Luật Sư Hạng Nhất
Chương 118 118 Di Chứng 1
Nếu như trời cao cho Joe một cơ hội, hắn ta sẽ chọn cưa miệng.
Đáng tiếc thế giới này không thể.
Trong nháy mắt bị quăng xuống, đầu óc Joe đại thiếu gia trống không, thậm chí hắn ta không ý thức được mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đầu gối có chút đau, bàn tay hơi tê dại...
Đến khi hắn ta hoàn toàn phản ứng kịp, hắn ta đã dùng một tay che mặt theo phản xạ, một tay túm chặt đai quần.
Hai khuỷu tay được hai người đỡ lấy, Joe biết đó là Cố Yến và Yên Tuy Chi vội vàng tới đỡ mình.
"Mặt bị thương à?" Yên Tuy Chi hỏi, "Ê cậu đừng có che."
Cố Yến định đi kéo tay hắn ta ra xem rốt cuộc mặt bị làm sao.
Nhưng Joe thiếu gia sống chết không buông tay, hắn ta lắc đầu một cái, mơ hồ nói: "Không sao — không sao không sao không sao — Đừng kéo đừng kéo, để tôi từ từ."
"Trước cứ để chúng tôi nhìn một chút xem có chảy máu hay không đã." Yên Tuy Chi nói, "Trong phòng có hộp thuốc, ít nhất phải xử lý chứ, cậu không thể như vậy được."
Joe vẫn không ngẩng đầu lên, "Mặt không làm sao, tôi chống tay."
"Vậy cậu che làm gì?"
"..." Joe thiếu gia bụm mặt sụp đổ một hồi, cố làm vẻ bình tĩnh nói: "Quán tính."
Dẫu sao Cố Yến cũng là bạn tốt, vừa nghe đã hiểu.
Yên Tuy Chi nghi ngờ hỏi: "Quán tính cái gì?"
Cố Yến: "...Che mặt trước khi mất mặt."
Đây là đức tin trong đời của Joe thiếu gia.
Từ khi Joe thiếu gia có trí nhớ tới nay, chị gái Younis của hắn ta đã dặn dò như vậy — lúc thấy mất mặt, hoặc là che người khác, hoặc là che mình lại.
Vốn dĩ là để chọc hắn ta thôi, nhưng Joe thiếu gia hồi hai ba tuổi là một tên ngốc thật sự, làm theo nhiều lần, đương nhuên sẽ thành thói quen.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Yến nhìn thấy việc này.
Joe thiếu gia đưa một cái tay lặng lẽ giơ ngón cái với Cố Yến, tỏ ý cậu nói đúng.
Yên Tuy Chi: "..."
Đối với Joe thiếu gia lúc này mà nói, ngẩng đầu nhìn người ta còn đáng sợ hơn bị thương chảy máu nhiều.
Không bằng xin thương xót thả cho hắn ta một con ngựa.
"Thật sự không bị thương chứ?" Yến Tuy Chi lại xác nhận một lần, "Đầu gối thì sao."
Joe lắc đầu.
Giáo sư Yên có chút bất đắc dĩ nhìn tên ngốc này, trong đầu bỗng dưng nhớ tới mới vừa rồi một màn kia.
Còn cực kì ác động tua đi tua lại mấy lần.
Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được, vỗ Joe một cái coi như an ủi, sau đó bám vào bả vai Cố Yến vô liêm sỉ cười lên.
Cố Yến: "..."
Ở một nơi khác trong phòng khách, Kha Cẩn ngồi dưới ánh mặt trời đột nhiên giật ngón tay, cậu ta nhìn chằm chằm Joe rất lâu, giống như không thể hiểu được hắn ta xảy ra chuyện gì, lại giống như một người vô cùng buồn ngủ muốn giãy giụa đi ra khỏi ý thức mông lung mơ hồ.
Cậu ta mờ mịt chốc lát, có vẻ như đang cố gắng suy nghĩ có chuyện gì xảy ra, nhưng làm thế nào cũng không được.
Lông mi cậu ta run rẩy mấy cái, ánh mắt trở nên nóng nảy rõ ràng.
Lại qua một lúc lâu, cậu ta mới ý thức được mình có thể đứng lên đi tới.
Một động tác đơn giản như vậy mà cậu ta làm hơi loạn, lúc đứng dậy ngón tay không chú ý va phải cốc nước bên cạnh.
Choang —
Mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe đầy đất.
Joe vốn có thể ở đó che mặt đến cuối thế giới.
Nhưng tiếng vỡ của cốc nước lại khiến hắn ta ném việc "mất mặt" qua một bên, gần như cùng lúc khi nghe thấy âm thanh là ngẩng đầu lên, dựng thẳng người.
Hắn ta nhìn thấy Kha Cẩn đứng cách mình một khoảng, màu mắt được ánh mặt trời chiếu ra rất nhạt, vô cùng luống cuống.
Kha Cẩn sẽ khá hơn chút trong trạng thái an tĩnh, hoàn cảnh thoải mái ấm áp sẽ có ích với cậu ta, ngược lại, tất cả tình huống bất ngờ, âm thanh bén nhọn và đồ vỡ tan tành sẽ rất dễ khiến cậu ta mất khống chế.
Mắt thấy cậu ta càng ngày càng luống cuống, Joe giang hai tay về phía cậu ta, bày tỏ mình không bị thương.
Tiếp đó không thèm để ý, mà làm ra vẻ hơi lúng túng cười: "Hôm nay tôi đi đứng hơi vụng về, mới không cẩn thận té ngã."
Hắn ta vừa mở miệng, sự chú ý của Kha Cẩn lại bị dẫn ra.
Dáng vẻ luống cuống thu lại một ít.
Joe tỉnh bơ túm lấy Yên Tuy Chi và Cố Yến đang định dọn dẹp mảnh vỡ, thuận thế mượn lực để mình đứng lên.
"Ssh —" Joe chà xát đầu gối mình, lải nhải bán thảm với Kha Cẩn một lát, làm bộ mình không đứng được, đáng thương ngồi xổm ở đó.
Kha Cẩn nghe hắn ta nói xong, chậm rãi phản ứng một lúc mới nhấc chân đi tới.
Sau khi dẫn cậu ta ra khỏi đám mảnh thủy tinh, xác nhận cậu ta sẽ không nhìn lại đám bừa bãi đầy đất đó nữa, lúc này Joe mới nhấn chuông gọi phục vụ.
Thời gian trà chiều vốn dĩ rất yên bình, lại bởi vì những chuyện bất ngờ này mà binh hoang mã loạn, người ngã ngựa đổ.
Cũng may rất nhanh quản gia đã sắp xếp nhân viên dọn dẹp sạch sẽ, không để chừa lại chút mảnh vụn nào cả, sau đó mới cẩn thận trải thảm mới lên.
Bởi vì vừa mới ngã một cú kinh thiên động địa, Joe đã thu được sự chú ý dài nhất từ trước đến nay của Kha Cẩn, thậm chí cậu ta còn cái hiểu cái không mà xoa đầu gối của hắn.
Joe đại thiếu gia giống như đạt được thành tựu sử thi vậy, cao hứng đến mức quên hết tất cả, thậm chí còn quên mất vì cái gì hắn ta mới bị máy chạy bộ quăng ra.
Mười phút sau, hai nhân viên vệ sinh thu dọn giấy bọc thảm, lễ phép chào hỏi một tiếng rồi rời khỏi phòng, còn quan tâm đóng cửa mật mã thay bọn họ.
Hai tay Kha Cẩn cầm một cái cốc thủy tinh, bên trong là nước ấm mới rót.
Hình như cậu ta đã quên mất vừa rồi mình mới làm vỡ một cái cốc, chỉ ngồi uống từng ngụm.
Bên trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, so với binh hoang mã loạn trước đó, bầu không khí có vẻ như rất tốt...
Có cái quỷ ấy!
Joe đại thiếu gia vừa vào phòng cầm thảm ra, mới ngồi xuống ghế, đã mặt đối mặt với Yên Tuy Chi ở đối diện.
"..."
Người sống sờ sờ, nhắc nhở hắn ta một loạt sự thật sống sờ sờ —
Thực tập sinh chính là viện trưởng.
Ngay trước đây không lâu, hắn ta vừa hình dung đối phương là "đại ma vương mặt cười"...
Ngay trước mặt.
Trước đó một chút, hắn ta từng nói tất cả sinh viên học viện pháp luật đều là cuồng ngược...
Vẫn là ngay trước mặt.
Hình như hắn ta còn nói, Cố Yến không dễ nổi cáu, từ trước đến nay chỉ có một vị là mồi lửa...
À, ngược lại cái này thì không ngay trước mặt, mà là gửi tin, nhưng thứ có thể để lại chứng cứ như vậy, không bằng hắn ta nói ngay trước mặt cho rồi.
Hắn ta còn nói cái gì nữa???
Joe đại thiếu gia cảm thấy không thể ngẫm lại chuyện cũ, nghĩ lại sẽ khiến hắn ta hô hấp cũng thấy đau.
Hắn ta quên rằng ai đã từng nói: Cho dù đời này lấy được bao nhiêu thành tựu lớn, quay đầu nhìn thấy thầy giáo vẫn sẽ hoảng sợ.
Không biết nó có đúng với người khác hay không, ít nhất bây giờ, vào giờ phút này, ở nơi này, trong phòng khách này, hắn ta thật sự vẫn thấy hoảng sợ.
Mặc dù hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình có lý do gì để hoảng sợ.
Ơ mà, chẳng lẽ không nên là bên bị vạch trần thân phận mới nên khẩn trương sao???
Nhưng có thể là hắn ta bị mù, không biết người khác nghĩ như thế nào, dù sao hắn ta không thể nhìn ra chút căng thẳng nào từ trên người vị viện trưởng kia được.
Nhưng đồng thời, loại phản ứng này cũng càng dễ xác nhận —
Ổn định đến như vậy, không phải vị kia còn có thể là ai được?!
Nếu là người bình thường...!dù sao cũng phải giãy giụa một chút chứ?
Nhưng sau khi hắn ta suy nghĩ xong, cảm thấy loại tình huống đó có giãy giụa nữa cũng không có tác dụng lớn.
Lấy tính cách của viện trưởng, có thể dứt khoát thì sẽ dứt khoát.
Joe đại thiếu gia lau mặt, thật sự không dám nhìn thẳng Yên Tuy Chi, chỉ có thể quay lại lườm Cố Yến.
Hắn ta than phiền: "Sao cậu không nói cho tôi, không tiện nói cũng không sao, cậu có thể chọn thời điểm thích hợp để bắt tôi im miệng mà!"
Cố Yến: "Thật ra thì tôi đã nói rồi đó."
"Lúc nào? Ở đâu? Nói như thế nào?" Joe vắt hết óc nhớ lại.
Cố Yến: "Đầu tháng, Tửu Thành, bộ quần áo mới của hoàng đế."
Nếu nói cái khác, có thể Joe sẽ không nhớ nổi.
Nhưng hắn ta lại nhớ "bộ quần áo mới của hoàng đế", còn có cái gì mà "hoàng đế bỏng chân" linh tinh.
Nhưng mà...
Không có nguyên nhân hậu quả, CMN ai mà hiểu được?
"Bộ quần áo mới của hoàng đế?" Yên Tuy Chi nghe vậy thì nhướng mày, nhìn về phía Cố Yến.
"..."
Luật sư Cố cảm thấy nếu cứ để tên ngốc Joe hỏi bạ như vậy nữa, sớm muộn cũng sẽ kéo cả hắn vào.
"Tính sổ với cậu sau." Yên Tuy Chi cười như không cười nói một câu.
Joe ngửa đầu nằm trên ghế gần nửa ngày, một tay còn xoa dạ dày như muốn giúp mình tiêu hóa một chút.
Có quá nhiều thứ muốn hỏi, chốc lát lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ngay khi hắn ta vừa nhổm lên định nói gì đó, máy thông minh bị đặt dưới nền đá cẩm thạch lúc chạy bộ đột nhiên chấn động.
Hắn ta mở màn hình ra, chỉ liếc mắt một cái đã kêu lên: "Đờ hợi?"
"Sao thế?" Cố Yến hỏi.
Joe làm ra vẻ như gặp quỷ sống, không ngần ngại chìa màn hình ra cho hai người nhìn —
Trên màn hình không hiện tên, chỉ có một bức ảnh khuôn mặt trung niên hung dữ đang nhảy tưng tưng.
Joe nói: "Cáo già lại gọi điện thoại cho tôi.".