một sau dòm ngó xung quanh, tránh qua thị vệ mà đi, hành động này không khác thích khách bao nhiêu cả.
Lạc Vương Phủ
Bây giờ là giờ tỵ, Lạc Bắc Thần đã tỉnh, nàng sau khi uống hai viên Phục Hoàn Đan thân thể đã tốt lên rất nhiều, ngoại trừ chân khí giảm một nửa thì không có ảnh hưởng gì nhiều.
Ngân Vũ mấy canh giờ ngồi ngốc rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật, nàng sau khi uống Ngân Liên, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận, sức khỏe đã tốt lên, chỉ có duy nhất đôi mắt là chứa đầy buồn bã.
Nàng đang ngồi uy thuốc cho Lạc Bắc Thần, không khí im lặng cũng không một ai lên tiếng.
Một lúc sau, Ngân Vũ để bát thuốc xuống, nhìn Lạc Bắc Thần áy náy nói: "Thật xin lỗi, là ta mang phiền phức đến cho ngươi."
"Là ta liên lụy nàng mới phải." Lạc Bắc Thần nắm lấy tay Ngân Vũ, nhìn nàng nói.
"Nàng cứu ta một mạng, có cần ta lấy thân báo đáp không?" Lạc Bắc Thần còn không đợi Ngân Vũ lên tiếng, nàng vẻ mặt lưu manh hất hất lên hỏi.
"Ta cứu ngươi, ngươi cứu ta chúng ta hòa nhau!" Ngân Vũ đang muốn nói tiếp, nhưng lại nghe lời bỡn cợt của Lạc Bắc Thần, nàng hừ một tiếng.
"Không không, nàng cứu ta, ta lấy thân báo đáp cho nàng, ta cứu nàng, nàng cũng lấy thân báo đáp cho ta, hai chúng ta từ nay sẽ cùng một chỗ, ăn chung, tắm chung, ngủ chung..." Lạc Bắc Thần vẻ mặt đỏ lên, nhìn Ngân Vũ nói thao thao bất tuyệt.
Ngân Vũ đen mặt, không quan tâm Lạc Bắc Thần là người bệnh, một cái tát liền đánh tới, nàng trừng mắt như muốn phun ra lửa: "Tên lưu manh ngươi suốt ngày chỉ nghĩ những thứ này thôi sao!"
"Hung quá không gả đi được đâu!" Lạc Bắc Thần bị đánh đau, xê dịch thân thể xa Ngân Vũ một chút, sau đó bĩu môi nói.
"Ngươi ngứa mình phải không?" Ngân Vũ giận xanh mặt, đưa tay túm cổ Lạc Bắc Thần kéo ra, nghiến răng nguy hiểm hỏi.
"Ô Ô, Ô Ô nương tử khi dễ phu quân, nương tử khi dễ người bệnh Ô Ô..." Lạc Bắc Thần ôm đầu giả vờ khóc lớn.
"Câm miệng!!" Ngân Vũ tức giận, quên luôn Lạc Bắc Thần đang bị thương một cước đá nàng dính sát vào tường.
"Đau khụ khụ khụ..." Lạc Bắc Thần lần này hít một ngụm khí lạnh, ho sặc sụa mấy tiếng, mặt mày nhăn lại vì đụng trúng vết thương.
"Ngươi... ngươi không sao chứ?" Ngân Vũ giật mình, quên luôn tức giận lo lắng bước lên giường hỏi Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần thấy Ngân Vũ tới gần, rất nhanh đem nàng đè dưới thân, giả vờ mệt mỏi nói: "Ta rất mệt, nàng cho ta nằm một chút."
Nói xong, Lạc Bắc Thần liền chôn đầu xuống ngực Ngân Vũ cọ cọ.
"Ngươi!" Ngân Vũ mặt đỏ bừng, đẩy ra Lạc Bắc Thần ngồi dậy muốn mắng, nhưng thấy nàng vẻ mặt ủy khuất muốn khóc, nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào, nàng thật không đếm nổi tên chết tiệt này có mấy khuôn mặt!
"Ta đau, ôm mới hết đau!" Lạc Bắc Thần lại tới, ôm lấy eo Ngân Vũ, mặt dụi dụi lên cổ nàng, cười hì hì nói.
"Ngứa!" Ngân Vũ đem mặt Lạc Bắc Thần đẩy ra, gắt giọng.
Lạc Bắc Thần nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt dời xuống hai cánh môi đang hé mở, nàng tiến tới ngậm lấy.
"Ngô..." Ngân Vũ giật mình, cũng quên đẩy ra, nhưng giống như bị Lạc Bắc Thần dẫn dắt, nàng hai tay choàng lên cổ người kia.
Hai người lâm vào hôn sâu, tiếng hôn đầy nóng bỏng vang lên không ngừng...
Lạc Bắc Thần đè Ngân Vũ dưới thân, bàn tay luồn vào trong vạt áo vuốt da thịt nàng, hai luồng ngực mềm mại bị xoa nắn một chút liền cứng lại vươn cao.
"Ưm...đừng!" Ngân Vũ lý trí còn sót lại đẩy ra Lạc Bắc Thần, mặt mày đỏ bừng kéo lại vạt áo, ánh mắt chứa ủy khuất.
"Ta nói cho nàng biết một bí mật!" Lạc Bắc Thần bị đẩy ra nhưng lại mò vào tiếp, môi ở cổ ngọc trước mắt mút mấy ngụm, bên tai nàng phun nhiệt khí, thần bí nói.
"Bí mật gì?" Ngân Vũ cũng mặc cho Lạc Bắc Thần làm càn, nàng nghe xong thì nghi hoặc.
"Ta là nữ tử!" Lạc Bắc Thần nói xong ở ngực Ngân Vũ cắn mạnh vào nụ hoa, sau đó vươn lưỡi liếm liếm.
"Đau! Ngươi không biết đau sao?" Ngân Vũ bị cắn đau, tức giận quát lên.
"Ta là nữ tử!" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, từ trên nhìn xuống nghiêm túc nói.
"Đây là bí mật sao?" Ngân Vũ xoa ngực, đẩy Lạc Bắc Thần qua một bên, liếc nàng hỏi.
"Bí mật, bí mật!" Lạc Bắc Thần đáp hai tiếng.
"Vậy ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra." Ngân Vũ ngồi dậy khép lại vạt áo, nhìn Lạc Bắc Thần nghiêm túc nói.
"Không phải ý này! Là ý đó đó..." Lạc Bắc Thần lắc đầu, hai tròng mắt đảo quanh nói.
"Ý gì?" Ngân Vũ khó hiểu.
"Ăn, ăn!" Lạc Bắc Thần chỉ chỉ vào ngực Ngân Vũ, nếu nói tới đây mà Ngân Vũ còn không hiểu nữa thì sẽ có người tức chết.
Ngân Vũ nhìn xuống ngực mình, lại nhìn Lạc Bắc Thần liếm liếm môi, nàng mặt đen đi, lui lại tránh khỏi tầm ngắm của Lạc Bắc Thần, căm ghét nói: "Tên lưu manh! Đi mà tìm các nữ tử thanh lâu mà ăn!!"
"Vũ nhi đừng đi, ta chỉ muốn của nàng..." Lạc Bắc Thần khóc không ra nước mắt nhìn ra ngoài cửa bóng dáng Ngân Vũ hô lên.
Lạc Bắc Khanh và Mộ Công Công ở bên ngoài bước chân dồn dập đi vào, khi thấy muội muội của mình ngồi trên giường bình yên vô sự, Lạc Bắc Khanh trái tim treo lơ lửng cũng thả xuống, hắn hai mắt đỏ lên chạy đến ôm lấy muội muội của mình khóc lên: "Thật may quá, muội muội của ca ca không sao, nếu muội có việc gì ca ca cùng mẫu hậu sao có thể sống nổi..."
Tiếng khóc nghẹn của Lạc Bắc Khanh vang vọng trong phòng, hắn vừa nói vừa đa tạ trời phật, ôm tới Lạc Bắc Thần muốn nghẹt thở.
Ngân Vũ nhìn hai người khí chất bất phàm lướt qua, sau đó từ trong phòng truyền ra tiếng khóc, nàng bừng tỉnh lẫn trong kinh ngạc.
Hai huynh muội họ thật thương nhau...
Nghĩ tới đây, Ngân Vũ hai mắt rũ xuống, thần sắc u sầu trở về Nam Viện.
Họ thật hạnh phúc, có huynh, có muội, có mẫu thân...
Còn mình... không có gì cả...
Ngay cả ma ma cũng không còn...
"Ca ca, muội thở không được!" Lạc Bắc Thần bị Lạc Bắc Khanh siết chặt, tay vỗ vỗ vai hắn la lên.
"Ca ca xin lỗi, ca ca xin lỗi, muội có đau không?" Lạc Bắc Khanh giật mình, buông ra Lạc Bắc Thần, ân cần hỏi.
"Không sao, huynh đừng có khóc, Hoàng Đế mà khóc, xấu xí chết được!" Lạc Bắc Thần từ vạt áo lấy ra một cái khăn quăng cho ca ca của mình ghét bỏ nói.
"Được, ca ca không khóc, ca ca không khóc nữa, sẽ không xấu xí..." Lạc Bắc Khanh cũng nghe theo, đem khăn lau lau nước mắt miệng thì liên tục nói.
"Bệ hạ đến đây thì nghe Lưu tiểu thư nói Vương gia bị thương, nghe xong lập tức chạy đến Tây Viện, mà đây là lần đầu tiên nô tài thấy bệ hạ sợ hãi đến như vậy." Mộ Công Công một bên cảm khái.
"Trẫm là lo cho muội muội trẫm, Mộ công công có ý kiến a?" Hoàng Đế râu mép vểnh lên nhìn Mộ Công Công hỏi.
"Nô tài cũng lo cho Vương gia không kém bệ hạ." Mộ Công Công nhún vai nói.
"Sao trẫm không thấy ngươi khóc?" Lạc Bắc Khanh không chịu mà phản bác.
"Nô tài không giống bệ hạ." Mộ Công Công lại nói.
"Ngươi có ý gì?" Lạc Bắc Khanh trừng mắt ông.
"Nô tài ý là bệ hạ rất thương Vương gia." Mộ Công Công dỗ ngọt hắn.
"Hừ! Còn phải nói." Lạc Bắc Khanh đắc ý.
"Ca ca tự dưng sao đến đây?" Lạc Bắc Thần ngăn lại hắn tự đắc, lên tiếng hỏi.
"Nhớ muội." Lạc Bắc Khanh hiển nhiên trả lời.
"Ân, muội lần này bị thương, ca ca đừng cho mẫu hậu biết, nếu không người sẽ làm lớn chuyện!" Lạc Bắc Thần căn dặn hắn.
"Được, ta sẽ không nói với mẫu hậu, còn muội hãy kể lại rốt cuộc đêm qua ra xảy ra chuyện gì?" Lạc Bắc Khanh trở lại nghiêm túc, nhìn muội muội của mình trầm giọng hỏi.
Lạc Bắc Thần lập tức đem trận chiến hôm qua thuật lại, Lạc Bắc Khanh ở một bên vừa nghe vừa tức giận xanh mặt, hắn không ngờ lại có kẻ từ lâu đã hãm hại muội muội của mình, lại lợi dụng lúc nàng bị thương mà ra tay, hại hắn thiếu chút nữa cùng muội muội của mình âm dương cách biệt, thật đáng chết!!
"Một chiêu mượn dao giết người không thành, bọn chúng lại đổi thành tập hợp cao thủ ám sát, nhưng vẫn thất bại, lần này đúng là hữu kinh vô hiểm!" Mộ Công Công trầm mặc một lúc lên tiếng.
"Trẫm muốn băm thây bọn chúng ra làm trăm mảnh!!" Lạc Bắc Khanh vỗ mạnh xuống bàn gầm lên.
"Ca ca bình tĩnh, chúng ta không thể quang minh chính đại trả lại món nợ này, thì dùng chiêu của hắn đánh trả hắn!" Lạc Bắc Thần ánh mắt lấp lóe ánh sáng, bí ẩn cười cười nói với ca ca của mình.
"Ám Sát Liễu Nghị?" Lạc Bắc Khanh bật thốt lên.
"Không, không, cho hắn một bài học là được rồi!" Lạc Bắc Thần cười híp mắt nói.
"Muội làm gì thì làm, hả cơn giận này liền được, ca ca ngồi chờ." Lạc Bắc Khanh cưng chiều nói.
"Liễu Nghị a Liễu Nghị, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ." Lạc Bắc Thần câu môi nói.
"Mẫu hậu cho muội ba viên Phục Hoàn Đan, muội dùng hai viên? Còn một viên đâu?" Lạc Bắc Khanh nhớ lại thì lên tiếng hỏi.
"Muội cho Vũ nhi." Lạc Bắc Thần chớp chớp mắt trả lời.
"Muội... mới vừa hôm kia còn muốn truy sư muội, hôm nay lại ngọt ngào với nữ tử khác rồi, còn đem cả thần dược quý hiếm cho nàng!!" Lạc Bắc Khanh tay gõ vào vào trán Lạc Bắc Thần vừa tức vừa thương mắng.
"Nàng cứu muội!" Lạc Bắc Thần liếc ca ca mình ủy khuất nói.
"Nhưng nàng không có nguy hiểm tính mạng, muội cũng biết tác dụng của Phục Hoàn Đan, là có thể cứu người từ quỷ môn quan trở về, rất quý hiếm!" Lạc Bắc Khanh cảm thấy muốn khóc.
Muội muội hắn mê mỹ nữ tới thần đan đều dâng cho người ta...
Có phải hay không sau này đem cả thiên hạ dâng lên...
"Đem đồ cho mỹ nhân thì không nên tiếc, ca ca không biết sao?" Lạc Bắc Thần nhún nhún vai hỏi.
"Thôi được rồi, muội sau này nên cẩn thận, mỹ nữ tất cả đều là rắn rết, ca ca cầu bình an cho muội trước." Lạc Bắc Khanh cảm thấy không nên cùng những người cố chấp đôi co, nên hắn chỉ nhắc nhở một chút.
Lạc Bắc Thần bĩu môi không nói nữa.
Lạc Bắc Khanh ở đến giờ mùi mới hồi cung, hắn về không bao lâu thì cho người đem từ trong cung ra những loại thuốc bổ tốt nhất, đưa đến cho muội muội của mình.
Thời gian lại trôi qua, dưỡng thương nửa tháng, rốt cuộc Lạc Bắc Thần thân thể đã khôi phục hoàn toàn, cũng nhờ một phần vào nhân sâm của Lạc Bắc Khanh đưa tới.
Ngân Vũ nửa tháng nay đều ở lại trong phủ chiếu cố Lạc Bắc Thần, tình cảm của hai người cũng dần biến hóa lên, nhưng không ai chịu mở lời để giải đi nút thắt trong lòng mình.
Bây giờ là đêm khuya vắng lặng, Lạc Bắc Thần ở trong phòng đang cùng mười ám vệ của mình âm mưu, mười một người mặc y phục dạ hành nhưng cũng không thể nói là y phục dạ hành, vì trên hai cánh tay có ẩn chứa huyền cơ!
Mười một người thì thầm vài câu với nhau xong, tất cả nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Ngân Vũ từ xa đi tới, nhìn đám hắc y nhân muốn kêu lên thích khách, nhưng thấy trong đó có Lạc Bắc Thần, nàng tăng cước bộ lên tiếng hỏi: "Khuya thế này rồi ngươi còn đi đâu?"
"Đi trả thù, Vũ nhi nàng đi không?" Lạc Bắc Thần phất phất tay cho mười Ám Vệ đi trước, bản thân xoay người chạy đến bên cạnh Ngân Vũ thần bí nói.
"Trả thù ai?" Ngân Vũ đưa tay vén tóc gọn gàng lại cho Lạc Bắc Thần, nghi hoặc nhìn nàng.
"Trả thù tên khốn kiếp chủ mưu hành thích chúng ta!" Lạc Bắc Thần nhớ lại bản thân mười ngày đi lại không được, nhớ lại Ngân Vũ đỡ kiếm cho mình, nhớ lại Ngân Vũ khổ sở trong những ngày qua thì tức giận không khống chế được.
Ngân Vũ nghe xong thì giật mình, nhìn Lạc Bắc Thần nghiêm mặt nói: "Không được, ngươi mới vừa hồi phục, không nên làm bậy!"
Lạc Bắc Thần nghe lời nói ẩn chứa sự quan tâm của nàng thì trong lòng ấm áp, nắm tay Ngân Vũ cười tà nói: "Yên tâm đi, ta không có hành thích hắn, ta chỉ khiến hắn đau đến thắt ruột thôi."
Ngân Vũ nghe vậy thì hiếu kỳ nhìn chăm chú vào Lạc Bắc Thần hỏi: "Rất vui sao?"
"Nàng đi không?" Lạc Bắc Thần nhướng nhướng lông mày hỏi Ngân Vũ.
"Có thể sao?" Ngân Vũ cảm thấy hứng thú.
"Có thể, có thể!" Lạc Bắc Thần nói xong liền lôi kéo Ngân Vũ vào phòng đóng cửa lại, từ trong tủ lấy ra một bộ y phục dạ hành đưa cho nàng.
Ngân Vũ cầm lấy đi ra phía sau bình phong thay.
Lệnh Quân, Lưu Trúc và tám ám vệ vẫn đứng chờ trên mái nhà.
Lưu Trúc cầm lên bản đồ thu nhỏ của Kinh Thành, nàng chỉ chỉ vào bản đồ, miệng không ngừng căn dặn, tám ám vệ ở một bên vâng vâng dạ dạ nói hiểu.
"Đi thôi!" Lạc Bắc Thần ôm Ngân Vũ bay lên, sau đó kéo khăn che mặt, thả người từ trên mái nhà xuống, tưởng đâu Lạc Bắc Thần sẽ rơi xuống đất, nhưng ngay lúc gần chạm đất hai cánh tay Lạc Bắc Thần dang ra vỗ mạnh, thân thể nàng trong bóng đêm đột nhiên bay vút lên cao, vỗ vỗ cánh bay đi về phía trước biến mất trong màn đêm.
Ngân Vũ đã được Lạc Bắc Thần hướng dẫn sử dụng đồ dê, nên nàng rất nhanh đã đuổi kịp người kia, mười người còn lại cũng theo sát.
Mười hai người trong bóng đêm bay lượn trên không trung, đến khi tới trung tâm Kinh Thành, mười hai người liền tách ra thành ba nhóm, Lạc Bắc Thần Ngân Vũ và hai tên ám vệ một nhóm, Lưu Trúc và ba tên một nhóm, còn lại là bốn người Lệnh Quân.
Giữa đêm khuya yên tĩnh mọi người đang ngủ say, bỗng dưng một tiếng nổ lớn vang lên, khiến mọi người giật mình tỉnh giấc.
Tại một tửu lâu đồ sộ, không biết chuyện gì xảy ra, mọi người hô hoán thét dài, từ trên trời rơi xuống những thứ rất lợi hại, có thể làm nổ tung tất cả, người trong lâu chạy tán loạn ra ngoài tránh đi nguy hiểm.
Ầm ầm----- Tiếng nổ vang lớn, tửu lâu chỉ trong mấy hơi thở liền tan nát, đám lửa lớn bốc lên thiêu rụi tất cả, cháy bừng bừng trong đêm.
Ở ba con đường khác cũng không kém, bốn đám lửa bừng cháy dữ dội, những tiếng đùng đùng vẫn vang lên không dứt, người người sợ hãi thét lên thét xuống chạy ra phía xa để tránh!
Lạc Bắc Thần đám người cách mặt đất hơn một trăm thước, nàng nheo mắt nhìn xuống trạch viện to lớn được thu nhỏ trong mắt mình thì cười lạnh, từ trong đai lưng lấy ra ba viên nho nhỏ thẳng tay ném xuống.
Đùng đùng đùng------- Âm thanh liên tiếp vang lên, trước đại sảnh Thừa Tướng Phủ, Hậu Viện, Hoa Viên xảy ra một trận nổ mạnh!
Liễu Nghị trong phòng giật mình lập tức mặc lên ngoại y chạy ra ngoài, vừa bước ra một cỗ sức nóng liền đánh tới, hất hắn trở lại thân đập mạnh vào thành giường, hắn run rẩy ôm cánh tay đau đớn của mình, gian nan rống to: "Người đâu!!"
Thừa Tướng Phủ nháy mắt rơi vào hỗn loạn, Ám Vệ trong phủ hơn ba mươi người chạy ra xem là ai đến gây sự, nhưng bọn hắn nhìn thế nào cũng không cảm thấy được có ai, nhưng một tiếng nổ vang lên, bọn hắn liền văng ra xa lăn dài trên đất.
Ngân Vũ nắm chặt lựu đạn trong tay, ném xuống phía dưới, lập tức bốn tiếng nổ lớn chồng chất lên nhau vang vọng một vùng.
Lạc Bắc Thần vỗ cánh ôm Ngân Vũ bay lên tránh đi sức hủy diệt lan tỏa, hai ám vệ của nàng bay qua lượn lại ném xuống không ngừng.
"Là ai!!!" Liễu Nghị được Ám Vệ cứu từ trong phòng ra, hắn ở giữa đường giận dữ thét lớn, đầu tóc rối tung, trên mặt có vết thương, tay bị phỏng nặng.
Nhưng trả lời hắn, là những tiếng nổ lớn vang lên, Thừa Tướng Phủ bên trong lửa cháy lớn, mọi người la hét chạy ra, có người còn chưa kịp mặc y phục.
Ám Vệ dùng khinh công bay lên không trung, họ muốn xem thử là ai giở trò, nhưng chưa kịp nhìn thấy hung thủ, bọn hắn đã bị giết chết, mấy tiếng hét dài dai dẳng vang lên sau đó thân thể tất cả đều chôn vùi trong đám lửa lớn.
Phủ hơn ba trăm người giờ đây đều chạy ra ngoài đường ngốc lăng, trơ mắt nhìn trạch viện từng nơi một nổ tan nát, bị lửa đốt thành tro.
"Lão gia, lão gia làm sao bây giờ, chúng ta ở đâu?" Mấy thiếp phòng hoảng sợ, từng người một chạy đến nắm kéo áo Liễu Nghị liên tiếp hỏi.
"Cút!!" Liễu Nghị hất tay ba nữ phụ nhân ra, phẫn nộ gầm một tiếng.
"Lão gia, lão gia..."
Từ xa một đám người chạy tới hô lớn, khi bọn chúng nhìn đến đám lửa ở đây còn cháy lớn hơn thì giật mình.
"Lại xảy ra chuyện gì?" Liễu Nghị nhìn bọn hắn do dự thì quát lên, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
"Đều cháy hết rồi lão gia!" Bốn tên trung niên mặt xám như tro tàn nói.
"Cái gì!!!" Liễu Nghị nghe xong thân thể lung lay, rống lớn một tiếng, sắc mặt trắng như tờ giấy không có một chút huyết sắc.
Tiền bạc, ngân khố của hắn...