Lục Cung Vô Phi
Quyển 1 - Chương 1: Quay trở lại
Mở đầu - Ân đoạn nghĩa tuyệt
Trong đêm tối tĩnh mịch, rừng cây thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu da diết thê lương của chim quốc quốc, đồ thêm vài phần ghê rợn vào bầu không khí xơ xác tiêu điều.
Một cô gái mặc váy trắng, hai tay bị trói chặt, nhưng khuôn mặt vẫn trầm tĩnh nghiêm nghị như trước. Cô bước từng bước đi về phía đám người. Dung mạo của cô cũng không quá xuất chúng, chỉ có đôi mắt trong suốt gần giống như viên ngọc trân bảo phát sáng, sáng ngời lung linh đến mức khiến người ta không dám nhìn gần.
Cô không nhìn ai, chiếc cằm đẹp hơi nghếch lên, mặt mày vẫn trầm lặng lẫm liệt. Phong thái cao ngạo thấy chết không sờn kia như ngọn lửa thêm bừng cháy phừng phực trong mắt người khác, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu.
"Giết nàng ta!" Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, xuyên thủng màn đêm hắc ám, như tảng đá lớn rớt phịch vào trái tim, lập tức kích động cơn sóng phẫn nộ trào dâng.
"Giết tên mật thám này!"
"Mật thám đáng chết! Phải trừng trị theo quân pháp!"
"Xử tử nàng ta!"
"Xử tử!"
...
Không ngừng có người phụ họa, trong nháy mắt sự phẫn nộ đã rung trời. Cô gái áo trắng khẽ nhếch môi cười khẩy đầy châm biếm. Nàng không hề nhìn về phía đám người đang kêu gào kia, ánh mắt lạnh căm bắn thẳng về phía nam tử cao lớn mặc áo giáp bạc.
Nàng và hắn đã là vợ chồng ba năm, kề vai sát cánh trên cùng chiến tuyến, cùng nhau giết giặc, công thành nhiều vô số. Hôm nay, hắn muốn tự tay giết nàng sao?
Người đàn ông đứng đó, tay cầm thanh bảo kiếm tỏa ra bốn phía những tia sáng màu đỏ chói mắt. Thanh kiếm lành lạnh sắc bén giống như bầu không khí bao quanh hắn lúc này. Hắn cũng đang nhìn nàng chằm chặp, khuôn mặt anh tuấn hào hùng không chút cảm xúc, ánh mắt thâm trầm, phúc tạp.
Bên nhau ba năm, hắn lại không biết người bên gối lại rắp tâm hại người!
"Ta hỏi ngươi một lần cuối. Người có phản bội quân hiên viên hay không?" Nam tử mở miệng nói thật chậm, từng lời như mũi đinh sắc nhọn mang theo máu và đau đớn đâm phập vào trái tim tối tăm.
Cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt chốc lát đã xuyên thủng người yêu dấu đối diện, để nhìn lại những tháng ngày tràn ngập khói lửa chiến tranh đã ở một chốn xa xôi... Hơn mootj ngàn ngày đó, nàng đã đối với hắn ra sao, lẽ nào hắn vô tri vô giác sao?
Trong mắt của người đàn ông, tư thế kiên quyết của nàng là sự khinh thường ngầm thừa nhận. Một dòng hận ý như thủy triều tẩm độc tố, chậm rãi dâng lên từ đáy lòng. No thấm vào mọi ngõ ngách, ngay cả huyết mạch và linh hồn đều đang quằn quại. Cánh tay cầm kiếm cuối cùng cũng giơ lên cao, chĩa mũi kiếm về phía nàng.
Lưỡi kiếm lóe sáng, sát khí ngùn ngụt.
Cô gái liếc nhìn thanh bảo kiếm lạnh lẽo kia, khẽ cười nhạt. Chuôi kiếm huyền băng này là do đích thân nàng chế tạo dành tặng hắn. Tối nay hắn cầm thanh kiếm này đâm vào trái tim của nàng ư? Chuyện mỉa mai nực cười nhất trên thế gian này, cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi!
"Đường Phong Hoa." Nam tử trầm giọng gọi cả tên lẫn họ của nàng. Nhớ đêm động phòng hoa chúc năm đó. hắn cũng đã gọi nàng như vậy. Khi đó hắn thành kính và trịnh trọng xác nhận một lần, xác nhận nàng là thê tử đời này kiếp này của hắn.
"Hiên Viên Triệt." Nụ cười bên khóe môi của cô gái vẫn không thay đổi, như ánh mắt lại như đầm sâu lạnh giá, tầng tầng lớp lớp băng giá khó lòng tan chảy. Nàng biết, lúc này đây hắn là đang xác nhận kẻ địch của hắn.
"Nửa tháng trước, quân ta tiến đánh Kim Lăng, nắm chắc phần thắng." Người đàn ông cầm kiếm tiến về phía trước một bước dài, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng hà khắc, "Ngươi đã dùng bồ câu đưa tin, tiết lộ kế hoạch tác chiến, dẫn đến việc quân ta sắp thắng lại bại!"
"Hai năm trước, ta giúp ngươi đánh hạ Kim Châu." Cô gái cũng soải bước về phía trước, đưa mắt nhìn tahwngr vào hắn, giọng nói thanh lạnh và hùng hồn, "Một năm rưỡi trước, ta bày binh bố trận đẩy lùi quân Tào. Mười tháng trước, ta đề nghị vượt sông chiếm Cảng Thành. Nửa năm trước, ta đi thu mua lương thảo để bảo đảm quân Hiên Viên thuận lời tiến gần Kim Lăng."
Tất cả những điều đó, cũng không bù đắp nổi một trận thua!
"Mười ngày trước, ngươi tiến cử Hiên Viên phong dẫn quân tiên phong, vượt núi đánh úp bất ngờ. Phong trúng mai phục, toàn quân bị tiêu diệt! bảy ngày trước, quân ta phát động tiến công toàn diện, quân địch đã biết rõ tình hình quân sự của ta từ trước, quân ta thiệt hại năm mươi ngàn binh!" Người đàn ông cất cao giọng, sằng giọng dọa người: "Mấy chục ngàn sinh mạng còn cuộc sống rộng mở phía trước đó đều phải chấm dứt trên tay ngươi! Tính mạng bào đệ của ta cũng chết trên tay ngươi!"
Cô gái nghiêm mặt, im lặng ngóng nhìn hắn. Hắn không tin nàng, quyết dồn nàng vào chỗ chết. Đã vậy, nàng còn có thể nói gì được đây?
Nam tử đó tiến đến gần, vung thanh kiếm lên, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào ngực nàng!
Một làn gió đêm thổi qua, cánh rừng rậm rạp khẽ lay động, tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc giống như có người đang khe khẽ ngâm nga một khúc ca khóc than đưa đám thê lương. Những đôi mắt của hàng vạn binh sĩ trong rừng nhìn lom lom vào hai người, tựa như vô số bùa đòi mạng vô hình ghim chặt vào bonhs dáng đó.
Bốn mắt nhìn nhau, không có lời nào được nói ra nữa. Ánh mắt sâu sắc của hắn phản chiếu lên đáy mắt trong veo của nàng. Trong phút chốc dường như được thấy hình ảnh song hành cùng chống kẻ địch chốn sa trường... Tiếng hát rộn ràng trên đỉnh núi... Những đêm đầu ấp tay gối trong doanh trướng...
Không tìm kiếm lại được, cũng không trở về được nữa.
"Giết nàng ta!" Có người gùa theo.
"Giết!"
"Giết đi!"
...
Tiếng hò reo ngút trời, sát khí đậm dặc lan tỏa khắp nơi. Ánh trăng trên trời cao xa xa đang lấp ló sau áng mây đen. Thoáng chốc, bầu trời chuyển từ sáng sang đen tối, chỉ nhìn thấy mờ mờ. Cánh chim diều hâu phóng vút lên cao, lượn qua vách núi đen như một tia chớp và biến mất trong không trung.
Đáy mắt của người đàn ông đã nổi những tia máu. Bàn tay cầm kiếm xưa nay luôn cực kỳ ổn định, nay lại hằn cả gân xanh.
Yêu và hận, cuối cùng lại kết thúc tại thời khắc này.
Cô gái vẫn đứng yên, đôi mắt sáng nhẹ nhàng nheo lại, nhưng không nhắm hoàn toàn. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy, nàng chết bởi tay ai.
Trong im lặng nặng nề bức bối, cuối cùng tiếng gầm như dã thú của nam tử cũng bật ra từ sâu trong cuống họng. Cổ tay rung lên, mũi kiếm vọt tới trước. "Phập" cắt đứt quần áo trắng ngần kia!
Một vệt máu nhuộm đỏ váy áo trắng như vầng trăng non, từ từ lan ra.
Hơn mười nghìn binh sĩ đang hưng phấn, điên cuồng hò reo rần rật, giống như có trận bão quét qua khu rừng rậm.
Người đàn ông nhắm chặt mắt, ngửa mặt lên trời. Hắn rống to một tiếng, tay phải dùng lực mạnh hơn. Mũi kiếm đâm sau vào trong, ngắm ngay trái tim.
Cú đêm lượn vong trên cao, tiếng kêu quan quát ghê rợn, giống như đang chờ để uống máu ăn thịt. Ánh trăng tàn xa vời chui ra khỏi đám mây, sáng sáng ảm đạm. Trên chiếc váy trắng tinh của cô gái đã đẫm máu đỏ tươi, giống như một đóa hoa tường vi xinh đẹp đang khoe sắc rực rỡ.
Thanh bảo kiếm trong tay nam tử rớt phịch xuống đất, những ngón tay run run hướng về trước, sượt qua làn tóc đen dài đang bị gió thổi tung bay của cô gái, cuối cùng cũng không chạm vào được mái tóc đen kia...
---Hết chương 0---
Chương 1 - Quay trở lại
Dưới ánh nắng ngày hè vàng rực chói chang, nhiều loại hoa cỏ thảo dược xanh tươi mơn mởn. Bầu trời xanh lam quang đãng, không khí lại mát rượi như mùa xuân.
Trước căn nhà được bao quanh bởi hàng rào trúc, một cậu bé lao vút chân bên này soạt bên kia, miệng thì la toáng lên: "Tiểu Hoa, ngươi đừng có bay nhanh như vậy! Chờ ta một chút coi!"
Nam tử áo tím bị gọi là "Tiểu Hoa" liền dừng lại trên đầu ngón chân, đứng trên đỉnh bờ rào, tức giận nói: "Tiểu Bách, mẹ con không dạy con phải lễ phép với trưởng bối sao hả?"
Cậu bé ngoác miệng cười, nghiêng đầu sang bên ra vẻ suy tư. Đôi chân nho nhỏ múp míp đứng cọ cọ vài cái. Sau đó, "vút" một cái, đã thấy đứng trên hàng hàng rào.
Nam tử áo tím tiện tay chộp được, tóm áo cậu bé giơ lên cao, tức giận quát: "Gọi sư phụ! Không thì ta sẽ không cho con xuống!"
Cậu bé tuyệt đối không sợ. Đôi mắt đen láy, tròn vo nhấp nháy. Cậu bé quay về hướng căn nhà trúc, bỗng nhiên cất cao giọng gọi lớn: "Mẹ! Mẹ ơi! Tiểu Hoa lại bắt nạt con rồi! Hu hu hu!"
Một cô gái vận váy trắng lười biếng đứng dựa người vào cánh cửa trúc hãy còn xanh, nhàn nhạt mở miệng nói: "Vô Hoan. ngươi và bé con lại tị nạnh tranh cãi cái gì thế?"
"Phong Hoa, ngươi ấy lúc nào cũng bênh vực nó cả."
Cậu bé chạy phình phịch đến bên cô gái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng điệu nũng nịu làm nũng: "Mẹ là tốt nhất! Mẹ là nữ nhân tốt nhất trên đời này!"
Cô gái khom lưng, nhéo khuôn mặt trắng noãn phụng phịu của đứa bé, cười nói: '"Con là đồ quỷ nhỏ dẻo miệng. Từ khi con ra đời chỉ thấy một mình mẹ con là nữ nhân, sao biết là 'nhất'?"
Cậu bé cười hì hì, nhưng không cãi lại, nhanh như chớp đã chạy vào trong nhà.
Cơn gió mát từ từ thổi qua, cuốn theo mùi hương hoa cỏ ngập tràn trong cốc. Cô gái chậm rãi đến gần nam tử, nàng thu lại nét cười, nghiêm mặt nói: "Vô Hoan, rất cảm ơn sự chiế cố của người suốt bảy năm qua."
"Một câu cảm ơn là xong chuyện sao?" Nam tử có tên là Hoa Vô Hoan nhướng hàng lông mày cong đẹp, khóe miệng xuất hiện một nụ cười gian tà, "Ngươi cũng không nghĩ lại xem, năm đó là ai cứu ngươi từ quỷ môn quan trở ra? Là ai đã ngày đêm nghiên cứu thuốc tốt để bảo vệ cả mẹ lẫn con các ngươi đều được bình an? Đại ân đại đức này, nói thế nào cũng nên lấy thân báo đáp chứ?"
"Cũng được thôi." Cô gái nhếch môi khẽ cười, đôi mắt sáng lấp lánh xuất hiện tia sáng trêu chọc gian tà, "Đợi đến khi nào ngươi đánh thắng được ta rồi hãy nói."
"Ngươi, ngươi..." Hoa Vô Hoan lùi lại hai bước, tay bụm ngay trước ngực, ra vẻ như vô cùng đau đớn xót xa: "Đường Phong Hoa! Ngươi là đồ nữ nhân độc ác, ấy vậy mà cứ tự nhiên đâm thẳng vào tôn nghiêm của nam nhân như vậy!"
Đường Phong Hoa ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười giòn tan trôi theo cơn gió bay xa. Dung nhan xinh đẹp, tuyệt sắc càng thêm rạng rỡ, chói lòa dưới ánh nắng rực rỡ của trời cao.
Hoa Vô Hoan từ từ hạ tay xuống, khẽ liếc mắt nhìn nàng chăm chú. Hắn quen biết nàng hơn mười năm, không ai hiểu nàng hơn hắn. Trong thời gian sống bảy năm tại cốc này, ngoại trừ những lúc ở cùng con trai Đường Bách ra, nàng chưa bao giờ bật ra tiếng cười xuất phát từ trái tim. Ngay cả nụ cười như hoa với lúm đồng tiền chúm chím ngay lúc này đây, cũng chứa đựng sự lạnh lẽo của núi tuyết ngàn năm.
"Ha ha!" Đường Phong Hoa ngừng cười, khẽ than: "Vô Hoan, sức khỏe của ta gần như bình phục hoàn toàn, có thể ra khỏi cốc được rồi."
"Ngươi muốn đi tìm hắn?" Hoa Vô Hoan nhíu mày, trên khuôn mặt khôi ngô hiện lên chút lo lắng.
Đường Phong Hoa không trả lời, mạch nước ngầm trong đôi mắt sâu hun hút đã bắt đầu chuyển động. Đêm hôm đó, cùng một nhát kiếm kia, đã khiến nàng không chỉ phải nẳm trên giường bảy năm, hơn hết là đã làm nàng mất đi một đứa bé khác trong bụng. Bách nhi lẽ ra phải có một người anh em sinh đôi. Nếu không nhờ y thuật của Vô Hoan, e rằng ngay cả cốt nhục Bách nhi cũng không giữ được.
Mối thù sát thân, mối hận mất con, Đường Phong Hoa nàng há có thể có thù không báo được!
"Ngươi định dẫn Tiểu Bách ra khỏi cốc?" Trong mắt Hoa Vô Hoan mang chút u buồn, nhưng vẫn giả bộ điềm nhiên như không mà hỏi thăm.
"Bách nhi vẫn nên ở lại trong cốc thì tốt hơn." Đường Phong Hoa lắc đầu, nheo mắt nhìn về phía đông nam. Kim Lăng, năm đó nàng chưa kịp bước vào, hôm nay nàng nhất định sẽ quay trở lại!
Hoa Vô Hoan nhìn theo ánh mắt của nàng, lên tiếng: "Kim lăng đã đổi chủ từ lâu, người kia đã dăng cơ làm Hoàng đế. Ngươi muốn chiêu binh khởi nghĩa hả?"
Đường Phong Hoa cong khóe môi lên cao, giọng nói giòn tan ví như tiếng va chạm leng keng của kim loại, lạnh đến thấu xương: "Giang sơn của hắn ta, ta chẳng thèm. Mạng của hắn ta, ta cũng chẳng buồn lấy. Ta chỉ muốn hắn ta hoàn lại sự đau đớn của một nhát kiếm xuyên tim kia!"
"Được!" Hoa Vô Hoan vỗ mạnh tay bôm bốp, hào sảng nói lớn: "Ngươi cứ đi đi, ta sẽ làm hậu thuẫn kiên cố cho ngươi! Kẻ nào ngăn cản con đường báo thù của ngươi, Hoa Vô Hoan ta sẽ giết kẻ đó thay ngươi!"
Bầu không khí đang cực kỳ nghiêm túc, cậu bé chạy nào từ trong nhà trúc không đúng lúc, kêu la mếu máo: "Mẹ! Mẹ muốn đi đâu? Bách nhi cũng muốn đi!"
Tia sắc bén trong đáy mắt của Đường Phong Hoa liền biến mất. Ống tay áo phất lên cao, dải lụa trắng trong tay áo bung ra. Dải lụa cuộn tròn xung quanh thắt lưng cậu bé một cách chuẩn xác, nhanh chóng đưa cậu bé vào vòng tay của nàng.
"Mẹ..." Đường Bách nịnh nọt mà nhào vào long nàng, hôn một cái lên má nàng: "Bách nhi yêu mẹ nhất. Mẹ sẽ mang Bách nhi ra khỏi cốc đúng không?"
"Mẹ nói muốn xuất cốc lúc nào?" Đường Phong Hoa nhướng mày, vẻ mặt rất vô tội.
"Hứ hứ!" Đường bách không vui liền vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, những ngõn tay bụ bẫm chạm vào mặt Đường Phong Hoa, "Mẹ nói dối không chớp mắt. Vừa rồi Bách nhi đã nghe thấy hết rồi! Mẹ muốn đi báo thù, bởi vì có một người đã cầm kiếm đâm vào tim mẹ, cho nên mẹ muốn đi đâm thủng tim của kẻ đó." Khuôn mặt be bé đáng yêu cau có cả lại, căm phẫn nói: "Là thằng cu khốn nạn nào dám ám sát mẹ? Ông dây xuất cốc đi xử hắn!"
Đường Phong Hoa sững sờ, tức giận đánh mắt sang Hoa Vô Hoan.
Hoa Vô Hoan nhún nhún vai, môi chề ra, đành phải nói: "Không phải do ta dạy. Tất cả đều do đám giang hồ vô lại, đanh đá xông vào cốc ăn cắp thuốc lần trước. Bọn chúng mở miệng là ông đây với bố mày."
Đường Phong Hoa buông cậu bé ra, nghiêm mặt dạy bảo: "Sau này con không được tự xưng là 'Ông đây' nữa, có nghe không hả?"
Cái miệng Đường Bách móp méo, ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi." Nhưng chỉ tỏ ra nhu thuận một giây, giây sau đã làm ầm ĩ cả lên: "Mẹ cấm con! Không công bằng, mẹ lại cấm con!"
Nhìn đôi mắt chớp chớp của cậu bé, giọt nước mắt lớn chập chừng muốn tràn qua khỏi khóe mắt. Đường Phong Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát đứng yên nhìn con diễn trò.
"Sư phụ!" Thấy mẹ không chịu nhường hắn một bước, Đường Bách liền quay sang túm chặt vạt áo của Hoa Vô Hoan mà lắc qua lắc lại, bày ra bộ dạng tươi cười ngây thơ, "Sư phụ tốt nhất! Sư phụ nói giúp Bách nhi với mẹ một chút đi! Nói mẹ đừng có cấm Bách nhi mà!"
"Lúc này mới biết gọi sư phụ cơ đấy." Hoa Vô Hoan cười giễu. "Ta không có loại đồ đệ bất hiếu như nhà ngươi."
Đường Bách vừa nghe xong là bật khóc "oa oa". Nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống. Bộ dạng thê thảm khiến người ta không khỏi thương tâm.
Đường Phong Hoa không chịu đựng nổi nữa, nhíu mày nắm chiếc khăn tay qua đó: "Tự mình lau nước mắt sạch sẽ đi. Khóc nữa thì sẽ không thương lượng được!"
Đường Bách chụp được chiếc khăn tay, nhanh chóng nín khóc và lại mỉm cười như thường, cười hì hì lại nói: "Bách nhi là nam tử đại trượng phu, tuyệt đối không khóc!"
Đường Phong Hoa khẽ liếc mắt vể phía Hoa Vô Hoan, hai người đã đạt đến trình độ hiểu ý trong im lặng. Nàng mới mở miệng nói: "Nếu con muốn xuất cốc, cùng đi báo thù với mẹ, thì con phải đáp ứng với mẹ ba điều kiện."
"Ba trăm cái cũng được!" Đường Bách lau mặt qua loa, lớn tiếng trả lời.
"Thứ nhất, không được hỏi kẻ thù là ai. Thứ hai, không được ai cũng xưng huynh gọi đệ. Thứ ba, không được lười biếng, phải luyện Xuyên vân tiễn thật tốt."
"Trao đổi xong!" đường Bách ưỡn cao ngực, rất có khí thế mà trả lời: "Đừng nói Xuyên vân tiễn, xuyên mắt, xuyên tai xuyên tim đều không thành vấn đề!"
Đường Phong Hoa nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại mơ hồ tối sầm hẳn đi. Con trai tư chất thông minh, có thể nói là kỳ tài hơn người, chẳng biết là kế thừa thiên phú từ nàng, hay từ người kia...
Cơn gió nhẹ khẽ lay mái tóc dài, nàng ngửa đầu nhắm mắt. Chuyện đi Kim Lăng, đường sá khó khăn nguy hiểm. Kẻ thù của nàng không chỉ có một người kia. Bàn tay phía sau màn kịch hại nàng năm đó, nàng ắt sẽ tìm ra, quyết không bỏ qua!
Trong đêm tối tĩnh mịch, rừng cây thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu da diết thê lương của chim quốc quốc, đồ thêm vài phần ghê rợn vào bầu không khí xơ xác tiêu điều.
Một cô gái mặc váy trắng, hai tay bị trói chặt, nhưng khuôn mặt vẫn trầm tĩnh nghiêm nghị như trước. Cô bước từng bước đi về phía đám người. Dung mạo của cô cũng không quá xuất chúng, chỉ có đôi mắt trong suốt gần giống như viên ngọc trân bảo phát sáng, sáng ngời lung linh đến mức khiến người ta không dám nhìn gần.
Cô không nhìn ai, chiếc cằm đẹp hơi nghếch lên, mặt mày vẫn trầm lặng lẫm liệt. Phong thái cao ngạo thấy chết không sờn kia như ngọn lửa thêm bừng cháy phừng phực trong mắt người khác, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu.
"Giết nàng ta!" Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, xuyên thủng màn đêm hắc ám, như tảng đá lớn rớt phịch vào trái tim, lập tức kích động cơn sóng phẫn nộ trào dâng.
"Giết tên mật thám này!"
"Mật thám đáng chết! Phải trừng trị theo quân pháp!"
"Xử tử nàng ta!"
"Xử tử!"
...
Không ngừng có người phụ họa, trong nháy mắt sự phẫn nộ đã rung trời. Cô gái áo trắng khẽ nhếch môi cười khẩy đầy châm biếm. Nàng không hề nhìn về phía đám người đang kêu gào kia, ánh mắt lạnh căm bắn thẳng về phía nam tử cao lớn mặc áo giáp bạc.
Nàng và hắn đã là vợ chồng ba năm, kề vai sát cánh trên cùng chiến tuyến, cùng nhau giết giặc, công thành nhiều vô số. Hôm nay, hắn muốn tự tay giết nàng sao?
Người đàn ông đứng đó, tay cầm thanh bảo kiếm tỏa ra bốn phía những tia sáng màu đỏ chói mắt. Thanh kiếm lành lạnh sắc bén giống như bầu không khí bao quanh hắn lúc này. Hắn cũng đang nhìn nàng chằm chặp, khuôn mặt anh tuấn hào hùng không chút cảm xúc, ánh mắt thâm trầm, phúc tạp.
Bên nhau ba năm, hắn lại không biết người bên gối lại rắp tâm hại người!
"Ta hỏi ngươi một lần cuối. Người có phản bội quân hiên viên hay không?" Nam tử mở miệng nói thật chậm, từng lời như mũi đinh sắc nhọn mang theo máu và đau đớn đâm phập vào trái tim tối tăm.
Cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt chốc lát đã xuyên thủng người yêu dấu đối diện, để nhìn lại những tháng ngày tràn ngập khói lửa chiến tranh đã ở một chốn xa xôi... Hơn mootj ngàn ngày đó, nàng đã đối với hắn ra sao, lẽ nào hắn vô tri vô giác sao?
Trong mắt của người đàn ông, tư thế kiên quyết của nàng là sự khinh thường ngầm thừa nhận. Một dòng hận ý như thủy triều tẩm độc tố, chậm rãi dâng lên từ đáy lòng. No thấm vào mọi ngõ ngách, ngay cả huyết mạch và linh hồn đều đang quằn quại. Cánh tay cầm kiếm cuối cùng cũng giơ lên cao, chĩa mũi kiếm về phía nàng.
Lưỡi kiếm lóe sáng, sát khí ngùn ngụt.
Cô gái liếc nhìn thanh bảo kiếm lạnh lẽo kia, khẽ cười nhạt. Chuôi kiếm huyền băng này là do đích thân nàng chế tạo dành tặng hắn. Tối nay hắn cầm thanh kiếm này đâm vào trái tim của nàng ư? Chuyện mỉa mai nực cười nhất trên thế gian này, cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi!
"Đường Phong Hoa." Nam tử trầm giọng gọi cả tên lẫn họ của nàng. Nhớ đêm động phòng hoa chúc năm đó. hắn cũng đã gọi nàng như vậy. Khi đó hắn thành kính và trịnh trọng xác nhận một lần, xác nhận nàng là thê tử đời này kiếp này của hắn.
"Hiên Viên Triệt." Nụ cười bên khóe môi của cô gái vẫn không thay đổi, như ánh mắt lại như đầm sâu lạnh giá, tầng tầng lớp lớp băng giá khó lòng tan chảy. Nàng biết, lúc này đây hắn là đang xác nhận kẻ địch của hắn.
"Nửa tháng trước, quân ta tiến đánh Kim Lăng, nắm chắc phần thắng." Người đàn ông cầm kiếm tiến về phía trước một bước dài, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng hà khắc, "Ngươi đã dùng bồ câu đưa tin, tiết lộ kế hoạch tác chiến, dẫn đến việc quân ta sắp thắng lại bại!"
"Hai năm trước, ta giúp ngươi đánh hạ Kim Châu." Cô gái cũng soải bước về phía trước, đưa mắt nhìn tahwngr vào hắn, giọng nói thanh lạnh và hùng hồn, "Một năm rưỡi trước, ta bày binh bố trận đẩy lùi quân Tào. Mười tháng trước, ta đề nghị vượt sông chiếm Cảng Thành. Nửa năm trước, ta đi thu mua lương thảo để bảo đảm quân Hiên Viên thuận lời tiến gần Kim Lăng."
Tất cả những điều đó, cũng không bù đắp nổi một trận thua!
"Mười ngày trước, ngươi tiến cử Hiên Viên phong dẫn quân tiên phong, vượt núi đánh úp bất ngờ. Phong trúng mai phục, toàn quân bị tiêu diệt! bảy ngày trước, quân ta phát động tiến công toàn diện, quân địch đã biết rõ tình hình quân sự của ta từ trước, quân ta thiệt hại năm mươi ngàn binh!" Người đàn ông cất cao giọng, sằng giọng dọa người: "Mấy chục ngàn sinh mạng còn cuộc sống rộng mở phía trước đó đều phải chấm dứt trên tay ngươi! Tính mạng bào đệ của ta cũng chết trên tay ngươi!"
Cô gái nghiêm mặt, im lặng ngóng nhìn hắn. Hắn không tin nàng, quyết dồn nàng vào chỗ chết. Đã vậy, nàng còn có thể nói gì được đây?
Nam tử đó tiến đến gần, vung thanh kiếm lên, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào ngực nàng!
Một làn gió đêm thổi qua, cánh rừng rậm rạp khẽ lay động, tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc giống như có người đang khe khẽ ngâm nga một khúc ca khóc than đưa đám thê lương. Những đôi mắt của hàng vạn binh sĩ trong rừng nhìn lom lom vào hai người, tựa như vô số bùa đòi mạng vô hình ghim chặt vào bonhs dáng đó.
Bốn mắt nhìn nhau, không có lời nào được nói ra nữa. Ánh mắt sâu sắc của hắn phản chiếu lên đáy mắt trong veo của nàng. Trong phút chốc dường như được thấy hình ảnh song hành cùng chống kẻ địch chốn sa trường... Tiếng hát rộn ràng trên đỉnh núi... Những đêm đầu ấp tay gối trong doanh trướng...
Không tìm kiếm lại được, cũng không trở về được nữa.
"Giết nàng ta!" Có người gùa theo.
"Giết!"
"Giết đi!"
...
Tiếng hò reo ngút trời, sát khí đậm dặc lan tỏa khắp nơi. Ánh trăng trên trời cao xa xa đang lấp ló sau áng mây đen. Thoáng chốc, bầu trời chuyển từ sáng sang đen tối, chỉ nhìn thấy mờ mờ. Cánh chim diều hâu phóng vút lên cao, lượn qua vách núi đen như một tia chớp và biến mất trong không trung.
Đáy mắt của người đàn ông đã nổi những tia máu. Bàn tay cầm kiếm xưa nay luôn cực kỳ ổn định, nay lại hằn cả gân xanh.
Yêu và hận, cuối cùng lại kết thúc tại thời khắc này.
Cô gái vẫn đứng yên, đôi mắt sáng nhẹ nhàng nheo lại, nhưng không nhắm hoàn toàn. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy, nàng chết bởi tay ai.
Trong im lặng nặng nề bức bối, cuối cùng tiếng gầm như dã thú của nam tử cũng bật ra từ sâu trong cuống họng. Cổ tay rung lên, mũi kiếm vọt tới trước. "Phập" cắt đứt quần áo trắng ngần kia!
Một vệt máu nhuộm đỏ váy áo trắng như vầng trăng non, từ từ lan ra.
Hơn mười nghìn binh sĩ đang hưng phấn, điên cuồng hò reo rần rật, giống như có trận bão quét qua khu rừng rậm.
Người đàn ông nhắm chặt mắt, ngửa mặt lên trời. Hắn rống to một tiếng, tay phải dùng lực mạnh hơn. Mũi kiếm đâm sau vào trong, ngắm ngay trái tim.
Cú đêm lượn vong trên cao, tiếng kêu quan quát ghê rợn, giống như đang chờ để uống máu ăn thịt. Ánh trăng tàn xa vời chui ra khỏi đám mây, sáng sáng ảm đạm. Trên chiếc váy trắng tinh của cô gái đã đẫm máu đỏ tươi, giống như một đóa hoa tường vi xinh đẹp đang khoe sắc rực rỡ.
Thanh bảo kiếm trong tay nam tử rớt phịch xuống đất, những ngón tay run run hướng về trước, sượt qua làn tóc đen dài đang bị gió thổi tung bay của cô gái, cuối cùng cũng không chạm vào được mái tóc đen kia...
---Hết chương 0---
Chương 1 - Quay trở lại
Dưới ánh nắng ngày hè vàng rực chói chang, nhiều loại hoa cỏ thảo dược xanh tươi mơn mởn. Bầu trời xanh lam quang đãng, không khí lại mát rượi như mùa xuân.
Trước căn nhà được bao quanh bởi hàng rào trúc, một cậu bé lao vút chân bên này soạt bên kia, miệng thì la toáng lên: "Tiểu Hoa, ngươi đừng có bay nhanh như vậy! Chờ ta một chút coi!"
Nam tử áo tím bị gọi là "Tiểu Hoa" liền dừng lại trên đầu ngón chân, đứng trên đỉnh bờ rào, tức giận nói: "Tiểu Bách, mẹ con không dạy con phải lễ phép với trưởng bối sao hả?"
Cậu bé ngoác miệng cười, nghiêng đầu sang bên ra vẻ suy tư. Đôi chân nho nhỏ múp míp đứng cọ cọ vài cái. Sau đó, "vút" một cái, đã thấy đứng trên hàng hàng rào.
Nam tử áo tím tiện tay chộp được, tóm áo cậu bé giơ lên cao, tức giận quát: "Gọi sư phụ! Không thì ta sẽ không cho con xuống!"
Cậu bé tuyệt đối không sợ. Đôi mắt đen láy, tròn vo nhấp nháy. Cậu bé quay về hướng căn nhà trúc, bỗng nhiên cất cao giọng gọi lớn: "Mẹ! Mẹ ơi! Tiểu Hoa lại bắt nạt con rồi! Hu hu hu!"
Một cô gái vận váy trắng lười biếng đứng dựa người vào cánh cửa trúc hãy còn xanh, nhàn nhạt mở miệng nói: "Vô Hoan. ngươi và bé con lại tị nạnh tranh cãi cái gì thế?"
"Phong Hoa, ngươi ấy lúc nào cũng bênh vực nó cả."
Cậu bé chạy phình phịch đến bên cô gái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng điệu nũng nịu làm nũng: "Mẹ là tốt nhất! Mẹ là nữ nhân tốt nhất trên đời này!"
Cô gái khom lưng, nhéo khuôn mặt trắng noãn phụng phịu của đứa bé, cười nói: '"Con là đồ quỷ nhỏ dẻo miệng. Từ khi con ra đời chỉ thấy một mình mẹ con là nữ nhân, sao biết là 'nhất'?"
Cậu bé cười hì hì, nhưng không cãi lại, nhanh như chớp đã chạy vào trong nhà.
Cơn gió mát từ từ thổi qua, cuốn theo mùi hương hoa cỏ ngập tràn trong cốc. Cô gái chậm rãi đến gần nam tử, nàng thu lại nét cười, nghiêm mặt nói: "Vô Hoan, rất cảm ơn sự chiế cố của người suốt bảy năm qua."
"Một câu cảm ơn là xong chuyện sao?" Nam tử có tên là Hoa Vô Hoan nhướng hàng lông mày cong đẹp, khóe miệng xuất hiện một nụ cười gian tà, "Ngươi cũng không nghĩ lại xem, năm đó là ai cứu ngươi từ quỷ môn quan trở ra? Là ai đã ngày đêm nghiên cứu thuốc tốt để bảo vệ cả mẹ lẫn con các ngươi đều được bình an? Đại ân đại đức này, nói thế nào cũng nên lấy thân báo đáp chứ?"
"Cũng được thôi." Cô gái nhếch môi khẽ cười, đôi mắt sáng lấp lánh xuất hiện tia sáng trêu chọc gian tà, "Đợi đến khi nào ngươi đánh thắng được ta rồi hãy nói."
"Ngươi, ngươi..." Hoa Vô Hoan lùi lại hai bước, tay bụm ngay trước ngực, ra vẻ như vô cùng đau đớn xót xa: "Đường Phong Hoa! Ngươi là đồ nữ nhân độc ác, ấy vậy mà cứ tự nhiên đâm thẳng vào tôn nghiêm của nam nhân như vậy!"
Đường Phong Hoa ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười giòn tan trôi theo cơn gió bay xa. Dung nhan xinh đẹp, tuyệt sắc càng thêm rạng rỡ, chói lòa dưới ánh nắng rực rỡ của trời cao.
Hoa Vô Hoan từ từ hạ tay xuống, khẽ liếc mắt nhìn nàng chăm chú. Hắn quen biết nàng hơn mười năm, không ai hiểu nàng hơn hắn. Trong thời gian sống bảy năm tại cốc này, ngoại trừ những lúc ở cùng con trai Đường Bách ra, nàng chưa bao giờ bật ra tiếng cười xuất phát từ trái tim. Ngay cả nụ cười như hoa với lúm đồng tiền chúm chím ngay lúc này đây, cũng chứa đựng sự lạnh lẽo của núi tuyết ngàn năm.
"Ha ha!" Đường Phong Hoa ngừng cười, khẽ than: "Vô Hoan, sức khỏe của ta gần như bình phục hoàn toàn, có thể ra khỏi cốc được rồi."
"Ngươi muốn đi tìm hắn?" Hoa Vô Hoan nhíu mày, trên khuôn mặt khôi ngô hiện lên chút lo lắng.
Đường Phong Hoa không trả lời, mạch nước ngầm trong đôi mắt sâu hun hút đã bắt đầu chuyển động. Đêm hôm đó, cùng một nhát kiếm kia, đã khiến nàng không chỉ phải nẳm trên giường bảy năm, hơn hết là đã làm nàng mất đi một đứa bé khác trong bụng. Bách nhi lẽ ra phải có một người anh em sinh đôi. Nếu không nhờ y thuật của Vô Hoan, e rằng ngay cả cốt nhục Bách nhi cũng không giữ được.
Mối thù sát thân, mối hận mất con, Đường Phong Hoa nàng há có thể có thù không báo được!
"Ngươi định dẫn Tiểu Bách ra khỏi cốc?" Trong mắt Hoa Vô Hoan mang chút u buồn, nhưng vẫn giả bộ điềm nhiên như không mà hỏi thăm.
"Bách nhi vẫn nên ở lại trong cốc thì tốt hơn." Đường Phong Hoa lắc đầu, nheo mắt nhìn về phía đông nam. Kim Lăng, năm đó nàng chưa kịp bước vào, hôm nay nàng nhất định sẽ quay trở lại!
Hoa Vô Hoan nhìn theo ánh mắt của nàng, lên tiếng: "Kim lăng đã đổi chủ từ lâu, người kia đã dăng cơ làm Hoàng đế. Ngươi muốn chiêu binh khởi nghĩa hả?"
Đường Phong Hoa cong khóe môi lên cao, giọng nói giòn tan ví như tiếng va chạm leng keng của kim loại, lạnh đến thấu xương: "Giang sơn của hắn ta, ta chẳng thèm. Mạng của hắn ta, ta cũng chẳng buồn lấy. Ta chỉ muốn hắn ta hoàn lại sự đau đớn của một nhát kiếm xuyên tim kia!"
"Được!" Hoa Vô Hoan vỗ mạnh tay bôm bốp, hào sảng nói lớn: "Ngươi cứ đi đi, ta sẽ làm hậu thuẫn kiên cố cho ngươi! Kẻ nào ngăn cản con đường báo thù của ngươi, Hoa Vô Hoan ta sẽ giết kẻ đó thay ngươi!"
Bầu không khí đang cực kỳ nghiêm túc, cậu bé chạy nào từ trong nhà trúc không đúng lúc, kêu la mếu máo: "Mẹ! Mẹ muốn đi đâu? Bách nhi cũng muốn đi!"
Tia sắc bén trong đáy mắt của Đường Phong Hoa liền biến mất. Ống tay áo phất lên cao, dải lụa trắng trong tay áo bung ra. Dải lụa cuộn tròn xung quanh thắt lưng cậu bé một cách chuẩn xác, nhanh chóng đưa cậu bé vào vòng tay của nàng.
"Mẹ..." Đường Bách nịnh nọt mà nhào vào long nàng, hôn một cái lên má nàng: "Bách nhi yêu mẹ nhất. Mẹ sẽ mang Bách nhi ra khỏi cốc đúng không?"
"Mẹ nói muốn xuất cốc lúc nào?" Đường Phong Hoa nhướng mày, vẻ mặt rất vô tội.
"Hứ hứ!" Đường bách không vui liền vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, những ngõn tay bụ bẫm chạm vào mặt Đường Phong Hoa, "Mẹ nói dối không chớp mắt. Vừa rồi Bách nhi đã nghe thấy hết rồi! Mẹ muốn đi báo thù, bởi vì có một người đã cầm kiếm đâm vào tim mẹ, cho nên mẹ muốn đi đâm thủng tim của kẻ đó." Khuôn mặt be bé đáng yêu cau có cả lại, căm phẫn nói: "Là thằng cu khốn nạn nào dám ám sát mẹ? Ông dây xuất cốc đi xử hắn!"
Đường Phong Hoa sững sờ, tức giận đánh mắt sang Hoa Vô Hoan.
Hoa Vô Hoan nhún nhún vai, môi chề ra, đành phải nói: "Không phải do ta dạy. Tất cả đều do đám giang hồ vô lại, đanh đá xông vào cốc ăn cắp thuốc lần trước. Bọn chúng mở miệng là ông đây với bố mày."
Đường Phong Hoa buông cậu bé ra, nghiêm mặt dạy bảo: "Sau này con không được tự xưng là 'Ông đây' nữa, có nghe không hả?"
Cái miệng Đường Bách móp méo, ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi." Nhưng chỉ tỏ ra nhu thuận một giây, giây sau đã làm ầm ĩ cả lên: "Mẹ cấm con! Không công bằng, mẹ lại cấm con!"
Nhìn đôi mắt chớp chớp của cậu bé, giọt nước mắt lớn chập chừng muốn tràn qua khỏi khóe mắt. Đường Phong Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát đứng yên nhìn con diễn trò.
"Sư phụ!" Thấy mẹ không chịu nhường hắn một bước, Đường Bách liền quay sang túm chặt vạt áo của Hoa Vô Hoan mà lắc qua lắc lại, bày ra bộ dạng tươi cười ngây thơ, "Sư phụ tốt nhất! Sư phụ nói giúp Bách nhi với mẹ một chút đi! Nói mẹ đừng có cấm Bách nhi mà!"
"Lúc này mới biết gọi sư phụ cơ đấy." Hoa Vô Hoan cười giễu. "Ta không có loại đồ đệ bất hiếu như nhà ngươi."
Đường Bách vừa nghe xong là bật khóc "oa oa". Nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống. Bộ dạng thê thảm khiến người ta không khỏi thương tâm.
Đường Phong Hoa không chịu đựng nổi nữa, nhíu mày nắm chiếc khăn tay qua đó: "Tự mình lau nước mắt sạch sẽ đi. Khóc nữa thì sẽ không thương lượng được!"
Đường Bách chụp được chiếc khăn tay, nhanh chóng nín khóc và lại mỉm cười như thường, cười hì hì lại nói: "Bách nhi là nam tử đại trượng phu, tuyệt đối không khóc!"
Đường Phong Hoa khẽ liếc mắt vể phía Hoa Vô Hoan, hai người đã đạt đến trình độ hiểu ý trong im lặng. Nàng mới mở miệng nói: "Nếu con muốn xuất cốc, cùng đi báo thù với mẹ, thì con phải đáp ứng với mẹ ba điều kiện."
"Ba trăm cái cũng được!" Đường Bách lau mặt qua loa, lớn tiếng trả lời.
"Thứ nhất, không được hỏi kẻ thù là ai. Thứ hai, không được ai cũng xưng huynh gọi đệ. Thứ ba, không được lười biếng, phải luyện Xuyên vân tiễn thật tốt."
"Trao đổi xong!" đường Bách ưỡn cao ngực, rất có khí thế mà trả lời: "Đừng nói Xuyên vân tiễn, xuyên mắt, xuyên tai xuyên tim đều không thành vấn đề!"
Đường Phong Hoa nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại mơ hồ tối sầm hẳn đi. Con trai tư chất thông minh, có thể nói là kỳ tài hơn người, chẳng biết là kế thừa thiên phú từ nàng, hay từ người kia...
Cơn gió nhẹ khẽ lay mái tóc dài, nàng ngửa đầu nhắm mắt. Chuyện đi Kim Lăng, đường sá khó khăn nguy hiểm. Kẻ thù của nàng không chỉ có một người kia. Bàn tay phía sau màn kịch hại nàng năm đó, nàng ắt sẽ tìm ra, quyết không bỏ qua!
Tác giả :
Khuynh Thân