Luật Sư Và Bị Cáo
Chương 49: Loco
Ven vịnh East Hamptons có một bãi biển đầy sỏi màu xám, cứ chiều Chủ nhật lại có nhiều người Dominica, Ecuador và Costa Rica chơi bóng chuyền. Trong tuần, họ dành bảy chục giờ xén bãi cỏ, tỉa hàng rào, hớt váng bể bơi. Ban đêm, họ chen chúc trong các ngôi nhà mái thoải, từ phố nhìn vào nom bình thường nhưng đã chia thành ba chục khối. Chiều Chủ nhật, họ sẵn sàng đập phá.
Những trò chơi này thật hoang dã. Bạn có thể uống rượu, đánh bạc, nhảy salsa và đủ thứ trò giật gân, thái quá kiểu Mỹ Latinh. Cứ khoảng ba phút, lại phải tách hai võ sĩ hạng gà da nâu ra. Năm phút sau, họ vỗ lưng nhau. Năm phút nữa, họ bơi cùng nhau.
Tôi đang nằm trên chiếc ghế dài màu xanh tróc lở xem một phim truyền hình nhiều tập Latinh, cách cuộc ẩu đả dăm chục mét.
Lúc đó là sáu giờ năm mươi, tôi dậy sớm như thường lệ.
Chuyện này chẳng phải ngẫu nhiên. Nó là một phần trong hợp đồng thuê biểu diễn, đòi hỏi phải trình diễn trung thành và chi tiết. Tôi rất khoái trò này. Nó cho tôi thời gian để châm điếu xì gà và ngắm các du thuyền thuộc Câu lạc bộ Thuyền buồm Devon trở buồm về nhà.
Lẽ ra tôi nên giảm bớt. Sát thủ chuyên nghiệp Davidoff là tên thứ ba của tôi trong tuần. Nhưng cuộc sống là gì nếu không có sự xấu xa? Cuộc sống là gì với sự xấu xa? Bạn có biết Freud hút nửa tá xì gà mỗi ngày? Ông ta chết vì ung thư vòm họng, và tôi thích nghĩ đến cách trả miếng nên thơ là kể lại với thế giới rằng mọi gã đều muốn giết cha mình và cả người tình của mẹ bằng cách đó. Tôi không biết gì về bạn, nhưng tôi không cần biết.
Nói đến những người đầy quyền lực, xin dồn một hồi trống, vì Gã Kỳ quặc của tôi sắp đến đây, mười một phút nữa, gã rất đúng giờ.
Mặc quần jeans Helmut Lang giá ba trăm đô, rách te tua và bạc phếch bên phải, áo dài tay có mũ màu xanh nhạt bằng hàng casơmia, có Trời-mới-biết-đắt-chừng nào, trông gã giống một người ngày nào cũng là ngày nghỉ cuối tuần. Nhưng ai dại mà nói với gã? Không phải tôi, người anh em ạ, và người ta gọi tôi là Loco (Thằng Điên) vì một lý do.
- Chuyện gì thế? - Gã Kỳ quặc hỏi, không vui vẻ như phần lớn người khác hay dùng. Ra khỏi miệng Gã Kỳ quặc, nghe như “Chuyện khó nhằn của cậu là gì?” hoặc “Lúc này chuyện khó nhằn của cậu là gì?”. Nhưng lúc này nó không phải là của tôi, mà làcủa chúng tôi, sẽ làm gã lo hơn mười lần.
- Hình như chúng ta có một ông bạn, - tôi nói. - Sau nhà của Wilson.
- Thật ư? Ai bảo thế?
- Lindgren.
- Khốn kiếp. - So với mọi lầm lỗi không đáng kể của hắn, Gã Kỳ quặc có một biệt tài đáng nể là cắt đuôi.
Bên dưới, một cầu thủ bóng chuyền say khướt đang chỉ vào vết quả bóng trên cát và gào lên bằng tiếng Tây Ban Nha hoặc Bồ Đào Nha có vụ giết người tàn bạo.
- Giờ tôi nên làm gì, ông chủ?
- Làm bất cứ thứ gì cậu cho là tốt nhất.
- Bất cứ thứ gì tôi cho là tốt nhất ư, Gã Kỳ quặc?
- Khi nào làm xong, hãy cho tôi biết.
Rồi giống như làn khói từ điếu xì gà đắt giá, Gã Kỳ quặc biến mất, chỉ còn lại tôi, đêm tối và vũ điệu salsa.
Những trò chơi này thật hoang dã. Bạn có thể uống rượu, đánh bạc, nhảy salsa và đủ thứ trò giật gân, thái quá kiểu Mỹ Latinh. Cứ khoảng ba phút, lại phải tách hai võ sĩ hạng gà da nâu ra. Năm phút sau, họ vỗ lưng nhau. Năm phút nữa, họ bơi cùng nhau.
Tôi đang nằm trên chiếc ghế dài màu xanh tróc lở xem một phim truyền hình nhiều tập Latinh, cách cuộc ẩu đả dăm chục mét.
Lúc đó là sáu giờ năm mươi, tôi dậy sớm như thường lệ.
Chuyện này chẳng phải ngẫu nhiên. Nó là một phần trong hợp đồng thuê biểu diễn, đòi hỏi phải trình diễn trung thành và chi tiết. Tôi rất khoái trò này. Nó cho tôi thời gian để châm điếu xì gà và ngắm các du thuyền thuộc Câu lạc bộ Thuyền buồm Devon trở buồm về nhà.
Lẽ ra tôi nên giảm bớt. Sát thủ chuyên nghiệp Davidoff là tên thứ ba của tôi trong tuần. Nhưng cuộc sống là gì nếu không có sự xấu xa? Cuộc sống là gì với sự xấu xa? Bạn có biết Freud hút nửa tá xì gà mỗi ngày? Ông ta chết vì ung thư vòm họng, và tôi thích nghĩ đến cách trả miếng nên thơ là kể lại với thế giới rằng mọi gã đều muốn giết cha mình và cả người tình của mẹ bằng cách đó. Tôi không biết gì về bạn, nhưng tôi không cần biết.
Nói đến những người đầy quyền lực, xin dồn một hồi trống, vì Gã Kỳ quặc của tôi sắp đến đây, mười một phút nữa, gã rất đúng giờ.
Mặc quần jeans Helmut Lang giá ba trăm đô, rách te tua và bạc phếch bên phải, áo dài tay có mũ màu xanh nhạt bằng hàng casơmia, có Trời-mới-biết-đắt-chừng nào, trông gã giống một người ngày nào cũng là ngày nghỉ cuối tuần. Nhưng ai dại mà nói với gã? Không phải tôi, người anh em ạ, và người ta gọi tôi là Loco (Thằng Điên) vì một lý do.
- Chuyện gì thế? - Gã Kỳ quặc hỏi, không vui vẻ như phần lớn người khác hay dùng. Ra khỏi miệng Gã Kỳ quặc, nghe như “Chuyện khó nhằn của cậu là gì?” hoặc “Lúc này chuyện khó nhằn của cậu là gì?”. Nhưng lúc này nó không phải là của tôi, mà làcủa chúng tôi, sẽ làm gã lo hơn mười lần.
- Hình như chúng ta có một ông bạn, - tôi nói. - Sau nhà của Wilson.
- Thật ư? Ai bảo thế?
- Lindgren.
- Khốn kiếp. - So với mọi lầm lỗi không đáng kể của hắn, Gã Kỳ quặc có một biệt tài đáng nể là cắt đuôi.
Bên dưới, một cầu thủ bóng chuyền say khướt đang chỉ vào vết quả bóng trên cát và gào lên bằng tiếng Tây Ban Nha hoặc Bồ Đào Nha có vụ giết người tàn bạo.
- Giờ tôi nên làm gì, ông chủ?
- Làm bất cứ thứ gì cậu cho là tốt nhất.
- Bất cứ thứ gì tôi cho là tốt nhất ư, Gã Kỳ quặc?
- Khi nào làm xong, hãy cho tôi biết.
Rồi giống như làn khói từ điếu xì gà đắt giá, Gã Kỳ quặc biến mất, chỉ còn lại tôi, đêm tối và vũ điệu salsa.
Tác giả :
James Patterson & Peter De Jonge