Luật Sư Hạng Nhất
Chương 87 Phát sốt (3)
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
Bởi vì trước kia vẫn luôn ở bên ngoài nên tay anh rất lạnh, ngón tay Cố Yến lại rất nóng.
Yên Tuy Chi mặc hắn cầm một lát, chờ hắn chậm rãi tỉnh táo sau khi rời giường, mới lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Một cái tay khác của Cố Yến xoa huyệt thái dương, chỉ chốc lát sau mới khàn khàn hỏi: “Đi đâu…”
Yên Tuy Chi rũ mắt nhìn hắn, trong lòng lại bị thứ đồ phiền lòng nào đó cào một chút, “Đi phòng bếp, cầm thuốc lên cho cậu”
“…Tôi nói là, cầm khăn quàng đi đâu?”
Lúc này Yên Tuy Chi mới nhớ tới trong tay mình còn có khăn quàng, bỗng nhiên bật cười nói: “Đi lên tầng, treo lên mắc áo.”
Cố Yến ngây ra, lúc này mới phản ứng được có thể là mình nghĩ sai cái gì rồi. Hắn bóp mi tâm, trong phòng bỗng chốc cực kì yên tĩnh. Hắn không hề buông tay, mà đối phương cũng không có ý rút tay về.
Điều này rất hiếm thấy trên người Yên Tuy Chi, khiến người ta có loại ảo giác, hình như anh đang ngầm cho phép và dung túng vậy.
Chẳng qua là không biết, cái này có được tính là ưu đãi dành cho bệnh nhân hay không.
Nhưng cuối cùng, Yên Tuy Chi vẫn quơ quơ cái tay bị nắm, như đùa giỡn mà nhắc nhở một câu, “Bạn học Cố, cháo dưới tầng sắp cháy rồi.”
Cố Yến: “…Xin lỗi.”
Hắn buông lỏng tay, nhiệt độ cơ thể rút khỏi ngón tay Yên Tuy Chi, lạnh lẽo lại phủ lên lần nữa.
Cho đến khi đi xuống tầng, mở hộp thuốc ra, trong lòng Yên Tuy Chi vẫn hiện lên một mùi vị không nói rõ được.
Anh vừa đổ thuốc ra lòng bàn tay, liền nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt truyền đến từ phía cầu thang.
“Sao lại xuống rồi? Uống thuốc rồi ngủ lát nữa đi.” Yên Tuy Chi nói.
“Không cần.” Cố Yến đi tới, đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào lòng bàn tay anh, cầm lấy hai viên thuốc, tự dùng cốc thủy tinh rót nước ấm. Hắn ngửa đầu lên nuốt thuốc, lại uống mấy hớp nước nóng, cục xương ở cổ họng nhấp nhô.
Yên Tuy Chi nhìn hắn chốc lát, lại thu hồi tầm mắt, hỏi như đang tán gẫu: “Đi chuYên bay sáng sớm?”
Động tác uống nước của Cố Yến dừng lại, cầm cốc “ừ” một tiếng, “Nửa đường nhận được thông báo kiểm tra từ Decama và hành tinh Hách Lan, làm chậm trễ hành trình, không xác định lúc nào có thể tới.”
“Chỉ là như vậy?” Yên Tuy Chi nói, “Kiểm tra không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“…Vẫn tốt.” Cố Yến chỉ chọn kết quả nói, “Nếu không bây giờ tôi sẽ ở bệnh viện Xuân Đằng.”
Yên Tuy Chi đang đứng cạnh cái nồi, một tay đút túi quần tây, một tay dùng muôi sứ từ từ đảo nồi cháo đặc theo chiều kim đồng hồ. Nghe vậy thì không chọc thủng cái gì cả, mà chỉ nói: “Lần tới gặp phải cái gì nữa, bất kể là tin tốt hay là tin xấu, nhất là tin xấu, đừng có giấu giếm… Nếu như cậu xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng tôi có thể được biết sớm.”
Một lát sau, Cố Yến hàm hồ trả lời một câu, “Ừ.”
“Ừ cái gì.” Yên Tuy Chi xoay đầu lại, “Nói thật, cậu chẳng có tí uy tín nào trong phương diện này cả, bây giờ tỉnh táo một chút rồi đúng không? Đi lấy điện toán quang ra viết hiệp định đi, như vậy mới không qua loa lấy lệ.”
Anh nói xong thì cười một chút, lại tiếp tục chú tâm vào nồi cháo của anh.
Cố Yến nhìn bóng lưng anh không lên tiếng, đôi mắt nặng nề hơi động. Hắn như muốn nói cái gì đó, nhưng vòng vo một lát lại biến thành câu hỏi, “Trước đó thầy nói… tìm được nhà trọ rồi?”
“Đúng.”
“Ở đâu?”
“Chỗ phố Bạch Mã, đi bộ đến luật sở Nam Thập Tự cũng rất gần.”
“Bố trí như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, chủ nhà là một nghệ thuật gia, treo đầy tranh mình vẽ trong phòng, vô cùng sạch sẽ.” Yên Tuy Chi nói.
Có lẽ là thuốc tiêm lúc trước rốt cuộc có hiệu quả chậm, hoặc có lẽ nước nóng khiến người ta cảm thấy thoải mái một ít. Cố Yến có vẻ có tinh thần hơn lúc mới rời giường, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì lại yên lặng rất lâu.
Hắn lấy một cốc nước nóng nữa, dựa vào kệ thủy tinh, nhìn ngón tay gầy trắng của Yên Tuy Chi khuấy động cái muôi, trầm giọng hỏi: “Khi nào thì đi?”
Yên Tuy Chi cười một cái, xoay đầu lại tức giận hỏi: “Cậu muốn đuổi tôi ra ngoài gấp như vậy?”
“Không.”
“Không mà mười phút cậu hỏi tôi hai lần?”
Cố Yến rũ mắt, bỗng nhiên không lên tiếng nữa.
Yên Tuy Chi cho rằng hắn bị câu này chặn á khẩu không trả lời được, đang buồn bực, hắn lại đột nhiên mở miệng ——
“Tôi không hỏi, thầy sẽ không đi sao?”
Giọng nói khàn khàn trầm trầm, rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta có chút xúc động khó hiểu. Giống như cho người ta một thùng rượu mạnh, bọc chặt chẽ, nhưng trong lúc lơ đãng lại lộ ra một khe hở.
Yên Tuy Chi sống đến 43 năm, đã thấy nhiều sự biểu đạt xung động, đầy đủ, khoa trương, luôn là khí thế hung hăng đến thẳng vào mặt, giống như không cạy ra một kẽ hở tìm được một chút đáp lại thì sẽ không nghỉ. Anh bọc sự khách khí tránh né nhiều năm như vậy rồi, kết quả lại dính phải bộ dạng này của Cố Yến.
Cái tay khuấy cháo của anh dừng một lát, nâng mắt lên.
Ánh mắt của Cố Yến vẫn luôn rơi vào trên người anh, nhẹ hơn bất kì thứ gì… mà cũng nặng hơn bất kì thứ gì.
Ở sau lưng hắn, cách tấm thảm mềm mại trong phòng khách, ra xa mấy mét là bức tường kính trong suốt, bên ngoài tường, tám cây thông đèn mới đến đang lay động trong gió đêm, một vài con đom đóm thích ứng được với hoàn cảnh mới, lẻ tẻ bay ra, vòng quanh đám lá kim tỏa ra mùi hương lạnh của thông đèn, giống như những tia lửa tán loạn trong đêm tối.
Yên Tuy Chi nhìn lướt qua bên kia, giống như là thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Cố Yến.”
“Ừ.”
“Cậu bảo Joe lấy cho mấy cây thông đèn, hôm nay đã đưa đến.”
“Tôi thấy rồi.”
Yên Tuy Chi thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, “Tôi nghe Fizz nói, thật ra cậu không thích thông đèn.”
Cố Yến dừng một lát, nhàn nhạt nói: “…Không phải đặc biệt thích.”
“Như vậy… đến khi tôi rời đi, có phải mấy cây thông đèn này sẽ không có ai để ý không?” Yên Tuy Chi hỏi xong, cười một cái, giống như tùy ý nói: “Tôi kí một hợp đồng ở thử với chủ nhà, vốn định chờ cậu về chào một tiếng rồi qua, sau đó lại định chờ cậu hết sốt, ngày mai mới đi. Bây giờ mấy cây thông đèn bị chở đến đây, tôi không thể làm gì khác là đổi ý. Cho nên, cậu không hỏi, có thể tôi sẽ không đi thật.”
Yên Tuy Chi vừa nói, vừa gác cái muôi trong tay xuống, lại không nhanh không chậm cầm một cái bắc nồi mềm, đậy nắp nồi cháo lại.
Cháo sôi trào sùng sục dưới cái nắp, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gió ngoài cửa sổ, đom đóm lấm tấm bay lượn quanh thông đèn, ánh vàng dịu dàng rơi xuống tấm thảm mềm mại.
Bên trong nhà ấm áp mà yên bình.
Cố Yến cứ dựa vào bên cạnh kệ thủy tinh như vậy, cầm một cốc nước, nhìn anh làm mọi chuyện đâu ra đấy, sau đó khàn giọng mở miệng: “Không biết có phải vì sốt đến mức đầu óc không tỉnh táo hay không, thầy khiến tôi có một chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Yên Tuy Chi không ngẩng đầu, vẫn bận rộn.
“.. Lầm tưởng rằng có thể tôi đã nói một vài câu hoang đường, hoặc là làm một vài chuyện đường đột.”
Yên Tuy Chi ngừng tay, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía hắn, nhướng mày hỏi: “Ví dụ?”
Cố Yến rũ mắt nhìn anh, đột nhiên dùng ngón tay trỏ nâng nhẹ cằm anh lên một chút, “Ví dụ như vậy.”
Áo sơ mi bởi vì động tác này mà tạo thành hai nếp gấp bên hông, hắn hơi cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi Yên Tuy Chi.
Bởi vì trước kia vẫn luôn ở bên ngoài nên tay anh rất lạnh, ngón tay Cố Yến lại rất nóng.
Yên Tuy Chi mặc hắn cầm một lát, chờ hắn chậm rãi tỉnh táo sau khi rời giường, mới lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Một cái tay khác của Cố Yến xoa huyệt thái dương, chỉ chốc lát sau mới khàn khàn hỏi: “Đi đâu…”
Yên Tuy Chi rũ mắt nhìn hắn, trong lòng lại bị thứ đồ phiền lòng nào đó cào một chút, “Đi phòng bếp, cầm thuốc lên cho cậu”
“…Tôi nói là, cầm khăn quàng đi đâu?”
Lúc này Yên Tuy Chi mới nhớ tới trong tay mình còn có khăn quàng, bỗng nhiên bật cười nói: “Đi lên tầng, treo lên mắc áo.”
Cố Yến ngây ra, lúc này mới phản ứng được có thể là mình nghĩ sai cái gì rồi. Hắn bóp mi tâm, trong phòng bỗng chốc cực kì yên tĩnh. Hắn không hề buông tay, mà đối phương cũng không có ý rút tay về.
Điều này rất hiếm thấy trên người Yên Tuy Chi, khiến người ta có loại ảo giác, hình như anh đang ngầm cho phép và dung túng vậy.
Chẳng qua là không biết, cái này có được tính là ưu đãi dành cho bệnh nhân hay không.
Nhưng cuối cùng, Yên Tuy Chi vẫn quơ quơ cái tay bị nắm, như đùa giỡn mà nhắc nhở một câu, “Bạn học Cố, cháo dưới tầng sắp cháy rồi.”
Cố Yến: “…Xin lỗi.”
Hắn buông lỏng tay, nhiệt độ cơ thể rút khỏi ngón tay Yên Tuy Chi, lạnh lẽo lại phủ lên lần nữa.
Cho đến khi đi xuống tầng, mở hộp thuốc ra, trong lòng Yên Tuy Chi vẫn hiện lên một mùi vị không nói rõ được.
Anh vừa đổ thuốc ra lòng bàn tay, liền nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt truyền đến từ phía cầu thang.
“Sao lại xuống rồi? Uống thuốc rồi ngủ lát nữa đi.” Yên Tuy Chi nói.
“Không cần.” Cố Yến đi tới, đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào lòng bàn tay anh, cầm lấy hai viên thuốc, tự dùng cốc thủy tinh rót nước ấm. Hắn ngửa đầu lên nuốt thuốc, lại uống mấy hớp nước nóng, cục xương ở cổ họng nhấp nhô.
Yên Tuy Chi nhìn hắn chốc lát, lại thu hồi tầm mắt, hỏi như đang tán gẫu: “Đi chuYên bay sáng sớm?”
Động tác uống nước của Cố Yến dừng lại, cầm cốc “ừ” một tiếng, “Nửa đường nhận được thông báo kiểm tra từ Decama và hành tinh Hách Lan, làm chậm trễ hành trình, không xác định lúc nào có thể tới.”
“Chỉ là như vậy?” Yên Tuy Chi nói, “Kiểm tra không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“…Vẫn tốt.” Cố Yến chỉ chọn kết quả nói, “Nếu không bây giờ tôi sẽ ở bệnh viện Xuân Đằng.”
Yên Tuy Chi đang đứng cạnh cái nồi, một tay đút túi quần tây, một tay dùng muôi sứ từ từ đảo nồi cháo đặc theo chiều kim đồng hồ. Nghe vậy thì không chọc thủng cái gì cả, mà chỉ nói: “Lần tới gặp phải cái gì nữa, bất kể là tin tốt hay là tin xấu, nhất là tin xấu, đừng có giấu giếm… Nếu như cậu xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng tôi có thể được biết sớm.”
Một lát sau, Cố Yến hàm hồ trả lời một câu, “Ừ.”
“Ừ cái gì.” Yên Tuy Chi xoay đầu lại, “Nói thật, cậu chẳng có tí uy tín nào trong phương diện này cả, bây giờ tỉnh táo một chút rồi đúng không? Đi lấy điện toán quang ra viết hiệp định đi, như vậy mới không qua loa lấy lệ.”
Anh nói xong thì cười một chút, lại tiếp tục chú tâm vào nồi cháo của anh.
Cố Yến nhìn bóng lưng anh không lên tiếng, đôi mắt nặng nề hơi động. Hắn như muốn nói cái gì đó, nhưng vòng vo một lát lại biến thành câu hỏi, “Trước đó thầy nói… tìm được nhà trọ rồi?”
“Đúng.”
“Ở đâu?”
“Chỗ phố Bạch Mã, đi bộ đến luật sở Nam Thập Tự cũng rất gần.”
“Bố trí như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, chủ nhà là một nghệ thuật gia, treo đầy tranh mình vẽ trong phòng, vô cùng sạch sẽ.” Yên Tuy Chi nói.
Có lẽ là thuốc tiêm lúc trước rốt cuộc có hiệu quả chậm, hoặc có lẽ nước nóng khiến người ta cảm thấy thoải mái một ít. Cố Yến có vẻ có tinh thần hơn lúc mới rời giường, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì lại yên lặng rất lâu.
Hắn lấy một cốc nước nóng nữa, dựa vào kệ thủy tinh, nhìn ngón tay gầy trắng của Yên Tuy Chi khuấy động cái muôi, trầm giọng hỏi: “Khi nào thì đi?”
Yên Tuy Chi cười một cái, xoay đầu lại tức giận hỏi: “Cậu muốn đuổi tôi ra ngoài gấp như vậy?”
“Không.”
“Không mà mười phút cậu hỏi tôi hai lần?”
Cố Yến rũ mắt, bỗng nhiên không lên tiếng nữa.
Yên Tuy Chi cho rằng hắn bị câu này chặn á khẩu không trả lời được, đang buồn bực, hắn lại đột nhiên mở miệng ——
“Tôi không hỏi, thầy sẽ không đi sao?”
Giọng nói khàn khàn trầm trầm, rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta có chút xúc động khó hiểu. Giống như cho người ta một thùng rượu mạnh, bọc chặt chẽ, nhưng trong lúc lơ đãng lại lộ ra một khe hở.
Yên Tuy Chi sống đến 43 năm, đã thấy nhiều sự biểu đạt xung động, đầy đủ, khoa trương, luôn là khí thế hung hăng đến thẳng vào mặt, giống như không cạy ra một kẽ hở tìm được một chút đáp lại thì sẽ không nghỉ. Anh bọc sự khách khí tránh né nhiều năm như vậy rồi, kết quả lại dính phải bộ dạng này của Cố Yến.
Cái tay khuấy cháo của anh dừng một lát, nâng mắt lên.
Ánh mắt của Cố Yến vẫn luôn rơi vào trên người anh, nhẹ hơn bất kì thứ gì… mà cũng nặng hơn bất kì thứ gì.
Ở sau lưng hắn, cách tấm thảm mềm mại trong phòng khách, ra xa mấy mét là bức tường kính trong suốt, bên ngoài tường, tám cây thông đèn mới đến đang lay động trong gió đêm, một vài con đom đóm thích ứng được với hoàn cảnh mới, lẻ tẻ bay ra, vòng quanh đám lá kim tỏa ra mùi hương lạnh của thông đèn, giống như những tia lửa tán loạn trong đêm tối.
Yên Tuy Chi nhìn lướt qua bên kia, giống như là thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Cố Yến.”
“Ừ.”
“Cậu bảo Joe lấy cho mấy cây thông đèn, hôm nay đã đưa đến.”
“Tôi thấy rồi.”
Yên Tuy Chi thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, “Tôi nghe Fizz nói, thật ra cậu không thích thông đèn.”
Cố Yến dừng một lát, nhàn nhạt nói: “…Không phải đặc biệt thích.”
“Như vậy… đến khi tôi rời đi, có phải mấy cây thông đèn này sẽ không có ai để ý không?” Yên Tuy Chi hỏi xong, cười một cái, giống như tùy ý nói: “Tôi kí một hợp đồng ở thử với chủ nhà, vốn định chờ cậu về chào một tiếng rồi qua, sau đó lại định chờ cậu hết sốt, ngày mai mới đi. Bây giờ mấy cây thông đèn bị chở đến đây, tôi không thể làm gì khác là đổi ý. Cho nên, cậu không hỏi, có thể tôi sẽ không đi thật.”
Yên Tuy Chi vừa nói, vừa gác cái muôi trong tay xuống, lại không nhanh không chậm cầm một cái bắc nồi mềm, đậy nắp nồi cháo lại.
Cháo sôi trào sùng sục dưới cái nắp, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gió ngoài cửa sổ, đom đóm lấm tấm bay lượn quanh thông đèn, ánh vàng dịu dàng rơi xuống tấm thảm mềm mại.
Bên trong nhà ấm áp mà yên bình.
Cố Yến cứ dựa vào bên cạnh kệ thủy tinh như vậy, cầm một cốc nước, nhìn anh làm mọi chuyện đâu ra đấy, sau đó khàn giọng mở miệng: “Không biết có phải vì sốt đến mức đầu óc không tỉnh táo hay không, thầy khiến tôi có một chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Yên Tuy Chi không ngẩng đầu, vẫn bận rộn.
“.. Lầm tưởng rằng có thể tôi đã nói một vài câu hoang đường, hoặc là làm một vài chuyện đường đột.”
Yên Tuy Chi ngừng tay, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía hắn, nhướng mày hỏi: “Ví dụ?”
Cố Yến rũ mắt nhìn anh, đột nhiên dùng ngón tay trỏ nâng nhẹ cằm anh lên một chút, “Ví dụ như vậy.”
Áo sơ mi bởi vì động tác này mà tạo thành hai nếp gấp bên hông, hắn hơi cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi Yên Tuy Chi.
Tác giả :
Mộc Tô Lý