Luật Sư Hạng Nhất
Chương 85 Phát sốt (1)
Trong cabin tàu số 2 cũng không có nhiều người, đều là người có triệu chứng cảm mạo nóng sốt.
Dù sao trong tàu bay cũng là một không gian khép kín, mặc dù mỗi người đều đeo khẩu trang, nhưng không ngăn được việc ho hai tiếng hắt hơi một cái, có vài người thể chất không tốt mà bị lây, đến lúc không thoải mái một chút liền bắt đầu nghi thần nghi quỷ, làm cho mình hoảng bác sĩ cũng hoảng, cho nên cơ trưởng mới tạm thời quyết định tách riêng người bị lây thật sự ra một cabin, người bị bệnh ra một cabin khác.
Bởi vì tình hình lây lan bùng nổ có chút vượt qua dự đoán, hơn nữa hành tinh Hách Lan và Decama đều rất quan tâm, cho nên các bác sĩ y tá ở đây đều chú ý đến bên khu cách ly, chỉ sợ còn chưa hạ cánh đã ngoẻo mất hai ba người rồi. Cho nên bên phòng bệnh số 2 cũng chỉ có một y tá trông nom.
Có hai bệnh nhân vốn sốt rất cao, lại qua kiểm tra lây nhiễm, bị dọa sợ không nhẹ, lúc này đang nôn mửa tiêu chảy, xanh mặt ngồi phịch tại chỗ, để y tá ghim kim chống buồn nôn cho bọn họ.
Lúc Cố Yến vào phòng, y tá đang cầm một cái kim trong tay, như hổ rình mồi hỏi hắn: “Có buồn nôn không?” Giống như hắn chỉ cần nói muốn, là cây kim kia sẽ trực tiếp lao về đây vậy.
“Không, cảm ơn.” Cố Yến trả lời.
“Được.” Y tá thở phào nhẹ nhõm, “Ở chỗ ngồi có thuốc giảm sốt, thuốc cảm, giảm đau và giảm ho, phía sau có nước nóng, có thể tự lấy. Nếu như thật sự khó chịu cũng có thể tìm một chỗ gần đó ngồi nghỉ ngơi, chốc lát nữa tôi sẽ chuẩn bị xong cho anh.”
Cố Yến lắc đầu một cái: “Tự tôi làm là được.”
Hắn không nhìn thêm, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, sốt cao quả thực khiến người ta rất không thoải mái, có thể gửi xong hai cái tin kia đã không tệ rồi. Hắn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần một hồi, lúc này mới mở mắt ra lục tìm trong hộp thuốc.
Trong hộp có rất nhiều thuốc men, trên căn bản đều là mấy loại phổ biến. Cố Yến trực tiếp lật từng cái đọc tác dụng phụ ghi rõ trên mặt.
Hắn lười đi rót nước, liền chọn một gói thuốc tiêm dùng tại nhà, xé bao tự tiêm cho mình một mũi.
“Tác dụng phụ của loại thuốc tiêm này có chút lợi hại.” Hắn đang muốn nhắm mắt dưỡng thần một lát, một giọng nói từ bên cạnh truyền tới.
Cố Yến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là người tóc đỏ tàn nhang vừa rồi ngồi cùng hàng với hắn, chỉ là chỗ ngồi của hai người cách nhau một đường đi hẹp.
“Cậu nên uống thuốc kia.” Tóc đỏ tàn nhang nói, “Tôi làm nghề bán thuốc, cũng coi như hiểu mấy loại này. Thuốc tiêm này vừa vào người sẽ thấy rất có tinh thần… Cũng không thể nói là có tinh thần, chính là rõ ràng rất mệt nhưng lại cực kì tỉnh táo, hai giờ sau sẽ lại mệt, còn giống thuốc ngủ hơn cả thuốc ngủ.”
Cố Yến đơn giản đáp một câu, “Không sao.”
Tóc đỏ tàn nhang bĩu môi, “Cũng đúng, dù sao cậu cũng tiêm xong rồi, uống cái khác ngược lại sẽ gây xung đột. Cậu xem tôi vừa uống loại thuốc kia, lúc này còn chưa tới hai mươi phút, đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nhìn anh ta quả thật có tinh thần hơn trước đó một ít, chóp mũi gò má cũng không đỏ như vậy nữa, hơn nữa vì có uống nước, môi cũng không còn nứt nẻ như trước.
“Quả thật.” Cố Yến nhàn nhạt nói, “Ở phòng kiểm tra nhìn anh như sắp hôn mê.”
Tóc đỏ tàn nhang nhún vai, “Thật ra thì không phải, tôi chỉ không muốn nói với người tóc đen kia thôi. Cậu không biết chứ, trước đó ở trong cabin bình thường, gã ngồi bên cạnh tôi, lúc gã nhìn chằm chằm mình thật sự rất không thoải mái. Tôi luôn cảm thấy gã có chút hùng hổ dọa người, không phải là một người dễ ở chung.”
Cố Yến cũng không có thói quen nói chuyện trời đất, nhưng cũng khá hứng thú với gã đàn ông tóc đen kia, cho nên chỉ gật đầu một cái, bày tỏ mình có nghe.
Nhưng có vẻ anh chàng tóc đỏ tàn nhang này trước đó phải chịu tội không ít, có đầy bụng bực tức muốn xả, lúc này giảm sốt lấy được chút tinh thần, liền lải nhải hết mười phút: “…Thật sự tôi chưa từng thấy người nào thích thể hiện như thế, cứ như đang cố gắng tỏ ra gã rất lợi hại, cuộc sống có bao nhiêu sung sướng vậy, cái gì mà gã đã đi hơn nửa hành tinh lớn nhỏ trong Liên Minh, du lịch ăn uống vui đùa khắp nơi, thỉnh thoảng làm chút công việc… Có trời mới biết, tôi ngồi với gã hai giờ, giống như đã xem xong toàn bộ cả đời của gã luôn.”
Tóc đỏ tàn nhang kể khổ xong, ngẩng đầu một cái liền phát hiện tinh thần Cố Yến quả thật không tốt, vì vậy rất thức thời nói: “Có phải cậu cảm nhận được tác dụng của thuốc rồi không? Rất mệt nhưng lại tỉnh táo cảm giác rất khó chịu đúng không? Haiz… Cậu tiêm chậm một nghe tôi nhắc nhở là tốt rồi.”
Mặc dù anh ta thích than phiền, nhưng còn rất tốt bụng. Nói xong lại đứng dậy đi rót một ly nước nóng đặt ở trước mặt Cố Yến, “Uống chút đi, uống vào sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Cảm ơn.” Cố Yến nói.
Anh chàng tóc đỏ tàn nhang này nói là tác dụng phụ đúng là không sai, cho đến khi tàu bay cập cảng Decama, Cố Yến vẫn không thể ngủ được.
Loại cảm giác cực kì mệt mỏi đến mức cần nghỉ ngơi, nhưng không biết tại sao mắt vẫn mở này quá khó chịu, khiến luật sư Cố bình thường mặt đã lạnh rồi, lúc xuống tàu bay lại càng giống như một cái tủ lạnh di động.
Lúc hắn hạ cánh ở Decama, thời gian vẫn chưa tới 4 giờ chiều.
Ở cảng Decama có sắp đặt một cửa kiểm tra, lúc Cố Yến đi qua cửa kiểm tra lại bị mắc kẹt một lát, trì hoãn tầm mười phút, lúc này mới có thể ngồi lên xe của mình.
Loại trạng thái này không cần thiết để về luật sở Nam Thập Tự, đến đó trừ việc bị Fizz lôi kéo hỏi thăm tình trạng cơ thể, sẽ không có chuyện khác để làm. Vì vậy hắn lái thẳng xe về hoa viên trong thành phố.
Xe thông minh đưa hắn đến tận cửa, lại tự động lái về gara.
Thật ra thời gian hắn trở về sớm hơn Yên Tuy Chi rất nhiều, cho nên sau khi vào cửa không thấy một bóng người, luật sở Nam Thập Tự còn chưa tới giờ tan làm, cho dù không cần làm thêm giờ, Yên Tuy Chi cũng không thể trở lại ngay được.
Nhưng trong phòng vẫn còn lại vết tích của anh lúc sáng sớm — khăn quàng cổ vắt bên cạnh tủ đứng.
Cố Yến rót cho mình một cốc nước nóng, uống xong còn không quên nhét vào máy khử độc, lúc này mới đi dép lên tầng.
Hắn vốn định trực tiếp về phòng ngủ tầng hai để nghỉ ngơi, sau khi gặp tác dụng phụ hơn một giờ, rốt cuộc tiến vào giai đoạn mơ màng buồn ngủ. Nhưng khi hắn vừa nhấc chân lên cầu thang, lại dừng động tác một chút, bởi vì hắn thấy được bên cạnh cầu thang, ở một góc phòng khách, một cái vali đơn giản đang dựng ở đó.
Đó là vali của Yên Tuy Chi, lúc mua vẫn là hắn trả tiền, bình thường chỉ cần không ra ngoài công tác, vali vẫn được để trong tủ đứng tầng một, lúc này để đây chỉ có thể có một chuyện…
Anh đã thu dọn xong hành lý, lúc nào cũng có thể dọn ra ngoài.
Có lẽ là tối nay, có lẽ là sáng mai.
Có thể anh chỉ cần chờ chủ nhà là hắn trở về, chào hỏi một tiếng liền đi.
Cố Yến đứng cạnh cầu thang nhìn một lát, không biết có phải sốt cao sẽ khiến người ta không giấu được tâm trạng hay không, trong một cái chớp mắt như vậy, hắn thậm chí muốn… dứt khoát mở vali ra, dọn hết đồ bên trong lên tầng, sau đó trả vali về lại tủ đứng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm.
Hắn không phải mới quen biết Yên Tuy Chi năm đầu tiên, người nọ làm chuyện gì cũng không thích người khác nhúng tay, càng không thích người khác thay đổi quyết định thay anh. Cũng không có người nào có tư cách đấy.
Cố Yến trầm mặc nhìn cái vali đó một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân lên tầng, ánh mắt hắn đảo qua lối lên tầng ba, chỉ hơi dừng lại chốc lát, cuối cùng vẫn vào phòng ngủ của mình.
…
Buổi tối rời khỏi luật sở, Yên Tuy Chi vẫn đi nhờ xe Fizz.
Từ tối hôm qua gặp phải Hobbs, xe của cô Fizz cứ như gián điệp vậy, một đường đi tới đi lui, lúc đi vào cổng sắt hoa viên còn nhìn gương trước sau một lần, xác nhận không có bóng người lão già kia rình rập, lúc này mới dừng xe ở trước cửa nhà Cố Yến.
“Trước đó cậu nói mấy giờ Cố bay?” Trước khi xuống xe, Fizz đột nhiên nghĩ tới cái gì mà hỏi một câu.
Yên Tuy Chi nhìn tin nhắn nói, “Vòng đàm phán thứ hai kết thúc mới nhắn tin cho tôi là 1 giờ chiều, từ bàn đàm phán đến cảng chắc mất hai ba giờ, chắc 4 giờ bay, bốn giờ tôi nhắn tin hắn không trả lời, có thể là lên tàu bay ngủ bù, không đọc được. Tính như vậy thì đến cảng Decama là tầm 8, 9 giờ, chắc 10 giờ mới về đến nhà.”
Vẻ mặt của Fizz trở nên rất vi diệu: “Ừ…”
Yên Tuy Chi ngước mắt lên khỏi máy thông minh, đã nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của cô, hơi nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Fizz nói: “Không có gì, chính là rất ít khi thấy cậu nói một hơi nhiều như vậy, thật ra thì tôi chỉ hỏi mấy giờ hắn bay thôi… Mà thôi.”
Yên Tuy Chi bật cười, “Để tránh cô hỏi từng câu một, tôi nói hết cho cô biết trước luôn, cô còn muốn hỏi gì không?”
Fizz lại cảm khái một câu: “Nhưng mà cậu cũng tính rất rõ nha.”
Yên Tuy Chi nửa thật nửa giả nói: “Dù sao cũng là thầy Cố, sau này tiền đồ của tôi đều dựa vào hắn, dĩ nhiên tôi phải dụ dỗ chút, coi như cũng tiện để đèn cho hắn đi.”
Fizz bĩu môi, “Đừng đùa, hôm qua lúc cậu làm Hobbs tức chết, tôi chả nhìn ra cậu nhớ đến tiền đồ của mình chút nào hết.”
Yên Tuy Chi cười: “Cô Fizz, kết quả cô muốn nói cái gì?”
Fizz nhoài người lên cửa kính, chậc một tiếng, nói: “Thật ra thì cũng không có gì, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, từ trước đến nay vẫn chưa từng nghĩ rằng Cố sẽ có thực tập sinh, cho dù có thì chắc chắn cũng sẽ phải khóc thét vì sự nghiêm túc của hắn, không ngờ sẽ lại là người như cậu. Tôi cảm thấy cậu và hắn ở chung với nhau rất giống… bạn? Tóm lại rất kỳ diệu, không ngờ tới. Nhưng thật sự rất tốt.”
Đôi môi đỏ thắm xinh đẹp của cô nở nụ cười, “Tôi làm việc ở Nam Thập Tự mấy năm nay, ít nhất cũng coi hắn là bạn, thấy hắn có được một thực tập sinh như cậu thì vui thay cho hắn.”
Yên Tuy Chi cong khóe miệng, “Đừng đừng, có thể hắn không vui thì sao.”
Fizz xì một tiếng, khoát tay nói, “Được rồi, tôi đi đây, nhân lúc trước khi cậu dọn đi thì nói với cậu đôi câu thôi, dù sao sau này cậu có muốn đi nhờ xe cũng khó.”
Chiếc xe đỏ nổi bật của cô chậm rãi đi về một dãy biệt thự khác, Yên Tuy Chi nhìn một lát, thu hồi tầm mắt đi về biệt thự của Cố Yến.
Anh vừa đi vừa mở màn hình máy thông minh, đầu tiên nhìn giao diện tin nhắn một cái, tin nhắn gửi lúc bốn giờ vẫn chưa được trả lời. Tiếp đó anh lên mạng, tiếp tục xem tin tức trước đó không chú ý tới.
Cửa phòng chứng nhận mật mã, tích một tiếng tự động mở ra, anh vừa lướt tin, vừa thay giày theo thói quen, đi dép loẹt xoẹt vào phòng.
Vừa đi không tới hai bước, động tác của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại trên một trang web.
Đó là một bài báo mới ra buổi chiều, phía trên nói chuyến bay đầu tiên vào sáng sớm từ hành tinh Hách Lan đến Decama kiểm tra ra tận 11 người lây nhiễm, toàn bộ hành trình bởi vì phải kiểm tra mà đến trễ một giờ.
“Trước mắt, xác nhận tất cả người lây đã được đưa bệnh viện Xuân Đằng gần đó, lặng lẽ đợi kiểm tra và chữa trị.”
Chuyến bay đầu tiên từ hành tinh Hách Lan đến Decama?
Chuyến sớm nhất?
Còn có hai vòng đàm phán khiến anh cảm thấy có chút kì quái trước đó…
Cảm giác thót tim là gì, vào lúc này Yên Tuy Chi coi như đã được trải nghiệm.
Chờ anh phản ứng lại, anh đã đứng ở trước tủ giày chuẩn bị thay giày ra cửa lần nữa, màn hình máy thông minh đã đổi giao diện từ bao giờ, cuộc gọi cho Cố Yến hiện ra “đang kết nối…”
Chờ đợi trong nháy mắt bị kéo dài đăng đẵng, rõ ràng chỉ vang lên hai tiếng, mà lại giống như đã tiêu hao hết tất cả sự kiên nhẫn vậy.
Cho đến khi Yên Tuy Chi bước ra cửa một cước, cái chân còn lại đụng phải thứ gì đó, anh mới mơ hồ cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng lắm.
Anh cúi đầu nhìn thứ mình đụng phải, phát hiện lại là giày của Cố Yến.
Yên Tuy Chi tự xưng là trí nhớ không tính là kém, nói chính xác là làm nhiều, trí nhớ và sức quan sát đều được mài giũa. Chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể nhớ tất cả chi tiết từng chuyện một, thậm chí bao gồm chuyện đó xảy ra vào thời gian nào, anh đang cầm cái gì trên tay, lật sách đến trang thứ mấy, ánh mắt dừng lại ở hàng thứ mấy vân vân…
Nhưng vào lúc này, khi anh nghĩ lại xem lúc đi Cố Yến có đi đôi giày này hay không, buổi sáng lúc anh rời khỏi nhà, trên thảm còn thứ gì khác không… lại cảm thấy có chút không xác định được.
Yên Tuy Chi đứng ở cửa một lát, sau đó vào nhà lần nữa, đi thẳng lên tầng hai.
Anh dừng bước trước cửa phòng Cố Yến, ngừng chốc lát, mới nhẹ nhàng vặn chốt cửa.
Cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra một nửa, ánh đèn ấm màu vàng bên ngoài thành một đường sáng chiếu vào trong phòng, chiếu lên tấm thảm lông màu xám tro. Trên giường vốn trống không lại có một người đang nằm, chăn đắp đến hông, cánh tay khoác bên ngoài chăn.
Hắn còn chưa cởi áo sơ mi, bởi vì nằm nghiêng nên hiện ra một vài nếp nhăn, không giống khí chất cẩn thận bình thường chút nào, nhìn có chút mệt mỏi.
Ngón tay thon dài vắt tự nhiên lên mép giường, máy thông minh trên ngón tay rung lên rì rì.
Bình thường độ rung này cũng không tính là lớn, đủ để cho mình chú ý tới, nhưng cũng sẽ không quấy rầy đến người khác. Nhưng trong không khí yên tĩnh này, nó đột nhiên trở nên có chút ồn ào.
Yên Tuy Chi đứng ở cửa một lát, đột nhiên bật cười.
Anh hủy bỏ yêu cầu truyền tin trên máy thông minh của mình đi, chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Yến rung dài hai giây, sau đó cũng yên tĩnh lại.
“Cậu đúng là…”
Yên Tuy Chi lầu bầu một tiếng, đi tới mép giường, khom người kéo chăn từ hông lên trên một chút cho hắn, thuận tiện nhét bàn tay để lộ bên ngoài vào.
Nhưng lúc chạm vào ngón tay Cố Yến, anh hơi nhíu mày — quá nóng.
Yên Tuy Chi lại đưa tay ra chạm vào trán Cố Yến.
Có thể là nhiệt độ ngón tay anh lạnh hơn trán hắn, Cố Yến vẫn luôn cau mày ngủ say đột nhiên giật giật, giống như bị anh đánh thức.
Dù sao trong tàu bay cũng là một không gian khép kín, mặc dù mỗi người đều đeo khẩu trang, nhưng không ngăn được việc ho hai tiếng hắt hơi một cái, có vài người thể chất không tốt mà bị lây, đến lúc không thoải mái một chút liền bắt đầu nghi thần nghi quỷ, làm cho mình hoảng bác sĩ cũng hoảng, cho nên cơ trưởng mới tạm thời quyết định tách riêng người bị lây thật sự ra một cabin, người bị bệnh ra một cabin khác.
Bởi vì tình hình lây lan bùng nổ có chút vượt qua dự đoán, hơn nữa hành tinh Hách Lan và Decama đều rất quan tâm, cho nên các bác sĩ y tá ở đây đều chú ý đến bên khu cách ly, chỉ sợ còn chưa hạ cánh đã ngoẻo mất hai ba người rồi. Cho nên bên phòng bệnh số 2 cũng chỉ có một y tá trông nom.
Có hai bệnh nhân vốn sốt rất cao, lại qua kiểm tra lây nhiễm, bị dọa sợ không nhẹ, lúc này đang nôn mửa tiêu chảy, xanh mặt ngồi phịch tại chỗ, để y tá ghim kim chống buồn nôn cho bọn họ.
Lúc Cố Yến vào phòng, y tá đang cầm một cái kim trong tay, như hổ rình mồi hỏi hắn: “Có buồn nôn không?” Giống như hắn chỉ cần nói muốn, là cây kim kia sẽ trực tiếp lao về đây vậy.
“Không, cảm ơn.” Cố Yến trả lời.
“Được.” Y tá thở phào nhẹ nhõm, “Ở chỗ ngồi có thuốc giảm sốt, thuốc cảm, giảm đau và giảm ho, phía sau có nước nóng, có thể tự lấy. Nếu như thật sự khó chịu cũng có thể tìm một chỗ gần đó ngồi nghỉ ngơi, chốc lát nữa tôi sẽ chuẩn bị xong cho anh.”
Cố Yến lắc đầu một cái: “Tự tôi làm là được.”
Hắn không nhìn thêm, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, sốt cao quả thực khiến người ta rất không thoải mái, có thể gửi xong hai cái tin kia đã không tệ rồi. Hắn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần một hồi, lúc này mới mở mắt ra lục tìm trong hộp thuốc.
Trong hộp có rất nhiều thuốc men, trên căn bản đều là mấy loại phổ biến. Cố Yến trực tiếp lật từng cái đọc tác dụng phụ ghi rõ trên mặt.
Hắn lười đi rót nước, liền chọn một gói thuốc tiêm dùng tại nhà, xé bao tự tiêm cho mình một mũi.
“Tác dụng phụ của loại thuốc tiêm này có chút lợi hại.” Hắn đang muốn nhắm mắt dưỡng thần một lát, một giọng nói từ bên cạnh truyền tới.
Cố Yến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là người tóc đỏ tàn nhang vừa rồi ngồi cùng hàng với hắn, chỉ là chỗ ngồi của hai người cách nhau một đường đi hẹp.
“Cậu nên uống thuốc kia.” Tóc đỏ tàn nhang nói, “Tôi làm nghề bán thuốc, cũng coi như hiểu mấy loại này. Thuốc tiêm này vừa vào người sẽ thấy rất có tinh thần… Cũng không thể nói là có tinh thần, chính là rõ ràng rất mệt nhưng lại cực kì tỉnh táo, hai giờ sau sẽ lại mệt, còn giống thuốc ngủ hơn cả thuốc ngủ.”
Cố Yến đơn giản đáp một câu, “Không sao.”
Tóc đỏ tàn nhang bĩu môi, “Cũng đúng, dù sao cậu cũng tiêm xong rồi, uống cái khác ngược lại sẽ gây xung đột. Cậu xem tôi vừa uống loại thuốc kia, lúc này còn chưa tới hai mươi phút, đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nhìn anh ta quả thật có tinh thần hơn trước đó một ít, chóp mũi gò má cũng không đỏ như vậy nữa, hơn nữa vì có uống nước, môi cũng không còn nứt nẻ như trước.
“Quả thật.” Cố Yến nhàn nhạt nói, “Ở phòng kiểm tra nhìn anh như sắp hôn mê.”
Tóc đỏ tàn nhang nhún vai, “Thật ra thì không phải, tôi chỉ không muốn nói với người tóc đen kia thôi. Cậu không biết chứ, trước đó ở trong cabin bình thường, gã ngồi bên cạnh tôi, lúc gã nhìn chằm chằm mình thật sự rất không thoải mái. Tôi luôn cảm thấy gã có chút hùng hổ dọa người, không phải là một người dễ ở chung.”
Cố Yến cũng không có thói quen nói chuyện trời đất, nhưng cũng khá hứng thú với gã đàn ông tóc đen kia, cho nên chỉ gật đầu một cái, bày tỏ mình có nghe.
Nhưng có vẻ anh chàng tóc đỏ tàn nhang này trước đó phải chịu tội không ít, có đầy bụng bực tức muốn xả, lúc này giảm sốt lấy được chút tinh thần, liền lải nhải hết mười phút: “…Thật sự tôi chưa từng thấy người nào thích thể hiện như thế, cứ như đang cố gắng tỏ ra gã rất lợi hại, cuộc sống có bao nhiêu sung sướng vậy, cái gì mà gã đã đi hơn nửa hành tinh lớn nhỏ trong Liên Minh, du lịch ăn uống vui đùa khắp nơi, thỉnh thoảng làm chút công việc… Có trời mới biết, tôi ngồi với gã hai giờ, giống như đã xem xong toàn bộ cả đời của gã luôn.”
Tóc đỏ tàn nhang kể khổ xong, ngẩng đầu một cái liền phát hiện tinh thần Cố Yến quả thật không tốt, vì vậy rất thức thời nói: “Có phải cậu cảm nhận được tác dụng của thuốc rồi không? Rất mệt nhưng lại tỉnh táo cảm giác rất khó chịu đúng không? Haiz… Cậu tiêm chậm một nghe tôi nhắc nhở là tốt rồi.”
Mặc dù anh ta thích than phiền, nhưng còn rất tốt bụng. Nói xong lại đứng dậy đi rót một ly nước nóng đặt ở trước mặt Cố Yến, “Uống chút đi, uống vào sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Cảm ơn.” Cố Yến nói.
Anh chàng tóc đỏ tàn nhang này nói là tác dụng phụ đúng là không sai, cho đến khi tàu bay cập cảng Decama, Cố Yến vẫn không thể ngủ được.
Loại cảm giác cực kì mệt mỏi đến mức cần nghỉ ngơi, nhưng không biết tại sao mắt vẫn mở này quá khó chịu, khiến luật sư Cố bình thường mặt đã lạnh rồi, lúc xuống tàu bay lại càng giống như một cái tủ lạnh di động.
Lúc hắn hạ cánh ở Decama, thời gian vẫn chưa tới 4 giờ chiều.
Ở cảng Decama có sắp đặt một cửa kiểm tra, lúc Cố Yến đi qua cửa kiểm tra lại bị mắc kẹt một lát, trì hoãn tầm mười phút, lúc này mới có thể ngồi lên xe của mình.
Loại trạng thái này không cần thiết để về luật sở Nam Thập Tự, đến đó trừ việc bị Fizz lôi kéo hỏi thăm tình trạng cơ thể, sẽ không có chuyện khác để làm. Vì vậy hắn lái thẳng xe về hoa viên trong thành phố.
Xe thông minh đưa hắn đến tận cửa, lại tự động lái về gara.
Thật ra thời gian hắn trở về sớm hơn Yên Tuy Chi rất nhiều, cho nên sau khi vào cửa không thấy một bóng người, luật sở Nam Thập Tự còn chưa tới giờ tan làm, cho dù không cần làm thêm giờ, Yên Tuy Chi cũng không thể trở lại ngay được.
Nhưng trong phòng vẫn còn lại vết tích của anh lúc sáng sớm — khăn quàng cổ vắt bên cạnh tủ đứng.
Cố Yến rót cho mình một cốc nước nóng, uống xong còn không quên nhét vào máy khử độc, lúc này mới đi dép lên tầng.
Hắn vốn định trực tiếp về phòng ngủ tầng hai để nghỉ ngơi, sau khi gặp tác dụng phụ hơn một giờ, rốt cuộc tiến vào giai đoạn mơ màng buồn ngủ. Nhưng khi hắn vừa nhấc chân lên cầu thang, lại dừng động tác một chút, bởi vì hắn thấy được bên cạnh cầu thang, ở một góc phòng khách, một cái vali đơn giản đang dựng ở đó.
Đó là vali của Yên Tuy Chi, lúc mua vẫn là hắn trả tiền, bình thường chỉ cần không ra ngoài công tác, vali vẫn được để trong tủ đứng tầng một, lúc này để đây chỉ có thể có một chuyện…
Anh đã thu dọn xong hành lý, lúc nào cũng có thể dọn ra ngoài.
Có lẽ là tối nay, có lẽ là sáng mai.
Có thể anh chỉ cần chờ chủ nhà là hắn trở về, chào hỏi một tiếng liền đi.
Cố Yến đứng cạnh cầu thang nhìn một lát, không biết có phải sốt cao sẽ khiến người ta không giấu được tâm trạng hay không, trong một cái chớp mắt như vậy, hắn thậm chí muốn… dứt khoát mở vali ra, dọn hết đồ bên trong lên tầng, sau đó trả vali về lại tủ đứng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm.
Hắn không phải mới quen biết Yên Tuy Chi năm đầu tiên, người nọ làm chuyện gì cũng không thích người khác nhúng tay, càng không thích người khác thay đổi quyết định thay anh. Cũng không có người nào có tư cách đấy.
Cố Yến trầm mặc nhìn cái vali đó một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân lên tầng, ánh mắt hắn đảo qua lối lên tầng ba, chỉ hơi dừng lại chốc lát, cuối cùng vẫn vào phòng ngủ của mình.
…
Buổi tối rời khỏi luật sở, Yên Tuy Chi vẫn đi nhờ xe Fizz.
Từ tối hôm qua gặp phải Hobbs, xe của cô Fizz cứ như gián điệp vậy, một đường đi tới đi lui, lúc đi vào cổng sắt hoa viên còn nhìn gương trước sau một lần, xác nhận không có bóng người lão già kia rình rập, lúc này mới dừng xe ở trước cửa nhà Cố Yến.
“Trước đó cậu nói mấy giờ Cố bay?” Trước khi xuống xe, Fizz đột nhiên nghĩ tới cái gì mà hỏi một câu.
Yên Tuy Chi nhìn tin nhắn nói, “Vòng đàm phán thứ hai kết thúc mới nhắn tin cho tôi là 1 giờ chiều, từ bàn đàm phán đến cảng chắc mất hai ba giờ, chắc 4 giờ bay, bốn giờ tôi nhắn tin hắn không trả lời, có thể là lên tàu bay ngủ bù, không đọc được. Tính như vậy thì đến cảng Decama là tầm 8, 9 giờ, chắc 10 giờ mới về đến nhà.”
Vẻ mặt của Fizz trở nên rất vi diệu: “Ừ…”
Yên Tuy Chi ngước mắt lên khỏi máy thông minh, đã nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của cô, hơi nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Fizz nói: “Không có gì, chính là rất ít khi thấy cậu nói một hơi nhiều như vậy, thật ra thì tôi chỉ hỏi mấy giờ hắn bay thôi… Mà thôi.”
Yên Tuy Chi bật cười, “Để tránh cô hỏi từng câu một, tôi nói hết cho cô biết trước luôn, cô còn muốn hỏi gì không?”
Fizz lại cảm khái một câu: “Nhưng mà cậu cũng tính rất rõ nha.”
Yên Tuy Chi nửa thật nửa giả nói: “Dù sao cũng là thầy Cố, sau này tiền đồ của tôi đều dựa vào hắn, dĩ nhiên tôi phải dụ dỗ chút, coi như cũng tiện để đèn cho hắn đi.”
Fizz bĩu môi, “Đừng đùa, hôm qua lúc cậu làm Hobbs tức chết, tôi chả nhìn ra cậu nhớ đến tiền đồ của mình chút nào hết.”
Yên Tuy Chi cười: “Cô Fizz, kết quả cô muốn nói cái gì?”
Fizz nhoài người lên cửa kính, chậc một tiếng, nói: “Thật ra thì cũng không có gì, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, từ trước đến nay vẫn chưa từng nghĩ rằng Cố sẽ có thực tập sinh, cho dù có thì chắc chắn cũng sẽ phải khóc thét vì sự nghiêm túc của hắn, không ngờ sẽ lại là người như cậu. Tôi cảm thấy cậu và hắn ở chung với nhau rất giống… bạn? Tóm lại rất kỳ diệu, không ngờ tới. Nhưng thật sự rất tốt.”
Đôi môi đỏ thắm xinh đẹp của cô nở nụ cười, “Tôi làm việc ở Nam Thập Tự mấy năm nay, ít nhất cũng coi hắn là bạn, thấy hắn có được một thực tập sinh như cậu thì vui thay cho hắn.”
Yên Tuy Chi cong khóe miệng, “Đừng đừng, có thể hắn không vui thì sao.”
Fizz xì một tiếng, khoát tay nói, “Được rồi, tôi đi đây, nhân lúc trước khi cậu dọn đi thì nói với cậu đôi câu thôi, dù sao sau này cậu có muốn đi nhờ xe cũng khó.”
Chiếc xe đỏ nổi bật của cô chậm rãi đi về một dãy biệt thự khác, Yên Tuy Chi nhìn một lát, thu hồi tầm mắt đi về biệt thự của Cố Yến.
Anh vừa đi vừa mở màn hình máy thông minh, đầu tiên nhìn giao diện tin nhắn một cái, tin nhắn gửi lúc bốn giờ vẫn chưa được trả lời. Tiếp đó anh lên mạng, tiếp tục xem tin tức trước đó không chú ý tới.
Cửa phòng chứng nhận mật mã, tích một tiếng tự động mở ra, anh vừa lướt tin, vừa thay giày theo thói quen, đi dép loẹt xoẹt vào phòng.
Vừa đi không tới hai bước, động tác của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại trên một trang web.
Đó là một bài báo mới ra buổi chiều, phía trên nói chuyến bay đầu tiên vào sáng sớm từ hành tinh Hách Lan đến Decama kiểm tra ra tận 11 người lây nhiễm, toàn bộ hành trình bởi vì phải kiểm tra mà đến trễ một giờ.
“Trước mắt, xác nhận tất cả người lây đã được đưa bệnh viện Xuân Đằng gần đó, lặng lẽ đợi kiểm tra và chữa trị.”
Chuyến bay đầu tiên từ hành tinh Hách Lan đến Decama?
Chuyến sớm nhất?
Còn có hai vòng đàm phán khiến anh cảm thấy có chút kì quái trước đó…
Cảm giác thót tim là gì, vào lúc này Yên Tuy Chi coi như đã được trải nghiệm.
Chờ anh phản ứng lại, anh đã đứng ở trước tủ giày chuẩn bị thay giày ra cửa lần nữa, màn hình máy thông minh đã đổi giao diện từ bao giờ, cuộc gọi cho Cố Yến hiện ra “đang kết nối…”
Chờ đợi trong nháy mắt bị kéo dài đăng đẵng, rõ ràng chỉ vang lên hai tiếng, mà lại giống như đã tiêu hao hết tất cả sự kiên nhẫn vậy.
Cho đến khi Yên Tuy Chi bước ra cửa một cước, cái chân còn lại đụng phải thứ gì đó, anh mới mơ hồ cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng lắm.
Anh cúi đầu nhìn thứ mình đụng phải, phát hiện lại là giày của Cố Yến.
Yên Tuy Chi tự xưng là trí nhớ không tính là kém, nói chính xác là làm nhiều, trí nhớ và sức quan sát đều được mài giũa. Chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể nhớ tất cả chi tiết từng chuyện một, thậm chí bao gồm chuyện đó xảy ra vào thời gian nào, anh đang cầm cái gì trên tay, lật sách đến trang thứ mấy, ánh mắt dừng lại ở hàng thứ mấy vân vân…
Nhưng vào lúc này, khi anh nghĩ lại xem lúc đi Cố Yến có đi đôi giày này hay không, buổi sáng lúc anh rời khỏi nhà, trên thảm còn thứ gì khác không… lại cảm thấy có chút không xác định được.
Yên Tuy Chi đứng ở cửa một lát, sau đó vào nhà lần nữa, đi thẳng lên tầng hai.
Anh dừng bước trước cửa phòng Cố Yến, ngừng chốc lát, mới nhẹ nhàng vặn chốt cửa.
Cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra một nửa, ánh đèn ấm màu vàng bên ngoài thành một đường sáng chiếu vào trong phòng, chiếu lên tấm thảm lông màu xám tro. Trên giường vốn trống không lại có một người đang nằm, chăn đắp đến hông, cánh tay khoác bên ngoài chăn.
Hắn còn chưa cởi áo sơ mi, bởi vì nằm nghiêng nên hiện ra một vài nếp nhăn, không giống khí chất cẩn thận bình thường chút nào, nhìn có chút mệt mỏi.
Ngón tay thon dài vắt tự nhiên lên mép giường, máy thông minh trên ngón tay rung lên rì rì.
Bình thường độ rung này cũng không tính là lớn, đủ để cho mình chú ý tới, nhưng cũng sẽ không quấy rầy đến người khác. Nhưng trong không khí yên tĩnh này, nó đột nhiên trở nên có chút ồn ào.
Yên Tuy Chi đứng ở cửa một lát, đột nhiên bật cười.
Anh hủy bỏ yêu cầu truyền tin trên máy thông minh của mình đi, chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Yến rung dài hai giây, sau đó cũng yên tĩnh lại.
“Cậu đúng là…”
Yên Tuy Chi lầu bầu một tiếng, đi tới mép giường, khom người kéo chăn từ hông lên trên một chút cho hắn, thuận tiện nhét bàn tay để lộ bên ngoài vào.
Nhưng lúc chạm vào ngón tay Cố Yến, anh hơi nhíu mày — quá nóng.
Yên Tuy Chi lại đưa tay ra chạm vào trán Cố Yến.
Có thể là nhiệt độ ngón tay anh lạnh hơn trán hắn, Cố Yến vẫn luôn cau mày ngủ say đột nhiên giật giật, giống như bị anh đánh thức.
Tác giả :
Mộc Tô Lý