Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 229: Lợi hại
Editor: Tinh Di
Ngày hôm đó Kiều Tư vui vui vẻ vẻ đến công ty của Phó Chân Ngôn, khi về còn là Phó Chân Ngôn đưa về.
Vừa vào nhà, Kiều Tư đã nằm bệt xuống sofa, một bên bóp chân, một bên oán giận: “Nhà tư bản đúng là độc ác mà! Nhà tư bản đều không phải người!”
“…..” Diệp Thanh Hòa có chút kinh ngạc, không phải Kiều Tư làm công việc pha trà sao? Sao lại giống như đi bê gạch ngoài công trường thế này? Pha trà có gì mà mệt mỏi thành bộ dạng này chứ?
Cô còn chưa kịp hỏi Kiều Tư đã hừ hừ kêu cô, “Thanh Hòa, đến đây xoa giúp mình! Mình nghĩ là ngày mai mình không đi lại được nữa rồi….”
“Rốt cuộc là cậu đã làm những gì?” Diệp Thanh Hòa hỏi, một bên ngồi xuống cạnh Kiều Tư, xoa xoa phần bàn chân cho cô.
“Là tên Phó Chân Ngôn! Anh ta đâu để cho mình chỉ mỗi việc pha trà! Coi mình như tên cu li vậy đó! Anh ta đúng là tên tư bản ăn tươi nuốt sống người!” Nhắc đến đây Kiều Tư giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thanh Hòa cười cười, “Sao lại coi cậu như tên cu li được chứ?”
“Cậu không biết ở đấy mình phải chịu đựng những gì đâu! Anh ta coi mình giống như cô thư kí yểu điệu thích làm nũng, phục vụ anh ta thì phải? Trái một câu ‘Phó tổng, cà phê của anh…” Phải một câu, “Phó tổng, anh có mệt không?” Cậu đó, quá xem nhẹ mức độ độc ác của nhà tư bản rồi! Mình không đến gần một ly cái bàn pha trà của anh ta! Mọi người ghét bỏ tớ! Họ chỉ uống trà của cô thư kí kia thôi! Ôi, người gì mà như yêu tinh vậy! Đi lại mà không sợ trật eo! Người như thế mà làm được việc gì chứ? Không thể tưởng tượng nổi mắt nhìn của anh ta lại thấp kém như vậy, thích phụ nữ như thế! Cậu đó, đừng nói chuyện anh ta yêu cậu nha! Ánh mắt của anh ta đúng là chỉ hạ thấp giá trị của cậu, cô thư kí kia có xách dép cũng không theo kịp khí chất của cậu!” Kiều Tư dời mọi tức tối lên người thư kí của Phó Chân Ngôn……
Diệp Thanh Hòa càng nghe càng buồn cười, “Mình nói cậu nghe Kiều Tư, cậu mới đến công ty của Phó Chân Ngôn có một ngày đã nghiên cứu cô thư kí kĩ vậy sao?”
“Phốc….” Kiều Tư phun nước, “Thì có sao? Chỉ là lúc rảnh rỗi mình nhìn cô ta không vừa mắt thôi! Còn dám cư nhiên khiêu chiến đánh đòn phủ đầu! Thanh Hòa, cậu nghĩ kế cho mình, ngày mai mình nhất định phải chỉnh cô ta một trận!”
Suy nghĩ này của Kiều Tư cũng quá bạo lực đi…….
“Vậy rốt cuộc là cả ngày nay cậu làm gì lại mệt như vậy?”
Trong mắt Kiều Tư không còn chút ý chí chiến đấu nào, ỉu xìu, “Pha trà……”
“Là sao?” Có chuyện gì làm khó được Kiều Tư sao?
Kiều Tư vừa uỷ khuất vừa tức giận, “Mình phải pha trà cho tất cả công nhân của anh ta! Mỗi anh ta là không cần! Chạy lên lại chạy xuống, chân mình mỏi như muốn rụng ra vậy….. Còn bắt mình chạy vòng qua vòng lại….. Cậu nói xem, là anh ta muốn chỉnh tớ đúng không?”
“…..” Hình như là thế thật…. “Kiều Tư, nếu vậy ngày mai cậu đừng đến đó nữa, mình sẽ nói với Phó Chân Ngôn, để anh dừng khi dễ cậu?”
Cô vốn có ý tốt suy nghĩ cho Kiều Tư nhưng cô ấy lập tức trợn mắt lên: “Sao có thể như thế? Mình làm vậy không phải là giúp cô thư kí kia được lên mặt sao? Muốn mình rời đi, phải là ‘lăng trì’ cô ta trước đã!”
“Rốt cuộc là cậu muốn so đo cái gì với cô ấy chứ?” Diệp Thanh Hòa dở khóc dở cười.
“Ai muốn phân cao thấp với cô ta? Cô ta căn bản không thể bằng mình! Mình một phút không dễ chịu, cô ta phải một đời không dễ chịu!” Ánh mắt Kiều Tư loé lên sự tàn nhẫn, khiến Diệp Thanh Hòa có cảm giác như đang chứng kiến một trận Cung đấu…..
Ánh mắt Kiều Tư lại thay đổi, đột nhiên long lanh: “Ả Thứ kí Phi ngu ngốc! Dám đấu với ta! Ta có Thái Hậu làm chỗ dựa! Cũng không nhìn xem sau lưng ta là ai! Hừ!”
“…..” Ý của Kiều Tư, Diệp Thanh Hòa cô là Thái Hậu sao? “Tư Tư….. Cậu có hơi nhầm lẫn…..”
“Mình mặc kệ! Mình không quan tâm mối quan hệ giữa cậu và Phó Chân Ngôn là gì, dù sao cậu cũng phải đứng về phe mình! Thề sống chết chiến đấu đến cùng với đôi nam nữ tư bản thối tha kia!” Kiều Tư giương cao nắm đấm, tràn ngập ý chí.
“….” Diệp Thanh Hòa lại không nói gì, người xung quanh cô càng ngày càng ngây thơ thì phải ……
“Cậu không đồng ý theo mình sao? Chăng lẽ cậu cùng đường với mấy người kia?” Kiều Tư giữ lấy vai cô.
“Yên tâm! Diệp Thanh Hòa dùng lực mạnh hơn ở tay, “Mình chắc chắn chung đường với cậu!”
“Phải thế chứ!” Kiều Tư thoả mãn buông vai cô ra, nằm bệt xuống.
Đột nhiên có giọng nói vang lên, “Bảo sao tôi lại thấy nóng tai như thế! Có người nói xấu sau lưng tôi sao?”
Kiều Tư khinh thường nói: “Tại sao tôi phải nói xấu sau lưng anh? Từ trước đến giờ tôi đều mắng thẳng mặt đó! Anh đúng là tên tư bản ăn tươi nuốt sống người! Là tên khốn! Lòng dạ hẹp hòi! Không phải đàn ông!”
“Ù ôi! Chậc Chậc!” Phó Chân Ngôn khoa trương, ánh mắt nhìn vào nơi nào đó, cười không hề có ý tốt, “Lòng dạ của cô rộng lớn? Quả thật rộng lớn, một mảnh bát ngát, còn hơn cả tôi……”
Kiều Tư đang nằm sấp, cúi đầu nhìn liền hiểu ra, vừa xấu hổ vừa giận dữ chỉnh lại cổ áo, ngồi dậy cầm gối ném về phía Phó Chân Ngôn, “Tên lưu manh! Còn giả bổ là người tinh anh lịch sự cái gì chứ! Thanh Hòa, cậu thấy rõ bộ dạng thật của anh ta chưa? Anh là là tên lưu manh! Cậu đừng để bị lừa!”
“Người nước ngoài, cô giả bộ ngây thơ cái gì chứ!” Phó Chân Ngôn khinh thường.
Kiều Tư tức giận thực sự, “Phó Chân Ngôn! Anh xin lỗi tôi ngay! Anh đang kì thi người Hoa Kiều sao? Buồn cười! Chúng tôi ở nước ngoài là những người tha hương, tứ cố vô thân, luôn luôn có người soi mói dò xét chúng tôi, không thể tin nối khi trở về vẫn phải chịu đựng sự kì thị từ chính dân tộc của mình! Phó Chân Ngôn, không sai, quốc tịch của tôi là Mỹ, không phải là Trung Quốc! Nhưng không phải cô gái người Mỹ nào cũng là người tuỳ tiện!”
Phó Chân Ngôn có chút sững sờ, nhưng có điều, muốn anh giải thích? Anh không làm được, chỉ nhún nhún vai, “Tôi đã nói gì đâu!” Sau đó đi vào phòng bếp.
“Hừ! Tức chết mình mà! Mình sẽ nhất định nghĩ cách chỉnh bằng được mấy người này!” Kiều Tư lăn lộn trên sofa, không bận tâm Diệp Thanh Hòa, vừa kêu gào vừa vò đầu nghĩ kế.
Diệp Thanh Hòa nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bản thân quá dư thừa……
Phó Chân Ngôn nhận việc nấu cơm một tuần nên cô không có việc gì làm, càng không thể vào bếp giúp anh, nếu không người nào đó chắc chắn sẽ không để cô ngủ yên, vì thế liền đi vào phòng tìm người nào đó.
Người nào đó không làm việc, không chơi game, mà đang vào web nấu ăn ngon….?!
“Anh hai, anh tính làm đầu bếp thật sao?” Cô vui vẻ trêu anh.
“Hừ! Đừng xem thường anh! Anh hai em thiên phú tài năng, có chuyện gì là không học được chứ? Em biết mà, lão Đại còn làm được cho Tố Thái! Đúng rồi, lão Đại về rồi, em biết chưa?” Anh vừa xem vừa nói.
“Thật sao? Anh ấy quay về rồi?” Lúc đầu cô có chút cao hứng, nhưng nhanh chóng trầm xuống.
“Đúng! Lần này lão Đại bị thương nặng, không thể ở lại, cho nên được điều về đây. Mấy ngày nữa chúng ta sắp xếp thời gian họp mặt, người em dâu này, dù sao cũng chưa chính thức ra mắt các anh em nha!” Anh quay đầu, đưa tay kéo cô lại để cô ngồi lên đùi anh.
Cô cười cười, “Chính thức cái gì chứ? Đâu phải là không biết nhau?”
“Sao giống nhau được chứ? Trước kia là em gái, bây giờ là em dâu! Hoàn toàn khác nhau!” Anh chỉ hận không thể để cho cả thế giới biết cô là vợ của anh.
“Không phải còn chưa có hôn lễ sao?” Cô ngồi yên, có chút không tự nhiên định đứng lên.
Anh liên kéo vai cô lại, “Em nhìn món này đi, anh quyết định học nấu nó bằng được! Hôn lễ? Anh sẽ tổ chức ngay lập tức, là em nói lùi lại mà! Xem ra, chúng ta phải đợi có con gái rồi mới tổ chức hôn lễ được! Không sao! Để con gái của chúng ta chứng kiến chúng ta hạnh phúc như thế nào!”
“Anh thấy hai người Kiều Tư và Phó Chân Ngôn thế nào?” Diệp Thanh Hòa nhanh chóng chuyển đề tài.
“Như thế nào là sao?” Tiêu Y Đình ôm lấy cô, đầu đặt lên vai cô, vô cùng hưởng thụ, “Chỉ cần tên tiểu tử họ Phó kia không tiếp tục thể hiện tình ý với em, hai người họ muốn đánh muốn giết thế nào anh mặt kệ! Em xem, với cái tính tình thối tha kia, Phó Chân Ngôn này mà lấy được vợ anh mới lạ! Đối xử với Kiều Tư quá thô bạo!” Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, “Không được! Anh phải chúc phúc cho anh ta sớm tìm được vợ còn quản thúc anh ta! Không còn suốt ngày nhớ thương vợ của anh!”
“Anh ngốc quá đi!” Diệp Thanh Hòa gõ trán anh, “Nơi này của anh ngoài việc chứa suy nghĩ người khác luôn dòm ngó vợ anh thì còn chứa gì nữa không? Ý em muốn hỏi là anh thấy hai người họ có khả năng hay không?”
“Làm sao có thể!” Tiêu Y Đình nghe xong liền phản đối, “Hai người đó vừa gặp nhau liền giống như oan gia mấy đời! Không có khả năng đâu!”
“Anh chả biết gì!” Diệp Thanh Hòa lại đánh anh, “Anh chưa từng nghe qua câu, ‘Không phải oan gia không gặp nhau’ sao! Em thấy hai người họ rất có khả năng, không tin hai chúng ta cùng cược!”
Tiêu Y Đình cười, “Em đã nói như vậy thì anh tin chắc là có! Anh là bé ngoan nghe lời vợ! Không bằng….. chúng ta góp thêm củi cho họ đi!”
“Góp củi như thế nào?”
“Để hai người họ ở cùng nhau một thời gian! Cuối tuần này không phải em cùng anh đi công tác sao? Chúng ta để lại chìa khoá cho họ, để họ cùng nấu ăn dưới một mái nhà, ăn cơm, đi ngủ….. Mua thêm chút rượu nữa….. Nói không chừng…..” Anh xấu xa nháy mắt với cô, say rượu mất kiểm soát, chuyện gì sẽ phát sinh……
“….” Cô còn tưởng rằng anh có cao kiến gì….. Cô cũng có nghĩ đến chuyện gì đó có thể phát sinh, nhưng có điều, nước lửa khó dung hoà, biết đâu………
Không đoán trước được…….
Chủ nhật.
Hai vợ chồng Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa quả nhiên giao chìa khoá nhà lại cho hai người, tiêu sái rời đi…….
Tiêu Y Đình nói là đi công tác, Diệp Thanh Hòa đi theo chăm sóc, nhưng thật ra là đi về nhà cô….
“Anh đi công tác ở đâu thế?” Cô hỏi anh.
Anh cười thần bí, “Đến nơi em sẽ biết!”
Lại thừa nước đục thả câu…….
Hai người lần thứ hai bước trên con đường về nhà cô.
Đến nơi việc đầu tiên cần làm là tìm chỗ ở, tuy nhiên anh không hề đưa cô đến khách sạn, gọi taxi, nói rõ ràng rành mạch tên một địa chỉ…..
Nội tâm cô không hỏi kích động, ánh mắt khó tin nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô cười, “Đừng quá kích động, vợ của anh, đến nơi em sẽ biết.”
Kêu cô không kích độn sao được? Ngón tay của cô bám chặt lấy tay anh, hô hấp cũng không còn bình thường, “Anh hai, rốt cuộc anh đã làm gì?” Như những gì cô đang nghĩ sao? Không phải cô không thể tin được mà là cô không dám tin, không dám nhận thêm ơn của anh…….
Anh chỉ mỉm cười, thả lỏng tay cô, ôm lấy eo cô, lặng lẳng không nói gì, một khắc ấy ánh mắt anh giống như bầu trời trong xanh, ôn hoà không gợn mây, ánh mắt như thế chỉ có ba cô từng nhìn cô, đã lâu rồi cô không được thấy, như muốn dỗ dành cô: “Bảo bối, chỉ cần con thích, cả thế giới này đều là của con……”
Một khắc ấy cô đã hiểu, hiểu ra tất cả………
Xuyên qua đường phố quen thuộc, taxi dừng lại trước cổng nhà cô, đằng trước nhà đã được sửa qua, cửa sắt đã được sơn lại ……
Cô biết, cô không nghĩ sai……..
Cô vội vàng xuống xe, bổ nhào về phía cổng nhà, nhìn thấy toàn phía trước nước mắt liền tràn mi…….
Bãi đỗ xe trước kia đã biến mất, giờ là một hồ lớn, sen giữa hồ đang xinh đẹp nở rộ, lá sen xanh mướt…….
Bên hồ còn có tiểu đỉnh, núi giả,… giống như in trong kí ức của cô…….
Cô đi vòng quanh nhà, cửa sổ cũng đã được sửa lại, mới mẻ đến mức cô cảm giác cô nhìn thấy chính mình đứng trong đó, khẽ đẩy cánh cửa đón hương sen sớm………
Một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói trêu chọc vang lên: “A a a, là cô nương nhà ai đang khóc nhè chốn này đây?? Không biết xấu hổ mà!”
Cô quay người lại, vùi đầu vào trong ngực anh, nước mắt cứ chảy thế, ướt hết áo sơ mi của anh.
“Em gái….” Anh gọi cô, “Anh còn tưởng rằng anh làm sai gì chứ! Em đúng là! Chẳng giống cô gái nào hết! Người khác lúc buồn uỷ khuất thì khóc, còn em, uỷ khuất đến mấy cũng không khóc, còn cứ vui là khóc!”
Cô thút thít, cọ cọ vào ngực anh: “Anh hai, không được chê cười em…..”
“Anh nào dám! Cho anh một trăm cái mạng anh cũng không dám chê cười em! Chúng ta có thể vào nhà không? Mọi người đang nhìn đó!” Anh vỗ về cô, nhịn không được hôn nhẹ lên trán cô.
Cô có chút thẹn thùng, từ trong ngực anh chui ra, mắt vẫn ướt nhẹp, “Anh hai, đây là thật sao? Nơi này…..” Cô rất muốn hỏi nơi này là thuộc về cô, nhưng không dám hỏi hết vì sợ bản thân chỉ đang mơ mộng hão huyền……
Anh mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là thật!”
“Anh đừng có lừa em!” Rõ ràng là lừa gạt cô! Lừa cô!
Anh cười, “Phục vụ vợ là chuyện quan trọng nhất cuộc đời anh!”
“Ba hoa!” Cô giận dữ liếc anh một cái, cuối cùng phì cười.
“Đi vào thôi!” Anh đặt chìa khoá vào tay cô.
Lúc cô mở cửa hai tay vẫn không khỏi run rẩy, mãi không thể mở được, cuối cùng anh giành lấy: “Để anh làm được rồi.”
Cánh cửa đóng im lìm kia cuối cùng cũng mở ra, từng hồi kí ức ùa về, tầng tầng lớp lớp, có ấm áp, có chua xót,… giống như thuỷ triều nhấn chìm tấm trí cô……..
Tài giỏi, tài giỏi, cả đời cô đều nghe được hai chữ này không bản thân cô còn không làm được gì cho bản thân? Đúng vậy, cô lợi hại cái gì chứ?
Cô đứng bên bờ hồ sen, không động đậy…….
Anh đứng cạnh cô, cũng không thúc giục cô, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô mới phát hiện thân thể cô cứng ngắc.
Anh dùng chút lực để cô tựa vào anh nhưng người cô vẫn cứng lại, không thuận theo anh.
Thật lâu sau cô mới chậm rãi thả lỏng, dựa vào lòng anh thủ thỉ, “Anh hai, anh chuẩn bị trong bao lâu? Thật sự món quà này quá lớn…….”
“Đây là việc anh luôn muốn làm, hai năm trước, anh đến thuyết phục người chủ nhà bán lại cho anh, em không biết chứ, anh hai em giỏi nhất là thuyết phục người khác, trên đời này không có ai là anh không thuyết phục được, cho nên, người chủ nhà vừa nghe điều kiện anh đưa ra liền đồng ý bán ngay! Sau đó anh bắt tay vào sửa chữa căn nhà, đào hồ, trồng sen,… Anh đã nghĩ, từ lúc đó đến khi em trở lại, anh và em đã có thể cùng nhau đào củ sen, em lùn như thế, nếu không may bị thụt lún còn có người cao lớn như anh kéo em lên!”
Ngày hôm đó Kiều Tư vui vui vẻ vẻ đến công ty của Phó Chân Ngôn, khi về còn là Phó Chân Ngôn đưa về.
Vừa vào nhà, Kiều Tư đã nằm bệt xuống sofa, một bên bóp chân, một bên oán giận: “Nhà tư bản đúng là độc ác mà! Nhà tư bản đều không phải người!”
“…..” Diệp Thanh Hòa có chút kinh ngạc, không phải Kiều Tư làm công việc pha trà sao? Sao lại giống như đi bê gạch ngoài công trường thế này? Pha trà có gì mà mệt mỏi thành bộ dạng này chứ?
Cô còn chưa kịp hỏi Kiều Tư đã hừ hừ kêu cô, “Thanh Hòa, đến đây xoa giúp mình! Mình nghĩ là ngày mai mình không đi lại được nữa rồi….”
“Rốt cuộc là cậu đã làm những gì?” Diệp Thanh Hòa hỏi, một bên ngồi xuống cạnh Kiều Tư, xoa xoa phần bàn chân cho cô.
“Là tên Phó Chân Ngôn! Anh ta đâu để cho mình chỉ mỗi việc pha trà! Coi mình như tên cu li vậy đó! Anh ta đúng là tên tư bản ăn tươi nuốt sống người!” Nhắc đến đây Kiều Tư giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thanh Hòa cười cười, “Sao lại coi cậu như tên cu li được chứ?”
“Cậu không biết ở đấy mình phải chịu đựng những gì đâu! Anh ta coi mình giống như cô thư kí yểu điệu thích làm nũng, phục vụ anh ta thì phải? Trái một câu ‘Phó tổng, cà phê của anh…” Phải một câu, “Phó tổng, anh có mệt không?” Cậu đó, quá xem nhẹ mức độ độc ác của nhà tư bản rồi! Mình không đến gần một ly cái bàn pha trà của anh ta! Mọi người ghét bỏ tớ! Họ chỉ uống trà của cô thư kí kia thôi! Ôi, người gì mà như yêu tinh vậy! Đi lại mà không sợ trật eo! Người như thế mà làm được việc gì chứ? Không thể tưởng tượng nổi mắt nhìn của anh ta lại thấp kém như vậy, thích phụ nữ như thế! Cậu đó, đừng nói chuyện anh ta yêu cậu nha! Ánh mắt của anh ta đúng là chỉ hạ thấp giá trị của cậu, cô thư kí kia có xách dép cũng không theo kịp khí chất của cậu!” Kiều Tư dời mọi tức tối lên người thư kí của Phó Chân Ngôn……
Diệp Thanh Hòa càng nghe càng buồn cười, “Mình nói cậu nghe Kiều Tư, cậu mới đến công ty của Phó Chân Ngôn có một ngày đã nghiên cứu cô thư kí kĩ vậy sao?”
“Phốc….” Kiều Tư phun nước, “Thì có sao? Chỉ là lúc rảnh rỗi mình nhìn cô ta không vừa mắt thôi! Còn dám cư nhiên khiêu chiến đánh đòn phủ đầu! Thanh Hòa, cậu nghĩ kế cho mình, ngày mai mình nhất định phải chỉnh cô ta một trận!”
Suy nghĩ này của Kiều Tư cũng quá bạo lực đi…….
“Vậy rốt cuộc là cả ngày nay cậu làm gì lại mệt như vậy?”
Trong mắt Kiều Tư không còn chút ý chí chiến đấu nào, ỉu xìu, “Pha trà……”
“Là sao?” Có chuyện gì làm khó được Kiều Tư sao?
Kiều Tư vừa uỷ khuất vừa tức giận, “Mình phải pha trà cho tất cả công nhân của anh ta! Mỗi anh ta là không cần! Chạy lên lại chạy xuống, chân mình mỏi như muốn rụng ra vậy….. Còn bắt mình chạy vòng qua vòng lại….. Cậu nói xem, là anh ta muốn chỉnh tớ đúng không?”
“…..” Hình như là thế thật…. “Kiều Tư, nếu vậy ngày mai cậu đừng đến đó nữa, mình sẽ nói với Phó Chân Ngôn, để anh dừng khi dễ cậu?”
Cô vốn có ý tốt suy nghĩ cho Kiều Tư nhưng cô ấy lập tức trợn mắt lên: “Sao có thể như thế? Mình làm vậy không phải là giúp cô thư kí kia được lên mặt sao? Muốn mình rời đi, phải là ‘lăng trì’ cô ta trước đã!”
“Rốt cuộc là cậu muốn so đo cái gì với cô ấy chứ?” Diệp Thanh Hòa dở khóc dở cười.
“Ai muốn phân cao thấp với cô ta? Cô ta căn bản không thể bằng mình! Mình một phút không dễ chịu, cô ta phải một đời không dễ chịu!” Ánh mắt Kiều Tư loé lên sự tàn nhẫn, khiến Diệp Thanh Hòa có cảm giác như đang chứng kiến một trận Cung đấu…..
Ánh mắt Kiều Tư lại thay đổi, đột nhiên long lanh: “Ả Thứ kí Phi ngu ngốc! Dám đấu với ta! Ta có Thái Hậu làm chỗ dựa! Cũng không nhìn xem sau lưng ta là ai! Hừ!”
“…..” Ý của Kiều Tư, Diệp Thanh Hòa cô là Thái Hậu sao? “Tư Tư….. Cậu có hơi nhầm lẫn…..”
“Mình mặc kệ! Mình không quan tâm mối quan hệ giữa cậu và Phó Chân Ngôn là gì, dù sao cậu cũng phải đứng về phe mình! Thề sống chết chiến đấu đến cùng với đôi nam nữ tư bản thối tha kia!” Kiều Tư giương cao nắm đấm, tràn ngập ý chí.
“….” Diệp Thanh Hòa lại không nói gì, người xung quanh cô càng ngày càng ngây thơ thì phải ……
“Cậu không đồng ý theo mình sao? Chăng lẽ cậu cùng đường với mấy người kia?” Kiều Tư giữ lấy vai cô.
“Yên tâm! Diệp Thanh Hòa dùng lực mạnh hơn ở tay, “Mình chắc chắn chung đường với cậu!”
“Phải thế chứ!” Kiều Tư thoả mãn buông vai cô ra, nằm bệt xuống.
Đột nhiên có giọng nói vang lên, “Bảo sao tôi lại thấy nóng tai như thế! Có người nói xấu sau lưng tôi sao?”
Kiều Tư khinh thường nói: “Tại sao tôi phải nói xấu sau lưng anh? Từ trước đến giờ tôi đều mắng thẳng mặt đó! Anh đúng là tên tư bản ăn tươi nuốt sống người! Là tên khốn! Lòng dạ hẹp hòi! Không phải đàn ông!”
“Ù ôi! Chậc Chậc!” Phó Chân Ngôn khoa trương, ánh mắt nhìn vào nơi nào đó, cười không hề có ý tốt, “Lòng dạ của cô rộng lớn? Quả thật rộng lớn, một mảnh bát ngát, còn hơn cả tôi……”
Kiều Tư đang nằm sấp, cúi đầu nhìn liền hiểu ra, vừa xấu hổ vừa giận dữ chỉnh lại cổ áo, ngồi dậy cầm gối ném về phía Phó Chân Ngôn, “Tên lưu manh! Còn giả bổ là người tinh anh lịch sự cái gì chứ! Thanh Hòa, cậu thấy rõ bộ dạng thật của anh ta chưa? Anh là là tên lưu manh! Cậu đừng để bị lừa!”
“Người nước ngoài, cô giả bộ ngây thơ cái gì chứ!” Phó Chân Ngôn khinh thường.
Kiều Tư tức giận thực sự, “Phó Chân Ngôn! Anh xin lỗi tôi ngay! Anh đang kì thi người Hoa Kiều sao? Buồn cười! Chúng tôi ở nước ngoài là những người tha hương, tứ cố vô thân, luôn luôn có người soi mói dò xét chúng tôi, không thể tin nối khi trở về vẫn phải chịu đựng sự kì thị từ chính dân tộc của mình! Phó Chân Ngôn, không sai, quốc tịch của tôi là Mỹ, không phải là Trung Quốc! Nhưng không phải cô gái người Mỹ nào cũng là người tuỳ tiện!”
Phó Chân Ngôn có chút sững sờ, nhưng có điều, muốn anh giải thích? Anh không làm được, chỉ nhún nhún vai, “Tôi đã nói gì đâu!” Sau đó đi vào phòng bếp.
“Hừ! Tức chết mình mà! Mình sẽ nhất định nghĩ cách chỉnh bằng được mấy người này!” Kiều Tư lăn lộn trên sofa, không bận tâm Diệp Thanh Hòa, vừa kêu gào vừa vò đầu nghĩ kế.
Diệp Thanh Hòa nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bản thân quá dư thừa……
Phó Chân Ngôn nhận việc nấu cơm một tuần nên cô không có việc gì làm, càng không thể vào bếp giúp anh, nếu không người nào đó chắc chắn sẽ không để cô ngủ yên, vì thế liền đi vào phòng tìm người nào đó.
Người nào đó không làm việc, không chơi game, mà đang vào web nấu ăn ngon….?!
“Anh hai, anh tính làm đầu bếp thật sao?” Cô vui vẻ trêu anh.
“Hừ! Đừng xem thường anh! Anh hai em thiên phú tài năng, có chuyện gì là không học được chứ? Em biết mà, lão Đại còn làm được cho Tố Thái! Đúng rồi, lão Đại về rồi, em biết chưa?” Anh vừa xem vừa nói.
“Thật sao? Anh ấy quay về rồi?” Lúc đầu cô có chút cao hứng, nhưng nhanh chóng trầm xuống.
“Đúng! Lần này lão Đại bị thương nặng, không thể ở lại, cho nên được điều về đây. Mấy ngày nữa chúng ta sắp xếp thời gian họp mặt, người em dâu này, dù sao cũng chưa chính thức ra mắt các anh em nha!” Anh quay đầu, đưa tay kéo cô lại để cô ngồi lên đùi anh.
Cô cười cười, “Chính thức cái gì chứ? Đâu phải là không biết nhau?”
“Sao giống nhau được chứ? Trước kia là em gái, bây giờ là em dâu! Hoàn toàn khác nhau!” Anh chỉ hận không thể để cho cả thế giới biết cô là vợ của anh.
“Không phải còn chưa có hôn lễ sao?” Cô ngồi yên, có chút không tự nhiên định đứng lên.
Anh liên kéo vai cô lại, “Em nhìn món này đi, anh quyết định học nấu nó bằng được! Hôn lễ? Anh sẽ tổ chức ngay lập tức, là em nói lùi lại mà! Xem ra, chúng ta phải đợi có con gái rồi mới tổ chức hôn lễ được! Không sao! Để con gái của chúng ta chứng kiến chúng ta hạnh phúc như thế nào!”
“Anh thấy hai người Kiều Tư và Phó Chân Ngôn thế nào?” Diệp Thanh Hòa nhanh chóng chuyển đề tài.
“Như thế nào là sao?” Tiêu Y Đình ôm lấy cô, đầu đặt lên vai cô, vô cùng hưởng thụ, “Chỉ cần tên tiểu tử họ Phó kia không tiếp tục thể hiện tình ý với em, hai người họ muốn đánh muốn giết thế nào anh mặt kệ! Em xem, với cái tính tình thối tha kia, Phó Chân Ngôn này mà lấy được vợ anh mới lạ! Đối xử với Kiều Tư quá thô bạo!” Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, “Không được! Anh phải chúc phúc cho anh ta sớm tìm được vợ còn quản thúc anh ta! Không còn suốt ngày nhớ thương vợ của anh!”
“Anh ngốc quá đi!” Diệp Thanh Hòa gõ trán anh, “Nơi này của anh ngoài việc chứa suy nghĩ người khác luôn dòm ngó vợ anh thì còn chứa gì nữa không? Ý em muốn hỏi là anh thấy hai người họ có khả năng hay không?”
“Làm sao có thể!” Tiêu Y Đình nghe xong liền phản đối, “Hai người đó vừa gặp nhau liền giống như oan gia mấy đời! Không có khả năng đâu!”
“Anh chả biết gì!” Diệp Thanh Hòa lại đánh anh, “Anh chưa từng nghe qua câu, ‘Không phải oan gia không gặp nhau’ sao! Em thấy hai người họ rất có khả năng, không tin hai chúng ta cùng cược!”
Tiêu Y Đình cười, “Em đã nói như vậy thì anh tin chắc là có! Anh là bé ngoan nghe lời vợ! Không bằng….. chúng ta góp thêm củi cho họ đi!”
“Góp củi như thế nào?”
“Để hai người họ ở cùng nhau một thời gian! Cuối tuần này không phải em cùng anh đi công tác sao? Chúng ta để lại chìa khoá cho họ, để họ cùng nấu ăn dưới một mái nhà, ăn cơm, đi ngủ….. Mua thêm chút rượu nữa….. Nói không chừng…..” Anh xấu xa nháy mắt với cô, say rượu mất kiểm soát, chuyện gì sẽ phát sinh……
“….” Cô còn tưởng rằng anh có cao kiến gì….. Cô cũng có nghĩ đến chuyện gì đó có thể phát sinh, nhưng có điều, nước lửa khó dung hoà, biết đâu………
Không đoán trước được…….
Chủ nhật.
Hai vợ chồng Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa quả nhiên giao chìa khoá nhà lại cho hai người, tiêu sái rời đi…….
Tiêu Y Đình nói là đi công tác, Diệp Thanh Hòa đi theo chăm sóc, nhưng thật ra là đi về nhà cô….
“Anh đi công tác ở đâu thế?” Cô hỏi anh.
Anh cười thần bí, “Đến nơi em sẽ biết!”
Lại thừa nước đục thả câu…….
Hai người lần thứ hai bước trên con đường về nhà cô.
Đến nơi việc đầu tiên cần làm là tìm chỗ ở, tuy nhiên anh không hề đưa cô đến khách sạn, gọi taxi, nói rõ ràng rành mạch tên một địa chỉ…..
Nội tâm cô không hỏi kích động, ánh mắt khó tin nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô cười, “Đừng quá kích động, vợ của anh, đến nơi em sẽ biết.”
Kêu cô không kích độn sao được? Ngón tay của cô bám chặt lấy tay anh, hô hấp cũng không còn bình thường, “Anh hai, rốt cuộc anh đã làm gì?” Như những gì cô đang nghĩ sao? Không phải cô không thể tin được mà là cô không dám tin, không dám nhận thêm ơn của anh…….
Anh chỉ mỉm cười, thả lỏng tay cô, ôm lấy eo cô, lặng lẳng không nói gì, một khắc ấy ánh mắt anh giống như bầu trời trong xanh, ôn hoà không gợn mây, ánh mắt như thế chỉ có ba cô từng nhìn cô, đã lâu rồi cô không được thấy, như muốn dỗ dành cô: “Bảo bối, chỉ cần con thích, cả thế giới này đều là của con……”
Một khắc ấy cô đã hiểu, hiểu ra tất cả………
Xuyên qua đường phố quen thuộc, taxi dừng lại trước cổng nhà cô, đằng trước nhà đã được sửa qua, cửa sắt đã được sơn lại ……
Cô biết, cô không nghĩ sai……..
Cô vội vàng xuống xe, bổ nhào về phía cổng nhà, nhìn thấy toàn phía trước nước mắt liền tràn mi…….
Bãi đỗ xe trước kia đã biến mất, giờ là một hồ lớn, sen giữa hồ đang xinh đẹp nở rộ, lá sen xanh mướt…….
Bên hồ còn có tiểu đỉnh, núi giả,… giống như in trong kí ức của cô…….
Cô đi vòng quanh nhà, cửa sổ cũng đã được sửa lại, mới mẻ đến mức cô cảm giác cô nhìn thấy chính mình đứng trong đó, khẽ đẩy cánh cửa đón hương sen sớm………
Một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói trêu chọc vang lên: “A a a, là cô nương nhà ai đang khóc nhè chốn này đây?? Không biết xấu hổ mà!”
Cô quay người lại, vùi đầu vào trong ngực anh, nước mắt cứ chảy thế, ướt hết áo sơ mi của anh.
“Em gái….” Anh gọi cô, “Anh còn tưởng rằng anh làm sai gì chứ! Em đúng là! Chẳng giống cô gái nào hết! Người khác lúc buồn uỷ khuất thì khóc, còn em, uỷ khuất đến mấy cũng không khóc, còn cứ vui là khóc!”
Cô thút thít, cọ cọ vào ngực anh: “Anh hai, không được chê cười em…..”
“Anh nào dám! Cho anh một trăm cái mạng anh cũng không dám chê cười em! Chúng ta có thể vào nhà không? Mọi người đang nhìn đó!” Anh vỗ về cô, nhịn không được hôn nhẹ lên trán cô.
Cô có chút thẹn thùng, từ trong ngực anh chui ra, mắt vẫn ướt nhẹp, “Anh hai, đây là thật sao? Nơi này…..” Cô rất muốn hỏi nơi này là thuộc về cô, nhưng không dám hỏi hết vì sợ bản thân chỉ đang mơ mộng hão huyền……
Anh mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là thật!”
“Anh đừng có lừa em!” Rõ ràng là lừa gạt cô! Lừa cô!
Anh cười, “Phục vụ vợ là chuyện quan trọng nhất cuộc đời anh!”
“Ba hoa!” Cô giận dữ liếc anh một cái, cuối cùng phì cười.
“Đi vào thôi!” Anh đặt chìa khoá vào tay cô.
Lúc cô mở cửa hai tay vẫn không khỏi run rẩy, mãi không thể mở được, cuối cùng anh giành lấy: “Để anh làm được rồi.”
Cánh cửa đóng im lìm kia cuối cùng cũng mở ra, từng hồi kí ức ùa về, tầng tầng lớp lớp, có ấm áp, có chua xót,… giống như thuỷ triều nhấn chìm tấm trí cô……..
Tài giỏi, tài giỏi, cả đời cô đều nghe được hai chữ này không bản thân cô còn không làm được gì cho bản thân? Đúng vậy, cô lợi hại cái gì chứ?
Cô đứng bên bờ hồ sen, không động đậy…….
Anh đứng cạnh cô, cũng không thúc giục cô, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô mới phát hiện thân thể cô cứng ngắc.
Anh dùng chút lực để cô tựa vào anh nhưng người cô vẫn cứng lại, không thuận theo anh.
Thật lâu sau cô mới chậm rãi thả lỏng, dựa vào lòng anh thủ thỉ, “Anh hai, anh chuẩn bị trong bao lâu? Thật sự món quà này quá lớn…….”
“Đây là việc anh luôn muốn làm, hai năm trước, anh đến thuyết phục người chủ nhà bán lại cho anh, em không biết chứ, anh hai em giỏi nhất là thuyết phục người khác, trên đời này không có ai là anh không thuyết phục được, cho nên, người chủ nhà vừa nghe điều kiện anh đưa ra liền đồng ý bán ngay! Sau đó anh bắt tay vào sửa chữa căn nhà, đào hồ, trồng sen,… Anh đã nghĩ, từ lúc đó đến khi em trở lại, anh và em đã có thể cùng nhau đào củ sen, em lùn như thế, nếu không may bị thụt lún còn có người cao lớn như anh kéo em lên!”
Tác giả :
Cát Tường Dạ