Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 161: Phiên ngoại chín.
“Mẹ.” Kỳ Yến đi đến trước mặt Đào Nghệ Như, ôm lấy bà.
Đào Nghệ Như trở tay vỗ vỗ sau lưng Kỳ Yến, đem một bó hoa đặt ở trước mộ bia: “Biết con tìm được người có thể nắm tay cả đời, ba của con sẽ thật vui mừng.”
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc khom lưng với mộ bia, cười gật đầu: “Vâng.”
“Trên núi gió lớn, chúng ta trở về đi, ” Đào Nghệ Như đeo bao tay lên, biểu tình vô cùng lạnh nhạt. Mấy năm chồng mới vừa qua đời, con cũng mất, ban ngày bà ở công ty cùng một nhóm người lục đục, tranh quyền đoạt lợi, về đến nhà liền bắt đầu lấy nước mắt rửa mặt, rất nhiều lúc sau khi tỉnh lại, gối đầu đều ẩm ướt.
Có lẽ là lúc đó đã khóc quá nhiều, khi đó tình cảm quá nồng liệt, bây giờ bà lại nhớ tới chồng, tâm tình trái lại bình tĩnh. Ký ức vẫn rõ ràng như vậy, chỉ riêng tình cảm nhạt màu, mất đi nồng nhiệt, còn lưu lại chỉ có tiếc nuối và buồn bã.
Bà không phải không yêu chồng, chỉ là thời gian quá lâu, lâu đến mức… quên đi cảm giác yêu đó.
Nhìn hai người trẻ tuổi một trái một phải đỡ mình, Đào Nghệ Như quay đầu lại nhìn mộ bia, trước kia bà bất hạnh, hiện giờ cũng coi như là viên mãn.
Đào Nghệ Như trở lại nhà, sau khi giữ hai đứa nhỏ ở lại ăn cơm xong, liền đuổi hai người đi. Người trẻ tuổi có cuộc sống của bọn họ, bà không phải một trưởng bối thích cột con cái bên cạnh mình mãi, đôi khi có một không gian cá nhân, cũng coi là một loại hưởng thụ khác.
Buổi tối qua sáu giờ, Đào Ngôn đột nhiên tìm đến bà, theo hắn tới còn có một người phụ nữ thoạt nhìn vô cùng già nua.
Đào Nghệ Như biết người phụ nữ này, chị dâu của bà, người chị dâu năm đó không nhịn được áy náy trong lòng, nói cho bà biết con trai bà không phải bị mất, mà là bị người mẹ tốt của bà bán đi
“Ngồi đi.” Đào Nghệ Như chỉ chỉ sô pha, chân trái khoát lên đùi phải, “Đã trễ thế này, mấy người lại đây có chuyện gì không?”
“Cô, ” môi Đào Ngôn run rẩy, “Ba cháu ung thư thời kì cuối, bác sĩ nói có khả năng ông ấy không còn nhiều ngày, ông ấy nói, ông ấy muốn gặp cô.”
“Gặp tôi?” Đào Nghệ Như buồn cười nhìn Đào Ngôn, “Chúng tôi tuy là anh em, nhưng lại có bao nhiêu tình anh em, ước chừng không có gì để gặp.”
Nghe Đào Nghệ Như nói như vậy, Đào Ngôn lại nói không nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn rượu vang trong tay Đào Nghệ Như, không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Mẹ Đào Ngôn giao hai tay, bà là một người phụ nữ yếu đuối, mặc dù hiện tại có một đứa con trai làm minh tinh, bà cũng không dám nhìn thẳng Đào Nghệ Như, “Em gái, tôi biết hiện tại nói những lời này, đều là khiến người ta khó xử. Hôm nay tôi với A Ngôn lại đây, không phải tới khuyên em, mà là tới thăm em một chút, còn có… con của em.”
“Nó rất tốt, ” Đào Nghệ Như nhẹ nhàng lắc rượu trong ly, “Gặp mặt thì không tất.”
“Tôi biết, ” Đào mẫu đứng lên khom người với Đào Nghệ Như, “Nghệ Như, mấy năm nay, xin lỗi.”
Đào Nghệ Như không nói gì, cũng không có nhúc nhích, bà nhìn người phụ nữ yếu đuối trước mặt, sau một lúc lâu mở miệng nói: “Bà có từng hối hận không?”
“Tôi không biết cái gì gọi là hối hận, ” ánh mắt mẹ Đào có chút chết lặng, “Năm đó nhà của tôi cầm sính lễ nhà em, gả đến Đào gia liền thành người Đào gia. Tính tình anh trai em không tốt, uống rượu nhiều liền đánh người, chỉ là tôi không có văn hóa, không có bản lĩnh, từ nhỏ cũng chỉ nhìn thấy từ đầu thôn tới cửa trấn, nếu tôi rời khỏi Đào gia, nhà mẹ tôi sẽ không cần tôi, tôi ra bên ngoài cũng không biết làm thế nào sống qua ngày.”
Bà ta lắc lắc đầu: “Cả đời này không phải cứ như vậy mà đi qua sao, A Ngôn thành đại minh tinh, ổng liền không đánh tôi nữa. Tôi học được cách lên mạng, mới biết được người phụ nữ giống tôi, kêu là… kêu là…” Bà ta cực lực hồi tưởng thành ngữ kia, chỉ là làm thế nào cũng nghĩ không ra.
“Nhìn tôi, lại thấy dọa người, ” bà ta xấu hổ cười cười, “Rất nhiều người trên mạng nói người như tôi, xứng đáng cả đời chịu khổ. Ước chừng bọn họ nói đúng, đời này của tôi cứ như vậy thôi.”
“Mẹ!” Đào Ngôn nắm chặt tay mẹ Đào, “Sao mẹ có thể nói mình như vậy?!”
Mẹ Đào cười lắc lắc đầu: “Vẫn là con gái hiện giờ tốt, đọc nhiều sách, có ánh mắt, không cần dựa vào đàn ông cũng có thể sống.”
Khi còn bé trong nhà bà nghèo nàn, chưa từng đọc sách một ngày nào, ba mẹ nói với bà, bà là con gái, phải chăm sóc tốt cho anh trai, anh trai trưởng thành là một người có tiền đồ, bà phải chăm sóc tốt cho anh trai. Sau đó anh trai kết hôn, trong nhà thiếu tiền, bà liền gả đến Đào gia. Đều nói hai lão Đào gia tính tình không tốt, nếu con gái gả đến nhà họ, khẳng định sẽ bị mẹ chồng giày xéo, chỉ là ai kêu nhà đó cho sính lễ nhiều, đủ để cho anh trai bà cưới cô vợ ở thôn kế bên.
Sau đó cứ một ngày lại một ngày như thế, cả ngày bà quanh quẩn trên đồng ruộng và trong bếp, ngay cả tivi cũng chỉ có thể xem chung với người đàn ông nhà mình, ngu ngốc, nhát gan, chỗ nào so được với con gái hiện giờ.
Nghĩ vậy, mẹ Đào muốn nói, bà không hối hận. Chỉ là hé miệng, bà lại một chữ cũng nói không nên lời.
Đời này… cứ như vậy, cũng chỉ có thể như vậy.
“Tôi với mấy người đến bệnh viện nhìn xem.” Đào Nghệ Như đặt ly rượu xuống, kêu người hầu lấy áo khoác lại đây, “Đi thôi.”
Đào Ngôn đi ở phía sau hai người, trong lòng chua xót đến khó chịu, hai người đi cùng một chỗ, người ở bên ngoài nhìn vào, nói hai người là mẹ con, chỉ sợ cũng có người tin tưởng. Ba hắn không phải là một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt, từ nhỏ hắn lo học hành cả đêm, sau đó lại chỉnh dung liều mạng kiếm tiền, chính là để mẹ hắn sống những ngày tháng tốt nhất.
Chỉ là hắn nổi tiếng, cũng không dám rõ ràng đứng ra ủng hộ ba mẹ ly hôn, sợ truyền thông bôi đen hắn, sợ tin tức mặt trái ảnh hưởng tới quảng cáo phát ngôn của hắn, cho nên mẹ vẫn từng ngày từng ngày nhẫn nại. Trái lại ba hắn sống phong phong quang quang, thường thường khoe khoang với người ta, ông ta có một con trai minh tinh.
Rõ ràng từ nhỏ một tay một chân nuôi lớn hắn chính là mẹ, nhưng đến cuối cùng phong quang lại là ba hắn, mẹ hắn vẫn chỉ có thể ở nhà hầu hạ ba hắn.
Khổ sở trong lòng Đào Ngôn càng đậm, bước nhanh đi đến bên cạnh mẹ Đào, nhẹ nhàng ôm bả vai bà.
Bệnh viện ông Đào nằm là một bệnh viện ung thư nổi tiếng ở đế đô, lúc Đào Nghệ Như nhìn thấy ông ta, ông ta đã gầy như que củi, hình dong gầy gò.
“Em gái…”
Đào Nghệ Như không có gỡ khẩu trang xuống, bà đứng ở trước mặt ba Đào, mặt không đổi sắc nhìn ông ta, giống như nhìn một người xa lạ.
“Xin, xin lỗi, ” ba Đào nhìn Đào Nghệ Như, “Em gái, xin lỗi.”
“Ba mươi năm trước, lúc ông đánh tôi nên nói những lời này, hai mươi lăm năm trước, lúc ông và ba mẹ làm mất con trai tôi, nên nói những lời này, ” ánh mắt Đào Nghệ Như bình tĩnh, “Lời xin lỗi của ông tôi nhận, nhưng mà tôi không tha thứ cho ông.”
“Ồ ồ.” Ba Đào phát ra tiếng thở dốc thật lớn, ông ta nhìn Đào Nghệ Như, vẻ mặt đau khổ.
“Ông muốn nói cái gì?” Ngón tay xinh đẹp của Đào Nghệ Như làm động tác “suỵt”, “Ông quên sao?”
Ba Đào nhìn chằm chằm Đào Nghệ Như.
“Khi đó ông nói, một con nha đầu như tôi, có thể có tiền đồ gì.”
“Ông xem, ” Đào Nghệ Như gỡ khẩu trang xuống lộ ra một nụ cười xinh đẹp tới cực điểm, sau đó lại đeo khẩu trang lên, “Hiện tại chính là chênh lệch giữa tôi và ông.”
“Ông đời này, đến chết cũng bất quá chỉ là rác rưởi.” Đào Nghệ Như châm chọc nói, “Ghê tởm.”
Ba Đào giãy dụa muốn từ trên giường bệnh đứng lên, nhưng mà hiện tại ông ta chỉ có thể đáng thương ở trên giường mấp máy, Đào Nghệ Như nhìn bộ dạng ông ta chật vật như vậy, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ Đào nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, do dự một chút, đi theo sau Đào Nghệ Như.
Hai người đều không nói gì, Đào Nghệ Như kéo khẩu trang xuống ném vào thùng rác, trên mặt mẹ Đào cũng không có biểu tình gì. Hai người đi vào thang máy, xuống lầu, sau đó mẹ Đào liền thấy được người trẻ tuổi đứng ở cửa lớn bệnh viện.
Người trẻ tuổi đó bộ dạng rất tốt, lông mày ánh mắt cực kỳ giống cô út, trong tay cậu ta còn cầm một cái áo khoác nữ và khăn quàng cổ, hẳn là cố ý tới đón cô út.
“Mẹ, thời tiết lạnh như thế, sao mẹ mặc ít vậy?” Người trẻ tuổi nhìn thấy cô út, bước nhanh đi đến trước mặt cô út, đem áo khoác khoác lên trên người cô ấy, còn săn sóc giúp cô ấy buộc khăn quàng cổ.
Mẹ Đào nắm tay, nhét tay vào trong túi áo mình.
Dường như phát hiện sự tồn tại của bà, người trẻ tuổi cười gật gật đầu với bà, sau đó kéo tay cô út đi đến một chiếc xe.
Mẹ Đào nhìn bóng dáng mẹ con hai người, nhịn không được đi ra bên ngoài vài bước, đợi gió lạnh thổi tới trên mặt bà, bà mới kịp phản ứng, dừng bước.
“Mẹ, ” Đào Ngôn từ cửa lớn chạy đến, đem một cái áo khoác khoác trên người bà, “Bác sĩ nói, ba không ổn lắm.”
Mẹ Đào nắm áo khoác trên người, chết lặng gật gật đầu.
Một ngày sau, ba Đào bởi vì bị bệnh quá nặng, cứu chữa không có hiệu quả mà tử vong.
Mẹ con hai người chỉ chuẩn bị một lễ tang đơn giản, liền an táng ba Đào.
“A Ngôn, hai ngày trước mẹ nghe nói, con trai của cô út con sắp kết hôn hả?” Mẹ Đào thở dài, “Hôn lễ cậu ta, khẳng định sẽ không mời chúng ta.”
“Thích mời hay không tùy, con còn không có thời gian đi đâu, ” Đào Ngôn xùy một tiếng, “Mẹ, hiện tại mẹ không cần quan tâm việc này, mẹ chỉ cần bảo trọng thân thể cho tốt là được.”
“Cả nhà chúng ta đều nợ người ta, sao có thể không quan tâm, ” mẹ Đào lấy ra một cái hộp, “Mẹ nghe nói ở gia đình có tiền, kết hôn đều chú ý nhiều vàng bạc. Mẹ cũng không có gì để đưa, cái này con giúp mẹ đưa qua đi.”
Đào Ngôn mở ra liền thấy, bên trong là một tượng Quan Âm bằng vàng nặng mấy chục gram, cái này đối với Sầm Bách Hạc hoặc là Kỳ Yến mà nói, đều là đồ vật nhìn không vào mắt, nhưng mà đối với mẹ hắn mà nói, lại là thứ cực kỳ trân quý.
“Mẹ! Mẹ hà tất!” Đào Ngôn kinh sợ, “Đây chính là tiền mẹ tích góp thật lâu!”
“Có con đây, mẹ còn sợ thiếu tiền sao?” Mẹ Đào cười cười, “Con coi như là giúp mẹ chuyện này đi.”
Đào Ngôn nhịn nhịn, vẫn đáp ứng.
Một ngày sau, Kỳ Yến nhìn hộp nhung màu đỏ Đào Ngôn đưa đến trước mặt mình, vươn tay mở hộp ra.
Quan Âm chạm trổ không tính là quá tốt, hộp cũng không quá xa hoa, nhưng mà trọng lượng thứ này lại không tính là nhẹ, mua tới đại khái phải tốn hơn một vạn.
Đào Ngôn cho rằng Kỳ Yến sẽ không nhận, hoặc là lộ ra biểu tình ghét bỏ.
“Cám ơn, ” Kỳ Yến lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thiệp mời, “Ngày mười tám tháng này, hy vọng lệnh đường có thể có thời gian tới tham gia hôn lễ của tôi.”
Đào Ngôn nhìn thiệp mời viết tên Chu Thúy, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Nhà chúng tôi vừa xong xuôi tang sự, chúng tôi đi tham gia hôn lễ của cậu có khả năng có chút không thích hợp.”
“Anh hiểu lầm, tôi chỉ mời lệnh đường, không liên quan tới anh, ” Kỳ Yến hơi hơi nghiêng đầu, “Mặt khác, tôi chưa bao giờ tin tưởng mấy cái đó, tôi tin tưởng khoa học.”
Biến cậu đi!
Một thầy phong thuỷ nói mình tin tưởng khoa học, đồ không biết xấu hổ!
Đào Ngôn mang thiệp mời trở về, hắn biết mẹ hắn sẽ không đi, tựa như hắn biết, hắn không được hoan nghênh ở chỗ Kỳ Yến.
Cứ như vậy đi, nhà hai người họ hiện giờ vốn dĩ không có bao nhiêu quan hệ.
Năm tháng tĩnh hảo, mỗi người an hảo, quá khứ để cho nó mai táng trong năm tháng đi.
Đào Nghệ Như trở tay vỗ vỗ sau lưng Kỳ Yến, đem một bó hoa đặt ở trước mộ bia: “Biết con tìm được người có thể nắm tay cả đời, ba của con sẽ thật vui mừng.”
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc khom lưng với mộ bia, cười gật đầu: “Vâng.”
“Trên núi gió lớn, chúng ta trở về đi, ” Đào Nghệ Như đeo bao tay lên, biểu tình vô cùng lạnh nhạt. Mấy năm chồng mới vừa qua đời, con cũng mất, ban ngày bà ở công ty cùng một nhóm người lục đục, tranh quyền đoạt lợi, về đến nhà liền bắt đầu lấy nước mắt rửa mặt, rất nhiều lúc sau khi tỉnh lại, gối đầu đều ẩm ướt.
Có lẽ là lúc đó đã khóc quá nhiều, khi đó tình cảm quá nồng liệt, bây giờ bà lại nhớ tới chồng, tâm tình trái lại bình tĩnh. Ký ức vẫn rõ ràng như vậy, chỉ riêng tình cảm nhạt màu, mất đi nồng nhiệt, còn lưu lại chỉ có tiếc nuối và buồn bã.
Bà không phải không yêu chồng, chỉ là thời gian quá lâu, lâu đến mức… quên đi cảm giác yêu đó.
Nhìn hai người trẻ tuổi một trái một phải đỡ mình, Đào Nghệ Như quay đầu lại nhìn mộ bia, trước kia bà bất hạnh, hiện giờ cũng coi như là viên mãn.
Đào Nghệ Như trở lại nhà, sau khi giữ hai đứa nhỏ ở lại ăn cơm xong, liền đuổi hai người đi. Người trẻ tuổi có cuộc sống của bọn họ, bà không phải một trưởng bối thích cột con cái bên cạnh mình mãi, đôi khi có một không gian cá nhân, cũng coi là một loại hưởng thụ khác.
Buổi tối qua sáu giờ, Đào Ngôn đột nhiên tìm đến bà, theo hắn tới còn có một người phụ nữ thoạt nhìn vô cùng già nua.
Đào Nghệ Như biết người phụ nữ này, chị dâu của bà, người chị dâu năm đó không nhịn được áy náy trong lòng, nói cho bà biết con trai bà không phải bị mất, mà là bị người mẹ tốt của bà bán đi
“Ngồi đi.” Đào Nghệ Như chỉ chỉ sô pha, chân trái khoát lên đùi phải, “Đã trễ thế này, mấy người lại đây có chuyện gì không?”
“Cô, ” môi Đào Ngôn run rẩy, “Ba cháu ung thư thời kì cuối, bác sĩ nói có khả năng ông ấy không còn nhiều ngày, ông ấy nói, ông ấy muốn gặp cô.”
“Gặp tôi?” Đào Nghệ Như buồn cười nhìn Đào Ngôn, “Chúng tôi tuy là anh em, nhưng lại có bao nhiêu tình anh em, ước chừng không có gì để gặp.”
Nghe Đào Nghệ Như nói như vậy, Đào Ngôn lại nói không nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn rượu vang trong tay Đào Nghệ Như, không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Mẹ Đào Ngôn giao hai tay, bà là một người phụ nữ yếu đuối, mặc dù hiện tại có một đứa con trai làm minh tinh, bà cũng không dám nhìn thẳng Đào Nghệ Như, “Em gái, tôi biết hiện tại nói những lời này, đều là khiến người ta khó xử. Hôm nay tôi với A Ngôn lại đây, không phải tới khuyên em, mà là tới thăm em một chút, còn có… con của em.”
“Nó rất tốt, ” Đào Nghệ Như nhẹ nhàng lắc rượu trong ly, “Gặp mặt thì không tất.”
“Tôi biết, ” Đào mẫu đứng lên khom người với Đào Nghệ Như, “Nghệ Như, mấy năm nay, xin lỗi.”
Đào Nghệ Như không nói gì, cũng không có nhúc nhích, bà nhìn người phụ nữ yếu đuối trước mặt, sau một lúc lâu mở miệng nói: “Bà có từng hối hận không?”
“Tôi không biết cái gì gọi là hối hận, ” ánh mắt mẹ Đào có chút chết lặng, “Năm đó nhà của tôi cầm sính lễ nhà em, gả đến Đào gia liền thành người Đào gia. Tính tình anh trai em không tốt, uống rượu nhiều liền đánh người, chỉ là tôi không có văn hóa, không có bản lĩnh, từ nhỏ cũng chỉ nhìn thấy từ đầu thôn tới cửa trấn, nếu tôi rời khỏi Đào gia, nhà mẹ tôi sẽ không cần tôi, tôi ra bên ngoài cũng không biết làm thế nào sống qua ngày.”
Bà ta lắc lắc đầu: “Cả đời này không phải cứ như vậy mà đi qua sao, A Ngôn thành đại minh tinh, ổng liền không đánh tôi nữa. Tôi học được cách lên mạng, mới biết được người phụ nữ giống tôi, kêu là… kêu là…” Bà ta cực lực hồi tưởng thành ngữ kia, chỉ là làm thế nào cũng nghĩ không ra.
“Nhìn tôi, lại thấy dọa người, ” bà ta xấu hổ cười cười, “Rất nhiều người trên mạng nói người như tôi, xứng đáng cả đời chịu khổ. Ước chừng bọn họ nói đúng, đời này của tôi cứ như vậy thôi.”
“Mẹ!” Đào Ngôn nắm chặt tay mẹ Đào, “Sao mẹ có thể nói mình như vậy?!”
Mẹ Đào cười lắc lắc đầu: “Vẫn là con gái hiện giờ tốt, đọc nhiều sách, có ánh mắt, không cần dựa vào đàn ông cũng có thể sống.”
Khi còn bé trong nhà bà nghèo nàn, chưa từng đọc sách một ngày nào, ba mẹ nói với bà, bà là con gái, phải chăm sóc tốt cho anh trai, anh trai trưởng thành là một người có tiền đồ, bà phải chăm sóc tốt cho anh trai. Sau đó anh trai kết hôn, trong nhà thiếu tiền, bà liền gả đến Đào gia. Đều nói hai lão Đào gia tính tình không tốt, nếu con gái gả đến nhà họ, khẳng định sẽ bị mẹ chồng giày xéo, chỉ là ai kêu nhà đó cho sính lễ nhiều, đủ để cho anh trai bà cưới cô vợ ở thôn kế bên.
Sau đó cứ một ngày lại một ngày như thế, cả ngày bà quanh quẩn trên đồng ruộng và trong bếp, ngay cả tivi cũng chỉ có thể xem chung với người đàn ông nhà mình, ngu ngốc, nhát gan, chỗ nào so được với con gái hiện giờ.
Nghĩ vậy, mẹ Đào muốn nói, bà không hối hận. Chỉ là hé miệng, bà lại một chữ cũng nói không nên lời.
Đời này… cứ như vậy, cũng chỉ có thể như vậy.
“Tôi với mấy người đến bệnh viện nhìn xem.” Đào Nghệ Như đặt ly rượu xuống, kêu người hầu lấy áo khoác lại đây, “Đi thôi.”
Đào Ngôn đi ở phía sau hai người, trong lòng chua xót đến khó chịu, hai người đi cùng một chỗ, người ở bên ngoài nhìn vào, nói hai người là mẹ con, chỉ sợ cũng có người tin tưởng. Ba hắn không phải là một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt, từ nhỏ hắn lo học hành cả đêm, sau đó lại chỉnh dung liều mạng kiếm tiền, chính là để mẹ hắn sống những ngày tháng tốt nhất.
Chỉ là hắn nổi tiếng, cũng không dám rõ ràng đứng ra ủng hộ ba mẹ ly hôn, sợ truyền thông bôi đen hắn, sợ tin tức mặt trái ảnh hưởng tới quảng cáo phát ngôn của hắn, cho nên mẹ vẫn từng ngày từng ngày nhẫn nại. Trái lại ba hắn sống phong phong quang quang, thường thường khoe khoang với người ta, ông ta có một con trai minh tinh.
Rõ ràng từ nhỏ một tay một chân nuôi lớn hắn chính là mẹ, nhưng đến cuối cùng phong quang lại là ba hắn, mẹ hắn vẫn chỉ có thể ở nhà hầu hạ ba hắn.
Khổ sở trong lòng Đào Ngôn càng đậm, bước nhanh đi đến bên cạnh mẹ Đào, nhẹ nhàng ôm bả vai bà.
Bệnh viện ông Đào nằm là một bệnh viện ung thư nổi tiếng ở đế đô, lúc Đào Nghệ Như nhìn thấy ông ta, ông ta đã gầy như que củi, hình dong gầy gò.
“Em gái…”
Đào Nghệ Như không có gỡ khẩu trang xuống, bà đứng ở trước mặt ba Đào, mặt không đổi sắc nhìn ông ta, giống như nhìn một người xa lạ.
“Xin, xin lỗi, ” ba Đào nhìn Đào Nghệ Như, “Em gái, xin lỗi.”
“Ba mươi năm trước, lúc ông đánh tôi nên nói những lời này, hai mươi lăm năm trước, lúc ông và ba mẹ làm mất con trai tôi, nên nói những lời này, ” ánh mắt Đào Nghệ Như bình tĩnh, “Lời xin lỗi của ông tôi nhận, nhưng mà tôi không tha thứ cho ông.”
“Ồ ồ.” Ba Đào phát ra tiếng thở dốc thật lớn, ông ta nhìn Đào Nghệ Như, vẻ mặt đau khổ.
“Ông muốn nói cái gì?” Ngón tay xinh đẹp của Đào Nghệ Như làm động tác “suỵt”, “Ông quên sao?”
Ba Đào nhìn chằm chằm Đào Nghệ Như.
“Khi đó ông nói, một con nha đầu như tôi, có thể có tiền đồ gì.”
“Ông xem, ” Đào Nghệ Như gỡ khẩu trang xuống lộ ra một nụ cười xinh đẹp tới cực điểm, sau đó lại đeo khẩu trang lên, “Hiện tại chính là chênh lệch giữa tôi và ông.”
“Ông đời này, đến chết cũng bất quá chỉ là rác rưởi.” Đào Nghệ Như châm chọc nói, “Ghê tởm.”
Ba Đào giãy dụa muốn từ trên giường bệnh đứng lên, nhưng mà hiện tại ông ta chỉ có thể đáng thương ở trên giường mấp máy, Đào Nghệ Như nhìn bộ dạng ông ta chật vật như vậy, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ Đào nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, do dự một chút, đi theo sau Đào Nghệ Như.
Hai người đều không nói gì, Đào Nghệ Như kéo khẩu trang xuống ném vào thùng rác, trên mặt mẹ Đào cũng không có biểu tình gì. Hai người đi vào thang máy, xuống lầu, sau đó mẹ Đào liền thấy được người trẻ tuổi đứng ở cửa lớn bệnh viện.
Người trẻ tuổi đó bộ dạng rất tốt, lông mày ánh mắt cực kỳ giống cô út, trong tay cậu ta còn cầm một cái áo khoác nữ và khăn quàng cổ, hẳn là cố ý tới đón cô út.
“Mẹ, thời tiết lạnh như thế, sao mẹ mặc ít vậy?” Người trẻ tuổi nhìn thấy cô út, bước nhanh đi đến trước mặt cô út, đem áo khoác khoác lên trên người cô ấy, còn săn sóc giúp cô ấy buộc khăn quàng cổ.
Mẹ Đào nắm tay, nhét tay vào trong túi áo mình.
Dường như phát hiện sự tồn tại của bà, người trẻ tuổi cười gật gật đầu với bà, sau đó kéo tay cô út đi đến một chiếc xe.
Mẹ Đào nhìn bóng dáng mẹ con hai người, nhịn không được đi ra bên ngoài vài bước, đợi gió lạnh thổi tới trên mặt bà, bà mới kịp phản ứng, dừng bước.
“Mẹ, ” Đào Ngôn từ cửa lớn chạy đến, đem một cái áo khoác khoác trên người bà, “Bác sĩ nói, ba không ổn lắm.”
Mẹ Đào nắm áo khoác trên người, chết lặng gật gật đầu.
Một ngày sau, ba Đào bởi vì bị bệnh quá nặng, cứu chữa không có hiệu quả mà tử vong.
Mẹ con hai người chỉ chuẩn bị một lễ tang đơn giản, liền an táng ba Đào.
“A Ngôn, hai ngày trước mẹ nghe nói, con trai của cô út con sắp kết hôn hả?” Mẹ Đào thở dài, “Hôn lễ cậu ta, khẳng định sẽ không mời chúng ta.”
“Thích mời hay không tùy, con còn không có thời gian đi đâu, ” Đào Ngôn xùy một tiếng, “Mẹ, hiện tại mẹ không cần quan tâm việc này, mẹ chỉ cần bảo trọng thân thể cho tốt là được.”
“Cả nhà chúng ta đều nợ người ta, sao có thể không quan tâm, ” mẹ Đào lấy ra một cái hộp, “Mẹ nghe nói ở gia đình có tiền, kết hôn đều chú ý nhiều vàng bạc. Mẹ cũng không có gì để đưa, cái này con giúp mẹ đưa qua đi.”
Đào Ngôn mở ra liền thấy, bên trong là một tượng Quan Âm bằng vàng nặng mấy chục gram, cái này đối với Sầm Bách Hạc hoặc là Kỳ Yến mà nói, đều là đồ vật nhìn không vào mắt, nhưng mà đối với mẹ hắn mà nói, lại là thứ cực kỳ trân quý.
“Mẹ! Mẹ hà tất!” Đào Ngôn kinh sợ, “Đây chính là tiền mẹ tích góp thật lâu!”
“Có con đây, mẹ còn sợ thiếu tiền sao?” Mẹ Đào cười cười, “Con coi như là giúp mẹ chuyện này đi.”
Đào Ngôn nhịn nhịn, vẫn đáp ứng.
Một ngày sau, Kỳ Yến nhìn hộp nhung màu đỏ Đào Ngôn đưa đến trước mặt mình, vươn tay mở hộp ra.
Quan Âm chạm trổ không tính là quá tốt, hộp cũng không quá xa hoa, nhưng mà trọng lượng thứ này lại không tính là nhẹ, mua tới đại khái phải tốn hơn một vạn.
Đào Ngôn cho rằng Kỳ Yến sẽ không nhận, hoặc là lộ ra biểu tình ghét bỏ.
“Cám ơn, ” Kỳ Yến lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thiệp mời, “Ngày mười tám tháng này, hy vọng lệnh đường có thể có thời gian tới tham gia hôn lễ của tôi.”
Đào Ngôn nhìn thiệp mời viết tên Chu Thúy, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Nhà chúng tôi vừa xong xuôi tang sự, chúng tôi đi tham gia hôn lễ của cậu có khả năng có chút không thích hợp.”
“Anh hiểu lầm, tôi chỉ mời lệnh đường, không liên quan tới anh, ” Kỳ Yến hơi hơi nghiêng đầu, “Mặt khác, tôi chưa bao giờ tin tưởng mấy cái đó, tôi tin tưởng khoa học.”
Biến cậu đi!
Một thầy phong thuỷ nói mình tin tưởng khoa học, đồ không biết xấu hổ!
Đào Ngôn mang thiệp mời trở về, hắn biết mẹ hắn sẽ không đi, tựa như hắn biết, hắn không được hoan nghênh ở chỗ Kỳ Yến.
Cứ như vậy đi, nhà hai người họ hiện giờ vốn dĩ không có bao nhiêu quan hệ.
Năm tháng tĩnh hảo, mỗi người an hảo, quá khứ để cho nó mai táng trong năm tháng đi.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh