Luật Sư Hạng Nhất
Chương 156 156 Ngọn Nguồn 2
Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Cố Yến nhìn sang chỗ Yên Tuy Chi.
Vào lúc Eweth tiên sinh nói ra từng câu chuyện cũ kia, từ đầu đến cuối ánh mắt của Yên Tuy Chi đều rơi vào tách cà phê trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang rất chăm chú lắng nghe.
Văn phòng có một nửa là cửa kính, từng luồng sáng lớn chiếu vào, rơi lên đôi mắt đang rũ và khuôn mặt của Yên Tuy Chi, dát lên một tầng ánh sáng, đến mức người ngoài căn bản nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì, có tâm trạng gì.
Anh giống như đang lắng nghe một câu chuyện cũ không hề liên quan đến mình.
Nhưng Yên Tuy Chi càng bình tĩnh, Cố Yến càng lo lắng.
Hơn hai mươi năm dài cô độc, giãy giụa, kiềm chế và nhớ nhung, những người sẽ không còn được gặp lại kia, không nghe được lời nói cùng tiếng cười kia, rốt cuộc không thể lấp đầy căn nhà trống vắng… Thế mà mở đầu của mọi chuyện, lại bị mấy chữ “một cuộc thí nghiệm” hời hợt cho qua.
Sẽ tức giận sao? Hay là sẽ khổ sở?
Không ai nhìn ra được.
Bởi vì người này đều đưa tất cả cảm xúc vào bên trong, đều chĩa những lưỡi dao nhọn vào tim mình.
“Lúc trước khi mẹ cậu cần phẫu thuật gen, Liên Minh còn rất hạn chế trong việc này, hàng năm sẽ tiến hành kiểm tra ở các bệnh viện lớn, rất không khéo, khi đó Xuân Đằng cũng ở ngay trong diện kiểm tra…”
Kỳ kiểm tra kéo dài một tháng, bệnh viện bị kiểm tra sẽ không được tiến hành bất kỳ cuộc giải phẫu gen nào trong một tháng đó.
Mà khi đó, tình trạng của mẹ Yên Tuy Chi cực kì kém, không chờ được một tháng kia, cho nên bọn họ đến một bệnh viện khác.
Bọn họ luôn sắp xếp rất tỉ mỉ cho Yên Tuy Chi, vừa muốn tuyệt đối an toàn, lại muốn tuyệt đối giữ bí mật.
Bọn họ cùng tiến hành giải phẫu, nhưng bác sĩ phụ trách lại khác nhau, cũng không ở cùng một phòng phẫu thuật.
Nhờ có cách thức an bài ngăn cách này, anh em Manson không thể hoàn toàn xen vào được.
Eweth nói, “Thật ra cuộc giải phẫu kia rất hỗn loạn, bọn họ đều là người mà cha mẹ cậu có thể tin được, nhưng trong đó một số người đã bị thay đổi, có người đang hại nhà cậu, mà có người lại đang giúp nhà cậu.
Mà về sau Liên Minh nắm chặt chính sách giải phẫu gen, kiểm tra hết đợt này đến đợt khác, làm loạn bước đi của Manson, phân tán sự chú ý.
Sự hỗn loạn này cuối cùng thành chó ngáp phải ruồi, đến mức dưới sự trùng hợp, thân phận của cậu bị giữ bí mật rất nhiều năm —”
Nhưng tương tự, sự hỗn loạn này cũng dẫn đến việc điều tra nhiều năm sau trở nên khó khăn, bởi vì thông tin bị quấy nhiễu, quá nhiều quá lặt vặt.
Cho dù là Yên Tuy Chi, hay là Eweth, thậm chí ngay cả anh Manson muốn tìm một ít thông tin từ những câu chuyện cũ đó, cũng cực kì phiền phức.
Đối với những người đi trước như Dvor Eweth, rất khó định nghĩa được hai anh em Brewer và Miro.
Bọn họ kiêu ngạo tự phụ, dã tâm bừng bừng, tác phong làm việc hoàn toàn khác biệt với những thương nhân như Eweth, bàn về khôn khéo bàn về đầu óc bàn về cẩn thận, thật ra bọn họ kém hơn các bậc cha chú của mình, nhưng bọn họ lại không ra bài theo lẽ thường, bất chấp hậu quả, không tuân theo quy củ và thể diện.
Ngược lại cách hành động này đã trở thành lớp bảo vệ của bọn họ, đến mức ngay cả lão hồ ly như Eweth cũng không tìm thấy phương hướng.
“Không để lại người không hợp tác, không để lại người phiền phức, không để lại người biết quá nhiều bí mật, đây chắc là nguyên tắc của hai anh em kia.
Không chỉ như vậy, thậm chí bọn họ còn duỗi tay sang gia tộc khác, những người đến độ tuổi như chúng tôi, chắc chắn sẽ có vài thứ bệnh tật, về tim, về não, còn có chứng mất ngủ phổ biến.
May mà đa số chúng tôi đều giữ sự cảnh giác, sẽ không khiến mình quá ỷ lại một loại thuốc nào đó, nhưng vẫn có người sơ sót.”
Eweth nói: “Lão Cliff già yếu nhanh như vậy, Cliff nhỏ đã sớm tiếp quản, không thoát khỏi liên quan đến anh em Manson.
Nhưng lúc ấy chúng tôi không thể tìm được mạch suy nghĩ chính xác, dù sao chúng tôi đã sống quá lâu trong thời gian bình yên, đã nhiều năm không gặp được đám con cháu to gan như thế này rồi.”
Tuổi tác giữa anh em Brewer và Miro không chênh nhau mấy, nhưng bọn họ và em út George Manson lại như có rãnh trời.
Không chỉ ở trong gia tộc mình, mà ở trong mối quan hệ cùng thế hệ giữa các gia tộc lớn, bọn họ luôn đứng đầu trận tuyến trước.
Nếu như các gia tộc lớn cũng bắt đầu đổi mới, vậy nhất định bọn họ sẽ rất vui.
Bởi vì một khi đổi mới, đương nhiên bọn họ có thể ổn định ở cái ghế đầu.
Một thương nhân hợp cách, kiểu gì cũng sẽ để lại cho mình một ít đường sống, nhưng bọn họ chưa từng.
Đây cũng là nguyên nhân mà một thương nhân tiêu chuẩn như Eweth ban đầu không đoán được bọn họ làm gì.
“Ví dụ như em trai của bọn họ.” Eweth nói: “Thật ra cho dù lão Manson thiên vị đứa con nhỏ nhất như thế nào, George Manson cũng rất khó rung chuyển được vị trí của bọn họ.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn không có ý định buông tha cho đứa bé đáng thương kia.
Vào lúc xử lý em trai mình, bọn họ trắng trợn đến mức gần như không che giấu chút nào, ngay cả Joe cũng nhìn ra được.”
Nhưng thế giới này rất thần kỳ, khi bọn họ hành động không hề che giấu, rất nhiều người lại không cảm thấy khác thường.
Bởi vì loại chuyện hãm hại anh chị em này, đặt trong đấu tranh gia tộc, không biết lúc nào đã trở thành chuyện đương nhiên.
“Nhưng bọn họ cũng không phải không biết đúng mực.” Eweth nói, “Có một khoảng thời gian gần mười năm gió êm sóng lặng, lâu đến mức dường như dã tâm của bọn họ đã được thỏa mãn, lúc này định thu tay.
Trong khoảng thời gian đó, tôi gặp được Mervyn · White tiên sinh, lại từ ông ta biết được cậu.”
Ban đầu lúc biết con của bạn cũ còn sống, Eweth tiên sinh cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng từ sau lúc đó ông ta hoàn toàn không làm gì cả, không cố gắng chú ý, cũng không đi gặp mặt, giống như là người hoàn toàn xa lạ.
Lão hồ ly khôn khéo cẩn thận, ông ta biết một vài hành động của mình sẽ trở thành chỉ dẫn cho Manson, không có phản ứng chính là sự bảo vệ tốt nhất.
Nhưng dù sao sự bảo vệ này cũng không phải vĩnh hằng, Eweth đã từng cho rằng thật ra anh em Manson biết Yên Tuy Chi là ai.
Nhưng tính tình của bọn họ rất khó đoán, trong khoảng thời gian rất dài không hề có bất kì hành động gì với Yên Tuy Chi cả, có lẽ là cảm thấy một con cá lọt lưới không đủ để gây sợ.
Trạng thái quá ổn định thường nói rõ, bọn họ đã chuẩn bị đến giai đoạn nào đó rồi, có lẽ mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
Thật ra đây là thời điểm dễ dàng chủ quan nhất, dễ dàng lộ ra sơ hở nhất.
“Nhưng như các cậu nói lúc vào cửa, tôi đang thiếu vài thứ mang tính then chốt.” Eweth nói.
Chuyện mà lão hồ ly am hiểu nhất chính là khiến đối phương tự đưa điểm yếu của mình ra vào lúc không có manh mối nào.
Ông ta lặng lẽ hoạt động thật lâu, mượn quan hệ thân cận giữa gia tộc và chính phủ Liên Minh, tạo ra một loại giả tượng cho anh em Manson, để bọn họ cảm thấy mình sẽ phải tiếp nhận một đợt thẩm tra khó giải quyết nhất.
Khi bọn họ có cảm giác nguy hiểm, nhất định sẽ có một chút hành động.
“Hành động như thế nào là gãi đúng chỗ ngứa nhất?” Eweth duỗi ngón cái ra, “Nhất định không được quá lớn, không được động vào giới hạn hoặc những thứ không phải khẩn cấp, bởi vì sẽ liên quan đến nhiều người nhiều chuyện, sẽ càng dễ xảy ra sự cố, sẽ đánh rắn động cỏ.”
Ông ta lại duỗi ngón trỏ ra, “Nhưng nhất định phải tiêu diệt chứng cứ mấu chốt nhất.”
Ông ta dừng một chút, thu ngón tay lại, nói: “Kết quả bọn họ lựa chọn động vào cậu, nhưng thật ra hành động này lại ở ngoài dự đoán của tôi.”
Bởi vì nhìn từ mặt ngoài, Yên Tuy Chi hẳn là thuộc về phần giới hạn và không khẩn cấp, nếu không anh em Manson đã sớm ra tay rồi, sẽ không để lại đến bây giờ.
“Tôi nghĩ trên người cậu có vài thứ mà anh em Manson vốn không biết, bây giờ mới phát hiện ra.” Eweth nói, “Nhưng thật đáng tiếc, tôi còn đang điều tra điểm ấy, trước mắt chưa có kết luận.”
…
Cuộc nói chuyện này kéo dài rất lâu.
Đợi đến khi ba người đi ra khỏi văn phòng, sắc trời đã gần chạng vạng tối.
“Nói chuyện xong rồi? Bọn con đói quá.” Younis cưỡng ép ôm lấy cổ em mình, dẫn đầu đi tới, “Con gọi nhân viên phục vụ, cùng nhau ăn tối nhé?”
Dvor Eweth gật đầu, quay người nhìn về phía Yên Tuy Chi và Cố Yến.
Lúc này nhìn qua Yên Tuy Chi không có bất kỳ sự khác thường gì, anh nở nụ cười, đang muốn mở miệng, lại cảm giác Cố Yến nắm lấy tay anh một cái, rồi lại buông ra.
“Xin lỗi, chúng tôi còn có vài chuyện cần xử lý.” Cố Yến nói.
“Rất gấp sao?” Dvor Eweth hỏi, “Bây giờ phải đi?”
Yên Tuy Chi giật giật ngón tay, gật đầu nói: “Chỉ sợ là vậy.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên mọi người tiếp xúc với luật sư, cũng không cảm thấy kinh ngạc với loại tình huống này.
Mà Dvor Eweth cũng rất ít khi truy hỏi, ông ta nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Cố Yến và Yên Tuy Chi nói: “Vậy bữa này cứ ghi lại trước, sau này rảnh sẽ bổ sung.”
Yên Tuy Chi: “Nhất định.”
“Để xe riêng đưa các cậu về.” Younis nói rồi định sắp xếp.
Cố Yến giơ ngón tay đeo nhẫn thông minh lên với cô, “Xe bay đã đến rồi.”
“Đến rồi?” Younis nhìn quanh ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chiếc xe bay màu đen tự động lái đang lóe ánh đèn xanh, xuyên qua vườn cây đi tới.
Cô tức giận cười nói, “Cậu đúng là — haiz, được rồi.
Vậy các cậu chú ý an toàn, hẹn gặp lại.”
Xe bay lặng yên dừng ở bên ngoài biệt thự, lóe đèn mấy lần, ra hiệu mình đã dừng hẳn.
Cố Yến và Yên Tuy Chi tạm biệt mọi người lên xe, đặt điểm đến là hoa viên trong thành phố, đèn lái tự động nháy hai lần, sau đó chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi khu khách sạn.
Yên Tuy Chi ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhíu mày cười một tiếng với Cố Yến, hỏi: “Việc gấp gì mà thần bí như vậy?”
Trong xe không bật đèn, chỉ có thể thấy được bằng ánh đèn chiếu vào từ cửa kính.
Đèn đường, đèn xe, đèn của cửa hàng bên đường sáng rực.
Ngón tay đang điều chỉnh cài đặt của Cố Yến dừng một chút, quay đầu lại trong ánh đèn ngoài cửa, đảo qua đôi mắt Yên Tuy Chi, rơi vào khóe miệng đang vểnh lên của anh.
Hắn trầm mặc nhìn một lát, đưa tay ra vuốt, nói: “Khó chịu thì đừng cười.”
Qua một hồi, hắn cảm giác đường cong khóe môi dưới ngón cái chậm rãi buông lỏng, cuối cùng thành thẳng.
“Thật ra vẫn tốt…” Yên Tuy Chi nói một câu.
Trút bỏ vẻ tươi cười kia, sắc mặt của anh lộ vẻ tái nhợt, cũng hiện ra nếp nhăn khi nhíu mày.
Anh rũ mắt điều chỉnh ghế ngồi, sau đó bắt lấy tay Cố Yến, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi ngủ một lát, đầu và dạ dày vẫn cứ đau.”