Luật Sư Hạng Nhất
Chương 59 Phóng viên (2)
Vừa rồi lúc xem ảnh, Yên Tuy Chi ghi nhớ hai thứ. Một thứ trong đó chính là căn nhà không mấy bắt mắt của Trần Chương, lúc anh nhìn thấy nó, mặc dù ánh mắt sớm rời đi rất nhanh, trên thực tế lại nhớ rõ tấm biển trên góc tường, trên đó viết số 19 đường Chương Lâm.
Yên Tuy Chi gọi xe tự lái, cho nên anh lên xe liền ngồi luôn vào ghế điều khiển.
Lúc xe lăn bánh được ngầm thừa nhận là kiểu thông minh tự lái, không có người sẽ tự đi, Yên Tuy Chi tìm được số 19 đường Chương Lâm trên bản đồ của khu thứ ba, đặt nó làm mục tiêu đến rồi không xen vào nữa, để hệ thống tự lái tự do phát huy. Mà anh thì mở quang não ra xem tài liệu vụ án lại một lần.
Nhưng không được bao lâu, anh lại ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt rơi vào trong kính chiếu hậu.
Thông thường mà nói, thật ra thì hệ thống lái thông minh có một chức năng quá mức, gọi là theo dõi xe trước. Nhưng là chức năng này chỉ có xe cảnh sát mới có thể quang minh chính đại mà dùng, những xe xã hội khác không được phép vô cớ mở chức năng này. Nếu thật sự có hoạt động gì đặc biệt cần mở thì phải xin phép trước, được bên sở cảnh sát thông qua mới được.
Cho nên, nếu như bạn đang đi trên đường mà đột nhiên muốn đi theo chiếc xe nào đó, hoặc là gọi một chiếc xe có người lái sẵn, hoặc tự mình đuổi theo.
Nói tóm lại, tự chủ động.
Chủ động lái xe luôn cực kì nổi bật trong số những chiếc xe thông minh đầy đường, nhìn cách đi cách cua là nhận ra ngay.
Cho nên Yên Tuy Chi chỉ liếc mắt một lát là có thể nhận ra một chiếc xe đặc biệt từ trong kính chiếu hậu…
Sở dĩ nói đặc biệt, là bởi vì chiếc xe kia vẫn luôn đi theo anh.
Yên Tuy Chi thử sờ vào vô lăng, chiếc xe của anh liền muốn rẽ. Chiếc xe xa xa trong kính chiếu hậu kia cũng do dự rẽ theo anh.
“…”
Bám đuôi mà ngu như thế cũng là một loại bản lĩnh.
Trước kia vì đủ loại lí do mà anh bị theo dõi không ít lần, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, cho nên ngược lại là lần đầu thấy cách lỗ mãng thế này, đơn giản là dâng đến cửa để chọc cười anh. Còn người trong chiếc xe kia là ai, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được.
Ngoại trừ hai phóng viên vừa bị anh trêu chọc ra, còn có ai khác ư?
Không thể nào.
Yên Tuy Chi dù bận vẫn nhàn thưởng thức chiếc xe kia vụng về diễn một lát, cho đối phương mười phút tự do phát huy, sau đó không nhanh không chậm cất quang não đi, một tay nắm lấy vô lăng, một tay mở bản đồ nhìn qua một lần, sau đó dứt khoát đóng hệ thống tự lái.
…
Trên cầu, một chiếc xe tự động dòng Silver leopard s60 đang chạy, luôn luôn rẽ ngang dọc không cần thiết, khiến toàn bộ thân xe dinh dưỡng không đầy đủ như bị rút gân.
Ngồi trong xe không là ai khác, chính là hai vị phóng viên của mạng Tổ Ong. Bunche ngồi kế bên người lái, một đôi mắt đậu đen đang chăm chú nhìn chiếc xe trước mặt. Ông ta luôn nhìn một lát, quay đầu thúc giục tài xế một chút, nhìn lát nữa, lại giục tài xế lần nữa.
Mặt tài xế kia đau khổ đến mức như không muốn sống, giống như chỗ ngồi phía dưới mông không phải chỗ điều khiển, mà là tấm đinh thép vậy. Nhìn vẻ mặt thỉnh thoảng co rút khóe miệng kia của gã, cũng biết gã đã cực kì hối hận khi nhận cuốc này.
Bunche lải nhải được mười phút ở trên xe, tài xế rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cũng không nhìn phía trước mà nghiêng đầu nói với Bunche: “Vị khách này, ngài có thể im miệng một lát được không?”
“Cậu!” Bunche trợn tròn đôi mắt đậu đen, điều này khiến ông ta trông như một con bọ rùa, “Nói năng kiểu gì thế? Thái độ phục vụ gì thế này?”
“Thái độ này là đủ rồi. Không thì đổi người đi, từ lúc ngài nói muốn theo dõi xe trước mặt, nên vứt bịch ngài rồi! Xuống xe.”
“Thả cái…”
“Ê ê ê!”
Lúc hai người ngồi trước sắp cấu véo nhau, Hussey ngồi phía sau vẫn luôn bực bội không lên tiếng đột nhiên mở miệng, “Chờ một chút, hai người nhìn kìa!”
Hắn giơ ngón tay chỉ xe trước cửa sổ, nói: “Chiếc xe kia!”
Tài xế và Bunche chợt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy chiếc xe bọn họ theo dõi kia một giây trước còn theo sát dòng xe chạy, một giây kế tiếp liền đột nhiên quẹo thật nhanh, tốc độ tăng vọt trong nháy mắt, cua một góc độ xảo quyệt trong dòng xe chạy, hai ba cái đã vòng qua khỏi cầu, tiêu sái rẽ một vòng lớn, cuối cùng bay vùn vụt biến mất khỏi tầm mắt.
Cách xa như vậy, người trong xe như có thể nghe được tiếng gió gào thét lúc chiếc xe kia rời đi.
Đám người Bunche lơ mơ thưởng thức màn biểu diễn cắt đuôi vừa rồi, bá đạo đến mức khiến người ta không nói ra lời. Bên trong xe im phăng phắc, bầu không khí cực kì nghiêm trọng.
Qua mấy giây, tài xế nói: “Nếu như không phải tôi bị chiếc xe kia bỏ rơi, sợ rằng tôi phải cho vị kia tài xế kia năm sao.”
Bunche chợt lấy lại tinh thần, hít một hơi, vội la lên: “Đi con mẹ nó năm sao, mau đuổi theo! Bóng người ta còn chưa biến mất đâu!”
Tài xế bất chấp tất cả dựa vào ghế ngồi, chỉ kí hiệu trên vô lăng, “Mời ngài mở to mắt nhìn một chút, ngài gọi chiếc Silver leopard, người ta thì gọi hẹn chính là chiếc Á Phi Toa, chỉ kém tàu con thoi một xíu thôi, nhanh hơn chúng ta không biết mấy con đường đâu, ông nói tôi đuổi thế nào được?”
“Vậy sao cậu không nói sớm là không đuổi được?”
Tài xế vuốt mặt: “Hệ thống lái thông minh có tính giới hạn tốc độ, đương nhiên có thể đuổi, nhưng CMN sao tôi biết được nửa đường người ta lại đổi thành chạy nhanh như thế? Ông làm được thì ông ngồi đây đi! Không được thì im miệng!”
Bunche giận dữ trở về ghế ngồi, cảm thấy một hơi kia của mình không những không đi xuống, ngược lại muốn nghẹn chết ông ta.
Hussey ngồi phía sau yên lặng nhìn một trận náo nhiệt, vừa ngắm những con đường liên tiếp sau cầu, mặc dù chiếc kia Á Phi Toa kia đã sớm mất tích, nhưng hắn vẫn phải nhìn mấy giây, sau đó không nhịn được cười một chút.
“Cậu làm gì đấy?” Bunche giống như con gà xù lông, nhạy cảm nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Hussey lập tức mím môi, lúng túng “ừm” một tiếng, có chút hốt hoảng chuyển đề tài, “Không có gì, tôi đang suy nghĩ bây giờ chúng ta nên đi đâu hả thầy?”
Bunche quan sát hắn từ trên xuống dưới nửa ngày, cho đến khi Hussey bắt đầu đứng ngồi không yên, ông ta mới mở miệng nói: “Muốn trở về rồi?”
Hussey cân nhắc một chút, hỏi: “Ngài định về sao?”
Bunche liếc mắt, “Mơ đẹp.”
“…”
Bunche quay đầu lại lần nữa, tựa vào ghế bên người lái, ném cho tài xế một câu nói: “Đi trang viên Cherry, lúc này không cần đuổi theo xe gì cả, cậu lái chậm chút, tôi ngủ một lát.
Nói xong, ông ta hừ một tiếng. Lúc dựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại, ông ta mơ hồ nghe được Hussey nhẹ nhàng thở dài một cái.
Đương nhiên ông ta biết Hussey đang than thở gì.
Cậu trai trẻ Hussey này vừa tốt nghiệp, có nhiệt tình, có lễ phép, có lý tưởng, chỉ là da mặt mỏng, làm chuyện gì cũng không dám mở miệng, có vẻ quá thẹn thùng. ChuYên đi này chính là sợ xấu hổ.
Cho nên đường xin việc của Hussey không hề thuận lợi, một đường trăn trở cuối cùng đến cái chốn nhỏ như mạng Tổ Ong này.
Tuy nói là một chỗ nhỏ, nhưng có thể sống sót trong số những trang web đếm không hết ở Liên Minh, cũng đã có thể tính một loại thành công. Cho nên cuối cùng, công việc này không tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là kém, yêu cầu tuyển người hàng năm còn rất cao.
Ban đầu quản lí nhân sự cũng không muốn nhận Hussey, cuối cùng lại nhận chỉ vì một câu vô tình của ông chủ.
Lúc ấy ông chủ liếc tấm ảnh mà chụp Hussey một cái, nói học sinh này có lòng thương hại.
Lòng thương hại cái gì, dù sao Bunche chả nhìn ra, có khi chỉ là ông chủ đột nhiên hứng lên nói mấy câu văn nghệ. Ông ta chỉ biết là, chỉ nhìn vào kỹ thuật chụp ảnh, Hussey kém hai vị nhiếp ảnh gia của trang web một trăm lẻ tám ngàn dặm. Hiển nhiên quản lí nhân sự cũng cảm thấy như vậy, cho nên sắp xếp hắn làm trợ lí phóng viên cho Bunche, nói trắng ra chính là làm việc vặt, thuận tiện học hỏi một chút mà thôi.
Bunche cảm thấy mình đủ mềm lòng, có vài ông thầy không muốn dẫn học sinh theo để mình chết đói, nhận trợ lí tạm thời chỉ để rót nước, chả dạy cái gì hết. Ông ta lại khác, mỗi lần đi đâu cũng dẫn Hussey theo, mỗi lần nhớ lại điều gì cũng sẽ chỉ bảo cho hắn. Ông thầy hết lòng như thế có đốt đèn cũng chẳng tìm ra được, thế mà tên nhóc Hussey này lại không hề cảm kích.
Cả ngày chỉ nhớ nhung án nổ, án nổ… Cùng với án nổ.
Ban đầu sau khi vụ án nổ xảy ra, đó chính là vụ nhận được sự quan tâm nhất, Bunche cũng từng nhiệt tình như vậy. Nhưng ông ta bám theo nó mười ngày, lại chẳng chụp được thứ đồ hay thông tin gì về vụ nổ cả. Hussey cũng chụp không ít, nhưng kỹ thuật của hắn thì…
Tóm lại, Bunche nhìn xong mấy trăm tấm hình kia, đánh giá cuối cùng chính là: Chả được cái gì.
Trong mắt ông ta, ngay cả một tấm có tí thông tin hữu ích gì cũng không có, chứ đừng nhắc đến việc có thể đăng lên trang web.
Những bức ảnh kia bị trang web bỏ đi, nhưng Hussey lại tự giữ riêng cho mình một phần mà không bỏ được, còn luôn nói trong đó có nhiều nội dung, cũng nhiều điểm khả nghi. Có điều tên nhóc này ăn nói vụng về, không biểu đạt ra được, quả thực không có sức thuyết phục gì.
Vì vậy cuối cùng chuyện này bị gác lại.
Về sau, độ hot của án nổ đã qua, vô số truyền thông báo cáo chứng thực bản thân vụ án kia không có cái để nói cả, sở dĩ lúc ấy được thảo luận nhiều như vậy, cũng chỉ vì có liên quan đến vị viện trưởng của học viện pháp luật kia thôi.
Ai mà chẳng thích tham gia náo nhiệt chứ, đây là bản tính của rất nhiều người rồi.
Như vậy có mấy ai đưa tin là người có liên quan đến viện trưởng kia đâu? Không mấy ai, theo một đợt gió xuống, những người kia trừ việc có được vài tấm hình kinh điển, chắc gì đã nhớ được mặt vị viện trưởng kia, không chừng vẽ thêm cho đối phương ít râu, hoặc đổi một kiểu tóc, một đống người cũng không nhận ra được.
Dù sao Bunche cũng thế.
“Đừng có than thở, tôi cũng chỉ vì cậu thôi…” Bunche lầu bầu một câu, “Thời điểm nào thì nói chuyện thời điểm đó, đừng lao vào đề tài cũ, hiểu chưa?”
Nói xong lời này, Hussey ngồi sau ông ta trầm mặc một chút, có chút lúng túng trả lời, “Tôi biết.”
Cậu biết cái đếch gì!
Bunche trợn mắt, quyết tâm đi ngủ.
Sau khi Yên Tuy Chi bỏ rơi chiếc xe kia, lại đặt về hệ thống lái kiểu mẫu, thả tay khỏi vô lăng, tiếp tục xem tài liệu vụ án trong tay. Nhìn anh có vẻ khá bình tĩnh ổn định, giống như người vừa lái xe như điên không phải anh vậy.
Quay lại hai mươi năm trước, phong cách lái xe của anh vẫn luôn như thế này, lúc tăng tốc còn chẳng có vẻ mặt gì, ngược lại người ngồi trên xe thường phải xiết chặt nắm tay, mặt đầy vẻ tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Sau đó anh mới chú ý tới điều này, tốc độ dần chậm xuống, có thể dùng hệ thống tự lái thì sẽ dùng, càng ngày càng lười chạm vào vô lăng.
Không bao lâu, chiếc xe liền dừng ở điểm mục tiêu, số 19 đường Chương Lâm.
Giá phòng ở khu thứ ba hành tinh Thiên Cầm rất đắt, bởi vì khu vực đường Chương Lâm không thuận tiện nên mới hơi rẻ chút. Nhưng như vậy cũng không phải là nơi mà người thường có thể chấp nhận được, cho nên những căn nhà ở khu vực này thường rất nhỏ, còn san sát nhau. Lại bởi vì có đường trên không vắt ngang qua mà phải xây nhà rất thấp, cao nhất không quá ba tầng.
Căn nhà nhỏ của Trần Chương chỉ có hai tầng, nhìn thẳng mặt, tầng một chỉ có thể nhét được một cái phòng khách và phòng bếp nho nhỏ, tầng hai nhét được một phòng ngủ và nhà vệ sinh.
Yên Tuy Chi lấy hai cái găng tay trắng chuyên dụng mong mỏng từ trong túi ra, đây là thứ anh mua được vào đêm mới đến hành tinh Thiên Cầm. Kinh nghiệm dồi dào cho anh biết thứ gì cần chuẩn bị trước những dạng vụ án gì. Thứ đồ dùng một lần như khẩu trang hay găng tay, anh đều mua ở điểm đến.
Hòm thư trước cửa và trên bệ cửa sổ đều đã tích một tầng bụi mỏng. Nhưng vẫn có thể nhận ra được dấu vết giấy niêm phong khi cảnh sát điều tra ở chỗ này.
Vào lúc này thứ nên tra cũng đã tra xong rồi, đa số giấy niêm phong đã trở nên bừa bộn, cảnh sát canh gác cũng đã rút đi, chỉ còn giữ lại vài tờ giấy niêm phong ở cửa chính và mấy cánh cửa sổ, tỏ ý người không phận sự miễn vào.
Có một vị cảnh sát vẫn còn làm hết bổn phận canh gác chỗ này, lúc Yên Tuy Chi tới, hắn bóp còi chiếc xe ở ven đường.
“Làm gì đấy?” Tên cảnh sát thò đầu ra khỏi cửa xe.
Yên Tuy Chi chìa thẻ căn cước ra, “Tôi đã xin trên đường đến đây.”
“Luật sư biện hộ à?” Tên cảnh sát quan sát anh từ trên xuống dưới một lần, chắc cảm thấy anh quá trẻ tuổi nên để lộ ra vẻ mặt không mấy tin tưởng. Nhưng thẻ căn cước cũng có rồi, hơn nữa hiển nhiên trước đó hắn cũng nghe được thông tin, cho nên không hỏi nhiều nữa, gật đầu một cái.
Hắn không ngồi trên xe nhìn, mà xuống xe đi theo Yên Tuy Chi đến cửa.
Hắn im lặng không lên tiếng nhìn cậu thực tập sinh trẻ tuổi này chú trọng đeo găng tay, lại đeo thêm khẩu trang, sau đó liếc mắt cười một tiếng với hắn, “Làm phiền mở cửa?”
Tên cảnh sát vừa dùng quyền hạn mở khóa, vừa nói thầm trong lòng: Sao cậu không dứt khoát bọc cả người trong túi bóng đi…
Trên con đường này có quá nhiều xe cộ qua lại, chỉ mấy ngày không có ai quét dọn mà trong phòng đã đầy mùi bụi bặm, mở cửa một cái liền bám đầy vào mặt hai người. Tên cảnh sát đã quen, chỉ che miệng một cái rồi vào cửa.
Ngược lại là Yên Tuy Chi, tuy anh đã đoán được mà đeo khẩu trang, nhưng vẫn bị đống bụi kia làm cho sặc, nghiêng đầu nhẹ giọng ho khan mấy cái.
Tên cảnh sát thầm nói: Cậu thực tập sinh này đúng là cao quý…
Thật ra chỗ có thể lục soát được trong phòng đã bị lục soát rồi, Yên Tuy Chi cũng không định tìm ra được cá lọt lưới động trời gì cả. Anh chỉ đi lại mấy vòng trong phòng khác, rồi lại mấy vòng trong bếp.
Ánh mắt hời hợt lướt qua mấy thứ đồ.
“Cậu làm thế thì nhìn ra được cái gì? Không cần chạm vào sao? Mấy thứ ở đây đều được kiểm kê rồi, có thể chạm.” Tên cảnh sát nhìn cái găng tay của anh chốc lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu, uyển chuyển bày tỏ cậu không cần sợ, dưới tình huống có tôi giám sát thì có thể động chạm thoải mái.
Hắn cho là thực tập sinh này còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm, quá mức câu nệ. Ai ngờ đối phương nghe hắn nói thế thì gật đầu một cái, cười nói: “Tạm thời không cần.”
Cảnh sát: “…” Tôi còn thấy gấp thay cậu.
Ở đầu giường phòng ngủ tầng hai có một máy thông minh dùng trong nhà, ở trình độ nào đó có thể thay thế quang não, chỉ là rẻ hơn quang não nhiều.
Trần Chương vào trại tạm giam, đương nhiên không thể mang máy thông minh trong cái nhà này đi, cảnh sát chỉ kiểm tra qua một lần, sau đó lại để lại chỗ cũ, chỉ là vẫn còn trong quản chế.
Yên Tuy Chi báo với tên cảnh sát: “Tôi cần mở cái này ra.”
Cảnh sát đầy vẻ “cuối cùng cậu cũng ra tay”, đi đến mở nó cho anh. Yên Tuy Chi vẫn rất tiếc rẻ, chỉ động mấy ngón tay, mở giao diện tin nhắn ra nhìn mấy cái.
Nhiều ngày không chạm, trong giao diện tin nhắn của Trần Chương chất đầy tin chưa đọc. Bao gồm tin nhắn của đủ loại cửa hàng tổng hợp trong khu thứ ba, thông tin thời tiết từ phía chính phủ, đủ loại tin bán hàng lừa gạt vân vân.
Mỗi ngày bắt cảnh sát phải nhìn mấy thứ này đúng là khó khăn cho họ.
Hiển nhiên bình thường tên cảnh sát kia đã phải sụp đổ không ít, thấy mấy tin này cũng chỉ cúi đầu day mắt, lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy cậu thực tập sinh kia lẳng lặng nhìn, trong con ngươi đen láy có một tầng ánh sáng dịu dàng, thỉnh thoảng chuyển động theo tin nhắn trên màn hình.
Yên Tuy Chi lẳng lặng xem tên người gửi, thỉnh thoảng thấy có chút hứng thú thì sẽ liếc mắt nhìn sang phía cảnh sát, sau đó mở ra nhìn nội dung.
Tin nhắn mà anh nhìn lâu nhất là tin nhắn đến từ bệnh viện phúc lợi, là loại tin về hỏi thăm sức khỏe, xem xong anh liền đóng màn hình lại, đứng thẳng người, gật đầu nói với cảnh sát: “Cảm ơn, tôi xong hết rồi.”
“Được.” Tên cảnh sát gật đầu, trong lòng nói chắc đây là lần kiểm tra nhanh nhất của hắn mất.
Nhưng trên mặt hắn không lộ ra cái gì cả, vẫn theo phép công mà dẫn Yên Tuy Chi ra khỏi phòng.
Yên Tuy Chi đi sau hắn mấy bước, vừa xuống tầng vừa như có điều suy nghĩ mà tháo găng tay.
Cho đến cuối cùng, khi đi tới trước cửa, nhìn cánh cửa được tên cảnh sát đóng kín lại lần nữa, anh mới tháo khẩu trang xuống, cười với đối phương: “Vất vả rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Tên cảnh sát gật đầu một cái, chui vào trong xe lần nữa, nhìn bóng lưng bình tĩnh của Yên Tuy Chi đi đến chiếc xe đỗ cách đó không xa, hắn không nhịn được lầu bầu một câu, không phải là học sinh này không biết nên làm gì, cho nên tới để xả giận chứ?
Nhưng trên thực tế, dĩ nhiên Yên Tuy Chi không hề tức giận.
Anh vừa lên xe liền xác định mục tiêu đến là bệnh viện phúc lợi tên là Tri Canh kia.
Bởi vì trùng hợp là anh cũng biết đến bệnh viện này, những thứ khác thì khó mà nói, nhưng ít nhất những tin nhắn tuyên truyền kiểu này không phải tùy tiện gửi đi, có thể nhận được loại tin nhắn này, nói rõ Trần Chương đã từng đến bệnh viện thăm ai đó.
Bệnh viện phúc lợi Tri Canh cũng không ở khu thứ ba hành tinh Thiên Cầm, mà ở khu thứ nhất, một nơi hẻo lánh yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng bệnh.
Đoạn đường này hơi xa, lúc Yên Tuy Chi lái xe đến đó, trời đã vào đêm.
Lúc anh sửa lại nếp nhăn trên áo sơ mi rồi xuống xe, máy thông minh trên ngón tay rung lên mấy lần.
Yên Tuy Chi gọi xe tự lái, cho nên anh lên xe liền ngồi luôn vào ghế điều khiển.
Lúc xe lăn bánh được ngầm thừa nhận là kiểu thông minh tự lái, không có người sẽ tự đi, Yên Tuy Chi tìm được số 19 đường Chương Lâm trên bản đồ của khu thứ ba, đặt nó làm mục tiêu đến rồi không xen vào nữa, để hệ thống tự lái tự do phát huy. Mà anh thì mở quang não ra xem tài liệu vụ án lại một lần.
Nhưng không được bao lâu, anh lại ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt rơi vào trong kính chiếu hậu.
Thông thường mà nói, thật ra thì hệ thống lái thông minh có một chức năng quá mức, gọi là theo dõi xe trước. Nhưng là chức năng này chỉ có xe cảnh sát mới có thể quang minh chính đại mà dùng, những xe xã hội khác không được phép vô cớ mở chức năng này. Nếu thật sự có hoạt động gì đặc biệt cần mở thì phải xin phép trước, được bên sở cảnh sát thông qua mới được.
Cho nên, nếu như bạn đang đi trên đường mà đột nhiên muốn đi theo chiếc xe nào đó, hoặc là gọi một chiếc xe có người lái sẵn, hoặc tự mình đuổi theo.
Nói tóm lại, tự chủ động.
Chủ động lái xe luôn cực kì nổi bật trong số những chiếc xe thông minh đầy đường, nhìn cách đi cách cua là nhận ra ngay.
Cho nên Yên Tuy Chi chỉ liếc mắt một lát là có thể nhận ra một chiếc xe đặc biệt từ trong kính chiếu hậu…
Sở dĩ nói đặc biệt, là bởi vì chiếc xe kia vẫn luôn đi theo anh.
Yên Tuy Chi thử sờ vào vô lăng, chiếc xe của anh liền muốn rẽ. Chiếc xe xa xa trong kính chiếu hậu kia cũng do dự rẽ theo anh.
“…”
Bám đuôi mà ngu như thế cũng là một loại bản lĩnh.
Trước kia vì đủ loại lí do mà anh bị theo dõi không ít lần, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, cho nên ngược lại là lần đầu thấy cách lỗ mãng thế này, đơn giản là dâng đến cửa để chọc cười anh. Còn người trong chiếc xe kia là ai, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được.
Ngoại trừ hai phóng viên vừa bị anh trêu chọc ra, còn có ai khác ư?
Không thể nào.
Yên Tuy Chi dù bận vẫn nhàn thưởng thức chiếc xe kia vụng về diễn một lát, cho đối phương mười phút tự do phát huy, sau đó không nhanh không chậm cất quang não đi, một tay nắm lấy vô lăng, một tay mở bản đồ nhìn qua một lần, sau đó dứt khoát đóng hệ thống tự lái.
…
Trên cầu, một chiếc xe tự động dòng Silver leopard s60 đang chạy, luôn luôn rẽ ngang dọc không cần thiết, khiến toàn bộ thân xe dinh dưỡng không đầy đủ như bị rút gân.
Ngồi trong xe không là ai khác, chính là hai vị phóng viên của mạng Tổ Ong. Bunche ngồi kế bên người lái, một đôi mắt đậu đen đang chăm chú nhìn chiếc xe trước mặt. Ông ta luôn nhìn một lát, quay đầu thúc giục tài xế một chút, nhìn lát nữa, lại giục tài xế lần nữa.
Mặt tài xế kia đau khổ đến mức như không muốn sống, giống như chỗ ngồi phía dưới mông không phải chỗ điều khiển, mà là tấm đinh thép vậy. Nhìn vẻ mặt thỉnh thoảng co rút khóe miệng kia của gã, cũng biết gã đã cực kì hối hận khi nhận cuốc này.
Bunche lải nhải được mười phút ở trên xe, tài xế rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cũng không nhìn phía trước mà nghiêng đầu nói với Bunche: “Vị khách này, ngài có thể im miệng một lát được không?”
“Cậu!” Bunche trợn tròn đôi mắt đậu đen, điều này khiến ông ta trông như một con bọ rùa, “Nói năng kiểu gì thế? Thái độ phục vụ gì thế này?”
“Thái độ này là đủ rồi. Không thì đổi người đi, từ lúc ngài nói muốn theo dõi xe trước mặt, nên vứt bịch ngài rồi! Xuống xe.”
“Thả cái…”
“Ê ê ê!”
Lúc hai người ngồi trước sắp cấu véo nhau, Hussey ngồi phía sau vẫn luôn bực bội không lên tiếng đột nhiên mở miệng, “Chờ một chút, hai người nhìn kìa!”
Hắn giơ ngón tay chỉ xe trước cửa sổ, nói: “Chiếc xe kia!”
Tài xế và Bunche chợt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy chiếc xe bọn họ theo dõi kia một giây trước còn theo sát dòng xe chạy, một giây kế tiếp liền đột nhiên quẹo thật nhanh, tốc độ tăng vọt trong nháy mắt, cua một góc độ xảo quyệt trong dòng xe chạy, hai ba cái đã vòng qua khỏi cầu, tiêu sái rẽ một vòng lớn, cuối cùng bay vùn vụt biến mất khỏi tầm mắt.
Cách xa như vậy, người trong xe như có thể nghe được tiếng gió gào thét lúc chiếc xe kia rời đi.
Đám người Bunche lơ mơ thưởng thức màn biểu diễn cắt đuôi vừa rồi, bá đạo đến mức khiến người ta không nói ra lời. Bên trong xe im phăng phắc, bầu không khí cực kì nghiêm trọng.
Qua mấy giây, tài xế nói: “Nếu như không phải tôi bị chiếc xe kia bỏ rơi, sợ rằng tôi phải cho vị kia tài xế kia năm sao.”
Bunche chợt lấy lại tinh thần, hít một hơi, vội la lên: “Đi con mẹ nó năm sao, mau đuổi theo! Bóng người ta còn chưa biến mất đâu!”
Tài xế bất chấp tất cả dựa vào ghế ngồi, chỉ kí hiệu trên vô lăng, “Mời ngài mở to mắt nhìn một chút, ngài gọi chiếc Silver leopard, người ta thì gọi hẹn chính là chiếc Á Phi Toa, chỉ kém tàu con thoi một xíu thôi, nhanh hơn chúng ta không biết mấy con đường đâu, ông nói tôi đuổi thế nào được?”
“Vậy sao cậu không nói sớm là không đuổi được?”
Tài xế vuốt mặt: “Hệ thống lái thông minh có tính giới hạn tốc độ, đương nhiên có thể đuổi, nhưng CMN sao tôi biết được nửa đường người ta lại đổi thành chạy nhanh như thế? Ông làm được thì ông ngồi đây đi! Không được thì im miệng!”
Bunche giận dữ trở về ghế ngồi, cảm thấy một hơi kia của mình không những không đi xuống, ngược lại muốn nghẹn chết ông ta.
Hussey ngồi phía sau yên lặng nhìn một trận náo nhiệt, vừa ngắm những con đường liên tiếp sau cầu, mặc dù chiếc kia Á Phi Toa kia đã sớm mất tích, nhưng hắn vẫn phải nhìn mấy giây, sau đó không nhịn được cười một chút.
“Cậu làm gì đấy?” Bunche giống như con gà xù lông, nhạy cảm nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Hussey lập tức mím môi, lúng túng “ừm” một tiếng, có chút hốt hoảng chuyển đề tài, “Không có gì, tôi đang suy nghĩ bây giờ chúng ta nên đi đâu hả thầy?”
Bunche quan sát hắn từ trên xuống dưới nửa ngày, cho đến khi Hussey bắt đầu đứng ngồi không yên, ông ta mới mở miệng nói: “Muốn trở về rồi?”
Hussey cân nhắc một chút, hỏi: “Ngài định về sao?”
Bunche liếc mắt, “Mơ đẹp.”
“…”
Bunche quay đầu lại lần nữa, tựa vào ghế bên người lái, ném cho tài xế một câu nói: “Đi trang viên Cherry, lúc này không cần đuổi theo xe gì cả, cậu lái chậm chút, tôi ngủ một lát.
Nói xong, ông ta hừ một tiếng. Lúc dựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại, ông ta mơ hồ nghe được Hussey nhẹ nhàng thở dài một cái.
Đương nhiên ông ta biết Hussey đang than thở gì.
Cậu trai trẻ Hussey này vừa tốt nghiệp, có nhiệt tình, có lễ phép, có lý tưởng, chỉ là da mặt mỏng, làm chuyện gì cũng không dám mở miệng, có vẻ quá thẹn thùng. ChuYên đi này chính là sợ xấu hổ.
Cho nên đường xin việc của Hussey không hề thuận lợi, một đường trăn trở cuối cùng đến cái chốn nhỏ như mạng Tổ Ong này.
Tuy nói là một chỗ nhỏ, nhưng có thể sống sót trong số những trang web đếm không hết ở Liên Minh, cũng đã có thể tính một loại thành công. Cho nên cuối cùng, công việc này không tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là kém, yêu cầu tuyển người hàng năm còn rất cao.
Ban đầu quản lí nhân sự cũng không muốn nhận Hussey, cuối cùng lại nhận chỉ vì một câu vô tình của ông chủ.
Lúc ấy ông chủ liếc tấm ảnh mà chụp Hussey một cái, nói học sinh này có lòng thương hại.
Lòng thương hại cái gì, dù sao Bunche chả nhìn ra, có khi chỉ là ông chủ đột nhiên hứng lên nói mấy câu văn nghệ. Ông ta chỉ biết là, chỉ nhìn vào kỹ thuật chụp ảnh, Hussey kém hai vị nhiếp ảnh gia của trang web một trăm lẻ tám ngàn dặm. Hiển nhiên quản lí nhân sự cũng cảm thấy như vậy, cho nên sắp xếp hắn làm trợ lí phóng viên cho Bunche, nói trắng ra chính là làm việc vặt, thuận tiện học hỏi một chút mà thôi.
Bunche cảm thấy mình đủ mềm lòng, có vài ông thầy không muốn dẫn học sinh theo để mình chết đói, nhận trợ lí tạm thời chỉ để rót nước, chả dạy cái gì hết. Ông ta lại khác, mỗi lần đi đâu cũng dẫn Hussey theo, mỗi lần nhớ lại điều gì cũng sẽ chỉ bảo cho hắn. Ông thầy hết lòng như thế có đốt đèn cũng chẳng tìm ra được, thế mà tên nhóc Hussey này lại không hề cảm kích.
Cả ngày chỉ nhớ nhung án nổ, án nổ… Cùng với án nổ.
Ban đầu sau khi vụ án nổ xảy ra, đó chính là vụ nhận được sự quan tâm nhất, Bunche cũng từng nhiệt tình như vậy. Nhưng ông ta bám theo nó mười ngày, lại chẳng chụp được thứ đồ hay thông tin gì về vụ nổ cả. Hussey cũng chụp không ít, nhưng kỹ thuật của hắn thì…
Tóm lại, Bunche nhìn xong mấy trăm tấm hình kia, đánh giá cuối cùng chính là: Chả được cái gì.
Trong mắt ông ta, ngay cả một tấm có tí thông tin hữu ích gì cũng không có, chứ đừng nhắc đến việc có thể đăng lên trang web.
Những bức ảnh kia bị trang web bỏ đi, nhưng Hussey lại tự giữ riêng cho mình một phần mà không bỏ được, còn luôn nói trong đó có nhiều nội dung, cũng nhiều điểm khả nghi. Có điều tên nhóc này ăn nói vụng về, không biểu đạt ra được, quả thực không có sức thuyết phục gì.
Vì vậy cuối cùng chuyện này bị gác lại.
Về sau, độ hot của án nổ đã qua, vô số truyền thông báo cáo chứng thực bản thân vụ án kia không có cái để nói cả, sở dĩ lúc ấy được thảo luận nhiều như vậy, cũng chỉ vì có liên quan đến vị viện trưởng của học viện pháp luật kia thôi.
Ai mà chẳng thích tham gia náo nhiệt chứ, đây là bản tính của rất nhiều người rồi.
Như vậy có mấy ai đưa tin là người có liên quan đến viện trưởng kia đâu? Không mấy ai, theo một đợt gió xuống, những người kia trừ việc có được vài tấm hình kinh điển, chắc gì đã nhớ được mặt vị viện trưởng kia, không chừng vẽ thêm cho đối phương ít râu, hoặc đổi một kiểu tóc, một đống người cũng không nhận ra được.
Dù sao Bunche cũng thế.
“Đừng có than thở, tôi cũng chỉ vì cậu thôi…” Bunche lầu bầu một câu, “Thời điểm nào thì nói chuyện thời điểm đó, đừng lao vào đề tài cũ, hiểu chưa?”
Nói xong lời này, Hussey ngồi sau ông ta trầm mặc một chút, có chút lúng túng trả lời, “Tôi biết.”
Cậu biết cái đếch gì!
Bunche trợn mắt, quyết tâm đi ngủ.
Sau khi Yên Tuy Chi bỏ rơi chiếc xe kia, lại đặt về hệ thống lái kiểu mẫu, thả tay khỏi vô lăng, tiếp tục xem tài liệu vụ án trong tay. Nhìn anh có vẻ khá bình tĩnh ổn định, giống như người vừa lái xe như điên không phải anh vậy.
Quay lại hai mươi năm trước, phong cách lái xe của anh vẫn luôn như thế này, lúc tăng tốc còn chẳng có vẻ mặt gì, ngược lại người ngồi trên xe thường phải xiết chặt nắm tay, mặt đầy vẻ tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Sau đó anh mới chú ý tới điều này, tốc độ dần chậm xuống, có thể dùng hệ thống tự lái thì sẽ dùng, càng ngày càng lười chạm vào vô lăng.
Không bao lâu, chiếc xe liền dừng ở điểm mục tiêu, số 19 đường Chương Lâm.
Giá phòng ở khu thứ ba hành tinh Thiên Cầm rất đắt, bởi vì khu vực đường Chương Lâm không thuận tiện nên mới hơi rẻ chút. Nhưng như vậy cũng không phải là nơi mà người thường có thể chấp nhận được, cho nên những căn nhà ở khu vực này thường rất nhỏ, còn san sát nhau. Lại bởi vì có đường trên không vắt ngang qua mà phải xây nhà rất thấp, cao nhất không quá ba tầng.
Căn nhà nhỏ của Trần Chương chỉ có hai tầng, nhìn thẳng mặt, tầng một chỉ có thể nhét được một cái phòng khách và phòng bếp nho nhỏ, tầng hai nhét được một phòng ngủ và nhà vệ sinh.
Yên Tuy Chi lấy hai cái găng tay trắng chuyên dụng mong mỏng từ trong túi ra, đây là thứ anh mua được vào đêm mới đến hành tinh Thiên Cầm. Kinh nghiệm dồi dào cho anh biết thứ gì cần chuẩn bị trước những dạng vụ án gì. Thứ đồ dùng một lần như khẩu trang hay găng tay, anh đều mua ở điểm đến.
Hòm thư trước cửa và trên bệ cửa sổ đều đã tích một tầng bụi mỏng. Nhưng vẫn có thể nhận ra được dấu vết giấy niêm phong khi cảnh sát điều tra ở chỗ này.
Vào lúc này thứ nên tra cũng đã tra xong rồi, đa số giấy niêm phong đã trở nên bừa bộn, cảnh sát canh gác cũng đã rút đi, chỉ còn giữ lại vài tờ giấy niêm phong ở cửa chính và mấy cánh cửa sổ, tỏ ý người không phận sự miễn vào.
Có một vị cảnh sát vẫn còn làm hết bổn phận canh gác chỗ này, lúc Yên Tuy Chi tới, hắn bóp còi chiếc xe ở ven đường.
“Làm gì đấy?” Tên cảnh sát thò đầu ra khỏi cửa xe.
Yên Tuy Chi chìa thẻ căn cước ra, “Tôi đã xin trên đường đến đây.”
“Luật sư biện hộ à?” Tên cảnh sát quan sát anh từ trên xuống dưới một lần, chắc cảm thấy anh quá trẻ tuổi nên để lộ ra vẻ mặt không mấy tin tưởng. Nhưng thẻ căn cước cũng có rồi, hơn nữa hiển nhiên trước đó hắn cũng nghe được thông tin, cho nên không hỏi nhiều nữa, gật đầu một cái.
Hắn không ngồi trên xe nhìn, mà xuống xe đi theo Yên Tuy Chi đến cửa.
Hắn im lặng không lên tiếng nhìn cậu thực tập sinh trẻ tuổi này chú trọng đeo găng tay, lại đeo thêm khẩu trang, sau đó liếc mắt cười một tiếng với hắn, “Làm phiền mở cửa?”
Tên cảnh sát vừa dùng quyền hạn mở khóa, vừa nói thầm trong lòng: Sao cậu không dứt khoát bọc cả người trong túi bóng đi…
Trên con đường này có quá nhiều xe cộ qua lại, chỉ mấy ngày không có ai quét dọn mà trong phòng đã đầy mùi bụi bặm, mở cửa một cái liền bám đầy vào mặt hai người. Tên cảnh sát đã quen, chỉ che miệng một cái rồi vào cửa.
Ngược lại là Yên Tuy Chi, tuy anh đã đoán được mà đeo khẩu trang, nhưng vẫn bị đống bụi kia làm cho sặc, nghiêng đầu nhẹ giọng ho khan mấy cái.
Tên cảnh sát thầm nói: Cậu thực tập sinh này đúng là cao quý…
Thật ra chỗ có thể lục soát được trong phòng đã bị lục soát rồi, Yên Tuy Chi cũng không định tìm ra được cá lọt lưới động trời gì cả. Anh chỉ đi lại mấy vòng trong phòng khác, rồi lại mấy vòng trong bếp.
Ánh mắt hời hợt lướt qua mấy thứ đồ.
“Cậu làm thế thì nhìn ra được cái gì? Không cần chạm vào sao? Mấy thứ ở đây đều được kiểm kê rồi, có thể chạm.” Tên cảnh sát nhìn cái găng tay của anh chốc lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu, uyển chuyển bày tỏ cậu không cần sợ, dưới tình huống có tôi giám sát thì có thể động chạm thoải mái.
Hắn cho là thực tập sinh này còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm, quá mức câu nệ. Ai ngờ đối phương nghe hắn nói thế thì gật đầu một cái, cười nói: “Tạm thời không cần.”
Cảnh sát: “…” Tôi còn thấy gấp thay cậu.
Ở đầu giường phòng ngủ tầng hai có một máy thông minh dùng trong nhà, ở trình độ nào đó có thể thay thế quang não, chỉ là rẻ hơn quang não nhiều.
Trần Chương vào trại tạm giam, đương nhiên không thể mang máy thông minh trong cái nhà này đi, cảnh sát chỉ kiểm tra qua một lần, sau đó lại để lại chỗ cũ, chỉ là vẫn còn trong quản chế.
Yên Tuy Chi báo với tên cảnh sát: “Tôi cần mở cái này ra.”
Cảnh sát đầy vẻ “cuối cùng cậu cũng ra tay”, đi đến mở nó cho anh. Yên Tuy Chi vẫn rất tiếc rẻ, chỉ động mấy ngón tay, mở giao diện tin nhắn ra nhìn mấy cái.
Nhiều ngày không chạm, trong giao diện tin nhắn của Trần Chương chất đầy tin chưa đọc. Bao gồm tin nhắn của đủ loại cửa hàng tổng hợp trong khu thứ ba, thông tin thời tiết từ phía chính phủ, đủ loại tin bán hàng lừa gạt vân vân.
Mỗi ngày bắt cảnh sát phải nhìn mấy thứ này đúng là khó khăn cho họ.
Hiển nhiên bình thường tên cảnh sát kia đã phải sụp đổ không ít, thấy mấy tin này cũng chỉ cúi đầu day mắt, lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy cậu thực tập sinh kia lẳng lặng nhìn, trong con ngươi đen láy có một tầng ánh sáng dịu dàng, thỉnh thoảng chuyển động theo tin nhắn trên màn hình.
Yên Tuy Chi lẳng lặng xem tên người gửi, thỉnh thoảng thấy có chút hứng thú thì sẽ liếc mắt nhìn sang phía cảnh sát, sau đó mở ra nhìn nội dung.
Tin nhắn mà anh nhìn lâu nhất là tin nhắn đến từ bệnh viện phúc lợi, là loại tin về hỏi thăm sức khỏe, xem xong anh liền đóng màn hình lại, đứng thẳng người, gật đầu nói với cảnh sát: “Cảm ơn, tôi xong hết rồi.”
“Được.” Tên cảnh sát gật đầu, trong lòng nói chắc đây là lần kiểm tra nhanh nhất của hắn mất.
Nhưng trên mặt hắn không lộ ra cái gì cả, vẫn theo phép công mà dẫn Yên Tuy Chi ra khỏi phòng.
Yên Tuy Chi đi sau hắn mấy bước, vừa xuống tầng vừa như có điều suy nghĩ mà tháo găng tay.
Cho đến cuối cùng, khi đi tới trước cửa, nhìn cánh cửa được tên cảnh sát đóng kín lại lần nữa, anh mới tháo khẩu trang xuống, cười với đối phương: “Vất vả rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Tên cảnh sát gật đầu một cái, chui vào trong xe lần nữa, nhìn bóng lưng bình tĩnh của Yên Tuy Chi đi đến chiếc xe đỗ cách đó không xa, hắn không nhịn được lầu bầu một câu, không phải là học sinh này không biết nên làm gì, cho nên tới để xả giận chứ?
Nhưng trên thực tế, dĩ nhiên Yên Tuy Chi không hề tức giận.
Anh vừa lên xe liền xác định mục tiêu đến là bệnh viện phúc lợi tên là Tri Canh kia.
Bởi vì trùng hợp là anh cũng biết đến bệnh viện này, những thứ khác thì khó mà nói, nhưng ít nhất những tin nhắn tuyên truyền kiểu này không phải tùy tiện gửi đi, có thể nhận được loại tin nhắn này, nói rõ Trần Chương đã từng đến bệnh viện thăm ai đó.
Bệnh viện phúc lợi Tri Canh cũng không ở khu thứ ba hành tinh Thiên Cầm, mà ở khu thứ nhất, một nơi hẻo lánh yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng bệnh.
Đoạn đường này hơi xa, lúc Yên Tuy Chi lái xe đến đó, trời đã vào đêm.
Lúc anh sửa lại nếp nhăn trên áo sơ mi rồi xuống xe, máy thông minh trên ngón tay rung lên mấy lần.
Tác giả :
Mộc Tô Lý