Lục Hoa Cấm Ái
Chương 71: Ngoài ý muốn
Với pháp lực hiện nay của nàng, chắc chắn không thể chịu đựng được quá nửa khắc trong một nơi quá mạnh mẽ như Tru Linh trận. Một chiêu vừa rồi đã khiến nàng bị thương nặng, lại càng không có sức để chạy trốn, chỉ có thể ngã về phía sau.
Khi nàng sắp rơi vào bên trong trận pháp, đột nhiên có tiếng nổ ầm ầm vang lên, một ánh sáng trắng nhanh chóng xuất hiện, thân thể nàng chợt nhẹ hẫng, nàng được kéo lại, nàng đã tránh thoát trận pháp kia chỉ trong gang tấc.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên lo lắng nhìn gương mặt đang kề sát mình, mày kiếm nhíu chặt, lòng không yên.
“Ca ca….” Nàng khẽ đáp, hơi ngẩn người, sau đó lại an tâm vô cùng, không ngờ hắn lại đến. Nàng khẽ nhếch môi muốn cười, muốn bảo hắn đừng lo, nhưng lại chạm đến vết thương, đau đến xé rách tim gan, vừa há mồm đã phun ra máu tươi.
Một chiêu kia của Ân Hoài Đan đã dùng hết sức, muốn dồn nàng vào chỗ chết.
“Đừng động đậy, ta giúp muội chữa thương!” Miểu Hiên chặn lời nàng, đỡ nàng ngồi xuống, tập trung tinh thần chữa thương cho nàng, tay không ngăn được run rẩy. Hắn nên đến sớm hơn, phải sớm hơn một chút!
Anh Lạc đã không còn sức để trả lời, trên người chỉ còn mỗi cảm giác đau đớn. Miểu Hiên vì nàng độ chân khí, nàng chuyển mắt lại nhìn về phía kẻ đang ở bên trong trận pháp đối diện, lại đang vung tay lên, hóa ra một luồng ánh sáng đen, chuẩn bị phóng đến đây.
“Ca ca!” Nàng đau đớn kêu to, dùng hết sức lực còn lại, muốn đẩy người bên cạnh ra, nhưng đã không còn kịp nữa. Lúc này dù Miểu Hiên có bố trí kết giới cũng đã mất đi tiên cơ.*
(*tiên cơ: tạm hiểu là cơ hội để ra tay trước)
Nàng nhìn thấy luồng sáng kia, đang xé gió mà lao đến.
Đột nhiên trước mắt lóe ra một bóng đỏ, một bóng dáng mảnh khảnh, chắn trước mặt cả hai.
Cứ như ánh nắng lúc hoàng hôn, mang theo sắc đỏ, chói mắt vô cùng, nhưng ngay lập tức lại lặng xuống, đêm tối đã đến.
Một tiếng kêu vang lên, bốn phía tràn đầy máu tươi, áo bào của người vừa bay đến cũng bị xé rách tan tành.
“Mẫu thân!” Anh Lạc hoảng hốt gọi to, muốn đưa tay ra đón, ngực lại lần nữa phát đau, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng quen thuộc kia, từ từ trở nên lạnh băng trên bậc thang.
Ân Hoài Đan cũng hoảng hốt, trợn to mắt, cuối cùng trong mắt chỉ còn lại sự tức giận vô vàn, giọng nói như nặn ra từ trong kẽ răng: “Đến ngươi cũng phản bội ta!”
Đáng tiếc, người trên bậc thang lúc này đã không còn sức lực đáp lại sự giận dữ của hắn, chỉ có thể thở dốc khe khẽ.
“Mẫu thân….mẫu thân!” Anh Lạc hoàn toàn rối loạn, nhìn người vẫn đang chảy máu kia, trong đầu như lại hiện lên tình cảnh ngày đó, mẫu thân từ Thanh Vân trở về, cũng mang cả thân đầy máu như thế. Tim nàng nhất thời như bị dao cắt, cố dùng cả tay chân mà bò qua, nhưng lại lực bất tòng tâm*.
(*lực bất tòng tâm: có lòng mà không có sức)
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên gấp gáp kêu to, vết thương của nàng đã như thế, càng cử động sẽ càng nặng hơn.
“Mẫu thân….mẫu thân!” Nàng lại như không nghe thấy, chỉ liều lĩnh muốn qua bên kia “Ca ca! Mẫu thân, là mẫu thân!”
“Nàng ta không….” Hắn đang muốn phủ nhận, lại sợ nàng đau lòng, chỉ có thể đưa nàng đến gần Hồng Lệ.
Ân Hoài Đan tức giận càng nhiều, hai mắt nặng nề đã bị nhuộm đỏ, ánh mắt như hận không thể chém ngàn dao vạn dao lên người đang ở trên đất “Tất cả đều là lừa dối, ngươi cũng thế, Xích Cơ cũng thế, các ngươi….đều đáng chết!”
Hắn rống to, ánh mắt như đã mất lí trí, trong đầu như hiện lên vô số hình ảnh.
Nơi Dao Trì, một lần liếc mắt; đêm trăng tròn, trái tim khẽ đập; đỉnh Thanh Sơn, tay cầm tay.
Hắn từng nghĩ rằng, hắn đã có toàn bộ thế giới, hắn từng nghĩ rằng, hắn đã có toàn bộ hạnh phúc của đời này, hắn từng nghĩ rằng, dù không theo lời dạy của sư phụ, dù không được thế gian chúc phúc , dù bị trục xuất khỏi sư môn, dù cả thế giới này đều khinh thường hắn.
Chỉ cần có nàng bên cạnh —— không sao cả!
Nhưng tất cả đều là mơ mộng của một mình hắn, bao nhiêu lời thề non hẹn biển, bao nhiêu lời không rời không bỏ, bao nhiêu lời mãi không phụ bạc, đều là dối trá.
Khi tỉnh mộng, trong phòng trống không một vết tích, lạnh lẽo đến thấu xương.
Ngày Thần hôn*, trời đất chúc mừng, lại khiến hắn từ tầng mây cao bị đánh thẳng xuống địa ngục lạnh lẽo tận xương, tan thành ngàn mảnh!
(*Thần hôn: hôn lễ của Thần)
Hắn vô cùng không cam lòng, tràn đầy bất bình. Hắn nghĩ, chỉ vì cái thứ truyền thống kia, mới có kết quả lần này, cho nên, hắn sẽ thay nàng, kết thúc thứ truyền thống này, cho dù có phải lưu lạc chân trời góc biển, cũng không còn thứ gì níu chân.
Đáng tiếc, thứ mà hắn đánh đổi được, chỉ là một kiếm nàng đâm vào ngực hắn.
Một kiếm xuyên tim!
Thì ra….tất cả đều là nói dối, tất cả đều là gạt người, thế gian này, tất cả đều là dối trá, có tồn tại cũng vô dụng!
Tức giận suốt ngàn năm qua như tràn ra, mạnh mẽ hóa thành luồng ánh sáng đen, tấn công đến.
Trong không trung chợt có bóng người xuất hiện, bay xuống, kịp thời ngăn chặn tấn công của hắn. Họ chia thành bốn hướng, một tay kết ấn, miệng niệm chú, tăng độ mạnh của trận pháp.
Dưới tầng sâu nhất của Viêm Hoa, tất cả những người vừa đến, đều là những người có tu vi cao nhất nhì Tiên giới.
Ân Hoài Đan chỉ có một mình, dù lực lượng có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chịu nổi trận pháp mạnh nhất Tiên giới này. Chân hắn lảo đảo nhưng vẫn liều mạng chống đỡ. Trong mắt hắn, ngoài hận, cũng chỉ có hận mà thôi.
“Mẫu thân,mẫu thân!” Sắc mặt Anh Lạc tái nhợt, tay run rẩy lại chậm chạp không dám chạm vào người đang nằm trong vũng máu trên đất. Có thứ gì đó đang dần rời đi trong lòng nàng, cảm giác sợ hãi như chiếm lấy tất cả tri giác.
Lại lần nữa….lại lần nữa, nàng trơ mắt nhìn mẫu thân đẫm máu.
“Mẫu thân….mẫu thân!” giọng nói của nàng càng lúc càng khẽ, càng lúc càng nghẹn ngào, nước mắt không thể ngăn được nữa, trào ra như suối tuôn, nàng gọi hết lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, người đang đầm đề máu tươi kia mới dần có động tĩnh, mở mắt, nhưng dường như không hề nhìn thấy rõ thứ gì. Người kia như dùng hết sức lực toàn thân, chạm vào mặt nàng, cười như đóa tuyết liên sắp tàn “Con…còn nhận ta là mẫu thân con sao?”
“Phải! Phải!” Nàng cố sức gật đầu, như muốn khẳng định ý của mình “Mẫu thân, mẫu thân, người là mẫu thân của con!”
Khóe môi người kia hơi giật giật, như vô cùng vui vẻ, thở dốc thật lâu, mới lại lên tiếng “Lạc….Nhi, ta…ta cũng muốn làm mẫu thân con, nhưng….”
Lời của nàng bị mấy dòng máu tươi không ngừng trào ra khỏi khóe môi làm nghẹn lại, nàng ho khan thành tiếng. Anh Lạc chợt cảm thấy tay nàng thật lạnh, cúi đầu nhìn, lại thấy nơi ngực áo nàng đang chảy máu không ngừng.
Nàng cứ thế chảy máu, cứ như sinh mệnh của nàng cũng đang từ từ rời đi như thế. Anh Lạc bối rối đưa tay muốn che lại, nhưng vẫn không cách nào ngăn dòng máu vẫn đang chảy kia, dưới nơi nàng ngồi, đều đã nhiễm đỏ.
Tại sao…tại sao không thể ngừng được?
“Tại sao ta không biết tiên pháp trị thương, tại sao chứ?” Nàng hỏi, như hỏi người khác, lại như hỏi chính mình. Lẽ ra nàng nên tu luyện tiên pháp thật tốt, lẽ ra nàng nên cố gắng học.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên gọi nàng, đưa tay ngăn hành động vô ích của nàng, người này bị thương quá nặng, đã không thể cứu.
Anh Lạc lại như không nghe thấy, vùng mạnh tay ra, tay đã sớm nhuốm đầy máu run rẩy, muốn cố cầm máu! Biết rõ là vô dụng, nhưng nàng vẫn muốn đè lại nơi đang chảy máu kia, dù người bên cạnh khuyên thế nào cũng không nghe vào tai.
Người này là mẫu thân, là mẫu thân mà!
Miểu Hiên than nhẹ, đưa tay hướng về phía người đang nằm trên đất, độ chân khí.
Máu trên thân người kia lúc này mới dần ngừng, nhưng cũng chỉ có thể sống lâu thêm một lúc nữa mà thôi.
Anh Lạc lúc này mới tỉnh táo lại, chỉ tay vẫn đang nắm chặt, run rẩy. Ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời đi.
Dưới bậc thang, Ân Hoài Đan vẫn đang cố sức chống lại trận pháp, hắn đang khởi động kết giới trong trận pháp nhưng vẫn không cách nào chống lại bốn người hợp lực làm phép.
Bốn người kia, theo thứ tự chính là ba vị Thượng tiên của Tiên giới, Thiên Tiếu, Băng Thiên và Đan Vân Thượng tiên, một người khác, lại là Nguyệt Nhiễm. Bốn vị Thượng tiên, chỉ thiếu mỗi Mộ Tử Hân, hẳn là đang chủ trì đại cục ở bên ngoài.
Kế hoạch này là do Anh Lạc, Nguyệt Nhiễm, Hồng Lệ đã cùng nghĩ ra vào đêm qua, dẫn dụ Ân Hoài Đan hiện thân, cũng đã sớm bày trận pháp tại đây, gậy ông đập lưng ông.
Vốn là kế hoạch hoàn mỹ vô cùng, không ngờ công lực của Ma Quân lại mạnh đến mức này, ngay cả khi ở trongTru Linh trận, cũng có thể đả thương hai người, điều này quả thật ngoài ý muốn của mọi người.
Cho đến giờ phút này, bốn người làm phép cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế hành động của hắn, nhưng một lúc sau, cũng dần kiệt sức.
“Bốn vị Thượng tiên Tiên giới, đã đến ba, đúng là nể mặt tại hạ!” Ân Hoài Đan cười điên dại, vẻ mặt trở nên âm trầm, một lúc sau tiếng cười dừng lại, ánh mắt như điện, lạnh lùng nói: “Các ngươi cho là như thế có thể giết ta sao?”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đột nhiên đưa tay kết ấn, trên mặt hơi vặn vẹo, mơ hồ có khí đen nhiễm lên toàn thân, cánh tay, thân thể, trên mặt cũng xuất hiện ấn kí màu đen, như dây leo mọc trên người.
Thính Phong biến sắc, chợt cảm thấy một cỗ khí âm lạnh từ giữa trận truyền đến, tay kết ấn lập tức lạnh băng. Một loại dự cảm bất thowfng chợt ập đến, cảm thấy thật quen thuộc.
Chốc lát sau, lấy Ân Hoài Đan làm trung tâm, một ánh sáng đen tỏa ra bốn phía, nhanh như cắt.
“Mau lùi lại!” Sắc mặt Thính Phong tái nhợt, rống to. Bốn người còn lại cũng kịp phản ứng, nhanh chóng buông tha cho việc bày trận, bay lên.
Miểu Hiên nắm chặt eo Anh Lạc, lại đỡ lấy Hồng Lệ, bay ra.
Chỉ trong khoảnh khắc bọn họ vừa rời khỏi, Tru Linh trận bị hủy, một cỗ khí đen nhánh từ thân người Ân Hoài Đan bạo phát ra, xông thẳng tận trời. Đất trời trong lúc ấy đều trở nên mờ mờ như đêm tối.
“Khí âm tà!” Anh Lạc là người đầu tiên nhận ra luồng khí đen kia, giống hệt như lúc Thiên Trụ bị phá, là dục niệm đủ để hủy diệt thế gian này.
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều hoảng hốt, rối rít mở to mắt nhìn về phía người đang đứng giữa khí đen kia, thân hình của hắn đã hoàn toàn bị khí đen vây lấy, thỉnh thoáng khẽ hiện ra cũng chỉ là một gương mặt kinh khủng đầy ấn kí.
“Ma Thần….” Thiên Tiếu Thượng tiên lẩm bẩm, đó là dấu vết của ma, là dấu hiệu chỉ Ma Thần mới có.
Ma Thần lại xuất hiện? Nếu như đúng như thế, trừ phi Thiên Đế tái thế, nếu không Lục giới không ai là đối thủ của hắn!
“Không đúng!” Nguyệt Nhiễm khẳng định lên tiếng, nhìn Anh Lạc bên cạnh, trong mắt hiện lên điều gì, nghiêm mặt nói: “Phong ấn còn có hai nơi nữa, hắn chỉ mới hấp thu ma khí của hai nơi, đang muốn phát ra ma khí đã hấp thu. Lúc này chúng ta càng phải nhân cơ hội ngăn hắn lại, nếu không, sau này sẽ không còn ai có cách ngăn cản hắn!” Coi như chỉ có ma lực ở hai phong ấn cũng đã đủ trở thanh lực lượng lớn mạnh nhất thế gian này.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người liền lạnh lẽo, Thiên Tiếu Thượng tiên cầm kiếm xông đến, Nguyệt Nhiễm, Băng Thiên Thượng tiên cũng theo sát phía sau.
Chân mày Miểu Hiên nhíu chặt, nhìn Anh Lạc đang bị thương nặng, hơi do dự.
“Công lực huynh cao hơn ta, ta giúp huynh trông Song Song!” Thính Phong tiến lên một bước, thân hình hơi lảo đảo, vừa rồi hắn gọi mọi người rút lui, cố nhắc nhở mọi người không ngờ lại khiến mình bị thương.
Miểu Hiên yên lặng một lúc, đỡ Anh Lạc ngồi xuống, vuốt vuốt tóc nàng rồi nói: “Nghe lời ngồi ở đây, chờ ta trở lại!” thấy nàng gật đầu mới bay đuổi theo mọi người.
Anh Lạc cúi đầu nhìn Hồng Lệ đẫm máu nằm trên đất, lòng lại đau như cắt, chân mày từ nãy đến giờ vẫn không hề giãn ra. Tay nàng lại nắm chặt lấy tay người nọ, mỗi một hơi thở đều có vẻ vô cùng cẩn thận.
“Song Song!” Thính Phong đến gần, muốn khuyên gì đó, lại không biết nói gì.
Hồng Lệ bên cạnh, ánh sáng trong mắt càng lúc càng rút đi, khóe môi giật giật, như muốn nói gì, nhưng lại không phát ra âm thanh. Nàng kia đưa tay chạm mặt Anh Lạc, nhưng đưa đến một nửa đã không còn sức lực.
Anh Lạc vội vàng tiếp được cánh tay đang rủ xuống của nàng, dán chặt lên mặt mình, nhìn nụ cười tuyệt trần cuối cùng trong sinh mệnh của nàng.
“Lạc Nhi…xin lỗi, ta….ta không muốn lừa dối con…”
Anh Lạc ngẩn người, cúi đầu không nói. Hồng Lệ ho khan thành tiếng, vết máu đỏ thẫm, chậm rãi chảy dọc xuống khóe miệng, chạm vào cánh người nàng, mới khiến nàng lập tức tỉnh táo lại.
“Không phải, người không gạt ta, không có!” Nàng liều mạng lắc đầu, “Người là mẫu thân ta, là mẫu thân ta!”
Lúc đầu quả thật có lừa gạt đi nữa, nhưng kể từ lúc nàng vì Anh Lạc ngăn một chiêu kia, mọi lừa gạt đều đã tan thành mây khói. Hành động bản năng như thế, há lại chỉ vì mang trí nhớ giống như mẫu thân thôi sao, rõ ràng cũng đã xem Anh Lạc như người thân của mình.
Nàng kia vẫn cười, thân thể bị thương nặng, cho dù là nụ cười cũng đã cố hết sức “Lạc Nhi….bao năm qua ta luôn đóng vai một người khác, xem ra hiện tại….đã đến lúc nghỉ ngơi rồi!”
“Người sẽ tốt thôi, ca ca đã nói người sẽ tốt thôi!” Anh Lạc lắc đầu bác bỏ lời nàng, như khi còn bé, khi lần đầu tiên nàng không thể tìm thấy mẫu thân, trong lòng trống rỗng, sợ hãi và bối rối như hợp lại rồi tràn ra ngoài, đong đầy toàn bộ thế giới của nàng.
Hồng Lệ không để ý cười cười, nhiều năm như thế, nàng vẫn luôn tồn tại như một cái bóng, lúc này cuối cùng có thể siêu thoát.
Chỉ là…
“Lạc Nhi, con nghe kĩ đây!” Nàng kia cố mở to mắt, nhắm lại, rồi lại mở ra “Ta có toàn bộ…trí nhớ của mẫu thân con, có một câu, mẫu thân con….luôn muốn….nói cho con biết! Con nhất định phải nhớ! Cuối cùng, sẽ có một ngày, thế gian này….con muốn làm bất cứ điều gì cũng đều có thể, chỉ cần con muôn! Nhưng…” Ánh mắt nàng xoay chuyển, như muốn quay đầu nhìn thứ gì, nhưng không thể thu hồi “Con phải nhớ….chỉ có….Hiên nhi, dù thế nào….con tuyệt đối không thể phụ nó!”
Nàng chậm rãi nói, từng chữ từng chữ đều như hao tổn hết sức lực, ánh mắt lại lóe sáng dị thường, nhìn thẳng vào mắt Anh Lạc, trầm giọng nói. Cứ như nàng….cũng như Xích Cơ, là mong mỏi cuối cùng trong đời này.
Anh Lạc ngây người, lo lắng vô cùng, nhưng nàng không thể hiểu hoàn toàn ý nghĩa lời nói của người kia.
Đột nhiên có một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, một luồng khí khổng lồ tràn ra ngoài, Thính Phong triển khai kết giới cố sức chống cự, vài bóng người lập tức bị đánh bay ra, chính là đám người Miểu Hiên, nàng căng thẳng đảo mắt nhìn sang.
Cả Viêm Hoa sơn, trong tiếng cười liều lĩnh của Ân Hoài Đan, đất rung núi chuyển.
Khi nàng sắp rơi vào bên trong trận pháp, đột nhiên có tiếng nổ ầm ầm vang lên, một ánh sáng trắng nhanh chóng xuất hiện, thân thể nàng chợt nhẹ hẫng, nàng được kéo lại, nàng đã tránh thoát trận pháp kia chỉ trong gang tấc.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên lo lắng nhìn gương mặt đang kề sát mình, mày kiếm nhíu chặt, lòng không yên.
“Ca ca….” Nàng khẽ đáp, hơi ngẩn người, sau đó lại an tâm vô cùng, không ngờ hắn lại đến. Nàng khẽ nhếch môi muốn cười, muốn bảo hắn đừng lo, nhưng lại chạm đến vết thương, đau đến xé rách tim gan, vừa há mồm đã phun ra máu tươi.
Một chiêu kia của Ân Hoài Đan đã dùng hết sức, muốn dồn nàng vào chỗ chết.
“Đừng động đậy, ta giúp muội chữa thương!” Miểu Hiên chặn lời nàng, đỡ nàng ngồi xuống, tập trung tinh thần chữa thương cho nàng, tay không ngăn được run rẩy. Hắn nên đến sớm hơn, phải sớm hơn một chút!
Anh Lạc đã không còn sức để trả lời, trên người chỉ còn mỗi cảm giác đau đớn. Miểu Hiên vì nàng độ chân khí, nàng chuyển mắt lại nhìn về phía kẻ đang ở bên trong trận pháp đối diện, lại đang vung tay lên, hóa ra một luồng ánh sáng đen, chuẩn bị phóng đến đây.
“Ca ca!” Nàng đau đớn kêu to, dùng hết sức lực còn lại, muốn đẩy người bên cạnh ra, nhưng đã không còn kịp nữa. Lúc này dù Miểu Hiên có bố trí kết giới cũng đã mất đi tiên cơ.*
(*tiên cơ: tạm hiểu là cơ hội để ra tay trước)
Nàng nhìn thấy luồng sáng kia, đang xé gió mà lao đến.
Đột nhiên trước mắt lóe ra một bóng đỏ, một bóng dáng mảnh khảnh, chắn trước mặt cả hai.
Cứ như ánh nắng lúc hoàng hôn, mang theo sắc đỏ, chói mắt vô cùng, nhưng ngay lập tức lại lặng xuống, đêm tối đã đến.
Một tiếng kêu vang lên, bốn phía tràn đầy máu tươi, áo bào của người vừa bay đến cũng bị xé rách tan tành.
“Mẫu thân!” Anh Lạc hoảng hốt gọi to, muốn đưa tay ra đón, ngực lại lần nữa phát đau, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng quen thuộc kia, từ từ trở nên lạnh băng trên bậc thang.
Ân Hoài Đan cũng hoảng hốt, trợn to mắt, cuối cùng trong mắt chỉ còn lại sự tức giận vô vàn, giọng nói như nặn ra từ trong kẽ răng: “Đến ngươi cũng phản bội ta!”
Đáng tiếc, người trên bậc thang lúc này đã không còn sức lực đáp lại sự giận dữ của hắn, chỉ có thể thở dốc khe khẽ.
“Mẫu thân….mẫu thân!” Anh Lạc hoàn toàn rối loạn, nhìn người vẫn đang chảy máu kia, trong đầu như lại hiện lên tình cảnh ngày đó, mẫu thân từ Thanh Vân trở về, cũng mang cả thân đầy máu như thế. Tim nàng nhất thời như bị dao cắt, cố dùng cả tay chân mà bò qua, nhưng lại lực bất tòng tâm*.
(*lực bất tòng tâm: có lòng mà không có sức)
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên gấp gáp kêu to, vết thương của nàng đã như thế, càng cử động sẽ càng nặng hơn.
“Mẫu thân….mẫu thân!” Nàng lại như không nghe thấy, chỉ liều lĩnh muốn qua bên kia “Ca ca! Mẫu thân, là mẫu thân!”
“Nàng ta không….” Hắn đang muốn phủ nhận, lại sợ nàng đau lòng, chỉ có thể đưa nàng đến gần Hồng Lệ.
Ân Hoài Đan tức giận càng nhiều, hai mắt nặng nề đã bị nhuộm đỏ, ánh mắt như hận không thể chém ngàn dao vạn dao lên người đang ở trên đất “Tất cả đều là lừa dối, ngươi cũng thế, Xích Cơ cũng thế, các ngươi….đều đáng chết!”
Hắn rống to, ánh mắt như đã mất lí trí, trong đầu như hiện lên vô số hình ảnh.
Nơi Dao Trì, một lần liếc mắt; đêm trăng tròn, trái tim khẽ đập; đỉnh Thanh Sơn, tay cầm tay.
Hắn từng nghĩ rằng, hắn đã có toàn bộ thế giới, hắn từng nghĩ rằng, hắn đã có toàn bộ hạnh phúc của đời này, hắn từng nghĩ rằng, dù không theo lời dạy của sư phụ, dù không được thế gian chúc phúc , dù bị trục xuất khỏi sư môn, dù cả thế giới này đều khinh thường hắn.
Chỉ cần có nàng bên cạnh —— không sao cả!
Nhưng tất cả đều là mơ mộng của một mình hắn, bao nhiêu lời thề non hẹn biển, bao nhiêu lời không rời không bỏ, bao nhiêu lời mãi không phụ bạc, đều là dối trá.
Khi tỉnh mộng, trong phòng trống không một vết tích, lạnh lẽo đến thấu xương.
Ngày Thần hôn*, trời đất chúc mừng, lại khiến hắn từ tầng mây cao bị đánh thẳng xuống địa ngục lạnh lẽo tận xương, tan thành ngàn mảnh!
(*Thần hôn: hôn lễ của Thần)
Hắn vô cùng không cam lòng, tràn đầy bất bình. Hắn nghĩ, chỉ vì cái thứ truyền thống kia, mới có kết quả lần này, cho nên, hắn sẽ thay nàng, kết thúc thứ truyền thống này, cho dù có phải lưu lạc chân trời góc biển, cũng không còn thứ gì níu chân.
Đáng tiếc, thứ mà hắn đánh đổi được, chỉ là một kiếm nàng đâm vào ngực hắn.
Một kiếm xuyên tim!
Thì ra….tất cả đều là nói dối, tất cả đều là gạt người, thế gian này, tất cả đều là dối trá, có tồn tại cũng vô dụng!
Tức giận suốt ngàn năm qua như tràn ra, mạnh mẽ hóa thành luồng ánh sáng đen, tấn công đến.
Trong không trung chợt có bóng người xuất hiện, bay xuống, kịp thời ngăn chặn tấn công của hắn. Họ chia thành bốn hướng, một tay kết ấn, miệng niệm chú, tăng độ mạnh của trận pháp.
Dưới tầng sâu nhất của Viêm Hoa, tất cả những người vừa đến, đều là những người có tu vi cao nhất nhì Tiên giới.
Ân Hoài Đan chỉ có một mình, dù lực lượng có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chịu nổi trận pháp mạnh nhất Tiên giới này. Chân hắn lảo đảo nhưng vẫn liều mạng chống đỡ. Trong mắt hắn, ngoài hận, cũng chỉ có hận mà thôi.
“Mẫu thân,mẫu thân!” Sắc mặt Anh Lạc tái nhợt, tay run rẩy lại chậm chạp không dám chạm vào người đang nằm trong vũng máu trên đất. Có thứ gì đó đang dần rời đi trong lòng nàng, cảm giác sợ hãi như chiếm lấy tất cả tri giác.
Lại lần nữa….lại lần nữa, nàng trơ mắt nhìn mẫu thân đẫm máu.
“Mẫu thân….mẫu thân!” giọng nói của nàng càng lúc càng khẽ, càng lúc càng nghẹn ngào, nước mắt không thể ngăn được nữa, trào ra như suối tuôn, nàng gọi hết lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, người đang đầm đề máu tươi kia mới dần có động tĩnh, mở mắt, nhưng dường như không hề nhìn thấy rõ thứ gì. Người kia như dùng hết sức lực toàn thân, chạm vào mặt nàng, cười như đóa tuyết liên sắp tàn “Con…còn nhận ta là mẫu thân con sao?”
“Phải! Phải!” Nàng cố sức gật đầu, như muốn khẳng định ý của mình “Mẫu thân, mẫu thân, người là mẫu thân của con!”
Khóe môi người kia hơi giật giật, như vô cùng vui vẻ, thở dốc thật lâu, mới lại lên tiếng “Lạc….Nhi, ta…ta cũng muốn làm mẫu thân con, nhưng….”
Lời của nàng bị mấy dòng máu tươi không ngừng trào ra khỏi khóe môi làm nghẹn lại, nàng ho khan thành tiếng. Anh Lạc chợt cảm thấy tay nàng thật lạnh, cúi đầu nhìn, lại thấy nơi ngực áo nàng đang chảy máu không ngừng.
Nàng cứ thế chảy máu, cứ như sinh mệnh của nàng cũng đang từ từ rời đi như thế. Anh Lạc bối rối đưa tay muốn che lại, nhưng vẫn không cách nào ngăn dòng máu vẫn đang chảy kia, dưới nơi nàng ngồi, đều đã nhiễm đỏ.
Tại sao…tại sao không thể ngừng được?
“Tại sao ta không biết tiên pháp trị thương, tại sao chứ?” Nàng hỏi, như hỏi người khác, lại như hỏi chính mình. Lẽ ra nàng nên tu luyện tiên pháp thật tốt, lẽ ra nàng nên cố gắng học.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên gọi nàng, đưa tay ngăn hành động vô ích của nàng, người này bị thương quá nặng, đã không thể cứu.
Anh Lạc lại như không nghe thấy, vùng mạnh tay ra, tay đã sớm nhuốm đầy máu run rẩy, muốn cố cầm máu! Biết rõ là vô dụng, nhưng nàng vẫn muốn đè lại nơi đang chảy máu kia, dù người bên cạnh khuyên thế nào cũng không nghe vào tai.
Người này là mẫu thân, là mẫu thân mà!
Miểu Hiên than nhẹ, đưa tay hướng về phía người đang nằm trên đất, độ chân khí.
Máu trên thân người kia lúc này mới dần ngừng, nhưng cũng chỉ có thể sống lâu thêm một lúc nữa mà thôi.
Anh Lạc lúc này mới tỉnh táo lại, chỉ tay vẫn đang nắm chặt, run rẩy. Ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời đi.
Dưới bậc thang, Ân Hoài Đan vẫn đang cố sức chống lại trận pháp, hắn đang khởi động kết giới trong trận pháp nhưng vẫn không cách nào chống lại bốn người hợp lực làm phép.
Bốn người kia, theo thứ tự chính là ba vị Thượng tiên của Tiên giới, Thiên Tiếu, Băng Thiên và Đan Vân Thượng tiên, một người khác, lại là Nguyệt Nhiễm. Bốn vị Thượng tiên, chỉ thiếu mỗi Mộ Tử Hân, hẳn là đang chủ trì đại cục ở bên ngoài.
Kế hoạch này là do Anh Lạc, Nguyệt Nhiễm, Hồng Lệ đã cùng nghĩ ra vào đêm qua, dẫn dụ Ân Hoài Đan hiện thân, cũng đã sớm bày trận pháp tại đây, gậy ông đập lưng ông.
Vốn là kế hoạch hoàn mỹ vô cùng, không ngờ công lực của Ma Quân lại mạnh đến mức này, ngay cả khi ở trongTru Linh trận, cũng có thể đả thương hai người, điều này quả thật ngoài ý muốn của mọi người.
Cho đến giờ phút này, bốn người làm phép cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế hành động của hắn, nhưng một lúc sau, cũng dần kiệt sức.
“Bốn vị Thượng tiên Tiên giới, đã đến ba, đúng là nể mặt tại hạ!” Ân Hoài Đan cười điên dại, vẻ mặt trở nên âm trầm, một lúc sau tiếng cười dừng lại, ánh mắt như điện, lạnh lùng nói: “Các ngươi cho là như thế có thể giết ta sao?”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đột nhiên đưa tay kết ấn, trên mặt hơi vặn vẹo, mơ hồ có khí đen nhiễm lên toàn thân, cánh tay, thân thể, trên mặt cũng xuất hiện ấn kí màu đen, như dây leo mọc trên người.
Thính Phong biến sắc, chợt cảm thấy một cỗ khí âm lạnh từ giữa trận truyền đến, tay kết ấn lập tức lạnh băng. Một loại dự cảm bất thowfng chợt ập đến, cảm thấy thật quen thuộc.
Chốc lát sau, lấy Ân Hoài Đan làm trung tâm, một ánh sáng đen tỏa ra bốn phía, nhanh như cắt.
“Mau lùi lại!” Sắc mặt Thính Phong tái nhợt, rống to. Bốn người còn lại cũng kịp phản ứng, nhanh chóng buông tha cho việc bày trận, bay lên.
Miểu Hiên nắm chặt eo Anh Lạc, lại đỡ lấy Hồng Lệ, bay ra.
Chỉ trong khoảnh khắc bọn họ vừa rời khỏi, Tru Linh trận bị hủy, một cỗ khí đen nhánh từ thân người Ân Hoài Đan bạo phát ra, xông thẳng tận trời. Đất trời trong lúc ấy đều trở nên mờ mờ như đêm tối.
“Khí âm tà!” Anh Lạc là người đầu tiên nhận ra luồng khí đen kia, giống hệt như lúc Thiên Trụ bị phá, là dục niệm đủ để hủy diệt thế gian này.
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều hoảng hốt, rối rít mở to mắt nhìn về phía người đang đứng giữa khí đen kia, thân hình của hắn đã hoàn toàn bị khí đen vây lấy, thỉnh thoáng khẽ hiện ra cũng chỉ là một gương mặt kinh khủng đầy ấn kí.
“Ma Thần….” Thiên Tiếu Thượng tiên lẩm bẩm, đó là dấu vết của ma, là dấu hiệu chỉ Ma Thần mới có.
Ma Thần lại xuất hiện? Nếu như đúng như thế, trừ phi Thiên Đế tái thế, nếu không Lục giới không ai là đối thủ của hắn!
“Không đúng!” Nguyệt Nhiễm khẳng định lên tiếng, nhìn Anh Lạc bên cạnh, trong mắt hiện lên điều gì, nghiêm mặt nói: “Phong ấn còn có hai nơi nữa, hắn chỉ mới hấp thu ma khí của hai nơi, đang muốn phát ra ma khí đã hấp thu. Lúc này chúng ta càng phải nhân cơ hội ngăn hắn lại, nếu không, sau này sẽ không còn ai có cách ngăn cản hắn!” Coi như chỉ có ma lực ở hai phong ấn cũng đã đủ trở thanh lực lượng lớn mạnh nhất thế gian này.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người liền lạnh lẽo, Thiên Tiếu Thượng tiên cầm kiếm xông đến, Nguyệt Nhiễm, Băng Thiên Thượng tiên cũng theo sát phía sau.
Chân mày Miểu Hiên nhíu chặt, nhìn Anh Lạc đang bị thương nặng, hơi do dự.
“Công lực huynh cao hơn ta, ta giúp huynh trông Song Song!” Thính Phong tiến lên một bước, thân hình hơi lảo đảo, vừa rồi hắn gọi mọi người rút lui, cố nhắc nhở mọi người không ngờ lại khiến mình bị thương.
Miểu Hiên yên lặng một lúc, đỡ Anh Lạc ngồi xuống, vuốt vuốt tóc nàng rồi nói: “Nghe lời ngồi ở đây, chờ ta trở lại!” thấy nàng gật đầu mới bay đuổi theo mọi người.
Anh Lạc cúi đầu nhìn Hồng Lệ đẫm máu nằm trên đất, lòng lại đau như cắt, chân mày từ nãy đến giờ vẫn không hề giãn ra. Tay nàng lại nắm chặt lấy tay người nọ, mỗi một hơi thở đều có vẻ vô cùng cẩn thận.
“Song Song!” Thính Phong đến gần, muốn khuyên gì đó, lại không biết nói gì.
Hồng Lệ bên cạnh, ánh sáng trong mắt càng lúc càng rút đi, khóe môi giật giật, như muốn nói gì, nhưng lại không phát ra âm thanh. Nàng kia đưa tay chạm mặt Anh Lạc, nhưng đưa đến một nửa đã không còn sức lực.
Anh Lạc vội vàng tiếp được cánh tay đang rủ xuống của nàng, dán chặt lên mặt mình, nhìn nụ cười tuyệt trần cuối cùng trong sinh mệnh của nàng.
“Lạc Nhi…xin lỗi, ta….ta không muốn lừa dối con…”
Anh Lạc ngẩn người, cúi đầu không nói. Hồng Lệ ho khan thành tiếng, vết máu đỏ thẫm, chậm rãi chảy dọc xuống khóe miệng, chạm vào cánh người nàng, mới khiến nàng lập tức tỉnh táo lại.
“Không phải, người không gạt ta, không có!” Nàng liều mạng lắc đầu, “Người là mẫu thân ta, là mẫu thân ta!”
Lúc đầu quả thật có lừa gạt đi nữa, nhưng kể từ lúc nàng vì Anh Lạc ngăn một chiêu kia, mọi lừa gạt đều đã tan thành mây khói. Hành động bản năng như thế, há lại chỉ vì mang trí nhớ giống như mẫu thân thôi sao, rõ ràng cũng đã xem Anh Lạc như người thân của mình.
Nàng kia vẫn cười, thân thể bị thương nặng, cho dù là nụ cười cũng đã cố hết sức “Lạc Nhi….bao năm qua ta luôn đóng vai một người khác, xem ra hiện tại….đã đến lúc nghỉ ngơi rồi!”
“Người sẽ tốt thôi, ca ca đã nói người sẽ tốt thôi!” Anh Lạc lắc đầu bác bỏ lời nàng, như khi còn bé, khi lần đầu tiên nàng không thể tìm thấy mẫu thân, trong lòng trống rỗng, sợ hãi và bối rối như hợp lại rồi tràn ra ngoài, đong đầy toàn bộ thế giới của nàng.
Hồng Lệ không để ý cười cười, nhiều năm như thế, nàng vẫn luôn tồn tại như một cái bóng, lúc này cuối cùng có thể siêu thoát.
Chỉ là…
“Lạc Nhi, con nghe kĩ đây!” Nàng kia cố mở to mắt, nhắm lại, rồi lại mở ra “Ta có toàn bộ…trí nhớ của mẫu thân con, có một câu, mẫu thân con….luôn muốn….nói cho con biết! Con nhất định phải nhớ! Cuối cùng, sẽ có một ngày, thế gian này….con muốn làm bất cứ điều gì cũng đều có thể, chỉ cần con muôn! Nhưng…” Ánh mắt nàng xoay chuyển, như muốn quay đầu nhìn thứ gì, nhưng không thể thu hồi “Con phải nhớ….chỉ có….Hiên nhi, dù thế nào….con tuyệt đối không thể phụ nó!”
Nàng chậm rãi nói, từng chữ từng chữ đều như hao tổn hết sức lực, ánh mắt lại lóe sáng dị thường, nhìn thẳng vào mắt Anh Lạc, trầm giọng nói. Cứ như nàng….cũng như Xích Cơ, là mong mỏi cuối cùng trong đời này.
Anh Lạc ngây người, lo lắng vô cùng, nhưng nàng không thể hiểu hoàn toàn ý nghĩa lời nói của người kia.
Đột nhiên có một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, một luồng khí khổng lồ tràn ra ngoài, Thính Phong triển khai kết giới cố sức chống cự, vài bóng người lập tức bị đánh bay ra, chính là đám người Miểu Hiên, nàng căng thẳng đảo mắt nhìn sang.
Cả Viêm Hoa sơn, trong tiếng cười liều lĩnh của Ân Hoài Đan, đất rung núi chuyển.
Tác giả :
Nguyệt Lạc Tử San