Lục Giới Phong Thần
Chương 8: Tiểu Ma Nữ
Nhóm dịch: Tiên Môn
Dịch giả: Iris Nguyen
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại: Bốn năm ngày đã trôi qua kể từ khi Triệu Phong cùng Ngô Lam đính hôn nhưng trong toàn bộ Long Dương trấn vẫn còn đang say sưa bàn tán những chuyện mà Diệp Thần đã làm tại Triệu gia. Những chuyện này đã làm cho Triệu gia cùng Ngô gia hoàn toàn mất hết thể diện.
Đồng thời, tất cả mọi người đều hết sức bất ngờ vì thực lực cường đại của Diệp Thần. Thử hỏi xem tất cả các công tử trẻ tuổi trong cái Long Dương trấn này có ai có khả năng sánh với Diệp Thần?
Triệu Gia cùng Ngô gia muốn làm Diệp gia mất mặt, ngược lại là bị Diệp Gia tát cho vài tát đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong đầu Diệp Thần hiểu rõ tình thế của Long Dương trấn hiện nay. Hắn bày trò như thế, tuy rằng chỉ vì muốn xả giận trong lòng, nhưng đồng thời cũng vô tình thúc đẩy Triệu gia cùng Ngô gia liên kết đối phó với Diệp gia. Cho nên hắn phải nghĩ biện pháp làm cho Diệp gia trở nên cường đại hơn để có đủ khả năng ngăn cản được công kích của hai nhà kia.
“Nhất định phải để cho gia gia cùng phụ thân và mẫu thân đề cao cảnh giới!” Diệp Thần quyết định không thể kéo dài chuyện này thêm nữa, khi toàn thể Diệp gia cùng đề cao cảnh giới, Triệu gia cùng Ngô gia thế nào mà không lập tức làm lễ đính hôn.
Diệp Thần từ trong mộng lấy ra hai giọt thần dịch, sau đó pha loãng thần dịch đậm đặc với nước sạch. Tuy thần dịch bị pha loãng nhưng linh khí không hề bị biến đổi.
Diệp Thần cũng đã nghĩ xong một lí do thoái thác, sau khi cảm thấy dường như không còn vấn đề gì, hắn liền cất bước đi đến tiểu viện của Diệp Phần và Lăng Vân.
Lúc này đã là buổi tối, đúng giờ cơm tối, sau khi ăn cơm xong Diệp Thần cười nói: “Cha, mẹ, con có món đồ muốn đưa cho hai người.”
Diệp Phần cùng Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút tò mò mà nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần đem sáu bình thần dịch đã pha loảng ra, nói: “Cha, mẹ, kỳ thực hài nhi có khả năng để mà đột phá Luyện Khí Cảnh tầng ba đều là dựa vào chúng nó.”
“Đây là cái gì?” Diệp Phần kinh ngạc hỏi.
“Đây là một loại thần dịch, ngày mà Ngô Thông hối hôn con đã phát hiện ra tại nơi sâu nhất trong Long Dương trấn. Lúc đó, tâm tình con thật sự không tốt, bất tri bất giác liền đi đến nơi này. Khi nhìn thấy một dòng suối, đang lúc khát nước liền uống vài ngụm, liền cảm thấy một nguồn linh khí hùng hậu rót vào trong người. Biết mình gặp phải bảo vật cho nên liền mang toàn bộ trở về.”
Diệp Thần dựa theo lí do thoái thác mà bản thân đã chuẩn bị sẵn tiếp tục nói: “Con sau khi sử dụng thứ thần dịch này liền đột phá. Lúc đó, con không dám nói ra cho mọi người biết bởi vì sợ khi tin này bị tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn đến nhiều phiền toái.”
Diệp Phần cùng Lăng Vân khiếp sợ nhìn Diệp Thần, Diệp Phần nói: “Chuyện con nói thật không?”
Diệp Thần ra sức gật đầu, bày ra bộ mặt vô cùng hợp tình hợp lí, làm cho người khác không thể nhìn ra là hắn đang nói dối.
Diệp Phần cầm lên một lọ thần dịch, mở nắp bình ra mà ngửi một cái, trong lòng khiếp sợ, “Linh khí thật là thuần khiết, đây quả thật là một loại thần dịch a!”
Lăng Vân cũng xác nhận một chút, cũng cảm thấy bất khả tư nghị (Biên: không có nghi ngờ).
“Đúng là hông thể nghĩ ra rằng Long Dương sơn lại còn có thần dịch dạng này! Thần nhi, đây đúng là phát hiện vĩ đại a.” Lăng Vân vui vẻ nói.
“Bây giờ Triệu gia cùng Ngô gia đã triệt để liên kết, điều này đối với Diệp gia chúng ta mà nói cực kỳ bất lợi.” Diệp Thần cảm thán nói: “Nếu như lực lượng của Diệp gia chúng ta không đủ mạnh mẽ, căn bản là không có cách nào chống lại hai nhà Triệu Ngô, cho nên gia gia và cha mẹ, mọi người đều phải nhanh chóng đề thăng cảnh giới”
“Ngươi cho chúng ta thần dịch rồi thì ngươi phải làm sao?” Diệp Phần mặc dù có chút động tâm, thế nhưng thần dịch này cũng có quan hệ đến Diệp Thần tương lai, hắn không thể không thận trọng.
Diệp Thần cười nói: “Cha mẹ, hai người yên tâm, chỗ con còn nhiều lắm, vẫn đủ cho con dùng. Hiện tại gia gia và cha đều đang đến thời kì mấu chốt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì đến lúc đó việc đánh tan liên minh hai nhà Triệu Ngô là chuyện hoàn toàn đơn giản.”
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Phần sau khi nghe Diệp Thần nói đã có chút động tâm. Bọn họ chính xác là cần nâng cao thực lực, nếu không thì lấy cái gì để mà đi đối kháng với hai nhà Triệu Ngô?
"Con nói không sai, chỉ cần gia gia con đột phá, thực lực của tộc ta sẽ tăng lên đáng kể, đến lúc đó thì toàn bộ Long Dương trấn sẽ không ai dám đụng đến Diệp gia ta, chúng ta sẽ hoàn toàn độc bá trấn này.” Diệp Phần hăng hái nói: “Mấy năm nay, sỡ dĩ ba nhà có thể hình thành một cục diện "thế chân vạc" như vậy là do lực lượng ngang bằng nhau, không ai dám đụng đến ai. Nếu như gia gia con đột phá, tình huống sẽ liền thay đổi, loại cục diện hòa hoạn này nhất định sẽ triệt để bị phá vỡ.”
“Cha! Thần dịch người không cần để phần cho con, con còn trẻ, có rất nhiều thời gian để tu luyện.” Diệp Thần cười cười lại lấy ra bốn bình Thần dịch.
Diệp Phần nhìn chằm chằm mười bình thần dịch, ánh mắt nóng bỏng. Đây không chỉ đơn giản là thần dịch mà chính là bảo vật dùng để cải biến toàn bộ Diệp gia, đảm bảo sự hưng thịnh cho Diệp gia.
Diệp Phần không hề cự tuyệt, ngay lập tức cầm lấy thần dịch đi tìm Diệp Nam Thiên.
Đã một ngày trôi qua kể từ khi Diệp Nam Thiên tuyên bố bế quan, không xuất đầu lộ diện mà cũng không chịu để ai quấy nhiễu.
Diệp Thần thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể không gây ra bất kì hoài nghi nào cả.
“Ta có lẽ cũng nên tự nâng cao thực lực của bản thân a!” Sau khi về tới gian phòng của mình, Diệp Thần liền nằm lên giường bắt đầu ngủ (Biên: thằng này hài thật!).
Hắn hiện tại mỗi ngày sau khi ngủ cũng đều tiến vào Thái Cực Bát Quái đồ tu luyện một cách rất tự nhiên. Linh Khí thuần khiết cuồn cuộn rót vào trong cơ thể Diệp Thần. Cơ thể Diệp Thần phát ra một loại cảm giác trang nghiêm cực kì đặc biệt.
“Giá! Giá!”
Trên đường lớn trong Long Dương trấn truyền đến từng tiếng quát nhẹ của nữ tử cùng thanh âm dồn dập của vó ngựa. Một con ngựa trắng rong ruổi trên đường phố khiến người đi đường nhanh chóng né tránh. Khi nhìn thấy thiếu nữ trên lưng ngựa, sắc mặt ai ai cũng đều đại biến, bộ dáng tựa như gặp phải nữ quỷ.
“Không xong rồi, tiểu ma nữ đã quay trở về…” có người tựa như phát điên hô toán lên.
“Làm sao mà mới đi chưa đầy ba tháng đã trở lại, không phải nói là muốn đi nữa năm sao?”
“Xong xong, những ngày bình lặng của chúng ta lại một lần nữa chấm dứt rồi...”.
Trên đường lớn bất luận là ông chủ, hỏa kế của các cửa hàng hay người qua đường đều cùng một mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cứ như là ngày tận thế đã đến.
Con ngựa trắng dừng lại trước cửa chính của Diệp gia, thiếu nữ áo tím cầm roi ngựa trong tay liền trùng trùng tiến vào cửa chính thế nhưng hai gã gia đinh canh cửa sau khi thiếu nữ áo tím đi vào mới kịp phản ứng.
“Là tứ tiểu thư...”.
“Xong, tứ tiểu thư đã trở về rồi...”.
Khi hai gã gia đinh nhớ về một màn khi nảy cũng không thể không rùng mình một cái.
“Tứ tiểu thư…” Sau khi thiếu nữ áo tím tiến vào trong nhà, có rất nhiều gia đinh trong lòng đều cảm thấy hồi hộp, thiếu chút nữa đã phải tắt thở.
“Nhị ca!” Thiếu nữ áo tím xông thẳng vào bên trong tiểu viện của Diệp Thần.
Diệp Thần lúc này đang ở trong phòng riêng để mà ngâm mình thư giãn, hơn nữa loại nước để tắm cũng đều là thần dịch được pha loãng mà thành, có thể nói là xa xỉ đến cực điểm.
Đột nhiên Diệp Thần nghe có tiếng ai đó gọi mình, cũng không đợi hắn kịp phản ứng, cửa phòng liền bị đẩy vào một cách thô bạo, một thân ảnh màu tím trong chớp mắt lẻn đến ngay trước mặt hắn.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“A!” Khi nhìn thấy thiếu nữ áo tím, cả căn phòng trong nháy mắt vang tiếng thét chói tai của Diệp Thần, thiếu chút nữa là bay cả nóc nhà.
"Nhị ca, huynh bị mất trí rồi à?” Thiếu nữ áo tím bịt kín hai lỗ tai lại, nét mặt đầy vẻ bất mãn mà nói.
"Ngươi đang làm gì thế hả? Ta đang tắm đấy, hiện tại còn không có mặc quần áo nữa, ngươi tiến vào tại sao lại không gõ cửa chứ, ngươi có biết là ta đang không mặc quần áo không?” Diệp Thần trừng hai mắt nhìn thiếu nữ áo tím, đến nói chuyện cũng không thể nói mạch lạc được. Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Dịch giả: Iris Nguyen
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại: Bốn năm ngày đã trôi qua kể từ khi Triệu Phong cùng Ngô Lam đính hôn nhưng trong toàn bộ Long Dương trấn vẫn còn đang say sưa bàn tán những chuyện mà Diệp Thần đã làm tại Triệu gia. Những chuyện này đã làm cho Triệu gia cùng Ngô gia hoàn toàn mất hết thể diện.
Đồng thời, tất cả mọi người đều hết sức bất ngờ vì thực lực cường đại của Diệp Thần. Thử hỏi xem tất cả các công tử trẻ tuổi trong cái Long Dương trấn này có ai có khả năng sánh với Diệp Thần?
Triệu Gia cùng Ngô gia muốn làm Diệp gia mất mặt, ngược lại là bị Diệp Gia tát cho vài tát đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong đầu Diệp Thần hiểu rõ tình thế của Long Dương trấn hiện nay. Hắn bày trò như thế, tuy rằng chỉ vì muốn xả giận trong lòng, nhưng đồng thời cũng vô tình thúc đẩy Triệu gia cùng Ngô gia liên kết đối phó với Diệp gia. Cho nên hắn phải nghĩ biện pháp làm cho Diệp gia trở nên cường đại hơn để có đủ khả năng ngăn cản được công kích của hai nhà kia.
“Nhất định phải để cho gia gia cùng phụ thân và mẫu thân đề cao cảnh giới!” Diệp Thần quyết định không thể kéo dài chuyện này thêm nữa, khi toàn thể Diệp gia cùng đề cao cảnh giới, Triệu gia cùng Ngô gia thế nào mà không lập tức làm lễ đính hôn.
Diệp Thần từ trong mộng lấy ra hai giọt thần dịch, sau đó pha loãng thần dịch đậm đặc với nước sạch. Tuy thần dịch bị pha loãng nhưng linh khí không hề bị biến đổi.
Diệp Thần cũng đã nghĩ xong một lí do thoái thác, sau khi cảm thấy dường như không còn vấn đề gì, hắn liền cất bước đi đến tiểu viện của Diệp Phần và Lăng Vân.
Lúc này đã là buổi tối, đúng giờ cơm tối, sau khi ăn cơm xong Diệp Thần cười nói: “Cha, mẹ, con có món đồ muốn đưa cho hai người.”
Diệp Phần cùng Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút tò mò mà nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần đem sáu bình thần dịch đã pha loảng ra, nói: “Cha, mẹ, kỳ thực hài nhi có khả năng để mà đột phá Luyện Khí Cảnh tầng ba đều là dựa vào chúng nó.”
“Đây là cái gì?” Diệp Phần kinh ngạc hỏi.
“Đây là một loại thần dịch, ngày mà Ngô Thông hối hôn con đã phát hiện ra tại nơi sâu nhất trong Long Dương trấn. Lúc đó, tâm tình con thật sự không tốt, bất tri bất giác liền đi đến nơi này. Khi nhìn thấy một dòng suối, đang lúc khát nước liền uống vài ngụm, liền cảm thấy một nguồn linh khí hùng hậu rót vào trong người. Biết mình gặp phải bảo vật cho nên liền mang toàn bộ trở về.”
Diệp Thần dựa theo lí do thoái thác mà bản thân đã chuẩn bị sẵn tiếp tục nói: “Con sau khi sử dụng thứ thần dịch này liền đột phá. Lúc đó, con không dám nói ra cho mọi người biết bởi vì sợ khi tin này bị tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn đến nhiều phiền toái.”
Diệp Phần cùng Lăng Vân khiếp sợ nhìn Diệp Thần, Diệp Phần nói: “Chuyện con nói thật không?”
Diệp Thần ra sức gật đầu, bày ra bộ mặt vô cùng hợp tình hợp lí, làm cho người khác không thể nhìn ra là hắn đang nói dối.
Diệp Phần cầm lên một lọ thần dịch, mở nắp bình ra mà ngửi một cái, trong lòng khiếp sợ, “Linh khí thật là thuần khiết, đây quả thật là một loại thần dịch a!”
Lăng Vân cũng xác nhận một chút, cũng cảm thấy bất khả tư nghị (Biên: không có nghi ngờ).
“Đúng là hông thể nghĩ ra rằng Long Dương sơn lại còn có thần dịch dạng này! Thần nhi, đây đúng là phát hiện vĩ đại a.” Lăng Vân vui vẻ nói.
“Bây giờ Triệu gia cùng Ngô gia đã triệt để liên kết, điều này đối với Diệp gia chúng ta mà nói cực kỳ bất lợi.” Diệp Thần cảm thán nói: “Nếu như lực lượng của Diệp gia chúng ta không đủ mạnh mẽ, căn bản là không có cách nào chống lại hai nhà Triệu Ngô, cho nên gia gia và cha mẹ, mọi người đều phải nhanh chóng đề thăng cảnh giới”
“Ngươi cho chúng ta thần dịch rồi thì ngươi phải làm sao?” Diệp Phần mặc dù có chút động tâm, thế nhưng thần dịch này cũng có quan hệ đến Diệp Thần tương lai, hắn không thể không thận trọng.
Diệp Thần cười nói: “Cha mẹ, hai người yên tâm, chỗ con còn nhiều lắm, vẫn đủ cho con dùng. Hiện tại gia gia và cha đều đang đến thời kì mấu chốt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì đến lúc đó việc đánh tan liên minh hai nhà Triệu Ngô là chuyện hoàn toàn đơn giản.”
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Phần sau khi nghe Diệp Thần nói đã có chút động tâm. Bọn họ chính xác là cần nâng cao thực lực, nếu không thì lấy cái gì để mà đi đối kháng với hai nhà Triệu Ngô?
"Con nói không sai, chỉ cần gia gia con đột phá, thực lực của tộc ta sẽ tăng lên đáng kể, đến lúc đó thì toàn bộ Long Dương trấn sẽ không ai dám đụng đến Diệp gia ta, chúng ta sẽ hoàn toàn độc bá trấn này.” Diệp Phần hăng hái nói: “Mấy năm nay, sỡ dĩ ba nhà có thể hình thành một cục diện "thế chân vạc" như vậy là do lực lượng ngang bằng nhau, không ai dám đụng đến ai. Nếu như gia gia con đột phá, tình huống sẽ liền thay đổi, loại cục diện hòa hoạn này nhất định sẽ triệt để bị phá vỡ.”
“Cha! Thần dịch người không cần để phần cho con, con còn trẻ, có rất nhiều thời gian để tu luyện.” Diệp Thần cười cười lại lấy ra bốn bình Thần dịch.
Diệp Phần nhìn chằm chằm mười bình thần dịch, ánh mắt nóng bỏng. Đây không chỉ đơn giản là thần dịch mà chính là bảo vật dùng để cải biến toàn bộ Diệp gia, đảm bảo sự hưng thịnh cho Diệp gia.
Diệp Phần không hề cự tuyệt, ngay lập tức cầm lấy thần dịch đi tìm Diệp Nam Thiên.
Đã một ngày trôi qua kể từ khi Diệp Nam Thiên tuyên bố bế quan, không xuất đầu lộ diện mà cũng không chịu để ai quấy nhiễu.
Diệp Thần thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể không gây ra bất kì hoài nghi nào cả.
“Ta có lẽ cũng nên tự nâng cao thực lực của bản thân a!” Sau khi về tới gian phòng của mình, Diệp Thần liền nằm lên giường bắt đầu ngủ (Biên: thằng này hài thật!).
Hắn hiện tại mỗi ngày sau khi ngủ cũng đều tiến vào Thái Cực Bát Quái đồ tu luyện một cách rất tự nhiên. Linh Khí thuần khiết cuồn cuộn rót vào trong cơ thể Diệp Thần. Cơ thể Diệp Thần phát ra một loại cảm giác trang nghiêm cực kì đặc biệt.
“Giá! Giá!”
Trên đường lớn trong Long Dương trấn truyền đến từng tiếng quát nhẹ của nữ tử cùng thanh âm dồn dập của vó ngựa. Một con ngựa trắng rong ruổi trên đường phố khiến người đi đường nhanh chóng né tránh. Khi nhìn thấy thiếu nữ trên lưng ngựa, sắc mặt ai ai cũng đều đại biến, bộ dáng tựa như gặp phải nữ quỷ.
“Không xong rồi, tiểu ma nữ đã quay trở về…” có người tựa như phát điên hô toán lên.
“Làm sao mà mới đi chưa đầy ba tháng đã trở lại, không phải nói là muốn đi nữa năm sao?”
“Xong xong, những ngày bình lặng của chúng ta lại một lần nữa chấm dứt rồi...”.
Trên đường lớn bất luận là ông chủ, hỏa kế của các cửa hàng hay người qua đường đều cùng một mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cứ như là ngày tận thế đã đến.
Con ngựa trắng dừng lại trước cửa chính của Diệp gia, thiếu nữ áo tím cầm roi ngựa trong tay liền trùng trùng tiến vào cửa chính thế nhưng hai gã gia đinh canh cửa sau khi thiếu nữ áo tím đi vào mới kịp phản ứng.
“Là tứ tiểu thư...”.
“Xong, tứ tiểu thư đã trở về rồi...”.
Khi hai gã gia đinh nhớ về một màn khi nảy cũng không thể không rùng mình một cái.
“Tứ tiểu thư…” Sau khi thiếu nữ áo tím tiến vào trong nhà, có rất nhiều gia đinh trong lòng đều cảm thấy hồi hộp, thiếu chút nữa đã phải tắt thở.
“Nhị ca!” Thiếu nữ áo tím xông thẳng vào bên trong tiểu viện của Diệp Thần.
Diệp Thần lúc này đang ở trong phòng riêng để mà ngâm mình thư giãn, hơn nữa loại nước để tắm cũng đều là thần dịch được pha loãng mà thành, có thể nói là xa xỉ đến cực điểm.
Đột nhiên Diệp Thần nghe có tiếng ai đó gọi mình, cũng không đợi hắn kịp phản ứng, cửa phòng liền bị đẩy vào một cách thô bạo, một thân ảnh màu tím trong chớp mắt lẻn đến ngay trước mặt hắn.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“A!” Khi nhìn thấy thiếu nữ áo tím, cả căn phòng trong nháy mắt vang tiếng thét chói tai của Diệp Thần, thiếu chút nữa là bay cả nóc nhà.
"Nhị ca, huynh bị mất trí rồi à?” Thiếu nữ áo tím bịt kín hai lỗ tai lại, nét mặt đầy vẻ bất mãn mà nói.
"Ngươi đang làm gì thế hả? Ta đang tắm đấy, hiện tại còn không có mặc quần áo nữa, ngươi tiến vào tại sao lại không gõ cửa chứ, ngươi có biết là ta đang không mặc quần áo không?” Diệp Thần trừng hai mắt nhìn thiếu nữ áo tím, đến nói chuyện cũng không thể nói mạch lạc được. Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Tác giả :
Phong Tiêu Tiêu Hề