Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 141: Núi Hồng Lương, nơi long mạch đi qua
Sau khi Kỳ Yến đăng lên, rất nhanh liền có vài người like bình luận cho cậu.
Một ít đại sư giao hảo với cậu, đã sớm đưa quà sinh nhật trước cho cậu, bọn họ không thích trường hợp này, cho nên sẽ không tới tham gia tiệc. Vương Hàng và Lâm Thạc cũng tụ họp với cậu trước, hiện tại Lâm Thạc với giáo sư đi nơi khác làm một hạng mục khảo sát, Vương Hàng đi công tác tại nơi khác, hai người cũng không thể đến bên này giúp vui.
Có điều hai người đều thấy được tin Kỳ Yến đăng lên, sau đó không chút lưu tình đá lật bát đồ ăn chó năm 82 này.
Kỳ Yến mới vừa trả lời bình luận của các vị đại sư xong, di động liền vang lên, hiển thị cuộc gọi là Triệu Chí Thành tiểu tổ đặc biệt.
“Đội trưởng Triệu?”
“Đào Ngôn, bát tự?” Sắc mặt Kỳ Yến khẽ thay đổi, “Chuyện bát tự không cần lo lắng, Đào Ngôn không có việc gì đi?”
“Làm sao vậy?” Sầm Bách Hạc thấy sắc mặt Kỳ Yến không đúng, còn nhắc tới bát tự, hiện giờ hắn vô cùng mẫn cảm với phong thuỷ, trái tim lập tức treo lên, “Chuyện gì xảy ra?”
“Không có việc gì, chỉ là bên Đào Ngôn xảy ra vấn đề, có người tìm hắn gây phiền toái, hỏi hắn về bát tự của em, ” Kỳ Yến nhíu mày, “Nước La Sam này thật sự là quá càn rỡ, đã vậy còn bắt nạt người của chúng ta.”
Dưới cái nhìn của Kỳ Yến, quan hệ cá nhân của Đào Ngôn với cậu thế nào trước hết để một bên, nước La Sam đối đãi người Hoa Hạ như vậy, chính là một loại không tôn trọng.
“Cái tên Reyes không có việc gì liền đi tìm việc kia không phải đã chết trong nguyền rủa mà bản thân hắn hạ rồi sao, vì sao còn có người nhìn chằm chằm chúng ta gây phiền phức?” Kỳ Yến ném di động tới một bên, “Với lại thuật sĩ bên nước La Sam không chú ý tới bát tự, em hoài nghi có thuật sĩ Hoa Hạ ở sau lưng giúp bọn họ.”
“Chúng ta đi, ” Kỳ Yến cầm lấy áo khoác, nói với Sầm Bách Hạc, “Bây giờ chúng ta đến tiểu tổ đặc biệt hỏi thăm tình huống, nước La Sam vẫn luôn nhảy nhót như vậy, chung quy phải xử lý một trận, bọn họ mới có thể thành thật lại.”
“Anh đi nói với mẹ một tiếng, ” Sầm Bách Hạc giữ chặt Kỳ Yến vội vội vàng vàng, “Từ từ.”
“Em cùng đi với anh, ” Kỳ Yến thở dài, “Có một số việc em nói tương đối tiện hơn.”
Đào Nghệ Như thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc đột nhiên đến tìm mình, liền dừng nói chuyện với Tống Quỳ: “Tiền Tiền, làm sao vậy?”
Hiện tại bà cũng theo Sầm Bách Hạc, gọi biệt hiệu của Kỳ Yến.
“Con và Bách Hạc có việc gấp phải đi ra ngoài một bận, ” Kỳ Yến cười cười với Tống Quỳ, xoay người nhỏ giọng nói bên tai Đào Nghệ Như, “Chuyện liên quan đến quốc gia, con không tiện nói tỉ mỉ với mẹ, có điều không nguy hiểm, mẹ không cần lo lắng.”
Đào Nghệ Như sửng sốt một chút, nhớ tới bản lĩnh của Kỳ Yến, bà cũng từng nghe nói quốc gia có tổ chức bí mật, liền gật đầu nhỏ giọng nói: “Vậy con với Bách Hạc phải cẩn thận.”
Dù sao bánh ngọt cũng đã cắt, rượu cũng đã uống, bà cũng đã chính thức giới thiệu Tiền Tiền cho tất cả khách khứa, tiệc rượu đã đến lúc kết thúc, Tiền Tiền muốn đi trước, cũng không phải vấn đề lớn gì.
Chờ Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc rời đi, Tống Quỳ cười nói: “Con của chị rất tốt, có việc phải đi làm, còn biết nói với chị một tiếng, dáng vẻ không giống hỗn thế ma vương nhà tôi, chỉ chớp mắt ngay cả bóng dáng cũng không tìm thấy.”
“Được rồi, con trai nhà cô hiểu chuyện bao nhiêu, mỗi ngày còn bị cô chê bai như vậy, ” từ sau khi tìm được Kỳ Yến, gần một tháng nay, ý cười trên mặt Đào Nghệ Như chưa từng tản ra, cả người giống như trẻ đi năm tuổi, toàn bộ thế giới ở trong mắt bà đều đầy sức sống.
Tống Quỳ xem ở trong mắt, trong lòng vui vẻ, “Vừa rồi tôi thấy có mấy ông chủ ở trước mặt Kỳ Yến, vừa khách khí vừa cung kính, thật sự là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Đào Nghệ Như cười mà không nói, bản thân bà không biết về phong thuỷ, cho nên cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Chờ lúc nào Kỳ Yến có rảnh, bảo cậu ấy cũng giúp tôi nhìn xem, ” Tống Quỳ cười nói, “Người khác xem tôi lo lắng, người quen đến xem trong lòng tôi mới yên tâm.”
“Được, ” Đào Nghệ Như lập tức đáp ứng, “Bình thường nó không có việc gì cứ thích ở nhà ngủ nướng, Bách Hạc lại thích chiều chuộng nó, để nó đi ra ngoài một chút, tốt cho thân thể.”
“Sầm ngũ gia chiều, chị lại không chiều sao?” Tống Quỳ thấy bạn tốt với con trai ở chung tự nhiên, không giống bên ngoài đồn đãi, một chút lo lắng cuối cùng cũng đã biến mất, “Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần đứa nhỏ này không có ngăn cách với chị là tốt rồi.”
Nghe nói như thế, Đào Nghệ Như ngẩn người, sau đó thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ này chính là rất hiểu chuyện.”
Hiểu chuyện đến độ làm cho bà đau lòng.
Một khách sạn nước La Sam, Đào Ngôn ngồi ở góc tường, người đàn ông tóc nâu an vị ở chỗ cách hắn một thước điện thoại với người ta, bởi vì đối phương nói tiếng La Sam, hắn có thể nghe hiểu cũng không nhiều lắm, hình như là đang hỏi đối phương rằng bát tự có phải thật hay không vân vân.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông tóc nâu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Nhóc con, nếu cậu dám nói dối nữa, đời này cậu đừng mong trở lại Hoa Hạ.”
Đào Ngôn ngồi dưới đất, ôm đầu gối không dám nói lời nào.
Đã sắp qua nửa giờ, vì sao còn không có ai đến cứu hắn?
Mười phút sau, người đàn ông tóc nâu nhận một cú điện thoại, xoay người bước đi đến trước mặt Đào Ngôn, một tay xách hắn từ dưới đất lên: “Cậu giỏi đấy, thế mà còn dám gạt tôi.” Nói xong, chính là một quyền đánh trên bụng Đào Ngôn.
Từ nhỏ đến lớn, Đào Ngôn nào có từng chịu khổ như vậy, lúc này nước mắt đều chảy ra: “Tôi không có lừa anh, cậu ta chính là bát tự này!”
“Không có gạt tôi?!” Người đàn ông tóc nâu kéo tóc Đào Ngôn, để hắn nhìn mình, “Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao đó là bát tự của một người chết?”
“Người, người chết?” Đào Ngôn còn khiếp sợ hơn người đàn ông tóc nâu, hắn không thể tin trừng lớn mắt, “Làm sao có thể là một người chết?”
Chẳng lẽ là mẹ hắn lừa hắn, hoặc là nhớ lầm?
Không, không có khả năng, thời gian bát tự này kỳ quái như vậy, người bình thường chỉ cần nhớ kỹ, sẽ rất khó nhớ lầm. Chỉ là vì sao bát tự này lại là người chết, rõ ràng Kỳ Yến còn sống rất tốt.
Chẳng lẽ… Kỳ Yến căn bản không phải con trai của cô, cậu ta là một tên lừa gạt?!
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa ngoài khách sạn vang lên, người đàn ông tóc nâu nhíu mày, “Bạn cậu hả?”
“Tôi không có bạn ở nước La Sam, ” Đào Ngôn bị đánh sợ, thấy người đàn ông tóc nâu nhăn mày, vội che mặt nói, “Tôi không biết.”
Thấy dáng vẻ hắn cũng không giống như là nói dối, người đàn ông tóc nâu mới vừa đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, cửa đã từ bên ngoài mở ra, bên ngoài có một người đàn ông trung niên tây trang giày da, phía sau còn có vài người khiêng máy quay đi theo.
“Ngại ngùng, chúng tôi là nhân viên đại sứ quán Hoa Hạ ở La Sam, ” người đàn ông cầm đầu thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, đối mặt người đàn ông tóc nâu dáng người cao lớn, trên mặt không có chút nào biến hóa, “Nghe quần chúng báo cáo, công dân quốc gia của tôi ở chỗ này đã bị đối đãi không công bằng, tôi đại biểu chính phủ Hoa Hạ đến xử lý việc này!”
Nghe được hai chữ “Hoa Hạ”, Đào Ngôn nhất thời cao giọng thét to: “Cứu mạng!”
Người đàn ông tóc nâu thầm kêu không tốt, thật không ngờ cái tên thoạt nhìn khiếp đảm yếu đuối đó, trong thời gian ngắn ngủi lại liên hệ đại sứ quán, hơn nữa đại sứ quán thế mà còn thật sự đến?!
Hắn vươn tay muốn đập máy quay của đối phương, kết quả bị người đàn ông trung niên nhìn như bình thường kia trở tay đè trên mặt đất.
Chờ máy quay quay cận cảnh mặt hắn với vài người bạn khác xong, người đàn ông trung niên đó mới nói với hắn đang nằm trên mặt đất: “Người trẻ tuổi, cậu nhất định chưa từng nghe nói về công phu Hoa Hạ.”
Đi mẹ ông đi công phu, công phu Hoa Hạ không phải là phim truyền hình lấy ra gạt người sao?
Nước La Sam bên này là ban ngày, bên Hoa Hạ đã là đêm khuya, Kỳ Yến nghe xong audio từ đại sứ quán gửi tới, xoa xoa trán, “Hoa Hạ chúng ta nhiều người như vậy, mắc gì bọn họ cứ chung tình với tôi thế?”
Triệu Chí Thành nghe vậy cười khổ nói: “Có thể là bởi vì cậu giúp chúng tôi thắng hội giao lưu lần này.”
“Có thể thắng là công lao của tất cả chúng ta, một mình tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, ” Kỳ Yến uống một ngụm đồ uống vận động nâng cao tinh thần, “Tôi nói bên chúng ta không có biện pháp nào dọn dẹp bọn họ sao, cứ cho bọn họ nhảy nhót như vậy, có phải hơi phiền hay không?”
“Trước kia là thiếu cơ hội, ” Triệu Chí Thành chỉ chỉ đoạn audio trên máy tính, “Lần này bọn họ đem cơ hội đưa đến tay chúng ta.”
“Đào Ngôn thế nào?” Kỳ Yến nhớ lần này Đào Ngôn coi như là tai bay vạ gió, nhịn không được hỏi, “Thương tích nghiêm trọng không?”
“Người đã được đưa đến bệnh viện, chỉ là kết cấu da bị thương, không có vấn đề gì lớn.” Triệu Chí Thành do dự một chút, “Hắn đã đem bát tự của cậu nói với người nước La Sam, về sau cậu phải cẩn thận một chút.”
Kỳ Yến cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sáng sớm hôm sau, các đài truyền hình nước Hoa Hạ, bắt đầu thông báo tin tức nghệ nhân Hoa Hạ bị bắt cóc.
“Thành viên tổ chức thần bí nước La Sam bắt cóc nghệ nhân Hoa Hạ, may được nhân viên công tác đại sứ quán cứu giúp. Qua điều tra, tổ chức thần bí này, còn nhiều lần ám sát nhân sĩ thành công các giới của Hoa Hạ, nhằm vào việc này, Hoa Hạ tiến hành trinh thám nghiêm mật nhất…”
Lúc Kỳ Yến từ trên lầu đi xuống, Sầm Thu Sinh đang xem tin tức trong TV, cậu liếc liếc TV, liền biết bên trong đang nói cái gì, cậu ngáp một cái, “Chào buổi sáng, bá phụ.”
“Chào buổi sáng, ” Sầm Thu Sinh uống một ngụm nước, vỗ bàn nói, “Nước La Sam này càng ngày càng kiêu ngạo, lúc ta trẻ tuổi, cũng từng xuất hiện chuyện này, khi đó giữa hai nước vì vậy thiếu chút nữa đánh nhau, không ngờ bọn họ thành thật vài chục năm, lại bắt đầu mắc bệnh cũ.”
Kỳ Yến giúp đỡ lão gia tử thuận thuận khí: “Ngài đừng nóng giận, con giúp ngài xử lý bọn họ.”
“Hung hăng xử lý!” Sầm Thu Sinh vỗ vỗ vai Kỳ Yến, “Cố lên, sau khi xong chuyện ta cho con một chiếc máy bay.”
“Được, ngay bây giờ con sẽ đi kiếm tiền nuôi máy bay, ” Kỳ Yến nhìn thời gian, sắp tới thời gian hẹn với ông chủ Lý.
Trời lạnh như vậy, Kỳ Yến một chút cũng không muốn ra ngoài, chẳng qua chuyện đã đáp ứng người ta, lại sửa miệng có chút không tốt lắm.
Ông chủ Lý đã đợi một hồi lâu ở chỗ hẹn, sau khi nhìn thấy Kỳ Yến xuất hiện, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười xán lạn.
“Ông chủ Lý, ” đầu Kỳ Yến từ trong cửa sổ xe duỗi ra, “Sao ông lại đứng dưới trời tuyết chờ, nhanh lên xe.”
“Tôi sợ tôi ngồi ở trong xe ngài nhìn không thấy, ” ông chủ Lý chà xát tay, mặt dày mày dạn ké xe Kỳ Yến, “Hôm nay tuyết có hơi lớn, phải vất vả ngài.”
“Không có việc gì, đi thôi.” Kỳ Yến ý bảo Hoàng Hà lái xe, “Gần đây ông làm từ thiện à?”
“Kỳ đại sư ngài cũng thật lợi hại, cái này cũng nhìn ra.” Ông chủ Lý khiếp sợ nhìn về phía Kỳ Yến, việc này lão không nói cho ai khác biết, thế mà ngay cả cái này Kỳ đại sư cũng biết ư?
Kỳ Yến sâu không lường được gật gật đầu.
Núi Hồng Lương, nơi long mạch đi qua.
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng mơ hồ nghĩ nên xử lý thuật sĩ nước La Sam thế nào.
Một ít đại sư giao hảo với cậu, đã sớm đưa quà sinh nhật trước cho cậu, bọn họ không thích trường hợp này, cho nên sẽ không tới tham gia tiệc. Vương Hàng và Lâm Thạc cũng tụ họp với cậu trước, hiện tại Lâm Thạc với giáo sư đi nơi khác làm một hạng mục khảo sát, Vương Hàng đi công tác tại nơi khác, hai người cũng không thể đến bên này giúp vui.
Có điều hai người đều thấy được tin Kỳ Yến đăng lên, sau đó không chút lưu tình đá lật bát đồ ăn chó năm 82 này.
Kỳ Yến mới vừa trả lời bình luận của các vị đại sư xong, di động liền vang lên, hiển thị cuộc gọi là Triệu Chí Thành tiểu tổ đặc biệt.
“Đội trưởng Triệu?”
“Đào Ngôn, bát tự?” Sắc mặt Kỳ Yến khẽ thay đổi, “Chuyện bát tự không cần lo lắng, Đào Ngôn không có việc gì đi?”
“Làm sao vậy?” Sầm Bách Hạc thấy sắc mặt Kỳ Yến không đúng, còn nhắc tới bát tự, hiện giờ hắn vô cùng mẫn cảm với phong thuỷ, trái tim lập tức treo lên, “Chuyện gì xảy ra?”
“Không có việc gì, chỉ là bên Đào Ngôn xảy ra vấn đề, có người tìm hắn gây phiền toái, hỏi hắn về bát tự của em, ” Kỳ Yến nhíu mày, “Nước La Sam này thật sự là quá càn rỡ, đã vậy còn bắt nạt người của chúng ta.”
Dưới cái nhìn của Kỳ Yến, quan hệ cá nhân của Đào Ngôn với cậu thế nào trước hết để một bên, nước La Sam đối đãi người Hoa Hạ như vậy, chính là một loại không tôn trọng.
“Cái tên Reyes không có việc gì liền đi tìm việc kia không phải đã chết trong nguyền rủa mà bản thân hắn hạ rồi sao, vì sao còn có người nhìn chằm chằm chúng ta gây phiền phức?” Kỳ Yến ném di động tới một bên, “Với lại thuật sĩ bên nước La Sam không chú ý tới bát tự, em hoài nghi có thuật sĩ Hoa Hạ ở sau lưng giúp bọn họ.”
“Chúng ta đi, ” Kỳ Yến cầm lấy áo khoác, nói với Sầm Bách Hạc, “Bây giờ chúng ta đến tiểu tổ đặc biệt hỏi thăm tình huống, nước La Sam vẫn luôn nhảy nhót như vậy, chung quy phải xử lý một trận, bọn họ mới có thể thành thật lại.”
“Anh đi nói với mẹ một tiếng, ” Sầm Bách Hạc giữ chặt Kỳ Yến vội vội vàng vàng, “Từ từ.”
“Em cùng đi với anh, ” Kỳ Yến thở dài, “Có một số việc em nói tương đối tiện hơn.”
Đào Nghệ Như thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc đột nhiên đến tìm mình, liền dừng nói chuyện với Tống Quỳ: “Tiền Tiền, làm sao vậy?”
Hiện tại bà cũng theo Sầm Bách Hạc, gọi biệt hiệu của Kỳ Yến.
“Con và Bách Hạc có việc gấp phải đi ra ngoài một bận, ” Kỳ Yến cười cười với Tống Quỳ, xoay người nhỏ giọng nói bên tai Đào Nghệ Như, “Chuyện liên quan đến quốc gia, con không tiện nói tỉ mỉ với mẹ, có điều không nguy hiểm, mẹ không cần lo lắng.”
Đào Nghệ Như sửng sốt một chút, nhớ tới bản lĩnh của Kỳ Yến, bà cũng từng nghe nói quốc gia có tổ chức bí mật, liền gật đầu nhỏ giọng nói: “Vậy con với Bách Hạc phải cẩn thận.”
Dù sao bánh ngọt cũng đã cắt, rượu cũng đã uống, bà cũng đã chính thức giới thiệu Tiền Tiền cho tất cả khách khứa, tiệc rượu đã đến lúc kết thúc, Tiền Tiền muốn đi trước, cũng không phải vấn đề lớn gì.
Chờ Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc rời đi, Tống Quỳ cười nói: “Con của chị rất tốt, có việc phải đi làm, còn biết nói với chị một tiếng, dáng vẻ không giống hỗn thế ma vương nhà tôi, chỉ chớp mắt ngay cả bóng dáng cũng không tìm thấy.”
“Được rồi, con trai nhà cô hiểu chuyện bao nhiêu, mỗi ngày còn bị cô chê bai như vậy, ” từ sau khi tìm được Kỳ Yến, gần một tháng nay, ý cười trên mặt Đào Nghệ Như chưa từng tản ra, cả người giống như trẻ đi năm tuổi, toàn bộ thế giới ở trong mắt bà đều đầy sức sống.
Tống Quỳ xem ở trong mắt, trong lòng vui vẻ, “Vừa rồi tôi thấy có mấy ông chủ ở trước mặt Kỳ Yến, vừa khách khí vừa cung kính, thật sự là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Đào Nghệ Như cười mà không nói, bản thân bà không biết về phong thuỷ, cho nên cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Chờ lúc nào Kỳ Yến có rảnh, bảo cậu ấy cũng giúp tôi nhìn xem, ” Tống Quỳ cười nói, “Người khác xem tôi lo lắng, người quen đến xem trong lòng tôi mới yên tâm.”
“Được, ” Đào Nghệ Như lập tức đáp ứng, “Bình thường nó không có việc gì cứ thích ở nhà ngủ nướng, Bách Hạc lại thích chiều chuộng nó, để nó đi ra ngoài một chút, tốt cho thân thể.”
“Sầm ngũ gia chiều, chị lại không chiều sao?” Tống Quỳ thấy bạn tốt với con trai ở chung tự nhiên, không giống bên ngoài đồn đãi, một chút lo lắng cuối cùng cũng đã biến mất, “Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần đứa nhỏ này không có ngăn cách với chị là tốt rồi.”
Nghe nói như thế, Đào Nghệ Như ngẩn người, sau đó thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ này chính là rất hiểu chuyện.”
Hiểu chuyện đến độ làm cho bà đau lòng.
Một khách sạn nước La Sam, Đào Ngôn ngồi ở góc tường, người đàn ông tóc nâu an vị ở chỗ cách hắn một thước điện thoại với người ta, bởi vì đối phương nói tiếng La Sam, hắn có thể nghe hiểu cũng không nhiều lắm, hình như là đang hỏi đối phương rằng bát tự có phải thật hay không vân vân.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông tóc nâu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Nhóc con, nếu cậu dám nói dối nữa, đời này cậu đừng mong trở lại Hoa Hạ.”
Đào Ngôn ngồi dưới đất, ôm đầu gối không dám nói lời nào.
Đã sắp qua nửa giờ, vì sao còn không có ai đến cứu hắn?
Mười phút sau, người đàn ông tóc nâu nhận một cú điện thoại, xoay người bước đi đến trước mặt Đào Ngôn, một tay xách hắn từ dưới đất lên: “Cậu giỏi đấy, thế mà còn dám gạt tôi.” Nói xong, chính là một quyền đánh trên bụng Đào Ngôn.
Từ nhỏ đến lớn, Đào Ngôn nào có từng chịu khổ như vậy, lúc này nước mắt đều chảy ra: “Tôi không có lừa anh, cậu ta chính là bát tự này!”
“Không có gạt tôi?!” Người đàn ông tóc nâu kéo tóc Đào Ngôn, để hắn nhìn mình, “Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao đó là bát tự của một người chết?”
“Người, người chết?” Đào Ngôn còn khiếp sợ hơn người đàn ông tóc nâu, hắn không thể tin trừng lớn mắt, “Làm sao có thể là một người chết?”
Chẳng lẽ là mẹ hắn lừa hắn, hoặc là nhớ lầm?
Không, không có khả năng, thời gian bát tự này kỳ quái như vậy, người bình thường chỉ cần nhớ kỹ, sẽ rất khó nhớ lầm. Chỉ là vì sao bát tự này lại là người chết, rõ ràng Kỳ Yến còn sống rất tốt.
Chẳng lẽ… Kỳ Yến căn bản không phải con trai của cô, cậu ta là một tên lừa gạt?!
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa ngoài khách sạn vang lên, người đàn ông tóc nâu nhíu mày, “Bạn cậu hả?”
“Tôi không có bạn ở nước La Sam, ” Đào Ngôn bị đánh sợ, thấy người đàn ông tóc nâu nhăn mày, vội che mặt nói, “Tôi không biết.”
Thấy dáng vẻ hắn cũng không giống như là nói dối, người đàn ông tóc nâu mới vừa đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, cửa đã từ bên ngoài mở ra, bên ngoài có một người đàn ông trung niên tây trang giày da, phía sau còn có vài người khiêng máy quay đi theo.
“Ngại ngùng, chúng tôi là nhân viên đại sứ quán Hoa Hạ ở La Sam, ” người đàn ông cầm đầu thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, đối mặt người đàn ông tóc nâu dáng người cao lớn, trên mặt không có chút nào biến hóa, “Nghe quần chúng báo cáo, công dân quốc gia của tôi ở chỗ này đã bị đối đãi không công bằng, tôi đại biểu chính phủ Hoa Hạ đến xử lý việc này!”
Nghe được hai chữ “Hoa Hạ”, Đào Ngôn nhất thời cao giọng thét to: “Cứu mạng!”
Người đàn ông tóc nâu thầm kêu không tốt, thật không ngờ cái tên thoạt nhìn khiếp đảm yếu đuối đó, trong thời gian ngắn ngủi lại liên hệ đại sứ quán, hơn nữa đại sứ quán thế mà còn thật sự đến?!
Hắn vươn tay muốn đập máy quay của đối phương, kết quả bị người đàn ông trung niên nhìn như bình thường kia trở tay đè trên mặt đất.
Chờ máy quay quay cận cảnh mặt hắn với vài người bạn khác xong, người đàn ông trung niên đó mới nói với hắn đang nằm trên mặt đất: “Người trẻ tuổi, cậu nhất định chưa từng nghe nói về công phu Hoa Hạ.”
Đi mẹ ông đi công phu, công phu Hoa Hạ không phải là phim truyền hình lấy ra gạt người sao?
Nước La Sam bên này là ban ngày, bên Hoa Hạ đã là đêm khuya, Kỳ Yến nghe xong audio từ đại sứ quán gửi tới, xoa xoa trán, “Hoa Hạ chúng ta nhiều người như vậy, mắc gì bọn họ cứ chung tình với tôi thế?”
Triệu Chí Thành nghe vậy cười khổ nói: “Có thể là bởi vì cậu giúp chúng tôi thắng hội giao lưu lần này.”
“Có thể thắng là công lao của tất cả chúng ta, một mình tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, ” Kỳ Yến uống một ngụm đồ uống vận động nâng cao tinh thần, “Tôi nói bên chúng ta không có biện pháp nào dọn dẹp bọn họ sao, cứ cho bọn họ nhảy nhót như vậy, có phải hơi phiền hay không?”
“Trước kia là thiếu cơ hội, ” Triệu Chí Thành chỉ chỉ đoạn audio trên máy tính, “Lần này bọn họ đem cơ hội đưa đến tay chúng ta.”
“Đào Ngôn thế nào?” Kỳ Yến nhớ lần này Đào Ngôn coi như là tai bay vạ gió, nhịn không được hỏi, “Thương tích nghiêm trọng không?”
“Người đã được đưa đến bệnh viện, chỉ là kết cấu da bị thương, không có vấn đề gì lớn.” Triệu Chí Thành do dự một chút, “Hắn đã đem bát tự của cậu nói với người nước La Sam, về sau cậu phải cẩn thận một chút.”
Kỳ Yến cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sáng sớm hôm sau, các đài truyền hình nước Hoa Hạ, bắt đầu thông báo tin tức nghệ nhân Hoa Hạ bị bắt cóc.
“Thành viên tổ chức thần bí nước La Sam bắt cóc nghệ nhân Hoa Hạ, may được nhân viên công tác đại sứ quán cứu giúp. Qua điều tra, tổ chức thần bí này, còn nhiều lần ám sát nhân sĩ thành công các giới của Hoa Hạ, nhằm vào việc này, Hoa Hạ tiến hành trinh thám nghiêm mật nhất…”
Lúc Kỳ Yến từ trên lầu đi xuống, Sầm Thu Sinh đang xem tin tức trong TV, cậu liếc liếc TV, liền biết bên trong đang nói cái gì, cậu ngáp một cái, “Chào buổi sáng, bá phụ.”
“Chào buổi sáng, ” Sầm Thu Sinh uống một ngụm nước, vỗ bàn nói, “Nước La Sam này càng ngày càng kiêu ngạo, lúc ta trẻ tuổi, cũng từng xuất hiện chuyện này, khi đó giữa hai nước vì vậy thiếu chút nữa đánh nhau, không ngờ bọn họ thành thật vài chục năm, lại bắt đầu mắc bệnh cũ.”
Kỳ Yến giúp đỡ lão gia tử thuận thuận khí: “Ngài đừng nóng giận, con giúp ngài xử lý bọn họ.”
“Hung hăng xử lý!” Sầm Thu Sinh vỗ vỗ vai Kỳ Yến, “Cố lên, sau khi xong chuyện ta cho con một chiếc máy bay.”
“Được, ngay bây giờ con sẽ đi kiếm tiền nuôi máy bay, ” Kỳ Yến nhìn thời gian, sắp tới thời gian hẹn với ông chủ Lý.
Trời lạnh như vậy, Kỳ Yến một chút cũng không muốn ra ngoài, chẳng qua chuyện đã đáp ứng người ta, lại sửa miệng có chút không tốt lắm.
Ông chủ Lý đã đợi một hồi lâu ở chỗ hẹn, sau khi nhìn thấy Kỳ Yến xuất hiện, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười xán lạn.
“Ông chủ Lý, ” đầu Kỳ Yến từ trong cửa sổ xe duỗi ra, “Sao ông lại đứng dưới trời tuyết chờ, nhanh lên xe.”
“Tôi sợ tôi ngồi ở trong xe ngài nhìn không thấy, ” ông chủ Lý chà xát tay, mặt dày mày dạn ké xe Kỳ Yến, “Hôm nay tuyết có hơi lớn, phải vất vả ngài.”
“Không có việc gì, đi thôi.” Kỳ Yến ý bảo Hoàng Hà lái xe, “Gần đây ông làm từ thiện à?”
“Kỳ đại sư ngài cũng thật lợi hại, cái này cũng nhìn ra.” Ông chủ Lý khiếp sợ nhìn về phía Kỳ Yến, việc này lão không nói cho ai khác biết, thế mà ngay cả cái này Kỳ đại sư cũng biết ư?
Kỳ Yến sâu không lường được gật gật đầu.
Núi Hồng Lương, nơi long mạch đi qua.
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng mơ hồ nghĩ nên xử lý thuật sĩ nước La Sam thế nào.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh