Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 315: Người đàn ông là chủ gia đình
Editor: Tinh Di
Lúc đầu Diệp Thanh Hòa ngồi lại bàn ăn ngẩn người, sau đó đi về phòng. Cô ngồi trước cửa sổ suy nghĩ nhiều chuyện. Chiếc nhẫn đính hôn giống như rất nặng nề, đè lên khiến cô không thể nhấc tay, cũng đè lên lòng cô khiến nó nặng trịch….
Diệp Thanh Hòa nhớ lại thời gian ở bệnh viện, những lời Khương Vãn Ngư nói với cô, âm thanh không ngừng vang lên va chạm vào nhau khiến cô có chút hoảng loạn….
Diệp Thanh Hòa mở mắt, đẩy xe đến bên bàn để lấy giấy bút, bắt đầu luyện chữ.
Cô chép lại ‘Kinh Kim Cương’, hi vọng có thể tìm được sự tĩnh lặng cho bản thân.
Đây là một thói quen lúc nhỏ của cô…
Mẹ cô thường xuyên đọc Kinh Phật, cô ở cạnh nghe thuộc được không ít, đôi khi là chép lại lời bà đọc.
Về sau mẹ phát bệnh, mỗi ngày cô đều chép kinh, cho tới tận khi không còn ai đọc cho cô chép nữa……..
Không phải Kinh Phật cầu xin sức khoẻ an bình sao?
Về sau cô mới hiểu ra, mẹ hàng ngày đọc Kinh Phật là cầu cho cha con cô….
Nhưng dù cô thành tâm ghi chép bao nhiêu mẹ cũng không khoẻ lại được….
Nhưng trong khi chép Kinh, cô nhận ra tâm hồn mình thanh bình đến kì lạ, chỉ có sự thành tâm….
Có lẽ tính cách về sau của cô cũng ảnh hưởng từ thói quen này không hề ít.
Diệp Thanh Hòa tẩn mẩn viết, mỗi chữ như điêu khắc.
Mẹ Tưởng lâu không thấy cô gọi liền vào phòng xem xét, mới biết cô đang chăm chú chép Kinh.
“Kinh Kim Cương….” Mẹ Tưởng hỏi.
“Vâng…” Diệp Thanh Hòa trả lời nhưng không ngẩng lên, sợ sẽ viết sai.
Mẹ Tưởng nhìn cô chuyên tâm như vậy khẽ lắc đầu: “Tiểu Hà, trong thời gian bệnh của tiểu thư (mẹ của Diệp Thanh Hòa) chuyển biến xấu, tiểu thư từng nói đến mấy câu trong Kinh Kim Cương, dì nhớ không rõ lắm nhưng đại ý là, đời người giống như một giấc mơ, chuyện trên đời không thể lúc nào cũng hoàn mỹ, chúng ta đều không tránh được sự an bài của số phận. Tiểu thư còn nói, không thể tránh được sự an bài nên phải học buông tay, bởi vì phải có sứt mẻ mới có tròn đầy. Nếu như con không thể buông xuôi thì không nên ở chỗ này chép Kinh Phật, chính tâm không buông được thì có chép cũng vô ích…..”
Tay cầm bút của Diệp Thanh Hòa hơi cứng ngắc….
Cô biết mấy lời mẹ Tưởng nói là ở chương cuối của ‘Kinh Kim Cương’: “Tất cả mọi chuyện đều như một giấc mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng, như sương, như ánh chớp, chính là như vậy.”
Giấc mộng của cô….
“Dì không biết phải nói như thế nào, vì không thể hiểu hết được Kinh như tiểu thư, chỉ cảm thấy, cháu trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn xuất hiện trước mặt cháu, giống như đã được an bài từ trước. Cháu không buông, không bỏ được, nhưng không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào. Bây giờ chuyện đã thành như vậy, nên cùng nhau đối mặt, ân cũng được oán cũng được, chuyện gì đều có nhân quả của nó, tiểu Hà.”
Mẹ Tưởng đưa tay chỉ vào chữ ‘Tình’ có chút rối loạn của cô…….
Diệp Thanh Hòa không biết nói gì, cô đặt bút xuống, khẽ dựa vào người mẹ Tưởng.
Nhân quả luân hồi…..
Cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ Tưởng.
Diệp Thanh Hòa khẽ nói từ trong lòng mẹ Tưởng, “Vâng, trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng tiểu Hà vẫn có mẹ Tưởng bên cạnh, dì chính là món quà mà vận mệnh ban cho cháu. Cảm ơn dì, cảm ơn đã ở bên cháu….”
“Đứa nhỏ này, ý dì không phải…” Mẹ Tưởng không hiểu cô hiểu thành cái gì rồi?
Cô ngẩng đầu nhìn bà, mím môi cười.
Mẹ Tưởng thở dài vờ giận dữ trừng mắt với cô, đứa nhỏ này thông mình như vậy chẳng lẽ lại không hiểu lời bà nói? Cố tình chọc bà già này đúng không?
Cô bất ngờ ôm bà, “Cháu nói thật đó!”
Bà thở dài, “Đứa nhỏ này….”
Diệp Thanh Hòa yên lặng không trả lời.
“Tiểu Hà, con là phụ nữ, không cần quá ép buộc bản thân, phải sống sao để mình được hạnh phúc, có người yêu thương mình là chuyện quan trọng nhất….” Bà luôn mong muốn thấy hai người trẻ được hạnh phúc.
Tiểu Hà con bé từ nhỏ đã thông minh, cái gì cũng giỏi, nổi tiếng có thể khiến người đối diện níu lưỡi, là niềm tự hào của mọi người. Nhưng theo bà, một cô gái mạnh mẽ chắc chắn sẽ vất vả hơn. Thật không may con bé cũng bị bệnh như tiểu thư, nhưng như vậy càng cần có người chăm sóc, mà bà thì đã ngần này tuổi, không thể chăm sóc con bé cả đời, nhỡ bà đi rồi, con bé sẽ lẻ loi một mình trên cõi đời này thì phải làm sao? Trước giờ bà chưa từng nói những chuyện như vậy trước mặt tiểu Hà vì sợ con bé nghĩ ngợi. Bà chỉ tâm niệm một điều, bây giờ có thể một lòng một ý chăm sóc cho con bé….
Sau khi biết chuyện của tiểu Hà, bà không dám tin tưởng phó thác thêm một ai. Hơn nữa hai bên cũng đã đồng lòng với nhau, bà và tiểu Hà sẽ không chủ động tìm đến họ. Nhưng rồi cậu ấy tự tìm đến…..
Còn không phải định mệnh an bài sao?
Khi nhìn thấy Tiêu Y Đình đến đây, bà rất lo nhưng cũng rất mừng…..
Diệp Thanh Hòa vẫn không nói gì, vùi mặt vào người mẹ Tưởng…..
Bà nhẹ nhàng vỗ về cô, “Cháu mệt rồi hả? Vậy nên giường nghỉ một chút đi. Mà chút nữa Y Đình có về không?”
Anh có về không?
“Chuyện đó có liên quan tới cháu?” Cô khẽ lầu bầu.
Mẹ Tưởng nghe thấy giọng điệu của cô không khỏi vui mừng, giống như giận dỗi, yêu thương thoải mái hơn, không còn quá ép buộc bản thân…….
Bà khẽ vuốt mặt Diệp Thanh Hòa: “Được được được, không liên quan không liên quan, chỉ liên quan tới dì thôi! Dì phải đi nấu cơm cho thằng bé, sợ khi nó về sẽ đói bụng!”
“Mẹ Tưởng!” Diệp Thanh Hòa tỏ rõ không vui vẻ, “Dì thương anh ấy hơn thương cháu rồi!”
Bà cười trêu cô, “Không thương cô gia thì còn thương ai?” Bà coi Diệp Thanh Hòa như con cháu trong nhà nên với Tiêu Y Đình giống như cháu rể vậy.
“Sao dì lại gọi anh ấy là cô gia? Cháu không chấp nhận!” Diệp Thanh Hòa kịch liệt phản đối.
Mẹ Tưởng càng vui vẻ: “Không thừa nhận? Vậy mai dì phải kêu Y Đình treo giấy hôn thú ở giữa nhà mới được!”
“….” Cô không nghĩ anh không dám làm chuyện này…..
Mẹ Tưởng rời đi rồi cô vẫn ngồi lại bàn, nghĩ ngợi một chút lại tiếp tục chép Kinh.
Tầm gần cơm tối điện thoại của cô nhận được tin nhắn, không, là rất nhiều tin nhắn! Là từ ngân hàng! Thông báo tài khoản của cô đang dần ‘biến mất’!
Chuyện này là sao?!
“Mẹ Tưởng!” Cô gọi mẹ Tưởng, sau đó đẩy xe qua kiểm tra túi xách, phát hiện toàn bộ tiền mặt và chi phiếu trong đó cũng đã biến mất!
Được rồi, án lớn rồi đây!
Mẹ Tưởng nghe tiếng hô của cô chạt vội lại: “Chuyện gì vậy tiểu Hà?”
“Không có gì đâu ạ….” Cô trầm mặt.
Tối muộn, cuối cùng anh cũng về.
Vừa vào cửa, Tiêu Y Đình đã rất có khí chất của chủ nhà: “Mẹ Tưởng, nhà có cơm không ạ? Cháu đói!”
“Đương nhiên rồi! Dì làm cơm tối chờ cháu về đấy!” Mẹ Tưởng vui vẻ đón anh.
“Vậy cháu vào phòng một chút rồi ra ngay!” Anh đi về phía phòng ngủ.
Tiêu Y Đình vào phòng rất tự nhiên, đi tới khẽ hôn Diệp Thanh Hòa: “Vợ, anh về rồi.”, sau đó đi vào phòng tắm.
Về rồi! Anh còn dám về?
Cô nổi giận đùng đùng trừng mắt với anh!
Nhưng lúc này cô mới phát hiện một chuyện khác, trên lưng anh có một vết sẹo, rất giống với vết sẹo trên vai cô….
Anh cởi đồ từ ngoài cửa phòng tắm, quay đầu nói với cô trước khi đi vào: “Vợ nhớ giặt quần áo cho sạch vào đấy!”
Cô bốc hoả, vốn định hỏi nguyên nhân vết sẹo kia nhưng quên béng, lớn tiếng nói: “Anh tính để một người tàn tật giặt quần áo cho mình?!”
Tay anh đang đặt trên eo, nhìn cô một lúc sau đó kéo xuống… cảnh xuân lộ toàn bộ! Anh chậm rãi nói: “Em là người tàn tật? Sao anh không biết chuyện này vậy?”
Cô không thể bình tĩnh được nữa! Như vậy rồi mà còn muốn cô bình tĩnh? Tính tình cô không đến nỗi quá tốt như vậy đâu! Từ mười sáu tuổi cô đã bị anh sai khiến không ngừng, giờ còn muốn cô nghe lời nữa sao?
Thật muốn ném toàn bộ chỗ quần áo bẩn kia vào người anh! Nhưng mà….
“Anh chỉ biết em là vợ của anh!” Anh không đợi cô kịp tức giận đã đi vào phòng tắm.
Cô gần như phát điên! Cảm thấy điều cần làm bây giờ là đọc ‘Kinh Kim Cương’! Phải đọc thật chậm! Như vậy mới tạm bình tĩnh được! Tạm bình tĩnh!
Hồi lâu sau tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, anh đi ra, tóc ướt sũng, bên hông là chiếc khăn tắm của cô, màu xanh trang nhã.
Nếu không phải trong lòng có quá nhiều uất hận thì có lẽ cô còn cảm thấy cảnh trước mặt có chút tư sắc, nhưng bây giờ thì….
Còn anh thì không thể thoải mái hơn được nữa: tháo khăn tắm, để trần đi tới tủ quần áo tìm đồ. Toàn bộ lưng quay về phía cô, hơn nữa còn có thể thấy anh cố tình để hai thứ gì đó vểnh cao hơn bình thường……..
Anh muốn làm gì? Quyến rũ cô? Anh không biết anh đã dùng chiêu này bao nhiêu năm rồi sao? Với ai chứ với cô là vô ích!
Anh lấy ra áo phông cùng quần thể thao, chậm rãi mặc vào. Hoá ra bao nhiêu năm nay anh không hề thay đổi, luôn rất thoải mái khi ở nhà……
Nhưng lúc này chuyện đó không quan trọng nữa, tiền của cô quan trọng hơn!
Cô đưa di động đến trước mặt anh: “Anh có thể giải thích chuyện này một chút không?”
Anh không liếc chiếc điện thoại lấy một lần, “Được chứ, chuyển hết qua tài khoản của anh rồi!”
“Anh….” Còn không biết xấu hổ mà thừa nhận! “Anh dựa vào cái gì mà làm vậy?”
“Dựa vào cái gì?” Anh xoay người, nhìn thẳng cô, “Dựa vào việc anh là chồng của em!”
“Nhưng đó là tiền của em!” Cô ném di động qua một bên.
Anh vẫn coi lời cô như không: “Em không nghe lời rồi, mẹ Tưởng nói rồi, trong gia đình, đàn ông nên là người làm chủ.”
“…..” Tới cùng thì mẹ Tưởng là mẹ Tưởng của ai đây! Cô cố để không bùng lửa giận: “Đại Luật sư Tiêu! Ngài đừng quên! Toàn bộ tiền của tôi đều là tài sản trước hôn nhân! Không phải là tài sản chung của vợ chồng!”
Anh không hề sợ lời uy hiếp của cô, vui vẻ gật đầu: “Được, em đi kiện anh đi!”
Nói xong liền ung dung đi tới phòng ăn…….
“Tiêu Y Đình! Anh bắt nạt em!” Cô bực bội dùng sức đẩy xe đuổi theo anh.
Anh quay người lại, đi đến bên cạnh cô, “Anh có giữ lại tiền tiêu vặt cho em rồi, khi nào hết thì bảo anh để anh đưa…”, anh đẩy xe giúp cô, “Bảo bối, của anh vẫn là của em mà!”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là ‘bảo bối’ nhưng lại trong cái hoàn cảnh gì đây? Không hề có một chút cảm giác gần gũi lãng mạn! Hoàn toàn là trêu ngươi!
Lúc đầu Diệp Thanh Hòa ngồi lại bàn ăn ngẩn người, sau đó đi về phòng. Cô ngồi trước cửa sổ suy nghĩ nhiều chuyện. Chiếc nhẫn đính hôn giống như rất nặng nề, đè lên khiến cô không thể nhấc tay, cũng đè lên lòng cô khiến nó nặng trịch….
Diệp Thanh Hòa nhớ lại thời gian ở bệnh viện, những lời Khương Vãn Ngư nói với cô, âm thanh không ngừng vang lên va chạm vào nhau khiến cô có chút hoảng loạn….
Diệp Thanh Hòa mở mắt, đẩy xe đến bên bàn để lấy giấy bút, bắt đầu luyện chữ.
Cô chép lại ‘Kinh Kim Cương’, hi vọng có thể tìm được sự tĩnh lặng cho bản thân.
Đây là một thói quen lúc nhỏ của cô…
Mẹ cô thường xuyên đọc Kinh Phật, cô ở cạnh nghe thuộc được không ít, đôi khi là chép lại lời bà đọc.
Về sau mẹ phát bệnh, mỗi ngày cô đều chép kinh, cho tới tận khi không còn ai đọc cho cô chép nữa……..
Không phải Kinh Phật cầu xin sức khoẻ an bình sao?
Về sau cô mới hiểu ra, mẹ hàng ngày đọc Kinh Phật là cầu cho cha con cô….
Nhưng dù cô thành tâm ghi chép bao nhiêu mẹ cũng không khoẻ lại được….
Nhưng trong khi chép Kinh, cô nhận ra tâm hồn mình thanh bình đến kì lạ, chỉ có sự thành tâm….
Có lẽ tính cách về sau của cô cũng ảnh hưởng từ thói quen này không hề ít.
Diệp Thanh Hòa tẩn mẩn viết, mỗi chữ như điêu khắc.
Mẹ Tưởng lâu không thấy cô gọi liền vào phòng xem xét, mới biết cô đang chăm chú chép Kinh.
“Kinh Kim Cương….” Mẹ Tưởng hỏi.
“Vâng…” Diệp Thanh Hòa trả lời nhưng không ngẩng lên, sợ sẽ viết sai.
Mẹ Tưởng nhìn cô chuyên tâm như vậy khẽ lắc đầu: “Tiểu Hà, trong thời gian bệnh của tiểu thư (mẹ của Diệp Thanh Hòa) chuyển biến xấu, tiểu thư từng nói đến mấy câu trong Kinh Kim Cương, dì nhớ không rõ lắm nhưng đại ý là, đời người giống như một giấc mơ, chuyện trên đời không thể lúc nào cũng hoàn mỹ, chúng ta đều không tránh được sự an bài của số phận. Tiểu thư còn nói, không thể tránh được sự an bài nên phải học buông tay, bởi vì phải có sứt mẻ mới có tròn đầy. Nếu như con không thể buông xuôi thì không nên ở chỗ này chép Kinh Phật, chính tâm không buông được thì có chép cũng vô ích…..”
Tay cầm bút của Diệp Thanh Hòa hơi cứng ngắc….
Cô biết mấy lời mẹ Tưởng nói là ở chương cuối của ‘Kinh Kim Cương’: “Tất cả mọi chuyện đều như một giấc mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng, như sương, như ánh chớp, chính là như vậy.”
Giấc mộng của cô….
“Dì không biết phải nói như thế nào, vì không thể hiểu hết được Kinh như tiểu thư, chỉ cảm thấy, cháu trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn xuất hiện trước mặt cháu, giống như đã được an bài từ trước. Cháu không buông, không bỏ được, nhưng không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào. Bây giờ chuyện đã thành như vậy, nên cùng nhau đối mặt, ân cũng được oán cũng được, chuyện gì đều có nhân quả của nó, tiểu Hà.”
Mẹ Tưởng đưa tay chỉ vào chữ ‘Tình’ có chút rối loạn của cô…….
Diệp Thanh Hòa không biết nói gì, cô đặt bút xuống, khẽ dựa vào người mẹ Tưởng.
Nhân quả luân hồi…..
Cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ Tưởng.
Diệp Thanh Hòa khẽ nói từ trong lòng mẹ Tưởng, “Vâng, trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng tiểu Hà vẫn có mẹ Tưởng bên cạnh, dì chính là món quà mà vận mệnh ban cho cháu. Cảm ơn dì, cảm ơn đã ở bên cháu….”
“Đứa nhỏ này, ý dì không phải…” Mẹ Tưởng không hiểu cô hiểu thành cái gì rồi?
Cô ngẩng đầu nhìn bà, mím môi cười.
Mẹ Tưởng thở dài vờ giận dữ trừng mắt với cô, đứa nhỏ này thông mình như vậy chẳng lẽ lại không hiểu lời bà nói? Cố tình chọc bà già này đúng không?
Cô bất ngờ ôm bà, “Cháu nói thật đó!”
Bà thở dài, “Đứa nhỏ này….”
Diệp Thanh Hòa yên lặng không trả lời.
“Tiểu Hà, con là phụ nữ, không cần quá ép buộc bản thân, phải sống sao để mình được hạnh phúc, có người yêu thương mình là chuyện quan trọng nhất….” Bà luôn mong muốn thấy hai người trẻ được hạnh phúc.
Tiểu Hà con bé từ nhỏ đã thông minh, cái gì cũng giỏi, nổi tiếng có thể khiến người đối diện níu lưỡi, là niềm tự hào của mọi người. Nhưng theo bà, một cô gái mạnh mẽ chắc chắn sẽ vất vả hơn. Thật không may con bé cũng bị bệnh như tiểu thư, nhưng như vậy càng cần có người chăm sóc, mà bà thì đã ngần này tuổi, không thể chăm sóc con bé cả đời, nhỡ bà đi rồi, con bé sẽ lẻ loi một mình trên cõi đời này thì phải làm sao? Trước giờ bà chưa từng nói những chuyện như vậy trước mặt tiểu Hà vì sợ con bé nghĩ ngợi. Bà chỉ tâm niệm một điều, bây giờ có thể một lòng một ý chăm sóc cho con bé….
Sau khi biết chuyện của tiểu Hà, bà không dám tin tưởng phó thác thêm một ai. Hơn nữa hai bên cũng đã đồng lòng với nhau, bà và tiểu Hà sẽ không chủ động tìm đến họ. Nhưng rồi cậu ấy tự tìm đến…..
Còn không phải định mệnh an bài sao?
Khi nhìn thấy Tiêu Y Đình đến đây, bà rất lo nhưng cũng rất mừng…..
Diệp Thanh Hòa vẫn không nói gì, vùi mặt vào người mẹ Tưởng…..
Bà nhẹ nhàng vỗ về cô, “Cháu mệt rồi hả? Vậy nên giường nghỉ một chút đi. Mà chút nữa Y Đình có về không?”
Anh có về không?
“Chuyện đó có liên quan tới cháu?” Cô khẽ lầu bầu.
Mẹ Tưởng nghe thấy giọng điệu của cô không khỏi vui mừng, giống như giận dỗi, yêu thương thoải mái hơn, không còn quá ép buộc bản thân…….
Bà khẽ vuốt mặt Diệp Thanh Hòa: “Được được được, không liên quan không liên quan, chỉ liên quan tới dì thôi! Dì phải đi nấu cơm cho thằng bé, sợ khi nó về sẽ đói bụng!”
“Mẹ Tưởng!” Diệp Thanh Hòa tỏ rõ không vui vẻ, “Dì thương anh ấy hơn thương cháu rồi!”
Bà cười trêu cô, “Không thương cô gia thì còn thương ai?” Bà coi Diệp Thanh Hòa như con cháu trong nhà nên với Tiêu Y Đình giống như cháu rể vậy.
“Sao dì lại gọi anh ấy là cô gia? Cháu không chấp nhận!” Diệp Thanh Hòa kịch liệt phản đối.
Mẹ Tưởng càng vui vẻ: “Không thừa nhận? Vậy mai dì phải kêu Y Đình treo giấy hôn thú ở giữa nhà mới được!”
“….” Cô không nghĩ anh không dám làm chuyện này…..
Mẹ Tưởng rời đi rồi cô vẫn ngồi lại bàn, nghĩ ngợi một chút lại tiếp tục chép Kinh.
Tầm gần cơm tối điện thoại của cô nhận được tin nhắn, không, là rất nhiều tin nhắn! Là từ ngân hàng! Thông báo tài khoản của cô đang dần ‘biến mất’!
Chuyện này là sao?!
“Mẹ Tưởng!” Cô gọi mẹ Tưởng, sau đó đẩy xe qua kiểm tra túi xách, phát hiện toàn bộ tiền mặt và chi phiếu trong đó cũng đã biến mất!
Được rồi, án lớn rồi đây!
Mẹ Tưởng nghe tiếng hô của cô chạt vội lại: “Chuyện gì vậy tiểu Hà?”
“Không có gì đâu ạ….” Cô trầm mặt.
Tối muộn, cuối cùng anh cũng về.
Vừa vào cửa, Tiêu Y Đình đã rất có khí chất của chủ nhà: “Mẹ Tưởng, nhà có cơm không ạ? Cháu đói!”
“Đương nhiên rồi! Dì làm cơm tối chờ cháu về đấy!” Mẹ Tưởng vui vẻ đón anh.
“Vậy cháu vào phòng một chút rồi ra ngay!” Anh đi về phía phòng ngủ.
Tiêu Y Đình vào phòng rất tự nhiên, đi tới khẽ hôn Diệp Thanh Hòa: “Vợ, anh về rồi.”, sau đó đi vào phòng tắm.
Về rồi! Anh còn dám về?
Cô nổi giận đùng đùng trừng mắt với anh!
Nhưng lúc này cô mới phát hiện một chuyện khác, trên lưng anh có một vết sẹo, rất giống với vết sẹo trên vai cô….
Anh cởi đồ từ ngoài cửa phòng tắm, quay đầu nói với cô trước khi đi vào: “Vợ nhớ giặt quần áo cho sạch vào đấy!”
Cô bốc hoả, vốn định hỏi nguyên nhân vết sẹo kia nhưng quên béng, lớn tiếng nói: “Anh tính để một người tàn tật giặt quần áo cho mình?!”
Tay anh đang đặt trên eo, nhìn cô một lúc sau đó kéo xuống… cảnh xuân lộ toàn bộ! Anh chậm rãi nói: “Em là người tàn tật? Sao anh không biết chuyện này vậy?”
Cô không thể bình tĩnh được nữa! Như vậy rồi mà còn muốn cô bình tĩnh? Tính tình cô không đến nỗi quá tốt như vậy đâu! Từ mười sáu tuổi cô đã bị anh sai khiến không ngừng, giờ còn muốn cô nghe lời nữa sao?
Thật muốn ném toàn bộ chỗ quần áo bẩn kia vào người anh! Nhưng mà….
“Anh chỉ biết em là vợ của anh!” Anh không đợi cô kịp tức giận đã đi vào phòng tắm.
Cô gần như phát điên! Cảm thấy điều cần làm bây giờ là đọc ‘Kinh Kim Cương’! Phải đọc thật chậm! Như vậy mới tạm bình tĩnh được! Tạm bình tĩnh!
Hồi lâu sau tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, anh đi ra, tóc ướt sũng, bên hông là chiếc khăn tắm của cô, màu xanh trang nhã.
Nếu không phải trong lòng có quá nhiều uất hận thì có lẽ cô còn cảm thấy cảnh trước mặt có chút tư sắc, nhưng bây giờ thì….
Còn anh thì không thể thoải mái hơn được nữa: tháo khăn tắm, để trần đi tới tủ quần áo tìm đồ. Toàn bộ lưng quay về phía cô, hơn nữa còn có thể thấy anh cố tình để hai thứ gì đó vểnh cao hơn bình thường……..
Anh muốn làm gì? Quyến rũ cô? Anh không biết anh đã dùng chiêu này bao nhiêu năm rồi sao? Với ai chứ với cô là vô ích!
Anh lấy ra áo phông cùng quần thể thao, chậm rãi mặc vào. Hoá ra bao nhiêu năm nay anh không hề thay đổi, luôn rất thoải mái khi ở nhà……
Nhưng lúc này chuyện đó không quan trọng nữa, tiền của cô quan trọng hơn!
Cô đưa di động đến trước mặt anh: “Anh có thể giải thích chuyện này một chút không?”
Anh không liếc chiếc điện thoại lấy một lần, “Được chứ, chuyển hết qua tài khoản của anh rồi!”
“Anh….” Còn không biết xấu hổ mà thừa nhận! “Anh dựa vào cái gì mà làm vậy?”
“Dựa vào cái gì?” Anh xoay người, nhìn thẳng cô, “Dựa vào việc anh là chồng của em!”
“Nhưng đó là tiền của em!” Cô ném di động qua một bên.
Anh vẫn coi lời cô như không: “Em không nghe lời rồi, mẹ Tưởng nói rồi, trong gia đình, đàn ông nên là người làm chủ.”
“…..” Tới cùng thì mẹ Tưởng là mẹ Tưởng của ai đây! Cô cố để không bùng lửa giận: “Đại Luật sư Tiêu! Ngài đừng quên! Toàn bộ tiền của tôi đều là tài sản trước hôn nhân! Không phải là tài sản chung của vợ chồng!”
Anh không hề sợ lời uy hiếp của cô, vui vẻ gật đầu: “Được, em đi kiện anh đi!”
Nói xong liền ung dung đi tới phòng ăn…….
“Tiêu Y Đình! Anh bắt nạt em!” Cô bực bội dùng sức đẩy xe đuổi theo anh.
Anh quay người lại, đi đến bên cạnh cô, “Anh có giữ lại tiền tiêu vặt cho em rồi, khi nào hết thì bảo anh để anh đưa…”, anh đẩy xe giúp cô, “Bảo bối, của anh vẫn là của em mà!”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là ‘bảo bối’ nhưng lại trong cái hoàn cảnh gì đây? Không hề có một chút cảm giác gần gũi lãng mạn! Hoàn toàn là trêu ngươi!
Tác giả :
Cát Tường Dạ