Luật Sư Hạng Nhất
Chương 70 Án George · Manson (5)
Triệu Trạch Mộc: “…”
Bard: “…”
Toàn bộ tòa án đều rất an tĩnh, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy hành động của Triệu Trạch Mộc rất cổ quái. Vào lúc này, bất kể nói gì, cũng rất khó để cho người ta hoàn toàn tin tưởng trạng thái đêm đó của hắn là tốt, không có vấn đề gì.
Ít nhất bảo đảm sẽ có hoài nghi.
Trong một cái chớp mắt như vậy, Triệu Trạch Mộc tỏ ra có chút cứng ngắc, hắn cúi thấp đầu, lúc ngẩng lên đã khôi phục lại vẻ chững chạc bình tĩnh. Nhưng hắn lại bóp ngón tay đang rũ một cái.
Hắn không trả lời được, Yên Tuy Chi cũng không hùng hổ dọa người, mà trực tiếp nhảy qua vấn đề này, “Được rồi, tạm thời không làm khó dễ anh nữa.”
Bard: “…”
CMN nói như thật vậy.
Kết quả Yên Tuy Chi đúng là hỏi sang một vấn đề mời, “Anh nói, anh thấy cái tay kia đến vị trí này.”
Anh vô cùng tùy ý kéo ống tay áo luật sư của mình lên một chút, khoa tay múa chân chỉ một vị trí, “Có thể nhìn thấy tay áo?”
Triệu Trạch Mộc: “…Đúng.”
Hắn đáp một tiếng này rất chần chờ, giống như rất sợ Yên Tuy Chi bất thình lình đào thêm một cái hố nữa.
Sau đó, Yên Tuy Chi quả nhiên không phụ kỳ vọng, lại đào cho hắn một cái, “Tay áo màu gì? Nếu như ngay cả vết lằn trên nhẫn anh còn nhìn thấy, không có lí do gì lại không chú ý tới một miếng vải lớn cả.”
Lúc trước anh đã hỏi Trần Chương chi tiết lúc ấy, lúc ấy Trần Chương đi vứt thuốc và máy truyền tin đi, sau khi đi lên có chút hoảng sợ, cho nên đã thay một bộ quần áo khác, nói cách khác, quần áo lúc hắn mặc xuống đại sảnh không phải quần áo hắn mặc lúc nhảy qua cửa sổ.
Triệu Trạch Mộc: “…”
Cho tới đây, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên chiếc nhẫn có thể chắc chắn thân phận của Trần Chương, quả thật không có ai hỏi tay áo hắn màu gì.
Tay áo màu gì CMN có quan trọng không?
Luật sư Bard bên đối phương nhìn mà chỉ muốn mắng người.
Triệu Trạch Mộc cũng rất im lặng, thuận miệng đáp: “Xanh sẫm.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, nhìn có vẻ rất đồng ý với câu trả lời này, sau đó mở văn bản lấy khẩu cung và biên bản của cảnh sát ra, tìm hai hàng chữ, lại phóng đại ba lần trên màn ảnh lớn lần nữa.
Hai hàng chữ diễn tả khác nhau, nhưng ý là ——
Lúc ấy Trần Chương mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Vẻ mặt của tất cả mọi người trên tòa án trở nên cổ quái lần nữa, mà Yên Tuy Chi lại chặn kín lời Triệu Trạch Mộc, “Tài liệu giám định y học của anh và những người khác cũng đều có trong tài liệu vụ án, nhìn trên đó, có thể thấy anh không mắc bệnh mù màu.”
Đương nhiên hắn không phải, nếu quả thật như vậy thì còn chờ tới hôm nay mới phát hiện sao?
Triệu Trạch Mộc yên lặng đi xuống dưới ánh mắt cổ quái của mọi người, hắn như nhớ ra chuyện gì đó, nhưng cau mày không nói nữa.
Phần hỏi chéo này khiến mọi người không hiểu, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Triệu Trạch Mộc, nhưng cái này cũng không làm trở ngại bồi thẩm đoàn sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng với lời làm chứng của hắn.
Yên Tuy Chi nâng ngón tay lên, đánh một kí hiệu đường chéo.
Động tác này ở trong tòa án Liên Minh hiện nay thể hiện một ý – xin bác bỏ chứng cứ trên phiên tòa.
Rất nhanh, bồi thẩm đoàn rời khỏi chỗ ngồi ra phòng bên ngoài. Khoảng thời gian đó cho dù là đối với Triệu Trạch Mộc hay là đối với Bard đều rất khó chịu, gần như một ngày bằng một năm.
Năm phút sau, bồi thẩm đoàn trở lại chỗ ngồi, đoàn trưởng hắng giọng một cái, trầm giọng nói kết quả: “Xác nhận loại bỏ.”
Triệu Trạch Mộc bị tạm thời dẫn ra khỏi tòa án.
Chứng cứ quan trọng liên tiếp bị ngã ngựa, luật sư truy tố Bard cũng càng ngày càng ngồi không yên.
Lại trải qua hai đợt hỏi thăm không đau không nhột, người ngồi ở chỗ nhân chứng cũng là người cuối cùng.
Đây là một chuyên gia giám định, đến từ sở giám định đặc biệt. Lần này kiểm tra dấu vết và giám định y học đều được sở giám định đặc biệt làm, mà chuyên gia ngồi ở chỗ nhân chứng chính là người tổng phụ trách giám định lần này.
Lần này Bard hỏi vô cùng ngắn gọn nhanh chóng, chỉ ba vấn đề đã nhấn mạnh được hai chuyện…
Một là để thỏa mãn điều kiện gây án, người gây án phải có năng lực nhìn vào ban đêm.
Không thể không nói, phàm là người có mắt nhìn thấy những hình ảnh trong phòng Manson đều sẽ theo bản năng nghĩ đến một kết luận — nếu như ở dưới tình huống không có đèn, di chuyển từ cửa sổ, vượt qua một đống chướng ngại vật để tiến vào phòng tắm, còn không va chạm hoặc làm đổ vỡ bất cứ thứ gì, không có thị lực thiên phú dị bẩm tuyệt đối không làm được.
Hai là trong tất cả mọi người ở biệt thự hôm đó, chỉ có Trần Chương phù hợp với điều kiện này.
Giám định y học của Trần Chương đã chứng minh, thị lực ban đêm của hắn vượt xa người bình thường, độ nhạy cảm đối với ánh sáng yếu cực cao, ánh sáng chiếu qua khe cửa nhỏ kia đủ để hắn thấy phần lớn chướng ngại vật trong phòng, chỉ cần hơi cẩn thận, quả thật có thể làm được việc kia.
Lần này trong quá trình Bard hỏi thăm, Yên Tuy Chi thậm chí không thèm nghe, toàn bộ quá trình anh chỉ chống cằm lật xem mấy phần tài liệu giám định.
Cho đến khi thẩm phán gọi tên anh, anh mới gật đầu một cái đứng lên, keo kiệt cho Bard một ánh mắt.
Nhưng chỉ là đảo qua một cái, cuối cùng rơi vào trên người chuyên gia giám định Muhr.
“Ngài Muhr.” Yên Tuy Chi chào hỏi đơn giản, sau đó dứt khoát chiếu trang giấy đầu tiên trong tay lên màn hình, “Trong báo cáo giám định, tôi cần ngài dùng lời lẽ dễ hiểu để giải thích đoạn giám định dấu chân trên thảm cạnh cửa sổ một chút.”
“Chiều dài dấu chân của người xông vào phòng George · Manson là 26 cm, sai số khoảng 0.02?” Yên Tuy Chi nói, “Còn có chiều ngang nhịp bước, cùng với độ sâu dấu chân… Những thứ này có thể hình dung ra được dáng người của người hiềm nghi?”
Muhr nói: “Đúng, số liệu về chiều dài dấu chân, chiều ngang nhịp bước, còn có độ sâu dẫm lên thảm nhung đúng như trên màn ảnh, mặc dù loại tất chân được thống nhất cung cấp trong biệt thự, nhưng căn cứ vào những số liệu phía trên có thể tính ra, người xâm nhập có chiều cao trung bình, đại khái khoảng 178 cm, sai số 0.2 cm, cân nặng khoảng 75kg, sai số 0,15kg.”
“Dấu vết đạp lên rõ ràng không?” Yên Tuy Chi nói, “Có khả năng không rõ hay không?”
Muhr trực tiếp giúp anh mô phỏng tài liệu giám định lên màn hình, tạo ra biểu đồ 3D dấu chân dẫm trên thảm, “Tuy mắt thường khó nhìn ra được sự khác nhau trong đó, nhưng trên thực tế vô cùng rõ ràng. Có thể thấy người xâm nhập từ bệ cửa sổ rơi xuống đất, chân phải đạp xuống trước rồi chân trái theo sau, sau đó cong lưng đi hai bước nhẹ, rồi mới biến thành đi thẳng, đây đều là dấu vết tương ứng.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Vô cùng dễ hiểu, cảm ơn.”
Anh bình tĩnh mở đoạn video kia ra lần nữa, lúc này không đặt tiêu điểm lên người Triệu Trạch Mộc nữa, mà là trực tiếp phóng đại Trần Chương lên, có thể thấy trong video, mỗi một lần Trần Chương đứng dậy đều sẽ theo bản năng ấn vào eo, dĩ nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng đến động tác sau đó của hắn, nhưng có thể nhìn ra, lúc hắn xoay người và khom lưng, động tác chân rơi xuống đất sẽ hơi nhẹ một chút, kéo dài khoảng hai bước rồi mới khôi phục bình thường.
Tiếp đó anh lại mở giám định y học của Trần Chương ra, nói: “Đây là giám định xuất phát từ sở giám định của các anh, hàng thứ 12 có nhắc đến xương chậu và xương đùi của đương sự Trần Chương bên tôi có tính rạn xương di truyền, ở bên đùi phải. Vừa rồi trong video cũng có thể nhìn ra, lúc anh ta làm một vài động tác, luôn thả nhẹ lực đặt chân phải xuống đất.”
Anh vừa nói, vừa đặt song song bản giám định y học và biểu đồ 3D với nhau, trực tiếp khoanh vòng hai dấu chân rơi xuống từ bệ cửa sổ, cùng với sơ đồ rạn xương.
“Nguyên văn câu nói vừa rồi của ngài Muhr là: Người xâm nhập từ bệ cửa sổ rơi xuống đất, chân phải đạp xuống trước rồi chân trái theo sau, có thể thấy điều này trên biểu đồ 3D không thể nghi ngờ.” Yên Tuy Chi nói, “Như vậy xin hỏi, một người đùi phải có bệnh rạn xương di truyền, theo thói quen thả nhẹ lực chân, làm sao có thể lựa chọn đặt chân phải xuống đất trước sau một cú nhảy? Ngại mình không ngã? Hay là chê xương mình rạn chưa đủ nghiêm trọng?”
Trong nháy mắt, Muhr không thể lên tiếng nổi.
Trên thực tế, toàn bộ tòa án đều yên tĩnh lại theo.
Trong sự ngưng trệ này, chỉ có Yên Tuy Chi không thèm để ý đến loại im lặng này chút nào, anh bỏ văn kiện qua một bên, không hoảng hốt không vội vàng nói một câu cuối cùng, “Còn về năng lực nhìn vào ban đêm, trong báo cáo cảnh sát khám nghiệm hiện trường có nói không phát hiện ra bất kỳ dụng cụ nhìn ban đêm hoặc là dụng cụ tương tự khác nào, nếu xử lí những thứ đó sẽ để lại một vài dấu vết. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở, còn một loại đồ vật khác có thể đạt được hiệu quả này, mặc dù bản thân nó không có tên liên quan, cho nên hay bị bỏ qua.”
Muhr sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Kính sát tròng lặn chuyên dụng được đảo Yaba cung cấp.” Yên Tuy Chi nói.
Ban đầu lúc anh xuống biển tìm Jason · Charles, đã lâu không đeo nó nên vô cùng không thích ứng nổi, cho nên sau đó vào phòng thay quần áo nửa ngày không thể tháo xuống được, tí nữa phải cần Cố Yến hỗ trợ.
Yên Tuy Chi nói xong, lại bồi thêm một câu: “Dĩ nhiên, loại vật này trừ khi ở dưới nước, sử dụng nó quả thực không ra hình ra dạng gì, nó sẽ phóng đại khoảng cách vật thể và làm nó mờ nhạt…”
Anh hơi dừng lại một chút, lại nói: “Còn sẽ khiến cho tất cả những thứ mình nhìn thấy có một màu: xanh sẫm, xanh nhạt, xanh huỳnh quang.”
Nói xong lời này, toàn bộ tòa án từ yên ắng biến thành lặng ngắt…
Bard: “…”
Toàn bộ tòa án đều rất an tĩnh, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy hành động của Triệu Trạch Mộc rất cổ quái. Vào lúc này, bất kể nói gì, cũng rất khó để cho người ta hoàn toàn tin tưởng trạng thái đêm đó của hắn là tốt, không có vấn đề gì.
Ít nhất bảo đảm sẽ có hoài nghi.
Trong một cái chớp mắt như vậy, Triệu Trạch Mộc tỏ ra có chút cứng ngắc, hắn cúi thấp đầu, lúc ngẩng lên đã khôi phục lại vẻ chững chạc bình tĩnh. Nhưng hắn lại bóp ngón tay đang rũ một cái.
Hắn không trả lời được, Yên Tuy Chi cũng không hùng hổ dọa người, mà trực tiếp nhảy qua vấn đề này, “Được rồi, tạm thời không làm khó dễ anh nữa.”
Bard: “…”
CMN nói như thật vậy.
Kết quả Yên Tuy Chi đúng là hỏi sang một vấn đề mời, “Anh nói, anh thấy cái tay kia đến vị trí này.”
Anh vô cùng tùy ý kéo ống tay áo luật sư của mình lên một chút, khoa tay múa chân chỉ một vị trí, “Có thể nhìn thấy tay áo?”
Triệu Trạch Mộc: “…Đúng.”
Hắn đáp một tiếng này rất chần chờ, giống như rất sợ Yên Tuy Chi bất thình lình đào thêm một cái hố nữa.
Sau đó, Yên Tuy Chi quả nhiên không phụ kỳ vọng, lại đào cho hắn một cái, “Tay áo màu gì? Nếu như ngay cả vết lằn trên nhẫn anh còn nhìn thấy, không có lí do gì lại không chú ý tới một miếng vải lớn cả.”
Lúc trước anh đã hỏi Trần Chương chi tiết lúc ấy, lúc ấy Trần Chương đi vứt thuốc và máy truyền tin đi, sau khi đi lên có chút hoảng sợ, cho nên đã thay một bộ quần áo khác, nói cách khác, quần áo lúc hắn mặc xuống đại sảnh không phải quần áo hắn mặc lúc nhảy qua cửa sổ.
Triệu Trạch Mộc: “…”
Cho tới đây, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên chiếc nhẫn có thể chắc chắn thân phận của Trần Chương, quả thật không có ai hỏi tay áo hắn màu gì.
Tay áo màu gì CMN có quan trọng không?
Luật sư Bard bên đối phương nhìn mà chỉ muốn mắng người.
Triệu Trạch Mộc cũng rất im lặng, thuận miệng đáp: “Xanh sẫm.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, nhìn có vẻ rất đồng ý với câu trả lời này, sau đó mở văn bản lấy khẩu cung và biên bản của cảnh sát ra, tìm hai hàng chữ, lại phóng đại ba lần trên màn ảnh lớn lần nữa.
Hai hàng chữ diễn tả khác nhau, nhưng ý là ——
Lúc ấy Trần Chương mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Vẻ mặt của tất cả mọi người trên tòa án trở nên cổ quái lần nữa, mà Yên Tuy Chi lại chặn kín lời Triệu Trạch Mộc, “Tài liệu giám định y học của anh và những người khác cũng đều có trong tài liệu vụ án, nhìn trên đó, có thể thấy anh không mắc bệnh mù màu.”
Đương nhiên hắn không phải, nếu quả thật như vậy thì còn chờ tới hôm nay mới phát hiện sao?
Triệu Trạch Mộc yên lặng đi xuống dưới ánh mắt cổ quái của mọi người, hắn như nhớ ra chuyện gì đó, nhưng cau mày không nói nữa.
Phần hỏi chéo này khiến mọi người không hiểu, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Triệu Trạch Mộc, nhưng cái này cũng không làm trở ngại bồi thẩm đoàn sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng với lời làm chứng của hắn.
Yên Tuy Chi nâng ngón tay lên, đánh một kí hiệu đường chéo.
Động tác này ở trong tòa án Liên Minh hiện nay thể hiện một ý – xin bác bỏ chứng cứ trên phiên tòa.
Rất nhanh, bồi thẩm đoàn rời khỏi chỗ ngồi ra phòng bên ngoài. Khoảng thời gian đó cho dù là đối với Triệu Trạch Mộc hay là đối với Bard đều rất khó chịu, gần như một ngày bằng một năm.
Năm phút sau, bồi thẩm đoàn trở lại chỗ ngồi, đoàn trưởng hắng giọng một cái, trầm giọng nói kết quả: “Xác nhận loại bỏ.”
Triệu Trạch Mộc bị tạm thời dẫn ra khỏi tòa án.
Chứng cứ quan trọng liên tiếp bị ngã ngựa, luật sư truy tố Bard cũng càng ngày càng ngồi không yên.
Lại trải qua hai đợt hỏi thăm không đau không nhột, người ngồi ở chỗ nhân chứng cũng là người cuối cùng.
Đây là một chuyên gia giám định, đến từ sở giám định đặc biệt. Lần này kiểm tra dấu vết và giám định y học đều được sở giám định đặc biệt làm, mà chuyên gia ngồi ở chỗ nhân chứng chính là người tổng phụ trách giám định lần này.
Lần này Bard hỏi vô cùng ngắn gọn nhanh chóng, chỉ ba vấn đề đã nhấn mạnh được hai chuyện…
Một là để thỏa mãn điều kiện gây án, người gây án phải có năng lực nhìn vào ban đêm.
Không thể không nói, phàm là người có mắt nhìn thấy những hình ảnh trong phòng Manson đều sẽ theo bản năng nghĩ đến một kết luận — nếu như ở dưới tình huống không có đèn, di chuyển từ cửa sổ, vượt qua một đống chướng ngại vật để tiến vào phòng tắm, còn không va chạm hoặc làm đổ vỡ bất cứ thứ gì, không có thị lực thiên phú dị bẩm tuyệt đối không làm được.
Hai là trong tất cả mọi người ở biệt thự hôm đó, chỉ có Trần Chương phù hợp với điều kiện này.
Giám định y học của Trần Chương đã chứng minh, thị lực ban đêm của hắn vượt xa người bình thường, độ nhạy cảm đối với ánh sáng yếu cực cao, ánh sáng chiếu qua khe cửa nhỏ kia đủ để hắn thấy phần lớn chướng ngại vật trong phòng, chỉ cần hơi cẩn thận, quả thật có thể làm được việc kia.
Lần này trong quá trình Bard hỏi thăm, Yên Tuy Chi thậm chí không thèm nghe, toàn bộ quá trình anh chỉ chống cằm lật xem mấy phần tài liệu giám định.
Cho đến khi thẩm phán gọi tên anh, anh mới gật đầu một cái đứng lên, keo kiệt cho Bard một ánh mắt.
Nhưng chỉ là đảo qua một cái, cuối cùng rơi vào trên người chuyên gia giám định Muhr.
“Ngài Muhr.” Yên Tuy Chi chào hỏi đơn giản, sau đó dứt khoát chiếu trang giấy đầu tiên trong tay lên màn hình, “Trong báo cáo giám định, tôi cần ngài dùng lời lẽ dễ hiểu để giải thích đoạn giám định dấu chân trên thảm cạnh cửa sổ một chút.”
“Chiều dài dấu chân của người xông vào phòng George · Manson là 26 cm, sai số khoảng 0.02?” Yên Tuy Chi nói, “Còn có chiều ngang nhịp bước, cùng với độ sâu dấu chân… Những thứ này có thể hình dung ra được dáng người của người hiềm nghi?”
Muhr nói: “Đúng, số liệu về chiều dài dấu chân, chiều ngang nhịp bước, còn có độ sâu dẫm lên thảm nhung đúng như trên màn ảnh, mặc dù loại tất chân được thống nhất cung cấp trong biệt thự, nhưng căn cứ vào những số liệu phía trên có thể tính ra, người xâm nhập có chiều cao trung bình, đại khái khoảng 178 cm, sai số 0.2 cm, cân nặng khoảng 75kg, sai số 0,15kg.”
“Dấu vết đạp lên rõ ràng không?” Yên Tuy Chi nói, “Có khả năng không rõ hay không?”
Muhr trực tiếp giúp anh mô phỏng tài liệu giám định lên màn hình, tạo ra biểu đồ 3D dấu chân dẫm trên thảm, “Tuy mắt thường khó nhìn ra được sự khác nhau trong đó, nhưng trên thực tế vô cùng rõ ràng. Có thể thấy người xâm nhập từ bệ cửa sổ rơi xuống đất, chân phải đạp xuống trước rồi chân trái theo sau, sau đó cong lưng đi hai bước nhẹ, rồi mới biến thành đi thẳng, đây đều là dấu vết tương ứng.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Vô cùng dễ hiểu, cảm ơn.”
Anh bình tĩnh mở đoạn video kia ra lần nữa, lúc này không đặt tiêu điểm lên người Triệu Trạch Mộc nữa, mà là trực tiếp phóng đại Trần Chương lên, có thể thấy trong video, mỗi một lần Trần Chương đứng dậy đều sẽ theo bản năng ấn vào eo, dĩ nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng đến động tác sau đó của hắn, nhưng có thể nhìn ra, lúc hắn xoay người và khom lưng, động tác chân rơi xuống đất sẽ hơi nhẹ một chút, kéo dài khoảng hai bước rồi mới khôi phục bình thường.
Tiếp đó anh lại mở giám định y học của Trần Chương ra, nói: “Đây là giám định xuất phát từ sở giám định của các anh, hàng thứ 12 có nhắc đến xương chậu và xương đùi của đương sự Trần Chương bên tôi có tính rạn xương di truyền, ở bên đùi phải. Vừa rồi trong video cũng có thể nhìn ra, lúc anh ta làm một vài động tác, luôn thả nhẹ lực đặt chân phải xuống đất.”
Anh vừa nói, vừa đặt song song bản giám định y học và biểu đồ 3D với nhau, trực tiếp khoanh vòng hai dấu chân rơi xuống từ bệ cửa sổ, cùng với sơ đồ rạn xương.
“Nguyên văn câu nói vừa rồi của ngài Muhr là: Người xâm nhập từ bệ cửa sổ rơi xuống đất, chân phải đạp xuống trước rồi chân trái theo sau, có thể thấy điều này trên biểu đồ 3D không thể nghi ngờ.” Yên Tuy Chi nói, “Như vậy xin hỏi, một người đùi phải có bệnh rạn xương di truyền, theo thói quen thả nhẹ lực chân, làm sao có thể lựa chọn đặt chân phải xuống đất trước sau một cú nhảy? Ngại mình không ngã? Hay là chê xương mình rạn chưa đủ nghiêm trọng?”
Trong nháy mắt, Muhr không thể lên tiếng nổi.
Trên thực tế, toàn bộ tòa án đều yên tĩnh lại theo.
Trong sự ngưng trệ này, chỉ có Yên Tuy Chi không thèm để ý đến loại im lặng này chút nào, anh bỏ văn kiện qua một bên, không hoảng hốt không vội vàng nói một câu cuối cùng, “Còn về năng lực nhìn vào ban đêm, trong báo cáo cảnh sát khám nghiệm hiện trường có nói không phát hiện ra bất kỳ dụng cụ nhìn ban đêm hoặc là dụng cụ tương tự khác nào, nếu xử lí những thứ đó sẽ để lại một vài dấu vết. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở, còn một loại đồ vật khác có thể đạt được hiệu quả này, mặc dù bản thân nó không có tên liên quan, cho nên hay bị bỏ qua.”
Muhr sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Kính sát tròng lặn chuyên dụng được đảo Yaba cung cấp.” Yên Tuy Chi nói.
Ban đầu lúc anh xuống biển tìm Jason · Charles, đã lâu không đeo nó nên vô cùng không thích ứng nổi, cho nên sau đó vào phòng thay quần áo nửa ngày không thể tháo xuống được, tí nữa phải cần Cố Yến hỗ trợ.
Yên Tuy Chi nói xong, lại bồi thêm một câu: “Dĩ nhiên, loại vật này trừ khi ở dưới nước, sử dụng nó quả thực không ra hình ra dạng gì, nó sẽ phóng đại khoảng cách vật thể và làm nó mờ nhạt…”
Anh hơi dừng lại một chút, lại nói: “Còn sẽ khiến cho tất cả những thứ mình nhìn thấy có một màu: xanh sẫm, xanh nhạt, xanh huỳnh quang.”
Nói xong lời này, toàn bộ tòa án từ yên ắng biến thành lặng ngắt…
Tác giả :
Mộc Tô Lý