Luật Sư, Đừng Chạy!
Chương 21 Phong tỏa
Nhân viên lục tục đi tới đi lui, các phóng viên của tòa soạn Hải Uy tùy ý cầm báo trong tay bắt đầu xem tin tức phát sinh trong ngày. Tiêu Kì Huyên theo thói quen ngồi ở chỗ mình thường ngồi, cầm báo lên chuẩn bị xem bài viết của chính mình, bản thân còn chưa ngồi nóng mông thì nghe đồng nghiệp trong tòa soạn khe khẽ nói nhỏ.
"Trang đầu sao lại đổi thành như này?".
"Không phải là cấp trên tạo áp lực chứ?".
"......".
"......".
"Tiểu Tiêu, đến đây một chút" Chủ biên ở cửa nhìn xung quanh một chút, tìm bóng dáng Tiêu Kì Huyên, thấy nàng ngồi tại vị trí của mình, gọi to rồi lui về văn phòng.
"Vâng" Tiêu Kì Huyên đứng dậy đi đến văn phòng chủ biên, còn không quên liếc mắt xem tiêu đầu trang đầu báo – "Hôm qua quản lý đô thị đặc biệt kiểm tra và đóng cửa khu xưởng bất hợp pháp", không cần nhìn tên tác giả cũng biết đây không phải cách mình viết văn.
(Ấm tử sa là loại ấm trà được làm bằng đất nung ở nhiệt độ cao, không tráng men)
"Chủ biên, chú tìm con có việc?" Tiêu Kì Huyên đi vào, đóng cửa lại.
"Tiểu Tiêu, cô ngồi đi" Chủ biên đứng lên, từ trong ngăn tủ lấy ra một ly giấy đặt dưới vòi nước của máy nước nóng lạnh, rót nước vào.
"Cám ơn chủ biên" Tiêu Kì Huyên tiếp nhận ly nước, ngồi trên sô pha nhìn xem kế tiếp chủ biên muốn nói chuyện gì, không thể lơ là.
"Trang đầu của chúng ta hôm nay phải tạm thời thay đổi, hiện tại nói với cô hy vọng cô không lấy làm phiền lòng" Đương nhiên sẽ không trách móc, tôi chỉ là người làm công, ông cho tôi làm gì thì tôi làm, công việc chỉ đơn giản như vậy.
"Cấp trên ra thông báo, truyền thông không được đưa tin".
"Vì cái gì?" Làm phóng viên đưa tin, chức trách của nàng là đưa được tin tức mới nhất một cách nhanh chóng nhất, nhưng tin tức về việc đã xảy ra lại bị ém xuống, chuyện như vậy làm sao có thể không quan tâm.
"Do đặc thù của vụ án nên không thể để lộ tin tức" Chủ biên lại uống một ngụm trà, thở dài "Là mệnh lệnh, phải chấp hành".
"Con hiểu" Tiêu Kì Huyên muốn đứng lên ra ngoài, đột nhiên nhớ tới gì đó, "Chủ biên, vụ án lái xe đụng người con muốn đưa tin tiếp, chú xem......". (đây là vụ án nẳm ở chương 1)
"Cám ơn chủ biên".
Bài văn của Tiểu Triệu chính bài viết trang đầu trên báo kỳ này, thời điểm Tiêu Kì Huyên đi ra Tiểu Triệu đang nhận sự chúc mừng của đồng nghiệp, nhìn Tiêu Kì Huyên đi ra nàng có chút ngượng ngùng xấu hổ đi qua.
"Chị Tiêu, thật ngượng ngùng" bài viết của chị không được đăng.
"Ha ha, không có việc gì. Một lát còn phiền em đi cùng tôi ra ngoài một chuyến".
"Được".
Hai người vội vàng thu thập một ít vật dụng rồi đến bãi đỗ xe tìm xe.
"Chị Tiêu, xe của chủ biên là chiếc nào?" Trợ lý nhìn hết xe trong bãi, tất cả xe như được cùng một khuôn mẫu đúc ra vậy, ngay cả biển số xe cũng không rõ, làm sao nàng tìm đây.
"Tôi cũng không biết" Tiêu Kì Huyên nhìn xe trong này số lượng thật đúng là không ít, "Cô bấm mở khóa điện tử đi".
"Được" Trợ lý ấn nút một cáu, hai tiếng tít tít vang lên, "Chị Tiêu thật thông minh".
"Ha ha, đi nhanh đi".
"Tuân lệnh, ha ha" Trợ lý mở cửa xe cho Tiêu Kì Huyên, còn mình thì điều chỉnh lại máy hướng dẫn trên xe, hai người bắt đầu xuất phát.
Lãnh Huỳnh Duệ buổi sáng đi vội vàng, tuy rằng cực lực khắc chế nhưng biểu tình kia quá mức thật nên vẫn không thể tránh được ánh mắt Tiêu Kì Huyên, nàng mẫn cảm như khi nàng đi lấy tin tức làm sao có thể bỏ qua chứ.
"Chị Tiêu, tối hôm qua chị trải qua thế nào?" nhiều chuyện là bản tính trời cho con người, nhàm chán nên cần có đề tài để nói.
"A?" Tối hôm qua? Tiêu Kì Huyên mới nhớ thì ra là về chuyện Lãnh Huỳnh Duệ, "Cũng ổn".
"Ha ha, bạn trai bí mật khi nào thì cho chúng em biết đây" Trợ lý hồi quay đầu về phía Tiêu Kì Huyên cười xấu xa.
"Đừng nói bừa, bạn nữ tốt mà thôi" mặt Tiêu Kì Huyên ửng hồng.
"Ha ha, còn không phải không biết xấu hổ".
"Lái xe của cô đi".
"A, tuân mệnh. Ha ha" Trợ lý quan sát phía trước, xe chạy như bay trên đường, không bao lâu thì tiến vào một thị trấn.
Đây là một thị trấn bình thường, phía trước thị trấn là đường quốc lộ, hai bên đường có ruộng đồng nhìn không thấy điểm cuối, trên đồng trồng cây ngô, đậu nành cùng cao lương*. Mùa mưa năm nay không tốt lắm, chủ ruộng phải thuê người tưới nước cho đồng, cắt cỏ dại. Canh giờ chia ca, người lười thì nhiều cỏ dại. Nhìn làn da bọn họ bị phơi nắng đến ngăm đen, cong lung chăm chỉ làm ruộng hy vọng mùa thu có được thu hoạch tốt.
(Cao lương: cây lương thực thuộc chi lúa miến – loại cây được trồng để lấy hạt làm thức ăn cho người và động vật)
"Ai u, chị Tiêu, xăng trong xe không đủ, em đi đổ thêm xăng rồi chúng ta mới phỏng vấn ha" Trợ lý trưng cầu ý kiến còn không quên tức điên với chủ biên, "Chủ biên cũng thật là, không nói cho mình biết xe sắp hết xăng, nhà tư bản thật ác".
"Ha ha, có xe là tốt rồi" Tiêu Kì Huyên nhìn nhìn thời gian, mười giờ hai mươi, làm phỏng vấn đơn giản cũng đến gần giờ ăn cơm trưa, nghĩ nghĩ nói: "Như vậy đi, em chạy đi đổ xăng, tôi tự mình đi phỏng vấn, đưa bút ghi âm cho tôi là được rồi. Chờ phỏng vấn xong tôi gọi điện cho em không để em chờ buồn mà hoảng đâu".
"Như vậy có thể chứ?" Trợ lý đối với loại tin tức thăm hỏi không quá yêu thích, Tiêu Kì Huyên có một số hiểu biết về điều này.
"Đương nhiên rồi, ha ha. Đi thôi".
"Cám ơn chị Tiêu, he he" Trợ lý đưa Tiêu Kì Huyên đến cửa nhà người dân rồi lái xe rời khỏi.
Người mở cửa cho Tiêu Kì Huyên là một người phụ nữa lớn tuổi, có lẽ là bạn già của người bị hại, sau khi Tiêu Kì Huyên nói rõ thân phận và ý đồ đến đây người phụ nữ đón nàng vào cửa, pha nước trà mời ăn dưa hấu rất nhiệt tình.
"Cô gái chờ chút, tôi đi gọi ông ấy cho cô" người phụ nữ cười nói xong liền vén rèm cửa đi vào trong phòng.
Không bao lâu sau người bị hại đi ra theo người phụ nữ, một trước một sau từ trong phòng đi ra, thoạt nhìn tình trạng sức khỏe của hắn cũng không tệ lắm, Tiêu Kì Huyên cười đứng lên bắt tay cùng hắn.
"Xin chào, con là phóng viên của tòa soạn Hải Uy tên là Tiêu Kì Huyên. Đây là thẻ công tác của con".
"Ha ha, tôi nhớ rõ cô, lần trước ở viện pháp lý cô còn từng phỏng vấn qua tôi đó" người đàn ông rất nhiệt tình, liếc mắt một cái liền biết là người trung thực an phận, hắn mặc một cái áo thun màu trắng được giặt qua nhiều lần, cổ áo gần như lỏng rồi, mặc quần dài cotton màu xanh xám, ống quần xắn đến đầu gối, lộ ra làn da ngăm đen.
"Chú ơi, hôm nay con đến để đưa tin tiếp về vụ án lần trước. Có thể hỏi chú mấy vấn đề chứ?" Tiêu Kì Huyên mở bút ghi âm chuẩn bị ghi âm.
"Được, cô hỏi đi" Nam nhân lấy thuốc lá cuốn ra, vì bản thân thích hút, hút hai hơi mới nhớ tới người trong thành phố có lẽ sợ mùi hương này, "Cô gái có sợ khói thuốc không?".
"Không sợ, chú cứ hút đi" Tiêu Kì Huyên là người rất mẫn cảm với mùi hương, mùi khói thuốc nàng không thích nhưng cũng không bài xích, nhiều người hút thuốc bên cạnh cũng được hình thành thói quen.
"Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi" Nam nhân lại hút hai hơi, "Bà nhà tôi mà biết, bà ấy sẽ lầm bầm lầu bầu không để tai tôi yên, nói cái gì mà vừa bị hun khói vừa làm tường bị vàng".
"Ha ha, con nghĩ dì ấy là muốn tốt cho sức khỏe của chú, hút thuốc hại sức khỏe lắm" Tiêu Kì Huyên đánh giá ngôi nhà trong thị trấn này, ngôi nhà hình như mới được sửa chữa lại một lần nữa, lần trước hắn không phải nói trong nhà không có tiền sao, Tiêu Kì Huyên suy nghĩ hỏi, "Chú ơi, ngôi nhà của chú thật xinh đẹp".
"Không được như cô thấy đâu, đây là mới được tu sửa lại đó" người dàn ông kích động nói xong, dường như hắn cảm thấy rất vừa lòng đối với ngôi nhà mới này, cũng đúng thôi, ai mà không hy vọng mình có chỗ ở thoải mái, nhìn ngôi nhà xinh đẹp, "Ta và bà nhà vì ngôi nhà này cãi nhau cả nửa đời người, không nghĩ tới hiện tại lại có được một ngôi nhà mới, bà ấy cũng không còn cãi nhau với tôi".
"Ba mươi ngàn tệ có thể sửa được một ngôi nhà, rất có lời" hiện nay đồng tiền chênh lệch có phải hơi lớn hay không, trong thành phố muốn có nhà nhưng phải trả tầm một ngàn tệ cho một thước vuông, với ba mươi ngàn tệ thì ngay cả cái toilet cũng không mua nổi, sự cách biệt này có chút đặc biệt.
"Ba mươi ngàn tệ nào, ngôi nhà này tôi đã tự bỏ tiền để dành ra hơn hai mươi ngàn tệ".
"Chú......" Nói xong có một người đeo mắt kính mặc đồ tây thẳng thớm từ ngoài cửa đi vào, Tiêu Kì Huyên nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại Tiêu Kì Huyên.
Người đó cầm một chiếc vali màu đen trong tay, Tiêu Kì Huyên hình như đã từng gặp qua ở đâu đó nhưng nhất thời nghĩ không ra, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì người đó đã đi đến trước mặt chủ nhà nói vài câu, sắc mặt chủ nhà lập tức thay đổi.
"Cô gái, cô xem người thân của tôi đã đến rồi. Chuyện tai nạn kia đã qua thì cho qua đi, cô cũng đừng theo đuổi nữa".
"Nhưng mà chú.......".
"Cái con bé này, cũng không nhưng nhị nữa. Tôi gì cũng không biết, cô đi đi. Bà nó ơi, tiễn cô gái này hộ tôi cái".
Tiêu Kì Huyên còn muốn truy hỏi lại gặp phải cảnh chủ nhà đuổi khách, bất đắc dĩ đành phải rời đi. Ra cửa, nàng không cam lòng, một người ở trong ngõ nhỏ đi tới đi lui, vắt hết óc nghĩ xem cái vali kia đã từng nhìn thấy ở nơi nào.
Người khách tới ngôi nhà không bao lâu sau cũng đi ra, vóc dáng hắn rất cao, sải chân rất lớn, rất nhanh đã đuổi kịp Tiêu Kì Huyên, cùng nàng nhìn nhau thoáng qua rồi bước vào xe hơi màu đen đang đậu trong ngõ nhỏ, lái xe rời khỏi. Tiêu Kì Huyên đột nhiên nhớ được đây là người ngày đó gặp trong bãi đổ xe, như thế xem ra Lãnh Huỳnh Duệ vẫn liên quan đến chuyện này.
Phỏng vấn thất bại, Tiêu Kì Huyên đành phải báo lại cho chủ biên, hơn nữa cũng đem tình huống mình nhìn thấy nói lại toàn bộ cho chủ biên, chủ biên vừa nghe Tiêu Kì Huyên nhắc tới Lãnh Huỳnh Duệ liền lệnh cho nàng không được tiếp tục theo đuổi chuyện này, kêu nàng quay về còn có việc mới đang chờ. Tiêu Kì Huyên khó hiểu, chuyện đó và Lãnh Huỳnh Duệ có liên quan, vì sao lại bị gián đoạn nhiều lần, trong đó rốt cuộc là có nguyên nhân gì.